-
Chương 326-329
Chương 326: Hồn thuật
Khi nghe thấy Lý Dục Thần nói hai từ ‘trúng độc’, mọi người trong phòng đều chấn kinh.
Hồ Sư Ước tiêu tốn không ít thời gian, vừa bắt mạch, vừa dùng kim châm thử độc, cuối cùng mới đoán định Tiền Nhược Vọng trúng độc.
Lý Dục Thần chỉ khẽ đặt lên cổ tay, thì đã biết ngay.
Chênh lệch về mặt y thuật, hiển nhiên không phải chỉ một chút.
“Anh Lý, độc này có giải được không?”
Tiền Hân Đồng hoàn toàn không còn kiêu ngạo, liên quan đến an nguy tính mạng của ông nội, cô ta trở nên cung kính và cẩn thận, chỉ sợ Lý Dục Thần không vui, quay đầu bỏ đi.
“Giải được”, Lý Dục Thần gật đầu nói.
Tiền Hân Đồng thở nhẹ nhõm: “Anh Lý, vậy phiền anh rồi”.
Lý Dục Thần nhìn sang Hồ Sư Ước nói: “Ông Hồ, Thập Tam Châm của nhà họ Hồ cũng có thể giải được độc này mà”.
Hồ Sư Ước xấu hổ nói: “Độc này ở xương cốt, cần dựa vào nội lực cực mạnh, dùng châm ép độc ra từ xương cốt. Tôi đã lớn tuổi, tuy biết châm pháp, nội lực lại không đủ, thực sự hổ thẹn với ơn truyền châm của cậu Lý, cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Hồ”.
Lý Dục Thần vừa nghe, cười nói: “Ông Hồ, ông nặng lời rồi. Nhưng chẳng lẽ ông không nghĩ, nội lực có thể truyền sao? Nội lực của ông không thâm sâu, nhưng ở đây có người nội lực thâm hậu đấy!”
Nói xong liền cười hi hi nhìn sang Tiền Khôn.
Tiền Khôn đã từng có thực lực vô hạn gần đến tông sư, đây cũng là lý do mà ông ta có địa vị và được tôn sùng ở nhà họ Tiền và Tiền Đường, được người khác gọi là ‘Ông Khôn’.
Chỉ là sau này bị thương, công lực giảm mạnh.
Giờ đây được Lý Dục Thần chữa trị, công lực đã hồi phục đến tám chín phần so với trước đây, chỉ là tuổi đã cao, muốn đột phá tông sư thì không có khả năng lắm, nhưng cũng là lực thực hóa kình đỉnh phong.
Đương nhiên Tiền Khôn hiểu nguyên lý của truyền nội lực, nhưng đó là dùng cho võ đạo, còn dùng cho châm cứu chữa bệnh, ông ta chưa từng nghe nói.
Ông ta nhìn sang Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước ngẩn người, đột nhiên vỗ trán: “Ôi trời, cậu xem tôi già hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ đến chứ! Châm pháp, vốn là cách dẫn chân khí, tôi có thể cắm châm cho bệnh nhân, cũng có thể cắm châm cho mình, chỉ cần ông Khôn truyền chân khí cho tôi, tôi có thể dùng châm pháp truyền chân khí đến trong cơ thể bệnh nhân”.
Hồ Sư Ước vui mừng, vén tay áo định cắm châm cho mình.
Lý Dục Thần giữ ngăn cánh tay của ông ta nói: “Thôi, đây chỉ là pháp môn rẻ tiền, sẽ có nguy hiểm nhất định cho người thi triển châm pháp, ông biết là được, không cần phải làm, không dùng đến thì tốt hơn”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, có cậu Lý ở đây, đương nhiên không cần tôi thể hiện”.
Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ, thực ra còn có một cách nữa, không cần dẫn khí, chỉ dùng châm pháp cũng có thể đuổi độc”.
“Ồ?”, Hồ Sư Ước vừa nghĩ hoặc, trong lòng lại vui mừng, biết Lý Dục Thần đang truyền thụ y đạo: “Xin cậu Lý chỉ rõ”.
Lý Dục Thần nói: “Độc mà ông Tiền trúng phải, nhìn bề ngoài, là nhập lên xương cốt, là độc vào xương, nhưng nguồn gốc của nó không phải ở xương. Xương thông não, giấu ở hồn, nói thẳng ra, đây là một loại hồn thuật”.
“Hồn thuật?”
“Đúng thế. Hồn thuật là thuật pháp thuần sớm nhất, sau này xuất hiện biến dị, có những hồn thuật nằm ở giữa pháp thuật và dùng độc. Độc của ông Thiên chính là loại này. Chính vì ở giữa hai bên, hồn thuật vô cùng khó giải, thuật pháp thông thường có thể đuổi tà của nó, không thể giải độc của nó. Y thuật bình thường lại có thể giải độc chạy vào kinh mạch, không thể trừ tà. Ông Hồ có thể nhìn ra độc giấu trong xương, nghĩ đến cách dùng châm dẫn khí để giải độc, đã là rất giỏi rồi”.
“Vậy phải làm thế nào mới tốt”, Hồ Sư Ước hỏi.
Lý Dục Thần cười nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm đến từ thuật chúc do. Quỷ cũng là hồn, châm pháp này không chỉ có thể nhằm vào thực tại cơ thể con người, còn có thể nhằm vào hư vô của hồn thể. Tổ tiên nhà họ Hồ các ông có được châm pháp này, đặt tên nó là Âm Dương, cũng là ý này. Trị cả âm dương, chính là chỗ huyền diệu của nó”.
“Thì ra là vậy!”, Hồ Sư Ước có được thu hoạch, gật đầu liên tiếp, vội hỏi: “Cụ thể phải làm thế nào? Xin cậu Lý chỉ cách”.
Lý Dục Thần gật đầu, nhìn một vòng quanh phòng, sau đó nhìn Tiền Hân Đồng, hỏi: “Con gái các cô chắc hồi nhỏ cũng thích đồ chơi như búp bê phải không, không biết cô Tiền có không?”
Tiền Hân Đồng ngạc nhiên: “Anh hỏi nó làm gì?”
Chương 327: Sau này còn ngủ thế nào!
Lý Dục Thần nói: “Thời gian trước tôi đã phá thư thuật Đinh Đầu Tiễn của một vu sư. Sách Đinh Đầu Tiễn, có thể lấy hồn phách của người cách ngàn dặm. Cách rửa hồn trong Quỷ Môn châm pháp, cách làm khác nhau nhưng hiệu quả giống nhau”.
Tiền Hân Đồng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất thú vị, bèn nói: “Anh đợi chút”.
Nói xong quay người đi, một lát sau, cầm đến một con búp bê bằng vải nhung dễ thương.
Con búp bê này rất tinh tế, cũng rất sạch, còn tỏa hương thơm.
Lý Dục Thần nhìn búp bê, rồi lại nhìn Tiền Hân Đồng, không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên là con gái, cô cả nhà họ Tiền bề ngoài kiều diễm bá đạo, cũng có trái tim non nớt màu hồng.
Tiền Hân Đồng thấy anh cười, hơi đỏ mặt, hờn giận nói: “Cười cái gì, còn không mau giải độc cho ông nội tôi đi!”
Những người khác cũng hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần, muốn biết anh dùng một con búp bê giải độc như thế nào.
Lý Dục Thần đi đến bên giường, đặt búp bê lên đầu giường, bảo Tiền Nhược Vọng ngồi dậy.
Sau đó hai tay cùng lấy ra ngũ hành châm, tay phải cắm một châm vào huyệt Bách hội của Tiền Nhược Vọng, đồng thời tay trái cắm châm vào huyệt Bách hội của búp bê.
Như vậy, anh thực hiện hai bên trái phải, hai tay không ngừng, cắm châm vào mười mấy huyệt như huyệt Bạch hội, huyệt thừa linh, huyệt thần đình trên đầu Tiền Nhược Vọng.
Mỗi lần tay phải cắm châm lên người Tiền Nhược Vọng, tay trái cũng phải cắm châm trên cùng vị trí trên người búp bê vải.
Như vậy, tổng cộng cắm ba mươi châm.
Người khác không hiểu, nhưng Hồ Sư Ước lại hiểu.
Lý Dục Thần sử dụng thủ pháp Âm Dương Thập Tam Châm, nhưng phương thức thi triển, ông ta lại chưa từng nghĩ đến.
Hồ Sư Ước càng nhìn càng kinh hãi, rất nhiều điểm không hiểu trước đây, lúc này lại hiểu thông tỏ.
Cắm ba mươi châm xong, Lý Dục Thần dừng tay.
Kim châm cắm trên người Tiền Nhược Vọng nổi khí đen, ẩn như mực nhạt.
Điều thần kỳ là, cây châm trên người búp bê bên cạnh cũng nổi lên khí đen.
Điều khác là, khí đen trên cây châm của Tiền Nhược Vọng là từ dưới lên trên, còn khí đen trên người búp bê là từ trên xuống dưới.
Người bên cạnh đều nhìn ra, khí độc đang dịch chuyển.
Độc trên người Tiền Nhược Vọng đang được dịch chuyển lên người búp bê qua cây châm thần kỳ này.
Chỉ thấy khí đen trên châm vàng trên người Tiền Nhược Vọng nhạt dần, còn châm trên người búp bê vải dần dần biến thành châm đen.
Cơ thể của búp bê vải cũng phủ một lớp khí đen dày đặc, đặc biệt là đôi mắt đó, khí đen dày đặc, dường như vật sống.
Qua khoảng mười mấy phút, búp bên đột nhiên động đậy, khí đen bên trên lay động, hiện ra vẻ đau khổ, dường như đang giãy dụa muốn thoát khỏi cái gì.
Lý Dục Thần mau chóng rút châm trên người Tiền Nhược Vọng và búp bê.
Trong đầu mọi người bỗng nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ, như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, lại như tiếng cười của trẻ con.
Sau đó, búp bê vải đó bay lên.
Lý Dục Thần tung ra một cây châm vàng, hóa thành kim quang, xuyên qua búp bê vải, đóng nó lên tường.
Toàn thân búp bê bao phủ một lớp khí đen, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn, treo trên người giãy dụa.
Tiền Hân Đồng nhìn thấy cảnh này, cả người ớn lạnh.
Bình thường cô ta luôn ôm búp bê này đi ngủ, đột nhiên nó sống, cô gái nào chấp nhận được.
Sau này còn ngủ thế nào!
Búp bê không thể biến thành vật sống, cũng không cử động, vấn đề là ở lớp khí đen phủ trên người búp bê.
Khí đen từ đâu ra?
Mọi người đều nhìn rõ ràng, nó được ép ra từ trên người Tiền Nhược Vọng.
Cũng có nghĩa là, thứ này trước đây vẫn luôn ở trong cơ thể Tiền Nhược Vọng, nói một cách chính xác, là ở trong não của ông ta.
Tiền Nhược Vọng cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên trống rỗng, như thiếu đi thứ gì đó, lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Thiên hạ lại có kỳ thuật như vậy, cậu Lý đúng là thần!”
Tiền Nhược Vọng muốn xuống giường cảm tạ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần dìu ông ta, nói: “Hồn thể của ông mới liền, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, ít nói ít cử động”.
Tiền Nhược Vọng gật đầu, nói với Tiền Khôn: “Anh cả, ông thay tôi tiếp đãi cậu Lý chu đáo”.
Tiền Khôn thấy Tiền Nhược Vọng không sao nữa, vô cùng vui mừng, nói: “Yên tâm, cậu em Lý là do tôi gọi đến, tôi sẽ tiếp đãi thật chu đáo”.
Chương 328: Tôi là của anh rồi
Lý Dục Thần xua tay: “Đừng khách sáo. Tôi cảm thấy mọi người vẫn nên suy nghĩ kỹ xem là ai hạ độc ông Tiền thì hơn”.
Lời vừa được nói ra, Tiền Khôn cũng cau chặt mày.
“Cậu em Lý, cậu đã nhận ra đây là hồn độc, có thể nhìn ra lai lịch của nó không?”
Lý Dục Thần nhìn búp bê vải trên tường một cái, nói: “Hồn thuật bắt nguồn từ vu thuật, rất nhiều biến dị, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là ba môn thần, cổ, giáng, hình nộm. Theo tôi thấy độc trên người ông Tiền, rất giống với thuật hình nộm mà Nhẫn Tông Đông Doanh sử dụng”.
“Nhẫn Tông?”, Tiền Khôn hiểu ra nói: “Hừ, đám súc sinh Đông Doanh thật không biết xấu hổ, dùng nhẫn thuật đánh lén còn chưa đủ, bây giờ còn hạ độc!”
“Thuật hình nộm cũng là một loại của nhẫn thuật”, Lý Dục Thần nhớ đến Lâm Thiếu Bình, bèn nhắc nhở nói: “Mọi người phải cẩn thận một chút, dạo này Thiên Nhẫn Tông rất có thể sẽ phái cao thủ đến Hoa Hạ. Ông Tiền trúng độc vào lúc này, cho thấy có lẽ họ đã đến rồi”.
Sắc mặt Tiền Khôn nghiêm lại, trầm giọng nói: “Ở Đông Doanh, chúng tôi cũng không sợ họ, huống hồ đến Hoa Hạ. Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, thực sự coi Hoa Hạ chúng ta không có người sao?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ông anh nói rất hay. Sau này nếu gặp phải nhẫn giả Đông Doanh, có cần đến tôi, xin cứ lên tiếng”.
Thực lực mà Lâm Thiếu Bình thể hiện ra khiến anh có chút lo lắng, nếu Thiên Nhẫn Tông phái ra cao thủ cấp đột nhẫn, lại dùng nhẫn thuật đánh lén, sợ rằng nhà họ Tiền sẽ thiệt lớn.
Tiền Khôn cười nói: “Tôi biết thân thủ của cậu em Lý lợi hại, lúc cần thiết, tôi tự khắc sẽ mời cậu em ra tay. Nhưng ở Tiền Đường, nhà họ Tiền vẫn không đến mức bị mấy tên sói đó dọa sợ. Đi thôi, cậu em, hôm nay tôi mời cậu uống rượu, chúng ta không say không về”.
Trong lòng Lý Dục Thần còn nhớ đến Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, tuy đã trải qua tiệc đón tân sinh viên, sau này ở trường học có lẽ không ai dám chọc vào họ, hơn nữa hôm nay còn có Từ Thông ở đó, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nhưng ai biết Viên Thế Kiệt liệu có giở trò gì không?
Không đi xem một cái, anh không yên lắm.
Viên Thế Kiệt…
Nên cho người nhà họ Viên nhớ kỹ cả đời rồi.
Lý Dục Thần vốn không muốn động đến nhà họ Viên sớm như vậy.
Nhà họ Viên là một trong ba thế gia Tiền Đường, nhưng không bằng nhà họ Triệu và nhà họ Tra ở thành phố Hòa, đến nhà đánh một trận, đương nhiên sảng khoái, nhưng chưa chắc có thể có được kết quả như Lý Dục Thần mong muốn.
Anh muốn lợi dụng nhà họ Viên để làm bước nhảy vọt, tạo ra hào môn thuộc về mình, hào môn họ Lý.
Nhà họ Viên là con cá voi, hiện giờ tập đoàn Kinh Lý vẫn chỉ là con cá nhỏ.
Lý Dục Thần muốn dùng con cá nhỏ này ăn thịt con cá voi nhà họ Viên.
“Ông anh, tôi còn có việc quan trọng, tôi ghi nhớ bữa rượu này rồi, lần sau chúng ta uống hết mình”.
Lý Dục Thần nói xong liền cáo từ người nhà họ Tiền.
Tiền Khôn cũng không níu giữ chỉ nói với anh, sau này bất kẻ anh làm gì, chỉ cần lên tiếng, trên dưới nhà họ Tiền nhất định hỗ trợ hết sức.
Lý Dục Thần đang định đi, bỗng nghe Tiền Hân Đồng gọi lại: “Khoan đã!”
Lý Dục Thần nhìn cô ta: “Cô Tiền có việc gì?”
“Anh đợi tôi một chút”.
Tiền Hân Đồng đột nhiên chạy ra ngoài.
Hoa hòa thượng sầm mặt, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần hằm hằm vô cùng.
Một lát sau, Tiền Hân Đồng quay lại, trong tay cầm một túi tài liệu.
Cô ta mở túi trước mặt Lý Dục Thần, lấy ra một sấp văn kiện từ bên trong.
“Tôi tự nguyện đánh cược tự chịu trách nhiệm, ở đây là tất cả tài sản cá nhân của tôi, tôi có hai căn nhà, ba mươi triệu tiền mặt, và cổ phiếu trước tính sáu trăm triệu, còn có…”
Tiền Hân Đồng cau mày, cắn môi, lồng ngực phập phồng, đóa hoa đào lóe lên dị thường.
“Còn cả cả tôi, sau nà cũng là của anh!”
Lý Dục Thần hơi ngẩng người nói: “Tôi đã có vợ chưa cưới rồi”.
Khẽ lắc đầu, rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Tiền Hân Đồng nhìn bóng lưng của Lý Dục Thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, muốn khóc khó hiểu.
Nhưng tính cách quật cường không cho phép cô ta rơi nước mắt.
Cô ta hằm hằm dậm chân, hét nói: “Lý Dục Thần! Đồ khốn! Anh sẽ phải hối hận!”
Nhưng, chỉ có giọng của cô ta, cùng với gió trời Ngô Sơn, vang vọng khắp trong rừng núi đầu thu.
Lý Dục Thần sớm đã đi ra khỏi cửa nhà họ Tiền, biến mất trong sắc đêm.
Trên bầu trời có vầng trăng chiếu sáng Tiền Đường, trải khắp núi non đều là ánh trăng.
…
Chương 329: Tôi xem anh nhanh đến mức nào
Lý Dục Thần rời khỏi sơn trang Ngô Việt, giữa đường gọi điện cho Lâm Mộng Đình, được biết họ đã về trường học bình an, anh mới yên tâm.
Họ đã về trường, cũng không cần đi xem nữa, cũng không thể sống trong trường, ngày ngày bảo vệ bên cạnh họ.
Lý Dục Thần dặn dò mấy câu, bảo Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đừng hoang phí tu hành, mỗi ngày đều phải kiên trì ngồi thiền luyện công.
Tắt máy, anh định đến quán bar Hương Thảo tìm Mã Sơn.
Đã muộn như vậy rồi, Mã Sơn cũng không gọi điện hỏi, xem ra là vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lý Dục Thần không khỏi bật cười, nghĩ đi sớm liệu có làm phiền đến Mã Sơn không, nên dứt khoát đi chầm chậm.
Anh rẽ vao một khu nhà dẫn cổ xưa bên cạnh.
Nơi này đều là tòa nhà cũ thời Minh Thanh, tuy dân cư kiểu cũ hai bên được cải tạo thành hàng quán kinh doanh, nhưng vẫn giữ được hơi thở nho nhã. Cửa ngõ trong sắc đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng thở của mình.
Ánh trăng chiếu lên mặt đường lát đá xanh, không như thủy ngân tỏa ra, lại thêm đèn đường của hoàng hôn ánh mờ mờ, giống như một cuộn tranh cổ xưa.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, rất khẽ nhưng không thoát khỏi đôi tai của Lý Dục Thần.
Anh dừng chân quay người, thì nhìn thấy cái đầu trọc bóng sáng, dưới ánh trăng, phản chiếu ánh lạnh toát, lộ ra sát khí không hề che đậy.
“Tại sao anh đi theo tôi?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tại sao anh từ chối?”, Hoa hòa thượng hỏi lại.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần ngẩn người, nhất thời không hiểu ý của anh ta.
“Anh không nên từ chối, cô gái đẹp như vậy, trên đời không có đàn ông nào có thể từ chối”, Hoa hòa thượng dường như tự lẩm bẩm: “Cô ấy rất giận! Tôi từng thề, tuyệt đối không tha cho bất ỳ người nào chọc giận cô ấy”.
Lý Dục Thần hiểu ra, Hoa hòa thượng đến vì Tiền Hân Đồng.
“Chẳng lẽ anh muốn tôi chấp nhận cô ta, để cô ta trở thành người phụ nữ của tôi?”
“Chỉ cần cô ấy muốn”, trên khuôn mặt của Hoa hòa thượng lóe lên vẻ đau khổ.
“Ha, ha!” Lý Dục Thần vỗ trán của mình, đúng là không còn lời nào để nói: “Không ngờ con người anh còn có tình cảm kỳ lạ như vậy. Nhưng tôi không thích!”
“Vậy thì tôi giết anh”.
“Vậy sao?”, Lý Dục Thần nhìn cánh tay giấu trong tay áo của Hoa hòa thượng: “Đao của anh đúng là rất nhanh, nhưng tôi từng thấy đao còn nhanh hơn anh, người ta đang khiếm tốn làm đầu bếp”.
Hoa hòa thượng cau mày: “Anh quen biết sư huynh Vinh khoái đao của tôi?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên: “Sư phụ Vinh là sư huynh của anh?”
“Tôi nghĩ huynh ấy đã chết”, Hoa hòa thượng nói: “Nghe nói năm đó Vinh Môn gặp nạn, cao thủ chết hết, không ngờ huynh ấy vẫn còn sống”.
“Chẳng phải anh vẫn còn sống đó sao?”
“Tôi sớm đã không phải là người của Vinh Môn rồi”, trong mắt Hoa hòa thượng lóe lên vẻ cô đơn: “Bắt đầu từ lúc sư phụ đuổi tôi ra khỏi sư môn, sống chết của Vinh Môn cũng không liên quan đến tôi nữa”.
Thì ra là một người có cả câu chuyện.
Sư phụ Vinh cũng có câu chuyện.
Xem ra, cao thủ còn lại của Vinh Môn, có lẽ chỉ còn hai người họ.
Lý Dục Thần nghe được ra, Hoa hòa thượng ngoài miệng nói sống chết của Vinh Môn không liên quan đến anh ta, nhưng trong lòng vẫn coi mình là người của Vinh Môn, nếu không cũng sẽ không nhận người sư huynh như sư phụ Vinh.
“Tôi có thể đưa anh đi gặp ông ta”, Lý Dục Thần nói: “Vinh Môn không còn lại nhiều người nữa phải không, hai người nên gặp nhau vui vẻ”.
Hoa hòa thượng nhướn mày, hừ lạnh lùng nói: “Anh không cần dùng việc này để làm lòng tôi dao động, lúc tôi xuất đao, tâm như nước ngừng, bất cứ việc gì cũng không lay động được tôi”.
Lý Dục Thần cười, không để bụng.
“Anh cảm thấy anh nhất định có thể giết được tôi?”
“Vinh khoái đao được sư phụ chân truyền, đao pháp của huynh ấy có lẽ thắng tôi, nhưng huynh ấy chưa chắc hiểu được giết người hơn tôi”.
“Chẳng phải ban ngày anh đã thử rồi sao, đao của anh rất nhanh, nhưng không giết được tôi”.
“Ban ngày chỉ là một đao, không phải là đường đao nhanh nhất của tôi”.
“Ồ?”
Lý Dục Thần không khỏi hiếu kỳ.
Một đao đó của Hoa hòa thượng lúc sáng đã rất nhanh, gần bằng với sư phụ Vinh.
Có điều sư phụ Vinh dùng đao thái, còn Hoa hòa thượng dùng dao nhỏ, so sánh ra, tốc độ như nhau, rõ ràng công lực của sư phụ Vinh thâm hậu hơn.
Nhưng Hoa hòa thượng nói còn có thể nhanh hơn, thì rất giỏi rồi.
“Vậy anh ra tay đi, tôi xem anh nhanh đến mức nào”.
Khi nghe thấy Lý Dục Thần nói hai từ ‘trúng độc’, mọi người trong phòng đều chấn kinh.
Hồ Sư Ước tiêu tốn không ít thời gian, vừa bắt mạch, vừa dùng kim châm thử độc, cuối cùng mới đoán định Tiền Nhược Vọng trúng độc.
Lý Dục Thần chỉ khẽ đặt lên cổ tay, thì đã biết ngay.
Chênh lệch về mặt y thuật, hiển nhiên không phải chỉ một chút.
“Anh Lý, độc này có giải được không?”
Tiền Hân Đồng hoàn toàn không còn kiêu ngạo, liên quan đến an nguy tính mạng của ông nội, cô ta trở nên cung kính và cẩn thận, chỉ sợ Lý Dục Thần không vui, quay đầu bỏ đi.
“Giải được”, Lý Dục Thần gật đầu nói.
Tiền Hân Đồng thở nhẹ nhõm: “Anh Lý, vậy phiền anh rồi”.
Lý Dục Thần nhìn sang Hồ Sư Ước nói: “Ông Hồ, Thập Tam Châm của nhà họ Hồ cũng có thể giải được độc này mà”.
Hồ Sư Ước xấu hổ nói: “Độc này ở xương cốt, cần dựa vào nội lực cực mạnh, dùng châm ép độc ra từ xương cốt. Tôi đã lớn tuổi, tuy biết châm pháp, nội lực lại không đủ, thực sự hổ thẹn với ơn truyền châm của cậu Lý, cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Hồ”.
Lý Dục Thần vừa nghe, cười nói: “Ông Hồ, ông nặng lời rồi. Nhưng chẳng lẽ ông không nghĩ, nội lực có thể truyền sao? Nội lực của ông không thâm sâu, nhưng ở đây có người nội lực thâm hậu đấy!”
Nói xong liền cười hi hi nhìn sang Tiền Khôn.
Tiền Khôn đã từng có thực lực vô hạn gần đến tông sư, đây cũng là lý do mà ông ta có địa vị và được tôn sùng ở nhà họ Tiền và Tiền Đường, được người khác gọi là ‘Ông Khôn’.
Chỉ là sau này bị thương, công lực giảm mạnh.
Giờ đây được Lý Dục Thần chữa trị, công lực đã hồi phục đến tám chín phần so với trước đây, chỉ là tuổi đã cao, muốn đột phá tông sư thì không có khả năng lắm, nhưng cũng là lực thực hóa kình đỉnh phong.
Đương nhiên Tiền Khôn hiểu nguyên lý của truyền nội lực, nhưng đó là dùng cho võ đạo, còn dùng cho châm cứu chữa bệnh, ông ta chưa từng nghe nói.
Ông ta nhìn sang Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước ngẩn người, đột nhiên vỗ trán: “Ôi trời, cậu xem tôi già hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ đến chứ! Châm pháp, vốn là cách dẫn chân khí, tôi có thể cắm châm cho bệnh nhân, cũng có thể cắm châm cho mình, chỉ cần ông Khôn truyền chân khí cho tôi, tôi có thể dùng châm pháp truyền chân khí đến trong cơ thể bệnh nhân”.
Hồ Sư Ước vui mừng, vén tay áo định cắm châm cho mình.
Lý Dục Thần giữ ngăn cánh tay của ông ta nói: “Thôi, đây chỉ là pháp môn rẻ tiền, sẽ có nguy hiểm nhất định cho người thi triển châm pháp, ông biết là được, không cần phải làm, không dùng đến thì tốt hơn”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, có cậu Lý ở đây, đương nhiên không cần tôi thể hiện”.
Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ, thực ra còn có một cách nữa, không cần dẫn khí, chỉ dùng châm pháp cũng có thể đuổi độc”.
“Ồ?”, Hồ Sư Ước vừa nghĩ hoặc, trong lòng lại vui mừng, biết Lý Dục Thần đang truyền thụ y đạo: “Xin cậu Lý chỉ rõ”.
Lý Dục Thần nói: “Độc mà ông Tiền trúng phải, nhìn bề ngoài, là nhập lên xương cốt, là độc vào xương, nhưng nguồn gốc của nó không phải ở xương. Xương thông não, giấu ở hồn, nói thẳng ra, đây là một loại hồn thuật”.
“Hồn thuật?”
“Đúng thế. Hồn thuật là thuật pháp thuần sớm nhất, sau này xuất hiện biến dị, có những hồn thuật nằm ở giữa pháp thuật và dùng độc. Độc của ông Thiên chính là loại này. Chính vì ở giữa hai bên, hồn thuật vô cùng khó giải, thuật pháp thông thường có thể đuổi tà của nó, không thể giải độc của nó. Y thuật bình thường lại có thể giải độc chạy vào kinh mạch, không thể trừ tà. Ông Hồ có thể nhìn ra độc giấu trong xương, nghĩ đến cách dùng châm dẫn khí để giải độc, đã là rất giỏi rồi”.
“Vậy phải làm thế nào mới tốt”, Hồ Sư Ước hỏi.
Lý Dục Thần cười nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm đến từ thuật chúc do. Quỷ cũng là hồn, châm pháp này không chỉ có thể nhằm vào thực tại cơ thể con người, còn có thể nhằm vào hư vô của hồn thể. Tổ tiên nhà họ Hồ các ông có được châm pháp này, đặt tên nó là Âm Dương, cũng là ý này. Trị cả âm dương, chính là chỗ huyền diệu của nó”.
“Thì ra là vậy!”, Hồ Sư Ước có được thu hoạch, gật đầu liên tiếp, vội hỏi: “Cụ thể phải làm thế nào? Xin cậu Lý chỉ cách”.
Lý Dục Thần gật đầu, nhìn một vòng quanh phòng, sau đó nhìn Tiền Hân Đồng, hỏi: “Con gái các cô chắc hồi nhỏ cũng thích đồ chơi như búp bê phải không, không biết cô Tiền có không?”
Tiền Hân Đồng ngạc nhiên: “Anh hỏi nó làm gì?”
Chương 327: Sau này còn ngủ thế nào!
Lý Dục Thần nói: “Thời gian trước tôi đã phá thư thuật Đinh Đầu Tiễn của một vu sư. Sách Đinh Đầu Tiễn, có thể lấy hồn phách của người cách ngàn dặm. Cách rửa hồn trong Quỷ Môn châm pháp, cách làm khác nhau nhưng hiệu quả giống nhau”.
Tiền Hân Đồng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất thú vị, bèn nói: “Anh đợi chút”.
Nói xong quay người đi, một lát sau, cầm đến một con búp bê bằng vải nhung dễ thương.
Con búp bê này rất tinh tế, cũng rất sạch, còn tỏa hương thơm.
Lý Dục Thần nhìn búp bê, rồi lại nhìn Tiền Hân Đồng, không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên là con gái, cô cả nhà họ Tiền bề ngoài kiều diễm bá đạo, cũng có trái tim non nớt màu hồng.
Tiền Hân Đồng thấy anh cười, hơi đỏ mặt, hờn giận nói: “Cười cái gì, còn không mau giải độc cho ông nội tôi đi!”
Những người khác cũng hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần, muốn biết anh dùng một con búp bê giải độc như thế nào.
Lý Dục Thần đi đến bên giường, đặt búp bê lên đầu giường, bảo Tiền Nhược Vọng ngồi dậy.
Sau đó hai tay cùng lấy ra ngũ hành châm, tay phải cắm một châm vào huyệt Bách hội của Tiền Nhược Vọng, đồng thời tay trái cắm châm vào huyệt Bách hội của búp bê.
Như vậy, anh thực hiện hai bên trái phải, hai tay không ngừng, cắm châm vào mười mấy huyệt như huyệt Bạch hội, huyệt thừa linh, huyệt thần đình trên đầu Tiền Nhược Vọng.
Mỗi lần tay phải cắm châm lên người Tiền Nhược Vọng, tay trái cũng phải cắm châm trên cùng vị trí trên người búp bê vải.
Như vậy, tổng cộng cắm ba mươi châm.
Người khác không hiểu, nhưng Hồ Sư Ước lại hiểu.
Lý Dục Thần sử dụng thủ pháp Âm Dương Thập Tam Châm, nhưng phương thức thi triển, ông ta lại chưa từng nghĩ đến.
Hồ Sư Ước càng nhìn càng kinh hãi, rất nhiều điểm không hiểu trước đây, lúc này lại hiểu thông tỏ.
Cắm ba mươi châm xong, Lý Dục Thần dừng tay.
Kim châm cắm trên người Tiền Nhược Vọng nổi khí đen, ẩn như mực nhạt.
Điều thần kỳ là, cây châm trên người búp bê bên cạnh cũng nổi lên khí đen.
Điều khác là, khí đen trên cây châm của Tiền Nhược Vọng là từ dưới lên trên, còn khí đen trên người búp bê là từ trên xuống dưới.
Người bên cạnh đều nhìn ra, khí độc đang dịch chuyển.
Độc trên người Tiền Nhược Vọng đang được dịch chuyển lên người búp bê qua cây châm thần kỳ này.
Chỉ thấy khí đen trên châm vàng trên người Tiền Nhược Vọng nhạt dần, còn châm trên người búp bê vải dần dần biến thành châm đen.
Cơ thể của búp bê vải cũng phủ một lớp khí đen dày đặc, đặc biệt là đôi mắt đó, khí đen dày đặc, dường như vật sống.
Qua khoảng mười mấy phút, búp bên đột nhiên động đậy, khí đen bên trên lay động, hiện ra vẻ đau khổ, dường như đang giãy dụa muốn thoát khỏi cái gì.
Lý Dục Thần mau chóng rút châm trên người Tiền Nhược Vọng và búp bê.
Trong đầu mọi người bỗng nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ, như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, lại như tiếng cười của trẻ con.
Sau đó, búp bê vải đó bay lên.
Lý Dục Thần tung ra một cây châm vàng, hóa thành kim quang, xuyên qua búp bê vải, đóng nó lên tường.
Toàn thân búp bê bao phủ một lớp khí đen, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn, treo trên người giãy dụa.
Tiền Hân Đồng nhìn thấy cảnh này, cả người ớn lạnh.
Bình thường cô ta luôn ôm búp bê này đi ngủ, đột nhiên nó sống, cô gái nào chấp nhận được.
Sau này còn ngủ thế nào!
Búp bê không thể biến thành vật sống, cũng không cử động, vấn đề là ở lớp khí đen phủ trên người búp bê.
Khí đen từ đâu ra?
Mọi người đều nhìn rõ ràng, nó được ép ra từ trên người Tiền Nhược Vọng.
Cũng có nghĩa là, thứ này trước đây vẫn luôn ở trong cơ thể Tiền Nhược Vọng, nói một cách chính xác, là ở trong não của ông ta.
Tiền Nhược Vọng cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên trống rỗng, như thiếu đi thứ gì đó, lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Thiên hạ lại có kỳ thuật như vậy, cậu Lý đúng là thần!”
Tiền Nhược Vọng muốn xuống giường cảm tạ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần dìu ông ta, nói: “Hồn thể của ông mới liền, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, ít nói ít cử động”.
Tiền Nhược Vọng gật đầu, nói với Tiền Khôn: “Anh cả, ông thay tôi tiếp đãi cậu Lý chu đáo”.
Tiền Khôn thấy Tiền Nhược Vọng không sao nữa, vô cùng vui mừng, nói: “Yên tâm, cậu em Lý là do tôi gọi đến, tôi sẽ tiếp đãi thật chu đáo”.
Chương 328: Tôi là của anh rồi
Lý Dục Thần xua tay: “Đừng khách sáo. Tôi cảm thấy mọi người vẫn nên suy nghĩ kỹ xem là ai hạ độc ông Tiền thì hơn”.
Lời vừa được nói ra, Tiền Khôn cũng cau chặt mày.
“Cậu em Lý, cậu đã nhận ra đây là hồn độc, có thể nhìn ra lai lịch của nó không?”
Lý Dục Thần nhìn búp bê vải trên tường một cái, nói: “Hồn thuật bắt nguồn từ vu thuật, rất nhiều biến dị, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là ba môn thần, cổ, giáng, hình nộm. Theo tôi thấy độc trên người ông Tiền, rất giống với thuật hình nộm mà Nhẫn Tông Đông Doanh sử dụng”.
“Nhẫn Tông?”, Tiền Khôn hiểu ra nói: “Hừ, đám súc sinh Đông Doanh thật không biết xấu hổ, dùng nhẫn thuật đánh lén còn chưa đủ, bây giờ còn hạ độc!”
“Thuật hình nộm cũng là một loại của nhẫn thuật”, Lý Dục Thần nhớ đến Lâm Thiếu Bình, bèn nhắc nhở nói: “Mọi người phải cẩn thận một chút, dạo này Thiên Nhẫn Tông rất có thể sẽ phái cao thủ đến Hoa Hạ. Ông Tiền trúng độc vào lúc này, cho thấy có lẽ họ đã đến rồi”.
Sắc mặt Tiền Khôn nghiêm lại, trầm giọng nói: “Ở Đông Doanh, chúng tôi cũng không sợ họ, huống hồ đến Hoa Hạ. Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, thực sự coi Hoa Hạ chúng ta không có người sao?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ông anh nói rất hay. Sau này nếu gặp phải nhẫn giả Đông Doanh, có cần đến tôi, xin cứ lên tiếng”.
Thực lực mà Lâm Thiếu Bình thể hiện ra khiến anh có chút lo lắng, nếu Thiên Nhẫn Tông phái ra cao thủ cấp đột nhẫn, lại dùng nhẫn thuật đánh lén, sợ rằng nhà họ Tiền sẽ thiệt lớn.
Tiền Khôn cười nói: “Tôi biết thân thủ của cậu em Lý lợi hại, lúc cần thiết, tôi tự khắc sẽ mời cậu em ra tay. Nhưng ở Tiền Đường, nhà họ Tiền vẫn không đến mức bị mấy tên sói đó dọa sợ. Đi thôi, cậu em, hôm nay tôi mời cậu uống rượu, chúng ta không say không về”.
Trong lòng Lý Dục Thần còn nhớ đến Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, tuy đã trải qua tiệc đón tân sinh viên, sau này ở trường học có lẽ không ai dám chọc vào họ, hơn nữa hôm nay còn có Từ Thông ở đó, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nhưng ai biết Viên Thế Kiệt liệu có giở trò gì không?
Không đi xem một cái, anh không yên lắm.
Viên Thế Kiệt…
Nên cho người nhà họ Viên nhớ kỹ cả đời rồi.
Lý Dục Thần vốn không muốn động đến nhà họ Viên sớm như vậy.
Nhà họ Viên là một trong ba thế gia Tiền Đường, nhưng không bằng nhà họ Triệu và nhà họ Tra ở thành phố Hòa, đến nhà đánh một trận, đương nhiên sảng khoái, nhưng chưa chắc có thể có được kết quả như Lý Dục Thần mong muốn.
Anh muốn lợi dụng nhà họ Viên để làm bước nhảy vọt, tạo ra hào môn thuộc về mình, hào môn họ Lý.
Nhà họ Viên là con cá voi, hiện giờ tập đoàn Kinh Lý vẫn chỉ là con cá nhỏ.
Lý Dục Thần muốn dùng con cá nhỏ này ăn thịt con cá voi nhà họ Viên.
“Ông anh, tôi còn có việc quan trọng, tôi ghi nhớ bữa rượu này rồi, lần sau chúng ta uống hết mình”.
Lý Dục Thần nói xong liền cáo từ người nhà họ Tiền.
Tiền Khôn cũng không níu giữ chỉ nói với anh, sau này bất kẻ anh làm gì, chỉ cần lên tiếng, trên dưới nhà họ Tiền nhất định hỗ trợ hết sức.
Lý Dục Thần đang định đi, bỗng nghe Tiền Hân Đồng gọi lại: “Khoan đã!”
Lý Dục Thần nhìn cô ta: “Cô Tiền có việc gì?”
“Anh đợi tôi một chút”.
Tiền Hân Đồng đột nhiên chạy ra ngoài.
Hoa hòa thượng sầm mặt, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần hằm hằm vô cùng.
Một lát sau, Tiền Hân Đồng quay lại, trong tay cầm một túi tài liệu.
Cô ta mở túi trước mặt Lý Dục Thần, lấy ra một sấp văn kiện từ bên trong.
“Tôi tự nguyện đánh cược tự chịu trách nhiệm, ở đây là tất cả tài sản cá nhân của tôi, tôi có hai căn nhà, ba mươi triệu tiền mặt, và cổ phiếu trước tính sáu trăm triệu, còn có…”
Tiền Hân Đồng cau mày, cắn môi, lồng ngực phập phồng, đóa hoa đào lóe lên dị thường.
“Còn cả cả tôi, sau nà cũng là của anh!”
Lý Dục Thần hơi ngẩng người nói: “Tôi đã có vợ chưa cưới rồi”.
Khẽ lắc đầu, rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Tiền Hân Đồng nhìn bóng lưng của Lý Dục Thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, muốn khóc khó hiểu.
Nhưng tính cách quật cường không cho phép cô ta rơi nước mắt.
Cô ta hằm hằm dậm chân, hét nói: “Lý Dục Thần! Đồ khốn! Anh sẽ phải hối hận!”
Nhưng, chỉ có giọng của cô ta, cùng với gió trời Ngô Sơn, vang vọng khắp trong rừng núi đầu thu.
Lý Dục Thần sớm đã đi ra khỏi cửa nhà họ Tiền, biến mất trong sắc đêm.
Trên bầu trời có vầng trăng chiếu sáng Tiền Đường, trải khắp núi non đều là ánh trăng.
…
Chương 329: Tôi xem anh nhanh đến mức nào
Lý Dục Thần rời khỏi sơn trang Ngô Việt, giữa đường gọi điện cho Lâm Mộng Đình, được biết họ đã về trường học bình an, anh mới yên tâm.
Họ đã về trường, cũng không cần đi xem nữa, cũng không thể sống trong trường, ngày ngày bảo vệ bên cạnh họ.
Lý Dục Thần dặn dò mấy câu, bảo Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đừng hoang phí tu hành, mỗi ngày đều phải kiên trì ngồi thiền luyện công.
Tắt máy, anh định đến quán bar Hương Thảo tìm Mã Sơn.
Đã muộn như vậy rồi, Mã Sơn cũng không gọi điện hỏi, xem ra là vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lý Dục Thần không khỏi bật cười, nghĩ đi sớm liệu có làm phiền đến Mã Sơn không, nên dứt khoát đi chầm chậm.
Anh rẽ vao một khu nhà dẫn cổ xưa bên cạnh.
Nơi này đều là tòa nhà cũ thời Minh Thanh, tuy dân cư kiểu cũ hai bên được cải tạo thành hàng quán kinh doanh, nhưng vẫn giữ được hơi thở nho nhã. Cửa ngõ trong sắc đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng thở của mình.
Ánh trăng chiếu lên mặt đường lát đá xanh, không như thủy ngân tỏa ra, lại thêm đèn đường của hoàng hôn ánh mờ mờ, giống như một cuộn tranh cổ xưa.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, rất khẽ nhưng không thoát khỏi đôi tai của Lý Dục Thần.
Anh dừng chân quay người, thì nhìn thấy cái đầu trọc bóng sáng, dưới ánh trăng, phản chiếu ánh lạnh toát, lộ ra sát khí không hề che đậy.
“Tại sao anh đi theo tôi?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tại sao anh từ chối?”, Hoa hòa thượng hỏi lại.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần ngẩn người, nhất thời không hiểu ý của anh ta.
“Anh không nên từ chối, cô gái đẹp như vậy, trên đời không có đàn ông nào có thể từ chối”, Hoa hòa thượng dường như tự lẩm bẩm: “Cô ấy rất giận! Tôi từng thề, tuyệt đối không tha cho bất ỳ người nào chọc giận cô ấy”.
Lý Dục Thần hiểu ra, Hoa hòa thượng đến vì Tiền Hân Đồng.
“Chẳng lẽ anh muốn tôi chấp nhận cô ta, để cô ta trở thành người phụ nữ của tôi?”
“Chỉ cần cô ấy muốn”, trên khuôn mặt của Hoa hòa thượng lóe lên vẻ đau khổ.
“Ha, ha!” Lý Dục Thần vỗ trán của mình, đúng là không còn lời nào để nói: “Không ngờ con người anh còn có tình cảm kỳ lạ như vậy. Nhưng tôi không thích!”
“Vậy thì tôi giết anh”.
“Vậy sao?”, Lý Dục Thần nhìn cánh tay giấu trong tay áo của Hoa hòa thượng: “Đao của anh đúng là rất nhanh, nhưng tôi từng thấy đao còn nhanh hơn anh, người ta đang khiếm tốn làm đầu bếp”.
Hoa hòa thượng cau mày: “Anh quen biết sư huynh Vinh khoái đao của tôi?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên: “Sư phụ Vinh là sư huynh của anh?”
“Tôi nghĩ huynh ấy đã chết”, Hoa hòa thượng nói: “Nghe nói năm đó Vinh Môn gặp nạn, cao thủ chết hết, không ngờ huynh ấy vẫn còn sống”.
“Chẳng phải anh vẫn còn sống đó sao?”
“Tôi sớm đã không phải là người của Vinh Môn rồi”, trong mắt Hoa hòa thượng lóe lên vẻ cô đơn: “Bắt đầu từ lúc sư phụ đuổi tôi ra khỏi sư môn, sống chết của Vinh Môn cũng không liên quan đến tôi nữa”.
Thì ra là một người có cả câu chuyện.
Sư phụ Vinh cũng có câu chuyện.
Xem ra, cao thủ còn lại của Vinh Môn, có lẽ chỉ còn hai người họ.
Lý Dục Thần nghe được ra, Hoa hòa thượng ngoài miệng nói sống chết của Vinh Môn không liên quan đến anh ta, nhưng trong lòng vẫn coi mình là người của Vinh Môn, nếu không cũng sẽ không nhận người sư huynh như sư phụ Vinh.
“Tôi có thể đưa anh đi gặp ông ta”, Lý Dục Thần nói: “Vinh Môn không còn lại nhiều người nữa phải không, hai người nên gặp nhau vui vẻ”.
Hoa hòa thượng nhướn mày, hừ lạnh lùng nói: “Anh không cần dùng việc này để làm lòng tôi dao động, lúc tôi xuất đao, tâm như nước ngừng, bất cứ việc gì cũng không lay động được tôi”.
Lý Dục Thần cười, không để bụng.
“Anh cảm thấy anh nhất định có thể giết được tôi?”
“Vinh khoái đao được sư phụ chân truyền, đao pháp của huynh ấy có lẽ thắng tôi, nhưng huynh ấy chưa chắc hiểu được giết người hơn tôi”.
“Chẳng phải ban ngày anh đã thử rồi sao, đao của anh rất nhanh, nhưng không giết được tôi”.
“Ban ngày chỉ là một đao, không phải là đường đao nhanh nhất của tôi”.
“Ồ?”
Lý Dục Thần không khỏi hiếu kỳ.
Một đao đó của Hoa hòa thượng lúc sáng đã rất nhanh, gần bằng với sư phụ Vinh.
Có điều sư phụ Vinh dùng đao thái, còn Hoa hòa thượng dùng dao nhỏ, so sánh ra, tốc độ như nhau, rõ ràng công lực của sư phụ Vinh thâm hậu hơn.
Nhưng Hoa hòa thượng nói còn có thể nhanh hơn, thì rất giỏi rồi.
“Vậy anh ra tay đi, tôi xem anh nhanh đến mức nào”.