Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3335 “Như vậy mới thú vị!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
An Hà Đạo cầm kiếm ẩn nấp trong hư không, không gian phía trước dần dần biến dạng, vừa khéo tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo của gã.
Ánh mắt gã lướt qua Thiên Luân, sau đó lại chuyển sang Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Trái Đất được các môn phái tu tiên gọi là đất tiên. Khi xưa có Hoàng Đế, bây giờ lại có một Diệp Lăng Thiên, đều lần lượt có vướng mắc ân oán, dây mơ rễ má không thể tách rời với thần điện Thái Dương”.
Gã nhìn Diệp Thiên giao đấu với Thiên Luân, ánh mắt không buồn không vui, không kinh không hoảng, giống như nhìn hai hậu bối ưu tú đang chơi đùa với nhau vậy, trong bình tĩnh còn có chút kiêu ngạo.
“Khi xưa, tộc Đông Minh xuống Trái Đất, mở ra không gian ở Trái Đất, tạo nên Đại Thiên Cung, nắm giữ khí vận của Trái Đất nghìn năm. Bây giờ, hai đứa con sao trời của Trái Đất một ma một người, rốt cuộc ai sẽ chiến thắng?”.
“Ồ?”, Diệp Thiên đứng cách đó mấy nghìn mét đang đối diện với đao Hổ Ma của Thiên Luân. Đúng lúc này, trong lòng cậu đột nhiên lại có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, khiến động tác cậu dừng lại một bước.
“Vù!”.
Ma đao từ trên trời giáng xuống, ánh đao màu đen khổng lồ chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, sức mạnh mạnh mẽ xé rách một đường màu đen thật dài trên bầu trời.
Vì lần tạm dừng đó, động tác Diệp Thiên chậm một nhịp, bị chém thẳng vào cơ thể. Cậu chỉ đành dùng Phệ Thiên Huyền Lực phòng ngự đòn tấn công này.
“Rầm!”.
Đao Hổ Ma tấn công, không gian nứt vỡ, mặt đất trong vòng một trăm mét xung quanh đều bị nổ tung thành hoang mạc. Vô số sự sống bị ma khí ăn mòn, chấm dứt sinh mệnh. Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.
Nơi vai Diệp Thiên hiện ra một vết đao dài mấy tấc, sâu thấy tận xương, máu chảy dọc theo đầu vai xuống.
Một đao của Thiên Luân không những phá vỡ phòng ngự Phệ Thiên Huyền Lực của cậu, mà còn phá vỡ phòng ngự xác thịt của cậu!
Mặc dù Diệp Thiên chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự xác thịt cậu thì tu sĩ nguyên anh bình thường cũng khó mà làm được. Có thể thấy một đao này của Thiên Luân có uy lực mạnh thế nào. Tu vi nguyên anh tam phẩm của gã không hề pha lẫn chút hư ảo nào, tất cả đều là thực lực cứng.
“Như vậy mới thú vị!”.
Cảm nhận được cơn đau trên vai, một loại cảm giác mới mẻ và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp dâng trên trong lòng, khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhếch miệng cười.
Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.
“Kiếm Thánh Hồn!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.
“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.
Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.
“Soạt!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook