-
Chương 36-40
Chương 36: Cậu cả nhà họ Tra
Mã Sơn vừa nghe đã hiểu: “Người anh em của tôi nói không ăn lời của người khác, chúng tôi phải mua khối đá đó cho bằng được”.
Lần này ông chủ không nhịn nữa, mắng thẳng vào mặt họ: “Ha ha, hai thằng nhóc không biết tốt xấu này, được thôi, tôi không bán cho các cậu nữa, trả tiền lại cho cậu này, cậu đi sang gian hàng khác mà mua đi”.
Mã Sơn cũng nổi đoá lên, túm chặt lấy cổ áo ông ta, giận dữ hỏi: “Ông mắng ai đó?”
“Cậu… Cậu còn dám đánh người nữa à?”, ông chủ hét toáng lên: “Đánh người! Đánh người này!”
Có vài nhân viên bảo vệ không biết từ đâu xuất hiện lớn tiếng quát: “Dừng tay lại! Để tôi xem ai dám đánh người khác ở đây!”
Họ nhìn Mã Sơn chằm chằm.
Anh ta không hề sợ hãi, vẫn không chịu thả tay ra.
Bỗng nghe có người nói: “Chú Minh đến rồi kìa”.
Phùng Thiên Minh chen vào trong đám đông, sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Mã Sơn mới thả tay ra, trả lời: “Chú Minh, người này không uy tín, chúng tôi đã trả tiền rồi mà ông ta muốn đổi ý”.
Ông chủ thấy chú Minh đến thì hơi bối rối, giải thích: “Chú Minh, không phải tôi không bán, chúng tôi chỉ mới thương lượng giá chứ chưa bán. Họ ra giá hai nghìn, có người ra giá một trăm nghìn, chú nói xem tôi nên bán sao đây?”
Nghe xong, chú Minh nhìn sang người đàn ông nhỏ con, hỏi: “Ông bạn này trông lạ mặt quá, không biết ông được người nào dẫn tới nhỉ?”
“Ông hai Phùng, ông ấy là người tôi dẫn vào”, mọi người tránh ra nhường đường, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông khá phúc hậu, ngậm một cái tẩu thuốc bước tới: “Ông hai Phùng không chào đón à?”
Vừa nhìn thấy người đến, Phùng Thiên Minh cười ha hả nói: “Hoá ra là cậu Tra, sao tôi lại không chào đón bạn của cậu được chứ”.
Trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Đây là cậu cả của nhà họ Tra, Tra Minh Huy, không ngờ lại gặp được anh ta ở đây”.
“Nhà họ Tra nào thế?”
“Ủa, ngay cả nhà họ Tra ở Hải Thành mà cậu cũng không biết, còn ra ngoài đây làm gì nữa!”
Đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần nghe nói đến nhà họ Tra, anh cũng hơi tò mò.
Lúc này Châu Na đi đến bên cạnh Lý Dục Thần, nói nhỏ: “Trong các gia tộc ở thành phố Hòa, xét về sức mạnh, nhà họ Tra thua nhà họ Lâm, nhà họ Phùng và nhà họ Triệu, nhưng nếu xét về độ lâu đời thì tất cả đều thua nhà họ Tra. Trong lịch sử nhà họ Tra từng có rất nhiều quan lớn, căn cơ vững chắc. Có điều nhà họ Tra ở huyện Hải Thành, hầu hết con cháu trong nhà đều sống rải rác ở nước ngoài nên trước giờ rất ít xuất hiện”.
Lý Dục Thần không biết vì sao Châu Na lại muốn nói cho mình biết những điều này, anh chỉ im lặng gật đầu.
Tra Minh Huy bước tới bên cạnh người đàn ông nhỏ con, giới thiệu với Phùng Thiên Minh: “Ông ấy là bạn của chú hai tôi ở Nam Dương, đến thành phố Hòa chơi vài ngày, biết ông ấy thích đồ cổ và đá nên tôi dẫn ông ấy đến chỗ của chú Minh dạo xem”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh, không biết ông tên là gì?”
“Lại Sĩ Công”.
Giọng điệu của người đàn ông nhỏ con nghe không được tự nhiên lắm.
Phùng Thiên Minh hơi bực mình, sầm mặt lại.
Tra Minh Huy có vẻ cũng không để ý lắm, anh ta ngậm tẩu thuốc, híp mắt lại, trông như chỉ là một người ngoài cuộc hóng hớt.
“Cậu Tra, khó được lần cậu ghé chơi, đến chỗ tôi uống trà đi”.
“Uống trà thì thôi, hôm nay chúng tôi chỉ đến chơi thôi. Ông hai, đồ ở chỗ ông có tiền cũng không mua được hả?”
“Cậu Tra, đây chỉ là một khối đá bình thường thôi, không tốn nhiều tiền như vậy đâu, cần gì phải thế? Chỗ tôi cũng có mấy viên ngọc tốt, hay là hai người qua đó xem xem?”
Tra Minh Huy xoè tay ra nhún vai: “Tôi không có hứng thú với ngọc, có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, ông Lại thích khối đá này thì tôi sẽ mua nó. Hay là thế này đi, lúc nãy ông ấy trả một trăm nghìn, tôi trả thêm năm trăm nghìn, coi như đền bù cho các cậu đây”.
Ông chủ bán đá đã choáng váng, ông ta không biết rốt cuộc mình đang bán cái gì.
Những người khác cũng bàn tán ầm ĩ.
Phùng Thiên Minh nhìn qua Lý Dục Thần.
Anh cũng đang nhìn ông ta.
Anh nhất định phải có được khối đá đen này.
Nhưng anh rất muốn xem thử thái độ của Phùng Thiên Minh ra sao.
Nếu xét về lý, thật ra cả hai bên đều có lý cả, chỉ còn xem xem Phùng Thiên Minh sẽ đứng về phía ai thôi.
Ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Tra, thế thì e là sẽ làm cậu thất vọng rồi. Đã báo giá thì không hối hận, đây là quy tắc của sảnh giao dịch chúng tôi. Nếu họ đã thương lượng xong, thứ này sẽ là của cậu Lý. Nếu hai người muốn thì có thể mua lại từ cậu Lý đây”.
Thái độ của Phùng Thiên Minh khiến cho Châu Na cảm thấy rất bất ngờ.
Một bên là nhà họ Tra ở Hải Thành và thương nhân Nam Dương, dù nhà họ Phùng không sợ, nhưng dẫu sao đắc tội nhà họ Tra vẫn là chuyện rắc rối.
Một bên chỉ là hai cậu thanh niên không có tiếng tăm gì, ngoài giỏi võ ra thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù chị ta cũng thiên về Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn, trên người tên họ Lại đó có một cảm giác khiến chị ta rất khó chịu.
Nhưng để giải quyết chuyện này vẫn còn có rất nhiều cách điều hoà khác.
Thế nhưng chú Minh lại rất thẳng thừng, không nể mặt cậu Tra chút nào.
Lẽ nào thực lực mà Lý Dục Thần thể hiện đã giúp chú Minh nhìn ra được lợi ích trong đó?
Hay là vì ông Khôn của Tiền Đường?
Châu Na rất tò mò, không biết rốt cuộc ông Khôn đã nói gì với chú Minh trong cuộc gọi ngày hôm đó.
Tra Minh Huy cũng không tức giận, vẫn ngậm tẩu thuốc đứng đó cười giả dối, nhưng trong mắt lại có vẻ phấn khích như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Mã Sơn hớn hở cầm khối đá từ dưới đất lên.
“Cậu không được lấy”.
Lại Sĩ Công đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mã Sơn.
Mã Sơn chỉ cảm thấy cổ tay mình cứng đờ như đang bị kìm sắt kẹp thật chặt.
Anh ta tự nhận mình rất mạnh, nhưng lại không thể rút tay ra khỏi tay Lại Sĩ Công.
Tay thả lỏng, khối đá từ trong tay anh ta rơi xuống.
Lại Sĩ Công dùng tay còn lại đỡ lấy khối đá, sau đó cười mỉa với Mã Sơn.
Nhưng nụ cười của ông ta rất nhanh đã cứng đơ.
Bởi vì cổ tay ông ta cũng bị Lý Dục Thần nắm lấy, giống y hệt cách ông ta nắm cổ tay Mã Sơn vậy.
Ông ta giãy hai lần vẫn không rút ra được, ngón tay thả lỏng, khối đá rơi xuống.
Rơi vào tay còn lại của Lý Dục Thần.
Anh cười khẩy: “Không cần ông giúp đâu, chúng tôi tự lấy được”.
Lại Sĩ Công biến sắc mặt: “Cậu là ai?”
Chương 37: Biến thành bụi bặm
“Người mua đá”, Lý Dục Thần thờ ơ đáp.
Tra Minh Huy cũng đã nhận ra có gì đó lạ thường, đi qua hỏi: “Sư huynh Lại, sao vậy?”
Lại Sĩ Công nhìn Lý Dục Thần chằm chằm, khuôn mặt đen gầy guộc phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt nham hiểm thoáng hiện sát ý, ông ta khịt mũi: “Chúng ta đi thôi”.
Tra Minh Huy nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, không nói gì, đi theo Lại Sĩ Công ra ngoài.
Lý Dục Thần không quan tâm lắm, bảo Mã Sơn lấy đá rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: “Chú Minh, chuyện hôm nay cảm ơn ông nhé”.
Phùng Thiên Minh lại rất khách sáo, cười đáp: “Không có gì đâu, tôi chỉ làm theo quy định thôi”.
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước”, Lý Dục Thần nói.
Phùng Thiên Minh cũng không níu kéo anh, chỉ nói: “Khi nào rảnh thì đến chơi nhé, hai vấn đề tôi nói ban nãy, cậu Lý về nhà nhớ suy nghĩ cho kĩ”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó rời khỏi sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Hôm nay thu hoạch cũng khấm khá.
Một miếng phỉ thuý thô kiếm lời hai trăm nghìn, một chiếc gương đồng cổ, một khối đá đen cấp trung.
Bao nhiêu đây đã vượt xa mong đợi.
Châu Na làm “tài xế” đặc biệt cho họ thì đương nhiên cũng phải đi theo.
Trong thang máy, Châu Na hỏi: “Rốt cuộc khối đá mà các cậu mua có lai lịch gì thế, tại sao nó lại có giá trị đến vậy?”
Lý Dục Thần đáp lời: “Một món đồ có hai nghìn, giá trị chỗ nào?”
Châu Na nghĩ, cãi cọ cả buổi cũng vẫn mua với giá hai nghìn đấy thôi.
“Cậu Tra còn ra giá năm trăm nghìn nữa kìa, các cậu mua với giá hai nghìn, không biết đã nhặt được món hời lớn gì nữa”, Châu Na không nhịn cười được: “Các cậu không thấy hả, mặt mày ông già bán đá tái mét luôn, chắc ông ta rất muốn ăn tươi nuốt sống các cậu đó”.
Lý Dục Thần cười, giá trị của đá đen cấp trung đâu chỉ là năm trăm nghìn.
“Lần này các cậu đắc tội nhà họ Tra, sau này cũng phải cẩn thận hơn đấy”, Châu Na nhắc nhở.
“Sợ gì anh ta chứ”, Mã Sơn vừa mới kiếm lời hai trăm nghìn bừng bừng khí thế: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh em bọn em đã sợ ai đâu!”
Châu Na lắc đầu: “Các cậu không biết thôi, mặc dù nhà họ Tra ít khi xuất đầu lộ diện nhưng có tiếng là rất tàn nhẫn. Họ có rất nhiều sản nghiệp ở Nam Dương, nghe nói họ có chút quan hệ với thuật sĩ bên đó”.
“Thuật sĩ Nam Dương?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên.
Xuống đến bãi đỗ xe ngầm, Châu Na đi lấy xe, Lý Dục Thần và Mã Sơn đứng đợi.
Mã Sơn đang có tâm trạng rất tốt, anh ta khoác tay lên vai Lý Dục Thần, nói: “Dục Thần, em được lắm đó, vừa ra tay đã kiếm được hai trăm nghìn, thêm vài lần nữa là có thể mua nhà rồi”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Lần này nhờ may mắn thôi, anh nghĩ ngày nào cũng có món hời cho anh nhặt hả”.
Bỗng nhiên họ nghe thấy Châu Na ở phía trước hét toáng lên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn lập tức đi qua.
Châu Na đang sợ hãi chỉ vào xe của mình.
Cửa xe đã mở, một đống rắn lít nha lít nhít bò trên ghế lái, nhìn thấy mà tê cả da đầu.
Trong đó có một con quấn trên vô lăng hệt như da rắn, chỉ có cái đầu ngóc lên cao và chiếc lưỡi đỏ như máu thè ra cho biết đây là một con rắn còn sống.
Nhìn kĩ hơn, trên ghế lái phụ và ghế sau cũng có rắn.
Khi cửa xe được mở cũng đã có rắn bò ra khỏi xe.
“Mẹ kiếp!”
Mã Sơn mắng một câu, nhưng lại bó tay hết cách.
Đánh nhau anh ta không sợ, nhưng còn đánh rắn, một con còn dễ xử, một đống thế này thì anh ta thực sự không biết nên ra tay như thế nào.
“Anh bảo vệ chị Na đi”.
Lý Dục Thần dặn một câu rồi đi về phía xe.
Không biết từ khi nào trên tay anh đã có thêm một lá bùa, anh lắc nhẹ, lá bùa trên tay lập tức bốc cháy.
Lý Dục Thần đọc nhẩm vài câu thần chú rồi vung tay lên, lá bùa đang cháy biến thành một tia sáng bay vụt vào trong xe.
Bỗng chốc có một ngọn lửa đỏ thẫm bao trùm cả chiếc xe.
Mùi cháy khét khó ngửi lập tức toả ra.
Một lát sau, lửa tắt.
Chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu, những con rắn kia đều đã cháy thành tro.
Lý Dục Thần thổi nhẹ một hơi, một cơn gió thổi qua, tất cả đều biến thành bụi bặm, trên xe không còn dấu vết nào khác.
Châu Na và Mã Sơn đều há hốc mồm.
Họ đã bao giờ được thấy kiểu pháp thuật tiên gia này đâu, họ cảm thấy ảo như đang xem phim điện ảnh vậy.
Lý Dục Thần bảo: “Không sao, đi thôi”.
Nhưng Châu Na lại không chịu đi xe này nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi là chân cẳng của chị ta mềm nhũn.
“Tôi bỏ chiếc xe này”.
Mã Sơn cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Xe tốt thế này mà bỏ luôn sao?”
Châu Na ném chìa khoá cho Mã Sơn: “Cậu thích thì tặng cho cậu đó”.
Nói xong chị ta đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Mã Sơn cầm chìa khoá: “Chị Na, vậy để em lái xe chở chị về cho”.
“Tôi thà đi bộ cũng không muốn đi chiếc xe này đâu”, Châu Na vô cùng kiên quyết.
Mã Sơn la lên từ đằng sau: “Chị cẩn thận nhé, trên đường cũng có rắn đấy”.
Châu Na “á” lên một tiếng, nhảy dựng ra sau túm chặt cánh tay Mã Sơn như thể đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Mã Sơn cười phá lên.
Lúc này Châu Na mới biết anh ta cố tình lừa mình, chị ta nổi giận: “Mã Sơn cậu hay lắm, to gan hơn rồi đúng không, dám trêu tôi à?”
Giận thì giận, nhưng tay vẫn túm chặt cánh tay của Mã Sơn không chịu buông ra.
Mã Sơn nói: “Em đâu có lừa chị, ý em là mùa này ven đường cũng có thể có rắn, chị phải cẩn thận đấy nhé”.
“Vậy, vậy hai cậu đi với tôi đi”.
Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ và trưởng thành cỡ nào, vào thời khắc quan trọng, kiểu gì họ cũng sẽ ra chiêu sát thủ của mình, đó là làm nũng. Mà ở trước mặt phụ nữ làm nũng, lúc nào đàn ông cũng sẽ mất đi sức chống cự.
Mã Sơn rất tiếc cho chiếc Porsche kia, nhưng Châu Na đã nói như thế, anh ta cũng không thể từ chối được.
Lý Dục Thần nhìn hai người họ, cười bảo: “Anh Mã Sơn, anh đưa chị Na về đi, cũng đừng đi bộ, ra ngoài bắt xe đi”.
“Vậy còn em?”
Chương 38: Thuật sĩ Nam Dương
“Em có một vài việc cần xử lý. À đúng rồi, đưa viên đá kia cho em”.
Mã Sơn đoán được đại khái anh muốn làm gì, bèn lấy viên đá đen ra đưa cho anh: “Được, em cẩn thận đấy”.
Lý Dục Thần gật đầu đưa họ đến lối ra bãi đỗ xe, nhìn họ lên xe taxi.
Sau đó anh mới xoay người trở lại bãi đỗ xe khi nãy, nói về phía góc:
“Ra ngoài đi”.
Một bóng người nhỏ nhắn đi ra từ trong góc, nói bằng giọng phổ thông không chuẩn và u ám:
“Ranh con chỉ có chút bản lĩnh mà dám dùng linh phù đốt rắn của tôi”.
Người đến chính là Lại Sĩ Công.
Lý Dục Thần chơi đùa viên đá đen trong tay: “Không phải ông muốn tảng đá này hay sao?”
Lại Sĩ Công cười khẩy: “Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì phải làm thế? Có năm trăm nghìn không muốn kiếm cứ muốn tặng không cho tôi”.
Lý Dục Thần nói: “Sao, ông muốn cướp à? Một viên đá hai nghìn tệ mà ông cũng cướp, nói ra không sợ người khác cười nhạo ư?”
“Hai nghìn tệ?”, Lại Sĩ Công cười to: “Ranh con, cậu có biết cậu đang cầm gì trong tay không? Cậu có biết biến nó thành bùa Phật sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Nghe đến bùa Phật, cuối cùng Lý Dục Thần cũng xác định được lai lịch của Lại Sĩ Công.
Châu Na nói nhà họ Tra có qua lại với thuật sĩ Nam Dương, Lại Sĩ Công chính là người Nam Dương.
Chắc chắn ông ta chính là thuật sĩ Nam Dương.
Thuật sĩ Nam Dương am hiểu các tà thuật như thuật Giáng Đầu, nuôi cổ trùng.
Thật ra cả Ngũ Độc và Giáng Đầu đều là cổ thuật bắt nguồn từ vùng biên giới Vân Nam Tứ Xuyên, mà cổ thuật bắt nguồn từ vu thuật.
Truyền thừa cổ thuật và vu thuật vốn là của Huyền Môn chính tông, tiếc là sau đó dần bị biến chất trong lúc lưu truyền, bị rất nhiều tà ma ngoại đạo sử dụng.
Khi truyền đến Nam Dương, vì không có chính đạo bảo vệ nên biến thành tà thuật.
“Được bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần nói theo cách phát âm của ông ta.
“Ranh con, cậu gây chuyện à?”
Lại Sĩ Công phẫn nộ.
“Đừng tưởng trên người có mấy là bùa là giữ được mạng của cậu”.
Dứt lời, ông ta nhất tay, một ánh sáng màu đen bay ra.
Lý Dục Thần thấy rõ ràng đó là một con rết.
Lại Sĩ Công mặc áo tay ngắn, cho nên con rết không phải bay ra từ trong tay áo của ông ta.
Như thế chỉ có một khả năng là con rết bay ra từ trong cánh tay của ông ta, nói cách khác đây là cổ trùng bản mệnh được ông ta nuôi bằng máu tươi của mình.
Lý Dục Thần cười khẽ, ngón cái đặt lên trên ngón giữa, đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng lớn bằng hạt đậu, sau đó anh bắn nhẹ một cái.
Tia sáng này lập tức bay đi, va chạm với tia sáng màu đen đang bay tới của Lại Sĩ Công.
Trên không trung có ánh sáng nổ tung, loé lên rất nhiều tia điện nhỏ.
Lại Sĩ Công kinh ngạc: “Chỉ Tiêm Lôi! Rốt cuộc cậu là ai?”
Sau lời ông ta nói, con rết rơi xuống đất, một làn khói xanh bốc lên, nó giãy giụa mấy cái rồi chết.
Phụt…
Lại Sĩ Công phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lý Dục Thần một cách khó tin, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Lý Dục Thần chậm rãi đến gần.
“Tôi vốn không định giết ông, nhưng ông ra tay quá tàn nhẫn, nếu chúng tôi chỉ là người bình thường thì e rằng kết cục của chúng tôi bây giờ còn đáng sợ hơn cả chết”.
“Ông biết dị thuật, vốn nên thuận theo ý trời, thay trời hành đạo, nhưng ông lại dựa vào tà thuật giết người vô tội, ông đáng chết vì tội ác mình đã gây ra”.
“Nếu ông đã học nghệ ở Nam Dương thì nên ở lại Nam Dương, vào trong nước mà còn ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng nước tôi rộng lớn như thế không có ai làm gì được ông à?”
“Hôm nay, tôi sẽ cho ông biết cái gì mới thật sự là tiên thuật!”
Dứt lời, anh nâng tay phải nắm lấy không khí.
Sấm chớp kéo đến!
Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Sau đó có tiếng sét kêu ầm một tiếng.
Một tia chớp đánh xuống từ trên hư không.
Bổ vào ngực Lại Sĩ Công.
Trước ngực ông ta lập tức xuất hiện một lỗ thủng to, toàn bộ lồng ngực trống rỗng, chỉ còn lại phần ngoài cháy khét.
Lại Sĩ Công chậm rãi ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khôn cùng.
Đến lúc chết ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.
…
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Lý Dục Thần chạy vặt ở quán cơm Thân Dân, buổi tối thì ở trong nhà luyện hoá viên đá đen kia.
Mã Sơn vẫn đi làm ở quán bar Lam Kiều, nhưng chức vụ đã từ Giám đốc tiếp khách thăng cấp thành trợ lý Tổng giám đốc.
Ngày đó sau khi đưa Châu Na về, anh ta quay lại bãi đỗ xe của chợ đồ cũ, chạy chiếc Porsche kia về.
Châu Na chỉ cần nhìn thấy chiếc xe kia thì trong mắt chỉ có hình ảnh của rắn.
Cho nên chiếc xe đó cũng thuộc về Mã Sơn.
Mỗi ngày anh ta đều chạy Porsche màu đỏ, rất là nở mày nở mặt.
Quán bar làm việc đến rất khuya, thường phải rạng sáng mới về nhà.
Làm thế cũng tiện cho hành động của Lý Dục Thần.
Anh mất ba buổi tối để luyện hoá viên đá đen kia, làm ra bốn lá bùa hộ mệnh.
Chút phần thừa còn lại vừa khéo dùng để sửa chữa tấm gương đồng kia.
Bùa hộ mệnh thứ nhất, anh đưa cho Đinh Hương.
Trong bốn lá bùa hộ mệnh, đây là lá bùa sử dụng đủ nguyên liệu nhất, cũng có hiệu quả tốt nhất.
Lý Dục Thần tự tay đeo lên cho Đinh Hương: “Nhớ kỹ nhất định phải đeo theo bên người, không được tháo xuống”.
Bùa hộ mệnh treo trước ngực, lúc tiếp xúc với làn da sẽ có cảm giác ấm áp, khiến trái tim Đinh Hương cũng ấm áp theo.
“Vâng, em sẽ luôn trân trọng quà anh Dục Thần tặng”, Đinh Hương nói.
Lá bùa thứ hai, Lý Dục Thần đưa cho Mã Sơn.
Ngoài ra, Lý Dục Thần còn lấy ra một lá bùa, bảo Mã Sơn mang đến cho Châu Na.
Nếu không nhờ Châu Na dẫn họ đi thì họ cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn, càng sẽ không mua được viên đá đen.
Huống hồ hôm đó Châu Na còn bị sợ, vì thế mà mất một chiếc xe, tự nhiên để Mã Sơn được lợi.
Mã Sơn là người thô lỗ, cũng không xem trọng thứ này cho lắm.
Nhưng Châu Na nghe nói là Lý Dục Thần tự làm thì vội vàng đeo nó lên người.
Chương 39: Cô có tin tôi không?
Lý Dục Thần định đưa lá bùa còn lại cho Lâm Mộng Đình.
Người ta tặng điện thoại cho anh, tặng cho người ta xem như trả lễ cũng đúng.
Huống hồ giữa hai người còn có một tờ giấy hôn ước.
Dù Lâm Mộng Đình không biết chuyện này.
Ngoài ra trên bầu trời của nhà họ Lâm phủ kín mây đen, nếu Lâm Mộng Đình ở nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bùa hộ mệnh này vừa khéo có thể bảo vệ cô tránh khỏi kiếp nạn.
Lý Dục Thần bèn gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình, nói có đồ muốn tặng cô, bảo cô ra ngoài gặp mặt.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại trả lời là bây giờ cô không rảnh, nếu có việc gấp thì đến bệnh viện gặp.
“Bệnh viện? Cô bị bệnh sao?”
Lý Dục Thần thầm hoảng hốt, chẳng lẽ anh tặng muộn bùa hộ mệnh rồi?
Không thể nào, bố cục mây đen che kín bầu trời đó cũng đâu lợi hại đến thế.
“À, không phải tôi, là ông nội của tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, cả nhà tôi đều đang ở bệnh viện”, trong giọng điệu của Lâm Mộng Đình lộ vẻ lo lắng.
“Ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đến ngay”.
Lý Dục Thần không biết Lâm Thượng Nghĩa xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay kiếp nạn đã đến.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng muốn gặp ông cụ một lần.
Hỏi ông cụ về chuyện năm đó.
Ông nội chỉ là một người nhặt phế liệu, sao lại quen biết với ông cụ Lâm?
Hơn nữa vì sao ông cụ Lâm lại đồng ý với mối hôn sự kia?
Lý Dục Thần vẫn luôn cảm thấy cái chết của ông nội rất kỳ lạ, có khi nào ông cụ Lâm biết được điều gì đó không?
Ngoài ra, hôn ước là do Lâm Thượng Nghĩa ký với ông nội anh, bên trên có chữ ký và vân tay của hai người.
Nếu Lâm Thượng Nghĩa chết thì mối hôn sự sẽ trở thành một tờ giấy vụn.
Dù muốn từ hôn cũng phải hoàn thành trước mặt ông cụ Lâm, nếu không chuyện này sẽ trở thành không thể giải quyết.
Việc làm này không phù hợp với tính cách của Lý Dục Thần, anh cũng không thể ăn nói với ông nội nơi chín suối.
Đến bệnh viện, Lý Dục Thần gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình, hai người gặp nhau ở cổng chính của bệnh viện.
Trông Lâm Mộng Đình rất tiều tuỵ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”, cô hỏi.
Lý Dục Thần lấy bùa hộ mệnh ra: “Đây là do tôi tự làm, tặng nó cho cô”.
Lâm Mộng Đình hơi bất ngờ, lúc cầm bùa hộ mệnh trong tay, lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác ấm áp.
“Cảm ơn”, Lâm Mộng Đình mấy ngày nay trông có vẻ tiều tuỵ thấy hơi cảm động.
Lý Dục Thần hỏi: “Ông nội cô bị bệnh gì vậy, sao tự nhiên lại nhập viện?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Bệnh viện cũng không khám ra được, chỉ nói là lớn tuổi nên các cơ quan chức năng bị thoái hoá nghiêm tọng”.
Lý Dục Thần nhíu mày, đây không giống lời nói của một bác sĩ chuyên nghiệp chút nào.
“Bình thường sức khoẻ của ông cụ thế nào? Nhà cô có bác sĩ riêng không?”
“Có, bình thường ông nội tôi rất khoẻ, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, thể lực còn dồi dào hơn lúc trẻ, có lẽ bắt đầu có vấn đề từ ba tháng trước, ông nội rất dễ mệt mỏi, ăn cũng ít hơn. Lúc đó bác sĩ kiểm tra nói là không thành vấn đề nên người nhà cũng không để tâm, chỉ nghĩ là lớn tuổi thôi. Nhưng mấy ngày trước, chính là ngay sau hôm anh đưa tôi về nhà, ông nội đột nhiên bệnh liệt giường không dậy nổi. Đã kiểm tra tất cả hạng mục có thể kiểm tra rồi, còn mời cả chuyên gia của Tiền Đường và Thân Châu đến khám, nhưng đều không khám ra bệnh”.
Tâm trạng Lâm Mộng Đình rất sa sút.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Lâm, nếu ông cụ mất, không biết trong nhà sẽ rối ren như thế nào nữa.
Hơn nữa từ nhỏ ông cụ đã rất yêu thương cháu gái là cô, tình cảm của hai ông cháu rất tốt.
“Gần đây nhà cô có xảy ra chuyện gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Chuyện gì cơ?”, Lâm Mộng Đình khó hiểu.
“Ví dụ như gia đình mâu thuẫn, công việc không thuận lợi vân vân”.
“Thật ra… tôi không quá quan tâm chuyện trong nhà, nhưng gần đây hình như việc kinh doanh của bố tôi đúng là không thuận lợi, tính tình cũng trở nên khó chịu, anh hỏi tôi vấn đề này làm gì?”
“Có phải cũng trong ba tháng nay không?”
Lâm Mộng Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại khái là thế”.
Lý Dục Thần đã có thể khẳng định bố cục mây đen che khuất bầu trời kia được bày ra từ ba tháng trước.
Thời gian cũng khớp với cách bày bố cục này.
Thay đổi số phận của một gia tộc, dù là bố cục phong thuỷ lợi hại đến mấy cũng phải cần thời gian.
Nhưng ông cụ Lâm chợt phát bệnh, việc này không hợp với logic cho lắm.
Vì người bày bố cục muốn khiến nhà họ Lâm suy thoái mà không thể phát hiện ra.
Nếu quá nóng lòng sẽ rất dễ bị người khác phát hiện.
Nếu một gia tộc như nhà họ Lâm phát hiện thì chắc chắn họ sẽ đánh trả.
“Tôi có thể đi gặp ông nội cô không?”
“Anh?”, Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Bây giờ tình trạng của ông nội rất nguy cấp, anh gặp ông ấy làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi biết chút y thuật, có lẽ có thể khám bệnh giúp ông cụ”.
“Anh biết y thuật sao?”
Lâm Mộng Đình thầm thấy vui mừng, nhưng cô chợt nhớ ra nơi này là bệnh viện tốt nhất của thành phố Hoà, còn có chuyên gia mời đến từ Tiền Đường và Thân Châu, nhưng bọn họ đều không thể chữa bệnh cho ông nội, Lý Dục Thần sẽ có cách gì được.
Cho nên cô cười buồn bã: “Cảm ơn lòng tốt của anh, bệnh của ông nội…”
“Cô có tin tôi không?”, Lý Dục Thần nhìn vào mắt Lâm Mộng Đình, hỏi cô.
Không biết vì sao, Lâm Mộng Đình lại có sự tin tưởng khó hiểu với Lý Dục Thần.
“Tôi tin”, cô nói.
“Vậy thì để tôi đi xem thử”.
Có lẽ vì cô nhìn thấy sự chân thành từ trong mắt Lý Dục Thần, cũng có lẽ vì nhớ lại biểu hiện thần kỳ của anh ngày đó.
Dù biết rõ là không thực tế, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Dù sao tình hình ông nội đã tệ lắm rồi, cho anh đi xem thử cũng chẳng sao.
“Được”.
Lâm Mộng Đình dẫn Lý Dục Thần vào trong bệnh viện.
Chương 40: Chuẩn bị hậu sự đi!
Nơi này là một phân viện của bệnh viện số một thành phố Hoà, cũng được gọi là bệnh viện chăm sóc sức khoẻ cán bộ.
Bệnh viện không lớn nhưng điều kiện rất tốt, cũng vắng người.
Người đến nơi này khám bệnh không có tiền cũng có quyền.
Nhưng nhà họ Lâm vẫn lo lắng môi trường bệnh viện sẽ làm ồn ông cụ, nên gần như bao hết cả tầng chăm sóc đặc biệt.
Trong nhóm chữa bệnh ngoài Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà dẫn theo một nhóm bác sĩ chủ nhiệm còn có chuyên gia mời đến từ bệnh viện số một thuộc đại học Nam Giang và bệnh viện Hoa Kim của Thân Châu.
Cả tầng lầu được canh gác nghiêm ngặt, ngoài bảo vệ và y tá của bệnh viện còn có vệ sĩ do nhà họ Lâm sắp xếp.
Lâm Mộng Đình là cô cả nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Lý Dục Thần đi theo cô, thuận lợi đến trước phòng bệnh của Lâm Thượng Nghĩa.
Phòng bệnh rất rộng lớn, có đầy đủ các dụng cụ máy móc.
Ông cụ Lâm nằm trên giường bệnh, trong mũi ghim ống oxi, trên cơ thể được nối dây với rất nhiều máy móc.
Ông cụ nhắm mắt, nhíu chặt mày trông rất đau đớn.
Ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nhỏ giọng thảo luận tình trạng bệnh, thi thoảng lắc đầu.
Người nhà họ Lâm cũng đứng một bên im lặng lắng nghe.
Lý Dục Thần đi theo sau lưng Lâm Mộng Đình, vì mọi người đều đang tập trung vào ông cụ và bác sĩ nên không ai chú ý đến anh.
Anh quét thần thức qua người ông cụ Lâm, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải bệnh, cũng không phải hết tuổi thọ.
Mà là trúng tà.
Nói đúng hơn là bị nguyền rủa.
Sức sống bị cướp đi, ba hồn cũng nhạt dần.
Nếu không nghĩ cách thì tối đa chưa đến ba ngày, ông cụ sẽ đi đời.
Bác sĩ thảo luận một lúc dường như đã có kết luận, bèn gọi người của nhà họ Lâm đi ra phòng nghỉ ngơi bên ngoài.
Bác sĩ dẫn đầu lắc đầu với Lâm Thu Thanh: “Ông Lâm, mọi người vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
“Viện trưởng Diêu, không còn cách gì khác ư? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi có mất bao nhiêu tiền cũng được”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.
Viện trưởng Diêu thở dài: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông. Nếu chỉ một mình tôi nói thế có lẽ mọi người không tin, nhưng Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường và Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu đều ở đây, chúng tôi thật sự hết cách với bệnh của cụ nhà”.
Lâm Thu Thanh biết có ép buộc thêm nữa cũng vô ích.
Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà, Giáo sư Tôn của đại học Nam Giang, Trưởng khoa Chung của bệnh viện Hoa Kim Thân Châu, một nhóm bác sĩ như thế cũng không thể chữa khỏi bệnh của ông cụ thì đưa ra nước ngoài cũng không có kết quả tốt hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Lâm Mộng Đình do dự một lát rồi nói: “Bố, con có dẫn một người bạn đến đây”.
Lâm Thu Thanh đang đau buồn chỉ ừ một tiếng, cũng không quan tâm con gái vừa nói gì.
“Bố, bạn con muốn gặp ông nội”.
“Cái gì?”, lúc này Lâm Thu Thanh mới lấy lại tinh thần: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, ông nội con như thế sao có thể để người ngoài làm phiền ông được?”
Bây giờ, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.
Một chàng trai trẻ tuổi, trông rất có tinh thần, nhưng cũng không hề xuất sắc.
Lâm Mộng Đình giải thích: “Bạn con có chút hiểu biết về y thuật, có lẽ có thể khám bệnh cho ông nội”.
Lâm Thu Thanh nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, một thằng nhóc còn nhỏ như thế thì có thể biết y thuật gì được.
Tâm trạng của ông ta vốn đang rất tệ, cho nên cũng không dễ chịu với con gái, cất giọng nặng nề: “Con không xem đây là đâu à? Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đang ở đây, đừng khiến bố mất mặt”.
Lâm Mộng Đình cũng biết dẫn người khác đến chữa bệnh cho ông nội ngay trước mặt Viện trưởng Diêu là đang vả vào mặt người ta.
Nhưng mạng của ông nội quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé.
“Bố, tình trạng ông nội đã tệ đến mức không thể tệ hơn nữa rồi, cứ cho bạn con xem thử đi”.
Lâm Thu Thanh hơi do dự, đúng thế, có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến mức nào?
Ông ta nhìn về phía Viện trưởng Diêu: “Viện trưởng Diêu, con gái không hiểu chuyện, khiến ông phải chê cười rồi, ông xem người cũng đã đến đây…”
Viện trưởng Diêu cười gượng gạo: “Không sao không sao, cô Lâm cũng là vì lòng hiếu thảo mà thôi, có thể hiểu được”.
Sau đó ông ta hỏi Lý Dục Thần: “Không biết cậu là học sinh giỏi của trường nào, đang làm việc ở bệnh viện nào?”
“Tôi chưa từng đi học, cũng không phải bác sĩ”, Lý Dục Thần trả lời rất thành thật.
Viện trưởng Diêu thoáng sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Chưa từng đi học, không phải bác sĩ mà còn dám đến đây chữa bệnh?”
“Bậy bạ!”
Lâm Thu Thanh nổi giận.
Lúc này, bà Lâm ở bên cạnh chợt hét lên: “Cậu… Cậu là Lý Dục Thần!”
“Cái gì?”
Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc.
“Cậu ta là Lý Dục Thần?”
“Đúng, chính xác là cậu ta”, bà Lâm chỉ vào Lý Dục Thần: “Đổi quần áo, cắt tóc nên trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể nhận ra, mãi đến khi nãy cậu ta nói chuyện mới nghe ra được”.
Lâm Mộng Đình thấy khó hiểu: “Mẹ, hai người quen nhau sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn chất vấn Lâm Mộng Đình: “Con không biết cậu ta là ai à?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Con chỉ mới quen anh ấy được hai ngày thôi”.
“Ha, Lý Dục Thần cậu đúng là ghê gớm, lại dám chuyển mục tiêu đến con gái tôi!”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Anh ấy là người tốt, mấy ngày trước anh ấy còn cứu mạng con nữa”.
“Người tốt? Con có biết cậu ta là ai không?”
“Là ai?”
“Cậu ta là chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt mấy ngày trước con còn khóc lóc ầm ĩ phản đối nói có đánh chết con cũng không chịu cưới đấy. Mấy ngày trước, cậu ta cầm giấy hôn ước đến nhà, sau đó bị mẹ đuổi về”.
“Cái gì?”
Lâm Mộng Đình thật sự không dám tin.
Cô ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần.
Không ngờ người đàn ông này lại chính là chồng chưa cưới của cô.
Tâm trạng cô nhất thời trở nên phức tạp.
Lúc này, không ai chú ý đến chuyện quản gia Lạc Minh Sa vốn đang đứng ở một bên lặng lẽ lui ra ngoài.
“Mộng Đình, con đừng mắc bẫy của cậu ta”, bà Lâm nhắc nhở: “Cậu ta không chiếm được lợi ích lúc ở nhà chúng ta nên ra ngoài có ý đồ với con, con ngây thơ, hiền lành, dễ dàng tin tưởng người khác. Cứu mạng con gì chứ, nói không chừng đó là cái bẫy do cậu ta bày ra để con chui vào đó”.
Mã Sơn vừa nghe đã hiểu: “Người anh em của tôi nói không ăn lời của người khác, chúng tôi phải mua khối đá đó cho bằng được”.
Lần này ông chủ không nhịn nữa, mắng thẳng vào mặt họ: “Ha ha, hai thằng nhóc không biết tốt xấu này, được thôi, tôi không bán cho các cậu nữa, trả tiền lại cho cậu này, cậu đi sang gian hàng khác mà mua đi”.
Mã Sơn cũng nổi đoá lên, túm chặt lấy cổ áo ông ta, giận dữ hỏi: “Ông mắng ai đó?”
“Cậu… Cậu còn dám đánh người nữa à?”, ông chủ hét toáng lên: “Đánh người! Đánh người này!”
Có vài nhân viên bảo vệ không biết từ đâu xuất hiện lớn tiếng quát: “Dừng tay lại! Để tôi xem ai dám đánh người khác ở đây!”
Họ nhìn Mã Sơn chằm chằm.
Anh ta không hề sợ hãi, vẫn không chịu thả tay ra.
Bỗng nghe có người nói: “Chú Minh đến rồi kìa”.
Phùng Thiên Minh chen vào trong đám đông, sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Mã Sơn mới thả tay ra, trả lời: “Chú Minh, người này không uy tín, chúng tôi đã trả tiền rồi mà ông ta muốn đổi ý”.
Ông chủ thấy chú Minh đến thì hơi bối rối, giải thích: “Chú Minh, không phải tôi không bán, chúng tôi chỉ mới thương lượng giá chứ chưa bán. Họ ra giá hai nghìn, có người ra giá một trăm nghìn, chú nói xem tôi nên bán sao đây?”
Nghe xong, chú Minh nhìn sang người đàn ông nhỏ con, hỏi: “Ông bạn này trông lạ mặt quá, không biết ông được người nào dẫn tới nhỉ?”
“Ông hai Phùng, ông ấy là người tôi dẫn vào”, mọi người tránh ra nhường đường, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông khá phúc hậu, ngậm một cái tẩu thuốc bước tới: “Ông hai Phùng không chào đón à?”
Vừa nhìn thấy người đến, Phùng Thiên Minh cười ha hả nói: “Hoá ra là cậu Tra, sao tôi lại không chào đón bạn của cậu được chứ”.
Trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Đây là cậu cả của nhà họ Tra, Tra Minh Huy, không ngờ lại gặp được anh ta ở đây”.
“Nhà họ Tra nào thế?”
“Ủa, ngay cả nhà họ Tra ở Hải Thành mà cậu cũng không biết, còn ra ngoài đây làm gì nữa!”
Đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần nghe nói đến nhà họ Tra, anh cũng hơi tò mò.
Lúc này Châu Na đi đến bên cạnh Lý Dục Thần, nói nhỏ: “Trong các gia tộc ở thành phố Hòa, xét về sức mạnh, nhà họ Tra thua nhà họ Lâm, nhà họ Phùng và nhà họ Triệu, nhưng nếu xét về độ lâu đời thì tất cả đều thua nhà họ Tra. Trong lịch sử nhà họ Tra từng có rất nhiều quan lớn, căn cơ vững chắc. Có điều nhà họ Tra ở huyện Hải Thành, hầu hết con cháu trong nhà đều sống rải rác ở nước ngoài nên trước giờ rất ít xuất hiện”.
Lý Dục Thần không biết vì sao Châu Na lại muốn nói cho mình biết những điều này, anh chỉ im lặng gật đầu.
Tra Minh Huy bước tới bên cạnh người đàn ông nhỏ con, giới thiệu với Phùng Thiên Minh: “Ông ấy là bạn của chú hai tôi ở Nam Dương, đến thành phố Hòa chơi vài ngày, biết ông ấy thích đồ cổ và đá nên tôi dẫn ông ấy đến chỗ của chú Minh dạo xem”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh, không biết ông tên là gì?”
“Lại Sĩ Công”.
Giọng điệu của người đàn ông nhỏ con nghe không được tự nhiên lắm.
Phùng Thiên Minh hơi bực mình, sầm mặt lại.
Tra Minh Huy có vẻ cũng không để ý lắm, anh ta ngậm tẩu thuốc, híp mắt lại, trông như chỉ là một người ngoài cuộc hóng hớt.
“Cậu Tra, khó được lần cậu ghé chơi, đến chỗ tôi uống trà đi”.
“Uống trà thì thôi, hôm nay chúng tôi chỉ đến chơi thôi. Ông hai, đồ ở chỗ ông có tiền cũng không mua được hả?”
“Cậu Tra, đây chỉ là một khối đá bình thường thôi, không tốn nhiều tiền như vậy đâu, cần gì phải thế? Chỗ tôi cũng có mấy viên ngọc tốt, hay là hai người qua đó xem xem?”
Tra Minh Huy xoè tay ra nhún vai: “Tôi không có hứng thú với ngọc, có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, ông Lại thích khối đá này thì tôi sẽ mua nó. Hay là thế này đi, lúc nãy ông ấy trả một trăm nghìn, tôi trả thêm năm trăm nghìn, coi như đền bù cho các cậu đây”.
Ông chủ bán đá đã choáng váng, ông ta không biết rốt cuộc mình đang bán cái gì.
Những người khác cũng bàn tán ầm ĩ.
Phùng Thiên Minh nhìn qua Lý Dục Thần.
Anh cũng đang nhìn ông ta.
Anh nhất định phải có được khối đá đen này.
Nhưng anh rất muốn xem thử thái độ của Phùng Thiên Minh ra sao.
Nếu xét về lý, thật ra cả hai bên đều có lý cả, chỉ còn xem xem Phùng Thiên Minh sẽ đứng về phía ai thôi.
Ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Tra, thế thì e là sẽ làm cậu thất vọng rồi. Đã báo giá thì không hối hận, đây là quy tắc của sảnh giao dịch chúng tôi. Nếu họ đã thương lượng xong, thứ này sẽ là của cậu Lý. Nếu hai người muốn thì có thể mua lại từ cậu Lý đây”.
Thái độ của Phùng Thiên Minh khiến cho Châu Na cảm thấy rất bất ngờ.
Một bên là nhà họ Tra ở Hải Thành và thương nhân Nam Dương, dù nhà họ Phùng không sợ, nhưng dẫu sao đắc tội nhà họ Tra vẫn là chuyện rắc rối.
Một bên chỉ là hai cậu thanh niên không có tiếng tăm gì, ngoài giỏi võ ra thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù chị ta cũng thiên về Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn, trên người tên họ Lại đó có một cảm giác khiến chị ta rất khó chịu.
Nhưng để giải quyết chuyện này vẫn còn có rất nhiều cách điều hoà khác.
Thế nhưng chú Minh lại rất thẳng thừng, không nể mặt cậu Tra chút nào.
Lẽ nào thực lực mà Lý Dục Thần thể hiện đã giúp chú Minh nhìn ra được lợi ích trong đó?
Hay là vì ông Khôn của Tiền Đường?
Châu Na rất tò mò, không biết rốt cuộc ông Khôn đã nói gì với chú Minh trong cuộc gọi ngày hôm đó.
Tra Minh Huy cũng không tức giận, vẫn ngậm tẩu thuốc đứng đó cười giả dối, nhưng trong mắt lại có vẻ phấn khích như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Mã Sơn hớn hở cầm khối đá từ dưới đất lên.
“Cậu không được lấy”.
Lại Sĩ Công đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mã Sơn.
Mã Sơn chỉ cảm thấy cổ tay mình cứng đờ như đang bị kìm sắt kẹp thật chặt.
Anh ta tự nhận mình rất mạnh, nhưng lại không thể rút tay ra khỏi tay Lại Sĩ Công.
Tay thả lỏng, khối đá từ trong tay anh ta rơi xuống.
Lại Sĩ Công dùng tay còn lại đỡ lấy khối đá, sau đó cười mỉa với Mã Sơn.
Nhưng nụ cười của ông ta rất nhanh đã cứng đơ.
Bởi vì cổ tay ông ta cũng bị Lý Dục Thần nắm lấy, giống y hệt cách ông ta nắm cổ tay Mã Sơn vậy.
Ông ta giãy hai lần vẫn không rút ra được, ngón tay thả lỏng, khối đá rơi xuống.
Rơi vào tay còn lại của Lý Dục Thần.
Anh cười khẩy: “Không cần ông giúp đâu, chúng tôi tự lấy được”.
Lại Sĩ Công biến sắc mặt: “Cậu là ai?”
Chương 37: Biến thành bụi bặm
“Người mua đá”, Lý Dục Thần thờ ơ đáp.
Tra Minh Huy cũng đã nhận ra có gì đó lạ thường, đi qua hỏi: “Sư huynh Lại, sao vậy?”
Lại Sĩ Công nhìn Lý Dục Thần chằm chằm, khuôn mặt đen gầy guộc phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt nham hiểm thoáng hiện sát ý, ông ta khịt mũi: “Chúng ta đi thôi”.
Tra Minh Huy nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, không nói gì, đi theo Lại Sĩ Công ra ngoài.
Lý Dục Thần không quan tâm lắm, bảo Mã Sơn lấy đá rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: “Chú Minh, chuyện hôm nay cảm ơn ông nhé”.
Phùng Thiên Minh lại rất khách sáo, cười đáp: “Không có gì đâu, tôi chỉ làm theo quy định thôi”.
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước”, Lý Dục Thần nói.
Phùng Thiên Minh cũng không níu kéo anh, chỉ nói: “Khi nào rảnh thì đến chơi nhé, hai vấn đề tôi nói ban nãy, cậu Lý về nhà nhớ suy nghĩ cho kĩ”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó rời khỏi sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Hôm nay thu hoạch cũng khấm khá.
Một miếng phỉ thuý thô kiếm lời hai trăm nghìn, một chiếc gương đồng cổ, một khối đá đen cấp trung.
Bao nhiêu đây đã vượt xa mong đợi.
Châu Na làm “tài xế” đặc biệt cho họ thì đương nhiên cũng phải đi theo.
Trong thang máy, Châu Na hỏi: “Rốt cuộc khối đá mà các cậu mua có lai lịch gì thế, tại sao nó lại có giá trị đến vậy?”
Lý Dục Thần đáp lời: “Một món đồ có hai nghìn, giá trị chỗ nào?”
Châu Na nghĩ, cãi cọ cả buổi cũng vẫn mua với giá hai nghìn đấy thôi.
“Cậu Tra còn ra giá năm trăm nghìn nữa kìa, các cậu mua với giá hai nghìn, không biết đã nhặt được món hời lớn gì nữa”, Châu Na không nhịn cười được: “Các cậu không thấy hả, mặt mày ông già bán đá tái mét luôn, chắc ông ta rất muốn ăn tươi nuốt sống các cậu đó”.
Lý Dục Thần cười, giá trị của đá đen cấp trung đâu chỉ là năm trăm nghìn.
“Lần này các cậu đắc tội nhà họ Tra, sau này cũng phải cẩn thận hơn đấy”, Châu Na nhắc nhở.
“Sợ gì anh ta chứ”, Mã Sơn vừa mới kiếm lời hai trăm nghìn bừng bừng khí thế: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh em bọn em đã sợ ai đâu!”
Châu Na lắc đầu: “Các cậu không biết thôi, mặc dù nhà họ Tra ít khi xuất đầu lộ diện nhưng có tiếng là rất tàn nhẫn. Họ có rất nhiều sản nghiệp ở Nam Dương, nghe nói họ có chút quan hệ với thuật sĩ bên đó”.
“Thuật sĩ Nam Dương?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên.
Xuống đến bãi đỗ xe ngầm, Châu Na đi lấy xe, Lý Dục Thần và Mã Sơn đứng đợi.
Mã Sơn đang có tâm trạng rất tốt, anh ta khoác tay lên vai Lý Dục Thần, nói: “Dục Thần, em được lắm đó, vừa ra tay đã kiếm được hai trăm nghìn, thêm vài lần nữa là có thể mua nhà rồi”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Lần này nhờ may mắn thôi, anh nghĩ ngày nào cũng có món hời cho anh nhặt hả”.
Bỗng nhiên họ nghe thấy Châu Na ở phía trước hét toáng lên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn lập tức đi qua.
Châu Na đang sợ hãi chỉ vào xe của mình.
Cửa xe đã mở, một đống rắn lít nha lít nhít bò trên ghế lái, nhìn thấy mà tê cả da đầu.
Trong đó có một con quấn trên vô lăng hệt như da rắn, chỉ có cái đầu ngóc lên cao và chiếc lưỡi đỏ như máu thè ra cho biết đây là một con rắn còn sống.
Nhìn kĩ hơn, trên ghế lái phụ và ghế sau cũng có rắn.
Khi cửa xe được mở cũng đã có rắn bò ra khỏi xe.
“Mẹ kiếp!”
Mã Sơn mắng một câu, nhưng lại bó tay hết cách.
Đánh nhau anh ta không sợ, nhưng còn đánh rắn, một con còn dễ xử, một đống thế này thì anh ta thực sự không biết nên ra tay như thế nào.
“Anh bảo vệ chị Na đi”.
Lý Dục Thần dặn một câu rồi đi về phía xe.
Không biết từ khi nào trên tay anh đã có thêm một lá bùa, anh lắc nhẹ, lá bùa trên tay lập tức bốc cháy.
Lý Dục Thần đọc nhẩm vài câu thần chú rồi vung tay lên, lá bùa đang cháy biến thành một tia sáng bay vụt vào trong xe.
Bỗng chốc có một ngọn lửa đỏ thẫm bao trùm cả chiếc xe.
Mùi cháy khét khó ngửi lập tức toả ra.
Một lát sau, lửa tắt.
Chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu, những con rắn kia đều đã cháy thành tro.
Lý Dục Thần thổi nhẹ một hơi, một cơn gió thổi qua, tất cả đều biến thành bụi bặm, trên xe không còn dấu vết nào khác.
Châu Na và Mã Sơn đều há hốc mồm.
Họ đã bao giờ được thấy kiểu pháp thuật tiên gia này đâu, họ cảm thấy ảo như đang xem phim điện ảnh vậy.
Lý Dục Thần bảo: “Không sao, đi thôi”.
Nhưng Châu Na lại không chịu đi xe này nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi là chân cẳng của chị ta mềm nhũn.
“Tôi bỏ chiếc xe này”.
Mã Sơn cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Xe tốt thế này mà bỏ luôn sao?”
Châu Na ném chìa khoá cho Mã Sơn: “Cậu thích thì tặng cho cậu đó”.
Nói xong chị ta đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Mã Sơn cầm chìa khoá: “Chị Na, vậy để em lái xe chở chị về cho”.
“Tôi thà đi bộ cũng không muốn đi chiếc xe này đâu”, Châu Na vô cùng kiên quyết.
Mã Sơn la lên từ đằng sau: “Chị cẩn thận nhé, trên đường cũng có rắn đấy”.
Châu Na “á” lên một tiếng, nhảy dựng ra sau túm chặt cánh tay Mã Sơn như thể đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Mã Sơn cười phá lên.
Lúc này Châu Na mới biết anh ta cố tình lừa mình, chị ta nổi giận: “Mã Sơn cậu hay lắm, to gan hơn rồi đúng không, dám trêu tôi à?”
Giận thì giận, nhưng tay vẫn túm chặt cánh tay của Mã Sơn không chịu buông ra.
Mã Sơn nói: “Em đâu có lừa chị, ý em là mùa này ven đường cũng có thể có rắn, chị phải cẩn thận đấy nhé”.
“Vậy, vậy hai cậu đi với tôi đi”.
Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ và trưởng thành cỡ nào, vào thời khắc quan trọng, kiểu gì họ cũng sẽ ra chiêu sát thủ của mình, đó là làm nũng. Mà ở trước mặt phụ nữ làm nũng, lúc nào đàn ông cũng sẽ mất đi sức chống cự.
Mã Sơn rất tiếc cho chiếc Porsche kia, nhưng Châu Na đã nói như thế, anh ta cũng không thể từ chối được.
Lý Dục Thần nhìn hai người họ, cười bảo: “Anh Mã Sơn, anh đưa chị Na về đi, cũng đừng đi bộ, ra ngoài bắt xe đi”.
“Vậy còn em?”
Chương 38: Thuật sĩ Nam Dương
“Em có một vài việc cần xử lý. À đúng rồi, đưa viên đá kia cho em”.
Mã Sơn đoán được đại khái anh muốn làm gì, bèn lấy viên đá đen ra đưa cho anh: “Được, em cẩn thận đấy”.
Lý Dục Thần gật đầu đưa họ đến lối ra bãi đỗ xe, nhìn họ lên xe taxi.
Sau đó anh mới xoay người trở lại bãi đỗ xe khi nãy, nói về phía góc:
“Ra ngoài đi”.
Một bóng người nhỏ nhắn đi ra từ trong góc, nói bằng giọng phổ thông không chuẩn và u ám:
“Ranh con chỉ có chút bản lĩnh mà dám dùng linh phù đốt rắn của tôi”.
Người đến chính là Lại Sĩ Công.
Lý Dục Thần chơi đùa viên đá đen trong tay: “Không phải ông muốn tảng đá này hay sao?”
Lại Sĩ Công cười khẩy: “Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì phải làm thế? Có năm trăm nghìn không muốn kiếm cứ muốn tặng không cho tôi”.
Lý Dục Thần nói: “Sao, ông muốn cướp à? Một viên đá hai nghìn tệ mà ông cũng cướp, nói ra không sợ người khác cười nhạo ư?”
“Hai nghìn tệ?”, Lại Sĩ Công cười to: “Ranh con, cậu có biết cậu đang cầm gì trong tay không? Cậu có biết biến nó thành bùa Phật sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Nghe đến bùa Phật, cuối cùng Lý Dục Thần cũng xác định được lai lịch của Lại Sĩ Công.
Châu Na nói nhà họ Tra có qua lại với thuật sĩ Nam Dương, Lại Sĩ Công chính là người Nam Dương.
Chắc chắn ông ta chính là thuật sĩ Nam Dương.
Thuật sĩ Nam Dương am hiểu các tà thuật như thuật Giáng Đầu, nuôi cổ trùng.
Thật ra cả Ngũ Độc và Giáng Đầu đều là cổ thuật bắt nguồn từ vùng biên giới Vân Nam Tứ Xuyên, mà cổ thuật bắt nguồn từ vu thuật.
Truyền thừa cổ thuật và vu thuật vốn là của Huyền Môn chính tông, tiếc là sau đó dần bị biến chất trong lúc lưu truyền, bị rất nhiều tà ma ngoại đạo sử dụng.
Khi truyền đến Nam Dương, vì không có chính đạo bảo vệ nên biến thành tà thuật.
“Được bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần nói theo cách phát âm của ông ta.
“Ranh con, cậu gây chuyện à?”
Lại Sĩ Công phẫn nộ.
“Đừng tưởng trên người có mấy là bùa là giữ được mạng của cậu”.
Dứt lời, ông ta nhất tay, một ánh sáng màu đen bay ra.
Lý Dục Thần thấy rõ ràng đó là một con rết.
Lại Sĩ Công mặc áo tay ngắn, cho nên con rết không phải bay ra từ trong tay áo của ông ta.
Như thế chỉ có một khả năng là con rết bay ra từ trong cánh tay của ông ta, nói cách khác đây là cổ trùng bản mệnh được ông ta nuôi bằng máu tươi của mình.
Lý Dục Thần cười khẽ, ngón cái đặt lên trên ngón giữa, đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng lớn bằng hạt đậu, sau đó anh bắn nhẹ một cái.
Tia sáng này lập tức bay đi, va chạm với tia sáng màu đen đang bay tới của Lại Sĩ Công.
Trên không trung có ánh sáng nổ tung, loé lên rất nhiều tia điện nhỏ.
Lại Sĩ Công kinh ngạc: “Chỉ Tiêm Lôi! Rốt cuộc cậu là ai?”
Sau lời ông ta nói, con rết rơi xuống đất, một làn khói xanh bốc lên, nó giãy giụa mấy cái rồi chết.
Phụt…
Lại Sĩ Công phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lý Dục Thần một cách khó tin, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Lý Dục Thần chậm rãi đến gần.
“Tôi vốn không định giết ông, nhưng ông ra tay quá tàn nhẫn, nếu chúng tôi chỉ là người bình thường thì e rằng kết cục của chúng tôi bây giờ còn đáng sợ hơn cả chết”.
“Ông biết dị thuật, vốn nên thuận theo ý trời, thay trời hành đạo, nhưng ông lại dựa vào tà thuật giết người vô tội, ông đáng chết vì tội ác mình đã gây ra”.
“Nếu ông đã học nghệ ở Nam Dương thì nên ở lại Nam Dương, vào trong nước mà còn ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng nước tôi rộng lớn như thế không có ai làm gì được ông à?”
“Hôm nay, tôi sẽ cho ông biết cái gì mới thật sự là tiên thuật!”
Dứt lời, anh nâng tay phải nắm lấy không khí.
Sấm chớp kéo đến!
Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Sau đó có tiếng sét kêu ầm một tiếng.
Một tia chớp đánh xuống từ trên hư không.
Bổ vào ngực Lại Sĩ Công.
Trước ngực ông ta lập tức xuất hiện một lỗ thủng to, toàn bộ lồng ngực trống rỗng, chỉ còn lại phần ngoài cháy khét.
Lại Sĩ Công chậm rãi ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khôn cùng.
Đến lúc chết ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.
…
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Lý Dục Thần chạy vặt ở quán cơm Thân Dân, buổi tối thì ở trong nhà luyện hoá viên đá đen kia.
Mã Sơn vẫn đi làm ở quán bar Lam Kiều, nhưng chức vụ đã từ Giám đốc tiếp khách thăng cấp thành trợ lý Tổng giám đốc.
Ngày đó sau khi đưa Châu Na về, anh ta quay lại bãi đỗ xe của chợ đồ cũ, chạy chiếc Porsche kia về.
Châu Na chỉ cần nhìn thấy chiếc xe kia thì trong mắt chỉ có hình ảnh của rắn.
Cho nên chiếc xe đó cũng thuộc về Mã Sơn.
Mỗi ngày anh ta đều chạy Porsche màu đỏ, rất là nở mày nở mặt.
Quán bar làm việc đến rất khuya, thường phải rạng sáng mới về nhà.
Làm thế cũng tiện cho hành động của Lý Dục Thần.
Anh mất ba buổi tối để luyện hoá viên đá đen kia, làm ra bốn lá bùa hộ mệnh.
Chút phần thừa còn lại vừa khéo dùng để sửa chữa tấm gương đồng kia.
Bùa hộ mệnh thứ nhất, anh đưa cho Đinh Hương.
Trong bốn lá bùa hộ mệnh, đây là lá bùa sử dụng đủ nguyên liệu nhất, cũng có hiệu quả tốt nhất.
Lý Dục Thần tự tay đeo lên cho Đinh Hương: “Nhớ kỹ nhất định phải đeo theo bên người, không được tháo xuống”.
Bùa hộ mệnh treo trước ngực, lúc tiếp xúc với làn da sẽ có cảm giác ấm áp, khiến trái tim Đinh Hương cũng ấm áp theo.
“Vâng, em sẽ luôn trân trọng quà anh Dục Thần tặng”, Đinh Hương nói.
Lá bùa thứ hai, Lý Dục Thần đưa cho Mã Sơn.
Ngoài ra, Lý Dục Thần còn lấy ra một lá bùa, bảo Mã Sơn mang đến cho Châu Na.
Nếu không nhờ Châu Na dẫn họ đi thì họ cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn, càng sẽ không mua được viên đá đen.
Huống hồ hôm đó Châu Na còn bị sợ, vì thế mà mất một chiếc xe, tự nhiên để Mã Sơn được lợi.
Mã Sơn là người thô lỗ, cũng không xem trọng thứ này cho lắm.
Nhưng Châu Na nghe nói là Lý Dục Thần tự làm thì vội vàng đeo nó lên người.
Chương 39: Cô có tin tôi không?
Lý Dục Thần định đưa lá bùa còn lại cho Lâm Mộng Đình.
Người ta tặng điện thoại cho anh, tặng cho người ta xem như trả lễ cũng đúng.
Huống hồ giữa hai người còn có một tờ giấy hôn ước.
Dù Lâm Mộng Đình không biết chuyện này.
Ngoài ra trên bầu trời của nhà họ Lâm phủ kín mây đen, nếu Lâm Mộng Đình ở nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bùa hộ mệnh này vừa khéo có thể bảo vệ cô tránh khỏi kiếp nạn.
Lý Dục Thần bèn gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình, nói có đồ muốn tặng cô, bảo cô ra ngoài gặp mặt.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại trả lời là bây giờ cô không rảnh, nếu có việc gấp thì đến bệnh viện gặp.
“Bệnh viện? Cô bị bệnh sao?”
Lý Dục Thần thầm hoảng hốt, chẳng lẽ anh tặng muộn bùa hộ mệnh rồi?
Không thể nào, bố cục mây đen che kín bầu trời đó cũng đâu lợi hại đến thế.
“À, không phải tôi, là ông nội của tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, cả nhà tôi đều đang ở bệnh viện”, trong giọng điệu của Lâm Mộng Đình lộ vẻ lo lắng.
“Ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đến ngay”.
Lý Dục Thần không biết Lâm Thượng Nghĩa xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay kiếp nạn đã đến.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng muốn gặp ông cụ một lần.
Hỏi ông cụ về chuyện năm đó.
Ông nội chỉ là một người nhặt phế liệu, sao lại quen biết với ông cụ Lâm?
Hơn nữa vì sao ông cụ Lâm lại đồng ý với mối hôn sự kia?
Lý Dục Thần vẫn luôn cảm thấy cái chết của ông nội rất kỳ lạ, có khi nào ông cụ Lâm biết được điều gì đó không?
Ngoài ra, hôn ước là do Lâm Thượng Nghĩa ký với ông nội anh, bên trên có chữ ký và vân tay của hai người.
Nếu Lâm Thượng Nghĩa chết thì mối hôn sự sẽ trở thành một tờ giấy vụn.
Dù muốn từ hôn cũng phải hoàn thành trước mặt ông cụ Lâm, nếu không chuyện này sẽ trở thành không thể giải quyết.
Việc làm này không phù hợp với tính cách của Lý Dục Thần, anh cũng không thể ăn nói với ông nội nơi chín suối.
Đến bệnh viện, Lý Dục Thần gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình, hai người gặp nhau ở cổng chính của bệnh viện.
Trông Lâm Mộng Đình rất tiều tuỵ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”, cô hỏi.
Lý Dục Thần lấy bùa hộ mệnh ra: “Đây là do tôi tự làm, tặng nó cho cô”.
Lâm Mộng Đình hơi bất ngờ, lúc cầm bùa hộ mệnh trong tay, lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác ấm áp.
“Cảm ơn”, Lâm Mộng Đình mấy ngày nay trông có vẻ tiều tuỵ thấy hơi cảm động.
Lý Dục Thần hỏi: “Ông nội cô bị bệnh gì vậy, sao tự nhiên lại nhập viện?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Bệnh viện cũng không khám ra được, chỉ nói là lớn tuổi nên các cơ quan chức năng bị thoái hoá nghiêm tọng”.
Lý Dục Thần nhíu mày, đây không giống lời nói của một bác sĩ chuyên nghiệp chút nào.
“Bình thường sức khoẻ của ông cụ thế nào? Nhà cô có bác sĩ riêng không?”
“Có, bình thường ông nội tôi rất khoẻ, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, thể lực còn dồi dào hơn lúc trẻ, có lẽ bắt đầu có vấn đề từ ba tháng trước, ông nội rất dễ mệt mỏi, ăn cũng ít hơn. Lúc đó bác sĩ kiểm tra nói là không thành vấn đề nên người nhà cũng không để tâm, chỉ nghĩ là lớn tuổi thôi. Nhưng mấy ngày trước, chính là ngay sau hôm anh đưa tôi về nhà, ông nội đột nhiên bệnh liệt giường không dậy nổi. Đã kiểm tra tất cả hạng mục có thể kiểm tra rồi, còn mời cả chuyên gia của Tiền Đường và Thân Châu đến khám, nhưng đều không khám ra bệnh”.
Tâm trạng Lâm Mộng Đình rất sa sút.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Lâm, nếu ông cụ mất, không biết trong nhà sẽ rối ren như thế nào nữa.
Hơn nữa từ nhỏ ông cụ đã rất yêu thương cháu gái là cô, tình cảm của hai ông cháu rất tốt.
“Gần đây nhà cô có xảy ra chuyện gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Chuyện gì cơ?”, Lâm Mộng Đình khó hiểu.
“Ví dụ như gia đình mâu thuẫn, công việc không thuận lợi vân vân”.
“Thật ra… tôi không quá quan tâm chuyện trong nhà, nhưng gần đây hình như việc kinh doanh của bố tôi đúng là không thuận lợi, tính tình cũng trở nên khó chịu, anh hỏi tôi vấn đề này làm gì?”
“Có phải cũng trong ba tháng nay không?”
Lâm Mộng Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại khái là thế”.
Lý Dục Thần đã có thể khẳng định bố cục mây đen che khuất bầu trời kia được bày ra từ ba tháng trước.
Thời gian cũng khớp với cách bày bố cục này.
Thay đổi số phận của một gia tộc, dù là bố cục phong thuỷ lợi hại đến mấy cũng phải cần thời gian.
Nhưng ông cụ Lâm chợt phát bệnh, việc này không hợp với logic cho lắm.
Vì người bày bố cục muốn khiến nhà họ Lâm suy thoái mà không thể phát hiện ra.
Nếu quá nóng lòng sẽ rất dễ bị người khác phát hiện.
Nếu một gia tộc như nhà họ Lâm phát hiện thì chắc chắn họ sẽ đánh trả.
“Tôi có thể đi gặp ông nội cô không?”
“Anh?”, Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Bây giờ tình trạng của ông nội rất nguy cấp, anh gặp ông ấy làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi biết chút y thuật, có lẽ có thể khám bệnh giúp ông cụ”.
“Anh biết y thuật sao?”
Lâm Mộng Đình thầm thấy vui mừng, nhưng cô chợt nhớ ra nơi này là bệnh viện tốt nhất của thành phố Hoà, còn có chuyên gia mời đến từ Tiền Đường và Thân Châu, nhưng bọn họ đều không thể chữa bệnh cho ông nội, Lý Dục Thần sẽ có cách gì được.
Cho nên cô cười buồn bã: “Cảm ơn lòng tốt của anh, bệnh của ông nội…”
“Cô có tin tôi không?”, Lý Dục Thần nhìn vào mắt Lâm Mộng Đình, hỏi cô.
Không biết vì sao, Lâm Mộng Đình lại có sự tin tưởng khó hiểu với Lý Dục Thần.
“Tôi tin”, cô nói.
“Vậy thì để tôi đi xem thử”.
Có lẽ vì cô nhìn thấy sự chân thành từ trong mắt Lý Dục Thần, cũng có lẽ vì nhớ lại biểu hiện thần kỳ của anh ngày đó.
Dù biết rõ là không thực tế, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Dù sao tình hình ông nội đã tệ lắm rồi, cho anh đi xem thử cũng chẳng sao.
“Được”.
Lâm Mộng Đình dẫn Lý Dục Thần vào trong bệnh viện.
Chương 40: Chuẩn bị hậu sự đi!
Nơi này là một phân viện của bệnh viện số một thành phố Hoà, cũng được gọi là bệnh viện chăm sóc sức khoẻ cán bộ.
Bệnh viện không lớn nhưng điều kiện rất tốt, cũng vắng người.
Người đến nơi này khám bệnh không có tiền cũng có quyền.
Nhưng nhà họ Lâm vẫn lo lắng môi trường bệnh viện sẽ làm ồn ông cụ, nên gần như bao hết cả tầng chăm sóc đặc biệt.
Trong nhóm chữa bệnh ngoài Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà dẫn theo một nhóm bác sĩ chủ nhiệm còn có chuyên gia mời đến từ bệnh viện số một thuộc đại học Nam Giang và bệnh viện Hoa Kim của Thân Châu.
Cả tầng lầu được canh gác nghiêm ngặt, ngoài bảo vệ và y tá của bệnh viện còn có vệ sĩ do nhà họ Lâm sắp xếp.
Lâm Mộng Đình là cô cả nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Lý Dục Thần đi theo cô, thuận lợi đến trước phòng bệnh của Lâm Thượng Nghĩa.
Phòng bệnh rất rộng lớn, có đầy đủ các dụng cụ máy móc.
Ông cụ Lâm nằm trên giường bệnh, trong mũi ghim ống oxi, trên cơ thể được nối dây với rất nhiều máy móc.
Ông cụ nhắm mắt, nhíu chặt mày trông rất đau đớn.
Ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nhỏ giọng thảo luận tình trạng bệnh, thi thoảng lắc đầu.
Người nhà họ Lâm cũng đứng một bên im lặng lắng nghe.
Lý Dục Thần đi theo sau lưng Lâm Mộng Đình, vì mọi người đều đang tập trung vào ông cụ và bác sĩ nên không ai chú ý đến anh.
Anh quét thần thức qua người ông cụ Lâm, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải bệnh, cũng không phải hết tuổi thọ.
Mà là trúng tà.
Nói đúng hơn là bị nguyền rủa.
Sức sống bị cướp đi, ba hồn cũng nhạt dần.
Nếu không nghĩ cách thì tối đa chưa đến ba ngày, ông cụ sẽ đi đời.
Bác sĩ thảo luận một lúc dường như đã có kết luận, bèn gọi người của nhà họ Lâm đi ra phòng nghỉ ngơi bên ngoài.
Bác sĩ dẫn đầu lắc đầu với Lâm Thu Thanh: “Ông Lâm, mọi người vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
“Viện trưởng Diêu, không còn cách gì khác ư? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi có mất bao nhiêu tiền cũng được”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.
Viện trưởng Diêu thở dài: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông. Nếu chỉ một mình tôi nói thế có lẽ mọi người không tin, nhưng Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường và Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu đều ở đây, chúng tôi thật sự hết cách với bệnh của cụ nhà”.
Lâm Thu Thanh biết có ép buộc thêm nữa cũng vô ích.
Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà, Giáo sư Tôn của đại học Nam Giang, Trưởng khoa Chung của bệnh viện Hoa Kim Thân Châu, một nhóm bác sĩ như thế cũng không thể chữa khỏi bệnh của ông cụ thì đưa ra nước ngoài cũng không có kết quả tốt hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Lâm Mộng Đình do dự một lát rồi nói: “Bố, con có dẫn một người bạn đến đây”.
Lâm Thu Thanh đang đau buồn chỉ ừ một tiếng, cũng không quan tâm con gái vừa nói gì.
“Bố, bạn con muốn gặp ông nội”.
“Cái gì?”, lúc này Lâm Thu Thanh mới lấy lại tinh thần: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, ông nội con như thế sao có thể để người ngoài làm phiền ông được?”
Bây giờ, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.
Một chàng trai trẻ tuổi, trông rất có tinh thần, nhưng cũng không hề xuất sắc.
Lâm Mộng Đình giải thích: “Bạn con có chút hiểu biết về y thuật, có lẽ có thể khám bệnh cho ông nội”.
Lâm Thu Thanh nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, một thằng nhóc còn nhỏ như thế thì có thể biết y thuật gì được.
Tâm trạng của ông ta vốn đang rất tệ, cho nên cũng không dễ chịu với con gái, cất giọng nặng nề: “Con không xem đây là đâu à? Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đang ở đây, đừng khiến bố mất mặt”.
Lâm Mộng Đình cũng biết dẫn người khác đến chữa bệnh cho ông nội ngay trước mặt Viện trưởng Diêu là đang vả vào mặt người ta.
Nhưng mạng của ông nội quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé.
“Bố, tình trạng ông nội đã tệ đến mức không thể tệ hơn nữa rồi, cứ cho bạn con xem thử đi”.
Lâm Thu Thanh hơi do dự, đúng thế, có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến mức nào?
Ông ta nhìn về phía Viện trưởng Diêu: “Viện trưởng Diêu, con gái không hiểu chuyện, khiến ông phải chê cười rồi, ông xem người cũng đã đến đây…”
Viện trưởng Diêu cười gượng gạo: “Không sao không sao, cô Lâm cũng là vì lòng hiếu thảo mà thôi, có thể hiểu được”.
Sau đó ông ta hỏi Lý Dục Thần: “Không biết cậu là học sinh giỏi của trường nào, đang làm việc ở bệnh viện nào?”
“Tôi chưa từng đi học, cũng không phải bác sĩ”, Lý Dục Thần trả lời rất thành thật.
Viện trưởng Diêu thoáng sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Chưa từng đi học, không phải bác sĩ mà còn dám đến đây chữa bệnh?”
“Bậy bạ!”
Lâm Thu Thanh nổi giận.
Lúc này, bà Lâm ở bên cạnh chợt hét lên: “Cậu… Cậu là Lý Dục Thần!”
“Cái gì?”
Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc.
“Cậu ta là Lý Dục Thần?”
“Đúng, chính xác là cậu ta”, bà Lâm chỉ vào Lý Dục Thần: “Đổi quần áo, cắt tóc nên trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể nhận ra, mãi đến khi nãy cậu ta nói chuyện mới nghe ra được”.
Lâm Mộng Đình thấy khó hiểu: “Mẹ, hai người quen nhau sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn chất vấn Lâm Mộng Đình: “Con không biết cậu ta là ai à?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Con chỉ mới quen anh ấy được hai ngày thôi”.
“Ha, Lý Dục Thần cậu đúng là ghê gớm, lại dám chuyển mục tiêu đến con gái tôi!”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Anh ấy là người tốt, mấy ngày trước anh ấy còn cứu mạng con nữa”.
“Người tốt? Con có biết cậu ta là ai không?”
“Là ai?”
“Cậu ta là chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt mấy ngày trước con còn khóc lóc ầm ĩ phản đối nói có đánh chết con cũng không chịu cưới đấy. Mấy ngày trước, cậu ta cầm giấy hôn ước đến nhà, sau đó bị mẹ đuổi về”.
“Cái gì?”
Lâm Mộng Đình thật sự không dám tin.
Cô ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần.
Không ngờ người đàn ông này lại chính là chồng chưa cưới của cô.
Tâm trạng cô nhất thời trở nên phức tạp.
Lúc này, không ai chú ý đến chuyện quản gia Lạc Minh Sa vốn đang đứng ở một bên lặng lẽ lui ra ngoài.
“Mộng Đình, con đừng mắc bẫy của cậu ta”, bà Lâm nhắc nhở: “Cậu ta không chiếm được lợi ích lúc ở nhà chúng ta nên ra ngoài có ý đồ với con, con ngây thơ, hiền lành, dễ dàng tin tưởng người khác. Cứu mạng con gì chứ, nói không chừng đó là cái bẫy do cậu ta bày ra để con chui vào đó”.