Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 254
Ở nhà họ Cố ở Đế Đô.
Gia chủ nhà họ Cố, Cố Niên Hữu mặt mày rét lạnh ngồi trên ghế sofa, nghe trợ lý thuộc hạ của mình kể báo cáo điều tra xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ý của cậu là… chuyện Nam Nhi đột nhiên trúng gió trở thành người thực vật có liên quan đến thiếu gia phế vật nhà họ Hàn Hàn Chí Khiêm sao?”
Trợ lý lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn kết quả điều tra trên tay, vội vàng gật đầu.
“Không sai, Hàn Chí Khiêm đó hình như có cách sử dụng kim bạc vô cùng thần kỳ, dễ dàng phế một người, Nam thiếu gia có mấy thuộc hạ cũng từng bị hắn làm cho tàn phế, hơn nữa…”
“Hôm đó Nam thiếu gia đột nhiên bị trúng gió ở ngay trước cổng phòng khám của tên đó, lúc đó những ngoài Nam thiếu gia ra còn có mấy người khác cũng ngã xuống, biểu hiện và triệu chứng của họ giống Nam thiếu đến mấy phần, vậy nên có thể xác định được bệnh của Nam thiếu gia là do Hàn Chí Khiêm gây ra!”
Cố Niên Hữu mặt mày rét lạnh, khẽ gật đầu, giọng điệu ác liệt vô cùng.
“Thông báo cho Cố Bắc Cố Đông và Cố Tây đến Yến Kinh một chuyến, báo thù cho Cố Nam, ai đưa được tên Hàn Chí Khiêm đến trước mặt tôi…”
“Người đó sẽ là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Cố!”
“Vâng! Thưa ông!”
Trợ lý ngẩng đầu, mắt lóe sáng, vội vàng lui xuống.
Đến lúc này, gã cuối cùng cũng nhận ra dưới gương mặt lạnh giá của ông chủ ẩn giấu sự tức giận đến nhường nào, không ngờ ông ta có thể dùng vị trí gia chủ để làm phần thưởng cho chuyện lần này…
…
Sau khi Tịch Phong Húc rời khỏi, Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà vội vàng đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, đưa Tịch Ngự Sơn đến phòng khám của Lâm Tuấn, trong tình huống thông thường, bệnh viện nhất định không cho người nhà bệnh nhân đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng khi nhìn thấy người đến đón Tịch Ngự Sơn xuất viện là Lâm Tuấn, những bác sĩ trong bệnh viện lựa chọn im lặng, xua tay, chuẩn bị cho Tịch Ngự Sơn xuất viện.
Theo như những gì mấy bác sĩ đó thấy, Tịch Ngự Sơn sống dở chết dở có thể được bác sĩ Hàn dùng y thuật cao siêu đưa đi điều dưỡng cơ thể, rõ ràng tốt hơn ở lại bệnh viện này nhiều.
Vậy nên Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà không mất nhiều thì giờ đã có thể dễ dàng đưa Tịch Ngự Sơn ra khỏi phòng khám.
Làm như vậy Lâm Tuấn cũng có dự tính cho riêng mình, có Tịch Ngự Sơn trong tay mình, đồng nghĩa với việc có trong tay con át chủ bài với gia chủ Tịch Phong Húc của nhà họ Tịch, đến lúc đó cho dù chuyện giữa anh và Tịch Ngự Hà bị lộ ra, Lâm Tuấn cũng có tư cách để uy hiếp Tịch Phong Húc, để nhà họ Tịch ra tay giúp anh đối phó với nhà họ Cố ở Đế Đô.
Nói không hề sai, để đối phó với sự trả thù của nhà họ Cố, Lâm Tuấn đã thiết kế ra một kế hoạch hết sức cẩn thận, ngoại trừ…
Nhà họ Diệp.
Hơn một tuần đã trôi qua, Diệp Lương Thần không hề đến tìm Lâm Tuấn để châm cứu, thậm chí còn không đến tập đoàn Đường Thị.
Dường như biết tỏng lời mỗi tuần phải đến châm cứu một lần, nếu không sẽ trở thành phế vật là nói dối để hù dọa, Diệp Lương Thần cũng không biết trốn đi đâu rồi, một tuần nay chẳng thấy anh ta đâu.
Có điều Lâm Tuấn chẳng cảm thấy lạ, Diệp Lương Thần ở nhà họ Diệp vốn không có địa vị cao, cho dù anh ta thực sự ngoan ngoãn làm theo lời Lâm Tuấn, thì cũng chẳng thể có tác dụng ra quyết định như Tịch Ngự Hà ở nhà họ Tịch, Lâm Tuấn vừa bắt đầu đã không có kỳ vọng quá cao với tên này.
Lực lượng của ba đại gia tộc, hơn nữa mạng lưới quan hệ khổng lồ ở thành phố Yến Kinh với Lâm Tuấn mà nói đã hoàn toàn đủ dùng.
Mà khi Lâm Tuấn đang chuẩn bị, người của nhà họ Cố ở Đế Đô, cũng lặng lẽ đi đến Yến Kinh…
Nhà họ Diệp.
Gia chủ nhà họ Cố, Cố Niên Hữu mặt mày rét lạnh ngồi trên ghế sofa, nghe trợ lý thuộc hạ của mình kể báo cáo điều tra xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ý của cậu là… chuyện Nam Nhi đột nhiên trúng gió trở thành người thực vật có liên quan đến thiếu gia phế vật nhà họ Hàn Hàn Chí Khiêm sao?”
Trợ lý lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn kết quả điều tra trên tay, vội vàng gật đầu.
“Không sai, Hàn Chí Khiêm đó hình như có cách sử dụng kim bạc vô cùng thần kỳ, dễ dàng phế một người, Nam thiếu gia có mấy thuộc hạ cũng từng bị hắn làm cho tàn phế, hơn nữa…”
“Hôm đó Nam thiếu gia đột nhiên bị trúng gió ở ngay trước cổng phòng khám của tên đó, lúc đó những ngoài Nam thiếu gia ra còn có mấy người khác cũng ngã xuống, biểu hiện và triệu chứng của họ giống Nam thiếu đến mấy phần, vậy nên có thể xác định được bệnh của Nam thiếu gia là do Hàn Chí Khiêm gây ra!”
Cố Niên Hữu mặt mày rét lạnh, khẽ gật đầu, giọng điệu ác liệt vô cùng.
“Thông báo cho Cố Bắc Cố Đông và Cố Tây đến Yến Kinh một chuyến, báo thù cho Cố Nam, ai đưa được tên Hàn Chí Khiêm đến trước mặt tôi…”
“Người đó sẽ là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Cố!”
“Vâng! Thưa ông!”
Trợ lý ngẩng đầu, mắt lóe sáng, vội vàng lui xuống.
Đến lúc này, gã cuối cùng cũng nhận ra dưới gương mặt lạnh giá của ông chủ ẩn giấu sự tức giận đến nhường nào, không ngờ ông ta có thể dùng vị trí gia chủ để làm phần thưởng cho chuyện lần này…
…
Sau khi Tịch Phong Húc rời khỏi, Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà vội vàng đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, đưa Tịch Ngự Sơn đến phòng khám của Lâm Tuấn, trong tình huống thông thường, bệnh viện nhất định không cho người nhà bệnh nhân đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng khi nhìn thấy người đến đón Tịch Ngự Sơn xuất viện là Lâm Tuấn, những bác sĩ trong bệnh viện lựa chọn im lặng, xua tay, chuẩn bị cho Tịch Ngự Sơn xuất viện.
Theo như những gì mấy bác sĩ đó thấy, Tịch Ngự Sơn sống dở chết dở có thể được bác sĩ Hàn dùng y thuật cao siêu đưa đi điều dưỡng cơ thể, rõ ràng tốt hơn ở lại bệnh viện này nhiều.
Vậy nên Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà không mất nhiều thì giờ đã có thể dễ dàng đưa Tịch Ngự Sơn ra khỏi phòng khám.
Làm như vậy Lâm Tuấn cũng có dự tính cho riêng mình, có Tịch Ngự Sơn trong tay mình, đồng nghĩa với việc có trong tay con át chủ bài với gia chủ Tịch Phong Húc của nhà họ Tịch, đến lúc đó cho dù chuyện giữa anh và Tịch Ngự Hà bị lộ ra, Lâm Tuấn cũng có tư cách để uy hiếp Tịch Phong Húc, để nhà họ Tịch ra tay giúp anh đối phó với nhà họ Cố ở Đế Đô.
Nói không hề sai, để đối phó với sự trả thù của nhà họ Cố, Lâm Tuấn đã thiết kế ra một kế hoạch hết sức cẩn thận, ngoại trừ…
Nhà họ Diệp.
Hơn một tuần đã trôi qua, Diệp Lương Thần không hề đến tìm Lâm Tuấn để châm cứu, thậm chí còn không đến tập đoàn Đường Thị.
Dường như biết tỏng lời mỗi tuần phải đến châm cứu một lần, nếu không sẽ trở thành phế vật là nói dối để hù dọa, Diệp Lương Thần cũng không biết trốn đi đâu rồi, một tuần nay chẳng thấy anh ta đâu.
Có điều Lâm Tuấn chẳng cảm thấy lạ, Diệp Lương Thần ở nhà họ Diệp vốn không có địa vị cao, cho dù anh ta thực sự ngoan ngoãn làm theo lời Lâm Tuấn, thì cũng chẳng thể có tác dụng ra quyết định như Tịch Ngự Hà ở nhà họ Tịch, Lâm Tuấn vừa bắt đầu đã không có kỳ vọng quá cao với tên này.
Lực lượng của ba đại gia tộc, hơn nữa mạng lưới quan hệ khổng lồ ở thành phố Yến Kinh với Lâm Tuấn mà nói đã hoàn toàn đủ dùng.
Mà khi Lâm Tuấn đang chuẩn bị, người của nhà họ Cố ở Đế Đô, cũng lặng lẽ đi đến Yến Kinh…
Nhà họ Diệp.