Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Hoa Đan Di không biết phải giải thích sao về việc cô đi học hộ Hề Lâm Dao, tất nhiên đi học hộ thì là cô sai rồi. Có điều Hoa Đan Di thực sự không muốn làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của Hề Lâm Dao. Vì vậy, Hoa Đan Di đành cắn răng cắn lợi cầu xin Tiêu Tranh:
“Thầy Tiêu, chuyện này khá là phức tạp… Em nghĩ là chuyện này có một chút hiểu lầm thôi ạ. Thầy có thể bỏ qua cho em lần này được không?”
Hề Lâm Dao lần trước đã nói cho Hoa Đan Di nghe hôm ấy Tiêu Tranh chỉ là đến lên lớp thay. Có điều nếu Tiêu Tranh kể lại việc cô đi học hộ cho giảng viên chính thức nghe thì cũng rất tệ. Hoa Đan Di hoàn toàn không muốn khuất phục, nhưng mà cô không thể để bạn thân chịu khổ được.
Tiêu Tranh trước hành động hối lỗi của Hoa Đan Di thì có chút bất ngờ. Thì ra cô bé này cũng biết sợ sao? Có điều bây giờ mới sợ thì cũng đã muộn rồi nhỉ? Lẽ ra từ lúc cô nhận giúp đỡ bạn bè ‘nói dối’ thì đã phải nghĩ đến cảnh này rồi mới đúng. Thực ra Tiêu Tranh chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói với giảng viên chính, nhưng anh vẫn muốn dọa Hoa Đan Di một trận.
Tiêu Tranh nheo mắt nhìn Hoa Đan Di, lạnh giọng hỏi:
“Ồ? Rất phức tạp sao? Nhưng tôi thấy chuyện này đơn giản chỉ là em đang nói dối giảng viên thôi mà?”
Hoa Đan Di cảm thấy bản thân nhất định phải kiềm chế thật tốt, cô không thể nổi nóng được. Kết quả học tập của Hề Lâm Dao, bài nghiên cứu khoa học của cô, tất cả đều đang nằm trong tay Tiêu Tranh. Không thể vì một phút bồng bột mà hủy hoại tất cả được.
“Nhẫn nhịn, Hoa Đan Di phải nhẫn nhịn.” – Hoa Đan Di cố gắng tự trấn an bản thân mình.
Hoa Đan Di cảm thấy bản thân mình nếu như không đi theo nghề diễn xuất thì đúng là lãng phí một tài năng rồi. Cô ở trước mặt Tiêu Tranh cố gắng gượng cười nhưng trong lòng thì đang thầm oán trách. Tiêu Tranh tất nhiên là nhìn ra nụ cười giả dối của Hoa Đan Di, có điều anh không muốn bóc trần nó.
Đột nhiên Tiêu Tranh cảm thấy bản thân mình vô cùng trẻ con, nhưng mà hình như anh không bài xích sự trẻ con này, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thú vị. Tiêu Tranh nhếch môi, ngoắc tay với Hoa Đan Di để cô lại gần mình, sau đó nói nhỏ với Hoa Đan Di:
“Em muốn tôi giúp em trốn tội phải không?”
Mặc dù nghe ‘trốn tội’ thì có hơi nặng nề, nhưng Hoa Đan Di không phủ nhận đúng là cô đang muốn nhờ vả Tiêu Tranh giấu diếm. Vì vậy Hoa Đan Di nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Tranh cũng bắt chước Hoa Đan Di gật gật đầu, nhưng bộ dạng có phần đăm chiêu hơn như thể anh đang có chuyện gì đau đầu lắm cần phải giải quyết vậy. Cuối cùng, Tiêu Tranh đành thở dài:
“Thực ra tôi cũng muốn giúp em, nhưng trước giờ tôi vốn là người ngay thẳng, bao che cho điều xấu thế này, tôi sợ mình không phù hợp. Có điều nếu như em có lòng lấy giúp tôi cốc nước thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Hoa Đan Di nghe vậy thì hơi ngẩn người. Có điều chỉ là lấy giúp một cốc nước mà đổi lại được cả đời bình yên thì cô cũng tình nguyện. Vì vậy Hoa Đan Di nhanh chóng giúp Tiêu Tranh lấy nước.
Tiêu Tranh cảm thấy Hoa Đan Di ban nãy đáo để bao nhiêu thì hiện tại cũng vẫn chỉ là một nữ sinh ngây thơ, chưa hề biết thế nào là lòng dạ con người. Hoa Đan Di bê nước lại cho Tiêu Tranh, ngoan ngoãn nói:
“Thầy Tiêu, mời thầy dùng nước ạ.”
Lúc này Tiêu Tranh lấy lấy trong cặp sách mang theo một chai nước lọc, nụ cười của Tiêu Tranh vô cùng chói mắt:
“Ồ, tôi quên mất không nói với em. Tôi là người ưa sạch sẽ, trước giờ chỉ uống nước lọc.”
Khỏi nói cũng biết hiện tại sắc mặt Hoa Đan Di tối như thế nào, cảm giác giống như là bị trêu đùa vậy. Thật là tức
chết cô mà. Có điều Hoa Đan Di không thể tức giận được, cô vẫn đang cần Tiêu Tranh cơ mà. Hoa Đan Di nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
“Thầy Tiêu, vậy chuyện giữ bí mật…”
Tiêu Tranh nghe cô hỏi vậy thì lập tức bày ra gương mặt vô tội, dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả. Tiêu Tranh nghiêng đầu nhìn Hoa Đan Di, mỉm cười:
“Bạn học Hoa, tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, không nói là đồng ý với em.”
Hoa Đan Di tức đến hộc máu, Tiêu Tranh vậy mà lại đem cô ra làm trò tiêu khiển. Giảng viên như vậy cũng có thể chấp nhận được sao. Hoa Đan Di thực sự bị làm cho tức chết rồi. Cô lắp ba lắp ba chỉ tay về phía Tiêu Tranh:
“Thầy… Thầy cố ý…”
Tiêu Tranh vẫn dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Hoa Đan Di như thể chuyện này anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Bạn học Hoa, chỉ tay vào mặt người khác là rất bất lịch sựđó.” – Tiêu Tranh nói xong thì cầm lấy bản thảo mà Hoa Đan Di mang đến, mỉm cười – “Được rồi, báo cáo của em tôi sẽ xem và sửa chữa, khi nào xong sẽ gọi em tới lấy sau. Giờ em về được rồi.”
Hoa Đan Di hậm hực bước ra khỏi phòng giáo viên. Tiêu Tranh nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Anh lẩm bẩm:
“Xem tôi chỉnh em thế nào?”
Tiêu Tranh vô cùng hài lòng với trò chơi có chút trẻ con này của mình, dù sao anh thấy Hoa Đan Di cũng là một cô học trò khá thú vị. Nếu Hoa Đan Di được phân cho anh hướng dẫn thì hẳn lực học của cô cũng không tầm thường. Có điều tính cách kiêu ngạo thì nhất định phải sửa. Không tự sửa được thì thầy Tiêu giúp cô sửa.
“Thầy Tiêu, chuyện này khá là phức tạp… Em nghĩ là chuyện này có một chút hiểu lầm thôi ạ. Thầy có thể bỏ qua cho em lần này được không?”
Hề Lâm Dao lần trước đã nói cho Hoa Đan Di nghe hôm ấy Tiêu Tranh chỉ là đến lên lớp thay. Có điều nếu Tiêu Tranh kể lại việc cô đi học hộ cho giảng viên chính thức nghe thì cũng rất tệ. Hoa Đan Di hoàn toàn không muốn khuất phục, nhưng mà cô không thể để bạn thân chịu khổ được.
Tiêu Tranh trước hành động hối lỗi của Hoa Đan Di thì có chút bất ngờ. Thì ra cô bé này cũng biết sợ sao? Có điều bây giờ mới sợ thì cũng đã muộn rồi nhỉ? Lẽ ra từ lúc cô nhận giúp đỡ bạn bè ‘nói dối’ thì đã phải nghĩ đến cảnh này rồi mới đúng. Thực ra Tiêu Tranh chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói với giảng viên chính, nhưng anh vẫn muốn dọa Hoa Đan Di một trận.
Tiêu Tranh nheo mắt nhìn Hoa Đan Di, lạnh giọng hỏi:
“Ồ? Rất phức tạp sao? Nhưng tôi thấy chuyện này đơn giản chỉ là em đang nói dối giảng viên thôi mà?”
Hoa Đan Di cảm thấy bản thân nhất định phải kiềm chế thật tốt, cô không thể nổi nóng được. Kết quả học tập của Hề Lâm Dao, bài nghiên cứu khoa học của cô, tất cả đều đang nằm trong tay Tiêu Tranh. Không thể vì một phút bồng bột mà hủy hoại tất cả được.
“Nhẫn nhịn, Hoa Đan Di phải nhẫn nhịn.” – Hoa Đan Di cố gắng tự trấn an bản thân mình.
Hoa Đan Di cảm thấy bản thân mình nếu như không đi theo nghề diễn xuất thì đúng là lãng phí một tài năng rồi. Cô ở trước mặt Tiêu Tranh cố gắng gượng cười nhưng trong lòng thì đang thầm oán trách. Tiêu Tranh tất nhiên là nhìn ra nụ cười giả dối của Hoa Đan Di, có điều anh không muốn bóc trần nó.
Đột nhiên Tiêu Tranh cảm thấy bản thân mình vô cùng trẻ con, nhưng mà hình như anh không bài xích sự trẻ con này, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thú vị. Tiêu Tranh nhếch môi, ngoắc tay với Hoa Đan Di để cô lại gần mình, sau đó nói nhỏ với Hoa Đan Di:
“Em muốn tôi giúp em trốn tội phải không?”
Mặc dù nghe ‘trốn tội’ thì có hơi nặng nề, nhưng Hoa Đan Di không phủ nhận đúng là cô đang muốn nhờ vả Tiêu Tranh giấu diếm. Vì vậy Hoa Đan Di nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Tranh cũng bắt chước Hoa Đan Di gật gật đầu, nhưng bộ dạng có phần đăm chiêu hơn như thể anh đang có chuyện gì đau đầu lắm cần phải giải quyết vậy. Cuối cùng, Tiêu Tranh đành thở dài:
“Thực ra tôi cũng muốn giúp em, nhưng trước giờ tôi vốn là người ngay thẳng, bao che cho điều xấu thế này, tôi sợ mình không phù hợp. Có điều nếu như em có lòng lấy giúp tôi cốc nước thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Hoa Đan Di nghe vậy thì hơi ngẩn người. Có điều chỉ là lấy giúp một cốc nước mà đổi lại được cả đời bình yên thì cô cũng tình nguyện. Vì vậy Hoa Đan Di nhanh chóng giúp Tiêu Tranh lấy nước.
Tiêu Tranh cảm thấy Hoa Đan Di ban nãy đáo để bao nhiêu thì hiện tại cũng vẫn chỉ là một nữ sinh ngây thơ, chưa hề biết thế nào là lòng dạ con người. Hoa Đan Di bê nước lại cho Tiêu Tranh, ngoan ngoãn nói:
“Thầy Tiêu, mời thầy dùng nước ạ.”
Lúc này Tiêu Tranh lấy lấy trong cặp sách mang theo một chai nước lọc, nụ cười của Tiêu Tranh vô cùng chói mắt:
“Ồ, tôi quên mất không nói với em. Tôi là người ưa sạch sẽ, trước giờ chỉ uống nước lọc.”
Khỏi nói cũng biết hiện tại sắc mặt Hoa Đan Di tối như thế nào, cảm giác giống như là bị trêu đùa vậy. Thật là tức
chết cô mà. Có điều Hoa Đan Di không thể tức giận được, cô vẫn đang cần Tiêu Tranh cơ mà. Hoa Đan Di nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
“Thầy Tiêu, vậy chuyện giữ bí mật…”
Tiêu Tranh nghe cô hỏi vậy thì lập tức bày ra gương mặt vô tội, dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả. Tiêu Tranh nghiêng đầu nhìn Hoa Đan Di, mỉm cười:
“Bạn học Hoa, tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, không nói là đồng ý với em.”
Hoa Đan Di tức đến hộc máu, Tiêu Tranh vậy mà lại đem cô ra làm trò tiêu khiển. Giảng viên như vậy cũng có thể chấp nhận được sao. Hoa Đan Di thực sự bị làm cho tức chết rồi. Cô lắp ba lắp ba chỉ tay về phía Tiêu Tranh:
“Thầy… Thầy cố ý…”
Tiêu Tranh vẫn dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Hoa Đan Di như thể chuyện này anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Bạn học Hoa, chỉ tay vào mặt người khác là rất bất lịch sựđó.” – Tiêu Tranh nói xong thì cầm lấy bản thảo mà Hoa Đan Di mang đến, mỉm cười – “Được rồi, báo cáo của em tôi sẽ xem và sửa chữa, khi nào xong sẽ gọi em tới lấy sau. Giờ em về được rồi.”
Hoa Đan Di hậm hực bước ra khỏi phòng giáo viên. Tiêu Tranh nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Anh lẩm bẩm:
“Xem tôi chỉnh em thế nào?”
Tiêu Tranh vô cùng hài lòng với trò chơi có chút trẻ con này của mình, dù sao anh thấy Hoa Đan Di cũng là một cô học trò khá thú vị. Nếu Hoa Đan Di được phân cho anh hướng dẫn thì hẳn lực học của cô cũng không tầm thường. Có điều tính cách kiêu ngạo thì nhất định phải sửa. Không tự sửa được thì thầy Tiêu giúp cô sửa.