Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 271
Có câu nói bắt giặc phải bắt vua trước, dù thế nào Lâm Tuấn cũng phải trị được Cố Đông trước thì mới xử lý được đám vệ sĩ kia, kẻ ngốc cũng biết rằng không thể ở lại đây dây dưa với đám người này được.
Mặc dù thuật kim bạc của Lâm Tuấn xuất thần nhập hóa, có thể ghim kim chuẩn xác vào người cách xa anh khiến người đó tàn phế, thậm chí có thể cùng lúc phi mấy chục kim bạc để đồng thời xứ lý vài người nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Lâm Tuấn có năng lực chiến đấu với nhiều người.
ở đây có nhiều người như thế này, kim bạc của Lâm Tuấn có lợi hại hơn nữa thì cũng có hạn.
Lúc này mấy chục tên kia cùng lúc xông tới tấn công Lâm Tuấn, anh bị điên mới ở lại liều mạng với chúng.
Lâm Tuấn không phải kẻ ngốc, đương nhiên anh sẽ đặt mục tiêu của mình là Cố Đông, bắt được hắn trước rồi tính.
Vì vậy khi Cố Đông chạy bán sống bán chết ra khỏi khách sạn thì Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát nút.
Đằng sau Lâm Tuấn cũng là một đám vệ sĩ bám theo…
Một đám người chạy ào ào ra ngoài khách sạn rồi chạy ra tới trang viên rộng lớn của khách sạn.
Cảm nhận được Lâm Tuấn đuổi sát theo sau, Cố Đông sợ không dám quay đầu lại cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng.
Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát nút, điên cuồng chạy hết tốc lực không chần chừ một chút nào.
Ngay đằng sau Lâm Tuấn cũng có mười mấy tên đang đuổi theo, nếu anh chạy chậm để cho Cố Đông thoát được là chuyện nhỏ, để cho đám vệ sĩ đằng
sau theo kịp mới là chuyện lớn kìa.
Là Đại thiếu gia nhà họ Cố bình thường được nuông chiều quen thân, mặc dù có rèn luyện sức khỏe nhưng cơ thể đắm chìm trong tửu sắc kia chắc chắn sẽ có vài vấn đề, bây giờ lại phải chạy cật lực như vậy làm sao không đuối sức cho được, mới chạy được tầm hai phút mà bước chân của hắn đã chậm đi khá nhiều còn thở hồng hộc như trâu nữa.
Lâm Tuấn cũng là thiếu gia nhưng anh chỉ là thiếu gia vô dụng của nhà họ Hàn, những chuyện nhỏ hằng ngày anh đích thân làm là chuyện bình thường, thậm chí những việc của người khác anh cũng làm luôn, sau khi vào ở rế nhà họ Đường mẹ vợ anh còn bắt anh làm những công việc của người ở nữa kìa.
Mấy năm nay mặc dù anh không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng anh cũng rèn luyện được một cơ thể khỏe mạnh.
Sau khi chạy một lúc hơi thở của anh cũng nặng nề hơn nhưng so với Cố Đông thì bước chân của anh vẫn rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nhiều.
Lâm Tuấn nhân cơ hội tăng tốc đuổi sát Cố Đông.
“Mày! Mày tránh xa tao ra! Mày đừng qua đây!”
Thấy cảnh này Cố Đông la toáng lên, sợ hãi tăng tốc chạy vụt lên muốn tránh xa Lâm Tuấn.
Nhưng vì thể chất của bản thân nên cho dù Cố Đông có cố gắng đến mấy cũng bị Lâm Tuấn đuổi kịp.
Lâm Tuấn không nói gì chỉ cười lạnh lùng nhìn Cố Đông rồi lặng lẽ rút ra một cây kim bạc.
Nhìn thấy cây kim bạc lấp lánh trong tay Lâm Tuấn, đồng tử mắt Cố Đông co lại, hắn run lên bần bật rồi vội vàng dừng bước, giơ hai tay lên.
“Tôi nhận thua rồi! Tôi đầu hàng! Anh đừng kích động! Anh bình tĩnh lại đi!”
Cố Đông thật sự sợ rồi, hắn sợ hắn cố chấp chạy thêm thì Lâm Tuấn sẽ phi kim bạc vào người hắn biến hắn trở thành kẻ tàn tật nằm trên giường suốt phần đời còn lại như Cố Nam nên hắn không dám chạy nữa mà dừng lại đầu hàng Lâm Tuấn.
Mặc dù thuật kim bạc của Lâm Tuấn xuất thần nhập hóa, có thể ghim kim chuẩn xác vào người cách xa anh khiến người đó tàn phế, thậm chí có thể cùng lúc phi mấy chục kim bạc để đồng thời xứ lý vài người nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Lâm Tuấn có năng lực chiến đấu với nhiều người.
ở đây có nhiều người như thế này, kim bạc của Lâm Tuấn có lợi hại hơn nữa thì cũng có hạn.
Lúc này mấy chục tên kia cùng lúc xông tới tấn công Lâm Tuấn, anh bị điên mới ở lại liều mạng với chúng.
Lâm Tuấn không phải kẻ ngốc, đương nhiên anh sẽ đặt mục tiêu của mình là Cố Đông, bắt được hắn trước rồi tính.
Vì vậy khi Cố Đông chạy bán sống bán chết ra khỏi khách sạn thì Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát nút.
Đằng sau Lâm Tuấn cũng là một đám vệ sĩ bám theo…
Một đám người chạy ào ào ra ngoài khách sạn rồi chạy ra tới trang viên rộng lớn của khách sạn.
Cảm nhận được Lâm Tuấn đuổi sát theo sau, Cố Đông sợ không dám quay đầu lại cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng.
Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát nút, điên cuồng chạy hết tốc lực không chần chừ một chút nào.
Ngay đằng sau Lâm Tuấn cũng có mười mấy tên đang đuổi theo, nếu anh chạy chậm để cho Cố Đông thoát được là chuyện nhỏ, để cho đám vệ sĩ đằng
sau theo kịp mới là chuyện lớn kìa.
Là Đại thiếu gia nhà họ Cố bình thường được nuông chiều quen thân, mặc dù có rèn luyện sức khỏe nhưng cơ thể đắm chìm trong tửu sắc kia chắc chắn sẽ có vài vấn đề, bây giờ lại phải chạy cật lực như vậy làm sao không đuối sức cho được, mới chạy được tầm hai phút mà bước chân của hắn đã chậm đi khá nhiều còn thở hồng hộc như trâu nữa.
Lâm Tuấn cũng là thiếu gia nhưng anh chỉ là thiếu gia vô dụng của nhà họ Hàn, những chuyện nhỏ hằng ngày anh đích thân làm là chuyện bình thường, thậm chí những việc của người khác anh cũng làm luôn, sau khi vào ở rế nhà họ Đường mẹ vợ anh còn bắt anh làm những công việc của người ở nữa kìa.
Mấy năm nay mặc dù anh không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng anh cũng rèn luyện được một cơ thể khỏe mạnh.
Sau khi chạy một lúc hơi thở của anh cũng nặng nề hơn nhưng so với Cố Đông thì bước chân của anh vẫn rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nhiều.
Lâm Tuấn nhân cơ hội tăng tốc đuổi sát Cố Đông.
“Mày! Mày tránh xa tao ra! Mày đừng qua đây!”
Thấy cảnh này Cố Đông la toáng lên, sợ hãi tăng tốc chạy vụt lên muốn tránh xa Lâm Tuấn.
Nhưng vì thể chất của bản thân nên cho dù Cố Đông có cố gắng đến mấy cũng bị Lâm Tuấn đuổi kịp.
Lâm Tuấn không nói gì chỉ cười lạnh lùng nhìn Cố Đông rồi lặng lẽ rút ra một cây kim bạc.
Nhìn thấy cây kim bạc lấp lánh trong tay Lâm Tuấn, đồng tử mắt Cố Đông co lại, hắn run lên bần bật rồi vội vàng dừng bước, giơ hai tay lên.
“Tôi nhận thua rồi! Tôi đầu hàng! Anh đừng kích động! Anh bình tĩnh lại đi!”
Cố Đông thật sự sợ rồi, hắn sợ hắn cố chấp chạy thêm thì Lâm Tuấn sẽ phi kim bạc vào người hắn biến hắn trở thành kẻ tàn tật nằm trên giường suốt phần đời còn lại như Cố Nam nên hắn không dám chạy nữa mà dừng lại đầu hàng Lâm Tuấn.