Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 309
“Bệnh tình của Hạ lão tiên sinh xem ra đã trở nên phức tạp, thực tế nguyên nhân gây bệnh của ông cụ rất dễ hiểu…”
Sau khi Hạ Nhất Danh giúp Lâm Tuấn đuổi đám người Cao Tường đi, Lâm Tuấn kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của ông cụ Hạ một lần nữa, cuối cùng xác định bản thân anh có thể chữa trị căn bệnh kì lạ của ông cụ Hạ, sau đó mới chậm rãi nói dưới ánh mắt đầy hi vọng của Hạ Nhất Danh.
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, hai mắt Hạ Nhất Danh lóe lên tia sáng hi vọng.
Nhưng ông ây không có hứng thú nghe nguyên nhân gây bệnh của bố mình, ông ấy không phải bác sĩ, cũng không hiếu y học, cho dù Lâm Tuấn có
nói nguyên nhân gây bệnh cho ông ấy thì cũng vô ích, điều ông ấy quan tâm là, Lâm Tuấn có cách chữa khỏi bệnh cho bố ông ấy hay không.
Do đó, Hạ Nhất Danh mới chậm rãi nói: “Bác sĩ Hàn, tôi chỉ muốn biết cậu có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi không, còn về nguyên nhân gây bệnh… Bác sĩ Hàn tự phán đoán là được…”
Lời này khiến Lâm Tuấn không khỏi bật cười.
“Hạ tiên sinh là một người rất thực tế, nếu đã vậy, thì tôi cũng nói thẳng cho Hạ tiên sinh biết, tôi quả thật có thế chữa khỏi bệnh này, nhưng…”
“Nhưng sao? Bác sĩ Hàn cứ nói thẳng”.
Hạ Nhất Danh luôn là người thẳng thắn, cho dù là làm việc hay nói năng đều không thích vòng vo, thấy Lâm Tuấn hơi do dự liền không khỏi cau mày.
Thấy Hạ Nhất Danh có chút không vui, Lâm Tuấn mới mỉm cười nói.
“Nhưng qua trình điều trị sẽ hơi phức tạp, mỗi ngày đều cần phải châm cứu và đắp thuốc cho ông cụ, đồng thời phải uống thuốc bắc hỗ trợ, sau một tháng, bệnh của ông cụ sẽ chuyển biến tốt”.
Mặc dù bệnh tình của ông cụ hạ khá phức tạp, nhưng Lâm Tuấn lại trùng hợp biết cách điều trị, hơn nữa phương pháp này chỉ có anh mới có thể thực hiện được. Không vì lý do nào khác, bởi vì phương pháp này cần dùng kết quả nghiên cứu của Lâm Tuấn, kết hợp Đông y và Tây y, mới phát huy tác dụng.
Nếu không có kết quả nghiên cứu của kiếp trước, cho dù Lâm Tuấn có biết rõ biện pháp chữa trị cho Hạ lão tiên sinh, thì cũng không chắc chắn sẽ chữa khỏi, nhưng nếu có sự hỗ trợ của kết quả đó thì Lâm Tuấn tự tin 100% chữa khỏi căn bệnh kì lạ này.
Chỉ là thời gian điều trị sẽ hơi lâu, trong vòng một tháng, Lâm Tuần cần phải châm cứu hàng ngày, điều đó cũng có nghĩa là ông cụ Hạ sẽ phải ở lại phòng khám của anh ít nhất một tháng, để Lâm Tuấn chữa trị mỗi ngày.
Anh do dự chính là vì nguyên nhân này, anh nghĩ để ông cụ Hạ ở lại phòng khám của anh một tháng gần như là điều không thể.
Lâm Tuấn không biết rõ về lai lịch của nhà họ Hạ ở thành phố Chung Nam, nhưng từ khí thế của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn có thể nhìn ra, nhà họ Hạ ở thành phố Chung Nam không phải là một gia tộc nhỏ bé, mà những gia tộc quy mô như này, mỗi ngày đều phải xử lý vô số công chuyện.
Cho dù Hạ Nhất Danh có hiếu thuận thế nào, cũng không thế ở lại đây chăm sóc bố mình suốt một tháng được.
Vì thế…
Nếu Hạ Nhất Danh thật sự muốn Lâm Tuấn chữa trị cho bố ông ấy, có thể sẽ lựa chọn để ông cụ Hạ ở lại phòng khám của Lâm Tuấn, thế nhưng gần đây phòng khám của anh không được yên ốn lắm, Lâm Tuấn còn không bảo đảm được an toàn của bản thân, chứ đừng nói đến ông cụ Hạ đang tiếp nhận điều trị.
“Một tháng…”
Quả nhiên, khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, Hạ Nhất Danh trầm tư rất lâu, mới chậm rãi hỏi: “Thành phố Chung Nam không gần thành phố Yến Kinh lắm, tôi không thể mỗi ngày đưa đón bố tôi đến chỗ bác sĩ Hàn điều trị”.
“Không biết phòng khám của bác sĩ Hàn có chỗ nào có thể ở không, nếu được thì tôi muốn thuê một chỗ ở đây, để bố tôi ở lại phòng khám này điều trị. Tôi sẽ quay về thành phố Chung Nam trước, mấy hôm sau xử lý mọi chuyện trong nhà xong sẽ đến thăm ông cụ”.
Hạ Nhất Danh không hổ là người thẳng thắn, gần như không che đậy, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình cho Lâm Tuấn.
Mà suy nghĩ của ông ấy cũng là tình huống mà Lâm Tuấn đã suy nghĩ trước đó.
Do đó, Lâm Tuấn không khỏi cười khổ, sau đó lắc đầu nói: “Cũng không phải là không có chỗ cho ông cụ Hạ ở, nhưng vừa rồi Hạ tiên sinh cũng đã thấy rồi đó, phòng khám của tôi gần đây không được yên ổn cho lắm, nếu để ông cụ ở lại phòng khám này, không chừng sẽ bị tôi liên lụy, thật sự không được thích hợp cho lắm…”
Chưa kể đến Cao Phương – người Hạ Nhất Danh vừa đuổi đi lúc nãy, chỉ riêng ba thiếu gia nhà họ Cố không biết sẽ đến phòng khám Lâm Tuấn gây sự lúc nào đã đủ đau đầu rồi, đến lúc đó nếu không cẩn thận sẽ liên lụy đến ông cụ Hạ, thế thì không tốt lắm.
Thực tế, Lâm Tuấn cũng rất muốn liên lụy đến nhà họ Hạ, nếu như vậy, thì Lâm Tuấn sẽ có thể mượn thế lực nhà họ Hạ để gây áp lực cho nhà họ cố, nhưng cho dù có muốn cố gắng lôi kéo nhà họ Hạ vào ân oán giữa anh và nhà họ Cố, thì cũng không thể lợi dụng ông cụ Hạ được.
Lợi dụng một ông cụ gần một trăm tuổi đế đạt được mục địch, Lâm Tuấn không thể làm được chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Lôi kéo nhà họ Hạ vào cũng không phải là không thể, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng ông cụ Hạ.
Đây là nguyên tắc làm người, cũng như giới hạn của Lâm Tuấn.
Vì vậy, khi nghe thấy suy nghĩ của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn đã nói ra những điều mà anh đang lo lắng.
ồng cụ Hạ có thể nằm ở phòng khám của anh, nhưng anh không thể bảo đảm an toàn cho ông cụ.
Điều khiến Lâm Tuấn không thể ngờ là, Hạ Nhất Danh dường như đã đoán được kết quả này, ông mỉm cười.
“Không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ Hàn gật đầu, bằng lòng dành một chỗ trong phòng khám cho bố tôi, thì anh không cần quan tâm đến vấn đề an toàn, tôi sẽ bảo A Tráng ở lại phòng khám chăm sóc cho ông cụ, đồng thời bảo vệ an toàn của phòng khám.
Lần này, đến lượt hai mắt Lâm Tuấn sáng lên.
Lúc trước nhìn thấy võ công cao siêu của A Tráng, Lâm Tuấn đã nhận ra, nếu có thể giữ A Tráng ở lại phòng khám của anh, thì sau này không cần lo vấn đề an toàn của phòng khám nữa.
Hạ Nhất Danh đã nói vậy, sao Lâm Tuấn có thể không đồng ý chứ.
Lâm Tuấn gật đầu không do dự.
“Nếu Hạ tiên sinh có thể bảo đảm an toàn cho ông cụ Hạ, thì tôi sẽ đồng ý để ông cụ Hạ ở lại phòng bệnh này…”
Sau khi Hạ Nhất Danh giúp Lâm Tuấn đuổi đám người Cao Tường đi, Lâm Tuấn kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của ông cụ Hạ một lần nữa, cuối cùng xác định bản thân anh có thể chữa trị căn bệnh kì lạ của ông cụ Hạ, sau đó mới chậm rãi nói dưới ánh mắt đầy hi vọng của Hạ Nhất Danh.
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, hai mắt Hạ Nhất Danh lóe lên tia sáng hi vọng.
Nhưng ông ây không có hứng thú nghe nguyên nhân gây bệnh của bố mình, ông ấy không phải bác sĩ, cũng không hiếu y học, cho dù Lâm Tuấn có
nói nguyên nhân gây bệnh cho ông ấy thì cũng vô ích, điều ông ấy quan tâm là, Lâm Tuấn có cách chữa khỏi bệnh cho bố ông ấy hay không.
Do đó, Hạ Nhất Danh mới chậm rãi nói: “Bác sĩ Hàn, tôi chỉ muốn biết cậu có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi không, còn về nguyên nhân gây bệnh… Bác sĩ Hàn tự phán đoán là được…”
Lời này khiến Lâm Tuấn không khỏi bật cười.
“Hạ tiên sinh là một người rất thực tế, nếu đã vậy, thì tôi cũng nói thẳng cho Hạ tiên sinh biết, tôi quả thật có thế chữa khỏi bệnh này, nhưng…”
“Nhưng sao? Bác sĩ Hàn cứ nói thẳng”.
Hạ Nhất Danh luôn là người thẳng thắn, cho dù là làm việc hay nói năng đều không thích vòng vo, thấy Lâm Tuấn hơi do dự liền không khỏi cau mày.
Thấy Hạ Nhất Danh có chút không vui, Lâm Tuấn mới mỉm cười nói.
“Nhưng qua trình điều trị sẽ hơi phức tạp, mỗi ngày đều cần phải châm cứu và đắp thuốc cho ông cụ, đồng thời phải uống thuốc bắc hỗ trợ, sau một tháng, bệnh của ông cụ sẽ chuyển biến tốt”.
Mặc dù bệnh tình của ông cụ hạ khá phức tạp, nhưng Lâm Tuấn lại trùng hợp biết cách điều trị, hơn nữa phương pháp này chỉ có anh mới có thể thực hiện được. Không vì lý do nào khác, bởi vì phương pháp này cần dùng kết quả nghiên cứu của Lâm Tuấn, kết hợp Đông y và Tây y, mới phát huy tác dụng.
Nếu không có kết quả nghiên cứu của kiếp trước, cho dù Lâm Tuấn có biết rõ biện pháp chữa trị cho Hạ lão tiên sinh, thì cũng không chắc chắn sẽ chữa khỏi, nhưng nếu có sự hỗ trợ của kết quả đó thì Lâm Tuấn tự tin 100% chữa khỏi căn bệnh kì lạ này.
Chỉ là thời gian điều trị sẽ hơi lâu, trong vòng một tháng, Lâm Tuần cần phải châm cứu hàng ngày, điều đó cũng có nghĩa là ông cụ Hạ sẽ phải ở lại phòng khám của anh ít nhất một tháng, để Lâm Tuấn chữa trị mỗi ngày.
Anh do dự chính là vì nguyên nhân này, anh nghĩ để ông cụ Hạ ở lại phòng khám của anh một tháng gần như là điều không thể.
Lâm Tuấn không biết rõ về lai lịch của nhà họ Hạ ở thành phố Chung Nam, nhưng từ khí thế của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn có thể nhìn ra, nhà họ Hạ ở thành phố Chung Nam không phải là một gia tộc nhỏ bé, mà những gia tộc quy mô như này, mỗi ngày đều phải xử lý vô số công chuyện.
Cho dù Hạ Nhất Danh có hiếu thuận thế nào, cũng không thế ở lại đây chăm sóc bố mình suốt một tháng được.
Vì thế…
Nếu Hạ Nhất Danh thật sự muốn Lâm Tuấn chữa trị cho bố ông ấy, có thể sẽ lựa chọn để ông cụ Hạ ở lại phòng khám của Lâm Tuấn, thế nhưng gần đây phòng khám của anh không được yên ốn lắm, Lâm Tuấn còn không bảo đảm được an toàn của bản thân, chứ đừng nói đến ông cụ Hạ đang tiếp nhận điều trị.
“Một tháng…”
Quả nhiên, khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, Hạ Nhất Danh trầm tư rất lâu, mới chậm rãi hỏi: “Thành phố Chung Nam không gần thành phố Yến Kinh lắm, tôi không thể mỗi ngày đưa đón bố tôi đến chỗ bác sĩ Hàn điều trị”.
“Không biết phòng khám của bác sĩ Hàn có chỗ nào có thể ở không, nếu được thì tôi muốn thuê một chỗ ở đây, để bố tôi ở lại phòng khám này điều trị. Tôi sẽ quay về thành phố Chung Nam trước, mấy hôm sau xử lý mọi chuyện trong nhà xong sẽ đến thăm ông cụ”.
Hạ Nhất Danh không hổ là người thẳng thắn, gần như không che đậy, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình cho Lâm Tuấn.
Mà suy nghĩ của ông ấy cũng là tình huống mà Lâm Tuấn đã suy nghĩ trước đó.
Do đó, Lâm Tuấn không khỏi cười khổ, sau đó lắc đầu nói: “Cũng không phải là không có chỗ cho ông cụ Hạ ở, nhưng vừa rồi Hạ tiên sinh cũng đã thấy rồi đó, phòng khám của tôi gần đây không được yên ổn cho lắm, nếu để ông cụ ở lại phòng khám này, không chừng sẽ bị tôi liên lụy, thật sự không được thích hợp cho lắm…”
Chưa kể đến Cao Phương – người Hạ Nhất Danh vừa đuổi đi lúc nãy, chỉ riêng ba thiếu gia nhà họ Cố không biết sẽ đến phòng khám Lâm Tuấn gây sự lúc nào đã đủ đau đầu rồi, đến lúc đó nếu không cẩn thận sẽ liên lụy đến ông cụ Hạ, thế thì không tốt lắm.
Thực tế, Lâm Tuấn cũng rất muốn liên lụy đến nhà họ Hạ, nếu như vậy, thì Lâm Tuấn sẽ có thể mượn thế lực nhà họ Hạ để gây áp lực cho nhà họ cố, nhưng cho dù có muốn cố gắng lôi kéo nhà họ Hạ vào ân oán giữa anh và nhà họ Cố, thì cũng không thể lợi dụng ông cụ Hạ được.
Lợi dụng một ông cụ gần một trăm tuổi đế đạt được mục địch, Lâm Tuấn không thể làm được chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Lôi kéo nhà họ Hạ vào cũng không phải là không thể, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng ông cụ Hạ.
Đây là nguyên tắc làm người, cũng như giới hạn của Lâm Tuấn.
Vì vậy, khi nghe thấy suy nghĩ của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn đã nói ra những điều mà anh đang lo lắng.
ồng cụ Hạ có thể nằm ở phòng khám của anh, nhưng anh không thể bảo đảm an toàn cho ông cụ.
Điều khiến Lâm Tuấn không thể ngờ là, Hạ Nhất Danh dường như đã đoán được kết quả này, ông mỉm cười.
“Không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ Hàn gật đầu, bằng lòng dành một chỗ trong phòng khám cho bố tôi, thì anh không cần quan tâm đến vấn đề an toàn, tôi sẽ bảo A Tráng ở lại phòng khám chăm sóc cho ông cụ, đồng thời bảo vệ an toàn của phòng khám.
Lần này, đến lượt hai mắt Lâm Tuấn sáng lên.
Lúc trước nhìn thấy võ công cao siêu của A Tráng, Lâm Tuấn đã nhận ra, nếu có thể giữ A Tráng ở lại phòng khám của anh, thì sau này không cần lo vấn đề an toàn của phòng khám nữa.
Hạ Nhất Danh đã nói vậy, sao Lâm Tuấn có thể không đồng ý chứ.
Lâm Tuấn gật đầu không do dự.
“Nếu Hạ tiên sinh có thể bảo đảm an toàn cho ông cụ Hạ, thì tôi sẽ đồng ý để ông cụ Hạ ở lại phòng bệnh này…”