Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 305
“Cẫu xin tha thứ?”
Lâm Tuấn khinh thường liếc nhìn Cao Tường.
“Chỉ dựa vào cậu mà muốn tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nói vậy, thì cậu nghĩ chuyện mình làm ngày hôm đó trong khách sạn là đúng à?”
Lâm Tuấn không nhắc đến chuyện xảy ra trong khách sạn ngày hôm đó thì không sao, anh vừa nhắc đến, lập tức khiến Cao Tường càng thêm tức giận, nhất là hôm đó hẳn bị thuốc trong rượu sai khiến, phải phát tiết với mấy người phụ nữ hẳn không hứng thú, Cao Tường càng muốn đập gậy sắt trong tay vào đầu Lâm Tuấn.
“Con mẹ mày, mày còn dám nhắc đến chuyện hôm đó à! ồng đây đánh chết thằng vô dùng nhà mày!”
Cơn giận đè nát ý trí, Cao Tường hét lớn tiến lên hai bước, vung gậy sắt trong tay định đập mạnh vào đầu Lâm Tuấn
Nếu hắn ta chỉ có một mình, chắc chắn không dám làm vậy với Lâm Tuấn.
Thế nhưng, lúc này sau lưng hắn ta còn có mười mấy tên côn đồ hùng hậu do hắn ta thuê đến, có đám côn đồ này hỗ trợ, Cao Tường mới dám không kiêng dè gì ra tay với Lâm Tuấn.
Đối mặt với thanh sắt đập đến, Lâm Tuấn không đổi sắc mặt đứng im tại chỗ không di chuyển.
Dáng vẻ này khiến Cao Tường Không khỏi bật ra tiếng cười khinh bỉ.
Thằng hèn nhát này bị ngu rồi à?
Một gậy này của ông đây sẽ biến mày thành thằng ngu thật sự!
Chiếc gây sắt đập xuống đầu Lâm Tuấn một cách không thương tiếc, nếu bị nó đập trúng đầu thì chắc chắn sẽ vỡ đầu chảy máu ngay lập tức, ít nhất cũng bị trấn thương sọ não cấp độ hai.
Thấy cây gậy sắt sắp đập xuống đầu mình, Lâm Tuấn giống như thực sự bị Cao Tường dọa cho ngây ngốc đứng im một chỗ không động đậy, sắc mặt bình tĩnh, thờ ơ nhìn Cao Tường, mặc kệ cây gậy sắt trong tay hắn ta vung về phía đỉnh đầu mình.
“Đi chết đi! Thằng khốn nạn!”
Cao Tường hét lên một tiếng, khuôn mặt vô cùng hung tợn.
Lâm Tuấn vẫn đứng im bất động.
Đúng lúc này…
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“A Tráng!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên cơ thế rắn chắc, thân thủ nhanh nhẹn xông lên từ phía sau Lâm Tuấn, ông ấy giơ chân đá mạnh vào cái tay đang cầm gậy sắt của Cao Tường.
Rầm!
Một âm thanh bóp nghẹt vang lên, cơ thể yếu ớt của cậu thiếu gia nhà giàu Cao Tường bị người đàn ông trung niên kia đá bay ra xa, cây gật sắt rơi xuống đất tạo nên âm thanh lenh keng chói tai, bản thân Cao Tường cũng bị ngã lăn mấy vòng trên mặt đất.
Cú đá này vô cùng tàn nhẫn, khiến Cao Tường hồi lâu vẫn không thế gượng dậy, đến khi được đám côn đồ đỡ mới có thể bò dậy khỏi mặt đất, sau đó nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt thù hằn.
“Con mẹ mày… Nghĩ thiếu gia tao dễ ăn hiếp lắm à! Mẹ nó, dám động chân động tay với bổn thiếu gia, mấy người lên xông lên, đập què mấy người này cho tôi!”
Hạ Nhất Danh chỉ đem theo sáu, bảy người nhà họ Hạ, còn đám côn đồ của Cao Tường lại có đến hơn chục người, vì vậy khi thấy Hạ Nhất Danh xen vào chuyện này, Cao Tường đã vô cùng tức giận, kêu đám côn đồ lao vào Lâm Tuấn và đám người nhà họ Hạ.
Lâm Tuấn khinh thường liếc nhìn Cao Tường.
“Chỉ dựa vào cậu mà muốn tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nói vậy, thì cậu nghĩ chuyện mình làm ngày hôm đó trong khách sạn là đúng à?”
Lâm Tuấn không nhắc đến chuyện xảy ra trong khách sạn ngày hôm đó thì không sao, anh vừa nhắc đến, lập tức khiến Cao Tường càng thêm tức giận, nhất là hôm đó hẳn bị thuốc trong rượu sai khiến, phải phát tiết với mấy người phụ nữ hẳn không hứng thú, Cao Tường càng muốn đập gậy sắt trong tay vào đầu Lâm Tuấn.
“Con mẹ mày, mày còn dám nhắc đến chuyện hôm đó à! ồng đây đánh chết thằng vô dùng nhà mày!”
Cơn giận đè nát ý trí, Cao Tường hét lớn tiến lên hai bước, vung gậy sắt trong tay định đập mạnh vào đầu Lâm Tuấn
Nếu hắn ta chỉ có một mình, chắc chắn không dám làm vậy với Lâm Tuấn.
Thế nhưng, lúc này sau lưng hắn ta còn có mười mấy tên côn đồ hùng hậu do hắn ta thuê đến, có đám côn đồ này hỗ trợ, Cao Tường mới dám không kiêng dè gì ra tay với Lâm Tuấn.
Đối mặt với thanh sắt đập đến, Lâm Tuấn không đổi sắc mặt đứng im tại chỗ không di chuyển.
Dáng vẻ này khiến Cao Tường Không khỏi bật ra tiếng cười khinh bỉ.
Thằng hèn nhát này bị ngu rồi à?
Một gậy này của ông đây sẽ biến mày thành thằng ngu thật sự!
Chiếc gây sắt đập xuống đầu Lâm Tuấn một cách không thương tiếc, nếu bị nó đập trúng đầu thì chắc chắn sẽ vỡ đầu chảy máu ngay lập tức, ít nhất cũng bị trấn thương sọ não cấp độ hai.
Thấy cây gậy sắt sắp đập xuống đầu mình, Lâm Tuấn giống như thực sự bị Cao Tường dọa cho ngây ngốc đứng im một chỗ không động đậy, sắc mặt bình tĩnh, thờ ơ nhìn Cao Tường, mặc kệ cây gậy sắt trong tay hắn ta vung về phía đỉnh đầu mình.
“Đi chết đi! Thằng khốn nạn!”
Cao Tường hét lên một tiếng, khuôn mặt vô cùng hung tợn.
Lâm Tuấn vẫn đứng im bất động.
Đúng lúc này…
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“A Tráng!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên cơ thế rắn chắc, thân thủ nhanh nhẹn xông lên từ phía sau Lâm Tuấn, ông ấy giơ chân đá mạnh vào cái tay đang cầm gậy sắt của Cao Tường.
Rầm!
Một âm thanh bóp nghẹt vang lên, cơ thể yếu ớt của cậu thiếu gia nhà giàu Cao Tường bị người đàn ông trung niên kia đá bay ra xa, cây gật sắt rơi xuống đất tạo nên âm thanh lenh keng chói tai, bản thân Cao Tường cũng bị ngã lăn mấy vòng trên mặt đất.
Cú đá này vô cùng tàn nhẫn, khiến Cao Tường hồi lâu vẫn không thế gượng dậy, đến khi được đám côn đồ đỡ mới có thể bò dậy khỏi mặt đất, sau đó nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt thù hằn.
“Con mẹ mày… Nghĩ thiếu gia tao dễ ăn hiếp lắm à! Mẹ nó, dám động chân động tay với bổn thiếu gia, mấy người lên xông lên, đập què mấy người này cho tôi!”
Hạ Nhất Danh chỉ đem theo sáu, bảy người nhà họ Hạ, còn đám côn đồ của Cao Tường lại có đến hơn chục người, vì vậy khi thấy Hạ Nhất Danh xen vào chuyện này, Cao Tường đã vô cùng tức giận, kêu đám côn đồ lao vào Lâm Tuấn và đám người nhà họ Hạ.