Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - chương 264
“Vậy thì. . . . . .”
“Tôi đến đây là để ngăn cản anh cả tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Cố”.
Lâm Tuấn lập tức sửng sốt, lúc sau mới từ từ đặt đồ trong tay xuống, ánh mắt đầy thích thú nhìn Cố Bắc.
Cố Bắc nhận ra được sự khó hiểu và nghi ngờ trong mắt Lâm Tuấn, bèn cười nhẹ giải thích: “Bác sĩ Hàn có thể không biết, lần này ba anh em chúng tôi đến thành phố Yến Kinh là vì bố tôi nói ai có thể báo thù được cho Cố Nam em trai tôi và đưa kẻ đó đến trước mặt ông ấy, người đó sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Cố…”
Lâm Tuấn lúc này mới biết nhà họ Cố đã cử ba vị thiếu gia đến tận Yến Kinh để đối phó với anh, không ngờ lại có ẩn tình như vậy, đột nhiên anh đã hiểu ra được tại sao Cố Đông lại không trực tiếp trả thù cho em trai Cố Nam của mình lúc ở phòng khám, mà nhất quyết phải đưa Cố Nam trở về nhà họ Cố ở Đế Đô.
Hóa ra là để tranh vị trí người đứng đầu nhà họ Cố…
Vì thế. . . . . .
“Nếu tôi nhớ không lầm thì vừa rồi Cố Bắc thiếu gia có nói sẽ không làm khó tôi đúng không? Tại sao, chẳng lẽ Cố Bắc thiếu gia không có hứng thú làm người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Cố?”
Dưới ánh mắt biết cười của Lâm Tuấn, Cố Bắc vẫn không hề thay đổi sắc mặt, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, nếu nói ra thì có thể anh không tin, tôi thật sự không có hứng thú với vị trí người đứng đầu của nhà họ Cố”.
Nhìn thấy vẻ thành thật của Cố Bắc, Lâm Tuấn có hơi sững sờ, nhưng sau đó anh lại khẽ cười.
Cố Bắc không nói dối, mặc dù Lâm Tuấn không biết rõ rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh có thể dựa vào trực giác của bản thân và biểu hiện trên gương mặt của Cố Bắc để chắc chắn anh ta thật sự không hề để tâm đến vị trí người đứng đầu của nhà họ Cố.
Cũng giống như Lâm Tuấn, anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với quyền lực.
Lâm Tuấn nhìn thấy sự trong sáng trong ánh mắt của Cố Bắc, vậy nên anh đã tin lời Cố Bắc.
Chính vì điều này nên Lâm Tuấn mới càng không hiểu tại sao Cố Bắc lại đến phòng khám của mình.
“Nếu anh đã không có hứng thú với việc trở thành người đứng đầu nhà họ Cố, vậy tại sao không từ bỏ? Tại sao anh vẫn đến thành phố Yến Kinh này…”
Cố Bắc cười nhẹ, nói: “Nguyên nhân đầu tiên là do tôi không muốn bố ghét mình, hai anh em còn lại đều đến cả, nên đương nhiên tôi vẫn phải biết ý một chút, còn về nguyên nhân khác… lúc nãy tôi cũng đã nói qua với bác sĩ Hàn rồi, tôi không muốn để Cố Đông trở thành người đứng đầu nhà họ Cố…”
“Tại sao?”
Lâm Tuấn cảm thấy khó hiểu.
Lâm Tuấn vốn tưởng rằng mình đã lên kế hoạch gần như mọi thứ, nhưng đột nhiên lại nhận ra trên đời này không ai có thể lên hết được kế hoạch từ trước, có một vài việc bất khả kháng sẽ luôn ập đến bất ngờ khiến người ta mất cảnh giác, chẳng hạn như chuyện nhà họ Diệp, giờ lại còn cả tam thiếu gia nhà họ Cố đang ở trước mặt anh nữa.
Tại sao? Cổ Bắc củi đầu cười. “Bởi vì anh hai của tôi có tư cách để trở thành người đíng đầu tiếp theo của nhà họ Cố hơn, và cũng thích hợp hơn anh ta”. “Vậy nên anh ủng hệ anh hai của mình trở thành người đing đầu?”, Lâm Tuấn khê nhiu mày.
Vừa rồi anh còn tưởng tam thiếu gia nhà họ Cố sẽ không nhúng tay vào chuyện này, ai ngờ anh ta không những không làm gì Lâm Tuấn, mà còn không thèm đứng về phía Cố Đông, còn về anh hai của cố Bắc…
Lâm Tuấn đã nghe Dương Thiên Hạo nói ba vị thiếu gia của nhà họ Cố đều đã đến thành phố Yến Kinh, tính đến bây giờ thì Lâm Tuấn đã gặp được đại thiếu gia và tam thiếu gia của nhà họ Cố rồi, duy chỉ có nhị thiếu gia nhà họ Cố vẫn chưa gặp, điều này khiến Lâm Tuấn nhất thời cảm thấy khó hiểu….
…
Cố Bắc thực sự chỉ muốn đến để chào hỏi Lâm Tuấn, sẵn tiện nói cho Lâm Tuấn biết lập trường của anh ta.
Sau khi nói hết cho Lâm Tuấn nghe, Cố Bắc liền lịch sự xua tay, sau đó xoay người rời khỏi phòng khám.
Điều này khiến cho Lâm Tuấn phân vân một hồi, không khỏi cảm thấy bối rối, anh không biết tam thiếu gia nhà họ Cố có đang diễn gì không nữa.
Nhưng những lời mà Cố Bắc để lại trước khi rời đi đột nhiên gióng lên một hồi chuông báo động trong lòng Lâm Tuấn.
Câu đó nghĩa là…
“Tôi đến đây là để ngăn cản anh cả tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Cố”.
Lâm Tuấn lập tức sửng sốt, lúc sau mới từ từ đặt đồ trong tay xuống, ánh mắt đầy thích thú nhìn Cố Bắc.
Cố Bắc nhận ra được sự khó hiểu và nghi ngờ trong mắt Lâm Tuấn, bèn cười nhẹ giải thích: “Bác sĩ Hàn có thể không biết, lần này ba anh em chúng tôi đến thành phố Yến Kinh là vì bố tôi nói ai có thể báo thù được cho Cố Nam em trai tôi và đưa kẻ đó đến trước mặt ông ấy, người đó sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Cố…”
Lâm Tuấn lúc này mới biết nhà họ Cố đã cử ba vị thiếu gia đến tận Yến Kinh để đối phó với anh, không ngờ lại có ẩn tình như vậy, đột nhiên anh đã hiểu ra được tại sao Cố Đông lại không trực tiếp trả thù cho em trai Cố Nam của mình lúc ở phòng khám, mà nhất quyết phải đưa Cố Nam trở về nhà họ Cố ở Đế Đô.
Hóa ra là để tranh vị trí người đứng đầu nhà họ Cố…
Vì thế. . . . . .
“Nếu tôi nhớ không lầm thì vừa rồi Cố Bắc thiếu gia có nói sẽ không làm khó tôi đúng không? Tại sao, chẳng lẽ Cố Bắc thiếu gia không có hứng thú làm người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Cố?”
Dưới ánh mắt biết cười của Lâm Tuấn, Cố Bắc vẫn không hề thay đổi sắc mặt, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, nếu nói ra thì có thể anh không tin, tôi thật sự không có hứng thú với vị trí người đứng đầu của nhà họ Cố”.
Nhìn thấy vẻ thành thật của Cố Bắc, Lâm Tuấn có hơi sững sờ, nhưng sau đó anh lại khẽ cười.
Cố Bắc không nói dối, mặc dù Lâm Tuấn không biết rõ rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh có thể dựa vào trực giác của bản thân và biểu hiện trên gương mặt của Cố Bắc để chắc chắn anh ta thật sự không hề để tâm đến vị trí người đứng đầu của nhà họ Cố.
Cũng giống như Lâm Tuấn, anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với quyền lực.
Lâm Tuấn nhìn thấy sự trong sáng trong ánh mắt của Cố Bắc, vậy nên anh đã tin lời Cố Bắc.
Chính vì điều này nên Lâm Tuấn mới càng không hiểu tại sao Cố Bắc lại đến phòng khám của mình.
“Nếu anh đã không có hứng thú với việc trở thành người đứng đầu nhà họ Cố, vậy tại sao không từ bỏ? Tại sao anh vẫn đến thành phố Yến Kinh này…”
Cố Bắc cười nhẹ, nói: “Nguyên nhân đầu tiên là do tôi không muốn bố ghét mình, hai anh em còn lại đều đến cả, nên đương nhiên tôi vẫn phải biết ý một chút, còn về nguyên nhân khác… lúc nãy tôi cũng đã nói qua với bác sĩ Hàn rồi, tôi không muốn để Cố Đông trở thành người đứng đầu nhà họ Cố…”
“Tại sao?”
Lâm Tuấn cảm thấy khó hiểu.
Lâm Tuấn vốn tưởng rằng mình đã lên kế hoạch gần như mọi thứ, nhưng đột nhiên lại nhận ra trên đời này không ai có thể lên hết được kế hoạch từ trước, có một vài việc bất khả kháng sẽ luôn ập đến bất ngờ khiến người ta mất cảnh giác, chẳng hạn như chuyện nhà họ Diệp, giờ lại còn cả tam thiếu gia nhà họ Cố đang ở trước mặt anh nữa.
Tại sao? Cổ Bắc củi đầu cười. “Bởi vì anh hai của tôi có tư cách để trở thành người đíng đầu tiếp theo của nhà họ Cố hơn, và cũng thích hợp hơn anh ta”. “Vậy nên anh ủng hệ anh hai của mình trở thành người đing đầu?”, Lâm Tuấn khê nhiu mày.
Vừa rồi anh còn tưởng tam thiếu gia nhà họ Cố sẽ không nhúng tay vào chuyện này, ai ngờ anh ta không những không làm gì Lâm Tuấn, mà còn không thèm đứng về phía Cố Đông, còn về anh hai của cố Bắc…
Lâm Tuấn đã nghe Dương Thiên Hạo nói ba vị thiếu gia của nhà họ Cố đều đã đến thành phố Yến Kinh, tính đến bây giờ thì Lâm Tuấn đã gặp được đại thiếu gia và tam thiếu gia của nhà họ Cố rồi, duy chỉ có nhị thiếu gia nhà họ Cố vẫn chưa gặp, điều này khiến Lâm Tuấn nhất thời cảm thấy khó hiểu….
…
Cố Bắc thực sự chỉ muốn đến để chào hỏi Lâm Tuấn, sẵn tiện nói cho Lâm Tuấn biết lập trường của anh ta.
Sau khi nói hết cho Lâm Tuấn nghe, Cố Bắc liền lịch sự xua tay, sau đó xoay người rời khỏi phòng khám.
Điều này khiến cho Lâm Tuấn phân vân một hồi, không khỏi cảm thấy bối rối, anh không biết tam thiếu gia nhà họ Cố có đang diễn gì không nữa.
Nhưng những lời mà Cố Bắc để lại trước khi rời đi đột nhiên gióng lên một hồi chuông báo động trong lòng Lâm Tuấn.
Câu đó nghĩa là…