Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 33
Sự châm biếm, chế giễu đó không hề có tác dụng đối với anh.
“Lấy con xe BDY này đi, giá gốc một trăm nghìn tệ, lúc nãy Tịch thiếu gia nói giảm giá 80% cho tôi, cũng có nghĩa là tôi chỉ cần bỏ ra hai mươi nghìn tệ là có thể mua được con xe này rồi có phải không?”
Tịch Ngự Hà nghiến răng trả lời Lâm Tuấn.
“Không sai, nếu như có tiền anh chỉ cần bỏ ra hai mươi nghìn tệ là có thế mua được con xe này rồi, nhưng mà Hàn thiếu gia anh không thấy con xe bình thường này không hề xứng với…”
Tịch Ngự Hà vẫn còn định kích Lâm Tuấn, nhưng ai ngờ rằng chưa nói xong thì Lâm Tuấn đã ngắt lời anh ta rồi.
“Chốt con xe này, quẹt thẻ”.
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa quẹt một chiếc thẻ màu đen kịt, trên tấm thẻ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, giống như một lớp màng mỏng được bao phủ bởi một viên đá quý chói lọi.
Đây là…
Tịch Ngự Hà sững sờ khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng mà Lâm Tuấn giơ ra, Đường Tịnh Nghi cũng thấy ngỡ ngàng.
“Đây không phải là tấm thẻ đen mà yêu cầu số tiền tiết kiệm ít nhất phải trên triệu tệ mới làm được sao? Hàn Chí Khiêm anh lấy đâu ra tấm thẻ này?”
Lúc nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng đó, Đường Tịnh Nghi còn tưởng là bố cô đưa cho Lâm Tuấn, nhưng mà cô chợt nhận ra mục đích đi ra ngoài lần này là để mua xe cho Lâm Tuấn, một kẻ không có một xu tính túi, đây là điều mà bố Đường đã đặc biệt căn dặn cô trước khi đi.
Vì vậy không nghi ngờ gì nữa tấm thẻ ngân hàng màu đen trong tay Lâm Tuấn không phải là do bố Đường đưa, điều này khiến Đường Tịnh Nghi thấy thắc mắc, nếu không phải cô hay bố Đường đưa tấm thẻ đen cho Lâm Tuấn, vậy thì anh lấy đâu ra?
Phải biết là trong thành phố Yến Kinh, tất cả các gia tộc đều biết chuyện Hàn Chí Khiêm là tên thiếu gia vô dụng số một Yến Kinh, đừng nói là gia tộc khác, ngay cả ở nhà họ Đường, Lâm Tuấn cũng không có bất kỳ người bạn nào, đương nhiên tấm thẻ này cũng
không thể là người khác cho anh mượn được.
Vậy đó là…
“Lấy ở đâu? Đương nhiên là do anh tự kiếm rồi…”, Lâm Tuấn quay đầu nhìn Đường Tịnh Nghi, bình thản nói.
Lần này Đường Tịnh Nghi còn chưa nói gì, Tịch Ngự Hà đã cười khẩy rồi nói: “Không thể nào, anh tự kiếm sao? Đùa à, anh chẳng có công việc cũng chẳng có bạn bè, nếu không phải nhà họ Đường thương hại anh, sợ rằng anh đã bị chết đói ngoài đầu đường rồi, sao có thể kiếm được một triệu tệ chứ”.
“Số tiền này chắc chắn không phải là của anh!”
“Thậm chí tôi còn nghi ngờ… số tiền này có phải là do anh ăn trộm từ nhà họ Đường hay không…”
“Tiền ăn trộm?”
Lâm Tuấn nhìn Tịch Ngự Hà với ánh mắt bình tĩnh, khẽ lắc đầu mỉm cười.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy cảnh ngậm máu phun người, nhưng loại người không hiểu rõ toàn bộ sự việc, chỉ nhìn vào kết quả đã phán xét mọi việc dựa trên suy đoán chủ quan, sau đó đâm chọt gây đảo lộn đúng sai như Tịch Ngự Hà này, thì đúng là lần đầu anh gặp phải.
Quan trọng hơn là…
Cái cô Đường Tịnh Nghi lại lại tin lời anh ta.
Nghe thấy những lời Tịch Ngự Hà nói, sắc mặt Đường Tịnh Nghi bỗng trở nên nghiêm trọng, nghiêm mặt nhìn Lâm Tuấn, lạnh lùng nói: “Hàn Chí Khiêm, anh thành thật nói cho tôi biết, số tiền này anh lấy từ đâu ra? Có phải là lấy của nhà họ Đường không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn bỗng chốc cảm thấy hơi thất vọng.
Dù sao thì trên danh nghĩa hai người cũng là vợ chồng, mặc dù thực tế quan hệ không tốt lắm, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau, trước mặt người ngoài nên tỏ ra hòa thuận mới phải, đằng này…
“Lấy con xe BDY này đi, giá gốc một trăm nghìn tệ, lúc nãy Tịch thiếu gia nói giảm giá 80% cho tôi, cũng có nghĩa là tôi chỉ cần bỏ ra hai mươi nghìn tệ là có thể mua được con xe này rồi có phải không?”
Tịch Ngự Hà nghiến răng trả lời Lâm Tuấn.
“Không sai, nếu như có tiền anh chỉ cần bỏ ra hai mươi nghìn tệ là có thế mua được con xe này rồi, nhưng mà Hàn thiếu gia anh không thấy con xe bình thường này không hề xứng với…”
Tịch Ngự Hà vẫn còn định kích Lâm Tuấn, nhưng ai ngờ rằng chưa nói xong thì Lâm Tuấn đã ngắt lời anh ta rồi.
“Chốt con xe này, quẹt thẻ”.
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa quẹt một chiếc thẻ màu đen kịt, trên tấm thẻ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, giống như một lớp màng mỏng được bao phủ bởi một viên đá quý chói lọi.
Đây là…
Tịch Ngự Hà sững sờ khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng mà Lâm Tuấn giơ ra, Đường Tịnh Nghi cũng thấy ngỡ ngàng.
“Đây không phải là tấm thẻ đen mà yêu cầu số tiền tiết kiệm ít nhất phải trên triệu tệ mới làm được sao? Hàn Chí Khiêm anh lấy đâu ra tấm thẻ này?”
Lúc nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng đó, Đường Tịnh Nghi còn tưởng là bố cô đưa cho Lâm Tuấn, nhưng mà cô chợt nhận ra mục đích đi ra ngoài lần này là để mua xe cho Lâm Tuấn, một kẻ không có một xu tính túi, đây là điều mà bố Đường đã đặc biệt căn dặn cô trước khi đi.
Vì vậy không nghi ngờ gì nữa tấm thẻ ngân hàng màu đen trong tay Lâm Tuấn không phải là do bố Đường đưa, điều này khiến Đường Tịnh Nghi thấy thắc mắc, nếu không phải cô hay bố Đường đưa tấm thẻ đen cho Lâm Tuấn, vậy thì anh lấy đâu ra?
Phải biết là trong thành phố Yến Kinh, tất cả các gia tộc đều biết chuyện Hàn Chí Khiêm là tên thiếu gia vô dụng số một Yến Kinh, đừng nói là gia tộc khác, ngay cả ở nhà họ Đường, Lâm Tuấn cũng không có bất kỳ người bạn nào, đương nhiên tấm thẻ này cũng
không thể là người khác cho anh mượn được.
Vậy đó là…
“Lấy ở đâu? Đương nhiên là do anh tự kiếm rồi…”, Lâm Tuấn quay đầu nhìn Đường Tịnh Nghi, bình thản nói.
Lần này Đường Tịnh Nghi còn chưa nói gì, Tịch Ngự Hà đã cười khẩy rồi nói: “Không thể nào, anh tự kiếm sao? Đùa à, anh chẳng có công việc cũng chẳng có bạn bè, nếu không phải nhà họ Đường thương hại anh, sợ rằng anh đã bị chết đói ngoài đầu đường rồi, sao có thể kiếm được một triệu tệ chứ”.
“Số tiền này chắc chắn không phải là của anh!”
“Thậm chí tôi còn nghi ngờ… số tiền này có phải là do anh ăn trộm từ nhà họ Đường hay không…”
“Tiền ăn trộm?”
Lâm Tuấn nhìn Tịch Ngự Hà với ánh mắt bình tĩnh, khẽ lắc đầu mỉm cười.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy cảnh ngậm máu phun người, nhưng loại người không hiểu rõ toàn bộ sự việc, chỉ nhìn vào kết quả đã phán xét mọi việc dựa trên suy đoán chủ quan, sau đó đâm chọt gây đảo lộn đúng sai như Tịch Ngự Hà này, thì đúng là lần đầu anh gặp phải.
Quan trọng hơn là…
Cái cô Đường Tịnh Nghi lại lại tin lời anh ta.
Nghe thấy những lời Tịch Ngự Hà nói, sắc mặt Đường Tịnh Nghi bỗng trở nên nghiêm trọng, nghiêm mặt nhìn Lâm Tuấn, lạnh lùng nói: “Hàn Chí Khiêm, anh thành thật nói cho tôi biết, số tiền này anh lấy từ đâu ra? Có phải là lấy của nhà họ Đường không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn bỗng chốc cảm thấy hơi thất vọng.
Dù sao thì trên danh nghĩa hai người cũng là vợ chồng, mặc dù thực tế quan hệ không tốt lắm, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau, trước mặt người ngoài nên tỏ ra hòa thuận mới phải, đằng này…