Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Chương 57
Hai tuần sau, Trần Lộc Xuyên tháo thạch cao, bắt đầu đi làm trở lại.
Lúc anh quay về cũng là lúc “Bổ Thiên” hoàn thành nội trắc, bắt đầu khâu debug.
Cũng may bây giờ anh vẫn tính là người bệnh, không cần tăng ca cùng mọi người.
Mỗi ngày tan làm, anh đều đến tiệm giúp Lâm Duyệt rồi cùng cô về nhà.
Vì chuyện này, Hà San bắt đầu lải nhải.
Giờ bà rảnh rỗi không có việc gì làm, ban ngày thường qua coi tiệm cùng Lâm Duyệt.
Nghe nói bây giờ hai người đang ở chung, bà không khỏi có phần mất hứng, nói với con gái, “Mẹ cũng không bảo thủ gì, nhưng hai đứa chưa kết hôn mà cứ như vậy không ổn, tốt xấu định chuyện kết hôn đã.”
Việc buôn bán của Lâm Duyệt đang dần vào quỹ đạo, tạm thời chưa có thời gian lo lắng nhiều như vậy nên cô chỉ đáp có lệ, “Bây giờ bọn con đều bận rộn, đợi qua đoạn thời gian này rồi nói ạ.”
“Cửa hàng của con mở quanh năm, có lúc nào rỗi rảnh chứ? Mẹ không đề cập, bên nhà bọn họ cũng không nói gì à? Kết hôn cũng không phải một chốc một lát, ít nhất cũng phải nửa năm mới xong.
Giờ không lo chuẩn bị đi, đến lúc đó lại hốt hốt hoảng hoảng.”
Lâm Duyệt thuận miệng đáp ứng, lát sau lại quên ngay.
Bây giờ cô vẫn còn muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương, không muốn bó buộc bản thân quá sớm.
Ngược lại, Trần Lộc Xuyên lại bắt đầu để ý đến chuyện này.
Anh dành chút thời gian về nhà ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện với bố mẹ.
Trần Tổ Thực đang chơi với Thừa Tướng Rùa, lật ngửa nó lên rồi lại lật lại.
Trần Lộc Xuyên quan sát một lúc, “Rùa lớn nhanh thật.”
Trần Tổ Thực cười khà khà, “Nuôi thêm mấy tháng rồi làm thịt.”
Phùng Dung bưng đĩa nho từ trong bếp ra, nghe vậy nói chen vào, “Ông nỡ ăn? Buổi tối còn hận không thể ôm nó đi ngủ ấy.”
Bà đặt nho lên bàn, đi đến chỗ Trần Lộc Xuyên, “Con tháo thạch cao rồi? Phục hồi ra sao?”
“Con chụp xương kiểm tra rồi, không còn vấn đề gì.”
Phùng Dung vỗ vai anh, “Bình thường làm việc đừng vất vả quá.
Ngồi một lát phải nhớ đứng dậy vận động một chút.”
Trần Lộc Xuyên đáp lời.
Phùng Dung để anh ngồi nghỉ ngơi, quay lại phòng bếp đỡ má Tiền nấu cơm.
Trần Lộc Xuyên ngồi trên ghế sofa, kể chuyện Lâm Duyệt mở cửa hàng cho bố nghe, nhờ ông phân tích giúp, tiện thể chỉ bảo một chút.
Trần Tổ Thực hỏi vị trí cửa hàng, nói, “Vị trí khá tốt, không thua lỗ, nhưng cũng không kiếm lớn được.
Đa phần lời đều phải bù vào tiền thuê mặt bằng, sau này người ta đi lấy chồng sợ rằng sẽ tăng giá.”
“Chủ tiệm vốn định bán, nhưng mà nhờ quen biết nên mới đồng ý cho thuê.”
Trần Tổ Thực lại hỏi giá bán, Trần Lộc Xuyên báo con số ra.
Trần Tổ Thực trầm ngâm một lát, “Nơi này mua đứt thì lời hơn là thuê.
Xung quanh vẫn đang phát triển, sau đó giá thuê sẽ còn tăng lên, dù là mua lại để đầu tư cũng có thể kiếm một khoản.” Dừng một chút, ông nói thêm, “Nhưng mà cũng phải xem ý con bé.
Nếu như chỉ định làm nhỏ thì cứ như vậy cũng được, thu vào hàng tháng có khi còn nhiều hơn lúc con bé đi làm.”
Cơm nước xong, Trần Lộc Xuyên ngồi nghỉ một lát, thấy mẹ mình cầm bình tưới ra ngoài ban công thì vội đứng dậy đi theo.
Phùng Dung đang tưới cây, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.
Trần Lộc Xuyên đi tới, thử thăm dò một chút, “Cây mọc đẹp thật.”
Phùng Dung liếc con mình một cái, “Con thì biết cái gì đẹp hay không, có chuyện nói đi.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Mẹ, con định hai hôm nữa đưa Lâm Duyệt về nhà mình ăn cơm.”
Phùng Dung yên lặng, không nói gì.
Trần Lộc Xuyên nhìn bà, “Mẹ à, Lâm Duyệt thế nào, mẹ cũng thấy rồi.
Trong khoảng thời gian này con ở nhà cô ấy, toàn bộ là nhờ cô ấy chăm sóc.”
“Vậy con là vì con bé bị thương, chăm sóc con không phải đương nhiên à?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Mẹ à, mẹ nói xem người như thế nào thì thích hợp kết hôn? Không phải tâm ý tương thông, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao?”
Lúc anh mới sang Mỹ du học, một lòng mong muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng sau lần leo núi kia, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, đột nhiên phát hiện cuộc sống này có nhiều ràng buộc hơn mình những tưởng.
Anh có cha mẹ cần chăm sóc, có quê hương, có cô gái trong lòng vẫn nhớ mãi không quên nhưng cầu mà không được.
Bảo rằng anh không có chí lớn cũng được, anh chẳng qua cũng chỉ là chọn con đường mà phần đông mọi người sẽ chọn lựa.
Cắm rễ chốn quê nhà, tìm một cô gái ý hợp tâm đầu, bên nhau đến đầu bạc.
Người có con cháu rồi mới có thêm động lực để bôn ba.
Phùng Dung im lặng một thoáng, cuối cùng nói, “Đưa về đi.”
Trần Lộc Xuyên trở về báo lại cho Lâm Duyệt, nhắc cô chọn ngày cùng anh đi gặp bố mẹ.
Từ lần ở bệnh viện, Lâm Duyệt cũng hiểu biết mẹ chồng tương lai của mình thêm đôi chút: đại khái là giống y đúc mẹ cô, trọng thể diện, khẩu xà tâm phật, ngoài ra ăn mềm không ăn cứng.
Ứng xử với người như vậy, không thể đối nghịch, cũng không thể quá khép nép.
Đã có kinh nghiệm đối mặt, Lâm Duyệt cũng chẳng còn sợ nữa, song vẫn có một chút thấp thỏm.
Cô gọi điện cho mẹ hỏi kinh nghiệm.
Hà San tất nhiên trước phải ca cẩm một hồi, than thở nhà xui xẻo suốt tám đời mới vớ phải thông gia như vậy.
Sau đó, bà mới dặn cô, lần đầu tới cửa, nói ngọt một chút, nhưng cũng phải làm cao một tẹo, kiểu như cơm nước xong có thể chủ động đề nghị rửa bát, nhưng đừng có ngốc nghếch mà cứ thế đi rửa thật.
Lâm Duyệt phì cười, “Còn nhiều cái cần chú ý thế cơ ạ.”
“Nói chung con khôn khéo một chút cho mẹ, làm người cao giá, nhưng thái độ phải khiêm tốn.”
Lâm Duyệt trầm ngâm, “Vậy con nên mang gì đi tặng ạ?”
“Quà tặng con tùy ý mua mấy thứ.
Phùng Dung thích sưu tập khăn quàng, con chọn mua một cái.”
Lâm Duyệt cười nói, “Mẹ à, mẹ hiểu cô Phùng thật đó.”
Hà San hừ nhẹ một tiếng, “Tính tình cô ta như thế nào, mẹ đương nhiên hiểu rõ.”
Sang ngày kia, Lâm Duyệt đóng cửa sớm, hẹn Sài Vi đi mua sắm.
Giờ bụng Sài Vi đã lộ rõ, người trông cũng mập ra, nhưng khí sắc lại càng mặn mà hơn.
Gặp mặt, Lâm Duyệt trước kể cho bạn nghe chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Sài Vi nghe xong mà cảm thán, “Cậu đúng là mèo mù vớ cá rán, xác suất xảy ra chuyện này quả thực quá ít mà.”
Lâm Duyệt cũng đang vui vẻ, “Có lẽ vận may cả nửa đời trước của tớ dồn cả vào lúc này rồi.”
“Tớ bảo rồi mà, vừa vào công ty đã cảm giác Trần Lộc Xuyên có ý với cậu.
Hai cậu cũng giấu sâu thật đó, si tình y như nhau.
Vậy nên mới nói, phụ nữ không thể tùy tiện chấp nhận được, cậu nói xem, nếu mấy năm trước, cậu nghe theo lời mẹ cậu, chọn bừa một người kết hôn, bây giờ cậu với Trần Lộc Xuyên làm sao có chuyện gì với nhau được.”
Lâm Duyệt, “Tớ vẫn có nguyên tắc của riêng mình.
Nếu không tìm được người hợp ý, thà rằng cứ ở vậy cả đời.”
Hai người đi lên trên tầng, Lâm Duyệt nhờ Sài Vi đưa ý kiến để chọn một chiếc khăn lụa cho Phùng Dung.
Gần đây cô làm liên tục không ngày nghỉ, quần áo trên người toàn là kiểu dáng lưu hành từ năm ngoái, bởi vậy cũng tự mua cho mình thêm một bộ.
Sang thứ ba, Lâm Duyệt đóng cửa lúc năm rưỡi, chờ Trần Lộc Xuyên tới đón rồi cả hai cùng về nhà anh.
Khu chung cư bố mẹ anh ở gần ngay trường cấp ba của hai người, yên tĩnh sạch sẽ.
Trên đường đi vào, Lâm Duyệt không có cảm giác cảnh vật thay đổi, chỉ cảm thấy xa xỉ.
Cô nói ra suy nghĩ của mình, Trần Lộc Xuyên nghe vậy cười không ngừng.
Đến cửa nhà, anh đang định gõ cửa, Lâm Duyệt đã kéo tay anh lại, “Đợi lát nữa, em khẩn trương.”
“Không sao đâu.
Có gì anh che chắn cho em, còn có bố anh làm hậu phương chống lưng nữa.”
Lâm Duyệt phì cười, lại hỏi, “Quần áo em mặc hôm nay ổn chứ?”
Lâm Duyệt mặc chiếc váy mới hôm qua vừa mua lúc dạo phố cùng Sài Vi, chiếc váy mang phong vị hoài cổ, tà váy phủ qua đầu gối, vừa nhã nhặn lịch sự lại dịu dàng đoan trang.
Trần Lộc Xuyên gật đầu, lòng lại thầm nghĩ, mặc chiếc váy này, làn da cô trông thật trắng.
Lâm Duyệt hít sâu vài hơi, “Anh gõ cửa đi.”
Trần Tổ Thực ra mở cửa, ông thấy Lâm Duyệt thì vui vẻ mời cô vào nhà.
Vừa mới bước vào, cô đã thấy Phùng Dung đi ra từ phòng bếp.
Lâm Duyệt cười cất tiếng chào hỏi, Phùng Dung đáp lại, tuy không tính là nhiệt tình song cũng đủ khách khí.
Trần Lộc Xuyên lấy túi từ trong tay Lâm Duyệt đưa cho Phùng Dung, “Mẹ, Lâm Duyệt mua chút quà biếu mẹ.”
Phùng Dung nhận lấy, đoạn nói, “Hai đứa vào ngồi đi.” Bà cất đồ vào trong hộc tủ rồi vào nhà rót trà cho hai người.
Lâm Duyệt quan sát xung quanh một chút.
Gian phòng thiết kế kiểu Trung Quốc.
Giữa phòng khách và phòng ăn ngăn bởi một tấm bình phong chạm trổ hoa văn, dưới ánh đèn nhàn nhạt rất có phong vị quý phái.
Phùng Dung đặt hai chén trà xuống mặt bàn gỗ, nói, “Hai con ngồi chơi, cô vào phòng bếp trông nồi canh.”
Phùng Dung đi vào, Trần Tổ Thực liền bế con rùa ra cho Lâm Duyệt xem.
Trần Lộc Xuyên ngồi bên phì cười, anh cảm thấy ông cụ nhà mình càng già tính nết càng trẻ con.
Anh nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, lại không nhịn được cười một tiếng.
Đây là trà Long Tĩnh vừa mới hái từ núi về, nhà anh phải đặc biệt nhờ người đến lấy, số lượng không nhiều lắm, Phùng Dung hàng ngày đãi khách mới lấy ra một ít để uống.
Trần Tổ Thực kể chuyện về Thừa Tướng Rùa cho Lâm Duyệt nghe hồi lâu mới thôi, đổi đề tài hỏi cô tình hình kinh doanh của cửa hàng.
Lâm Duyệt thành thực trả lời, Trần Tổ Thực nghe xong cũng tán thưởng, “Con đường của cháu đúng.
Hiện tại cửa hàng kiểu như cháu đâu đâu cũng có, nếu muốn phát đạt, thứ nhất phải xác định đúng mục tiêu, thứ hai loại sản phẩm phải mới mẻ độc đáo.
Cháu chọn đối tượng khách hàng là sinh viên và thành phần trí thức, đều là những người có sức mua lớn, nhưng đồng thời, muốn bán cũng phải có cùng đẳng cấp.”
Lâm Duyệt gật đầu lĩnh ý.
Trần Tổ Thực nhìn về phía Trần Lộc Xuyên, cười nói, “Lộc Xuyên, có khi bạn gái con còn có đầu óc kinh doanh hơn con đấy.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, tiếp lời, “Vâng ạ, con đến tính toán đơn hàng thôi nhìn đã thấy mệt.”
Lâm Duyệt tiếp tục học hỏi kinh nghiệm của Trần Tổ Thực, hai bên chuyện trò vui vẻ, bất tri bất giác đã đến giờ cơm.
Trần Lộc Xuyên đứng dậy tới phòng bếp giúp dọn món, xong xuôi ra mời hai người vào ăn.
Phùng Dung rửa tay xong cũng ra khỏi phòng bếp, mời má Tiền ra cùng ăn.
Má Tiền lắc đầu, “Hôm nay con dâu tôi hơi ốm, tôi phải về nhà sớm chăm cháu.
Canh còn ở trong nồi, lát nữa hết cô tự múc tiếp nhé.”
Tiễn má Tiền đi, Phùng Dung lại về bàn ngồi xuống.
Thấy mọi người chưa ai động đũa, bà bèn nói, “Ăn đi chứ, mọi người chờ làm gì.”
Lâm Duyệt cầm chai bia lên, trước đứng dậy kính Phùng Dung, “Cô Phùng, hôm nay cháu quấy rầy cô rồi.”
Phùng Dung nhận lấy uống, chỉ nói, “Cháu ngồi xuống ăn đi.”
Suốt bữa ăn, Phùng Dung nói rất ít, song cũng không có vẻ gì là khó chịu.
Băng dày ba thước, Lâm Duyệt cũng không trông mong một sớm một chiều là giải quyết được.
Thái độ hôm nay của Phùng Dung thế là đã vượt quá mong đợi của cô rồi.
Cơm nước xong, Lâm Duyệt và Trần Lộc Xuyên ngồi lại chơi một lát, sau rồi vì ngày mai còn phải đi làm liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi khu chung cư, hai người vừa lúc nghe tiếng chuông báo vào học vang lên từ phía trường cấp ba.
Lâm Duyệt đột nhiên hứng khởi, cô đang định đề nghị thì nghe tiếng Trần Lộc Xuyên nói, “Chúng ta sang trường cũ đi dạo một lát đi.”
Lần cuối Lâm Duyệt về thăm trường là hai năm trước, nghe nói chủ nhiệm cũ sắp về hưu nên quay lại để thăm thầy một chuyến.
Cô từ nhỏ đến lớn đều sợ giáo viên, tốt nghiệp bao năm rồi về vẫn thấp thỏm bất an.
Thầy chủ nhiệm cũ thì ngược lại, tuổi càng cao càng thích náo nhiệt, mỗi khi có học sinh trở lại thăm mình là có thể vui vẻ cả buổi.
Vừa đi về phía cửa trường học, Lâm Duyệt vừa kể lại lần về thăm thầy cho Trần Lộc Xuyên nghe, “Trên bàn làm việc của thầy để một tấm kính dày, phía dưới là ảnh chụp và bưu thiếp của học sinh.
Bưu thiếp em gửi cho thầy, thầy cũng đều giữ lại không sót cái nào.
Kỳ thực em ở lớp học cũng chẳng nổi bật mấy, thành tích tầm trung, bình thường cũng không phải là đối tượng cần quan tâm.
Nhưng mà hôm đó nói chuyện, thầy vẫn còn nhớ rõ môn ngữ văn em thi được bao nhiêu điểm.
Thầy bảo, ấn tượng về em lúc nào cũng là đang khóc…”
Trần Lộc Xuyên cười hỏi, “Em khóc cái gì?”
Lâm Duyệt hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, “Thi toán kém khóc, vật lý thi kém khóc, hóa học làm bài không tốt cũng khóc…”
“Vậy lẽ ra em học ban xã hội sẽ dễ dàng hơn.”
“Ai bảo anh cứ thích tự nhiên làm gì.”
Trần Lộc Xuyên trong lòng khẽ rung động, không nói gì, lẳng lặng nắm chặt lấy tay cô.
Ở cổng trường có bảo vệ, nghe hai người nói về thăm thầy liền cho vào.
Giờ này, học sinh lớp mười hai đang học thêm, cả sân trường vắng lặng.
Trường cấp ba nơi hai người học có lịch sử khá lâu đời, trước kia từng là thư viện vào cuối đời nhà Thanh, bây giờ trong trường vẫn lưu lại kiến trúc cũ, qua nhiều lần trùng tu, giờ trở thành nơi trưng bày lịch sử của trường.
Bên cạnh tòa nhà có một cái hồ, tên gọi là hồ Tẩy Nghiên.
Hồ Tẩy Nghiên giáp với một cái hành lang, đi dọc hết là đến khu nhà dạy học.
Ở cuối chỗ kiến trúc nhà Thanh cũ có một bức tường thấp bao quanh, mở ra hai cửa ra vào.
Cách chỗ cửa tròn không xa chính là đền thờ mà Trần Lộc Xuyên hay nhắc đến.
Mấy năm trước, trường học kỷ niệm ngày thành lập, trùng tu xây dựng lại, đền thờ đã bị phá, cây bồ kết lớn kề đó cũng chịu họa theo, cành lá xum xuê đã bị chặt mất phân nửa.
Hai người đứng dưới tàng cây, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Lâm Duyệt nhỏ giọng nói, “Đáng tiếc.”
Tiếc cho gốc cây năm xưa, đền thờ cổ kính năm nào cũng không còn nữa.
Cảnh xưa nay đã mất, cũng may đi một vòng lớn, người bên cạnh vẫn còn.
Hai người đi dọc dưới bóng hàng cây, Lâm Duyệt chỉ về phía sân bóng rổ trước mặt, “Trước kia em hay thấy anh ở chỗ đó chơi bóng.”
“Anh chơi thế nào?”
“Cũng tạm được.” Lâm Duyệt cố ra vẻ miễn cưỡng.
Anh tất nhiên chơi giỏi hơn “tạm được” rất nhiều, ném bóng chuẩn xác, lực nhảy cũng tốt, động tác vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt.
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Tạm được mà em còn hay xem?”
“Em cũng có để ý kĩ thuật đâu, xem mặt thôi mà.”
Trần Lộc Xuyên cười rộ, “Em đó…”
“Em chính là nông cạn thế đấy, sao nào?”
Quầy bán quà vặt trước kia giờ cũng đã thay đổi, trở thành một siêu thị nhỏ.
Lâm Duyệt dừng bước, “Trần Lộc Xuyên.”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô cười nhìn lại, “Mời em ăn kem đi.”
“Anh chỉ có một đồng thôi, không hơn đâu.”
Nhìn trong tủ lạnh, không ngờ cô lại tìm được loại kem khi xưa giá một đồng thật.
Ra khỏi siêu thị, Lâm Duyệt xé vỏ nếm thử một miếng, quả thực là hương vị từng ăn khi còn bé.
Lâm Duyệt giơ que kem lên, “Cho anh một miếng đó.”
Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô, đang định cắn, anh bỗng dừng lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô, chưa để cô phản ứng đã lui lại, nhướn mày, “Ngon đấy, rất hoài niệm.”
Lâm Duyệt đẩy anh ra, “Đây là trường học, anh chú ý cư xử một chút được không.
Ban ngày ban mặt…”
“Ban ngày ban mặt?”
“Trước mặt công chúng, nhỡ anh dạy hư bọn trẻ thì sao bây giờ? Nam còn đỡ, nữ…”
Trần Lộc Xuyên cười khẽ, “Chúng ta khi đó đã không thuần khiết rồi, em còn mong trẻ con bây giờ trong sáng đến mức nào?”
Lâm Duyệt vừa ăn kem vừa đi tiếp, thoáng chốc, hai người đã đến chỗ tháp đồng hồ.
Tháp cao tám tầng, bốn tầng dưới là phòng phát thanh trường và phòng sinh hoạt đoàn.
Trần Lộc Xuyên đề nghị, “Lên xem một chút đi.”
Đến tầng bảy thì cửa khóa, không thể lên tiếp.
Hai người dựa vào lan can, mở cửa sổ trông ra ngoài.
Đây là nơi cao nhất trong trường, nhìn xuống xung quanh, tòa nhà học đối diện đèn bật sáng trưng.
Trước đây, các lớp khi tổ chức liên hoan vào buổi tối đều bọc giấy bóng kính đủ màu quanh đèn, từ xa nhìn lại, đỏ da cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu thích mắt, cũng không biết thế hệ học sinh bây giờ còn giữ truyền thống đó không.
“Hồi trước, bạn cùng lớp nói với em tháp đồng hồ là nơi nam nữ thường xuyên hẹn hò, vậy mà đi dọc cả đường vẫn chưa gặp phải đôi nào cả.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vì đa phần bọn họ đều ở trong phòng dưới tầng trệt cả.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Thật á? Sao anh biết?”
“Trước đây lớp anh có một cậu bạn, lúc tự học buổi tối dẫn bạn gái đến đây, lúc đi vào thì đụng phải một cặp khác.”
“Ồ, vậy thì xấu hổ thật.”
“Thế vẫn chưa tính là gì, đang lúc lúng túng thì phát hiện bên nam trong đó là bạn trai cũ của người yêu bạn anh.”
Lâm Duyệt không kìm được, phá ra cười.
“Suỵt.” Trần Lộc Xuyên thì thầm, “Bảo vệ tháp đồng hồ ở dưới tầng 6, em cười to thế cẩn thận bị đuổi ra đấy.”
Lâm Duyệt nửa tin nửa ngờ, “Thật à? Nhưng em nhớ từ tầng bốn trở lên có ai đâu.”
“Đương nhiên…” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, thanh âm nhỏ dần, đột nhiên đặt tay lên eo cô kéo lại, cúi đầu xuống hôn.
Hô hấp của Lâm Duyệt bị chặn lại, trái tim rạo rực mãnh liệt.
Cô nhắm mắt lại, tay nắm lấy cổ áo anh.
Cô vừa ăn kem, trong miệng vẫn còn vương vị ngọt nhàn nhạt.
Trần Lộc Xuyên không kìm được luồn lưỡi vào thăm dò, mạnh mẽ xâm chiếm.
Lâm Duyệt cảm thấy hơi khó thở, đồng thời lại cảm giác được kích thích như đang cùng anh lén lút hẹn hò.
Trang phục cô mặc hôm nay có khuy đằng trước, đang trong lúc mê man, Lâm Duyệt chợt cảm giác vạt áo bị cởi hai nút, bàn tay của anh dò xét tiến vào.
Gót chân cô mềm nhũn, “Đừng.”
Tay anh lưu luyến xoa nắn một cái, cuối cùng vẫn chuyển lên phía cổ.
Lâm Duyệt hơi co người lại, đang lúc đẩy ra thì bị anh nắm lấy ngón tay.
Rốt cục vẫn là ở bên ngoài, sợ có người đi đến, Trần Lộc Xuyên chỉ làm càn một lát rồi cẩn thận chỉnh lại trang phục cho cô, cúi đầu khẽ chạm môi lên gò má đỏ bừng, “Đi thôi, chúng ta ra chỗ sân vận động.”
Lúc hai người đi xuống thì vừa hay học sinh tan học, đoàn đoàn nối đuôi nhau đi ra, trong chốc lát siêu thị đã kín người.
Đường chạy ban ngày bị mặt trời thiêu đốt tỏa ra mùi nhựa nồng đậm.
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Anh từng xem em chạy 3000m.”
Khi đó, hạng mục này trong lớp thiếu người, Lâm Duyệt bị lớp phó kéo vào, đành phải chấp nhận bổ sung.
Kết quả cô chạy đến vòng thứ năm đã hết sức, suýt chút nữa ngã xuống đường chạy.
Lâm Duyệt chợt cảm thấy quẫn bách, “Anh đừng có lôi nhược điểm của em ra.”
Nếu như biết lúc ấy Trần Lộc Xuyên đang xem, mấy vòng cuối đánh chết cô cũng không chạy nữa.
Xếp thứ nhất từ dưới đếm lên còn chưa nói, khi đó lớp phó còn phải đến cổ vũ cô, bảo rằng đến đích chính là thắng lợi.
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Lúc đó anh căn bản không để ý thứ tự của em.”
“Vậy anh chú ý cái gì?”
“Ừm…” Trần Lộc Xuyên bỡn cợt, “Chỗ mà đàn ông con trai sẽ để ý chẳng phải là đùi, ngực, chân cả hay sao?”
Lâm Duyệt quả thực không muốn để ý đến anh nữa.
Đi dạo một hồi, sân trường cũng yên lặng trở lại.
Nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, hai người liền theo đường cũ đi về..
Lúc anh quay về cũng là lúc “Bổ Thiên” hoàn thành nội trắc, bắt đầu khâu debug.
Cũng may bây giờ anh vẫn tính là người bệnh, không cần tăng ca cùng mọi người.
Mỗi ngày tan làm, anh đều đến tiệm giúp Lâm Duyệt rồi cùng cô về nhà.
Vì chuyện này, Hà San bắt đầu lải nhải.
Giờ bà rảnh rỗi không có việc gì làm, ban ngày thường qua coi tiệm cùng Lâm Duyệt.
Nghe nói bây giờ hai người đang ở chung, bà không khỏi có phần mất hứng, nói với con gái, “Mẹ cũng không bảo thủ gì, nhưng hai đứa chưa kết hôn mà cứ như vậy không ổn, tốt xấu định chuyện kết hôn đã.”
Việc buôn bán của Lâm Duyệt đang dần vào quỹ đạo, tạm thời chưa có thời gian lo lắng nhiều như vậy nên cô chỉ đáp có lệ, “Bây giờ bọn con đều bận rộn, đợi qua đoạn thời gian này rồi nói ạ.”
“Cửa hàng của con mở quanh năm, có lúc nào rỗi rảnh chứ? Mẹ không đề cập, bên nhà bọn họ cũng không nói gì à? Kết hôn cũng không phải một chốc một lát, ít nhất cũng phải nửa năm mới xong.
Giờ không lo chuẩn bị đi, đến lúc đó lại hốt hốt hoảng hoảng.”
Lâm Duyệt thuận miệng đáp ứng, lát sau lại quên ngay.
Bây giờ cô vẫn còn muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương, không muốn bó buộc bản thân quá sớm.
Ngược lại, Trần Lộc Xuyên lại bắt đầu để ý đến chuyện này.
Anh dành chút thời gian về nhà ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện với bố mẹ.
Trần Tổ Thực đang chơi với Thừa Tướng Rùa, lật ngửa nó lên rồi lại lật lại.
Trần Lộc Xuyên quan sát một lúc, “Rùa lớn nhanh thật.”
Trần Tổ Thực cười khà khà, “Nuôi thêm mấy tháng rồi làm thịt.”
Phùng Dung bưng đĩa nho từ trong bếp ra, nghe vậy nói chen vào, “Ông nỡ ăn? Buổi tối còn hận không thể ôm nó đi ngủ ấy.”
Bà đặt nho lên bàn, đi đến chỗ Trần Lộc Xuyên, “Con tháo thạch cao rồi? Phục hồi ra sao?”
“Con chụp xương kiểm tra rồi, không còn vấn đề gì.”
Phùng Dung vỗ vai anh, “Bình thường làm việc đừng vất vả quá.
Ngồi một lát phải nhớ đứng dậy vận động một chút.”
Trần Lộc Xuyên đáp lời.
Phùng Dung để anh ngồi nghỉ ngơi, quay lại phòng bếp đỡ má Tiền nấu cơm.
Trần Lộc Xuyên ngồi trên ghế sofa, kể chuyện Lâm Duyệt mở cửa hàng cho bố nghe, nhờ ông phân tích giúp, tiện thể chỉ bảo một chút.
Trần Tổ Thực hỏi vị trí cửa hàng, nói, “Vị trí khá tốt, không thua lỗ, nhưng cũng không kiếm lớn được.
Đa phần lời đều phải bù vào tiền thuê mặt bằng, sau này người ta đi lấy chồng sợ rằng sẽ tăng giá.”
“Chủ tiệm vốn định bán, nhưng mà nhờ quen biết nên mới đồng ý cho thuê.”
Trần Tổ Thực lại hỏi giá bán, Trần Lộc Xuyên báo con số ra.
Trần Tổ Thực trầm ngâm một lát, “Nơi này mua đứt thì lời hơn là thuê.
Xung quanh vẫn đang phát triển, sau đó giá thuê sẽ còn tăng lên, dù là mua lại để đầu tư cũng có thể kiếm một khoản.” Dừng một chút, ông nói thêm, “Nhưng mà cũng phải xem ý con bé.
Nếu như chỉ định làm nhỏ thì cứ như vậy cũng được, thu vào hàng tháng có khi còn nhiều hơn lúc con bé đi làm.”
Cơm nước xong, Trần Lộc Xuyên ngồi nghỉ một lát, thấy mẹ mình cầm bình tưới ra ngoài ban công thì vội đứng dậy đi theo.
Phùng Dung đang tưới cây, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.
Trần Lộc Xuyên đi tới, thử thăm dò một chút, “Cây mọc đẹp thật.”
Phùng Dung liếc con mình một cái, “Con thì biết cái gì đẹp hay không, có chuyện nói đi.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Mẹ, con định hai hôm nữa đưa Lâm Duyệt về nhà mình ăn cơm.”
Phùng Dung yên lặng, không nói gì.
Trần Lộc Xuyên nhìn bà, “Mẹ à, Lâm Duyệt thế nào, mẹ cũng thấy rồi.
Trong khoảng thời gian này con ở nhà cô ấy, toàn bộ là nhờ cô ấy chăm sóc.”
“Vậy con là vì con bé bị thương, chăm sóc con không phải đương nhiên à?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Mẹ à, mẹ nói xem người như thế nào thì thích hợp kết hôn? Không phải tâm ý tương thông, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao?”
Lúc anh mới sang Mỹ du học, một lòng mong muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng sau lần leo núi kia, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, đột nhiên phát hiện cuộc sống này có nhiều ràng buộc hơn mình những tưởng.
Anh có cha mẹ cần chăm sóc, có quê hương, có cô gái trong lòng vẫn nhớ mãi không quên nhưng cầu mà không được.
Bảo rằng anh không có chí lớn cũng được, anh chẳng qua cũng chỉ là chọn con đường mà phần đông mọi người sẽ chọn lựa.
Cắm rễ chốn quê nhà, tìm một cô gái ý hợp tâm đầu, bên nhau đến đầu bạc.
Người có con cháu rồi mới có thêm động lực để bôn ba.
Phùng Dung im lặng một thoáng, cuối cùng nói, “Đưa về đi.”
Trần Lộc Xuyên trở về báo lại cho Lâm Duyệt, nhắc cô chọn ngày cùng anh đi gặp bố mẹ.
Từ lần ở bệnh viện, Lâm Duyệt cũng hiểu biết mẹ chồng tương lai của mình thêm đôi chút: đại khái là giống y đúc mẹ cô, trọng thể diện, khẩu xà tâm phật, ngoài ra ăn mềm không ăn cứng.
Ứng xử với người như vậy, không thể đối nghịch, cũng không thể quá khép nép.
Đã có kinh nghiệm đối mặt, Lâm Duyệt cũng chẳng còn sợ nữa, song vẫn có một chút thấp thỏm.
Cô gọi điện cho mẹ hỏi kinh nghiệm.
Hà San tất nhiên trước phải ca cẩm một hồi, than thở nhà xui xẻo suốt tám đời mới vớ phải thông gia như vậy.
Sau đó, bà mới dặn cô, lần đầu tới cửa, nói ngọt một chút, nhưng cũng phải làm cao một tẹo, kiểu như cơm nước xong có thể chủ động đề nghị rửa bát, nhưng đừng có ngốc nghếch mà cứ thế đi rửa thật.
Lâm Duyệt phì cười, “Còn nhiều cái cần chú ý thế cơ ạ.”
“Nói chung con khôn khéo một chút cho mẹ, làm người cao giá, nhưng thái độ phải khiêm tốn.”
Lâm Duyệt trầm ngâm, “Vậy con nên mang gì đi tặng ạ?”
“Quà tặng con tùy ý mua mấy thứ.
Phùng Dung thích sưu tập khăn quàng, con chọn mua một cái.”
Lâm Duyệt cười nói, “Mẹ à, mẹ hiểu cô Phùng thật đó.”
Hà San hừ nhẹ một tiếng, “Tính tình cô ta như thế nào, mẹ đương nhiên hiểu rõ.”
Sang ngày kia, Lâm Duyệt đóng cửa sớm, hẹn Sài Vi đi mua sắm.
Giờ bụng Sài Vi đã lộ rõ, người trông cũng mập ra, nhưng khí sắc lại càng mặn mà hơn.
Gặp mặt, Lâm Duyệt trước kể cho bạn nghe chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Sài Vi nghe xong mà cảm thán, “Cậu đúng là mèo mù vớ cá rán, xác suất xảy ra chuyện này quả thực quá ít mà.”
Lâm Duyệt cũng đang vui vẻ, “Có lẽ vận may cả nửa đời trước của tớ dồn cả vào lúc này rồi.”
“Tớ bảo rồi mà, vừa vào công ty đã cảm giác Trần Lộc Xuyên có ý với cậu.
Hai cậu cũng giấu sâu thật đó, si tình y như nhau.
Vậy nên mới nói, phụ nữ không thể tùy tiện chấp nhận được, cậu nói xem, nếu mấy năm trước, cậu nghe theo lời mẹ cậu, chọn bừa một người kết hôn, bây giờ cậu với Trần Lộc Xuyên làm sao có chuyện gì với nhau được.”
Lâm Duyệt, “Tớ vẫn có nguyên tắc của riêng mình.
Nếu không tìm được người hợp ý, thà rằng cứ ở vậy cả đời.”
Hai người đi lên trên tầng, Lâm Duyệt nhờ Sài Vi đưa ý kiến để chọn một chiếc khăn lụa cho Phùng Dung.
Gần đây cô làm liên tục không ngày nghỉ, quần áo trên người toàn là kiểu dáng lưu hành từ năm ngoái, bởi vậy cũng tự mua cho mình thêm một bộ.
Sang thứ ba, Lâm Duyệt đóng cửa lúc năm rưỡi, chờ Trần Lộc Xuyên tới đón rồi cả hai cùng về nhà anh.
Khu chung cư bố mẹ anh ở gần ngay trường cấp ba của hai người, yên tĩnh sạch sẽ.
Trên đường đi vào, Lâm Duyệt không có cảm giác cảnh vật thay đổi, chỉ cảm thấy xa xỉ.
Cô nói ra suy nghĩ của mình, Trần Lộc Xuyên nghe vậy cười không ngừng.
Đến cửa nhà, anh đang định gõ cửa, Lâm Duyệt đã kéo tay anh lại, “Đợi lát nữa, em khẩn trương.”
“Không sao đâu.
Có gì anh che chắn cho em, còn có bố anh làm hậu phương chống lưng nữa.”
Lâm Duyệt phì cười, lại hỏi, “Quần áo em mặc hôm nay ổn chứ?”
Lâm Duyệt mặc chiếc váy mới hôm qua vừa mua lúc dạo phố cùng Sài Vi, chiếc váy mang phong vị hoài cổ, tà váy phủ qua đầu gối, vừa nhã nhặn lịch sự lại dịu dàng đoan trang.
Trần Lộc Xuyên gật đầu, lòng lại thầm nghĩ, mặc chiếc váy này, làn da cô trông thật trắng.
Lâm Duyệt hít sâu vài hơi, “Anh gõ cửa đi.”
Trần Tổ Thực ra mở cửa, ông thấy Lâm Duyệt thì vui vẻ mời cô vào nhà.
Vừa mới bước vào, cô đã thấy Phùng Dung đi ra từ phòng bếp.
Lâm Duyệt cười cất tiếng chào hỏi, Phùng Dung đáp lại, tuy không tính là nhiệt tình song cũng đủ khách khí.
Trần Lộc Xuyên lấy túi từ trong tay Lâm Duyệt đưa cho Phùng Dung, “Mẹ, Lâm Duyệt mua chút quà biếu mẹ.”
Phùng Dung nhận lấy, đoạn nói, “Hai đứa vào ngồi đi.” Bà cất đồ vào trong hộc tủ rồi vào nhà rót trà cho hai người.
Lâm Duyệt quan sát xung quanh một chút.
Gian phòng thiết kế kiểu Trung Quốc.
Giữa phòng khách và phòng ăn ngăn bởi một tấm bình phong chạm trổ hoa văn, dưới ánh đèn nhàn nhạt rất có phong vị quý phái.
Phùng Dung đặt hai chén trà xuống mặt bàn gỗ, nói, “Hai con ngồi chơi, cô vào phòng bếp trông nồi canh.”
Phùng Dung đi vào, Trần Tổ Thực liền bế con rùa ra cho Lâm Duyệt xem.
Trần Lộc Xuyên ngồi bên phì cười, anh cảm thấy ông cụ nhà mình càng già tính nết càng trẻ con.
Anh nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, lại không nhịn được cười một tiếng.
Đây là trà Long Tĩnh vừa mới hái từ núi về, nhà anh phải đặc biệt nhờ người đến lấy, số lượng không nhiều lắm, Phùng Dung hàng ngày đãi khách mới lấy ra một ít để uống.
Trần Tổ Thực kể chuyện về Thừa Tướng Rùa cho Lâm Duyệt nghe hồi lâu mới thôi, đổi đề tài hỏi cô tình hình kinh doanh của cửa hàng.
Lâm Duyệt thành thực trả lời, Trần Tổ Thực nghe xong cũng tán thưởng, “Con đường của cháu đúng.
Hiện tại cửa hàng kiểu như cháu đâu đâu cũng có, nếu muốn phát đạt, thứ nhất phải xác định đúng mục tiêu, thứ hai loại sản phẩm phải mới mẻ độc đáo.
Cháu chọn đối tượng khách hàng là sinh viên và thành phần trí thức, đều là những người có sức mua lớn, nhưng đồng thời, muốn bán cũng phải có cùng đẳng cấp.”
Lâm Duyệt gật đầu lĩnh ý.
Trần Tổ Thực nhìn về phía Trần Lộc Xuyên, cười nói, “Lộc Xuyên, có khi bạn gái con còn có đầu óc kinh doanh hơn con đấy.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, tiếp lời, “Vâng ạ, con đến tính toán đơn hàng thôi nhìn đã thấy mệt.”
Lâm Duyệt tiếp tục học hỏi kinh nghiệm của Trần Tổ Thực, hai bên chuyện trò vui vẻ, bất tri bất giác đã đến giờ cơm.
Trần Lộc Xuyên đứng dậy tới phòng bếp giúp dọn món, xong xuôi ra mời hai người vào ăn.
Phùng Dung rửa tay xong cũng ra khỏi phòng bếp, mời má Tiền ra cùng ăn.
Má Tiền lắc đầu, “Hôm nay con dâu tôi hơi ốm, tôi phải về nhà sớm chăm cháu.
Canh còn ở trong nồi, lát nữa hết cô tự múc tiếp nhé.”
Tiễn má Tiền đi, Phùng Dung lại về bàn ngồi xuống.
Thấy mọi người chưa ai động đũa, bà bèn nói, “Ăn đi chứ, mọi người chờ làm gì.”
Lâm Duyệt cầm chai bia lên, trước đứng dậy kính Phùng Dung, “Cô Phùng, hôm nay cháu quấy rầy cô rồi.”
Phùng Dung nhận lấy uống, chỉ nói, “Cháu ngồi xuống ăn đi.”
Suốt bữa ăn, Phùng Dung nói rất ít, song cũng không có vẻ gì là khó chịu.
Băng dày ba thước, Lâm Duyệt cũng không trông mong một sớm một chiều là giải quyết được.
Thái độ hôm nay của Phùng Dung thế là đã vượt quá mong đợi của cô rồi.
Cơm nước xong, Lâm Duyệt và Trần Lộc Xuyên ngồi lại chơi một lát, sau rồi vì ngày mai còn phải đi làm liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi khu chung cư, hai người vừa lúc nghe tiếng chuông báo vào học vang lên từ phía trường cấp ba.
Lâm Duyệt đột nhiên hứng khởi, cô đang định đề nghị thì nghe tiếng Trần Lộc Xuyên nói, “Chúng ta sang trường cũ đi dạo một lát đi.”
Lần cuối Lâm Duyệt về thăm trường là hai năm trước, nghe nói chủ nhiệm cũ sắp về hưu nên quay lại để thăm thầy một chuyến.
Cô từ nhỏ đến lớn đều sợ giáo viên, tốt nghiệp bao năm rồi về vẫn thấp thỏm bất an.
Thầy chủ nhiệm cũ thì ngược lại, tuổi càng cao càng thích náo nhiệt, mỗi khi có học sinh trở lại thăm mình là có thể vui vẻ cả buổi.
Vừa đi về phía cửa trường học, Lâm Duyệt vừa kể lại lần về thăm thầy cho Trần Lộc Xuyên nghe, “Trên bàn làm việc của thầy để một tấm kính dày, phía dưới là ảnh chụp và bưu thiếp của học sinh.
Bưu thiếp em gửi cho thầy, thầy cũng đều giữ lại không sót cái nào.
Kỳ thực em ở lớp học cũng chẳng nổi bật mấy, thành tích tầm trung, bình thường cũng không phải là đối tượng cần quan tâm.
Nhưng mà hôm đó nói chuyện, thầy vẫn còn nhớ rõ môn ngữ văn em thi được bao nhiêu điểm.
Thầy bảo, ấn tượng về em lúc nào cũng là đang khóc…”
Trần Lộc Xuyên cười hỏi, “Em khóc cái gì?”
Lâm Duyệt hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, “Thi toán kém khóc, vật lý thi kém khóc, hóa học làm bài không tốt cũng khóc…”
“Vậy lẽ ra em học ban xã hội sẽ dễ dàng hơn.”
“Ai bảo anh cứ thích tự nhiên làm gì.”
Trần Lộc Xuyên trong lòng khẽ rung động, không nói gì, lẳng lặng nắm chặt lấy tay cô.
Ở cổng trường có bảo vệ, nghe hai người nói về thăm thầy liền cho vào.
Giờ này, học sinh lớp mười hai đang học thêm, cả sân trường vắng lặng.
Trường cấp ba nơi hai người học có lịch sử khá lâu đời, trước kia từng là thư viện vào cuối đời nhà Thanh, bây giờ trong trường vẫn lưu lại kiến trúc cũ, qua nhiều lần trùng tu, giờ trở thành nơi trưng bày lịch sử của trường.
Bên cạnh tòa nhà có một cái hồ, tên gọi là hồ Tẩy Nghiên.
Hồ Tẩy Nghiên giáp với một cái hành lang, đi dọc hết là đến khu nhà dạy học.
Ở cuối chỗ kiến trúc nhà Thanh cũ có một bức tường thấp bao quanh, mở ra hai cửa ra vào.
Cách chỗ cửa tròn không xa chính là đền thờ mà Trần Lộc Xuyên hay nhắc đến.
Mấy năm trước, trường học kỷ niệm ngày thành lập, trùng tu xây dựng lại, đền thờ đã bị phá, cây bồ kết lớn kề đó cũng chịu họa theo, cành lá xum xuê đã bị chặt mất phân nửa.
Hai người đứng dưới tàng cây, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Lâm Duyệt nhỏ giọng nói, “Đáng tiếc.”
Tiếc cho gốc cây năm xưa, đền thờ cổ kính năm nào cũng không còn nữa.
Cảnh xưa nay đã mất, cũng may đi một vòng lớn, người bên cạnh vẫn còn.
Hai người đi dọc dưới bóng hàng cây, Lâm Duyệt chỉ về phía sân bóng rổ trước mặt, “Trước kia em hay thấy anh ở chỗ đó chơi bóng.”
“Anh chơi thế nào?”
“Cũng tạm được.” Lâm Duyệt cố ra vẻ miễn cưỡng.
Anh tất nhiên chơi giỏi hơn “tạm được” rất nhiều, ném bóng chuẩn xác, lực nhảy cũng tốt, động tác vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt.
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Tạm được mà em còn hay xem?”
“Em cũng có để ý kĩ thuật đâu, xem mặt thôi mà.”
Trần Lộc Xuyên cười rộ, “Em đó…”
“Em chính là nông cạn thế đấy, sao nào?”
Quầy bán quà vặt trước kia giờ cũng đã thay đổi, trở thành một siêu thị nhỏ.
Lâm Duyệt dừng bước, “Trần Lộc Xuyên.”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô cười nhìn lại, “Mời em ăn kem đi.”
“Anh chỉ có một đồng thôi, không hơn đâu.”
Nhìn trong tủ lạnh, không ngờ cô lại tìm được loại kem khi xưa giá một đồng thật.
Ra khỏi siêu thị, Lâm Duyệt xé vỏ nếm thử một miếng, quả thực là hương vị từng ăn khi còn bé.
Lâm Duyệt giơ que kem lên, “Cho anh một miếng đó.”
Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô, đang định cắn, anh bỗng dừng lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô, chưa để cô phản ứng đã lui lại, nhướn mày, “Ngon đấy, rất hoài niệm.”
Lâm Duyệt đẩy anh ra, “Đây là trường học, anh chú ý cư xử một chút được không.
Ban ngày ban mặt…”
“Ban ngày ban mặt?”
“Trước mặt công chúng, nhỡ anh dạy hư bọn trẻ thì sao bây giờ? Nam còn đỡ, nữ…”
Trần Lộc Xuyên cười khẽ, “Chúng ta khi đó đã không thuần khiết rồi, em còn mong trẻ con bây giờ trong sáng đến mức nào?”
Lâm Duyệt vừa ăn kem vừa đi tiếp, thoáng chốc, hai người đã đến chỗ tháp đồng hồ.
Tháp cao tám tầng, bốn tầng dưới là phòng phát thanh trường và phòng sinh hoạt đoàn.
Trần Lộc Xuyên đề nghị, “Lên xem một chút đi.”
Đến tầng bảy thì cửa khóa, không thể lên tiếp.
Hai người dựa vào lan can, mở cửa sổ trông ra ngoài.
Đây là nơi cao nhất trong trường, nhìn xuống xung quanh, tòa nhà học đối diện đèn bật sáng trưng.
Trước đây, các lớp khi tổ chức liên hoan vào buổi tối đều bọc giấy bóng kính đủ màu quanh đèn, từ xa nhìn lại, đỏ da cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu thích mắt, cũng không biết thế hệ học sinh bây giờ còn giữ truyền thống đó không.
“Hồi trước, bạn cùng lớp nói với em tháp đồng hồ là nơi nam nữ thường xuyên hẹn hò, vậy mà đi dọc cả đường vẫn chưa gặp phải đôi nào cả.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vì đa phần bọn họ đều ở trong phòng dưới tầng trệt cả.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Thật á? Sao anh biết?”
“Trước đây lớp anh có một cậu bạn, lúc tự học buổi tối dẫn bạn gái đến đây, lúc đi vào thì đụng phải một cặp khác.”
“Ồ, vậy thì xấu hổ thật.”
“Thế vẫn chưa tính là gì, đang lúc lúng túng thì phát hiện bên nam trong đó là bạn trai cũ của người yêu bạn anh.”
Lâm Duyệt không kìm được, phá ra cười.
“Suỵt.” Trần Lộc Xuyên thì thầm, “Bảo vệ tháp đồng hồ ở dưới tầng 6, em cười to thế cẩn thận bị đuổi ra đấy.”
Lâm Duyệt nửa tin nửa ngờ, “Thật à? Nhưng em nhớ từ tầng bốn trở lên có ai đâu.”
“Đương nhiên…” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, thanh âm nhỏ dần, đột nhiên đặt tay lên eo cô kéo lại, cúi đầu xuống hôn.
Hô hấp của Lâm Duyệt bị chặn lại, trái tim rạo rực mãnh liệt.
Cô nhắm mắt lại, tay nắm lấy cổ áo anh.
Cô vừa ăn kem, trong miệng vẫn còn vương vị ngọt nhàn nhạt.
Trần Lộc Xuyên không kìm được luồn lưỡi vào thăm dò, mạnh mẽ xâm chiếm.
Lâm Duyệt cảm thấy hơi khó thở, đồng thời lại cảm giác được kích thích như đang cùng anh lén lút hẹn hò.
Trang phục cô mặc hôm nay có khuy đằng trước, đang trong lúc mê man, Lâm Duyệt chợt cảm giác vạt áo bị cởi hai nút, bàn tay của anh dò xét tiến vào.
Gót chân cô mềm nhũn, “Đừng.”
Tay anh lưu luyến xoa nắn một cái, cuối cùng vẫn chuyển lên phía cổ.
Lâm Duyệt hơi co người lại, đang lúc đẩy ra thì bị anh nắm lấy ngón tay.
Rốt cục vẫn là ở bên ngoài, sợ có người đi đến, Trần Lộc Xuyên chỉ làm càn một lát rồi cẩn thận chỉnh lại trang phục cho cô, cúi đầu khẽ chạm môi lên gò má đỏ bừng, “Đi thôi, chúng ta ra chỗ sân vận động.”
Lúc hai người đi xuống thì vừa hay học sinh tan học, đoàn đoàn nối đuôi nhau đi ra, trong chốc lát siêu thị đã kín người.
Đường chạy ban ngày bị mặt trời thiêu đốt tỏa ra mùi nhựa nồng đậm.
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Anh từng xem em chạy 3000m.”
Khi đó, hạng mục này trong lớp thiếu người, Lâm Duyệt bị lớp phó kéo vào, đành phải chấp nhận bổ sung.
Kết quả cô chạy đến vòng thứ năm đã hết sức, suýt chút nữa ngã xuống đường chạy.
Lâm Duyệt chợt cảm thấy quẫn bách, “Anh đừng có lôi nhược điểm của em ra.”
Nếu như biết lúc ấy Trần Lộc Xuyên đang xem, mấy vòng cuối đánh chết cô cũng không chạy nữa.
Xếp thứ nhất từ dưới đếm lên còn chưa nói, khi đó lớp phó còn phải đến cổ vũ cô, bảo rằng đến đích chính là thắng lợi.
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Lúc đó anh căn bản không để ý thứ tự của em.”
“Vậy anh chú ý cái gì?”
“Ừm…” Trần Lộc Xuyên bỡn cợt, “Chỗ mà đàn ông con trai sẽ để ý chẳng phải là đùi, ngực, chân cả hay sao?”
Lâm Duyệt quả thực không muốn để ý đến anh nữa.
Đi dạo một hồi, sân trường cũng yên lặng trở lại.
Nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, hai người liền theo đường cũ đi về..