Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tiếu Văn Nguyệt lạnh lùng nói, hai tay khoanh trước ngực, với bộ dạng rất chảnh.
Cô ta vốn định nói khéo chút, nhưng thấy Diệp Thiên không hề có ý từ chối Hà Tuệ Mẫn, chắc chắn là muốn ở lại đây, nên cô ta đành nói thẳng.
Mục đích của cô ta chính là không để Diệp Thiên ở lại nhà cô ta.
Đúng là nực cười, những anh chàng đẹp trai tuấn tú trong trường đều chưa bao giờ được lại gần với cô ta đến vậy, một kẻ ăn mày khố rách áo ôm, có tư cách gì được ở cùng một nhà với Tiếu Văn Nguyệt cô ta chứ?
Tuy Diệp Thiên từng giúp đỡ mẹ cô ta là Hà Tuệ Mẫn, nhưng Hà Tuệ Mẫn từng nói với cô ta rằng sau đợt đó đã cho Diệp Thiên 10 nghìn tệ coi như cảm ơn, trong mắt cô ta thì phần ân tình này đã trả xong từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên tìm đến với bộ dạng khốn khổ, đến bộ quần áo trên người cũng là Hà Tuệ Mẫn cho, sau khi nhận 1000 tệ xong còn muốn bám lại đây không chịu đi, chắc chắn là muốn ở lại nhà cô ta rồi, con người này cũng mặt dày quá đấy nhỉ?
Một người đàn ông không có tự tôn, không có khí chất như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng coi thường.
Biểu cảm của Diệp Thiên lại không có thay đổi gì nhiều, khoảnh khắc khi gặp Tiếu Văn Nguyệt, cậu đã cảm nhận được sự coi thường và khinh bỉ trong mắt đối phương.
Nhưng cậu là người như thế nào chứ, sao có thể chấp một người như Tiếu Văn Nguyệt? Đối với cậu mà nói, Tiếu Văn Nguyệt chỉ là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu không phải vì mối quan hệ này thì cậu thậm chí còn không buồn nói chuyện với Tiếu Văn Nguyệt nửa lời.
Thấy vẻ thờ ơ của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày nói: “Đàn ông đàn ang, có chân có tay tự mà lao động kiếm tiền chứ sao lại dựa vào người khác như thế?”.
“Nếu cần thì tôi có thể nhờ người giới thiệu công việc cho anh, chưa cần biết thu nhập ra sao, nhưng lương hàng tháng ít nhất cũng đủ để cho anh sống, như thế chắc cũng được rồi chứ?”.
Cô ta sợ Diệp Thiên mặt dày không chịu đi, nên đã suy nghĩ trước, cho dù phải đi nhờ mấy người bạn của cô ta sắp xếp cho Diệp Thiên một công việc trong công ty họ, chứ nhất định không để Diệp Thiên ở lại trong biệt thự nhà cô ta.
Diệp Thiên nghe thấy liền cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu.
Cậu không thèm nhìn Tiếu Văn Nguyệt lấy một cái, cầm đại chiếc bút trên bàn lên, viết vào một mảnh giấy, sau đó lại lôi một gói đồ được gói bằng giấy màu da bò mới tinh từ trong chiếc ba lô cũ ra, nhét tờ giấy vào bên trong.
“Lúc nào cô Hà về thì cứ nói thứ này là tôi cho cô ấy nhé!”.
Cậu ném chiếc ba lô cũ kỹ vào trong thùng rác, nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi căn biệt thự.
Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên càng đi càng xa, chỉ để lại bóng lưng cao ngạo.
VietWriter.vn
Không biết vì sao, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên dấy lên vẻ không nỡ, muốn gọi Diệp Thiên lại, nhưng do dự một hồi thì cô ta vẫn không gọi nên lời.
“Mình đúng là điên rồi, còn định gọi cái tên nhà quê đó lại?”.
Cô ta lắc đầu, rồi chạy lên tầng trang điểm, chiều nay cô ta còn có hẹn với cô bạn thân đi mua sắm nữa.
Còn gói đồ được bọc bằng giấy da bò Diệp Thiên để lại trên ghế thì cô ta không thèm để tâm, thứ mà lôi ra từ chiếc ba lô cũ bẩn thì có gì mà tốt đẹp? Nếu không phải là để lại cho Hà Tuệ Mẫn thì cô ta đã ném nó đi rồi.
Diệp Thiên rời khỏi căn biệt thự, liền bắt một chiếc taxi.
“Cậu thanh niên, đi đâu thế?”.
Anh tài xế nhiệt tình hỏi một câu.
“Đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong!”.
Diệp Thiên trả lời.
Có được địa điểm, anh tài xế lập tức nổ máy, rồi tò mò hỏi: “Cậu thanh niên, trông bộ dạng của cậu không giống như làm việc ở tập đoàn Thiên Phong nhỉ?”.
Anh tài xế này chạy taxi ở Lư Thành không dưới 5 năm, nhân viên của tập đoàn Thiên Phong anh ta cũng gặp không ít, có ai mà không comple chỉn tề, giày da bóng lộn? Anh ta chưa từng thấy ai ăn mặc đơn giản như thế này mà đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong cả.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Tôi không làm việc ở đó, mà CEO của tập đoàn đó làm thuê cho tôi, lần này tôi chỉ là đến tập đoàn xem thế nào thôi!”.
Anh tài xế thấy vậy liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái rồi không nói gì nữa, trong lòng lại đã dấy lên vẻ coi thường.
CEO của tập đoàn Thiên Phong là nhân vật máu mặt đứng đầu cả Lư Thành này, những người thường ngày tiếp xúc với vị CEO đó có ai là không phải doanh nhân giỏi, quan chức cấp cao của Lư Thành đâu, còn những người khác nếu muốn gặp anh ta một lần thì phải nói là khó như lên trời.
Diệp Thiên mới trẻ tuổi mà lại nói CEO của tập đoàn Thiên Phong làm thuê cho cậu, như vậy chẳng phải nói tập đoàn Thiên Phong là của cậu sao, lẽ nào cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Phong?
Đây rõ ràng là thánh bốc phét, nếu để anh ta nói, anh ta còn muốn nói bản thân anh ta là tổng thống Mỹ ấy chứ!
“Thanh niên bây giờ đúng là nói mà không biết nghĩ, chỉ bốc phét là tài!”.
Anh ta lắc đầu, hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với Diệp Thiên nữa.
Khoảng 10 phút sau, tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong đã xuất hiện ngay trước mặt, Diệp Thiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy một tòa cao ốc đứng sừng sững cao chạm tới mây, cao hơn các tòa nhà xung quanh rất nhiều, trông vô cùng khí thế.
Không ít người khi đi qua đây đều không kìm được ngẩng cổ lên nhìn với vẻ kinh ngạc.
Sau khi Diệp Thiên trả tiền taxi, liền đi thẳng đến đại sảnh tiếp khách.
“Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?”.
Cô nhân viên lễ tân mỉm cười một cách chuyên nghiệp, rồi hỏi Diệp Thiên.
“Phiền cô gọi điện cho Ngô Quảng Phú nói là tôi đang chờ anh ấy ở đây!”.
Cô lễ tân nghe thấy lời Diệp Thiên nói xong liền ngây người ra.
Cô ấy suy nghĩ một lúc không nhớ ra được trong công ty có nhân viên nào tên là Ngô Quảng Phú cả.
Một lúc sau, cô ấy ái ngại nói: “Tôi xin lỗi, anh có thể nói cho tôi rõ hơn về bộ phận làm việc và chức vụ của anh ấy không, để tôi tìm giúp anh được nhanh hơn!”.
“Chức vụ à?”, Diệp Thiên bình thản nói: “À, anh ấy là CEO của tập đoàn!”.
Câu nói vừa dứt, mấy cô lễ tân còn lại đều quay đầu sang nhìn với vẻ kỳ lạ.
Còn cô lễ tân đang nói chuyện với Diệp Thiên thì nhíu mày, lúc này mới nhớ ra Ngô Quảng Phú là ai, đó chẳng phải là CEO của tập đoàn Thiên Phong bọn họ sao?
Cô ấy nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, trong lòng đã cảm thấy có chút không vui.
Ngô Quảng Phú là ai chứ, đó là nhân vật đi đầu trong giới thượng lưu ở Lư Thành, là người đứng đầu trong 10 tập đoàn nổi tiếng ở Lư Thành, tuy chức vụ của anh ta trong tập đoàn chỉ là CEO, nhưng mọi người đều đoán anh ta chỉ là đang che giấu thân phận, còn thực tế thì chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Phong cũng là anh ta.
Hàng ngày không biết bao nhiêu người đến tập đoàn để muốn gặp anh ta, nhưng Ngô Quảng Phú gần như đều từ chối gặp mặt, những người chưa đủ cấp bậc, thậm chí đến ngay cả nói chuyện qua điện thoại với anh ta cũng chưa đủ tư cách, Diệp Thiên chỉ là một kẻ ăn mặc bình thường, vừa đến đã đòi gặp Ngô Quảng Phú, hơn nữa còn không phải đến xin gặp anh ta, mà là bảo Ngô Quảng Phú xuống gặp Diệp Thiên, khẩu khí này đúng là coi trời bằng vung.
“Tôi xin lỗi, CEO của chúng tôi đang có cuộc họp quan trọng nên không gặp người ngoài được, hôm nay anh ấy cũng không có bất kỳ cuộc hẹn gặp nào, tôi nghĩ chắc anh không gặp được anh ấy đâu ạ!”.
Cô lễ tân tuy cảm thấy có hơi quá đà, nhưng cô ấy nhìn thấy Diệp Thiên ăn mặc gọn gàng, dáng vẻ lịch sự, nên vẫn trả lời rất khách sáo.
“Việc này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần nói tên của tôi cho anh ấy biết, anh ấy ắt sẽ xuống gặp tôi, tôi tên là Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên lại căn bản không có chút cảm giác gì, vẫn nói với vẻ hiển nhiên.
Cô lễ tân do dự một lúc, cũng sợ Diệp Thiên là khách quý của Ngô Quảng Phú thật, sợ lỡ việc nên liền gật đầu: “Vâng, vậy anh chờ chút, để tôi gọi điện hỏi!”.
Cô ấy đang định gọi điện cho thư ký của Ngô Quảng Phú, thì đột nhiên có một cô gái trẻ yểu điệu, mặc bộ váy công sở đi tới.
Cô gái trông khoảng 25, 26 tuổi, trang điểm diêm dúa, khắp người tỏa ra một vẻ quyến rũ, rất dễ khiến cánh đàn ông dấy lên ngọn lửa dục vọng.
Cô ta vừa đến, toàn bộ lễ tân đều quay đầu lại chào.
“Giám đốc Kỳ!”.
Cô gái diêm dúa này gật đầu nhẹ, thần thái vô cùng cao ngạo.
Cô ta nhìn sang Diệp Thiên ăn mặc giản dị, rồi hỏi lễ tân: “Có chuyện gì thế?”.
Cô lễ tân kể lại chuyện Diệp Thiên muốn gặp Ngô Quảng Phú, cô gái diêm dúa lập tức nhíu mày.
“Tiểu Từ, đầu óc cô có vấn đề à? Người mà CEO thường gặp đều là những người ở cấp hạng nào chứ? Một kẻ khố rách áo ôm này liệu có thể là khách của anh ấy được không?”.
“Cứ ai đến nói muốn gặp CEO, là cô đều gọi điện thoại hỏi, cô nghĩ xem CEO có tức chết không? Đến chuyện nhỏ này mà cô cũng không nghĩ được thì tôi thấy vị trí này không hợp với cô nữa đâu, ngày mai đến kho nhận việc đi!”.
Thần sắc của cô ta vô cùng lạnh lùng, nói năng không chút khách sáo gì, cô lễ tân tên là Tiểu Từ kia mặt mày tái nhợt, xin lỗi rối rít.
Cô ấy biết rất rõ, nếu cô gái trước mặt đây muốn, thì hoàn toàn có thể đuổi việc cô ấy ngay.
Cô gái diêm dúa lại nói Tiểu Từ vài câu rồi nhìn sang Diệp Thiên, trong ánh mắt mang vài phần chế nhạo.
“Cậu em, đây là tòa nhà làm việc của tập đoàn Thiên Phong, chứ không phải nơi để cậu làm loạn, cậu mà còn thế nữa thì chị đây sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cậu ra ngoài đấy!”.
Cô ta vốn định nói khéo chút, nhưng thấy Diệp Thiên không hề có ý từ chối Hà Tuệ Mẫn, chắc chắn là muốn ở lại đây, nên cô ta đành nói thẳng.
Mục đích của cô ta chính là không để Diệp Thiên ở lại nhà cô ta.
Đúng là nực cười, những anh chàng đẹp trai tuấn tú trong trường đều chưa bao giờ được lại gần với cô ta đến vậy, một kẻ ăn mày khố rách áo ôm, có tư cách gì được ở cùng một nhà với Tiếu Văn Nguyệt cô ta chứ?
Tuy Diệp Thiên từng giúp đỡ mẹ cô ta là Hà Tuệ Mẫn, nhưng Hà Tuệ Mẫn từng nói với cô ta rằng sau đợt đó đã cho Diệp Thiên 10 nghìn tệ coi như cảm ơn, trong mắt cô ta thì phần ân tình này đã trả xong từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên tìm đến với bộ dạng khốn khổ, đến bộ quần áo trên người cũng là Hà Tuệ Mẫn cho, sau khi nhận 1000 tệ xong còn muốn bám lại đây không chịu đi, chắc chắn là muốn ở lại nhà cô ta rồi, con người này cũng mặt dày quá đấy nhỉ?
Một người đàn ông không có tự tôn, không có khí chất như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng coi thường.
Biểu cảm của Diệp Thiên lại không có thay đổi gì nhiều, khoảnh khắc khi gặp Tiếu Văn Nguyệt, cậu đã cảm nhận được sự coi thường và khinh bỉ trong mắt đối phương.
Nhưng cậu là người như thế nào chứ, sao có thể chấp một người như Tiếu Văn Nguyệt? Đối với cậu mà nói, Tiếu Văn Nguyệt chỉ là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu không phải vì mối quan hệ này thì cậu thậm chí còn không buồn nói chuyện với Tiếu Văn Nguyệt nửa lời.
Thấy vẻ thờ ơ của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày nói: “Đàn ông đàn ang, có chân có tay tự mà lao động kiếm tiền chứ sao lại dựa vào người khác như thế?”.
“Nếu cần thì tôi có thể nhờ người giới thiệu công việc cho anh, chưa cần biết thu nhập ra sao, nhưng lương hàng tháng ít nhất cũng đủ để cho anh sống, như thế chắc cũng được rồi chứ?”.
Cô ta sợ Diệp Thiên mặt dày không chịu đi, nên đã suy nghĩ trước, cho dù phải đi nhờ mấy người bạn của cô ta sắp xếp cho Diệp Thiên một công việc trong công ty họ, chứ nhất định không để Diệp Thiên ở lại trong biệt thự nhà cô ta.
Diệp Thiên nghe thấy liền cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu.
Cậu không thèm nhìn Tiếu Văn Nguyệt lấy một cái, cầm đại chiếc bút trên bàn lên, viết vào một mảnh giấy, sau đó lại lôi một gói đồ được gói bằng giấy màu da bò mới tinh từ trong chiếc ba lô cũ ra, nhét tờ giấy vào bên trong.
“Lúc nào cô Hà về thì cứ nói thứ này là tôi cho cô ấy nhé!”.
Cậu ném chiếc ba lô cũ kỹ vào trong thùng rác, nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi căn biệt thự.
Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên càng đi càng xa, chỉ để lại bóng lưng cao ngạo.
VietWriter.vn
Không biết vì sao, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên dấy lên vẻ không nỡ, muốn gọi Diệp Thiên lại, nhưng do dự một hồi thì cô ta vẫn không gọi nên lời.
“Mình đúng là điên rồi, còn định gọi cái tên nhà quê đó lại?”.
Cô ta lắc đầu, rồi chạy lên tầng trang điểm, chiều nay cô ta còn có hẹn với cô bạn thân đi mua sắm nữa.
Còn gói đồ được bọc bằng giấy da bò Diệp Thiên để lại trên ghế thì cô ta không thèm để tâm, thứ mà lôi ra từ chiếc ba lô cũ bẩn thì có gì mà tốt đẹp? Nếu không phải là để lại cho Hà Tuệ Mẫn thì cô ta đã ném nó đi rồi.
Diệp Thiên rời khỏi căn biệt thự, liền bắt một chiếc taxi.
“Cậu thanh niên, đi đâu thế?”.
Anh tài xế nhiệt tình hỏi một câu.
“Đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong!”.
Diệp Thiên trả lời.
Có được địa điểm, anh tài xế lập tức nổ máy, rồi tò mò hỏi: “Cậu thanh niên, trông bộ dạng của cậu không giống như làm việc ở tập đoàn Thiên Phong nhỉ?”.
Anh tài xế này chạy taxi ở Lư Thành không dưới 5 năm, nhân viên của tập đoàn Thiên Phong anh ta cũng gặp không ít, có ai mà không comple chỉn tề, giày da bóng lộn? Anh ta chưa từng thấy ai ăn mặc đơn giản như thế này mà đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong cả.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Tôi không làm việc ở đó, mà CEO của tập đoàn đó làm thuê cho tôi, lần này tôi chỉ là đến tập đoàn xem thế nào thôi!”.
Anh tài xế thấy vậy liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái rồi không nói gì nữa, trong lòng lại đã dấy lên vẻ coi thường.
CEO của tập đoàn Thiên Phong là nhân vật máu mặt đứng đầu cả Lư Thành này, những người thường ngày tiếp xúc với vị CEO đó có ai là không phải doanh nhân giỏi, quan chức cấp cao của Lư Thành đâu, còn những người khác nếu muốn gặp anh ta một lần thì phải nói là khó như lên trời.
Diệp Thiên mới trẻ tuổi mà lại nói CEO của tập đoàn Thiên Phong làm thuê cho cậu, như vậy chẳng phải nói tập đoàn Thiên Phong là của cậu sao, lẽ nào cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Phong?
Đây rõ ràng là thánh bốc phét, nếu để anh ta nói, anh ta còn muốn nói bản thân anh ta là tổng thống Mỹ ấy chứ!
“Thanh niên bây giờ đúng là nói mà không biết nghĩ, chỉ bốc phét là tài!”.
Anh ta lắc đầu, hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với Diệp Thiên nữa.
Khoảng 10 phút sau, tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong đã xuất hiện ngay trước mặt, Diệp Thiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy một tòa cao ốc đứng sừng sững cao chạm tới mây, cao hơn các tòa nhà xung quanh rất nhiều, trông vô cùng khí thế.
Không ít người khi đi qua đây đều không kìm được ngẩng cổ lên nhìn với vẻ kinh ngạc.
Sau khi Diệp Thiên trả tiền taxi, liền đi thẳng đến đại sảnh tiếp khách.
“Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?”.
Cô nhân viên lễ tân mỉm cười một cách chuyên nghiệp, rồi hỏi Diệp Thiên.
“Phiền cô gọi điện cho Ngô Quảng Phú nói là tôi đang chờ anh ấy ở đây!”.
Cô lễ tân nghe thấy lời Diệp Thiên nói xong liền ngây người ra.
Cô ấy suy nghĩ một lúc không nhớ ra được trong công ty có nhân viên nào tên là Ngô Quảng Phú cả.
Một lúc sau, cô ấy ái ngại nói: “Tôi xin lỗi, anh có thể nói cho tôi rõ hơn về bộ phận làm việc và chức vụ của anh ấy không, để tôi tìm giúp anh được nhanh hơn!”.
“Chức vụ à?”, Diệp Thiên bình thản nói: “À, anh ấy là CEO của tập đoàn!”.
Câu nói vừa dứt, mấy cô lễ tân còn lại đều quay đầu sang nhìn với vẻ kỳ lạ.
Còn cô lễ tân đang nói chuyện với Diệp Thiên thì nhíu mày, lúc này mới nhớ ra Ngô Quảng Phú là ai, đó chẳng phải là CEO của tập đoàn Thiên Phong bọn họ sao?
Cô ấy nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, trong lòng đã cảm thấy có chút không vui.
Ngô Quảng Phú là ai chứ, đó là nhân vật đi đầu trong giới thượng lưu ở Lư Thành, là người đứng đầu trong 10 tập đoàn nổi tiếng ở Lư Thành, tuy chức vụ của anh ta trong tập đoàn chỉ là CEO, nhưng mọi người đều đoán anh ta chỉ là đang che giấu thân phận, còn thực tế thì chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Phong cũng là anh ta.
Hàng ngày không biết bao nhiêu người đến tập đoàn để muốn gặp anh ta, nhưng Ngô Quảng Phú gần như đều từ chối gặp mặt, những người chưa đủ cấp bậc, thậm chí đến ngay cả nói chuyện qua điện thoại với anh ta cũng chưa đủ tư cách, Diệp Thiên chỉ là một kẻ ăn mặc bình thường, vừa đến đã đòi gặp Ngô Quảng Phú, hơn nữa còn không phải đến xin gặp anh ta, mà là bảo Ngô Quảng Phú xuống gặp Diệp Thiên, khẩu khí này đúng là coi trời bằng vung.
“Tôi xin lỗi, CEO của chúng tôi đang có cuộc họp quan trọng nên không gặp người ngoài được, hôm nay anh ấy cũng không có bất kỳ cuộc hẹn gặp nào, tôi nghĩ chắc anh không gặp được anh ấy đâu ạ!”.
Cô lễ tân tuy cảm thấy có hơi quá đà, nhưng cô ấy nhìn thấy Diệp Thiên ăn mặc gọn gàng, dáng vẻ lịch sự, nên vẫn trả lời rất khách sáo.
“Việc này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần nói tên của tôi cho anh ấy biết, anh ấy ắt sẽ xuống gặp tôi, tôi tên là Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên lại căn bản không có chút cảm giác gì, vẫn nói với vẻ hiển nhiên.
Cô lễ tân do dự một lúc, cũng sợ Diệp Thiên là khách quý của Ngô Quảng Phú thật, sợ lỡ việc nên liền gật đầu: “Vâng, vậy anh chờ chút, để tôi gọi điện hỏi!”.
Cô ấy đang định gọi điện cho thư ký của Ngô Quảng Phú, thì đột nhiên có một cô gái trẻ yểu điệu, mặc bộ váy công sở đi tới.
Cô gái trông khoảng 25, 26 tuổi, trang điểm diêm dúa, khắp người tỏa ra một vẻ quyến rũ, rất dễ khiến cánh đàn ông dấy lên ngọn lửa dục vọng.
Cô ta vừa đến, toàn bộ lễ tân đều quay đầu lại chào.
“Giám đốc Kỳ!”.
Cô gái diêm dúa này gật đầu nhẹ, thần thái vô cùng cao ngạo.
Cô ta nhìn sang Diệp Thiên ăn mặc giản dị, rồi hỏi lễ tân: “Có chuyện gì thế?”.
Cô lễ tân kể lại chuyện Diệp Thiên muốn gặp Ngô Quảng Phú, cô gái diêm dúa lập tức nhíu mày.
“Tiểu Từ, đầu óc cô có vấn đề à? Người mà CEO thường gặp đều là những người ở cấp hạng nào chứ? Một kẻ khố rách áo ôm này liệu có thể là khách của anh ấy được không?”.
“Cứ ai đến nói muốn gặp CEO, là cô đều gọi điện thoại hỏi, cô nghĩ xem CEO có tức chết không? Đến chuyện nhỏ này mà cô cũng không nghĩ được thì tôi thấy vị trí này không hợp với cô nữa đâu, ngày mai đến kho nhận việc đi!”.
Thần sắc của cô ta vô cùng lạnh lùng, nói năng không chút khách sáo gì, cô lễ tân tên là Tiểu Từ kia mặt mày tái nhợt, xin lỗi rối rít.
Cô ấy biết rất rõ, nếu cô gái trước mặt đây muốn, thì hoàn toàn có thể đuổi việc cô ấy ngay.
Cô gái diêm dúa lại nói Tiểu Từ vài câu rồi nhìn sang Diệp Thiên, trong ánh mắt mang vài phần chế nhạo.
“Cậu em, đây là tòa nhà làm việc của tập đoàn Thiên Phong, chứ không phải nơi để cậu làm loạn, cậu mà còn thế nữa thì chị đây sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cậu ra ngoài đấy!”.