Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 249
Chỉ là vì chồng cô không còn là thứ rác rưởi dễ bị ức hiếp như trước nữa, mà bây giờ anh là một người đàn ông có thủ đoạn riêng, không bao giờ chịu cúi đầu trước bất kỳ ai!
Nhìn sang bờ lưng rộng của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi liền cảm thấy an tâm.
Đường Tịnh Nghi đã dùng sức lực của một mình cô để chống đỡ cho nhà họ Đường, đột nhiên cô cảm thấy áp lực trên vai đột nhiên mất đi rất nhiều, đó là…
Cảm giác có một người đàn ông là trụ cột trong nhà.
Đó chính là Lâm Tuấn, anh đã gánh vác bớt áp lực với cô…
Sau khi dạy dỗ Diệp thiếu gia Diệp Lương Thần một bài học, cả ba người bèn rời khỏi tập đoàn Đường Thị.
Ngoại trừ cô gái ở quầy lễ tân biết Lâm Tuấn đã từng đến tập đoàn nhà họ Đường ra, thì những người khác đều không hề chú ý tới anh, càng không thể biết người yên lặng như Lâm Tuấn lại dám ngang ngược bá đạo dạy dỗ Diệp thiếu gia như vậy….
Sau khi rời khỏi tập đoàn Đường Thị, ba người Lâm Tuấn đến thẳng Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Yến Kinh.
Lâm Tuấn nói được làm được, anh đã hứa sẽ đòi lại công bằng cho ba người Bàng Thiên, vậy nên việc để Diệp Lương Thần đến phòng bệnh xin lỗi ba người bọn họ là điều đương nhiên.
Một lúc sau, cả ba đã xuất hiện ở phòng bệnh của đám Bàng Thiên.
Nhìn thấy Lâm Tuấn thật sự đưa Diệp thiếu gia đến, cả ba người Bàng Thiên lập tức sửng sốt.
Đặc biệt là Bàng Thiên, hai mắt cậu ta đầy kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn, sau đó lẩm bẩm.
“Ông chủ, anh Hàn, anh, anh thật sự…”
Lâm Tuấn không để cho Bàng Thiên kịp nói thêm, anh quay đầu ho khan vài tiếng, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Diệp Lương Thần, trầm giọng nói.
“Diệp thiếu gia, ba người anh em của tôi bị anh làm trọng thương đều đang ở đây, còn làm như thế nào thì anh tự quyết đi…”
Diệp Lương Thần nhanh chóng tiến lên vài bước, cúi đầu chào ba người đang nằm trên giường bệnh rồi nói.
“Ba vị đại ca, trước đây do tôi không nhìn thấy Thái Sơn nên đã xúc phạm mọi người, tôi thành thật xin lỗi, mong ba vị có thể bỏ qua cho tôi…
Tha, tha thứ…
Đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp mà lại cầu xin bọn họ tha thứ?
Thấy cành tượng trước mắt, Bàng Thiên giờ tay tát mạnh một cái vào mặt Lưu Tam Kim.
Lưu Tam Kim hét lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn Bàng Thiên.
“Bàng Thiên! Cậu làm trò gì vậy hả?”
Bàng Thiên ngây ngô hỏi: “Đau không, Tam Kim?”
Lưu Tam Kim tức tím người, lườm Bàng Thiên một cái.
“Cậu bớt nói linh tinh lại đi! Tự nhiên bị đánh ai mà không đau, để tớ tát lại cậu một cái cho cậu cảm nhận thử nhé?”
Tự nhiên bị Bàng Thiên tát một cái, Lưu Tam Kim vô cùng tức giận nhưng ba anh em bọn họ đùa nhau suốt ngày cũng quen rồi, tức thì tức thật nhưng Lưu Tam Kim cũng không quá bận tâm, càng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ.
Bàng Thiên cười ngây ngốc rồi ngồi trên giường nói.
“Hì hì, đau thì là thật rồi, vãi thật đấy…, không ngờ có một ngày Bàng Thiên tôi lại nở mày nở mặt như ngày hôm nay, lại còn được thiếu gia nhà họ Diệp đến tận nơi xin lỗi, cuộc đời này kể ra cũng đáng!”
Chu Lượng ở giường bên cũng lên tiếng: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa, đáng cái gì mà đáng, nếu không phải có anh Hàn thì đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng không thèm nhìn cậu một cái đấy”.
Ba người nói chuyện rôm rả chẳng để ý gì tới Diệp Lương Thần khiến anh ta không khỏi ngại ngùng.
“Khụ khụ…”
Diệp Lương Thần giả vờ ho vài tiếng để chứng minh sự tồn tại của mình, mong đám Bàng Thiên sẽ để ý tới anh ta, anh ta rút ra ba tờ chi phiếu rồi lấy bút viết roẹt roẹt vài nét sau đó đưa cho ba người đang ngồi trên giường một cách kính trọng.
“Ba anh, đây là ba tấm chi phiếu một triệu coi như là tiền thuốc thang tôi bồi thường cho ba anh, mong ba anh không để bụng chuyện đã xảy ra, tha thứ cho tôi”.
Một, một triệu?
Nhìn sang bờ lưng rộng của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi liền cảm thấy an tâm.
Đường Tịnh Nghi đã dùng sức lực của một mình cô để chống đỡ cho nhà họ Đường, đột nhiên cô cảm thấy áp lực trên vai đột nhiên mất đi rất nhiều, đó là…
Cảm giác có một người đàn ông là trụ cột trong nhà.
Đó chính là Lâm Tuấn, anh đã gánh vác bớt áp lực với cô…
Sau khi dạy dỗ Diệp thiếu gia Diệp Lương Thần một bài học, cả ba người bèn rời khỏi tập đoàn Đường Thị.
Ngoại trừ cô gái ở quầy lễ tân biết Lâm Tuấn đã từng đến tập đoàn nhà họ Đường ra, thì những người khác đều không hề chú ý tới anh, càng không thể biết người yên lặng như Lâm Tuấn lại dám ngang ngược bá đạo dạy dỗ Diệp thiếu gia như vậy….
Sau khi rời khỏi tập đoàn Đường Thị, ba người Lâm Tuấn đến thẳng Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Yến Kinh.
Lâm Tuấn nói được làm được, anh đã hứa sẽ đòi lại công bằng cho ba người Bàng Thiên, vậy nên việc để Diệp Lương Thần đến phòng bệnh xin lỗi ba người bọn họ là điều đương nhiên.
Một lúc sau, cả ba đã xuất hiện ở phòng bệnh của đám Bàng Thiên.
Nhìn thấy Lâm Tuấn thật sự đưa Diệp thiếu gia đến, cả ba người Bàng Thiên lập tức sửng sốt.
Đặc biệt là Bàng Thiên, hai mắt cậu ta đầy kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn, sau đó lẩm bẩm.
“Ông chủ, anh Hàn, anh, anh thật sự…”
Lâm Tuấn không để cho Bàng Thiên kịp nói thêm, anh quay đầu ho khan vài tiếng, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Diệp Lương Thần, trầm giọng nói.
“Diệp thiếu gia, ba người anh em của tôi bị anh làm trọng thương đều đang ở đây, còn làm như thế nào thì anh tự quyết đi…”
Diệp Lương Thần nhanh chóng tiến lên vài bước, cúi đầu chào ba người đang nằm trên giường bệnh rồi nói.
“Ba vị đại ca, trước đây do tôi không nhìn thấy Thái Sơn nên đã xúc phạm mọi người, tôi thành thật xin lỗi, mong ba vị có thể bỏ qua cho tôi…
Tha, tha thứ…
Đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp mà lại cầu xin bọn họ tha thứ?
Thấy cành tượng trước mắt, Bàng Thiên giờ tay tát mạnh một cái vào mặt Lưu Tam Kim.
Lưu Tam Kim hét lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn Bàng Thiên.
“Bàng Thiên! Cậu làm trò gì vậy hả?”
Bàng Thiên ngây ngô hỏi: “Đau không, Tam Kim?”
Lưu Tam Kim tức tím người, lườm Bàng Thiên một cái.
“Cậu bớt nói linh tinh lại đi! Tự nhiên bị đánh ai mà không đau, để tớ tát lại cậu một cái cho cậu cảm nhận thử nhé?”
Tự nhiên bị Bàng Thiên tát một cái, Lưu Tam Kim vô cùng tức giận nhưng ba anh em bọn họ đùa nhau suốt ngày cũng quen rồi, tức thì tức thật nhưng Lưu Tam Kim cũng không quá bận tâm, càng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ.
Bàng Thiên cười ngây ngốc rồi ngồi trên giường nói.
“Hì hì, đau thì là thật rồi, vãi thật đấy…, không ngờ có một ngày Bàng Thiên tôi lại nở mày nở mặt như ngày hôm nay, lại còn được thiếu gia nhà họ Diệp đến tận nơi xin lỗi, cuộc đời này kể ra cũng đáng!”
Chu Lượng ở giường bên cũng lên tiếng: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa, đáng cái gì mà đáng, nếu không phải có anh Hàn thì đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng không thèm nhìn cậu một cái đấy”.
Ba người nói chuyện rôm rả chẳng để ý gì tới Diệp Lương Thần khiến anh ta không khỏi ngại ngùng.
“Khụ khụ…”
Diệp Lương Thần giả vờ ho vài tiếng để chứng minh sự tồn tại của mình, mong đám Bàng Thiên sẽ để ý tới anh ta, anh ta rút ra ba tờ chi phiếu rồi lấy bút viết roẹt roẹt vài nét sau đó đưa cho ba người đang ngồi trên giường một cách kính trọng.
“Ba anh, đây là ba tấm chi phiếu một triệu coi như là tiền thuốc thang tôi bồi thường cho ba anh, mong ba anh không để bụng chuyện đã xảy ra, tha thứ cho tôi”.
Một, một triệu?