Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
*Chương có nội dung hình ảnh
Viện trưởng vừa nói vừa từ từ mở cửa phòng họp ra, cùng Lâm Tuấn bước vào.
Nhìn thấy Lâm Tuấn cùng viện trưởng bước vào, các bác sĩ trẻ đang vây quanh phòng họp lập tức xì xào bàn luận.
"Người thanh niên vừa rồi là ai vậy? Trông cậu ta không giống một bác sĩ chút nào? Tại sao cậu ta lại có thể tham gia cuộc họp hôm nay được cơ chứ..."
"Tôi không biết, tôi chưa từng thấy người thanh niên đó ở bệnh viện bao giờ, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi thì có lẽ cậu ta quen biết viện trưởng, hơn nữa còn có quan hệ tốt, chắc là người nhà của viện trưởng hay con của người thân không chừng, chắc đến dự hội nghị lần này là để quan sát học hỏi".
"Tại sao tôi vẫn cảm thấy người thân này của viện trưởng không giống lắm nhỉ? Vừa rồi hình như nghe thấy viện trưởng nói gì đó về bác sĩ phẫu thuật chính......"
Ngay lúc những người này đang bàn tán xôn xao bên ngoài phòng họp, thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đã dẫn Lâm Tuấn đang mặc một bộ đồ thường nhật tiến vào bên trong, sau đó bọn họ tiến tới chỗ bục hội nghị dưới bao ánh mắt của các bác sĩ khác.
Nhìn thấy mấy chục bác sĩ gần như lấp đầy phòng họp, Lâm Tuấn không khỏi có chút sững sờ.
Đây chẳng phải là một cuộc họp chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô trong mấy ngày nữa sao? Nói là họp chuẩn bị, nhưng Lâm Tuấn chỉ cho rằng có anh và một vài bác sĩ trợ lý khác trao đổi với nhau và xác nhận các chi tiết của ca mổ.
Thế nhưng. . .
Lúc này trong phòng họp lại có đến mấy chục bác sĩ đang ngồi, khiến cho Lâm Tuấn chưa rõ đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ... mấy người này đều là trợ lý cho ca mổ mấy hôm nữa của anh hay sao? Vậy thì phòng mổ không thể chứa được quá nhiều người như vậy đâu...
Ngay khi Lâm Tuấn đang bối rối thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đột nhiên hắng giọng rồi cầm mic lên.
"Mọi người đã đợi rất lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi xin trân trọng giới thiệu với các vị, người bên cạnh tôi chính là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là tổng phụ trách của ca mổ, cậu ấy là người đã viết kế hoạch ca mổ mà chúng ta vừa xem, tiếp theo, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bác sĩ Hàn Chí Khiêm nào!”
Viện trưởng dứt lời, nhưng trong phòng họp lại không có ai vỗ tay, chỉ có vài tiếng bấm 00 sao.
So với tiếng vỗ tay thì lúc này hầu hết mọi người trong phòng họp đều hoàn toàn im lặng....
Mặc dù không ngờ rằng các bác sĩ tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô lại nhiều như thế, nhưng ở kiếp trước anh đã quen với cảnh tượng này rồi, anh từng tham gia nhiều diễn đàn hội nghị học thuật trong giới y học vô cùng long trọng.
Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của các bác sỹ trong phòng họp, Lâm Tuấn đã bình tĩnh lại, lấy laptop ra rồi kết nối với máy chiếu.
Sau đó viện trưởng đưa cho Lâm Tuấn một chiếc mic có thể dễ dàng truyền giọng nói khắp phòng họp, anh tự giới thiệu bản thân mình.
“Các vị đã đợi lâu rồi, đúng như những gì viện trưởng vừa nói, tôi tên là Hàn Chí Khiêm, là người tổng phụ trách và là bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật diễn ra trong vài ngày tới”.
Phòng họp vẫn im lặng như tờ, dường như tất cả
Viện trưởng vừa nói vừa từ từ mở cửa phòng họp ra, cùng Lâm Tuấn bước vào.
Nhìn thấy Lâm Tuấn cùng viện trưởng bước vào, các bác sĩ trẻ đang vây quanh phòng họp lập tức xì xào bàn luận.
"Người thanh niên vừa rồi là ai vậy? Trông cậu ta không giống một bác sĩ chút nào? Tại sao cậu ta lại có thể tham gia cuộc họp hôm nay được cơ chứ..."
"Tôi không biết, tôi chưa từng thấy người thanh niên đó ở bệnh viện bao giờ, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi thì có lẽ cậu ta quen biết viện trưởng, hơn nữa còn có quan hệ tốt, chắc là người nhà của viện trưởng hay con của người thân không chừng, chắc đến dự hội nghị lần này là để quan sát học hỏi".
"Tại sao tôi vẫn cảm thấy người thân này của viện trưởng không giống lắm nhỉ? Vừa rồi hình như nghe thấy viện trưởng nói gì đó về bác sĩ phẫu thuật chính......"
Ngay lúc những người này đang bàn tán xôn xao bên ngoài phòng họp, thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đã dẫn Lâm Tuấn đang mặc một bộ đồ thường nhật tiến vào bên trong, sau đó bọn họ tiến tới chỗ bục hội nghị dưới bao ánh mắt của các bác sĩ khác.
Nhìn thấy mấy chục bác sĩ gần như lấp đầy phòng họp, Lâm Tuấn không khỏi có chút sững sờ.
Đây chẳng phải là một cuộc họp chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô trong mấy ngày nữa sao? Nói là họp chuẩn bị, nhưng Lâm Tuấn chỉ cho rằng có anh và một vài bác sĩ trợ lý khác trao đổi với nhau và xác nhận các chi tiết của ca mổ.
Thế nhưng. . .
Lúc này trong phòng họp lại có đến mấy chục bác sĩ đang ngồi, khiến cho Lâm Tuấn chưa rõ đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ... mấy người này đều là trợ lý cho ca mổ mấy hôm nữa của anh hay sao? Vậy thì phòng mổ không thể chứa được quá nhiều người như vậy đâu...
Ngay khi Lâm Tuấn đang bối rối thì viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đột nhiên hắng giọng rồi cầm mic lên.
"Mọi người đã đợi rất lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi xin trân trọng giới thiệu với các vị, người bên cạnh tôi chính là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ này, đồng thời cũng là tổng phụ trách của ca mổ, cậu ấy là người đã viết kế hoạch ca mổ mà chúng ta vừa xem, tiếp theo, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bác sĩ Hàn Chí Khiêm nào!”
Viện trưởng dứt lời, nhưng trong phòng họp lại không có ai vỗ tay, chỉ có vài tiếng bấm 00 sao.
So với tiếng vỗ tay thì lúc này hầu hết mọi người trong phòng họp đều hoàn toàn im lặng....
Mặc dù không ngờ rằng các bác sĩ tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô lại nhiều như thế, nhưng ở kiếp trước anh đã quen với cảnh tượng này rồi, anh từng tham gia nhiều diễn đàn hội nghị học thuật trong giới y học vô cùng long trọng.
Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của các bác sỹ trong phòng họp, Lâm Tuấn đã bình tĩnh lại, lấy laptop ra rồi kết nối với máy chiếu.
Sau đó viện trưởng đưa cho Lâm Tuấn một chiếc mic có thể dễ dàng truyền giọng nói khắp phòng họp, anh tự giới thiệu bản thân mình.
“Các vị đã đợi lâu rồi, đúng như những gì viện trưởng vừa nói, tôi tên là Hàn Chí Khiêm, là người tổng phụ trách và là bác sỹ mổ chính cho cuộc phẫu thuật diễn ra trong vài ngày tới”.
Phòng họp vẫn im lặng như tờ, dường như tất cả