-
Chương 32: Em sẽ không đi nữa đâu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Ngự Thành chọn góc để mọi người xung quanh không ai nghe được tiếng của bọn họ. Song nhìn theo hướng của mọi người thì sẽ thấy Lâm Sơ Nguyệt đang dựa cả người vào anh nhưng anh lại đỡ cô một cách qua quýt chẳng khác nào một cái ôm miễn cưỡng.
Chung Diễn lẩm bẩm: “Cậu em yếu chết đi được, còn chả đỡ nổi cô Lâm kia kìa. Anh Tư Văn, anh phải đốc thúc cậu em tập thể dục nhiều vào.”
Lý Tư Văn đẩy kính lên giữa sống mũi, thâm tâm anh đang nói rằng có cho năm năm nữa thì thân hình em cũng chẳng đọ nổi với chủ tịch đâu.
Khi lên xe thì lại đổi vị trí cho nhau. Lý Tư Văn lái xe Chung Diễn về nhà còn Chung Diễn thì ngồi xe Ngụy Ngự Thành cho tiện đường, không cần phải đi đi lại lại nhiều.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi co rúm ở bên trái đang tựa đầu vào cửa sổ, Hạ Sơ ngồi ở ghế phụ, Ngụy Ngự Thành thì ngồi bên phải còn Chung Diễn lái xe nhưng cứ đánh mắt về phía sau rồi thảng thốt: “Cô Lâm uống say mà ngoan ghê.”
Hạ Sơ bảo: “Cậu ấy uống say cũng chỉ vậy thôi.”
“Chắc không nôn đâu nhỉ?” Chung Diễn nói: “Đây là xe của anh Tư Văn đấy, hôm qua anh ấy mới đi bảo dưỡng xong.”
Vai Lâm Sơ Nguyệt bỗng run cầm cập, cô nhíu mày, vẻ chịu đựng bừng trên khuôn mặt cô.
“Sợ xảy ra chuyện quá.” Hạ Sơ cuống cuồng hỏi cô: “Nguyệt Nhi, cậu muốn nôn thật à?”
Tay cô che miệng, hàng mày lại càng cau vào, vô thức tựa đầu lên cửa sổ.
“Mở cửa sổ mở cửa sổ.” Chung Diễn vội chìa tay ra ấn nút.
“Đừng mở.” Ngụy Ngự Thành trầm giọng ngăn lại: “Uống rượu thì không nên hóng gió.”
Bầu không khí trong xe tĩnh lặng trong chốc lát, Chung Diễn run run duỗi tay ra được chút đã vội rụt về đặt lên vô lăng. Ngụy Ngự Thành hơi rướn người lên phía trước để cởi được áo khoác. Phút chốc, chiếc áo Armani chưa mặc được đôi lần đã hạ cánh trên đùi Lâm Sơ Nguyệt. Tay áo thõng xuống đất, chiếc áo hẵng còn vương lại hơi ấm của anh. Mặc dù ấm đến vậy nhưng cơ thể cô vẫn đang run bần bật.
Anh nói: “Nôn vào đây.”
Đến khi cô tỉnh rượu nghe Hạ Sơ kể lại chuyện này mà chìm vào trong cơn mộng mị.
“Đỉnh, anh ấy chắc chắn là kiểu người cuồng chi tiết!” Thiện cảm Hạ Sơ dành cho Ngụy Ngự Thành bỗng tăng vọt, cô khen anh hết lời: “Lúc nhìn cậu á, ánh mắt anh ấy sắc lắm luôn, không phải cố tình mà cũng chả phải nịnh nọt đâu mà như kiểu đấy là trách nhiệm của anh ấy ý.”
Lâm Sơ Nguyệt lại chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Thế cuối cùng thì tớ có nôn không?”
Hạ Sơ trả lời: “Nôn chứ, nôn tận hai lần.”
Cô nhắm mắt: “Thế lúc đó trông tớ có xấu không?”
Hạ Sơ nhướn mày: “Nguyệt Nguyệt, cậu để ý rồi nhé.”
“Tớ để ý hình tượng của tớ thì có gì sai chứ?” Lâm Sơ Nguyệt bắn một phát súng vào hư không.
“Thế cậu để ý hình tượng cho ai xem?” Hạ Sơ thản nhiên độp lại cô: “Cứ thừa nhận đi xem nào.”
Lâm Sơ Nguyệt ném luôn gối vào người cô ấy.
Hạ Sơ tặc lưỡi: “Đúng là thẹn quá hóa giận.”
Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Sơ Nguyệt câm nín không thốt lên lời.
“Thôi, tớ lừa cậu đó, tối qua cậu không nôn đâu.” Hạ Sơ thở dài: “Áo khoác hàng hiệu đấy, giá khởi điểm cũng phải 20 nghìn tệ.”
Lâm Sơ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, nhất thời không lên tiếng đáp lại.
“Ối giồi, cậu cười rồi nhá.” Hạ Sơ trêu cô.
Chẳng còn gì phải giấu nữa, cô cười khoe ra hàm răng trắng như ngọc: “Không phải bồi thường quần áo đắt tiền thì tất nhiên phải cười rồi.”
Cô không thể chịu nổi ánh nhìn của Hạ Sơ nên cúi đầu xuống, những lời chưa nói hóa thành nụ cười rạng rỡ trên môi, vô tình tản ra hơi thở ngọt ngào.
Thứ bảy, Lâm Sơ Nguyệt bảo Lâm Dư Tinh rủ Chung Diễn đi ăn. Cậu ấm tung tăng phi đến: “Sao nay lại tốt thế?”
“Lương về nên mời em đi ăn KFC.”
“Đừng nhá cô Lâm ơi, quý hóa quá đấy.” Chung Diễn nói ba lăng nhăng: “Chúng ta đi ăn ở Michelin đi, chỉ đắt hơn KFC có hai, ba nghìn tệ thôi ý mà.”
Lâm Sơ Nguyệt bật cười, cô giơ tay lên: “Thiếu đòn.”
Chung Diễn xoa đầu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Em đùa thôi, cảm ơn cô Lâm.”
Cô coi cậu là em trai không chỉ bởi cậu trạc tuổi với Lâm Dư Tinh mà vì cô cảm thấy cậu là người tốt, sự nổi loạn của cậu chỉ là vỏ bọc bên ngoài còn sâu thẳm bên trong cậu là khí thế sục sôi của tuổi niên thiếu, là ý chí mạnh mẽ và quyết đoán, nói theo cách khác thì tính cách ấy đã bổ khuyết cho Lâm Dư Tinh.
Không những vậy, cô còn tìm thấy ở cậu một sự cân bằng giúp cho tâm hồn cô được an ủi vỗ về. Có lẽ chính Chung Diễn cũng cảm nhận được điều đó nên giờ đây cậu đang vô tình đi trên con đường phát triển theo một chiều hướng tốt, ví dụ như vào giây phút này, cậu cực kì biết chăm sóc và tôn trọng người khác, cậu chỉ vào Lâm Dư Tinh rồi bảo: “Em ấy không ăn đồ chiên được, bọn mình đi ăn súp gà hầm bao tử đi.”
Tuổi còn trẻ nhưng đã để ý đến sức khỏe rồi.
Một buổi hẹn ngập tràn những niềm vui, đến cả Lâm Dư Tinh cũng ăn hai bát súp gà. Vì hẵng còn sớm nên cả ba lại đi tới cửa hàng Lego. Lâm Sơ Nguyệt không hứng thú với mấy trò này nhưng hai đứa thì lại vô cùng phấn khích, thi thoảng còn nghe được tiếng chí chóe của cả hai xem bộ lego nào mới được gọi là huyền thoại. Cô ngoảnh đầu nhìn mà cũng phải bật cười.
Đúng lúc quay đầu lại thì nghe được một chất giọng cực trầm bên tai: “Sơ Nguyệt.”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Triệu Khanh Vũ đứng ở trước mặt mình. Để mà nói khách quan thì lúc ấy tim cô đã đập thình thịch vì giật mình.
Dường như Triệu Khanh Vũ đã thay da đổi thịt không chỉ vì anh ta quá gầy mà còn bởi anh ta trông mất hết sức sống. Anh mặc một chiếc sơ mi đã bị sờn vải, áo khoác thì khoác hờ trên người, đã vậy còn chẳng gồng vai lên được, trông anh ta tả tơi vô cùng.
Triệu Khanh Vũ ngó qua cửa hàng Lego: “Tiểu Tinh cũng ở đây à, lâu lắm rồi anh chưa gặp thằng bé.”
Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu dựng lông nhím nhưng mặt cô vẫn rất đỗi bình thản: “Có việc gì? Nói luôn đi.”
Cô sợ Lâm Dư Tinh bị ảnh hưởng nên cố tình tránh ra xa. Triệu Khanh Vũ cúi đầu im lặng, tới lúc ngẩng lên nhìn cô thì vẻ hối hận vô vàn đã hiện hữu trên khuôn mặt: “Nguyệt Nguyệt, anh theo đuổi em lại lần nữa được không?”
Lâm Sơ Nguyệt cứ ngỡ là mình nghe nhầm.
Ánh mắt anh đỏ lên: “Anh sai rồi, anh sai thật rồi, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Cô vẫn cực kì bình tĩnh, một suy nghĩ bỗng xẹt qua tâm trí cô, dẫu sao cũng đã từng thích nhau, vậy mà anh ta lại đang xúc phạm ai cơ chứ? Tiếng thở dài còn chưa dứt thì đã bị câu nói quả quyết “Không thể” vang lên ở đằng sau cướp lời.
Lâm Dư Tinh đứng thẳng người, vóc dáng cậu gầy guộc, mảnh khảnh nhưng vẫn tư thế vô cùng hiên ngang.
“Anh không được đối xử với chị tôi như vậy.” Ánh mắt cậu lạnh như băng.
Triệu Khanh Vũ thất vọng, anh ta không thể tin vào mắt mình: “Tiểu Tinh, hồi trước anh cũng rất tốt với em mà.”
“Đm sao anh lại xuất hiện ở đây!” Chung Diễn tức điên lên, cậu xắn tay áo, huých anh ta một cách thô bạo: “Không hiểu tiếng người đúng không, lần trước tôi đã nói với anh như nào, bây giờ cô ấy là bạn gái của bố mày đấy!”
Anh ta hốt hoảng nhưng vẫn gắng chống chế: “Tôi, tôi cũng gọi chủ tịch Ngụy là cậu.”
“Mày xứng đáng được gọi cơ à?” Cái tính ngạo mạn của Chung Diễn cũng được coi là điều hiển nhiên: “Ông đây là cháu ruột bên ngoại của Ngụy Ngự Thành còn mày là cái đách gì? Đừng tưởng ông không biết nhà mày lôi danh tiếng của cậu ông ra để giữ cái mã cho gia đình. Cậu ông bận trăm công nghìn việc không hơi đâu mà để ý nhưng ông thì rảnh lắm, để ông thấy thêm lần nữa thì ông sẽ giết chết mày đấy!”
Sau khi nói xong cậu còn ôm vai Lâm Sơ Nguyệt để tuyên bố chủ quyền. Càng lúc càng đông người đến xem nhưng trước khi rời đi, Triệu Khanh Vũ vẫn cố nhìn cô thêm chút nữa, cuối cùng đành bỏ đi trong sự uất hận. Cô lạnh gáy bởi ánh nhìn lần cuối của anh ta, nó dữ tợn và chất chứa sự hận thù.
Bây giờ thì đến lượt Lâm Dư Tinh ngớ người, cậu ngạc nhiên quá đỗi: “Anh, anh với chị em?”
Chung Diễn vứt bỏ hình tượng ăn chơi trác táng, cậu rất có chừng mực, không dám đùa cợt trước mặt Lâm Dư Tinh: “Giả đấy giả đấy, đừng hiểu lầm, anh chỉ giúp cô Lâm thoát khỏi mớ rắc rối đó thôi, xin chú đừng kích động như vậy!”
Lâm Dư Tinh đảo mắt, cậu vuốt cằm: “Nhưng mà em muốn chị em với cậu Ngụy ở bên nhau hơn.”
Chung Diễn gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh cũng muốn thế.”
“Vậy thì anh phải chia tay chị em đi.”
“Chia tay, chia tay bây giờ đây.” Chung Diễn thề thốt: “Không biết trái phải thì không phải nhà họ Ngụy.”
Hai đứa nói chuyện chả đâu vào đâu nhưng không hề mang theo ác ý. Lâm Sơ Nguyệt chợt mím môi khi nhìn hai đứa hớn hở với nhau, bỗng dưng chẳng muốn phản bác điều gì.
Cứ mặc kệ vậy thôi, đến khi Lâm Dư Tinh quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh niềm trông mong, cô mới vươn tay tới xoa mặt em: “Không được học thói hư tật xấu của Tiểu Diễn.”
…
Một tuần mới lại bắt đầu, mới sáng ra chị Sướng đã gọi Lâm Sơ Nguyệt về công ty để họp. Khi quay về văn phòng, bước chân vồn vã cùng với tập tài liệu nặng trịch trong tay. Phía Nhân sự gặp phải một số vấn đề, phần thông tin bổ nhiệm nhân sự mới đã bị đảo lộn. Bởi vì ẩn danh nên thành ra rất khó để sắp xếp lại từ đầu.
Đáng lẽ không nên xảy ra sai sót như thế này, vì thế mà chị Sướng bị Đường Diệu khiển trách rất lâu. Chị là tuýp phụ nữ mạnh mẽ điển hình trong xã hội ngày nay, lúc này chị đang mắng sa sả cấp dưới đã gây ra sơ suất này, Lâm Sơ Nguyệt thấy cô gái đáng thương quá nên đã mủi lòng đi tới bênh cô ấy. Đợt trước cô đã cho tất cả những người phỏng vấn làm bài kiểm tra MBTI nên cô nói với chị Sướng rằng cô sẽ hoàn thành việc sắp xếp thông tin trước giờ ăn trưa.
Sáng nay Chu Tố còn rủ cô trưa đi ăn bún qua cầu (*) ở dưới công ty nhưng bây giờ đành phải lỡ hẹn khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
(*) Bún qua cầu được xem là một trong những đặc sản của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Bún qua cầu vẫn giữ nguyên phong cách từ ngày xưa là sử dụng các đĩa nguyên liệu riêng biệt nên người ăn có quyền lựa chọn sẽ cho gì vào bát nước dùng. Nước dùng gà được để riêng và có cho thêm lớp váng mỡ lên trên nên độ nóng được giữ rất lâu.
Chu Tố bảo: “Cô không ăn à, tí nữa lại đau bụng đấy.”
“Ăn chứ, nhưng phải muộn muộn mới ăn được.”
“Ok, cô nhớ ăn đấy, nếu không đi được thì gọi tôi để tôi mang đồ về cho cô.” Chu Tố phất tay với cô, đang đứng đợi thang máy tới thì tình cờ gặp được Lý Tư Văn bước từ trong thang ra.
Anh nhìn cô rồi gật đầu, rời đi. Phút chốc, cô đã nhận được một tin nhắn: Sao lại đi một mình? Em bảo muốn ăn bún qua cầu cơ mà.
Chu Tố rep lại: Không ăn nữa, Nguyệt Nguyệt phải tăng ca, em không có đối đi ăn cùng [đáng thương] [khóc òa]
Lý Tư Văn gõ cửa, nhận được sự đồng ý thì mới bước vào phòng làm việc của Ngụy Ngự Thành: “Chủ tịch, tôi xin phép được nghỉ trưa một tiếng.”
Ngụy Ngự Thành vẫn đang đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên: “Được.”
Lý Tư Văn nói: “Cô Lâm cũng đang ngồi một mình trong văn phòng” như để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Mỗi lần tăng ca là Lâm Sơ Nguyệt lại mất đi khái niệm về thời gian, may mà không để Chu Tố phải đợi, không thì lúc này cũng chưa xong việc nổi. Cô có cái tính cố chấp, một khi đã đồng ý việc gì nhất định phải làm xong cho bằng được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Tố gọi đến hỏi cô bằng giọng điệu bồn chồn: “Nguyệt Nguyệt, cô còn ở văn phòng không?”
“Còn.”
“Một rưỡi sẽ có buổi họp cải tiến kỹ thuật, tài liệu tôi vẫn đang để trên bàn mà quên đưa cho sếp, cô mang đến giúp tôi được không?”
Việc này chỉ búng tay cái là xong, với cả vẫn đang giờ ăn trưa nên Lâm Sơ Nguyệt cũng không nghĩ ngợi quá nhiều. Cô đi ra chỗ làm việc của Chu Tố thì thấy trên bàn đặt một chồng tài liệu được dán rõ tên “Chủ tịch Ngụy”.
Văn phòng của Ngụy Ngự Thành cũng không đóng cửa vào buổi trưa. Những lúc anh không ở đây thì vẫn sẽ có nhân viên vào quét dọn thường xuyên. Cửa phòng anh được khép hờ, chỉ he hé một khoảng nhỏ xinh. Đứng ngoài trông vào thì không thấy ai nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn lịch sự gõ cửa hai lần.
Đợi chừng hai giây rồi cô mới bước vào, mùi trầm hương thoang thoảng khắp căn phòng giúp người ta được tịnh tâm, tựa như nơi đây không thuộc về thế giới ồn ã ngoài kia. Lâm Sơ Nguyệt đặt tài liệu xuống bàn làm việc nhưng vừa quay người định rời đi thì tiếng đóng cửa đã vang khẽ sau lưng.
Cô ngoái đầu lại thì thấy Ngụy Ngự Thành. Tay anh hãy còn đặt trên nắm cửa với tư thế nghiêng sang một bên, chắc chắn không phải vừa mới vào phòng.
Cô cau mày: “Anh ở đây mà.”
“Anh luôn luôn ở đây.” Nói rồi anh chỉ tay vào bàn tiếp khách phía bên phải, anh vẫn luôn ngồi trên chiếc sofa bọc da ở đằng ấy.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, cô đã quá quen rồi, chẳng còn lạ gì nữa. Cô định ra khỏi phòng nhưng vặn cửa mấy lần vẫn không được vì anh đã chốt lại. Tuy nhiên, cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ liếc xéo anh mà thôi: “Anh định dạy bảo chuyện gì đây?”
Anh cởi áo vest, tiện tay ném ra sofa cách đó ba mét nhưng mà lần này anh ném không chuẩn lắm nên áo vest gần như trôi tuột xuống thảm. Giọng anh thản nhiên hệt như chiếc áo đó vậy: “Ăn trưa với anh.”
Cô ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng anh, bấy giờ mới thấy mấy hộp cơm được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh ngồi xuống trước cô, tay áo xắn lên tới cùi chỏ khoe ra chiếc đồng hồ Thiên Yết trên cổ tay, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng đã tôn lên cánh tay rắn rỏi của anh.
“Bận gì thì bận nhưng vẫn phải ăn cơm.” Giọng anh rất đỗi tự nhiên, anh mở từng chiếc hộp, dụ dỗ cô bằng cao lương mỹ vị.
Cảnh tượng thật kỳ diệu làm sao, Ngụy Ngự Thành luôn tỏa ra hào quang rực rỡ vậy mà giây phút này trông anh lại trần tục biết bao. Lâm Sơ Nguyệt mê đắm cảm xúc bình yên, nhẹ nhõm trong thời khắc này. Sự căng thẳng chiếm giữ cả buổi sáng của cô bỗng tan thành mây khói, bàn chân cô nhẹ bẫng, khát khao tìm được chốn để nghỉ ngơi.
Là người duy nhất có thể ngồi cạnh anh nên cô chẳng có gì phải ngại ngùng, cô thoải mái ngồi xuống sofa, hỏi anh một cách nghiêm túc: “Nếu em nói nhăng nói cuội thì anh còn ăn cơm được không?”
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, tay anh đổi hộp rau thành tôm luộc ra trước mặt cô. Anh cất lời: “Đã là lời em nói thì không có gì vô bổ ở đây cả.”
Cứ nhắc đến chuyện tình cảm là anh lại thành dân chơi, cô cong môi, dù sao thì cô cũng chẳng thể thốt lên được mấy lời vô bổ.
Thấy cô yên lặng, anh ngước lên nhìn cô rồi bất chợt hỏi: “Em muốn chia tiền với anh à?”
Cô nhướn mày, khuôn mặt sống động ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Đã đãi khách thì làm gì có chuyện phải trả tiền.”
Câu trả lời của cô rất hợp ý Ngụy Ngự Thành, anh cũng cười theo cô: “Ừ, anh đãi nên em ăn nhiều vào.” Nói rồi anh lại bổ sung thêm một câu: “Không dễ lợi dụng được chủ tịch đâu.”
“Đâu phải chưa lợi dụng bao giờ.” Lâm Sơ Nguyệt nói mà không thèm suy nghĩ nhưng chưa gì đã hối hận xanh ruột, xong vẫn cố gắng giải thích để vớt vát lại: “Anh giúp cả em lẫn em trai em nên em rất biết ơn.”
Anh cảm nhận được tấm lòng chân thành của cô nhưng anh vẫn thấy bất mãn nhiều hơn. Nếu cô coi anh là của cô thật thì đâu cần phải nói cảm ơn.
Khi chạm phải vấn đề nhạy cảm như này thì cả hai đều có suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí bỗng chốc chùng xuống. Ngụy Ngự Thành chỉ toàn nói những lời mập mờ như một thói quen. Lâm Sơ Nguyệt chợt thấy bản thân mình không thể chịu nổi cái nết của anh nên chủ động đẩy hộp cơm qua bên anh: “Chia cho anh một nửa, em không ăn hết thì phí quá.”
Tay anh bỗng đơ lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Lâm Sơ Nguyệt rất tự nhiên cầm đũa xẻ cơm vào bát của anh. Đây là một trong những khoảnh khắc ít ỏi mà hai người hòa thuận với nhau.
Ngụy Ngự Thành ăn uống rất có kỷ luật, bát đũa không phát ra tiếng, nhai kĩ nuốt chậm nhưng không hề mang đến cảm giác giả tạo. Sự tao nhã và học thức đã ăn sâu vào con người anh.
Chưa đến 20 phút mà cả hai đã ăn hết cả suất cơm. Cô dọn bàn, Ngụy Ngự Thành cũng phụ cùng cô. Lâm Sơ Nguyệt bảo: “Anh nghỉ đi, đừng làm bẩn quần áo.”
Cô vô cùng tháo vát, bỏ hết rác vào túi, còn buộc thành một chiếc nơ xinh yêu. Anh chỉ tay về phía bên phải: “Em rửa tay đi.”
Bên phải lắp một cánh cửa trong suốt mở ra căn phòng nhỏ rộng hơn 20 mét, đấy là phòng nghỉ của anh. Căn phòng được sắm sửa đầy đủ quần áo với những vật dụng thiết yếu, ngoài ra phòng tắm còn được tách riêng với phòng ngủ.
Cô nhớ Chung Diễn từng kể với cô rằng chất lượng giấc ngủ của anh rất tệ, anh dành phần lớn thời gian ở công ty, lúc nào mệt thì vào phòng chợp mắt nhưng anh cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Cô rửa tay xong đi ra ngoài thì thấy anh đang tựa vào thành ghế, vắt chân chữ ngũ ngồi đọc email. Anh không ngẩng đầu lên: “Có nghỉ không?”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Anh vừa định ngước lên thì bàn tay anh đã trống hoắc, cô đã cướp luôn tài liệu của anh. Cô đứng trước mặt anh: “Bận gì thì bận nhưng vẫn phải ngủ.”
Lặp đi nguyên xi lời anh.
Khi cả hai đối mặt với nhau, anh đã phải nén cười nhưng ánh mắt anh đã hóa dịu dàng, anh nói một cách uể oải: “Cô Lâm, anh không ngủ được.”
Phong thái của người đứng đầu tập đoàn đã bay màu, lúc này đây trông anh chẳng khác nào một gã nhà giàu trăng hoa đang nói tầm bậy tầm bạ để có người dỗ dành mình.
Cô cúi đầu khẽ cười rồi hỏi anh: “Phòng anh có loa không?”
Ngụy Ngự Thành rất thích nhạc cổ điển nên đương nhiên văn phòng của anh sẽ trang bị đầy đủ những thiết bị cao cấp nhất. Anh mở ngăn bàn lấy chiếc điều khiển từ xa rồi nhấn công tắc.
Lâm Sơ Nguyệt kết nối loa với điện thoại của mình: “Hồi đại học em từng phối nhạc với đàn anh, bản nhạc này được sử dụng để điều trị cho rất nhiều bệnh nhân bị mất ngủ, mang lại hiệu quả rõ rệt. Anh nghe thử xem sao.”
Khi làm việc liên quan đến chuyên môn của mình thì cô cũng vô thức đặt bản thân vào trong mọi tình huống, cô vô cùng nghiêm túc và kiên nhẫn nên chỉ cần nhìn thấy cô thôi thì người ta cũng sẽ cảm nhận được bản thân mình được lắng nghe, được tôn trọng đến nhường nào. Điều này khiến cho trái tim anh chao đảo như biển đêm rì rào.
“Anh cứ nhắm mắt lại nhưng đừng bắt ép mình phải ngủ, coi như mình đang thử thôi.” Cô chỉ vào chiếc sofa anh đang ngồi.
Mở đầu bằng khúc dương cầm du dương, tiếp đến là tiếng ồn trắng (*) mê hoặc lòng người giúp cho tinh thần con người dần đi vào trạng thái thư giãn. Ngụy Ngự Thành duỗi cả tay cả chân, bả vai cũng chùng xuống, lúc này anh đã thả lỏng hơn rất nhiều.
(*) Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp con người dễ đi vào giấc ngủ. Ví dụ như tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc, tiếng suối chảy xuôi dòng, tiếng tivi nhiễu sóng…
“Nãy em mới nói bản nhạc tên là gì?”
Lâm Sơ Nguyệt phát âm tiếng anh rất chuẩn, đọc lại một lần cho anh nghe.
“Hả?” Anh cau mày.
Có lẽ vì cô nói nhỏ quá nên anh không rõ, vì thế cô đã nói to hơn một chút. Anh chìa tay về phía cô: “Đưa anh nhìn xem.”
“Em nói không chuẩn à?” Cô buồn bực, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh coi. Đột nhiên anh nắm cổ tay cô, vì hơi mạnh tay nên đã khiến cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Người cô không vững nhưng vẫn vội vàng ngồi bật dậy song chưa gì anh đã nghiêng người nằm xuống đùi cô.
Anh gối đầu lên cô rất nhẹ nhàng, không hề giống như đang cố tình đụng chạm mà anh đã hoàn toàn coi cô thành một chiếc gối êm ái. Anh nhắm mắt, giọng anh mệt mỏi làm sao: “Cô Lâm, anh ngủ một lúc thôi, được không em?”
Người cô cứng đờ, môi trên đụng môi dưới, giọng cô cũng nặng nề hẳn lên: “Được.”
Anh ngừng lại rồi thủ thỉ hỏi: “Anh ngủ như thế này được không?”
Đúng lúc này, bản nhạc chuyển sang tiếng mưa rơi tí tách, từng hạt rồi từng hạt mang đến xúc cảm của tiết trời mùa xuân khi tháng ba về. Khúc nhạc dịu êm đã chữa lành mọi vết thương cho con người, vào thời khắc này, chúng ta hoàn toàn bình đẳng với nhau.
Cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy thân cô nhưng cô không hề bài xích và cũng không muốn làm trái với lòng mình. Vì thế cô đã trả lời: “Được.”
Đôi mắt anh nhắm hờ, tuy anh có một hàng mi dài nhưng lại mọc cụp xuống chứ không cong, song chi tiết này lại càng tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt anh.
Tiếng mưa bên tai đã hóa thành tiếng gió xào xạc qua vòm cây, dịu dàng lướt qua từng phiến lá. Tựa như mùa xuân chuyển giao sang mùa hạ, cơn sóng trong lòng cô đã hóa thành vực sâu thăm thẳm.
Vầng trán đầy đặn, làn da săn chắc khác hẳn đàn ông trong độ tuổi của này, thậm chí còn chẳng thể thấy nổi nếp nhăn xuất hiện trên trán anh. Ánh mắt cô khắc họa chiếc mũi cao của anh rồi lia xuống nhân trung, cuối cùng đậu lại trên bờ môi mỏng của người ấy.
Hệt như một đốm lửa chưa kịp rực cháy, nhưng chỉ cần một chút bụi lửa cũng đủ để bùng lại giấc mộng năm xưa.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc mộng như đang đắm mình vào thanh âm này. Có lẽ cô đã bị ma ám hoặc cũng có thể do cô bị thôi thúc, hay có khi nào ấy là mong ước thẳm sâu trong trái tim cô nên cô đã vô thức rướn tay ra nhẹ nhàng chạm vào quai hàm của anh.
Tựa những chùm pháo hoa khiến người ta rạo rực nhưng lại không nỡ rời xa mà cứ mãi bịn rịn lưu luyến. Cô vừa định rụt tay về thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô sững người nhưng khi cúi đầu xuống thì thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng không hiểu sao anh vẫn cau mày như thế – phải chăng anh đang lang thang trong cơn mơ vô tận, sợ rằng khi mở mắt thì mọi ảo ảnh sẽ biến tan.
Thứ anh đang nắm giữ hiện giờ không phải tay cô mà ấy là thương yêu cả đời của anh.
Tim cô bỗng tan chảy nên giọng nói cũng thêm phần nhẹ nhàng và trìu mến, nhỏ nhẹ vỗ về anh:
“Ngủ đi, em sẽ không đi nữa đâu.”
*
Ngụy Ngự Thành chọn góc để mọi người xung quanh không ai nghe được tiếng của bọn họ. Song nhìn theo hướng của mọi người thì sẽ thấy Lâm Sơ Nguyệt đang dựa cả người vào anh nhưng anh lại đỡ cô một cách qua quýt chẳng khác nào một cái ôm miễn cưỡng.
Chung Diễn lẩm bẩm: “Cậu em yếu chết đi được, còn chả đỡ nổi cô Lâm kia kìa. Anh Tư Văn, anh phải đốc thúc cậu em tập thể dục nhiều vào.”
Lý Tư Văn đẩy kính lên giữa sống mũi, thâm tâm anh đang nói rằng có cho năm năm nữa thì thân hình em cũng chẳng đọ nổi với chủ tịch đâu.
Khi lên xe thì lại đổi vị trí cho nhau. Lý Tư Văn lái xe Chung Diễn về nhà còn Chung Diễn thì ngồi xe Ngụy Ngự Thành cho tiện đường, không cần phải đi đi lại lại nhiều.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi co rúm ở bên trái đang tựa đầu vào cửa sổ, Hạ Sơ ngồi ở ghế phụ, Ngụy Ngự Thành thì ngồi bên phải còn Chung Diễn lái xe nhưng cứ đánh mắt về phía sau rồi thảng thốt: “Cô Lâm uống say mà ngoan ghê.”
Hạ Sơ bảo: “Cậu ấy uống say cũng chỉ vậy thôi.”
“Chắc không nôn đâu nhỉ?” Chung Diễn nói: “Đây là xe của anh Tư Văn đấy, hôm qua anh ấy mới đi bảo dưỡng xong.”
Vai Lâm Sơ Nguyệt bỗng run cầm cập, cô nhíu mày, vẻ chịu đựng bừng trên khuôn mặt cô.
“Sợ xảy ra chuyện quá.” Hạ Sơ cuống cuồng hỏi cô: “Nguyệt Nhi, cậu muốn nôn thật à?”
Tay cô che miệng, hàng mày lại càng cau vào, vô thức tựa đầu lên cửa sổ.
“Mở cửa sổ mở cửa sổ.” Chung Diễn vội chìa tay ra ấn nút.
“Đừng mở.” Ngụy Ngự Thành trầm giọng ngăn lại: “Uống rượu thì không nên hóng gió.”
Bầu không khí trong xe tĩnh lặng trong chốc lát, Chung Diễn run run duỗi tay ra được chút đã vội rụt về đặt lên vô lăng. Ngụy Ngự Thành hơi rướn người lên phía trước để cởi được áo khoác. Phút chốc, chiếc áo Armani chưa mặc được đôi lần đã hạ cánh trên đùi Lâm Sơ Nguyệt. Tay áo thõng xuống đất, chiếc áo hẵng còn vương lại hơi ấm của anh. Mặc dù ấm đến vậy nhưng cơ thể cô vẫn đang run bần bật.
Anh nói: “Nôn vào đây.”
Đến khi cô tỉnh rượu nghe Hạ Sơ kể lại chuyện này mà chìm vào trong cơn mộng mị.
“Đỉnh, anh ấy chắc chắn là kiểu người cuồng chi tiết!” Thiện cảm Hạ Sơ dành cho Ngụy Ngự Thành bỗng tăng vọt, cô khen anh hết lời: “Lúc nhìn cậu á, ánh mắt anh ấy sắc lắm luôn, không phải cố tình mà cũng chả phải nịnh nọt đâu mà như kiểu đấy là trách nhiệm của anh ấy ý.”
Lâm Sơ Nguyệt lại chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Thế cuối cùng thì tớ có nôn không?”
Hạ Sơ trả lời: “Nôn chứ, nôn tận hai lần.”
Cô nhắm mắt: “Thế lúc đó trông tớ có xấu không?”
Hạ Sơ nhướn mày: “Nguyệt Nguyệt, cậu để ý rồi nhé.”
“Tớ để ý hình tượng của tớ thì có gì sai chứ?” Lâm Sơ Nguyệt bắn một phát súng vào hư không.
“Thế cậu để ý hình tượng cho ai xem?” Hạ Sơ thản nhiên độp lại cô: “Cứ thừa nhận đi xem nào.”
Lâm Sơ Nguyệt ném luôn gối vào người cô ấy.
Hạ Sơ tặc lưỡi: “Đúng là thẹn quá hóa giận.”
Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Sơ Nguyệt câm nín không thốt lên lời.
“Thôi, tớ lừa cậu đó, tối qua cậu không nôn đâu.” Hạ Sơ thở dài: “Áo khoác hàng hiệu đấy, giá khởi điểm cũng phải 20 nghìn tệ.”
Lâm Sơ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, nhất thời không lên tiếng đáp lại.
“Ối giồi, cậu cười rồi nhá.” Hạ Sơ trêu cô.
Chẳng còn gì phải giấu nữa, cô cười khoe ra hàm răng trắng như ngọc: “Không phải bồi thường quần áo đắt tiền thì tất nhiên phải cười rồi.”
Cô không thể chịu nổi ánh nhìn của Hạ Sơ nên cúi đầu xuống, những lời chưa nói hóa thành nụ cười rạng rỡ trên môi, vô tình tản ra hơi thở ngọt ngào.
Thứ bảy, Lâm Sơ Nguyệt bảo Lâm Dư Tinh rủ Chung Diễn đi ăn. Cậu ấm tung tăng phi đến: “Sao nay lại tốt thế?”
“Lương về nên mời em đi ăn KFC.”
“Đừng nhá cô Lâm ơi, quý hóa quá đấy.” Chung Diễn nói ba lăng nhăng: “Chúng ta đi ăn ở Michelin đi, chỉ đắt hơn KFC có hai, ba nghìn tệ thôi ý mà.”
Lâm Sơ Nguyệt bật cười, cô giơ tay lên: “Thiếu đòn.”
Chung Diễn xoa đầu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Em đùa thôi, cảm ơn cô Lâm.”
Cô coi cậu là em trai không chỉ bởi cậu trạc tuổi với Lâm Dư Tinh mà vì cô cảm thấy cậu là người tốt, sự nổi loạn của cậu chỉ là vỏ bọc bên ngoài còn sâu thẳm bên trong cậu là khí thế sục sôi của tuổi niên thiếu, là ý chí mạnh mẽ và quyết đoán, nói theo cách khác thì tính cách ấy đã bổ khuyết cho Lâm Dư Tinh.
Không những vậy, cô còn tìm thấy ở cậu một sự cân bằng giúp cho tâm hồn cô được an ủi vỗ về. Có lẽ chính Chung Diễn cũng cảm nhận được điều đó nên giờ đây cậu đang vô tình đi trên con đường phát triển theo một chiều hướng tốt, ví dụ như vào giây phút này, cậu cực kì biết chăm sóc và tôn trọng người khác, cậu chỉ vào Lâm Dư Tinh rồi bảo: “Em ấy không ăn đồ chiên được, bọn mình đi ăn súp gà hầm bao tử đi.”
Tuổi còn trẻ nhưng đã để ý đến sức khỏe rồi.
Một buổi hẹn ngập tràn những niềm vui, đến cả Lâm Dư Tinh cũng ăn hai bát súp gà. Vì hẵng còn sớm nên cả ba lại đi tới cửa hàng Lego. Lâm Sơ Nguyệt không hứng thú với mấy trò này nhưng hai đứa thì lại vô cùng phấn khích, thi thoảng còn nghe được tiếng chí chóe của cả hai xem bộ lego nào mới được gọi là huyền thoại. Cô ngoảnh đầu nhìn mà cũng phải bật cười.
Đúng lúc quay đầu lại thì nghe được một chất giọng cực trầm bên tai: “Sơ Nguyệt.”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Triệu Khanh Vũ đứng ở trước mặt mình. Để mà nói khách quan thì lúc ấy tim cô đã đập thình thịch vì giật mình.
Dường như Triệu Khanh Vũ đã thay da đổi thịt không chỉ vì anh ta quá gầy mà còn bởi anh ta trông mất hết sức sống. Anh mặc một chiếc sơ mi đã bị sờn vải, áo khoác thì khoác hờ trên người, đã vậy còn chẳng gồng vai lên được, trông anh ta tả tơi vô cùng.
Triệu Khanh Vũ ngó qua cửa hàng Lego: “Tiểu Tinh cũng ở đây à, lâu lắm rồi anh chưa gặp thằng bé.”
Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu dựng lông nhím nhưng mặt cô vẫn rất đỗi bình thản: “Có việc gì? Nói luôn đi.”
Cô sợ Lâm Dư Tinh bị ảnh hưởng nên cố tình tránh ra xa. Triệu Khanh Vũ cúi đầu im lặng, tới lúc ngẩng lên nhìn cô thì vẻ hối hận vô vàn đã hiện hữu trên khuôn mặt: “Nguyệt Nguyệt, anh theo đuổi em lại lần nữa được không?”
Lâm Sơ Nguyệt cứ ngỡ là mình nghe nhầm.
Ánh mắt anh đỏ lên: “Anh sai rồi, anh sai thật rồi, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Cô vẫn cực kì bình tĩnh, một suy nghĩ bỗng xẹt qua tâm trí cô, dẫu sao cũng đã từng thích nhau, vậy mà anh ta lại đang xúc phạm ai cơ chứ? Tiếng thở dài còn chưa dứt thì đã bị câu nói quả quyết “Không thể” vang lên ở đằng sau cướp lời.
Lâm Dư Tinh đứng thẳng người, vóc dáng cậu gầy guộc, mảnh khảnh nhưng vẫn tư thế vô cùng hiên ngang.
“Anh không được đối xử với chị tôi như vậy.” Ánh mắt cậu lạnh như băng.
Triệu Khanh Vũ thất vọng, anh ta không thể tin vào mắt mình: “Tiểu Tinh, hồi trước anh cũng rất tốt với em mà.”
“Đm sao anh lại xuất hiện ở đây!” Chung Diễn tức điên lên, cậu xắn tay áo, huých anh ta một cách thô bạo: “Không hiểu tiếng người đúng không, lần trước tôi đã nói với anh như nào, bây giờ cô ấy là bạn gái của bố mày đấy!”
Anh ta hốt hoảng nhưng vẫn gắng chống chế: “Tôi, tôi cũng gọi chủ tịch Ngụy là cậu.”
“Mày xứng đáng được gọi cơ à?” Cái tính ngạo mạn của Chung Diễn cũng được coi là điều hiển nhiên: “Ông đây là cháu ruột bên ngoại của Ngụy Ngự Thành còn mày là cái đách gì? Đừng tưởng ông không biết nhà mày lôi danh tiếng của cậu ông ra để giữ cái mã cho gia đình. Cậu ông bận trăm công nghìn việc không hơi đâu mà để ý nhưng ông thì rảnh lắm, để ông thấy thêm lần nữa thì ông sẽ giết chết mày đấy!”
Sau khi nói xong cậu còn ôm vai Lâm Sơ Nguyệt để tuyên bố chủ quyền. Càng lúc càng đông người đến xem nhưng trước khi rời đi, Triệu Khanh Vũ vẫn cố nhìn cô thêm chút nữa, cuối cùng đành bỏ đi trong sự uất hận. Cô lạnh gáy bởi ánh nhìn lần cuối của anh ta, nó dữ tợn và chất chứa sự hận thù.
Bây giờ thì đến lượt Lâm Dư Tinh ngớ người, cậu ngạc nhiên quá đỗi: “Anh, anh với chị em?”
Chung Diễn vứt bỏ hình tượng ăn chơi trác táng, cậu rất có chừng mực, không dám đùa cợt trước mặt Lâm Dư Tinh: “Giả đấy giả đấy, đừng hiểu lầm, anh chỉ giúp cô Lâm thoát khỏi mớ rắc rối đó thôi, xin chú đừng kích động như vậy!”
Lâm Dư Tinh đảo mắt, cậu vuốt cằm: “Nhưng mà em muốn chị em với cậu Ngụy ở bên nhau hơn.”
Chung Diễn gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh cũng muốn thế.”
“Vậy thì anh phải chia tay chị em đi.”
“Chia tay, chia tay bây giờ đây.” Chung Diễn thề thốt: “Không biết trái phải thì không phải nhà họ Ngụy.”
Hai đứa nói chuyện chả đâu vào đâu nhưng không hề mang theo ác ý. Lâm Sơ Nguyệt chợt mím môi khi nhìn hai đứa hớn hở với nhau, bỗng dưng chẳng muốn phản bác điều gì.
Cứ mặc kệ vậy thôi, đến khi Lâm Dư Tinh quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh niềm trông mong, cô mới vươn tay tới xoa mặt em: “Không được học thói hư tật xấu của Tiểu Diễn.”
…
Một tuần mới lại bắt đầu, mới sáng ra chị Sướng đã gọi Lâm Sơ Nguyệt về công ty để họp. Khi quay về văn phòng, bước chân vồn vã cùng với tập tài liệu nặng trịch trong tay. Phía Nhân sự gặp phải một số vấn đề, phần thông tin bổ nhiệm nhân sự mới đã bị đảo lộn. Bởi vì ẩn danh nên thành ra rất khó để sắp xếp lại từ đầu.
Đáng lẽ không nên xảy ra sai sót như thế này, vì thế mà chị Sướng bị Đường Diệu khiển trách rất lâu. Chị là tuýp phụ nữ mạnh mẽ điển hình trong xã hội ngày nay, lúc này chị đang mắng sa sả cấp dưới đã gây ra sơ suất này, Lâm Sơ Nguyệt thấy cô gái đáng thương quá nên đã mủi lòng đi tới bênh cô ấy. Đợt trước cô đã cho tất cả những người phỏng vấn làm bài kiểm tra MBTI nên cô nói với chị Sướng rằng cô sẽ hoàn thành việc sắp xếp thông tin trước giờ ăn trưa.
Sáng nay Chu Tố còn rủ cô trưa đi ăn bún qua cầu (*) ở dưới công ty nhưng bây giờ đành phải lỡ hẹn khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
(*) Bún qua cầu được xem là một trong những đặc sản của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Bún qua cầu vẫn giữ nguyên phong cách từ ngày xưa là sử dụng các đĩa nguyên liệu riêng biệt nên người ăn có quyền lựa chọn sẽ cho gì vào bát nước dùng. Nước dùng gà được để riêng và có cho thêm lớp váng mỡ lên trên nên độ nóng được giữ rất lâu.
Chu Tố bảo: “Cô không ăn à, tí nữa lại đau bụng đấy.”
“Ăn chứ, nhưng phải muộn muộn mới ăn được.”
“Ok, cô nhớ ăn đấy, nếu không đi được thì gọi tôi để tôi mang đồ về cho cô.” Chu Tố phất tay với cô, đang đứng đợi thang máy tới thì tình cờ gặp được Lý Tư Văn bước từ trong thang ra.
Anh nhìn cô rồi gật đầu, rời đi. Phút chốc, cô đã nhận được một tin nhắn: Sao lại đi một mình? Em bảo muốn ăn bún qua cầu cơ mà.
Chu Tố rep lại: Không ăn nữa, Nguyệt Nguyệt phải tăng ca, em không có đối đi ăn cùng [đáng thương] [khóc òa]
Lý Tư Văn gõ cửa, nhận được sự đồng ý thì mới bước vào phòng làm việc của Ngụy Ngự Thành: “Chủ tịch, tôi xin phép được nghỉ trưa một tiếng.”
Ngụy Ngự Thành vẫn đang đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên: “Được.”
Lý Tư Văn nói: “Cô Lâm cũng đang ngồi một mình trong văn phòng” như để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Mỗi lần tăng ca là Lâm Sơ Nguyệt lại mất đi khái niệm về thời gian, may mà không để Chu Tố phải đợi, không thì lúc này cũng chưa xong việc nổi. Cô có cái tính cố chấp, một khi đã đồng ý việc gì nhất định phải làm xong cho bằng được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Tố gọi đến hỏi cô bằng giọng điệu bồn chồn: “Nguyệt Nguyệt, cô còn ở văn phòng không?”
“Còn.”
“Một rưỡi sẽ có buổi họp cải tiến kỹ thuật, tài liệu tôi vẫn đang để trên bàn mà quên đưa cho sếp, cô mang đến giúp tôi được không?”
Việc này chỉ búng tay cái là xong, với cả vẫn đang giờ ăn trưa nên Lâm Sơ Nguyệt cũng không nghĩ ngợi quá nhiều. Cô đi ra chỗ làm việc của Chu Tố thì thấy trên bàn đặt một chồng tài liệu được dán rõ tên “Chủ tịch Ngụy”.
Văn phòng của Ngụy Ngự Thành cũng không đóng cửa vào buổi trưa. Những lúc anh không ở đây thì vẫn sẽ có nhân viên vào quét dọn thường xuyên. Cửa phòng anh được khép hờ, chỉ he hé một khoảng nhỏ xinh. Đứng ngoài trông vào thì không thấy ai nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn lịch sự gõ cửa hai lần.
Đợi chừng hai giây rồi cô mới bước vào, mùi trầm hương thoang thoảng khắp căn phòng giúp người ta được tịnh tâm, tựa như nơi đây không thuộc về thế giới ồn ã ngoài kia. Lâm Sơ Nguyệt đặt tài liệu xuống bàn làm việc nhưng vừa quay người định rời đi thì tiếng đóng cửa đã vang khẽ sau lưng.
Cô ngoái đầu lại thì thấy Ngụy Ngự Thành. Tay anh hãy còn đặt trên nắm cửa với tư thế nghiêng sang một bên, chắc chắn không phải vừa mới vào phòng.
Cô cau mày: “Anh ở đây mà.”
“Anh luôn luôn ở đây.” Nói rồi anh chỉ tay vào bàn tiếp khách phía bên phải, anh vẫn luôn ngồi trên chiếc sofa bọc da ở đằng ấy.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, cô đã quá quen rồi, chẳng còn lạ gì nữa. Cô định ra khỏi phòng nhưng vặn cửa mấy lần vẫn không được vì anh đã chốt lại. Tuy nhiên, cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ liếc xéo anh mà thôi: “Anh định dạy bảo chuyện gì đây?”
Anh cởi áo vest, tiện tay ném ra sofa cách đó ba mét nhưng mà lần này anh ném không chuẩn lắm nên áo vest gần như trôi tuột xuống thảm. Giọng anh thản nhiên hệt như chiếc áo đó vậy: “Ăn trưa với anh.”
Cô ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng anh, bấy giờ mới thấy mấy hộp cơm được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh ngồi xuống trước cô, tay áo xắn lên tới cùi chỏ khoe ra chiếc đồng hồ Thiên Yết trên cổ tay, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng đã tôn lên cánh tay rắn rỏi của anh.
“Bận gì thì bận nhưng vẫn phải ăn cơm.” Giọng anh rất đỗi tự nhiên, anh mở từng chiếc hộp, dụ dỗ cô bằng cao lương mỹ vị.
Cảnh tượng thật kỳ diệu làm sao, Ngụy Ngự Thành luôn tỏa ra hào quang rực rỡ vậy mà giây phút này trông anh lại trần tục biết bao. Lâm Sơ Nguyệt mê đắm cảm xúc bình yên, nhẹ nhõm trong thời khắc này. Sự căng thẳng chiếm giữ cả buổi sáng của cô bỗng tan thành mây khói, bàn chân cô nhẹ bẫng, khát khao tìm được chốn để nghỉ ngơi.
Là người duy nhất có thể ngồi cạnh anh nên cô chẳng có gì phải ngại ngùng, cô thoải mái ngồi xuống sofa, hỏi anh một cách nghiêm túc: “Nếu em nói nhăng nói cuội thì anh còn ăn cơm được không?”
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, tay anh đổi hộp rau thành tôm luộc ra trước mặt cô. Anh cất lời: “Đã là lời em nói thì không có gì vô bổ ở đây cả.”
Cứ nhắc đến chuyện tình cảm là anh lại thành dân chơi, cô cong môi, dù sao thì cô cũng chẳng thể thốt lên được mấy lời vô bổ.
Thấy cô yên lặng, anh ngước lên nhìn cô rồi bất chợt hỏi: “Em muốn chia tiền với anh à?”
Cô nhướn mày, khuôn mặt sống động ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Đã đãi khách thì làm gì có chuyện phải trả tiền.”
Câu trả lời của cô rất hợp ý Ngụy Ngự Thành, anh cũng cười theo cô: “Ừ, anh đãi nên em ăn nhiều vào.” Nói rồi anh lại bổ sung thêm một câu: “Không dễ lợi dụng được chủ tịch đâu.”
“Đâu phải chưa lợi dụng bao giờ.” Lâm Sơ Nguyệt nói mà không thèm suy nghĩ nhưng chưa gì đã hối hận xanh ruột, xong vẫn cố gắng giải thích để vớt vát lại: “Anh giúp cả em lẫn em trai em nên em rất biết ơn.”
Anh cảm nhận được tấm lòng chân thành của cô nhưng anh vẫn thấy bất mãn nhiều hơn. Nếu cô coi anh là của cô thật thì đâu cần phải nói cảm ơn.
Khi chạm phải vấn đề nhạy cảm như này thì cả hai đều có suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí bỗng chốc chùng xuống. Ngụy Ngự Thành chỉ toàn nói những lời mập mờ như một thói quen. Lâm Sơ Nguyệt chợt thấy bản thân mình không thể chịu nổi cái nết của anh nên chủ động đẩy hộp cơm qua bên anh: “Chia cho anh một nửa, em không ăn hết thì phí quá.”
Tay anh bỗng đơ lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Lâm Sơ Nguyệt rất tự nhiên cầm đũa xẻ cơm vào bát của anh. Đây là một trong những khoảnh khắc ít ỏi mà hai người hòa thuận với nhau.
Ngụy Ngự Thành ăn uống rất có kỷ luật, bát đũa không phát ra tiếng, nhai kĩ nuốt chậm nhưng không hề mang đến cảm giác giả tạo. Sự tao nhã và học thức đã ăn sâu vào con người anh.
Chưa đến 20 phút mà cả hai đã ăn hết cả suất cơm. Cô dọn bàn, Ngụy Ngự Thành cũng phụ cùng cô. Lâm Sơ Nguyệt bảo: “Anh nghỉ đi, đừng làm bẩn quần áo.”
Cô vô cùng tháo vát, bỏ hết rác vào túi, còn buộc thành một chiếc nơ xinh yêu. Anh chỉ tay về phía bên phải: “Em rửa tay đi.”
Bên phải lắp một cánh cửa trong suốt mở ra căn phòng nhỏ rộng hơn 20 mét, đấy là phòng nghỉ của anh. Căn phòng được sắm sửa đầy đủ quần áo với những vật dụng thiết yếu, ngoài ra phòng tắm còn được tách riêng với phòng ngủ.
Cô nhớ Chung Diễn từng kể với cô rằng chất lượng giấc ngủ của anh rất tệ, anh dành phần lớn thời gian ở công ty, lúc nào mệt thì vào phòng chợp mắt nhưng anh cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Cô rửa tay xong đi ra ngoài thì thấy anh đang tựa vào thành ghế, vắt chân chữ ngũ ngồi đọc email. Anh không ngẩng đầu lên: “Có nghỉ không?”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Anh vừa định ngước lên thì bàn tay anh đã trống hoắc, cô đã cướp luôn tài liệu của anh. Cô đứng trước mặt anh: “Bận gì thì bận nhưng vẫn phải ngủ.”
Lặp đi nguyên xi lời anh.
Khi cả hai đối mặt với nhau, anh đã phải nén cười nhưng ánh mắt anh đã hóa dịu dàng, anh nói một cách uể oải: “Cô Lâm, anh không ngủ được.”
Phong thái của người đứng đầu tập đoàn đã bay màu, lúc này đây trông anh chẳng khác nào một gã nhà giàu trăng hoa đang nói tầm bậy tầm bạ để có người dỗ dành mình.
Cô cúi đầu khẽ cười rồi hỏi anh: “Phòng anh có loa không?”
Ngụy Ngự Thành rất thích nhạc cổ điển nên đương nhiên văn phòng của anh sẽ trang bị đầy đủ những thiết bị cao cấp nhất. Anh mở ngăn bàn lấy chiếc điều khiển từ xa rồi nhấn công tắc.
Lâm Sơ Nguyệt kết nối loa với điện thoại của mình: “Hồi đại học em từng phối nhạc với đàn anh, bản nhạc này được sử dụng để điều trị cho rất nhiều bệnh nhân bị mất ngủ, mang lại hiệu quả rõ rệt. Anh nghe thử xem sao.”
Khi làm việc liên quan đến chuyên môn của mình thì cô cũng vô thức đặt bản thân vào trong mọi tình huống, cô vô cùng nghiêm túc và kiên nhẫn nên chỉ cần nhìn thấy cô thôi thì người ta cũng sẽ cảm nhận được bản thân mình được lắng nghe, được tôn trọng đến nhường nào. Điều này khiến cho trái tim anh chao đảo như biển đêm rì rào.
“Anh cứ nhắm mắt lại nhưng đừng bắt ép mình phải ngủ, coi như mình đang thử thôi.” Cô chỉ vào chiếc sofa anh đang ngồi.
Mở đầu bằng khúc dương cầm du dương, tiếp đến là tiếng ồn trắng (*) mê hoặc lòng người giúp cho tinh thần con người dần đi vào trạng thái thư giãn. Ngụy Ngự Thành duỗi cả tay cả chân, bả vai cũng chùng xuống, lúc này anh đã thả lỏng hơn rất nhiều.
(*) Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp con người dễ đi vào giấc ngủ. Ví dụ như tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc, tiếng suối chảy xuôi dòng, tiếng tivi nhiễu sóng…
“Nãy em mới nói bản nhạc tên là gì?”
Lâm Sơ Nguyệt phát âm tiếng anh rất chuẩn, đọc lại một lần cho anh nghe.
“Hả?” Anh cau mày.
Có lẽ vì cô nói nhỏ quá nên anh không rõ, vì thế cô đã nói to hơn một chút. Anh chìa tay về phía cô: “Đưa anh nhìn xem.”
“Em nói không chuẩn à?” Cô buồn bực, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh coi. Đột nhiên anh nắm cổ tay cô, vì hơi mạnh tay nên đã khiến cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Người cô không vững nhưng vẫn vội vàng ngồi bật dậy song chưa gì anh đã nghiêng người nằm xuống đùi cô.
Anh gối đầu lên cô rất nhẹ nhàng, không hề giống như đang cố tình đụng chạm mà anh đã hoàn toàn coi cô thành một chiếc gối êm ái. Anh nhắm mắt, giọng anh mệt mỏi làm sao: “Cô Lâm, anh ngủ một lúc thôi, được không em?”
Người cô cứng đờ, môi trên đụng môi dưới, giọng cô cũng nặng nề hẳn lên: “Được.”
Anh ngừng lại rồi thủ thỉ hỏi: “Anh ngủ như thế này được không?”
Đúng lúc này, bản nhạc chuyển sang tiếng mưa rơi tí tách, từng hạt rồi từng hạt mang đến xúc cảm của tiết trời mùa xuân khi tháng ba về. Khúc nhạc dịu êm đã chữa lành mọi vết thương cho con người, vào thời khắc này, chúng ta hoàn toàn bình đẳng với nhau.
Cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy thân cô nhưng cô không hề bài xích và cũng không muốn làm trái với lòng mình. Vì thế cô đã trả lời: “Được.”
Đôi mắt anh nhắm hờ, tuy anh có một hàng mi dài nhưng lại mọc cụp xuống chứ không cong, song chi tiết này lại càng tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt anh.
Tiếng mưa bên tai đã hóa thành tiếng gió xào xạc qua vòm cây, dịu dàng lướt qua từng phiến lá. Tựa như mùa xuân chuyển giao sang mùa hạ, cơn sóng trong lòng cô đã hóa thành vực sâu thăm thẳm.
Vầng trán đầy đặn, làn da săn chắc khác hẳn đàn ông trong độ tuổi của này, thậm chí còn chẳng thể thấy nổi nếp nhăn xuất hiện trên trán anh. Ánh mắt cô khắc họa chiếc mũi cao của anh rồi lia xuống nhân trung, cuối cùng đậu lại trên bờ môi mỏng của người ấy.
Hệt như một đốm lửa chưa kịp rực cháy, nhưng chỉ cần một chút bụi lửa cũng đủ để bùng lại giấc mộng năm xưa.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc mộng như đang đắm mình vào thanh âm này. Có lẽ cô đã bị ma ám hoặc cũng có thể do cô bị thôi thúc, hay có khi nào ấy là mong ước thẳm sâu trong trái tim cô nên cô đã vô thức rướn tay ra nhẹ nhàng chạm vào quai hàm của anh.
Tựa những chùm pháo hoa khiến người ta rạo rực nhưng lại không nỡ rời xa mà cứ mãi bịn rịn lưu luyến. Cô vừa định rụt tay về thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô sững người nhưng khi cúi đầu xuống thì thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng không hiểu sao anh vẫn cau mày như thế – phải chăng anh đang lang thang trong cơn mơ vô tận, sợ rằng khi mở mắt thì mọi ảo ảnh sẽ biến tan.
Thứ anh đang nắm giữ hiện giờ không phải tay cô mà ấy là thương yêu cả đời của anh.
Tim cô bỗng tan chảy nên giọng nói cũng thêm phần nhẹ nhàng và trìu mến, nhỏ nhẹ vỗ về anh:
“Ngủ đi, em sẽ không đi nữa đâu.”
*