Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1578: Chấm dứt sự cai trị
“Lạc Thất Sát, tôi đã tha cho ông một mạng, bây giờ ông còn đến nộp mạng?”, Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Lạc Thất Sát run sợ trong lòng, nhưng không thể hiện ra.
“Trong Tinh Ngân Chi Nhãn, kẻ nào phản kháng Chân Quân ắt chỉ có đường chết!”.
Giờ phút mấu chốt, những cán bộ như ông ta không thể lùi bước, dù có chết cũng phải bảo vệ Bắc Thương Chân Quân.
“Mai Nhược Lãnh, tôi giao ông ta cho cô, được không?”.
Kim đan lục phẩm chiến đấu với kim đan ngũ phẩm ắt hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa, Mai Nhược Lãnh có thể xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng thiên kiêu, chắc chắn có thủ đoạn chiến đấu kinh người.
“Mười năm không chiến đấu, tôi cũng muốn khởi động gân cốt xem sao”, cô ta gật đầu đáp, sau đó vào tư thế chiến đấu.
Còn Diệp Thiên, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Bắc Thương Chân Quân.
“Hôm nay, Diệp Lăng Thiên tôi sẽ chấm dứt sự cai trị của Bắc Thương Chân Quân ông!”.
Diệp Thiên nói, sau đó bay vọt lên không trung, nhắm thẳng về phía Bắc Thương Chân Quân.
Bắc Thương Chân Quân không hề hoảng loạn, chân lực tuôn ra, hình thành một lớp màng chân lực màu đen.
“Nghe nói cậu có tam hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết, nhưng đáng tiếc, thực lực của cậu quá yếu, dù có tam hoa tụ đỉnh cũng không phát huy được nhiều tác dụng! Hôm nay, hãy chôn thân ở nơi này đi!”.
Diệp Thiên hờ hững nhìn ông ta, giữa mi mày lóe lên ánh sáng tím, một thanh kiếm ngưng tụ từ sấm sét đã được cậu nắm trong tay.
Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!
“Vù!”.
Diệp Thiên hai tay cầm kiếm bổ thẳng tới, trong nháy mắt, cả vùng trời tràn ngập trong sấm sét, hóa thành biển sấm.
Cả bầu trời bị sấm sét màu tím xanh phong tỏa, mỗi một tấc đều chứa đựng sức mạnh sấm sét cuồng bạo mang tính hủy diệt.
Ngay khi Diệp Thiên vung kiếm, trên tay Bắc Thương Chân Quân cũng xuất hiện cây đao toàn thân màu đen bóng loáng, lóe lên sức mạnh hắc ám.
“Trò vặt vãnh!”, Bắc Thương Chân Quân chìm trong biển sấm, dùng chân lực hộ thể, vung đao đối chọi với kiếm.
Khi xưa Diệp Thiên mới chỉ dùng một phần mười sức mạnh của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm đã đánh bại hai vị thần thượng cổ cùng một lúc, bây giờ cậu sử dụng toàn lực thì còn đáng sợ đến mức nào.
Thực lực cậu đã được giải phong ấn, khởi động tam hoa tụ đỉnh, kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cộng thêm sát chiêu Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm mang tính hủy diệt. Dù Bắc Thương Chân Quân có thể giết chết nguyên anh thất phẩm, nhưng chỉ cần thực lực của ông ta chưa đạt tới hóa thần, cậu không tin không thể đánh bại ông ta.
Diệp Thiên tay cầm lôi kiếm, chém ngang đất trời, Ám Dạ Hắc Đao trong tay Bắc Thương Chân Quân rung lên bần bật.
“Sức mạnh này…”, khi chân chính đối chọi sức mạnh, Bắc Thương Chân Quân mới kinh ngạc không thôi: “Đánh giá thấp cậu ta rồi”.
Ngay sau đó, ông ta lại mỉm cười, dùng hết sức mạnh nguyên anh của mình.
“Nếu cậu là người mà chúa sáng thế gửi tới thì hãy chứng minh đi!”, ông ta lẩm nhẩm trong bụng.
Diệp Thiên lại gọi ra linh thể Lôi Hổ, hóa thành luồng sáng lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Bắc Thương Chân Quân.
Hư không rung chuyển, sức mạnh to lớn lao tới, thân hình Bắc Thương Chân Quân chấn động, chân đạp về sau một bước.
“Quả nhiên thú vị!”.
Bắc Thương Chân Quân cười lớn, sau đó tay phải giữ đao, tay trái kết ấn.
“Tinh Ngân Thủ Ấn!”.
Một dấu ấn đen tối to mấy trăm trượng ngưng tụ, che lấp bầu trời, ầm ầm đánh về phía Lôi Hổ mà Diệp Thiên vừa gọi ra.
Hai người lại cân sức đối chọi nhau giữa không trung.
Ở phía bên kia, Mai Nhược Lãnh chiến đấu với Lạc Thất Sát.
Mai Nhược Lãnh ung dung điềm tĩnh, ấn ánh sáng giữa mi mày đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng như mặt trời, giống như nước chảy qua không trung. Cô ta quát lên một tiếng, trong nhẫn không gian phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Ánh sáng màu đen lóe lên, một thanh trường thương tỏa ánh sáng đen nhánh hiện lên trước mắt cô ta, được cô ta bắt lấy.
“Hắc Tử Thương, Thủy Long Ngâm!”.
Cô ta quát lên, trường thương đen nhánh vung ra. Vô số nguyên tố nước xung quanh hội tụ lại, hình thành dòng nước như tơ lụa, cuối cùng ngưng tụ thành một con rồng nước ngay trước mặt cô ta.
Rồng nước phát ra tiếng gầm trầm thấp, sau đó quẫy đuôi, lượn một vòng lao thẳng về phía Lạc Thất Sát.
Lạc Thất Sát nào chịu nổi sát chiêu của một kim đan lục phẩm, dù đã sử dụng chân lực hộ thể, nhưng vẫn bị rồng nước đánh bay ra xa.
Lạc Thất Sát không cam chịu thất bại, thiêu đốt máu tăng sức mạnh tu vi, từ kim đan ngũ phẩm thoáng chốc tăng vọt lên kim đan thần phẩm. Ông ta vừa đứng vững lại, tiếp tục nhảy vọt tới, tay không đẩy thẳng về phía trước.
“Khai Sơn Ấn!”.
Ấn kết màu tím sậm được chân lực kim đan thần phẩm của Lạc Thất Sát tăng cường, thoáng chốc phóng to như ngọn núi, ập về phía Mai Nhược Lãnh.
Mai Nhược Lãnh không ngờ ông ta lại dùng bí thuật, cô ta không lo ngại về kim đan ngũ phẩm, nhưng kim đan thần phẩm… Đó là một cấp bậc xa vời, với thực lực của cô ta vẫn chưa thể chiến đấu vượt cấp đến vậy.
Đúng lúc này, một bóng người xen vào giữa chiến trường, đứng chính giữa hai đòn tấn công.
Ông ta nhấc cánh tay, nhẹ nhàng đánh vào hư không. Ấn kết khổng lồ bỗng chốc vỡ tan thành muôn vàn đốm sáng, sức mạnh còn lại lao thẳng tới, xuyên qua ngực Lạc Thất Sát.
Lạc Thất Sát mắt trợn tròn, không thể tin nổi: “Dương U Minh, ông dám… phản bội… Chân Quân…”.
Cả người ông ta đứng khựng lại giữa không trung, ngay sau câu nói đó thì không còn tiếng nói nào nữa. Người ông ta buông thõng, rơi thẳng xuống đất, không còn hơi thở.
Hai người Mai Nhược Lãnh cũng đáp xuống đất. Người đàn ông vừa xuất hiện khịt mũi, hừ một tiếng, sau đó quay đầu lại.
Mai Nhược Lãnh sửng sốt trong chốc lát, lập tức quỳ xuống, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm.
“Tử Uyển kính chào sư phụ!”.
“Tử Uyển cãi lời sư phụ tự ý vào Tinh Ngân Chi Nhãn, xin sư phụ trách tội!”.
Dương U Minh hờ hững quan sát Mai Nhược Lãnh một lượt, đi tới đỡ cô ta dậy: “Bình an thì tốt”.
Sau đó, ông ta đi về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Bắc Thương Chân Quân đang chiến đấu với Diệp Thiên ở chính giữa đại điện.
Lạc Thất Sát run sợ trong lòng, nhưng không thể hiện ra.
“Trong Tinh Ngân Chi Nhãn, kẻ nào phản kháng Chân Quân ắt chỉ có đường chết!”.
Giờ phút mấu chốt, những cán bộ như ông ta không thể lùi bước, dù có chết cũng phải bảo vệ Bắc Thương Chân Quân.
“Mai Nhược Lãnh, tôi giao ông ta cho cô, được không?”.
Kim đan lục phẩm chiến đấu với kim đan ngũ phẩm ắt hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa, Mai Nhược Lãnh có thể xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng thiên kiêu, chắc chắn có thủ đoạn chiến đấu kinh người.
“Mười năm không chiến đấu, tôi cũng muốn khởi động gân cốt xem sao”, cô ta gật đầu đáp, sau đó vào tư thế chiến đấu.
Còn Diệp Thiên, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Bắc Thương Chân Quân.
“Hôm nay, Diệp Lăng Thiên tôi sẽ chấm dứt sự cai trị của Bắc Thương Chân Quân ông!”.
Diệp Thiên nói, sau đó bay vọt lên không trung, nhắm thẳng về phía Bắc Thương Chân Quân.
Bắc Thương Chân Quân không hề hoảng loạn, chân lực tuôn ra, hình thành một lớp màng chân lực màu đen.
“Nghe nói cậu có tam hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết, nhưng đáng tiếc, thực lực của cậu quá yếu, dù có tam hoa tụ đỉnh cũng không phát huy được nhiều tác dụng! Hôm nay, hãy chôn thân ở nơi này đi!”.
Diệp Thiên hờ hững nhìn ông ta, giữa mi mày lóe lên ánh sáng tím, một thanh kiếm ngưng tụ từ sấm sét đã được cậu nắm trong tay.
Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!
“Vù!”.
Diệp Thiên hai tay cầm kiếm bổ thẳng tới, trong nháy mắt, cả vùng trời tràn ngập trong sấm sét, hóa thành biển sấm.
Cả bầu trời bị sấm sét màu tím xanh phong tỏa, mỗi một tấc đều chứa đựng sức mạnh sấm sét cuồng bạo mang tính hủy diệt.
Ngay khi Diệp Thiên vung kiếm, trên tay Bắc Thương Chân Quân cũng xuất hiện cây đao toàn thân màu đen bóng loáng, lóe lên sức mạnh hắc ám.
“Trò vặt vãnh!”, Bắc Thương Chân Quân chìm trong biển sấm, dùng chân lực hộ thể, vung đao đối chọi với kiếm.
Khi xưa Diệp Thiên mới chỉ dùng một phần mười sức mạnh của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm đã đánh bại hai vị thần thượng cổ cùng một lúc, bây giờ cậu sử dụng toàn lực thì còn đáng sợ đến mức nào.
Thực lực cậu đã được giải phong ấn, khởi động tam hoa tụ đỉnh, kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cộng thêm sát chiêu Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm mang tính hủy diệt. Dù Bắc Thương Chân Quân có thể giết chết nguyên anh thất phẩm, nhưng chỉ cần thực lực của ông ta chưa đạt tới hóa thần, cậu không tin không thể đánh bại ông ta.
Diệp Thiên tay cầm lôi kiếm, chém ngang đất trời, Ám Dạ Hắc Đao trong tay Bắc Thương Chân Quân rung lên bần bật.
“Sức mạnh này…”, khi chân chính đối chọi sức mạnh, Bắc Thương Chân Quân mới kinh ngạc không thôi: “Đánh giá thấp cậu ta rồi”.
Ngay sau đó, ông ta lại mỉm cười, dùng hết sức mạnh nguyên anh của mình.
“Nếu cậu là người mà chúa sáng thế gửi tới thì hãy chứng minh đi!”, ông ta lẩm nhẩm trong bụng.
Diệp Thiên lại gọi ra linh thể Lôi Hổ, hóa thành luồng sáng lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Bắc Thương Chân Quân.
Hư không rung chuyển, sức mạnh to lớn lao tới, thân hình Bắc Thương Chân Quân chấn động, chân đạp về sau một bước.
“Quả nhiên thú vị!”.
Bắc Thương Chân Quân cười lớn, sau đó tay phải giữ đao, tay trái kết ấn.
“Tinh Ngân Thủ Ấn!”.
Một dấu ấn đen tối to mấy trăm trượng ngưng tụ, che lấp bầu trời, ầm ầm đánh về phía Lôi Hổ mà Diệp Thiên vừa gọi ra.
Hai người lại cân sức đối chọi nhau giữa không trung.
Ở phía bên kia, Mai Nhược Lãnh chiến đấu với Lạc Thất Sát.
Mai Nhược Lãnh ung dung điềm tĩnh, ấn ánh sáng giữa mi mày đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng như mặt trời, giống như nước chảy qua không trung. Cô ta quát lên một tiếng, trong nhẫn không gian phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Ánh sáng màu đen lóe lên, một thanh trường thương tỏa ánh sáng đen nhánh hiện lên trước mắt cô ta, được cô ta bắt lấy.
“Hắc Tử Thương, Thủy Long Ngâm!”.
Cô ta quát lên, trường thương đen nhánh vung ra. Vô số nguyên tố nước xung quanh hội tụ lại, hình thành dòng nước như tơ lụa, cuối cùng ngưng tụ thành một con rồng nước ngay trước mặt cô ta.
Rồng nước phát ra tiếng gầm trầm thấp, sau đó quẫy đuôi, lượn một vòng lao thẳng về phía Lạc Thất Sát.
Lạc Thất Sát nào chịu nổi sát chiêu của một kim đan lục phẩm, dù đã sử dụng chân lực hộ thể, nhưng vẫn bị rồng nước đánh bay ra xa.
Lạc Thất Sát không cam chịu thất bại, thiêu đốt máu tăng sức mạnh tu vi, từ kim đan ngũ phẩm thoáng chốc tăng vọt lên kim đan thần phẩm. Ông ta vừa đứng vững lại, tiếp tục nhảy vọt tới, tay không đẩy thẳng về phía trước.
“Khai Sơn Ấn!”.
Ấn kết màu tím sậm được chân lực kim đan thần phẩm của Lạc Thất Sát tăng cường, thoáng chốc phóng to như ngọn núi, ập về phía Mai Nhược Lãnh.
Mai Nhược Lãnh không ngờ ông ta lại dùng bí thuật, cô ta không lo ngại về kim đan ngũ phẩm, nhưng kim đan thần phẩm… Đó là một cấp bậc xa vời, với thực lực của cô ta vẫn chưa thể chiến đấu vượt cấp đến vậy.
Đúng lúc này, một bóng người xen vào giữa chiến trường, đứng chính giữa hai đòn tấn công.
Ông ta nhấc cánh tay, nhẹ nhàng đánh vào hư không. Ấn kết khổng lồ bỗng chốc vỡ tan thành muôn vàn đốm sáng, sức mạnh còn lại lao thẳng tới, xuyên qua ngực Lạc Thất Sát.
Lạc Thất Sát mắt trợn tròn, không thể tin nổi: “Dương U Minh, ông dám… phản bội… Chân Quân…”.
Cả người ông ta đứng khựng lại giữa không trung, ngay sau câu nói đó thì không còn tiếng nói nào nữa. Người ông ta buông thõng, rơi thẳng xuống đất, không còn hơi thở.
Hai người Mai Nhược Lãnh cũng đáp xuống đất. Người đàn ông vừa xuất hiện khịt mũi, hừ một tiếng, sau đó quay đầu lại.
Mai Nhược Lãnh sửng sốt trong chốc lát, lập tức quỳ xuống, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm.
“Tử Uyển kính chào sư phụ!”.
“Tử Uyển cãi lời sư phụ tự ý vào Tinh Ngân Chi Nhãn, xin sư phụ trách tội!”.
Dương U Minh hờ hững quan sát Mai Nhược Lãnh một lượt, đi tới đỡ cô ta dậy: “Bình an thì tốt”.
Sau đó, ông ta đi về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Bắc Thương Chân Quân đang chiến đấu với Diệp Thiên ở chính giữa đại điện.