Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3341 Lãm Thiên Kích!
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Thân thương Hắc Tử cứng chắc vang lên tiếng động lạ, đó là dấu hiệu dự báo thân thương không thể chịu nổi sức nặng.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cánh tay cũng khe khẽ run lên, rõ ràng cậu cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Chỉ dựa vào thương Hắc Tử mà đòi ngăn chặn một kiếm Tinh Thần của tôi sao?”.
An Hà Đạo nhìn thấy vậy, cười nhạt thành tiếng, sau đó cánh tay đột ngột đè xuống.
“Vù!”.
Kiếm khí ngang trời tiếp tục ép xuống, thương Hắc Tử vốn đã cong xuống một góc lớn lại cong thêm mấy mươi độ, gần đạt một trăm tám mươi độ.
“Rắc!”.
Tiếng động giòn giã vang lên, thân thương Hắc Tử bắt đầu nứt ra từ chính giữa, sau đó vết nứt dần dần lan tràn sang hai bên, dần dần tan rã.
“Phá cho tôi!”.
An Hà Đạo không hề do dự, chân lực trong cơ thể chấn động điên cuồng, kiếm khí đột nhiên bùng lên. Thương Hắc Tử vô cùng cứng chắc bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một đống sắt vụn.
Bản thân Diệp Thiên cũng như bị sét đánh, rên lên một tiếng, cơ thể lùi về sau, tạo ra vệt khói dài trên bầu trời.
Thiên Luân chứng kiến tất cả, sắc mặt không rõ vui buồn, trong lòng càng phức tạp khó hiểu. Gã không ngờ An Hà Đạo chỉ dùng một kiếm đã mạnh đến như vậy, ngay cả thương Hắc Tử cũng bị chém tan thành cát bụi.
“Nghĩ mình có hoa chỉ cảnh thì có thể đánh đâu thắng đó hay sao?”.
An Hà Đạo đánh bại Diệp Thiên sau một kiếm, không vội tấn công tiếp mà chắp tay đưa ngang kiếm, chậm rãi đi đến gần Diệp Thiên.
“Chỉ những cao thủ tu sĩ có trình độ tương đương mới có thể phát huy uy lực thật sự của hoa chỉ cảnh. Thực lực bản thân càng cao, uy lực mà hoa chỉ cảnh có thể phát huy cũng sẽ càng mạnh!”.
“Nói cho cùng, thực lực kim đan tam phẩm của cậu vẫn còn quá yếu!”.
Nói xong, An Hà Đạo lại nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
“Vù!”.
Kiếm khí lại bùng lên, kiếm này còn mạnh hơn kiếm trước kia. Nguyên khí đất trời xung quanh đều tràn về phía gã, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt gã. Dường như một kiếm này của gã đã khuấy động một thế giới, đột ngột đánh về phía Diệp Thiên.
Vô Song Kiếm Bộc, không hề có kiếm pháp màu mè hoa lệ gì. Mỗi một kiếm của gã đều giản dị như vậy, nhưng lại phát huy sức mạnh và sự sát phạt đến cực hạn.
Tuyệt kỹ kiếm thuật không phải dựa vào mũi kiếm bén, mà là dựa vào thực lực bản thân, thực lực tuyệt đối chiến thắng mọi kỹ xảo là như vậy!
Kiếm khí lại đè xuống lần nữa, Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt lại, sau đó giẫm chân ra sau, cả hư không đều chấn động.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook