Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 28
Ngay lúc những người này đang bàn tán xôn xao bên ngoài phòng họp, thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đã dẫn Lâm Tuấn đang mặc một bộ đồ thường nhật tiến vào bên trong, sau đó bọn họ tiến tới chỗ bục hội nghị dưới bao ánh mắt của các bác sĩ khác.
Nhìn thấy mấy chục bác sĩ gần như lấp đầy phòng họp, Lâm Tuấn không khỏi có chút sững sờ.
Đây chẳng phải là một cuộc họp chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô trong mấy ngày nữa sao? Nói là họp chuẩn bị, nhưng Lâm Tuấn chỉ cho rằng có anh và một vài bác sĩ trợ lý khác trao đổi với nhau và xác nhận các chi tiết của ca mổ.
Thế nhưng. . .
Lúc này trong phòng họp lại có đến mấy chục bác sĩ đang ngồi, khiến cho Lâm Tuấn chưa rõ đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ… mấy người này đều là trợ lý cho ca mổ mấy hôm nữa của anh hay sao? Vậy thì phòng mổ không thể chứa được quá nhiều người như vậy đâu…
Ngay khi Lâm Tuấn đang bối rối thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đột nhiên hắng giọng rồi cầm mic lên.
“Mọi người đã đợi rất lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi xin trân trọng giới thiệu với các vị, người bên cạnh tôi chính là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là tổng phụ trách của ca mổ, cậu ấy là người đã viết kế hoạch ca mổ mà chúng ta vừa xem, tiếp theo, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bác sĩ Hàn Chí Khiêm nào!”
Viện trưởng dứt lời, nhưng trong phòng họp lại không có ai vỗ tay, chỉ có vài tiếng bấm 00 sao.
So với tiếng vỗ tay thì lúc này hầu hết mọi người trong phòng họp đều hoàn toàn im lặng….
Mặc dù không ngờ rằng các bác sĩ tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô lại nhiều như thế, nhưng ở kiếp trước anh đã quen với cảnh tượng này rồi, anh từng tham gia nhiều diễn đàn hội nghị học thuật trong giới y học vô cùng long trọng.
Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của các bác sỹ trong phòng họp, Lâm Tuấn đã bình tĩnh lại, lấy laptop ra rồi kết nối với máy chiếu.
Sau đó viện trưởng đưa cho Lâm Tuấn một chiếc mic có thể dễ dàng truyền giọng nói khắp phòng họp, anh tự giới thiệu bản thân mình.
“Các vị đã đợi lâu rồi, đúng như những gì viện trưởng vừa nói, tôi tên là Hàn Chí Khiêm, là người tổng phụ trách và là bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật diễn ra trong vài ngày tới”.
Phòng họp vẫn im lặng như tờ, dường như tất cả mọi người đều nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khó tin.
Mặc dù không ai nói gì nhưng thông qua ánh mắt của các bác sỹ trong phòng họp Lâm Tuấn có thể đọc được ý mà bọn họ muốn biểu đạt.
Không thể nào.
Không ai có thể đạt được y thuật cao siêu ở độ tuổi này, càng không thể đảm nhiệm vị trí bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp và khó khăn ở độ tuổi này, đây là chuyện không thể nào.
Đám bác sỹ đó đang nghi ngờ, nghi ngờ tuổi của Lâm Tuấn, nghi ngờ y thuật của anh.
Lâm Tuấn có thể nghe mang máng được những lời dị nghị.
“Bác sỹ mổ chính? Cậu ta sao? Điên à? Cuộc phẫu thuật này độ khó rất cao, cho dù là bác sỹ mổ chính lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm phẫu thuật cũng chẳng có mấy ai dám thử… để cậu trai trẻ này làm bác sỹ mổ chính, sợ rằng chưa bắt đầu đã thất bại rồi ấy chứ”.
“Sự gan dạ của người trẻ hoàn toàn đủ để đảm nhiệm vị trí bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu thuật lần này, nhưng y thuật của cậu ta có đủ không? Có đủ kinh nghiệm không? Trừ khi người này bắt đầu làm việc trong phòng phẫu thuật từ năm mười tuổi, có ít nhất mười năm kinh nghiệm, nếu không để cậu ta làm bác sỹ mổ chính chính là hại bệnh nhân!”
“Mười năm? Từ lúc tôi bắt đầu làm bác sỹ mổ chính đến bây giờ mới có tầm hai năm kinh nghiệm phẫu thuật, cho dù là vậy tôi cũng không dám làm bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu lần này, sợ rằng mười năm kinh nghiệm cũng không đủ tư cách làm bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật lần này nữa đấy, bởi vì nó quá phức tạp”.
Mặc dù chỉ là những lời bàn tán xì xào nhưng Lâm Tuấn vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
Hơn nữa Lâm Tuấn cũng biết rõ, những lời bàn tán vừa nãy cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở trong phòng họp này.
Dù sao thì anh mới chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một bác sỹ có dày dặn kinh nghiệm phẫu thuật, hơn nữa cuộc phẫu thuật lần này của ông cụ Ngô thực sự vô cùng nguy hiểm, vậy nên bị nghi ngờ cũng là một điều dễ hiểu.
Có điều Lâm Tuấn cũng không giải thích gì mà chỉ mỉm cười, phớt lờ những lời bàn tán của đám bác sĩ trong phòng họp, anh cầm mic chậm rãi nói: “Chắc là vừa này các vị cũng đã xem bản kế hoạch phẫu thuật của tôi rồi, chắc hẳn đã có sự hiểu biết nhất định về cuộc phẫu thuật lần này, có điều bản kế hoạch đó chỉ là một cái sườn cơ bản, chi tiết vẫn chưa được quyết định, vậy nên…”
Hai tay Lâm Tuấn nhanh nhẹn gõ vào bàn phím laptop, một mô hình cơ thể người bất ngờ được chiếu lên màn hình lớn trong phòng họp.
“Đây là mô hình cơ thể mà tôi đã tạo nên dựa theo tình trạng của bệnh nhân, giống như những gì các vị đã thấy, lồng ngực trái của mô hình cơ thể này bị lõm xuống”.
Nghe thấy Lâm Tuấn nói như vậy, những lời dị nghị nghi ngờ trong phòng họp mới tạm thời dừng lại, sau đó các bác sỹ đều tập trung vào màn hình chiếu ở trung tâm phòng họp.
Quả nhiên đúng như Lâm Tuấn nói, lồng ngực trái trên màn hình lớn bị lõm xuống.
Mô hình này do Lâm Tuấn xây dựng dựa theo tình trạng thực tế của ông cụ Ngô, vô cùng chi tiết, có thể nói là giống hệt cơ thể hiện giờ của ông ấy.
Thấy các bác sỹ đều chú ý đến mô hình cơ thể, lúc này Lâm Tuấn mới hài lòng mỉm cười, sau đó anh tiếp tục nói: “Mục đích của cuộc phẫu thuật lần này đó là lợi dụng xương sườn nhân tạo hoặc phương pháp nối mạch máu lồng ngực để uốn nắn lại lồng ngực trái của bệnh nhân, ngăn chặn nó đè lên tim…”
Mọi người trong phòng họp dần dần bị thu hút bởi lời diễn giải của Lâm Tuấn.
Nhìn thấy mấy chục bác sĩ gần như lấp đầy phòng họp, Lâm Tuấn không khỏi có chút sững sờ.
Đây chẳng phải là một cuộc họp chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô trong mấy ngày nữa sao? Nói là họp chuẩn bị, nhưng Lâm Tuấn chỉ cho rằng có anh và một vài bác sĩ trợ lý khác trao đổi với nhau và xác nhận các chi tiết của ca mổ.
Thế nhưng. . .
Lúc này trong phòng họp lại có đến mấy chục bác sĩ đang ngồi, khiến cho Lâm Tuấn chưa rõ đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ… mấy người này đều là trợ lý cho ca mổ mấy hôm nữa của anh hay sao? Vậy thì phòng mổ không thể chứa được quá nhiều người như vậy đâu…
Ngay khi Lâm Tuấn đang bối rối thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đột nhiên hắng giọng rồi cầm mic lên.
“Mọi người đã đợi rất lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi xin trân trọng giới thiệu với các vị, người bên cạnh tôi chính là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là tổng phụ trách của ca mổ, cậu ấy là người đã viết kế hoạch ca mổ mà chúng ta vừa xem, tiếp theo, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bác sĩ Hàn Chí Khiêm nào!”
Viện trưởng dứt lời, nhưng trong phòng họp lại không có ai vỗ tay, chỉ có vài tiếng bấm 00 sao.
So với tiếng vỗ tay thì lúc này hầu hết mọi người trong phòng họp đều hoàn toàn im lặng….
Mặc dù không ngờ rằng các bác sĩ tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô lại nhiều như thế, nhưng ở kiếp trước anh đã quen với cảnh tượng này rồi, anh từng tham gia nhiều diễn đàn hội nghị học thuật trong giới y học vô cùng long trọng.
Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của các bác sỹ trong phòng họp, Lâm Tuấn đã bình tĩnh lại, lấy laptop ra rồi kết nối với máy chiếu.
Sau đó viện trưởng đưa cho Lâm Tuấn một chiếc mic có thể dễ dàng truyền giọng nói khắp phòng họp, anh tự giới thiệu bản thân mình.
“Các vị đã đợi lâu rồi, đúng như những gì viện trưởng vừa nói, tôi tên là Hàn Chí Khiêm, là người tổng phụ trách và là bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật diễn ra trong vài ngày tới”.
Phòng họp vẫn im lặng như tờ, dường như tất cả mọi người đều nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khó tin.
Mặc dù không ai nói gì nhưng thông qua ánh mắt của các bác sỹ trong phòng họp Lâm Tuấn có thể đọc được ý mà bọn họ muốn biểu đạt.
Không thể nào.
Không ai có thể đạt được y thuật cao siêu ở độ tuổi này, càng không thể đảm nhiệm vị trí bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp và khó khăn ở độ tuổi này, đây là chuyện không thể nào.
Đám bác sỹ đó đang nghi ngờ, nghi ngờ tuổi của Lâm Tuấn, nghi ngờ y thuật của anh.
Lâm Tuấn có thể nghe mang máng được những lời dị nghị.
“Bác sỹ mổ chính? Cậu ta sao? Điên à? Cuộc phẫu thuật này độ khó rất cao, cho dù là bác sỹ mổ chính lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm phẫu thuật cũng chẳng có mấy ai dám thử… để cậu trai trẻ này làm bác sỹ mổ chính, sợ rằng chưa bắt đầu đã thất bại rồi ấy chứ”.
“Sự gan dạ của người trẻ hoàn toàn đủ để đảm nhiệm vị trí bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu thuật lần này, nhưng y thuật của cậu ta có đủ không? Có đủ kinh nghiệm không? Trừ khi người này bắt đầu làm việc trong phòng phẫu thuật từ năm mười tuổi, có ít nhất mười năm kinh nghiệm, nếu không để cậu ta làm bác sỹ mổ chính chính là hại bệnh nhân!”
“Mười năm? Từ lúc tôi bắt đầu làm bác sỹ mổ chính đến bây giờ mới có tầm hai năm kinh nghiệm phẫu thuật, cho dù là vậy tôi cũng không dám làm bác sỹ mổ chính trong cuộc phẫu lần này, sợ rằng mười năm kinh nghiệm cũng không đủ tư cách làm bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật lần này nữa đấy, bởi vì nó quá phức tạp”.
Mặc dù chỉ là những lời bàn tán xì xào nhưng Lâm Tuấn vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
Hơn nữa Lâm Tuấn cũng biết rõ, những lời bàn tán vừa nãy cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở trong phòng họp này.
Dù sao thì anh mới chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một bác sỹ có dày dặn kinh nghiệm phẫu thuật, hơn nữa cuộc phẫu thuật lần này của ông cụ Ngô thực sự vô cùng nguy hiểm, vậy nên bị nghi ngờ cũng là một điều dễ hiểu.
Có điều Lâm Tuấn cũng không giải thích gì mà chỉ mỉm cười, phớt lờ những lời bàn tán của đám bác sĩ trong phòng họp, anh cầm mic chậm rãi nói: “Chắc là vừa này các vị cũng đã xem bản kế hoạch phẫu thuật của tôi rồi, chắc hẳn đã có sự hiểu biết nhất định về cuộc phẫu thuật lần này, có điều bản kế hoạch đó chỉ là một cái sườn cơ bản, chi tiết vẫn chưa được quyết định, vậy nên…”
Hai tay Lâm Tuấn nhanh nhẹn gõ vào bàn phím laptop, một mô hình cơ thể người bất ngờ được chiếu lên màn hình lớn trong phòng họp.
“Đây là mô hình cơ thể mà tôi đã tạo nên dựa theo tình trạng của bệnh nhân, giống như những gì các vị đã thấy, lồng ngực trái của mô hình cơ thể này bị lõm xuống”.
Nghe thấy Lâm Tuấn nói như vậy, những lời dị nghị nghi ngờ trong phòng họp mới tạm thời dừng lại, sau đó các bác sỹ đều tập trung vào màn hình chiếu ở trung tâm phòng họp.
Quả nhiên đúng như Lâm Tuấn nói, lồng ngực trái trên màn hình lớn bị lõm xuống.
Mô hình này do Lâm Tuấn xây dựng dựa theo tình trạng thực tế của ông cụ Ngô, vô cùng chi tiết, có thể nói là giống hệt cơ thể hiện giờ của ông ấy.
Thấy các bác sỹ đều chú ý đến mô hình cơ thể, lúc này Lâm Tuấn mới hài lòng mỉm cười, sau đó anh tiếp tục nói: “Mục đích của cuộc phẫu thuật lần này đó là lợi dụng xương sườn nhân tạo hoặc phương pháp nối mạch máu lồng ngực để uốn nắn lại lồng ngực trái của bệnh nhân, ngăn chặn nó đè lên tim…”
Mọi người trong phòng họp dần dần bị thu hút bởi lời diễn giải của Lâm Tuấn.