Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 27
Khi chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia bắt máy ngay, Lâm Tuấn còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng lo lắng.
“Bác sĩ Hàn, cậu ở đâu vậy? Mọi người chờ cậu trong phòng họp lâu lắm rồi, cậu mau đến đi…”
Lâm Tuấn cười gượng, nói: “Viện trưởng, bây giờ tôi đang ở bên ngoài phòng họp, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Cậu ở bên ngoài phòng họp vậy thì cậu mau vào đây đi, bây giờ sắp ba giờ đến nơi rồi, đáng nhẽ hội nghị phải được bắt đầu từ lâu rồi”.
“Tôi không vào được”, Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vẫn đang nhìn anh chằm chặp, cười nói.
Có lẽ nghe thấy xưng hô viện trưởng trong lời nói của Lâm Tuấn, bác sĩ kia đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ…
Sau khi cúp máy, Lâm Tuấn không đi vào phòng họp liền, mà chỉ đứng ngay đó nở cười như không nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ đang đứng cách đó không xa.
Vị bác sĩ trẻ dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt anh ta đột nhiên có chút bối rối khi thấy Lâm Tuấn nhìn mình, rõ ràng từ “viện trưởng” mà Lâm Tuấn nói khi gọi điện lúc nãy đã khiến anh ta giật mình.
Nhưng sau đó anh ta liền giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đứng thẳng lưng lên rồi hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi chỗ gần phòng họp.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuấn không khỏi khẽ mỉm cười.
Người bác sĩ trẻ tuổi rõ rang đã thấy anh gọi điện cho viện trường, vậy nên mới không dám ở lại đây, anh ta sự Lâm Tuấn sẽ thực sự gọi viện trưường của bọn họ đến.
Nhưng thực ra . ..
Người mà Lâm Tuấn gọi viừa rồi chính là viện trường của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh.
Chỉ hai phút sau khi Lâm Tuấn cúp máy, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng mặc áo blu trắng bước ra khỏi phòng họp với vẻ mặt đầy lo lắng, ông đứng ở cửa phòng họp rồi nhìn các bác sĩ đang vây quanh khắp.
Ngay khi nhìn thấy ông cụ, các bác sĩ vây quanh cửa phòng họp liền lần lượt chào hỏi ông.
“Chào viện trưởng!”
“Chào viện trưởng!”
Trong tiếng chào hỏi dồn dập, ông lão cũng lơ đễnh gật đầu, vẫy tay chào lại các bác sĩ.
“Chào mọi người”.
Nói xong, ông lão lần nữa đưa mắt tìm kiếm xung quanh đám người.
Mặc dù mấy ngày nay Lâm Tuấn và viện trưởng Bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch thành phố, nhưng hai người vẫn chưa được gặp mặt nhau, vậy nên khi ông lão bước ra, Lâm Tuấn nhất thời không biết ông lão này có phải là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh hay không.
Sau đó, từ cách các bác sĩ xung quanh xưng hô với ông và việc ông đang muốn tìm ai đó, Lâm Tuấn lúc này mới có thể xác nhận ông lão chính là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh, vậy nên anh liền tiến đến chỗ ông.
Lâm Tuấn đột nhiên từ trong đám người đi ra, trông vô cùng thu hút, viện trưởng lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đám bác sĩ mặc áo blu trắng ngay chỗ Lâm Tuấn.
“Cậu là. . .”
Viện trưởng nhìn người thanh niên đang từ từ đi về phía mình lúc này, trên mặt hiện rõ vẻ không tin.
Lâm Tuấn khẽ cười, sau đó nói với viện trưởng: “Viện trưởng, chính là tôi”.
Một giọng nói quen thuộc có phần giống với giọng nói trên điện thoại vang lên bên tai ông, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt, đây là người đã liên lạc với ông mấy ngày qua và cũng là nhân vật có trách nhiệm mổ chính đó sao!
“Cậu… trẻ quá…”
Nhìn thấy Lâm Tuấn đã đi tới bên cạnh mình, trên mặt viện trưởng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc, bèn nói.
Khi gọi điện cho Lâm Tuấn, viện trưởng luôn nghĩ rằng người nói chuyện điện thoại là một người đàn ông trung niên với những thăng trầm của cuộc sống, suy cho cùng thì bác sĩ là một nghề không thể tách rời với tuổi tác được, y thuật càng cao cũng đồng nghĩa là tuổi sẽ càng lớn.
Cho nên sau khi biết ca mổ mà Lâm Tuấn sẽ thực hiện là một ca mổ cực kỳ phức tạp và khó khăn, trong tiềm thức viện trưởng vẫn luôn nghĩ anh sẽ tầm ba bốn mươi tuổi, nhưng ai ngờ….
Người đầu dây bên kia thực ra chỉ là một cậu nhóc đầu hai.
Lâm Tuấn có rất nhiều kinh nghiệm về y học, đương nhiên anh biết rất rõ viện trưởng đang sốc vì gì, nhưng anh không giải thích nhiều, chỉ cười nhẹ rồi chỉ vào phòng họp phía sau viện trưởng.
“Viện trưởng, cuộc họp đã bắt đầu chưa ạ? Hay là…”
Viện trưởng cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc gây nên do tuổi tác của Lâm Tuấn.
“Vẫn chưa, dù sao cậu cũng là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là người phụ trách ca mổ, vậy nên mọi người vẫn đang chờ cậu”.
“Vậy thì mau vào thôi, thực sự xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi lâu như vậy”.
“Không sao đâu, ca phẫu thuật của cậu có giá trị học tập rất lớn đối với người trong ngành như chúng tôi, chờ một tiếng đồng hồ cho cuộc họp chuẩn bị phẫu thuật như vậy thì chúng tôi vẫn lãi chán…”
Viện trưởng vừa nói vừa từ từ mở cửa phòng họp ra, cùng Lâm Tuấn bước vào.
Nhìn thấy Lâm Tuấn cùng viện trưởng bước vào, các bác sĩ trẻ đang vây quanh phòng họp lập tức xì xào bàn luận.
“Người thanh niên vừa rồi là ai vậy? Trông cậu ta không giống một bác sĩ chút nào? Tại sao cậu ta lại có thể tham gia cuộc họp hôm nay được cơ chứ…”
“Tôi không biết, tôi chưa từng thấy người thanh niên đó ở bệnh viện bao giờ, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi thì có lẽ cậu ta quen biết viện trưởng, hơn nữa còn có quan hệ tốt, chắc là người nhà của viện trưởng hay con của người thân không chừng, chắc đến dự hội nghị lần này là để quan sát học hỏi”.
“Tại sao tôi vẫn cảm thấy người thân này của viện trưởng không giống lắm nhỉ? Vừa rồi hình như nghe thấy viện trưởng nói gì đó về bác sĩ phẫu thuật chính……”
“Bác sĩ Hàn, cậu ở đâu vậy? Mọi người chờ cậu trong phòng họp lâu lắm rồi, cậu mau đến đi…”
Lâm Tuấn cười gượng, nói: “Viện trưởng, bây giờ tôi đang ở bên ngoài phòng họp, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Cậu ở bên ngoài phòng họp vậy thì cậu mau vào đây đi, bây giờ sắp ba giờ đến nơi rồi, đáng nhẽ hội nghị phải được bắt đầu từ lâu rồi”.
“Tôi không vào được”, Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vẫn đang nhìn anh chằm chặp, cười nói.
Có lẽ nghe thấy xưng hô viện trưởng trong lời nói của Lâm Tuấn, bác sĩ kia đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ…
Sau khi cúp máy, Lâm Tuấn không đi vào phòng họp liền, mà chỉ đứng ngay đó nở cười như không nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ đang đứng cách đó không xa.
Vị bác sĩ trẻ dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt anh ta đột nhiên có chút bối rối khi thấy Lâm Tuấn nhìn mình, rõ ràng từ “viện trưởng” mà Lâm Tuấn nói khi gọi điện lúc nãy đã khiến anh ta giật mình.
Nhưng sau đó anh ta liền giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đứng thẳng lưng lên rồi hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi chỗ gần phòng họp.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuấn không khỏi khẽ mỉm cười.
Người bác sĩ trẻ tuổi rõ rang đã thấy anh gọi điện cho viện trường, vậy nên mới không dám ở lại đây, anh ta sự Lâm Tuấn sẽ thực sự gọi viện trưường của bọn họ đến.
Nhưng thực ra . ..
Người mà Lâm Tuấn gọi viừa rồi chính là viện trường của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh.
Chỉ hai phút sau khi Lâm Tuấn cúp máy, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng mặc áo blu trắng bước ra khỏi phòng họp với vẻ mặt đầy lo lắng, ông đứng ở cửa phòng họp rồi nhìn các bác sĩ đang vây quanh khắp.
Ngay khi nhìn thấy ông cụ, các bác sĩ vây quanh cửa phòng họp liền lần lượt chào hỏi ông.
“Chào viện trưởng!”
“Chào viện trưởng!”
Trong tiếng chào hỏi dồn dập, ông lão cũng lơ đễnh gật đầu, vẫy tay chào lại các bác sĩ.
“Chào mọi người”.
Nói xong, ông lão lần nữa đưa mắt tìm kiếm xung quanh đám người.
Mặc dù mấy ngày nay Lâm Tuấn và viện trưởng Bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch thành phố, nhưng hai người vẫn chưa được gặp mặt nhau, vậy nên khi ông lão bước ra, Lâm Tuấn nhất thời không biết ông lão này có phải là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh hay không.
Sau đó, từ cách các bác sĩ xung quanh xưng hô với ông và việc ông đang muốn tìm ai đó, Lâm Tuấn lúc này mới có thể xác nhận ông lão chính là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh, vậy nên anh liền tiến đến chỗ ông.
Lâm Tuấn đột nhiên từ trong đám người đi ra, trông vô cùng thu hút, viện trưởng lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đám bác sĩ mặc áo blu trắng ngay chỗ Lâm Tuấn.
“Cậu là. . .”
Viện trưởng nhìn người thanh niên đang từ từ đi về phía mình lúc này, trên mặt hiện rõ vẻ không tin.
Lâm Tuấn khẽ cười, sau đó nói với viện trưởng: “Viện trưởng, chính là tôi”.
Một giọng nói quen thuộc có phần giống với giọng nói trên điện thoại vang lên bên tai ông, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt, đây là người đã liên lạc với ông mấy ngày qua và cũng là nhân vật có trách nhiệm mổ chính đó sao!
“Cậu… trẻ quá…”
Nhìn thấy Lâm Tuấn đã đi tới bên cạnh mình, trên mặt viện trưởng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc, bèn nói.
Khi gọi điện cho Lâm Tuấn, viện trưởng luôn nghĩ rằng người nói chuyện điện thoại là một người đàn ông trung niên với những thăng trầm của cuộc sống, suy cho cùng thì bác sĩ là một nghề không thể tách rời với tuổi tác được, y thuật càng cao cũng đồng nghĩa là tuổi sẽ càng lớn.
Cho nên sau khi biết ca mổ mà Lâm Tuấn sẽ thực hiện là một ca mổ cực kỳ phức tạp và khó khăn, trong tiềm thức viện trưởng vẫn luôn nghĩ anh sẽ tầm ba bốn mươi tuổi, nhưng ai ngờ….
Người đầu dây bên kia thực ra chỉ là một cậu nhóc đầu hai.
Lâm Tuấn có rất nhiều kinh nghiệm về y học, đương nhiên anh biết rất rõ viện trưởng đang sốc vì gì, nhưng anh không giải thích nhiều, chỉ cười nhẹ rồi chỉ vào phòng họp phía sau viện trưởng.
“Viện trưởng, cuộc họp đã bắt đầu chưa ạ? Hay là…”
Viện trưởng cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc gây nên do tuổi tác của Lâm Tuấn.
“Vẫn chưa, dù sao cậu cũng là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là người phụ trách ca mổ, vậy nên mọi người vẫn đang chờ cậu”.
“Vậy thì mau vào thôi, thực sự xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi lâu như vậy”.
“Không sao đâu, ca phẫu thuật của cậu có giá trị học tập rất lớn đối với người trong ngành như chúng tôi, chờ một tiếng đồng hồ cho cuộc họp chuẩn bị phẫu thuật như vậy thì chúng tôi vẫn lãi chán…”
Viện trưởng vừa nói vừa từ từ mở cửa phòng họp ra, cùng Lâm Tuấn bước vào.
Nhìn thấy Lâm Tuấn cùng viện trưởng bước vào, các bác sĩ trẻ đang vây quanh phòng họp lập tức xì xào bàn luận.
“Người thanh niên vừa rồi là ai vậy? Trông cậu ta không giống một bác sĩ chút nào? Tại sao cậu ta lại có thể tham gia cuộc họp hôm nay được cơ chứ…”
“Tôi không biết, tôi chưa từng thấy người thanh niên đó ở bệnh viện bao giờ, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi thì có lẽ cậu ta quen biết viện trưởng, hơn nữa còn có quan hệ tốt, chắc là người nhà của viện trưởng hay con của người thân không chừng, chắc đến dự hội nghị lần này là để quan sát học hỏi”.
“Tại sao tôi vẫn cảm thấy người thân này của viện trưởng không giống lắm nhỉ? Vừa rồi hình như nghe thấy viện trưởng nói gì đó về bác sĩ phẫu thuật chính……”