Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 293
“Mẹ nó anh nói cái gì vậy? Cao thiếu gia là loại người nào hả? Ban này mọi người rót rượu từ một chai, rượu này sao có vấn đề được? Mẹ nó anh bớt kiếm chuyện lại đi, bớt ngậm máu phun người, sỉ nhục thanh danh của Cao thiếu gia đi!”
Tên này không biết Cao Tường có cho thuốc vào rượu hay không, hắn cứ một mực cho rằng Cao Tường không thể nào làm ra loại chuyện đó được.
Năm lần bảy lượt bị hắn khiêu khích, Lâm Tuấn cuối cùng chỉ cười khẩy ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt anh lạnh đến cực điểm, không hề có chút tình cảm nào.
Lâm Tuấn đã từng giao đấu với thiếu gia nhà họ Cố, đã có được khí thế của người bề trên, ánh mắt này khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Sau đó mọi người chỉ nghe thấy Lâm Tuấn nói.
“Nếu trong rượu này đã không có gì, vậy…”
“Không bằng cậu với vị Cao thiếu gia này cùng uống ly rượu này đi?”
Nghe Lâm Tuấn nói vậy, Cao Tường biến sắc, hắn bước tới định đánh đổ ly rượu trong tay Lâm Tuấn.
Nhưng may mà Lâm Tuấn phản ứng nhanh, né người tránh cánh tay của Cao Tường, bảo vệ được ly rượu trong tay.
Ly rượu này là bằng chứng cho việc Cao Tường đã động tay vào rượu, sao Lâm Tuấn có thể dễ dàng để cho Cao Tường tiêu hủy bằng chứng được chứ, đến lúc đó nếu Đường Tịnh Liên không chịu tin anh thì anh có trăm cái miệng cũng khó cãi, khó chứng minh sự trong sạch của bản thân.
“Cao thiếu gia định làm gì vậy? Trừ khi cậu lo tôi sẽ điều tra được thứ gì trong rượu cho nên mới muốn tiêu hủy ly
rượu này phải không? Vậy tôi không thể làm theo ý cậu rồi…”
Lâm Tuấn vừa cười nói vừa cầm ly rượu lùi về đằng sau tỏ vẻ khiêu khích.
“Không màu không mùi, với kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của tôi, ban đầu tôi thật sự không nhìn ra cậu đã bỏ gì vào trong ly rượu, nhưng cho dù đó là thuốc gì thì tôi cũng muốn hỏi cậu một câu, Cao Tường cậu cho thuốc vào rượu của Tịnh Liên rốt cuộc là có ý gì?”
Bị Lâm Tuấn vạch trần Cao Tường bỗng chốc vô cùng hoảng loạn, vội vàng phủ nhận.
“Thuốc, thuốc gì cơ! Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi có thể là loại người như vậy được! Tôi nói cho anh biết, nói có sách mách có chứng, anh còn ăn nói lung tung tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng đấy!”
“ồ?”, Lâm Tuấn chau mày lại, giơ ly rượu lên quan sát kỹ lưỡng rồi cười nói.
“Cậu muốn có chứng cứ sao? Đơn giản, tôi có một người bạn làm bên mảng kiểm tra đo lường dược liệu, tôi mang ly rượu này tới chỗ bạn tôi kiểm tra là biết ngay có thuốc gì mà…”
Lâm Tuấn còn chưa nói xong thì một tên đàn ông đã đứng lên nói thay cho cho Cao Tường với vẻ vô cùng tức giận.
“Kiểm tra con mẹ nhà mày! Mày vênh váo quá nhỉ!”
Trong tiếng hét phẫn nộ, tên đàn ông kia vung nắm đấm về phía Lâm Tuấn.
cảnh tượng này khiến Đường Tịnh Liên sợ hãi hét toáng lên, nhắm chặt mắt lại.
Những người phụ nữ bên cạnh cũng bị người đàn ông kia dọa sợ hết hồn nhưng không hét toáng lên như Đường Tịnh Liên mà chỉ rón rén lùi lại phía sau.
Cao Tường thấy Lưu Sơn ra mặt hộ mình thì nở nụ cười hài lòng, nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn nở mỉm cười lạnh lùng.
Tên này không biết Cao Tường có cho thuốc vào rượu hay không, hắn cứ một mực cho rằng Cao Tường không thể nào làm ra loại chuyện đó được.
Năm lần bảy lượt bị hắn khiêu khích, Lâm Tuấn cuối cùng chỉ cười khẩy ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt anh lạnh đến cực điểm, không hề có chút tình cảm nào.
Lâm Tuấn đã từng giao đấu với thiếu gia nhà họ Cố, đã có được khí thế của người bề trên, ánh mắt này khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Sau đó mọi người chỉ nghe thấy Lâm Tuấn nói.
“Nếu trong rượu này đã không có gì, vậy…”
“Không bằng cậu với vị Cao thiếu gia này cùng uống ly rượu này đi?”
Nghe Lâm Tuấn nói vậy, Cao Tường biến sắc, hắn bước tới định đánh đổ ly rượu trong tay Lâm Tuấn.
Nhưng may mà Lâm Tuấn phản ứng nhanh, né người tránh cánh tay của Cao Tường, bảo vệ được ly rượu trong tay.
Ly rượu này là bằng chứng cho việc Cao Tường đã động tay vào rượu, sao Lâm Tuấn có thể dễ dàng để cho Cao Tường tiêu hủy bằng chứng được chứ, đến lúc đó nếu Đường Tịnh Liên không chịu tin anh thì anh có trăm cái miệng cũng khó cãi, khó chứng minh sự trong sạch của bản thân.
“Cao thiếu gia định làm gì vậy? Trừ khi cậu lo tôi sẽ điều tra được thứ gì trong rượu cho nên mới muốn tiêu hủy ly
rượu này phải không? Vậy tôi không thể làm theo ý cậu rồi…”
Lâm Tuấn vừa cười nói vừa cầm ly rượu lùi về đằng sau tỏ vẻ khiêu khích.
“Không màu không mùi, với kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của tôi, ban đầu tôi thật sự không nhìn ra cậu đã bỏ gì vào trong ly rượu, nhưng cho dù đó là thuốc gì thì tôi cũng muốn hỏi cậu một câu, Cao Tường cậu cho thuốc vào rượu của Tịnh Liên rốt cuộc là có ý gì?”
Bị Lâm Tuấn vạch trần Cao Tường bỗng chốc vô cùng hoảng loạn, vội vàng phủ nhận.
“Thuốc, thuốc gì cơ! Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi có thể là loại người như vậy được! Tôi nói cho anh biết, nói có sách mách có chứng, anh còn ăn nói lung tung tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng đấy!”
“ồ?”, Lâm Tuấn chau mày lại, giơ ly rượu lên quan sát kỹ lưỡng rồi cười nói.
“Cậu muốn có chứng cứ sao? Đơn giản, tôi có một người bạn làm bên mảng kiểm tra đo lường dược liệu, tôi mang ly rượu này tới chỗ bạn tôi kiểm tra là biết ngay có thuốc gì mà…”
Lâm Tuấn còn chưa nói xong thì một tên đàn ông đã đứng lên nói thay cho cho Cao Tường với vẻ vô cùng tức giận.
“Kiểm tra con mẹ nhà mày! Mày vênh váo quá nhỉ!”
Trong tiếng hét phẫn nộ, tên đàn ông kia vung nắm đấm về phía Lâm Tuấn.
cảnh tượng này khiến Đường Tịnh Liên sợ hãi hét toáng lên, nhắm chặt mắt lại.
Những người phụ nữ bên cạnh cũng bị người đàn ông kia dọa sợ hết hồn nhưng không hét toáng lên như Đường Tịnh Liên mà chỉ rón rén lùi lại phía sau.
Cao Tường thấy Lưu Sơn ra mặt hộ mình thì nở nụ cười hài lòng, nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn nở mỉm cười lạnh lùng.