Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3337 “An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nói cách khác, cậu thật sự ý thức được, bây giờ Thiên Luân đã không còn là kẻ thù có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu như xưa!
Cảm nhận được khí tức tà ác phả vào mặt, tinh thần Diệp Thiên vô cùng linh hoạt. Ngay khi cậu chuẩn bị sử dụng hoa chỉ cảnh kết thúc mọi chuyện với Thiên Luân, chuyện lạ đã xảy ra.
Một tia sức mạnh tinh thần mảnh đến mức không thể nhận thấy lan ra từ trong hư không. Khi Diệp Thiên còn chưa phát hiện ra, nó đã quấn lấy người cậu.
“Đây là… vật tạo nên từ sức mạnh tinh thần?”.
Cảm giác được cơ thể bị trói buộc, Diệp Thiên rất kinh ngạc. Cậu đang định sử dụng sức mạnh tinh thần tránh khỏi nó, nhưng ma đao của Thiên Luân đã chém xuống trước ngực cậu.
“Ầm!”.
Ánh đao màu đen lập tức nhấn chìm Diệp Thiên, một đám mây hình nấm rộng mấy trăm trượng từ mặt đất dâng lên.
An Hà Đạo đứng cách xa mấy nghìn mét, nhìn Diệp Thiên biến mất trong ánh sáng màu đen, khóe miệng nhếch lên đường cong khó nhận thấy.
“Chỉ dựa vào Thiên Luân mà muốn giết cậu đúng là không làm được, cho nên tôi không ngại giúp hắn một tay!”.
Gã nói xong, bóng người chậm rãi hiện ra trên không trung, không gian méo mó cũng biến mất.
Gã bước tới một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, xuất hiện phía trên đám mây hình nấm. Gã đột ngột ấn bàn tay xuống bên dưới, sức hút mạnh mẽ dâng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, muốn trách thì hãy trách cậu chặn đường của thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook