-
Chương 82: Ngoại truyện 4 - Cặp Đôi Bất Tiện
15.
Sương giáng trong sắc thu nồng, Lâm Sơ Nguyệt nhận được thư mời của giáo sư Chương Thiên Du.
Cuối tháng này, thầy sẽ bắt đầu dự án nghiên cứu, thầy mong cô sẽ tham gia vào nhóm nghiên cứu của mình. Đọc hết bức mail ấy, máu trong người cô đã sục sôi, một sự xúc động trào dâng khiến cô muốn khóc.
Cô gọi cho thầy, thậm chí cô còn chưa nói ra suy nghĩ của mình thì giáo sư đã giới thiệu chi tiết cho cô nghe: “Nghiên cứu sẽ được dùng trong Victo, Thiên Dịch, Đào Tân, đăng lên rất nhiều tạp chí trong và ngoài nước. Sơ Nguyệt, thầy nghĩ đến em đầu tiên đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt: “Thầy ơi, em từng bị phạt, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của thầy ạ.”
Tiếng nói càng ngày càng lí nhí, đây mới là điều khiến cô thấp thỏm.
Ai ngờ thầy lại mắng cô lên bờ xuống ruộng: “Em phải quan tâm đến cái đấy à? Trước giờ thầy còn chả nghĩ đến chuyện này mà em nghĩ hộ thầy làm cái gì! Ảnh hưởng uy tín? Không muốn tham gia thì từ chối thẳng thừng chứ đừng có lí do lí trấu cái kiểu này!”
Cuộc gọi cắt đứt trong sự hùng hổ.
Lâm Sơ Nguyệt hết hồn, tính thầy vẫn y như mười năm trước. Khi điều thân quen ấy ghép lại với quá khứ, trái tim cô vẫn ở đó, vẫn một lòng kính trọng học thuật. Hồi đại học, Chương Thiên Du tha thiết mong cô đi theo con đường nghiên cứu. Sau một loạt những biến cố xảy ra, hôm nay cô đã được trở về với tâm nguyện thuở ban sơ của mình.
Cuộc sống vẫn luôn là một vòng tròn, vào một thời khắc nào đó sẽ để quá khứ được hòa cùng với tương lai.
Cô chẳng còn do dự, gọi lại cho giáo sư, đồng ý dứt khoát.
Căng tràn nhiệt huyết xong, đến khi sực tỉnh thì mới nhớ ra mình chưa nói chuyện này với Ngụy Ngự Thành. Cô lại bắt đầu lo lắng, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đành chịu chết, quyết tâm nói thẳng cho anh biết. Chỉ trong tích tắc, bầu không khí đã đặc quánh lại.
Anh vẫn đang cười nhưng ngay sau đó đã lạnh tanh, im lặng nhìn cô.
Cô không biết phải dối lòng ra sao: “Anh cũng biết tính thầy mà. Nếu em dám từ chối thì râu thầy sẽ dựng đứng lên luôn, sợ lắm.”
Anh đanh mặt: “Chú là thầy em thế anh là gì của em đây?”
Giọng cô ỉu xìu: “Chồng.”
Ngụy Ngự Thành ngẩn ngơ.
Khác với sự thân mật của “ông xã”, chữ “chồng” nghiêm túc và trang trọng hơn rất nhiều. Một chữ thiêng liêng đến như vậy, sao mà không rung động được cơ chứ.
Lâm Sơ Nguyệt hiếm khi gọi anh thế này.
Cô thật là, càng ngày càng nắm thóp được điểm yếu của anh.
Anh quay mặt sang chỗ khác: “Em đi bao lâu?”
“Một tháng? Hai tháng? Cô đáp: “Thể nào cũng về trước Tết thôi.”
Ánh mắt anh tối sầm đi.
Thấy tình hình không ổn, Lâm Sơ Nguyệt chủ động ôm cổ anh tựa như nàng chim yêu kiều, vừa hôn vừa nũng nịu. Nhưng tối nay Ngụy Ngự Thành quyết định đóng vai người hệ cấm dục. Bình thường đẩy đưa một chút thôi đã bùng lửa đáp lại rồi, thế mà nay lại vững như kiềng ba chân.
Cô ngẫm, đúng là tức thật rồi.
Cô sử dụng nốt con át chủ bài, thì thầm vào tai anh. Cuối cùng thì anh cũng phản ứng lại, khẽ nói: “Nhớ giữ lời đấy.”
Đêm xuống, cổ họng cô nhừ tử.
Cô hối hận xanh ruột, không được chiều đàn ông quá đâu!
Ngụy Ngự Thành được ăn no nê thì chăm ấm đệm êm, nhắm mắt lại, thở đều đều. Thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt thì lại thao thức, lúc dậy đi lấy nước thì vô tình làm sáng màn hình laptop của anh.
Trên màn hình, hộp thư của anh với Chương Thiên Du bất ngờ đập vào mắt.
Cô đọc lướt nhanh như gió rồi sực vỡ lẽ. Hóa ra anh đã biết lâu rồi, đã thế thái độ còn rất tích cực là đằng khác. Cô bị lừa một vố, hùng hổ xông lên hỏi tội.
Anh lim dim buồn ngủ, trong cơn uể oải, nở một nụ cười hớp hồn người: “Anh chưa từng nói sẽ không cho em đi mà.”
Nghĩ lại thì đúng thế thật.
Cô cáu: “Anh cố tình.”
“Anh cố tình cái gì?”
“Cố tình để em … cho anh…” Cô không nói ra thành lời, cầm gối phang vào người anh. Cô hiểu rồi, dù anh có điềm tĩnh thế nào thì vẫn có sự bất hảo ăn sâu vào cốt tủy. Thế này thôi cũng đủ hình dung được, nếu thời gian quay ngược về mười năm trước, khi Ngụy Ngự Thành cùng lứa với Chung Diễn thì chắc chắn anh sẽ một cậu ấm ăn chơi trác táng.
“Em đừng giận.” Anh nhận lỗi rất nhanh, ôm cô từ đằng sau: “Em không cần phải hỏi ý kiến của anh. Với những chuyện thế này, anh sẽ luôn tôn trọng suy nghĩ của em.”
Cơn tức trong cô đã dần nguôi ngoai nhưng cô vẫn chưa thấy hả giận lắm.
Anh tì cằm lên vai cô, hạ cái tôi của mình xuống: “Anh mong Nguyệt Nhi của anh sẽ kiên trì với ước mơ của mình mà không bị quá khứ trói buộc. Có một linh hồn tự do nhưng không quên đi trái tim ban đầu của mình. Em là em chứ không phải nghe theo bất kì ai khác. Em nên sống vô tư và thoải mái với chính mình. Là chồng của em, anh mong em được nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia, mong em được làm ánh trăng duy nhất trong cuộc đời bằng sự kiên trì với chính bản thân em.”
Lâm Sơ Nguyệt loạn nhịp, mãi mới nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nhéo gan bàn tay phải của cô: “Anh nói như này để khuyên em, còn nếu anh có giả vờ…”
Anh ngừng lại. Cô mím môi, yên lặng chờ đợi anh.
Anh khẽ cười: “Thì phạt anh không được lên giường của Nguyệt Nhi.”
Lời thề tầm bậy tầm bạ gì đây, cô hừ với anh: “Phải nhắc chủ tịch cái này, anh cũng có ở trên giường nhiều đâu.” Anh có sở thích ít ai biết, chỗ nào cũng sướng được nhưng mỗi cái giường này, chậc, thôi không nhắc tới cũng được.
Tự dưng anh choàng tỉnh, đưa ra lời đề nghị nghiêm túc, cắn nhẹ lên trái tai cô rồi thì thầm: “Anh biết lí do vì sao đêm nay Nguyệt Nguyệt giận rồi. Không thì mai mình đổi vai cho nhau, anh hầu hạ phu nhân được không nào?”
Họa nên bức tranh kiều diễm để thế chỗ khiến cô phải đỏ mặt, cô khẽ hừ: “Đồ phóng đãng!”
16.
Lúc biết Lâm Sơ Nguyệt đi theo nhóm nghiên cứu đến Giang Chiết công tác hai tháng thì Ngụy Ngự Thành bắt đầu hối hận. Nhưng thấy tâm trạng cô ngày nào cũng phơi phới như thế này thì anh lại nghĩ, chẳng việc gì phải hối hận cả.
Có việc để làm và được làm việc mình thích. Vòng xoay cuộc sống vẫn tiếp diễn, ánh sáng trong đôi mắt sẽ không bao giờ biến tan.
Thật ra thì anh thích một Lâm Sơ Nguyệt như thế này hơn rất nhiều.
Nhóm có năm, sáu thành viên, trong đó có một sinh viên năm ba tên là Hiểu Phong, tài năng xuất chúng và rất biết cách ăn nói. Không những vậy cậu còn chăm chỉ làm việc, thảo nào lại được giáo sư Chương xem trọng.
Mỗi lần được khen thì cậu sẽ nhìn Lâm Sơ Nguyệt: “Nếu so với chị thì em còn kém xa.”
Một chàng trai vừa đẹp vừa tỏa nắng vừa lễ phép thế này thì ai mà chả ưng cơ chứ. Bởi vậy mỗi lần Hiểu Phong hỏi cô về những vấn đề chuyên môn thì cô cũng rất sẵn lòng giải đáp cho cậu.
Hôm nay họp đến chín rưỡi tối thì Lâm Sơ Nguyệt mới về khách sạn. Trước đó, Ngụy Ngự Thành có gọi cho cô một lần, nhưng vì bận quá nên đợi lúc cuộc gọi tự tắt thì nhắn ngay cho anh. Giờ mới được rảnh, việc đầu tiên sau khi về phòng là gọi video cho anh.
Anh ngồi trong phòng sách, kệ sách tối màu đang làm phông nền cho anh. Mỗi khi hai người tỉ tê với nhau thì Lâm Sơ Nguyệt sẽ nói mãi không hết chuyện. Anh chủ yếu sẽ lắng nghe rồi thi thoảng đưa ra ý kiến của mình.
“Tiểu Diễn gọi cho em, bảo mai muốn về Minh Châu Uyển đấy.” Cô vừa nói vừa thay quần áo, chuẩn bị đi tắm: “Giờ thằng bé sợ anh đến mức về nhà mà cũng phải xin phép rồi.”
Anh kêu oan: “Còn tăng cả tiền tiêu vặt cho nó rồi đấy.”
Đang nói thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Ai thế?”
Nghe thấy tên xong, cô dựng điện thoại lên mặt bàn. Anh hỏi: “Ai vậy em?”
“Đàn em của em.” Nói rồi cô bước ra mở cửa.
Hiểu Phong cầm đĩa dâu, mặt hơi kì kì: “Chị Nguyệt, em biết chị thích ăn dâu nên mang cho chị này.”
Cô ngạc nhiên: “Sao em biết chị thích ăn?”
Cậu mỉm cười, không nói câu gì. Cậu không đi luôn mà cứ đứng ngoài cửa như thể đang chờ cô mở lời.
Cô khó hiểu: “Em còn việc gì không?”
“Không ạ.” Cậu mím môi: “Chị ngủ sớm đi.”
Cô đóng cửa, quay về video. Ngụy Ngự Thành suýt thì dính sát tai lên màn hình, xong rồi bình luận một cách rất chi là khách quan: “Đàn em đẹp trai phết.”
Lâm Sơ Nguyệt: …
Cô lờ mờ nhận ra có gì không ổn, dạo này cá ngâm giấm tây hồ xuất hiện hơi nhiều.
“Anh đừng nghĩ linh tinh, đàn em thật mà, cũng là học sinh của thầy Chương, em ấy ngay thẳng, tốt lắm.”
Anh thờ ơ: “Đàn em ngay thẳng sẽ gõ cửa phòng em vào cái giờ này, sẽ đưa cho em cả đĩa dâu đã rửa sạch rồi đứng đực ở đó không biết về. Ừ, ngây thơ thật.”
Cô ngẫm nghĩ, bỗng dưng được khai sáng: “Cũng đúng nhỉ.”
Mặc dù đã có manh mối như vậy nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Song, ngay hôm sau, vừa mới hoàn thành công việc buổi sáng xong thì có người gọi cô: “Sơ Nguyệt, có người tìm chị!”
Cô ngoảnh mặt lại, suýt thì rơi cả bút.
Ai ngờ lại là Ngụy Ngự Thành!
Anh mặc áo măng tô màu mơ phối với áo len cashmere cao cổ và đôi chelsea cùng màu. Một phong cách vô cùng trang nhã, đã vậy trông còn trẻ ra rất nhiều. Có cô gái trong nhóm nghiên cứu trêu anh: “Anh là gì của chị Nguyệt thế ạ?”
Anh mỉm cười: “Tôi là chồng cô ấy.”
Hiểu Phong đứng bên cạnh mặt nghệt ra. Mọi người cũng ngạc nhiên không kém, Lâm Sơ Nguyệt kết hôn rồi?
Anh rất thành thạo trong việc xã giao, mời cả nhóm ăn cơm rồi uống trà sữa, còn chuẩn bị cả quà gặp mặt, thế là mua chuộc được tất cả mọi người.
Khi quay sang Hiểu Phong, anh còn dịu dàng hẳn đi: “Hay nghe thấy Nguyệt Nguyệt nhắc đến em, đúng là tuổi trẻ tài cao, rất giống cháu ngoại của anh.”
Ai không biết còn tưởng anh đang khen cơ đấy.
Lâm Sơ Nguyệt hiểu lời anh nói, suýt thì trợn trắng mắt, anh đang ngấm ngầm bôi bác người ta còn gì.
Ăn trưa xong quay về phòng, cô không chịu được nữa phải chọt mạnh vào eo anh: “Chủ tịch, năm nay anh mấy tuổi rồi?”
“Mấy tuổi thì làm sao?” Ngụy Ngự Thành nói như một lẽ dĩ nhiên: “Nằm trong quan tài rồi mà đứa nào dám dòm ngó vợ anh thì có thành quỷ anh cũng không tha cho nó.”
Cô cười nghiêng ngả, ngoài cô ra thì không còn ai được thấy mặt đáng yêu của chủ tịch nữa đâu.
Chia xa gặp lại, đất trời bùng nổ.
Anh được chiếm của hời rồi mà cái miệng chẳng chịu tha cho ai hết, ra cái vẻ đứng đắn nhắc nhở cô: “Chị Nguyệt, nói bé thôi nào, đừng để đàn em Hiểu Phong nghe thấy.”
Cô run rẩy, bịt miệng anh một cách yếu ớt: “Anh bị điên à?”
12.
Sau lần Ngụy Ngự Thành ra mắt thì Hiểu Phong cũng tự biết rút lui, không dám tơ tưởng gì đến Lâm Sơ Nguyệt nữa. Hai tháng qua, cả nhóm theo bước giáo sư Chương đi nghiên cứu khắp cả nước, đến những nơi có ngành thương mại điện tử đang phát triển, mệt chết đi sống lại. Sau khi báo cáo hoàn thành thì đã được doanh nghiệp chấp thuận.
Gần Tết Nguyên đán, mọi người tụ tập với nhau một bữa, ai ai cũng vui vẻ. Giáo sư Chương không thích gì chỉ thích uống rượu ngon. Nhưng lần này Lâm Sơ Nguyệt không uống.
Thuyết phục mấy lần nhưng cô vẫn khéo léo từ chối. Giáo sư nói: “Sơ Nguyệt uống nước hoa quả thôi.” Con gái mới kết hôn thì chắc chắn đã có kế hoạch rồi, giáo sư Chương chăm sóc trò cưng của mình hết lòng chứ không làm khó ai cả.
Món ăn nào cũng ngon, nhà hàng Đông Lâu nổi tiếng nhất với món cá trứ danh, nhưng khi đĩa cá đặt trước mặt Lâm Sơ Nguyệt thì cô không động đũa, hơi ngoảnh đi nói chuyện với em gái bên cạnh.
Buổi chiều cô bay về Minh Châu.
Trước đó Ngụy Ngự Thành đã đi công tác nhưng giờ máy bay của anh lại bị delay nên tiếc là hai vợ chồng không gặp nhau ở sân bay được. Anh bảo cô đừng về một mình, có Đường Diệu ra đón cô rồi.
Anh nói thêm một câu, dạo này tâm trạng của cậu ấy không ổn, em cứ thu tiền đi.
Lâm Sơ Nguyệt tỏ tường
Bình thường anh hay kể cho cô nghe mấy chuyện ngoài lề. Đường Diệu cũng đáng thương, tuy là cậu hai nhà họ Đường nhưng anh vẫn còn anh trai – một người nắm quyền đích thực. Từ nhỏ anh đã bị bỏ rơi, sống một mình ở Mỹ, để rồi hai anh em cách nhau một trời một vực. Nhìn anh sáng lán vậy thôi chứ thật ra anh đã nếm mật nằm gai đủ rồi. Tuy nhiên, không thể phủ nhận được rằng anh là người sẽ làm nên việc lớn. Kì thực thì rất dễ để đoán ra được mục đích mà anh về nước và chuyển trọng tâm công việc của mình.
Lúc Đường Diệu đến đón, anh còn cười hỏi: “Cô Lâm, hôm qua tôi ngủ muộn quá. Vì lí do an toàn nên mình tìm chỗ ngồi rồi lái xe sau được không?
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Cả hai ngồi ngay ở quán cà phê trong sân bay.
Không cần phải giãi bày ra hết thảy, ai cũng thông minh nên cả hai trò chuyện rôm rả với nhau. Những nỗi đau trong anh đã được vỗ về, những vấn đề nan giải cũng đã được giọng nói êm ái ấy giải thoát.
Cô cười nói: “Sếp Diệu, chắc chắn anh sõi đời hơn tôi nhiều nên tôi không dám mùa rìu qua mắt thợ với anh. Chỉ là, trước khi quyết định làm bất cứ điều gì, anh cũng có thể tự hỏi chính mình, rằng làm thế này có giúp mình thoải mái, có giúp mình hài lòng không?”
Anh gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Sau anh trả tiền tư vấn cho cô thật. Cô cũng nhận tiền tự nhiên chứ không nhăn nhó gì. Thâm tâm anh bảo, sau phải tìm cớ bắt Ngụy Ngự Thành khao mình một bữa để bù lại mới được.
Đường Diệu nói: “Cà phê ở quán này ngon đấy.”
Cô đáp: “Ừ, sau tôi sẽ thử nếu có cơ hội.”
Tối đến, Ngụy Ngự Thành về Minh Châu Uyển. Dì Trần nói: “Nguyệt Nguyệt ngủ rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt vừa về nhà đã ngủ ngay nhưng khi anh mở cửa phòng thì cô đã dậy rồi.
Anh khẽ khàng ngay tức khắc: “Làm ồn đến em hả?”
Cô vẫn đang nằm trên giường, chống tay bên hông, nhìn anh với ánh mắt mịt mờ. Anh tháo cà vạt, cởi áo khoác bụi bặm rồi gỡ cả đồng hồ xuống. Bấy giờ anh mới bước đến cạnh giường, cúi người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô đã tỉnh táo hơn, đang định nói nhưng giọng khàn khàn, mấy chữ sau mới nói được như bình thường: “Em có câu hỏi.”
“Ơi?”
“Có mỗi đàn em Hiểu Phong đã làm anh phải ra mặt luôn, thế sao Đường Diệu thì anh lại thoải mái thế?”
“Cậu ấy không có ý định làm kẻ thứ ba.” Anh đáp: “Công ty chuẩn bị lên sàn, kiêng nhất mấy cái tin tức tiêu cực, có tin đồn thì sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu ấy chứ chẳng lợi lộc gì.”
Ok, đây là cách mà thương nhân nghĩ về lợi ích của mình.
Anh cúi xuống định hôn cô nhưng bị tay cô chắn lại: “Em không muốn.”
“Bao lâu rồi mình không làm, hử?” Ngụy Ngự Thành nóng lòng, tay đã mò mẫm vào trong rồi.
Cô đảo mắt, đương định mở lời thì điện thoại đang nằm cạnh gối của anh sáng rực lên.
Nội dung tin nhắn hiện lên, từng chữ từng chữ rọi vào mắt.
Đường Diệu: Hình như vợ cậu đang mang thai.
Bờ vai Ngụy Ngự Thành cứng đờ ra.
Đường Diệu: Lúc nói chuyện với nhau, cô ấy không uống cà phê.
Anh không nói gì mà dịch điện thoại qua cho Lâm Sơ Nguyệt đọc.
Cô cười khúc khích, cảm thán: “Anh ấy kĩ tính thế này mà làm kinh doanh phí quá, phải đi làm bác sĩ khoa sản dịu dàng mới đúng.”
Ngụy Ngự Thành đang mông lung nhưng trông thì vẫn rất bình tĩnh: “Nên cậu ấy nói.”
Cô hồn nhiên gật đầu, giọng ngọt ơi là ngọt: “Nói thật đó.”
Biểu cảm của chủ tịch Ngụy vào thời khắc này rất đáng được ghi vào sử sách.
Khi ấy, Lâm Sơ Nguyệt đang đi nghiên cứu với nhóm, lúc ngồi xe buýt từ bến tàu cao tốc về đến công ty, bình thường cô còn chẳng say xe bao giờ mà nay cô cứ khó chịu trong người mãi. Cả ngày nằm li bì, tối cũng xin nghỉ không đi ăn với mọi người.
Cô ra hiệu thuốc gần đó mua que thử thai, còn cẩn thận mua thêm ba que của các hãng khác nhau. Một trực giác không tỏ rõ thành lời đã sinh sôi trong lòng nên cảm xúc của cô vẫn rất bình tĩnh.
Kết quả đã nằm trong dự đoán.
Không thể nói ra được mình vui sướng đến thế nào, cô chỉ hít một hơi thật sâu, cảm giác cuộc đời mình lại vừa hoàn thành được một điều lớn lao. Dự án của thầy Chương đã dần kết thúc, cô không nói ngay cho Ngụy Ngự Thành biết cũng vì những suy nghĩ riêng của mình.
Với tính của anh thì chắc chắn ngày mai sẽ bay đến trói cô về Minh Châu ngay và luôn. Một tuần cứ vậy mà qua đi, cô làm việc hết sức cẩn thận, hoàn thành dự án một cách suôn sẻ. Cô chỉ không ngờ rằng, người đầu tiên nhận ra lại là Đường Diệu.
Phải chăng, một người có tuổi thơ không trọn vẹn như thế thì nội tâm sẽ tinh tế hơn ư?
Nghĩ vậy, Đường Diệu đúng kiểu nhân vật đẹp trai mạnh mẽ và sầu thảm khiến người ta xót thương.
Cơ mà, sau khi biết tin cô mang thai, dường như Ngụy Ngự Thành chẳng giống như cô tưởng tượng gì cả. Gương mặt kinh hoàng ấy xuất hiện được đúng một giây rồi lại điềm tĩnh như thường.
Anh chỉ “Ừ”: “Thế em cẩn thận hơn nhé, mấy nay bão tuyết, ra ngoài ít thôi. Muốn ăn gì thì nói với dì Trần.” Đặng, anh nói tiếp: “Anh đi tắm đây.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người: “Hả? Anh không tắm trong phòng à?”
Anh đưa lưng về phía cô, tay cầm nắm cửa: “Anh để đồ ngủ ở phòng Tiểu Diễn.”
Thật ra tắm ở đâu cũng chẳng quan trọng, quan trọng ở đây là anh cần một không gian riêng để được giải tỏa cảm xúc của mình. Đóng cửa lại, anh tựa lưng vào cửa, nhắm nghiền đôi mắt. Mấy giây sau, hai tay siết thành nắm đấm, vô thực đập bùm bụp lên ván cửa – sung sướng chết mất.
Mà đúng lúc ấy dì Trần đi ngang qua, dì giật mình đến nỗi tay run cả đi, đĩa hoa quả vừa mới rửa xong rơi xuống đất, chiếc đĩa rơi nghiêng họa thành hình vòng cung, trông tựa như một cơn mưa anh đào màu hồng nhạt.
18.
Chưa gì Ngụy Ngự Thành đã hối hận vì câu nói “Muốn ăn gì thì nói với dì Trần”.
Lâm Sơ Nguyệt thay đổi khẩu vị chóng mặt, bình thường không ham muốn gì mấy món “rác rưởi”, vậy mà giờ phút này, tâm địa quỷ quyệt đã chiếm giữ khối óc cô. Dì Trần đâu dám chiều cô, cứ giữ khư khư phòng bếp, nói gì cũng không chịu nấu.
Anh khuyên mấy lần không được, cô còn khóc rưng rức, nước mắt lã chã tuôn rơi. Hôn quân nghẹn lời, thinh lặng trong thoáng chốc: “Đi, anh dẫn em đi ăn.”
Lúc đứng bên ngoài tiệm gà rán, cả hai đã thỏa thuận với nhau, cô đồng ý bỏ da gà đi. Mặc dù bỏ da thì gà rán sẽ mất đi linh hồn của mình nhưng thôi, thế cũng đỡ thèm rồi.
Lâm Sơ Nguyệt no rồi thì hớn hở, ôm tay anh, nói ngọt sớt. Cuối cùng cũng hỏi đến câu mà vợ chồng nào cũng nói với nhau: “Anh thích con trai hay con gái?”
Ngụy Ngự Thành đáp: “Là con của anh thì con gì cũng được hết.”
Cô ô hô: “Trả lời cái kiểu gì đấy, không được, anh trả lời lại đi.”
“Nếu theo thứ tự ai đến trước ai đến sau thì anh mong sẽ là con trai.” Anh nói: “Bình thường, con gái làm chị sẽ thương em trai hơn, như thế thì con gái cũng sẽ thiệt thòi hơn. Còn nếu con trai làm anh thì sẽ chăm sóc em gái từ nhỏ, vậy thì con gái mình sẽ có thêm một người thương yêu.”
Lí trí thật đấy, tính toán đâu ra đấy.
Tới lúc hoàn hồn, cô mới huých anh: “Chị em anh em cái gì, anh mơ đẹp quá nhỉ!”
Anh cười ha hả, nắm tay cô: “Nay cho em đi ăn gà rán rồi mà em không cho anh mơ mộng được à?”
Đôi mắt cô nóng rực, cô buông tay anh ra, anh vừa cúi xuống thì nghe thấy cô rỉ rả bên tai: “Em nhất định sẽ yêu con, thương con rất nhiều.”
Anh siết chặt tay cô: “Thế thì không được, em phải yêu anh nhất.”
Anh không kì vọng con mình sẽ là con trai hay con gái. Chỉ cần là con của anh thôi.
Tuy nhiên thì bác Lâu không nghĩ như vậy. Sau khi Lâm Sơ Nguyệt mang thai, bác cũng y xì con trai, vẫn cực kì bình tĩnh, dặn dò cô đôi ba câu. Tiếp ấy bác tìm chuyên gia dinh dưỡng, liên lạc với bệnh viện, còn nhờ bạn thân là trưởng khoa phụ sản nổi tiếng ở Minh Châu đích thân khám thai cho con dâu. Tất cả được sắp xếp chu toàn, việc nào ra việc nấy. Bác cũng không nói quá nhiều như những phụ huynh khác. Lâu Thính Bạch rất biết giữ khoảng cách, làm một người mẹ chồng tốt trong khả năng của mình.
Bác điềm đạm như thế nên Lâm Sơ Nguyệt cũng nghĩ, mẹ chồng không để ý chuyện cháu mình là cháu trai hay cháu gái.
Song vào hôm thứ sáu, cô nổi hứng đến nhà họ Ngụy thăm bố mẹ. Cửa sân mở toang, cô tới rồi mà Lâu Thính Bạch cũng không biết. Bấy giờ, bác đang ở trong nhà thành tâm cầu nguyện với Bồ tát, lẩm nhẩm câu chữ:
“Xin Bồ tát phù hộ cho Nguyệt Nguyệt sinh con gái. Chỉ cần được như vậy, tín nữ nguyện ăn chay một năm để báo đáp. Nam Mô A Di Đà Phật Nam Mô A Di Đà Phật.”
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười.
Ừm, mẹ chồng đáng yêu quá.
18.
Mẹ chồng đáng yêu không được Bồ tát dễ thương đáp lại.
Mùa hè năm sau, Lâm Sơ Nguyệt sinh bé Tiểu Ngụy.
Bác Lâu im lặng như thể đang cố gắng tiêu hóa được tin tức này. Cuối cùng thì mỉm cười miễn cưỡng: “Con trai cũng tốt, con trai cũng tốt… mà.”
Ngôi thai không nằm đúng vị trí nên phải đẻ mổ, rất may là cũng không quá đau đớn. Lâm Sơ Nguyệt càng nhìn bạn Tiểu Ngụy thì càng ưng, con sinh ra đã mắt to, mũi hơi hếch lên, đúng là vui tai vui mắt. Chuyện đặt tên cho con thì vẫn đang lần lữa nên gia đình tạm thời gọi bé là bạn Tiểu Ngụy.
Có lẽ, biệt danh như một lời tiên tri, định trước rằng bé sẽ như bố mình vậy, chắc chắn sẽ trở thành thần đồng. Tiểu Ngụy vỡ lòng từ rất sớm, mà lạ cái là con nhà người ta thích vẽ thích nhảy còn con nhà mình thì ngược lại, ba tuổi đã ôm bảng tuần hoàn hóa học ra “ngâm cứu” rồi.
Hồi đi học, Ngụy Ngự Thành luôn đứng nhất trong hai môn lí và hóa.
Có thể nói rằng là con nối nghiệp cha.
Ở một mức độ nào đó thì con trai đã toại nguyện được khát khao của Ngụy Ngự Thành. Anh cũng biết, Lâm Sơ Nguyệt không muốn làm một người mẹ nghiêm khắc. Từ khi mang thai, tình yêu trong tim cô đã đong đầy trên gương mặt.
Ấy là niềm trông mong êm ái và cũng là sự chờ đợi cẩn trọng. Sâu thẳm trong tim cô, con không chỉ có ý nghĩa đơn giản là để nối dõi tông đường mà con còn là giấc chiêm bao tươi đẹp trong cuộc đời cô.
Cô là mẹ hiền nên trọng trách người bố nghiêm khắc đã được giao cho anh đảm nhận.
Cơ mà vai “bố nghiêm” cũng không được phát huy tác dụng quá nhiều. Bởi vì bạn Tiểu Ngụy đã chín chắn từ nhỏ rồi, ngoan từ lúc chào đời đến khi đi nhà trẻ, chưa bao giờ để bố mẹ phải nhọc lòng. Bé còn say mê với khối ngành kĩ thuật. Chỉ điều này thôi cũng đã khiến Ngụy Ngự Thành an tâm rồi.
Hôm nay, từ lúc đi học về, không biết bạn Tiểu Ngụy bị kích thích cái gì mà tự nhiên lại gõ cửa phòng mẹ, nghiêm túc như một thầy giáo bé con: “Mẹ ơi, con muốn tâm sự với mẹ ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt cười vẫy tay: “Con nói đi.”
Cô còn tưởng bé thích đồ chơi gì cơ, ai ngờ bé con lại trầm giọng: “Mẹ, bao giờ mẹ mới sinh em gái cho con thế ạ? Con sẽ nói lí do ạ. Thứ nhất, đồ chơi của con nhiều quá rồi, không thể lãng phí được, cần phải chia sẻ cho người khác ạ. Thứ hai, Tráng Tráng có em gái, trong khi con thi được 100 điểm nhưng cậu ấy lại lôi chuyện này ra để thắng con. Mặc dù con biết đây không phải chuyện to tát gì nhưng con buồn lắm. Thứ ba, bố nói với con là chỉ cần mẹ sinh em gái thì năm sau bố sẽ dẫn con đi Santorini ạ.”
Chủ tịch Ngụy đang họp trên công ty chẳng hay biết chuyện gì, tự dưng lại hắt xì ba cái liên tiếp, không ngờ sẽ có một ngày mình bị con ruột bán đứng thế này.
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, xoa mặt con: “Santorini chứ gì? Mẹ cũng dẫn con đi được mà.”
Ánh mắt bạn Tiểu Ngụy bình tĩnh: “À, thế mẹ đánh bố đi ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt: …
Tối đến, cô kể lại cho Ngụy Ngự Thành nghe, anh còn cười sang sảng: “Đúng là con trai bố!”
Cô nhức hết cả đầu, cái kiểu đồng cảm giữa đàn ông con trai với nhau nó lạ kì quá.
Cô cộc cằn bấu ngực anh: “Ai muốn sinh em gái cho anh chứ.”
Anh “Ừ” với cô: “Em đừng để con đầu độc, thằng bé lanh quá. Trong chuyện này, anh luôn luôn tôn trọng ý kiến của em.”
Cô hứng lên, hơi ngồi dậy nhìn anh: “Anh không muốn em gái hả?”
Áo ngủ của anh bị hở ra, ngắm được hết cơ ngực. Kết hợp với biểu cảm lúc này của anh thì lời cô nói không ổn chút nào. Anh khẽ bảo: “Tiểu Ngụy muốn em gái chứ anh có muốn đâu. Anh có em gái rồi mà.”
Chỉ trong chốc lát, tay anh đã bắt táy máy, mơn trớn từ vai trở xuống hệt như đang thắp lửa: “Em là em gái của anh. Em gái, thích bố nuôi hay anh trai nào?”
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, vội bịt cái miệng mất nết của anh lại, chứ không khéo anh lại bịa thêm vai nữa quá!
Chuyến đi đến Santorini được khởi hành vào lúc bạn Tiểu Ngụy được nghỉ hè.
Từ lúc bé hơn hai tuổi, mỗi năm cả nhà sẽ đi du lịch hai lần.
Tiểu Ngụy không tò mò những thứ mới lạ như các bạn khác, cũng không thích thú với cảnh quan nghệ thuật như biển cả hay sao trời. Trái lại, chính những biểu đồ, những cách bố trí giao thông trên biển thời cổ đại trong Bảo tàng Ghyzis lại khiến bé chăm chú, tìm tò nghiên cứu cả ngày dài.
Lâm Sơ Nguyệt cam chịu. Ba tuổi nhìn được tám mươi, bảy tuổi quyết định cả một đời. Mong ước con trai trở thành một quý ông nghệ thuật của cô đã tan thành mây khói.
(*) Đây là câu nói của ông bà xưa, những gì con người được dạy bảo trước ba tuổi có thể quyết định bộ dạng của người đó lúc tám mươi tuổi, và sự giáo dục mà con người nhận được trước bảy tuổi có thể quyết định được cả cuộc đời của người đó. Tuy đây là một câu nói hơi ngoa nhưng với nhiều người thì đấy là một cách nói rất có lí.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy một anh chồng đẹp trai uyên bác đang ở bên mình. Nếu con trở thành một người giống như anh thì cô cũng quá đỗi hài lòng.
Trong sắc hoàng hôn, Lâm Sơ Nguyệt và Ngụy Ngự Thành ngồi trên boong tàu, kề bên nhau ngắm nhìn phong cảnh hùng vĩ của ánh chiều tà. Cô bỗng nhéo tay anh còn anh thì vô thức siết chặt tay cô, anh ngoảnh lại: “Ơi?”
Cô nhìn anh, cười khúc khích: “Hồi còn đi học, em rất thích một câu – Trong khắc thanh nhàn, sánh vai người cùng ngắm sắc hoàng hôn. Khi ăn cơm, mỉm cười hỏi cháo đã ấm hay chưa?”
Dường như anh hiểu cô muốn nói điều gì, chưa kịp mở lời đã ôm cô vào lòng, giọng anh trầm đi: “Người ấy là anh.”
Nắng chiều rải xuống mặt biển xanh biếc, tia sáng rực rỡ rọi chiếu khắp nhân gian.
Dù ấy là đắng cay mặn ngọt, dù ấy là lãng mạn thương yêu.
Anh vẫn sẽ bên em, sẻ chia mọi khoảnh khắc trong cuộc đời.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện riêng của Ngụy Ngụy và Nguyệt Nguyệt đã hết rồi.
Sau sẽ đến ngoại truyện của Lý Tư Văn. Tin tui, vẫn là nam thanh nữ tú quen thuộc!
Cuối cùng sẽ đến chương mọi người quây quần bên nhau nên là vẫn sẽ được gặp nhà tắm tên Thành thôi.
*
Editor có lời muốn nói:
“Trong khắc thanh nhàn, sánh vai người cùng ngắm sắc hoàng hôn. Khi ăn cơm, mỉm cười hỏi cháo đã ấm hay chưa?” là một câu văn trong tác phẩm Phù sinh lục ký của Thẩm Phục. Câu văn đã mô tả cuộc sống thường ngày của vợ chồng tác giả, một bức tranh bình dị về đời thường. Vợ chồng tôn trọng nhau, yêu thương thuận hòa, ấy là tình yêu và là sắc thái đẹp nhất của hôn nhân.
Sách giáo khoa của Trung Quốc còn trích một số đoạn trong Phù sinh lục ký để làm chuẩn mực về cổ văn cho học sinh trung học. Phù sinh lục kí là tác phẩm giá trị nhất của Thẩm Phục, gồm những bài ký giàu chất thơ, trong những lời văn uyển chuyển đầy tình ý, ta nghe nhịp nhàng như có phách nhạc phụ họa. Ông đã ghi chép lại những chuyện đời thường một cách đầy say mê, hào sảng nhưng cũng không kém phần nho nhã. Trong từng trang sách, hình ảnh vợ cắm một bình cúc, chồng pha một ấm trà, thưởng ngoạn cảnh đẹp nhân gian với nhau rõ mồn một và rất sinh động. Duyên cầm sắt đâu chỉ là sống bên nhau, còn là sự hòa hợp đồng điệu về tâm hồn, phu thê ăn ý tấu lên khúc nhạc thú vui khuê phòng.
Đọc Phù sinh lục ký, người ta sẽ bắt gặp nhiều điển tích, điển cố cổ của văn học Trung Hoa. Nó vừa thể hiện vốn kiến thức uyên thâm của tác giả, vừa thể hiện được sự uyên bác cùng tình cảm trân quý với những giá trị tinh hoa từ ngàn đời của tác giả. Có thể nói, Phù sinh lục ký là một bông hoa lạ tròn khu vườn văn học Trung Quốc. Tác giả là một người có tình cảm phong phú, tính cách hào sảng, tài hoa dồi dào, có thể gầy nên một tình điệu cao nhã, và phát hiện ra những điều thú vị độc đáo ngay từ cuộc sống bình thường. (Theo Ngân Nga Hoàng)
Hết ngoại truyện 4.
Sương giáng trong sắc thu nồng, Lâm Sơ Nguyệt nhận được thư mời của giáo sư Chương Thiên Du.
Cuối tháng này, thầy sẽ bắt đầu dự án nghiên cứu, thầy mong cô sẽ tham gia vào nhóm nghiên cứu của mình. Đọc hết bức mail ấy, máu trong người cô đã sục sôi, một sự xúc động trào dâng khiến cô muốn khóc.
Cô gọi cho thầy, thậm chí cô còn chưa nói ra suy nghĩ của mình thì giáo sư đã giới thiệu chi tiết cho cô nghe: “Nghiên cứu sẽ được dùng trong Victo, Thiên Dịch, Đào Tân, đăng lên rất nhiều tạp chí trong và ngoài nước. Sơ Nguyệt, thầy nghĩ đến em đầu tiên đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt: “Thầy ơi, em từng bị phạt, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của thầy ạ.”
Tiếng nói càng ngày càng lí nhí, đây mới là điều khiến cô thấp thỏm.
Ai ngờ thầy lại mắng cô lên bờ xuống ruộng: “Em phải quan tâm đến cái đấy à? Trước giờ thầy còn chả nghĩ đến chuyện này mà em nghĩ hộ thầy làm cái gì! Ảnh hưởng uy tín? Không muốn tham gia thì từ chối thẳng thừng chứ đừng có lí do lí trấu cái kiểu này!”
Cuộc gọi cắt đứt trong sự hùng hổ.
Lâm Sơ Nguyệt hết hồn, tính thầy vẫn y như mười năm trước. Khi điều thân quen ấy ghép lại với quá khứ, trái tim cô vẫn ở đó, vẫn một lòng kính trọng học thuật. Hồi đại học, Chương Thiên Du tha thiết mong cô đi theo con đường nghiên cứu. Sau một loạt những biến cố xảy ra, hôm nay cô đã được trở về với tâm nguyện thuở ban sơ của mình.
Cuộc sống vẫn luôn là một vòng tròn, vào một thời khắc nào đó sẽ để quá khứ được hòa cùng với tương lai.
Cô chẳng còn do dự, gọi lại cho giáo sư, đồng ý dứt khoát.
Căng tràn nhiệt huyết xong, đến khi sực tỉnh thì mới nhớ ra mình chưa nói chuyện này với Ngụy Ngự Thành. Cô lại bắt đầu lo lắng, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đành chịu chết, quyết tâm nói thẳng cho anh biết. Chỉ trong tích tắc, bầu không khí đã đặc quánh lại.
Anh vẫn đang cười nhưng ngay sau đó đã lạnh tanh, im lặng nhìn cô.
Cô không biết phải dối lòng ra sao: “Anh cũng biết tính thầy mà. Nếu em dám từ chối thì râu thầy sẽ dựng đứng lên luôn, sợ lắm.”
Anh đanh mặt: “Chú là thầy em thế anh là gì của em đây?”
Giọng cô ỉu xìu: “Chồng.”
Ngụy Ngự Thành ngẩn ngơ.
Khác với sự thân mật của “ông xã”, chữ “chồng” nghiêm túc và trang trọng hơn rất nhiều. Một chữ thiêng liêng đến như vậy, sao mà không rung động được cơ chứ.
Lâm Sơ Nguyệt hiếm khi gọi anh thế này.
Cô thật là, càng ngày càng nắm thóp được điểm yếu của anh.
Anh quay mặt sang chỗ khác: “Em đi bao lâu?”
“Một tháng? Hai tháng? Cô đáp: “Thể nào cũng về trước Tết thôi.”
Ánh mắt anh tối sầm đi.
Thấy tình hình không ổn, Lâm Sơ Nguyệt chủ động ôm cổ anh tựa như nàng chim yêu kiều, vừa hôn vừa nũng nịu. Nhưng tối nay Ngụy Ngự Thành quyết định đóng vai người hệ cấm dục. Bình thường đẩy đưa một chút thôi đã bùng lửa đáp lại rồi, thế mà nay lại vững như kiềng ba chân.
Cô ngẫm, đúng là tức thật rồi.
Cô sử dụng nốt con át chủ bài, thì thầm vào tai anh. Cuối cùng thì anh cũng phản ứng lại, khẽ nói: “Nhớ giữ lời đấy.”
Đêm xuống, cổ họng cô nhừ tử.
Cô hối hận xanh ruột, không được chiều đàn ông quá đâu!
Ngụy Ngự Thành được ăn no nê thì chăm ấm đệm êm, nhắm mắt lại, thở đều đều. Thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt thì lại thao thức, lúc dậy đi lấy nước thì vô tình làm sáng màn hình laptop của anh.
Trên màn hình, hộp thư của anh với Chương Thiên Du bất ngờ đập vào mắt.
Cô đọc lướt nhanh như gió rồi sực vỡ lẽ. Hóa ra anh đã biết lâu rồi, đã thế thái độ còn rất tích cực là đằng khác. Cô bị lừa một vố, hùng hổ xông lên hỏi tội.
Anh lim dim buồn ngủ, trong cơn uể oải, nở một nụ cười hớp hồn người: “Anh chưa từng nói sẽ không cho em đi mà.”
Nghĩ lại thì đúng thế thật.
Cô cáu: “Anh cố tình.”
“Anh cố tình cái gì?”
“Cố tình để em … cho anh…” Cô không nói ra thành lời, cầm gối phang vào người anh. Cô hiểu rồi, dù anh có điềm tĩnh thế nào thì vẫn có sự bất hảo ăn sâu vào cốt tủy. Thế này thôi cũng đủ hình dung được, nếu thời gian quay ngược về mười năm trước, khi Ngụy Ngự Thành cùng lứa với Chung Diễn thì chắc chắn anh sẽ một cậu ấm ăn chơi trác táng.
“Em đừng giận.” Anh nhận lỗi rất nhanh, ôm cô từ đằng sau: “Em không cần phải hỏi ý kiến của anh. Với những chuyện thế này, anh sẽ luôn tôn trọng suy nghĩ của em.”
Cơn tức trong cô đã dần nguôi ngoai nhưng cô vẫn chưa thấy hả giận lắm.
Anh tì cằm lên vai cô, hạ cái tôi của mình xuống: “Anh mong Nguyệt Nhi của anh sẽ kiên trì với ước mơ của mình mà không bị quá khứ trói buộc. Có một linh hồn tự do nhưng không quên đi trái tim ban đầu của mình. Em là em chứ không phải nghe theo bất kì ai khác. Em nên sống vô tư và thoải mái với chính mình. Là chồng của em, anh mong em được nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia, mong em được làm ánh trăng duy nhất trong cuộc đời bằng sự kiên trì với chính bản thân em.”
Lâm Sơ Nguyệt loạn nhịp, mãi mới nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nhéo gan bàn tay phải của cô: “Anh nói như này để khuyên em, còn nếu anh có giả vờ…”
Anh ngừng lại. Cô mím môi, yên lặng chờ đợi anh.
Anh khẽ cười: “Thì phạt anh không được lên giường của Nguyệt Nhi.”
Lời thề tầm bậy tầm bạ gì đây, cô hừ với anh: “Phải nhắc chủ tịch cái này, anh cũng có ở trên giường nhiều đâu.” Anh có sở thích ít ai biết, chỗ nào cũng sướng được nhưng mỗi cái giường này, chậc, thôi không nhắc tới cũng được.
Tự dưng anh choàng tỉnh, đưa ra lời đề nghị nghiêm túc, cắn nhẹ lên trái tai cô rồi thì thầm: “Anh biết lí do vì sao đêm nay Nguyệt Nguyệt giận rồi. Không thì mai mình đổi vai cho nhau, anh hầu hạ phu nhân được không nào?”
Họa nên bức tranh kiều diễm để thế chỗ khiến cô phải đỏ mặt, cô khẽ hừ: “Đồ phóng đãng!”
16.
Lúc biết Lâm Sơ Nguyệt đi theo nhóm nghiên cứu đến Giang Chiết công tác hai tháng thì Ngụy Ngự Thành bắt đầu hối hận. Nhưng thấy tâm trạng cô ngày nào cũng phơi phới như thế này thì anh lại nghĩ, chẳng việc gì phải hối hận cả.
Có việc để làm và được làm việc mình thích. Vòng xoay cuộc sống vẫn tiếp diễn, ánh sáng trong đôi mắt sẽ không bao giờ biến tan.
Thật ra thì anh thích một Lâm Sơ Nguyệt như thế này hơn rất nhiều.
Nhóm có năm, sáu thành viên, trong đó có một sinh viên năm ba tên là Hiểu Phong, tài năng xuất chúng và rất biết cách ăn nói. Không những vậy cậu còn chăm chỉ làm việc, thảo nào lại được giáo sư Chương xem trọng.
Mỗi lần được khen thì cậu sẽ nhìn Lâm Sơ Nguyệt: “Nếu so với chị thì em còn kém xa.”
Một chàng trai vừa đẹp vừa tỏa nắng vừa lễ phép thế này thì ai mà chả ưng cơ chứ. Bởi vậy mỗi lần Hiểu Phong hỏi cô về những vấn đề chuyên môn thì cô cũng rất sẵn lòng giải đáp cho cậu.
Hôm nay họp đến chín rưỡi tối thì Lâm Sơ Nguyệt mới về khách sạn. Trước đó, Ngụy Ngự Thành có gọi cho cô một lần, nhưng vì bận quá nên đợi lúc cuộc gọi tự tắt thì nhắn ngay cho anh. Giờ mới được rảnh, việc đầu tiên sau khi về phòng là gọi video cho anh.
Anh ngồi trong phòng sách, kệ sách tối màu đang làm phông nền cho anh. Mỗi khi hai người tỉ tê với nhau thì Lâm Sơ Nguyệt sẽ nói mãi không hết chuyện. Anh chủ yếu sẽ lắng nghe rồi thi thoảng đưa ra ý kiến của mình.
“Tiểu Diễn gọi cho em, bảo mai muốn về Minh Châu Uyển đấy.” Cô vừa nói vừa thay quần áo, chuẩn bị đi tắm: “Giờ thằng bé sợ anh đến mức về nhà mà cũng phải xin phép rồi.”
Anh kêu oan: “Còn tăng cả tiền tiêu vặt cho nó rồi đấy.”
Đang nói thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Ai thế?”
Nghe thấy tên xong, cô dựng điện thoại lên mặt bàn. Anh hỏi: “Ai vậy em?”
“Đàn em của em.” Nói rồi cô bước ra mở cửa.
Hiểu Phong cầm đĩa dâu, mặt hơi kì kì: “Chị Nguyệt, em biết chị thích ăn dâu nên mang cho chị này.”
Cô ngạc nhiên: “Sao em biết chị thích ăn?”
Cậu mỉm cười, không nói câu gì. Cậu không đi luôn mà cứ đứng ngoài cửa như thể đang chờ cô mở lời.
Cô khó hiểu: “Em còn việc gì không?”
“Không ạ.” Cậu mím môi: “Chị ngủ sớm đi.”
Cô đóng cửa, quay về video. Ngụy Ngự Thành suýt thì dính sát tai lên màn hình, xong rồi bình luận một cách rất chi là khách quan: “Đàn em đẹp trai phết.”
Lâm Sơ Nguyệt: …
Cô lờ mờ nhận ra có gì không ổn, dạo này cá ngâm giấm tây hồ xuất hiện hơi nhiều.
“Anh đừng nghĩ linh tinh, đàn em thật mà, cũng là học sinh của thầy Chương, em ấy ngay thẳng, tốt lắm.”
Anh thờ ơ: “Đàn em ngay thẳng sẽ gõ cửa phòng em vào cái giờ này, sẽ đưa cho em cả đĩa dâu đã rửa sạch rồi đứng đực ở đó không biết về. Ừ, ngây thơ thật.”
Cô ngẫm nghĩ, bỗng dưng được khai sáng: “Cũng đúng nhỉ.”
Mặc dù đã có manh mối như vậy nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Song, ngay hôm sau, vừa mới hoàn thành công việc buổi sáng xong thì có người gọi cô: “Sơ Nguyệt, có người tìm chị!”
Cô ngoảnh mặt lại, suýt thì rơi cả bút.
Ai ngờ lại là Ngụy Ngự Thành!
Anh mặc áo măng tô màu mơ phối với áo len cashmere cao cổ và đôi chelsea cùng màu. Một phong cách vô cùng trang nhã, đã vậy trông còn trẻ ra rất nhiều. Có cô gái trong nhóm nghiên cứu trêu anh: “Anh là gì của chị Nguyệt thế ạ?”
Anh mỉm cười: “Tôi là chồng cô ấy.”
Hiểu Phong đứng bên cạnh mặt nghệt ra. Mọi người cũng ngạc nhiên không kém, Lâm Sơ Nguyệt kết hôn rồi?
Anh rất thành thạo trong việc xã giao, mời cả nhóm ăn cơm rồi uống trà sữa, còn chuẩn bị cả quà gặp mặt, thế là mua chuộc được tất cả mọi người.
Khi quay sang Hiểu Phong, anh còn dịu dàng hẳn đi: “Hay nghe thấy Nguyệt Nguyệt nhắc đến em, đúng là tuổi trẻ tài cao, rất giống cháu ngoại của anh.”
Ai không biết còn tưởng anh đang khen cơ đấy.
Lâm Sơ Nguyệt hiểu lời anh nói, suýt thì trợn trắng mắt, anh đang ngấm ngầm bôi bác người ta còn gì.
Ăn trưa xong quay về phòng, cô không chịu được nữa phải chọt mạnh vào eo anh: “Chủ tịch, năm nay anh mấy tuổi rồi?”
“Mấy tuổi thì làm sao?” Ngụy Ngự Thành nói như một lẽ dĩ nhiên: “Nằm trong quan tài rồi mà đứa nào dám dòm ngó vợ anh thì có thành quỷ anh cũng không tha cho nó.”
Cô cười nghiêng ngả, ngoài cô ra thì không còn ai được thấy mặt đáng yêu của chủ tịch nữa đâu.
Chia xa gặp lại, đất trời bùng nổ.
Anh được chiếm của hời rồi mà cái miệng chẳng chịu tha cho ai hết, ra cái vẻ đứng đắn nhắc nhở cô: “Chị Nguyệt, nói bé thôi nào, đừng để đàn em Hiểu Phong nghe thấy.”
Cô run rẩy, bịt miệng anh một cách yếu ớt: “Anh bị điên à?”
12.
Sau lần Ngụy Ngự Thành ra mắt thì Hiểu Phong cũng tự biết rút lui, không dám tơ tưởng gì đến Lâm Sơ Nguyệt nữa. Hai tháng qua, cả nhóm theo bước giáo sư Chương đi nghiên cứu khắp cả nước, đến những nơi có ngành thương mại điện tử đang phát triển, mệt chết đi sống lại. Sau khi báo cáo hoàn thành thì đã được doanh nghiệp chấp thuận.
Gần Tết Nguyên đán, mọi người tụ tập với nhau một bữa, ai ai cũng vui vẻ. Giáo sư Chương không thích gì chỉ thích uống rượu ngon. Nhưng lần này Lâm Sơ Nguyệt không uống.
Thuyết phục mấy lần nhưng cô vẫn khéo léo từ chối. Giáo sư nói: “Sơ Nguyệt uống nước hoa quả thôi.” Con gái mới kết hôn thì chắc chắn đã có kế hoạch rồi, giáo sư Chương chăm sóc trò cưng của mình hết lòng chứ không làm khó ai cả.
Món ăn nào cũng ngon, nhà hàng Đông Lâu nổi tiếng nhất với món cá trứ danh, nhưng khi đĩa cá đặt trước mặt Lâm Sơ Nguyệt thì cô không động đũa, hơi ngoảnh đi nói chuyện với em gái bên cạnh.
Buổi chiều cô bay về Minh Châu.
Trước đó Ngụy Ngự Thành đã đi công tác nhưng giờ máy bay của anh lại bị delay nên tiếc là hai vợ chồng không gặp nhau ở sân bay được. Anh bảo cô đừng về một mình, có Đường Diệu ra đón cô rồi.
Anh nói thêm một câu, dạo này tâm trạng của cậu ấy không ổn, em cứ thu tiền đi.
Lâm Sơ Nguyệt tỏ tường
Bình thường anh hay kể cho cô nghe mấy chuyện ngoài lề. Đường Diệu cũng đáng thương, tuy là cậu hai nhà họ Đường nhưng anh vẫn còn anh trai – một người nắm quyền đích thực. Từ nhỏ anh đã bị bỏ rơi, sống một mình ở Mỹ, để rồi hai anh em cách nhau một trời một vực. Nhìn anh sáng lán vậy thôi chứ thật ra anh đã nếm mật nằm gai đủ rồi. Tuy nhiên, không thể phủ nhận được rằng anh là người sẽ làm nên việc lớn. Kì thực thì rất dễ để đoán ra được mục đích mà anh về nước và chuyển trọng tâm công việc của mình.
Lúc Đường Diệu đến đón, anh còn cười hỏi: “Cô Lâm, hôm qua tôi ngủ muộn quá. Vì lí do an toàn nên mình tìm chỗ ngồi rồi lái xe sau được không?
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Cả hai ngồi ngay ở quán cà phê trong sân bay.
Không cần phải giãi bày ra hết thảy, ai cũng thông minh nên cả hai trò chuyện rôm rả với nhau. Những nỗi đau trong anh đã được vỗ về, những vấn đề nan giải cũng đã được giọng nói êm ái ấy giải thoát.
Cô cười nói: “Sếp Diệu, chắc chắn anh sõi đời hơn tôi nhiều nên tôi không dám mùa rìu qua mắt thợ với anh. Chỉ là, trước khi quyết định làm bất cứ điều gì, anh cũng có thể tự hỏi chính mình, rằng làm thế này có giúp mình thoải mái, có giúp mình hài lòng không?”
Anh gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Sau anh trả tiền tư vấn cho cô thật. Cô cũng nhận tiền tự nhiên chứ không nhăn nhó gì. Thâm tâm anh bảo, sau phải tìm cớ bắt Ngụy Ngự Thành khao mình một bữa để bù lại mới được.
Đường Diệu nói: “Cà phê ở quán này ngon đấy.”
Cô đáp: “Ừ, sau tôi sẽ thử nếu có cơ hội.”
Tối đến, Ngụy Ngự Thành về Minh Châu Uyển. Dì Trần nói: “Nguyệt Nguyệt ngủ rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt vừa về nhà đã ngủ ngay nhưng khi anh mở cửa phòng thì cô đã dậy rồi.
Anh khẽ khàng ngay tức khắc: “Làm ồn đến em hả?”
Cô vẫn đang nằm trên giường, chống tay bên hông, nhìn anh với ánh mắt mịt mờ. Anh tháo cà vạt, cởi áo khoác bụi bặm rồi gỡ cả đồng hồ xuống. Bấy giờ anh mới bước đến cạnh giường, cúi người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô đã tỉnh táo hơn, đang định nói nhưng giọng khàn khàn, mấy chữ sau mới nói được như bình thường: “Em có câu hỏi.”
“Ơi?”
“Có mỗi đàn em Hiểu Phong đã làm anh phải ra mặt luôn, thế sao Đường Diệu thì anh lại thoải mái thế?”
“Cậu ấy không có ý định làm kẻ thứ ba.” Anh đáp: “Công ty chuẩn bị lên sàn, kiêng nhất mấy cái tin tức tiêu cực, có tin đồn thì sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu ấy chứ chẳng lợi lộc gì.”
Ok, đây là cách mà thương nhân nghĩ về lợi ích của mình.
Anh cúi xuống định hôn cô nhưng bị tay cô chắn lại: “Em không muốn.”
“Bao lâu rồi mình không làm, hử?” Ngụy Ngự Thành nóng lòng, tay đã mò mẫm vào trong rồi.
Cô đảo mắt, đương định mở lời thì điện thoại đang nằm cạnh gối của anh sáng rực lên.
Nội dung tin nhắn hiện lên, từng chữ từng chữ rọi vào mắt.
Đường Diệu: Hình như vợ cậu đang mang thai.
Bờ vai Ngụy Ngự Thành cứng đờ ra.
Đường Diệu: Lúc nói chuyện với nhau, cô ấy không uống cà phê.
Anh không nói gì mà dịch điện thoại qua cho Lâm Sơ Nguyệt đọc.
Cô cười khúc khích, cảm thán: “Anh ấy kĩ tính thế này mà làm kinh doanh phí quá, phải đi làm bác sĩ khoa sản dịu dàng mới đúng.”
Ngụy Ngự Thành đang mông lung nhưng trông thì vẫn rất bình tĩnh: “Nên cậu ấy nói.”
Cô hồn nhiên gật đầu, giọng ngọt ơi là ngọt: “Nói thật đó.”
Biểu cảm của chủ tịch Ngụy vào thời khắc này rất đáng được ghi vào sử sách.
Khi ấy, Lâm Sơ Nguyệt đang đi nghiên cứu với nhóm, lúc ngồi xe buýt từ bến tàu cao tốc về đến công ty, bình thường cô còn chẳng say xe bao giờ mà nay cô cứ khó chịu trong người mãi. Cả ngày nằm li bì, tối cũng xin nghỉ không đi ăn với mọi người.
Cô ra hiệu thuốc gần đó mua que thử thai, còn cẩn thận mua thêm ba que của các hãng khác nhau. Một trực giác không tỏ rõ thành lời đã sinh sôi trong lòng nên cảm xúc của cô vẫn rất bình tĩnh.
Kết quả đã nằm trong dự đoán.
Không thể nói ra được mình vui sướng đến thế nào, cô chỉ hít một hơi thật sâu, cảm giác cuộc đời mình lại vừa hoàn thành được một điều lớn lao. Dự án của thầy Chương đã dần kết thúc, cô không nói ngay cho Ngụy Ngự Thành biết cũng vì những suy nghĩ riêng của mình.
Với tính của anh thì chắc chắn ngày mai sẽ bay đến trói cô về Minh Châu ngay và luôn. Một tuần cứ vậy mà qua đi, cô làm việc hết sức cẩn thận, hoàn thành dự án một cách suôn sẻ. Cô chỉ không ngờ rằng, người đầu tiên nhận ra lại là Đường Diệu.
Phải chăng, một người có tuổi thơ không trọn vẹn như thế thì nội tâm sẽ tinh tế hơn ư?
Nghĩ vậy, Đường Diệu đúng kiểu nhân vật đẹp trai mạnh mẽ và sầu thảm khiến người ta xót thương.
Cơ mà, sau khi biết tin cô mang thai, dường như Ngụy Ngự Thành chẳng giống như cô tưởng tượng gì cả. Gương mặt kinh hoàng ấy xuất hiện được đúng một giây rồi lại điềm tĩnh như thường.
Anh chỉ “Ừ”: “Thế em cẩn thận hơn nhé, mấy nay bão tuyết, ra ngoài ít thôi. Muốn ăn gì thì nói với dì Trần.” Đặng, anh nói tiếp: “Anh đi tắm đây.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người: “Hả? Anh không tắm trong phòng à?”
Anh đưa lưng về phía cô, tay cầm nắm cửa: “Anh để đồ ngủ ở phòng Tiểu Diễn.”
Thật ra tắm ở đâu cũng chẳng quan trọng, quan trọng ở đây là anh cần một không gian riêng để được giải tỏa cảm xúc của mình. Đóng cửa lại, anh tựa lưng vào cửa, nhắm nghiền đôi mắt. Mấy giây sau, hai tay siết thành nắm đấm, vô thực đập bùm bụp lên ván cửa – sung sướng chết mất.
Mà đúng lúc ấy dì Trần đi ngang qua, dì giật mình đến nỗi tay run cả đi, đĩa hoa quả vừa mới rửa xong rơi xuống đất, chiếc đĩa rơi nghiêng họa thành hình vòng cung, trông tựa như một cơn mưa anh đào màu hồng nhạt.
18.
Chưa gì Ngụy Ngự Thành đã hối hận vì câu nói “Muốn ăn gì thì nói với dì Trần”.
Lâm Sơ Nguyệt thay đổi khẩu vị chóng mặt, bình thường không ham muốn gì mấy món “rác rưởi”, vậy mà giờ phút này, tâm địa quỷ quyệt đã chiếm giữ khối óc cô. Dì Trần đâu dám chiều cô, cứ giữ khư khư phòng bếp, nói gì cũng không chịu nấu.
Anh khuyên mấy lần không được, cô còn khóc rưng rức, nước mắt lã chã tuôn rơi. Hôn quân nghẹn lời, thinh lặng trong thoáng chốc: “Đi, anh dẫn em đi ăn.”
Lúc đứng bên ngoài tiệm gà rán, cả hai đã thỏa thuận với nhau, cô đồng ý bỏ da gà đi. Mặc dù bỏ da thì gà rán sẽ mất đi linh hồn của mình nhưng thôi, thế cũng đỡ thèm rồi.
Lâm Sơ Nguyệt no rồi thì hớn hở, ôm tay anh, nói ngọt sớt. Cuối cùng cũng hỏi đến câu mà vợ chồng nào cũng nói với nhau: “Anh thích con trai hay con gái?”
Ngụy Ngự Thành đáp: “Là con của anh thì con gì cũng được hết.”
Cô ô hô: “Trả lời cái kiểu gì đấy, không được, anh trả lời lại đi.”
“Nếu theo thứ tự ai đến trước ai đến sau thì anh mong sẽ là con trai.” Anh nói: “Bình thường, con gái làm chị sẽ thương em trai hơn, như thế thì con gái cũng sẽ thiệt thòi hơn. Còn nếu con trai làm anh thì sẽ chăm sóc em gái từ nhỏ, vậy thì con gái mình sẽ có thêm một người thương yêu.”
Lí trí thật đấy, tính toán đâu ra đấy.
Tới lúc hoàn hồn, cô mới huých anh: “Chị em anh em cái gì, anh mơ đẹp quá nhỉ!”
Anh cười ha hả, nắm tay cô: “Nay cho em đi ăn gà rán rồi mà em không cho anh mơ mộng được à?”
Đôi mắt cô nóng rực, cô buông tay anh ra, anh vừa cúi xuống thì nghe thấy cô rỉ rả bên tai: “Em nhất định sẽ yêu con, thương con rất nhiều.”
Anh siết chặt tay cô: “Thế thì không được, em phải yêu anh nhất.”
Anh không kì vọng con mình sẽ là con trai hay con gái. Chỉ cần là con của anh thôi.
Tuy nhiên thì bác Lâu không nghĩ như vậy. Sau khi Lâm Sơ Nguyệt mang thai, bác cũng y xì con trai, vẫn cực kì bình tĩnh, dặn dò cô đôi ba câu. Tiếp ấy bác tìm chuyên gia dinh dưỡng, liên lạc với bệnh viện, còn nhờ bạn thân là trưởng khoa phụ sản nổi tiếng ở Minh Châu đích thân khám thai cho con dâu. Tất cả được sắp xếp chu toàn, việc nào ra việc nấy. Bác cũng không nói quá nhiều như những phụ huynh khác. Lâu Thính Bạch rất biết giữ khoảng cách, làm một người mẹ chồng tốt trong khả năng của mình.
Bác điềm đạm như thế nên Lâm Sơ Nguyệt cũng nghĩ, mẹ chồng không để ý chuyện cháu mình là cháu trai hay cháu gái.
Song vào hôm thứ sáu, cô nổi hứng đến nhà họ Ngụy thăm bố mẹ. Cửa sân mở toang, cô tới rồi mà Lâu Thính Bạch cũng không biết. Bấy giờ, bác đang ở trong nhà thành tâm cầu nguyện với Bồ tát, lẩm nhẩm câu chữ:
“Xin Bồ tát phù hộ cho Nguyệt Nguyệt sinh con gái. Chỉ cần được như vậy, tín nữ nguyện ăn chay một năm để báo đáp. Nam Mô A Di Đà Phật Nam Mô A Di Đà Phật.”
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười.
Ừm, mẹ chồng đáng yêu quá.
18.
Mẹ chồng đáng yêu không được Bồ tát dễ thương đáp lại.
Mùa hè năm sau, Lâm Sơ Nguyệt sinh bé Tiểu Ngụy.
Bác Lâu im lặng như thể đang cố gắng tiêu hóa được tin tức này. Cuối cùng thì mỉm cười miễn cưỡng: “Con trai cũng tốt, con trai cũng tốt… mà.”
Ngôi thai không nằm đúng vị trí nên phải đẻ mổ, rất may là cũng không quá đau đớn. Lâm Sơ Nguyệt càng nhìn bạn Tiểu Ngụy thì càng ưng, con sinh ra đã mắt to, mũi hơi hếch lên, đúng là vui tai vui mắt. Chuyện đặt tên cho con thì vẫn đang lần lữa nên gia đình tạm thời gọi bé là bạn Tiểu Ngụy.
Có lẽ, biệt danh như một lời tiên tri, định trước rằng bé sẽ như bố mình vậy, chắc chắn sẽ trở thành thần đồng. Tiểu Ngụy vỡ lòng từ rất sớm, mà lạ cái là con nhà người ta thích vẽ thích nhảy còn con nhà mình thì ngược lại, ba tuổi đã ôm bảng tuần hoàn hóa học ra “ngâm cứu” rồi.
Hồi đi học, Ngụy Ngự Thành luôn đứng nhất trong hai môn lí và hóa.
Có thể nói rằng là con nối nghiệp cha.
Ở một mức độ nào đó thì con trai đã toại nguyện được khát khao của Ngụy Ngự Thành. Anh cũng biết, Lâm Sơ Nguyệt không muốn làm một người mẹ nghiêm khắc. Từ khi mang thai, tình yêu trong tim cô đã đong đầy trên gương mặt.
Ấy là niềm trông mong êm ái và cũng là sự chờ đợi cẩn trọng. Sâu thẳm trong tim cô, con không chỉ có ý nghĩa đơn giản là để nối dõi tông đường mà con còn là giấc chiêm bao tươi đẹp trong cuộc đời cô.
Cô là mẹ hiền nên trọng trách người bố nghiêm khắc đã được giao cho anh đảm nhận.
Cơ mà vai “bố nghiêm” cũng không được phát huy tác dụng quá nhiều. Bởi vì bạn Tiểu Ngụy đã chín chắn từ nhỏ rồi, ngoan từ lúc chào đời đến khi đi nhà trẻ, chưa bao giờ để bố mẹ phải nhọc lòng. Bé còn say mê với khối ngành kĩ thuật. Chỉ điều này thôi cũng đã khiến Ngụy Ngự Thành an tâm rồi.
Hôm nay, từ lúc đi học về, không biết bạn Tiểu Ngụy bị kích thích cái gì mà tự nhiên lại gõ cửa phòng mẹ, nghiêm túc như một thầy giáo bé con: “Mẹ ơi, con muốn tâm sự với mẹ ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt cười vẫy tay: “Con nói đi.”
Cô còn tưởng bé thích đồ chơi gì cơ, ai ngờ bé con lại trầm giọng: “Mẹ, bao giờ mẹ mới sinh em gái cho con thế ạ? Con sẽ nói lí do ạ. Thứ nhất, đồ chơi của con nhiều quá rồi, không thể lãng phí được, cần phải chia sẻ cho người khác ạ. Thứ hai, Tráng Tráng có em gái, trong khi con thi được 100 điểm nhưng cậu ấy lại lôi chuyện này ra để thắng con. Mặc dù con biết đây không phải chuyện to tát gì nhưng con buồn lắm. Thứ ba, bố nói với con là chỉ cần mẹ sinh em gái thì năm sau bố sẽ dẫn con đi Santorini ạ.”
Chủ tịch Ngụy đang họp trên công ty chẳng hay biết chuyện gì, tự dưng lại hắt xì ba cái liên tiếp, không ngờ sẽ có một ngày mình bị con ruột bán đứng thế này.
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, xoa mặt con: “Santorini chứ gì? Mẹ cũng dẫn con đi được mà.”
Ánh mắt bạn Tiểu Ngụy bình tĩnh: “À, thế mẹ đánh bố đi ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt: …
Tối đến, cô kể lại cho Ngụy Ngự Thành nghe, anh còn cười sang sảng: “Đúng là con trai bố!”
Cô nhức hết cả đầu, cái kiểu đồng cảm giữa đàn ông con trai với nhau nó lạ kì quá.
Cô cộc cằn bấu ngực anh: “Ai muốn sinh em gái cho anh chứ.”
Anh “Ừ” với cô: “Em đừng để con đầu độc, thằng bé lanh quá. Trong chuyện này, anh luôn luôn tôn trọng ý kiến của em.”
Cô hứng lên, hơi ngồi dậy nhìn anh: “Anh không muốn em gái hả?”
Áo ngủ của anh bị hở ra, ngắm được hết cơ ngực. Kết hợp với biểu cảm lúc này của anh thì lời cô nói không ổn chút nào. Anh khẽ bảo: “Tiểu Ngụy muốn em gái chứ anh có muốn đâu. Anh có em gái rồi mà.”
Chỉ trong chốc lát, tay anh đã bắt táy máy, mơn trớn từ vai trở xuống hệt như đang thắp lửa: “Em là em gái của anh. Em gái, thích bố nuôi hay anh trai nào?”
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, vội bịt cái miệng mất nết của anh lại, chứ không khéo anh lại bịa thêm vai nữa quá!
Chuyến đi đến Santorini được khởi hành vào lúc bạn Tiểu Ngụy được nghỉ hè.
Từ lúc bé hơn hai tuổi, mỗi năm cả nhà sẽ đi du lịch hai lần.
Tiểu Ngụy không tò mò những thứ mới lạ như các bạn khác, cũng không thích thú với cảnh quan nghệ thuật như biển cả hay sao trời. Trái lại, chính những biểu đồ, những cách bố trí giao thông trên biển thời cổ đại trong Bảo tàng Ghyzis lại khiến bé chăm chú, tìm tò nghiên cứu cả ngày dài.
Lâm Sơ Nguyệt cam chịu. Ba tuổi nhìn được tám mươi, bảy tuổi quyết định cả một đời. Mong ước con trai trở thành một quý ông nghệ thuật của cô đã tan thành mây khói.
(*) Đây là câu nói của ông bà xưa, những gì con người được dạy bảo trước ba tuổi có thể quyết định bộ dạng của người đó lúc tám mươi tuổi, và sự giáo dục mà con người nhận được trước bảy tuổi có thể quyết định được cả cuộc đời của người đó. Tuy đây là một câu nói hơi ngoa nhưng với nhiều người thì đấy là một cách nói rất có lí.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy một anh chồng đẹp trai uyên bác đang ở bên mình. Nếu con trở thành một người giống như anh thì cô cũng quá đỗi hài lòng.
Trong sắc hoàng hôn, Lâm Sơ Nguyệt và Ngụy Ngự Thành ngồi trên boong tàu, kề bên nhau ngắm nhìn phong cảnh hùng vĩ của ánh chiều tà. Cô bỗng nhéo tay anh còn anh thì vô thức siết chặt tay cô, anh ngoảnh lại: “Ơi?”
Cô nhìn anh, cười khúc khích: “Hồi còn đi học, em rất thích một câu – Trong khắc thanh nhàn, sánh vai người cùng ngắm sắc hoàng hôn. Khi ăn cơm, mỉm cười hỏi cháo đã ấm hay chưa?”
Dường như anh hiểu cô muốn nói điều gì, chưa kịp mở lời đã ôm cô vào lòng, giọng anh trầm đi: “Người ấy là anh.”
Nắng chiều rải xuống mặt biển xanh biếc, tia sáng rực rỡ rọi chiếu khắp nhân gian.
Dù ấy là đắng cay mặn ngọt, dù ấy là lãng mạn thương yêu.
Anh vẫn sẽ bên em, sẻ chia mọi khoảnh khắc trong cuộc đời.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện riêng của Ngụy Ngụy và Nguyệt Nguyệt đã hết rồi.
Sau sẽ đến ngoại truyện của Lý Tư Văn. Tin tui, vẫn là nam thanh nữ tú quen thuộc!
Cuối cùng sẽ đến chương mọi người quây quần bên nhau nên là vẫn sẽ được gặp nhà tắm tên Thành thôi.
*
Editor có lời muốn nói:
“Trong khắc thanh nhàn, sánh vai người cùng ngắm sắc hoàng hôn. Khi ăn cơm, mỉm cười hỏi cháo đã ấm hay chưa?” là một câu văn trong tác phẩm Phù sinh lục ký của Thẩm Phục. Câu văn đã mô tả cuộc sống thường ngày của vợ chồng tác giả, một bức tranh bình dị về đời thường. Vợ chồng tôn trọng nhau, yêu thương thuận hòa, ấy là tình yêu và là sắc thái đẹp nhất của hôn nhân.
Sách giáo khoa của Trung Quốc còn trích một số đoạn trong Phù sinh lục ký để làm chuẩn mực về cổ văn cho học sinh trung học. Phù sinh lục kí là tác phẩm giá trị nhất của Thẩm Phục, gồm những bài ký giàu chất thơ, trong những lời văn uyển chuyển đầy tình ý, ta nghe nhịp nhàng như có phách nhạc phụ họa. Ông đã ghi chép lại những chuyện đời thường một cách đầy say mê, hào sảng nhưng cũng không kém phần nho nhã. Trong từng trang sách, hình ảnh vợ cắm một bình cúc, chồng pha một ấm trà, thưởng ngoạn cảnh đẹp nhân gian với nhau rõ mồn một và rất sinh động. Duyên cầm sắt đâu chỉ là sống bên nhau, còn là sự hòa hợp đồng điệu về tâm hồn, phu thê ăn ý tấu lên khúc nhạc thú vui khuê phòng.
Đọc Phù sinh lục ký, người ta sẽ bắt gặp nhiều điển tích, điển cố cổ của văn học Trung Hoa. Nó vừa thể hiện vốn kiến thức uyên thâm của tác giả, vừa thể hiện được sự uyên bác cùng tình cảm trân quý với những giá trị tinh hoa từ ngàn đời của tác giả. Có thể nói, Phù sinh lục ký là một bông hoa lạ tròn khu vườn văn học Trung Quốc. Tác giả là một người có tình cảm phong phú, tính cách hào sảng, tài hoa dồi dào, có thể gầy nên một tình điệu cao nhã, và phát hiện ra những điều thú vị độc đáo ngay từ cuộc sống bình thường. (Theo Ngân Nga Hoàng)
Hết ngoại truyện 4.