Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 22
Khuôn mặt bố Đường lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sửng sốt hồi lâu, ông ấy hơi không hiểu, rốt cuộc là ca phẫu thuật thế nào, mà có thể khiến mấy bác sĩ chính hàng ngày làm phẫu thuật cho bệnh nhân cũng phải tái mét.
“Vậy cuối cùng quyết định ai là bác sĩ chính vậy?”, bố Đường hỏi.
“Bác sĩ phẫu thuật chính?”, Lâm Văn cười như không cười, ngấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn vào mắt bố Đường, mới từ từ trả lời: “Bác sĩ phẫu thuật chính đã quyết định từ lâu rồi, hiện giờ các bệnh viện lớn ở thành phố Yến Kinh mỗi ngày mở cuộc họp quyết định các bác sĩ tham gia đều là để chọn bác sĩ phụ…”
Câu nói này khiếm gương mặt bố Đường lần nữa hiện lên sự bất ngờ tột độ, ông ấy không nghĩ ra rốt cuộc là vị bác sĩ phuẫu thuật chính nào có thể biến các bác sĩ nổi tiếng của thành phố Yến Kinh bác sĩ phụ hỗ trợ mình thực hiện phẫu thuật.
Vì vậy, bố Đường nghi ngờ hỏi: “Đã quyết định từ lâu rồi? Là ai vậy? Có thể khiến các bác sĩ xuất sắc của thành phố Yến Kinh làm phụ tá cho mình, chắc là một vị bác sĩ vô cùng nổi tiếng nhỉ?”
Lâm Văn lần nữa nhìn bố Đường với gương mặt cười như không cười, từ từ nói: “Chú Đường, bác sĩ phẫu thuật chính, người phụ trách ca phẫu thuật lần này không ai khác chính là con rể của nhà ông, Hàn thiếu gia…”
“Ý cháu là…”
Khuôn mặt bố Đường bỗng chốc trở nên sững sờ, không thể tin nhìn Lâm Văn.
……
Nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Văn liền rời khỏi nhà họ Đường, sau đó tâm trạng bố Đường thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ngồi một mình trên sô pha trầm ngâm suy nghĩ một hồi sâu, bố Đường dường như đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, ông ấy pha thêm một ấm trà mới, sau đó bê ấm trà vẫn bốc khói nghi ngút, cùng hai chén trà sứ tráng men màu tím đậm, từ từ đi về phía phòng Lâm Tuấn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ bàn phím tanh tách vang lên trong căn phòng u tối bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm dừng lại, Lâm Tuấn ngẩng đầu khỏi những con số khiến người ta hoa mắt trên màn hình, yếu ớt nói mời vào.
Mấy ngày hôm nay gần như đã làm việc thâu đêm không nghỉ, có thể nói cơ thể Lâm Tuấn đã suy kiệt quá độ, vì vậy lúc này trông anh vô cùng yếu ớt, giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy.
Lâm Tuấn vừa dứt lời, cánh cửa phòng của anh đóng sầm lại, bố Đường cầm ấm trà từ từ bước vào…”
“Bố vợ, bố…”
Sự xuất hiện của bố Đường khiến Lâm Tuấn hơi bất ngờ.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Tuấn, bố Đường im lặng một hồi, rồi khẽ thở dài một hơi, sau đó từ từ mở miệng nói: “Chí Khiêm này, đừng vùi đầu vào công việc cả ngày như vậy, nên chú ý nghỉ ngơi nữa, đến đây, uống với bố chén trà…”
Lần này đến lượt Lâm Tuấn rơi vào im lặng, một lúc sau, Lâm Tuấn đột nhiên mim cười, sau đó đứng dậy khỏi chiếc bàn máy tính mà anh đã ngồi không biết bao nhiêu lâu, đi đến sê pha bên cạnh bố Đường ngồi xuống.
Một lúc sau, mùi trà thoang thoàng tôa ra khắp căn phòng…
Việc chuẩn bị công tác phẫu thuật vô cùng căng thẳng, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng này, dường như ngày nào Lâm Tuấn cũng ngồi trước máy tính mười mấy thậm chí là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mỗi ngày anh chỉ có vài giờ ngắn ngủi để làm những việc cần thiết cho cuộc sống của mình.
Tuy nhiên, tình hình này đã được cải thiện đôi chút trong khoảng một tuần, ngoài việc ngồi trước máy tính một cách nghiêm túc và tập trung mỗi ngày để chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn cũng sẽ bớt chút thời gian ngồi uống trà với bố Đường trong phòng khách nhà họ Đường.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng thoải mái dễ chịu với bố Đường, nhâm nhi vài tách trà thơm nồng, Lâm Tuấn mới trở về phòng của mình để tiếp tục làm việc.
Điều đáng chú ý là cũng không biết có phải do Lâm Tuấn vùi đầu vào công việc quá hay không mà quãng thời gian này anh rất ít khi gặp Đường Tịnh Nghi, thi thoảng chạm mặt nhau thì cô cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó vội vàng rời đi.
Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là…
Hình như Đường Tịnh Nghi đang cố tránh mặt anh.
Trong lúc trò chuyện với bố Đường, Lâm Tuấn cũng có nhắc đến chuyện của Đường Tịnh Nghi nhưng bố Đường trả lời rằng gần đây công ty nhiều việc nên cô ấy đa phần đều ở công ty chứ không ở nhà.
Mặc dù cũng hơi để ý, nhưng do bận bịu chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô nên Lâm Tuấn đành gác chuyện của Đường Tịnh Nghi sang một bên để tập trung cao độ vào công việc.
Một chuyện nữa đáng chú ý đó là trong nửa tháng này, trợ lý Lâm Văn của chủ tịch thành phố dường như ngày nào cũng đến nhà họ Đường, lúc đầu chỉ là đến hỏi thăm Lâm Tuấn đồng thời trò chuyện với bố Đường, sau đó vài ngày thì cả ba người vừa trò chuyện vừa uống trà với nhau.
Đối với Lâm Tuấn mà nói, đây là quãng thời gian vô cùng bận rộn, thậm chí nhiều lúc anh còn có ảo giác như thể quay lại kiếp trước khi mà anh không ăn không ngủ tiến hành dự án nghiên cứu khoa học chấn động cả thế giới đó, điều này đủ để thấy cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô phức tạp như thế nào.
Một ngày nọ, Lâm Tuấn vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ra khỏi phòng trước khi trời tối, sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bố Đường, anh khẽ cười rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Alo? Chú Dương ạ? Là cháu, Hàn Chí Khiêm đây”.
“Vâng ạ, cháu tìm chú có chút chuyện”.
“Cháu đã xong công tác chuẩn bị sơ bộ cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô rồi, vậy nên…”
“Cháu định ngày kia mở một cuộc họp để nói chi tiết về cuộc phẫu thuật cho những người phụ tá”.
“Vậy cuối cùng quyết định ai là bác sĩ chính vậy?”, bố Đường hỏi.
“Bác sĩ phẫu thuật chính?”, Lâm Văn cười như không cười, ngấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn vào mắt bố Đường, mới từ từ trả lời: “Bác sĩ phẫu thuật chính đã quyết định từ lâu rồi, hiện giờ các bệnh viện lớn ở thành phố Yến Kinh mỗi ngày mở cuộc họp quyết định các bác sĩ tham gia đều là để chọn bác sĩ phụ…”
Câu nói này khiếm gương mặt bố Đường lần nữa hiện lên sự bất ngờ tột độ, ông ấy không nghĩ ra rốt cuộc là vị bác sĩ phuẫu thuật chính nào có thể biến các bác sĩ nổi tiếng của thành phố Yến Kinh bác sĩ phụ hỗ trợ mình thực hiện phẫu thuật.
Vì vậy, bố Đường nghi ngờ hỏi: “Đã quyết định từ lâu rồi? Là ai vậy? Có thể khiến các bác sĩ xuất sắc của thành phố Yến Kinh làm phụ tá cho mình, chắc là một vị bác sĩ vô cùng nổi tiếng nhỉ?”
Lâm Văn lần nữa nhìn bố Đường với gương mặt cười như không cười, từ từ nói: “Chú Đường, bác sĩ phẫu thuật chính, người phụ trách ca phẫu thuật lần này không ai khác chính là con rể của nhà ông, Hàn thiếu gia…”
“Ý cháu là…”
Khuôn mặt bố Đường bỗng chốc trở nên sững sờ, không thể tin nhìn Lâm Văn.
……
Nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Văn liền rời khỏi nhà họ Đường, sau đó tâm trạng bố Đường thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ngồi một mình trên sô pha trầm ngâm suy nghĩ một hồi sâu, bố Đường dường như đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, ông ấy pha thêm một ấm trà mới, sau đó bê ấm trà vẫn bốc khói nghi ngút, cùng hai chén trà sứ tráng men màu tím đậm, từ từ đi về phía phòng Lâm Tuấn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ bàn phím tanh tách vang lên trong căn phòng u tối bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm dừng lại, Lâm Tuấn ngẩng đầu khỏi những con số khiến người ta hoa mắt trên màn hình, yếu ớt nói mời vào.
Mấy ngày hôm nay gần như đã làm việc thâu đêm không nghỉ, có thể nói cơ thể Lâm Tuấn đã suy kiệt quá độ, vì vậy lúc này trông anh vô cùng yếu ớt, giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy.
Lâm Tuấn vừa dứt lời, cánh cửa phòng của anh đóng sầm lại, bố Đường cầm ấm trà từ từ bước vào…”
“Bố vợ, bố…”
Sự xuất hiện của bố Đường khiến Lâm Tuấn hơi bất ngờ.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Tuấn, bố Đường im lặng một hồi, rồi khẽ thở dài một hơi, sau đó từ từ mở miệng nói: “Chí Khiêm này, đừng vùi đầu vào công việc cả ngày như vậy, nên chú ý nghỉ ngơi nữa, đến đây, uống với bố chén trà…”
Lần này đến lượt Lâm Tuấn rơi vào im lặng, một lúc sau, Lâm Tuấn đột nhiên mim cười, sau đó đứng dậy khỏi chiếc bàn máy tính mà anh đã ngồi không biết bao nhiêu lâu, đi đến sê pha bên cạnh bố Đường ngồi xuống.
Một lúc sau, mùi trà thoang thoàng tôa ra khắp căn phòng…
Việc chuẩn bị công tác phẫu thuật vô cùng căng thẳng, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng này, dường như ngày nào Lâm Tuấn cũng ngồi trước máy tính mười mấy thậm chí là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mỗi ngày anh chỉ có vài giờ ngắn ngủi để làm những việc cần thiết cho cuộc sống của mình.
Tuy nhiên, tình hình này đã được cải thiện đôi chút trong khoảng một tuần, ngoài việc ngồi trước máy tính một cách nghiêm túc và tập trung mỗi ngày để chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn cũng sẽ bớt chút thời gian ngồi uống trà với bố Đường trong phòng khách nhà họ Đường.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng thoải mái dễ chịu với bố Đường, nhâm nhi vài tách trà thơm nồng, Lâm Tuấn mới trở về phòng của mình để tiếp tục làm việc.
Điều đáng chú ý là cũng không biết có phải do Lâm Tuấn vùi đầu vào công việc quá hay không mà quãng thời gian này anh rất ít khi gặp Đường Tịnh Nghi, thi thoảng chạm mặt nhau thì cô cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó vội vàng rời đi.
Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là…
Hình như Đường Tịnh Nghi đang cố tránh mặt anh.
Trong lúc trò chuyện với bố Đường, Lâm Tuấn cũng có nhắc đến chuyện của Đường Tịnh Nghi nhưng bố Đường trả lời rằng gần đây công ty nhiều việc nên cô ấy đa phần đều ở công ty chứ không ở nhà.
Mặc dù cũng hơi để ý, nhưng do bận bịu chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô nên Lâm Tuấn đành gác chuyện của Đường Tịnh Nghi sang một bên để tập trung cao độ vào công việc.
Một chuyện nữa đáng chú ý đó là trong nửa tháng này, trợ lý Lâm Văn của chủ tịch thành phố dường như ngày nào cũng đến nhà họ Đường, lúc đầu chỉ là đến hỏi thăm Lâm Tuấn đồng thời trò chuyện với bố Đường, sau đó vài ngày thì cả ba người vừa trò chuyện vừa uống trà với nhau.
Đối với Lâm Tuấn mà nói, đây là quãng thời gian vô cùng bận rộn, thậm chí nhiều lúc anh còn có ảo giác như thể quay lại kiếp trước khi mà anh không ăn không ngủ tiến hành dự án nghiên cứu khoa học chấn động cả thế giới đó, điều này đủ để thấy cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô phức tạp như thế nào.
Một ngày nọ, Lâm Tuấn vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ra khỏi phòng trước khi trời tối, sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bố Đường, anh khẽ cười rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Alo? Chú Dương ạ? Là cháu, Hàn Chí Khiêm đây”.
“Vâng ạ, cháu tìm chú có chút chuyện”.
“Cháu đã xong công tác chuẩn bị sơ bộ cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô rồi, vậy nên…”
“Cháu định ngày kia mở một cuộc họp để nói chi tiết về cuộc phẫu thuật cho những người phụ tá”.