Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 251
Đúng là…
Tất cả đều đúng như những gì Lâm Tuấn dự đoán.
Sau khi đám người Tịch Ngự Hà bước vào trong phòng khám, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bước lên phía trước, ánh mắt sáng ngời linh hoạt, uy nghiêm nhìn Lâm Tuấn rồi nói.
“Tôi là gia chủ của nhà họ Tịch – Tịch Phong Húc, chắc cậu là thiếu gia nhà họ Hàn ở rể nhà họ Đường đúng không?”
Lâm Tuấn định đứng dậy chào đón gia chủ của nhà họ Tịch, nghe giọng nói chê cười kia, trong lòng anh bùng lên cơn lửa giận, anh không đứng dậy nữa mà lạnh lùng trả lời.
“Phòng khám chỉ có bác sĩ Hàn và bệnh nhân của tôi, còn về nhà họ Hàn, nhà họ Tịch, nhà họ Đường gì đó? Trong phòng khám chúng tôi không biết…”
“Hay cho câu không biết”, Tịch Phong Húc nghe được ý châm biếm trong câu nói của Lâm Tuấn nhưng ông ta không hề tức giận, mà còn khẳng định được thân phận của Lâm Tuấn: “Vậy thì chúng ta không nói tới chuyện nhà họ Hàn, nhà họ Tịch, nhà họ Đường gì đó nữa, nói chuyện bệnh nhân đi!”
Nói rồi Tịch Phong Húc cao giọng chất vấn Lâm Tuấn.
“Con trai Tịch Ngự Sơn của tôi đang khỏe mạnh không có bệnh tật gì cả, bác sĩ Hàn có thể nói cho tôi biết, tại sao sau khi nó đến phòng khám của cậu lại đột nhiên trúng gió được không?”
Tịch Phong Húc không hổ danh là người một tay gây dựng lên nhà họ Tịch, là người biến nhà họ Tịch trở thành một trong số tứ đại gia tộc, trong giọng nói của ông ta cũng có khí phách phong thái rõ ràng.
Nếu người bình thường bị ông ta chất vấn như vậy, lại thêm vài tên vệ sĩ to con đứng sau ông ta uy hiếp thì chắc chắn là sẽ sợ ba hồn bảy vía, lập tức ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ông ta.
Nhưng Lâm Tuấn…
Lâm Tuấn vẫn nằm dài trên ghế dần nhắm mắt lại giống như muốn tiếp tục đánh một giấc ngủ trưa.
Nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy anh lẩm bẩm điều gì đó ở trong miệng.
“Tại sao lại trúng gió? Cơ thể không khỏe chứ còn có nguyên nhân nào khác nữa, không đủ chất dinh dưỡng, chức năng thận suy giảm, tất cả các nguyên nhân đều có thể xảy ra, ông tự đi tới bệnh viện kiểm tra là biết mà…”
Ánh mắt của Tịch Phong Húc đột nhiên trở lên lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Lâm Tuấn rồi im lặng một lúc.
Nếu như Lâm Tuấn nói, Tịch Ngự Sơn thật sự trúng gió thì ông ta sẽ không thể đổ chuyện này lên đầu Lâm Tuấn được, bởi nguyên nhân khiến một người bị trúng gió đúng là quá nhiều, chỉ cần tức giận thì cũng có thể khiến một người bị trúng gió rồi.
Nếu muốn đổ tội này lên đầu Lâm Tuấn thì buộc Tịch Phong Húc phải tìm ra bằng chứng.
Tra hỏi rõ ràng là cách không thể đối phó với Lâm Tuấn được.
Bằng chứng?
Dường như Tịch Ngự Hà đã nhận ra suy nghĩ trong lòng bố mình, anh ta lập tức cầm lấy thứ gì đó rồi nói với Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn… anh giải thích xem những vết kim nhỏ trên người anh tôi là thế nào? Tôi đã từng nghe nói thuật kim bạc của bác sĩ Hàn rất lợi hại, cho nên tôi mạnh dạn hỏi một câu, những vết kim này có liên quan đến bác sĩ Hàn phải không?”
Tịch Phong Húc bất ngờ quay đầu lại nhìn con trai mình.
“Ngự Hà, từ lúc nào mà con…”
Tịch Ngự Hà khiêm tốn cười rồi nói: “Lúc trước bố có nói muốn chất vấn bác sĩ Hàn, con mới nghĩ rằng phải tìm được một số bằng chứng thì mới bắt bác sĩ Hàn nhận tội được, vì vậy con đã điều tra thì tìm thấy vài vết kim trên người anh trai…”
“Tốt lắm!”
Tất cả đều đúng như những gì Lâm Tuấn dự đoán.
Sau khi đám người Tịch Ngự Hà bước vào trong phòng khám, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bước lên phía trước, ánh mắt sáng ngời linh hoạt, uy nghiêm nhìn Lâm Tuấn rồi nói.
“Tôi là gia chủ của nhà họ Tịch – Tịch Phong Húc, chắc cậu là thiếu gia nhà họ Hàn ở rể nhà họ Đường đúng không?”
Lâm Tuấn định đứng dậy chào đón gia chủ của nhà họ Tịch, nghe giọng nói chê cười kia, trong lòng anh bùng lên cơn lửa giận, anh không đứng dậy nữa mà lạnh lùng trả lời.
“Phòng khám chỉ có bác sĩ Hàn và bệnh nhân của tôi, còn về nhà họ Hàn, nhà họ Tịch, nhà họ Đường gì đó? Trong phòng khám chúng tôi không biết…”
“Hay cho câu không biết”, Tịch Phong Húc nghe được ý châm biếm trong câu nói của Lâm Tuấn nhưng ông ta không hề tức giận, mà còn khẳng định được thân phận của Lâm Tuấn: “Vậy thì chúng ta không nói tới chuyện nhà họ Hàn, nhà họ Tịch, nhà họ Đường gì đó nữa, nói chuyện bệnh nhân đi!”
Nói rồi Tịch Phong Húc cao giọng chất vấn Lâm Tuấn.
“Con trai Tịch Ngự Sơn của tôi đang khỏe mạnh không có bệnh tật gì cả, bác sĩ Hàn có thể nói cho tôi biết, tại sao sau khi nó đến phòng khám của cậu lại đột nhiên trúng gió được không?”
Tịch Phong Húc không hổ danh là người một tay gây dựng lên nhà họ Tịch, là người biến nhà họ Tịch trở thành một trong số tứ đại gia tộc, trong giọng nói của ông ta cũng có khí phách phong thái rõ ràng.
Nếu người bình thường bị ông ta chất vấn như vậy, lại thêm vài tên vệ sĩ to con đứng sau ông ta uy hiếp thì chắc chắn là sẽ sợ ba hồn bảy vía, lập tức ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ông ta.
Nhưng Lâm Tuấn…
Lâm Tuấn vẫn nằm dài trên ghế dần nhắm mắt lại giống như muốn tiếp tục đánh một giấc ngủ trưa.
Nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy anh lẩm bẩm điều gì đó ở trong miệng.
“Tại sao lại trúng gió? Cơ thể không khỏe chứ còn có nguyên nhân nào khác nữa, không đủ chất dinh dưỡng, chức năng thận suy giảm, tất cả các nguyên nhân đều có thể xảy ra, ông tự đi tới bệnh viện kiểm tra là biết mà…”
Ánh mắt của Tịch Phong Húc đột nhiên trở lên lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Lâm Tuấn rồi im lặng một lúc.
Nếu như Lâm Tuấn nói, Tịch Ngự Sơn thật sự trúng gió thì ông ta sẽ không thể đổ chuyện này lên đầu Lâm Tuấn được, bởi nguyên nhân khiến một người bị trúng gió đúng là quá nhiều, chỉ cần tức giận thì cũng có thể khiến một người bị trúng gió rồi.
Nếu muốn đổ tội này lên đầu Lâm Tuấn thì buộc Tịch Phong Húc phải tìm ra bằng chứng.
Tra hỏi rõ ràng là cách không thể đối phó với Lâm Tuấn được.
Bằng chứng?
Dường như Tịch Ngự Hà đã nhận ra suy nghĩ trong lòng bố mình, anh ta lập tức cầm lấy thứ gì đó rồi nói với Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn… anh giải thích xem những vết kim nhỏ trên người anh tôi là thế nào? Tôi đã từng nghe nói thuật kim bạc của bác sĩ Hàn rất lợi hại, cho nên tôi mạnh dạn hỏi một câu, những vết kim này có liên quan đến bác sĩ Hàn phải không?”
Tịch Phong Húc bất ngờ quay đầu lại nhìn con trai mình.
“Ngự Hà, từ lúc nào mà con…”
Tịch Ngự Hà khiêm tốn cười rồi nói: “Lúc trước bố có nói muốn chất vấn bác sĩ Hàn, con mới nghĩ rằng phải tìm được một số bằng chứng thì mới bắt bác sĩ Hàn nhận tội được, vì vậy con đã điều tra thì tìm thấy vài vết kim trên người anh trai…”
“Tốt lắm!”