-
Chương 320-322
Chương 320: Giải quyết trong một lần
Lý Dục Thần biết rõ, cái gậy này của Từ Thông là đã đầu quân cho anh.
Đánh chết Chung Thần trước mặt nhiều người, cũng có nghĩa là đoạn tuyệt khả năng qua lại quan hệ với nhà họ Viên.
“Ông Từ, có lòng rồi”.
Lý Dục Thần cười, đi đến bên cạnh Chung Thần, ngồi xuống xem xét.
Trên người không đeo thập tự giá, cũng không có hình xăm đánh dấu, có lẽ không có quan hệ với Thái Dương Thánh Giáo.
Nếu không không có quan hệ, thì sống chết của Chung Thần, anh cũng không quan tâm.
Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Từ Hiểu Bắc, cúi người cầm cái chân gãy của gã.
Từ Hiểu Bắc sợ giật mình: “Anh, anh muốn làm gì?”
Từ Thông cũng căng thẳng.
Lý Dục Thần bóp mấy cái trên chân của Từ Hiểu Bắc, rồi lại điểm mấy huyệt vị trên người gã.
Dù sao Từ Thông cũng là bố con tình thâm, ra tay vẫn có chừng mực.
Kiểu gãy xương này, so với những người nhà họ Lâm bị Lâm Thiếu Bình đánh thương lúc trước, đúng là không là gì. Ngay cả thuốc cũng không cần dùng, chỉ dựa vào thủ pháp và chân khí, có thể hồi phục.
“Được rồi, không sao rồi, nghỉ ngơi một tuần là khỏi. Một tuần này, đừng chạy nhảy là được”, Lý Dục Thần nói/
“Cái gì?”
Từ Hiểu Bắc nghe mà khó hiểu. Mình bị gãy xương, có nhầm không vậy, một tuần? Còn đừng chạy nhảy là được, chẳng lẽ còn có thể đi lại?
Từ Thông lại mừng ra mặt, ông ta từng chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, ngay cả tia sét mà cũng có thể nắm trong tay, tiện tay chữa gãy xương có gì mà kỳ lạ.
“Con trai, đứng dậy đi hai bước đi!”, Từ Thông kích động khích lệ Từ Hiểu Bắc.
“A?”
Từ Hiểu Bắc cảm thấy chắc chắn bố mình điên rồi, bị tên họ Lý làm điên rồi.
Nhưng gã không dám nói như vậy, chỉ đành thử đứng lên.
Vừa đứng lên, trong lòng gã liền kinh ngạc.
Vãi! Vãi!
Sao mình không đau nữa!
Mình có thể đi được!
Không chỉ Từ Hiểu Bắc, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều la hét trầm trồ trong lòng.
Từ Thông vui không tả xiết, cái đập vừa nãy, rất đáng.
Lý Dục Thần về bên cạnh Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, quay người, nhìn nam nữ thanh niên trong phòng một lượt.
Những người có thể đến tham gia buổi tiệc này, không ai là không có bối cảnh thế gia.
Nhìn bằng con mắt trần tục, những người này đều là tinh anh trong tinh anh.
Lý Dục Thần bỗng cao giọng nói:
“Hôm nay tôi đưa em gái Đinh Hương và vợ chưa cưới Lâm Mộng Đình của tôi đến trường, vốn là một ngày vui. Lại không ngờ xảy ra vài chuyện không hay. Tôi không hy vọng sau này còn xảy ra chuyện không vui như này”.
“Các vị ở đây, tôi đã nhớ kỹ gương mặt của mọi người. Tốt nhất mọi người hãy cầu thần bái phật che chở cho em tôi Đinh Hương và vợ chưa cưới Mộng Đình của tôi bình an vô sự. Từ nay về sau, ở đại học Nam Giang, nếu họ xảy ra chuyện gì, chịu ấm ức gì, tôi sẽ tính sổ với các người! Những gì họ phải chịu, ở đây có người nào tính người đó, tôi sẽ trả các người gấp mười lần!”
Lời của Lý Dục Thần, tương đương với thêm khóa an toàn cho Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Con cháu của thế gia học ở đại học Nam Giang phần lớn đều ở đây, có đám người này che chở, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương muốn xảy ra chuyện cũng khó.
Đây cũng là lý do Lý Dục Thần muốn Lâm Mộng Đình đồng ý tham gia tiệc đón sinh viên mới của Chung Thần.
Giải quyết rắc rối luôn trong một lần.
Mọi người cũng phải thầm chửi trong lòng, thế này là sao chứ?
Cái gì gọi là xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng tìm họ tính sổ
Chẳng lẽ họ đi đường vấp ngã, hay là sốt cao cảm lạnh, đến mức đi đại tiện cùng đổ lên đầu họ?
Nhưng không ai dám có ý kiến khác.
Xác của Chung Thần vẫn còn nằm dưới đất đấy!
Tuy có người cảm thấy Lý Dục Thần chỉ là cáo muội oai hùm, có lẽ tên nhóc này nắm được thóp của Từ Thông.
Nhưng Từ Thông vì Lý Dục Thần mà có thể đánh gãy chân của con trai mình, còn Chung Thần bị đánh chết, những người còn lại, đâu có là gì trong mắt Từ Thông.
Bây giờ trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ, chính là phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng một câu nói tiếp theo của Lý Dục Thần khiến họ không đi nổi.
Lý Dục Thần nói: “Ông Từ, hôm nay là tiệc đón sinh viên mới đặc biệt tổ chức cho cậu Từ, đừng để chuyện nhỏ làm mọi người mất hứng”.
Từ Thông lập tức vui vẻ như hoa nở, nói: “Được được, vậy mọi người tiếp tục, cần gì cứ gọi, tôi thanh toán”.
Chương 321: Lạnh nhạt
Họ nói như vậy, đương nhiên những người khác không tiện bỏ về, chỉ đành miễn cưỡng tươi cười, cùng Từ Hiểu Bắc hoàn thành hoạt động đón tân sinh viên.
Lý Dục Thần nói: “Ông Từ, hoạt động của trường họ, mấy người không có văn hóa chúng ta cũng không tham gia nữa nhỉ”.
“Đúng thế, đúng thế, ha ha ha…”, Từ Thông xoa đầu cười ha ha, hỏi thăm dò: “Vậy chúng ta tìm chỗ uống trà đi?”
“Được”, Lý Dục Thần nói, sau đó nhìn sang Quan Nhã Lệ: “Bà chủ Quan, chúng tôi không bỏ gần tìm xa nữa, bà sắp xếp một chỗ cho chúng tôi đi”.
Đương nhiên Quan Nhã Lệ sẽ không bỏ qua cơ hội này, Lý Dục Thần không nói, bà ta cũng sẽ sắp xếp phòng bao tốt nhất.
“Hai vị, đi theo tôi”.
Quan Nhã Lệ cất bước chân uyển chuyển, duyên dáng đi ra.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình không muốn ở lại tham gia tiệc đón tân sinh viên này, dù sao cũng hơi ngại, nhưng Lý Dục Thần và Từ Thông đi uống trà nói chuyện, hai người cũng không tiện đi theo.
Thực ra cũng là ý của Lý Dục Thần, bất luận thế nào, họ cũng phải học ở đây, phải hòa nhập với trường, sau này sẽ phải giao tiếp nhiều với những người này.
Đinh Hương nhìn Lâm Mộng Đình: “Chị Mông Đình…”
Lâm Mộng Đình cũng hiểu ý của Lý Dục Thần, nhếch miệng nói: “Đừng sợ, sau này chúng ta có thể hiên ngang ở trong trường!”
Bèn kéo Đinh Hương đi vào đám đông.
Đinh Hương chỉ thấy Lâm Mộng Đình nói ra lời chính nghĩa như vậy, khác hoàn toàn với khí chất khuê tú của cô, không nhịn được phì cười.
Nhân viên làm việc trong hội sở sớm đã đi vào lôi xác của Chung Thần đi, rồi quét dọn phòng một lượt, làm theo lời dặn của Quan Nhã Lệ, đổi rượu và hoa quả điểm tâm mới.
Bầu không khí sôi động như mới, mọi người cũng đi ra khỏi chấn kinh, dường như vừa nãy chỉ là trải qua giấc mộng.
Có điều khác là thái độ của mọi người với Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, không những khách sáo, mà còn xu nịnh.
Những người trước đó đắc tội với Lâm Mộng Đình, lúc này hận không thể tìm lỗ lẻ nào chui xuống, những người có quan hệ khá tốt với Lâm Mộng Đình, hoặc giữ thế trung lập, trong lòng thấy may mắn.
Thế là hai người họ nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm của hội trường, thậm chí còn vượt qua cả Từ Hiểu Bắc
Lúc này Từ Hiểu Bắc mới phát hiện, quả nhiên Lâm Mộng Đình có nhan sắc tuyệt mỹ, không phải hai chữ xinh đẹp có thể hình dung được, quả nhiên không hổ là hoa khôi của trường.
Còn Đinh Hương bên cạnh cô, lại không hề thua kém, như sen hồng và mẫu đơn đua nhau khoe sắc, xinh đẹp khác biệt.
Từ Hiểu Bắc hơi động lòng.
Nhưng gã biết Lâm Mộng Đình và vợ chưa cưới của Lý Dục Thần, cũng không biết chắc quan hệ giữa Lý Dục Thần và Đinh Hương, cũng không dám lỗ mãng.
Cố kìm nén chút đố kỵ nhen lên trong lòng, Từ Hiểu Bắc không nhịn được thở dài.
Quan hệ giữa Vương Văn Tĩnh và Lâm Mộng Đình xấu nhất, vừa nãy còn sỉ nhục Lâm Mộng Đình nhiều nhất, cho nên lúc này bị lạnh nhạt, không ai muốn nói chuyện với cô ta, cứ như trên người cô ta có virut sẽ truyền nhiễm vậy.
Vương Văn Tĩnh cũng hơi hối hận, nhưng việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dày mặt đi kính rượu Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Đinh Hương thật thà đơn thuần, dương nhiên không từ chối, Lâm Mộng Đình lại không dễ nói chuyện như vậy, nói với Vương Văn Tĩnh: “Ly rượu này, cô nên kính Chung Thần, anh ta thay cô chịu tất cả báo ứng, cô phải cảm ơn anh ta tử tế”.
Nói xong liền kéo Đinh Hương đi qua ngang vai Vương Văn Tĩnh, để lại hương gió thơm.
Mọi người cũng đi xa theo.
Một mình Vương Văn Tĩnh ngốc nghếch đứng ở đó, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cảm giác nhục nhã từ gót chân dâng lên, tràn đầy toàn thân như dòng điện.
Trong lòng cô ta đầy hối hận, dần dần, hận lấp cả hối.
Nhưng, cô ta không có cách nào, thậm chí không dám đáp lại bằng ánh mắt hung ác, cho dù chỉ là nhìn sau lưng bọn họ.
Cô ta biết Lâm Mộng Đình nói đúng, nếu không có Chung Thần, lửa giận của Từ Thông, rất có thể sẽ nhằm vào cô ta.
Nghĩ đến cái chết của Chung Thần, Vương Văn Tĩnh không nhịn được run lên.
Cô ta bị lạnh nhạt cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này. Cô ta đặt ly rượu xuống, xông ra khỏi hội sở, loạng choạng lao vào trong sắc trời đêm.
Chương 322: Độc lạ
“A!”
Vương Văn Tĩnh hét lớn trước hồ Tiền Đường.
Mặt hồ lấp lánh ánh sao, chớp mắt, dường như đang chế nhạo cô ta.
Cô ta ngồi xuống, vùi đầu trong trong hai đầu gối và khuỷu tay, òa khóc đau khổ.
Giọng của một người đàn ông vang lên phía sau cô ta: “Khóc có ích gì! Cảm thấy ấm ức thì nghĩ cách xả giận đi!”
Vương Văn Tĩnh quay đầu, nhìn thấy Cù Hạo Dân đứng phía sau cô ta.
Cô ta cúi đầu, khóc lóc nói: “Chung Thần chết rồi, tôi không muốn chết”.
Cù Hạo Dân nói: “Chung Thần là người của cậu Viên, đánh chó phải ngó mặt chủ, tôi không tin, Từ Thông Giang Đông, có thể đấu lại được với nhà họ Viên ở Tiền Đường. Có lẽ Lý Dục Thần nắm được thóp của Từ Thông, ông ta có thể đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, có thể giết Chung Thần, nhưng ông ta không thể nào đánh cược cả tính mạng bản thân ông ta và cả gia tộc vì Lý Dục Thần”.
“Vậy thì có liên quan gì đến tôi?”, Vương Văn Tĩnh nói: “Trước mặt họ, tôi chỉ là nhân vật thấp bé”.
Cù Hạo Dân cười nói: “Chung Thần đã chết, cậu Viên thiếu một cánh tay, chỗ thiếu này, cần có người bù vào”.
Ánh mắt Vương Văn Tĩnh sáng lên: “Anh nói là… tôi?”
“Là chúng ta”, Cù Hạo Dân nói.
…
Ở một bên khác của hồ Tiền Đường, có một tòa nhà cổ to lớn và hùng vĩ, ở đó chính là nhà thờ vua ghi ơn công tích của Ngô Việt Vương Tiền Lưu, cũng là đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền ở Tiền Đường.
Ở chỗ không xa đối diện đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền có một sơn trang, tên là “Ngô Sơn Thiên Phong”, cũng gọi là sơn trang Ngô Việt”.
Ở đó là nhà tổ của nhà họ Tiền ở Tiền Đường, cũng là nơi ở của Tiền Nhược Vọng, gia chủ nhà họ Tiền hiện nay.
Lúc này, Tiền Nhược Vọng đang dựa trên người, khẽ thở ra.
Hồ Sư Ước ngồi trên ghế bên cạnh, một tay bắt mạch cho Tiền Nhược Vọng, một tay vuốt bộ râu, cau chặt mày.
Thấy dáng vẻ đó của Hồ Sư Ước Tiền Khôn ngồi ở trên ghế khác và Tiền Hân Đồng đứng bên cạnh cũng phải căng thẳng.
Tiền Nhược Vọng hết sức nói: “Ông Hồ, có gì cứ nói thẳng, tôi đã từng này tuổi rồi, trả qua muôn ngàn sóng to gió lớn rồi, còn có gì đáng sợ chứ”.
Hồ Sư Ước không nói gì, buông tay, mở hòm dụng cụ, lấy kim châm ra, bắt đầu cắm lên cánh tay của Tiền Nhược Vọng.
Lát sau, cây kim châm trắng tuyết lại thấp thoáng xuất hiện màu đen.
Mọi người kinh ngạc, cùng hỏi: “Ông Hồ, thế này là sao?”
Hồ Sư Ước nói: “Lần trước tôi đến khám, ông Tiền chỉ là mệt mỏi tích thành bệnh, lại mắc phong hàn, uống mấy thang thuốc điều dưỡng là được. Sau đó cô Tiền nói bệnh tình của ông Tiền nặng thêm, tôi cũng không để tâm, chỉ cho rằng các người không làm theo lời của tôi, uống thuốc không đúng giờ gây ra, nhưng bây giờ…”
“Bây giờ thế nào?”
“Tôi có thể chắc chắn, ông Tiền đã trúng độc, Hồ Sư Ước rút cây kim châm ra nhìn khí đen bên trên nói: “Quan trọng là độc này, tôi không giải được”.
Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng cùng ghé lại, nhìn cây kim châm trong tay Hồ Sư Ước.
Trên kim châm dường như bọc một lớp đen xì, thấp thoáng còn đang chảy, dường như là sương đen sống.
“Đây là độc gì?”, Tiền Khôn hỏi.
Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Tôi không biết, độc này chôn giấu rất sâu, không ở kinh mạch, cũng không ở lục phủ ngũ tạng, mà ở trong xương cốt. Bây giờ độc tính phát tác, trôi đến kinh mạch, mới bị châm của tôi thử ra được. Cũng chẳng trách hai lần trước không phát hiện ra. Có thể chìm trong xương cốt, từ từ phát tác, độc như này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy”.
“Sao lại như thế được?”, Tiền Hân Đồng hét lên: “Là ai đã hạ độc ông nội tôi?”
Tiền Khôn nói: “Chuyện này từ từ điều tra, bây giờ quan trọng là giải độc. Ông Hồ, ông có cách gì không?”
Hồ Sư Ước nói: “Tôi chỉ có thể dùng kim châm ép khí độc nổi lên ra, nhưng không thể giải được độc trong xương”.
Tiền Hân Đồng tức giận nói: “Ông Hồ, ông là danh y đệ nhất Tiền Đường, được gọi là thánh thủ quốc y, ông cũng không chữa được, thiên hạ còn ai chữa được? Có phải ông còn giận tôi, cho nên cố ý nói vậy không?”
Tiền Khôn quát nói: “Hân Đồng! Không được vô lễ với ông Hồ!”
Tiền Hân Đồng trước nay được nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, ngay cả ông nội Tiền Nhược Vọng của cô ta cũng hết cách với cô ta. Nhưng cô ta sợ hai người, một là hòa thượng Trí Nhẫn của chùa Thiên Trúc, một người là Tiền Khôn.
Tiền Khôn vừa quát, Tiền Hân Đồng liền im miệng.
Hồ Sư Ước xua tay nói: “Không sao, cô Tiền nghĩ cũng không sai. Chỉ là độc này đúng là kỳ lạ, không gốc không rễ, đi thẳng vào xương, ngấm ngầm không phát tác, tôi thực sự lực bất tòng tâm”.
Cả phòng chìm vào im lặng.
Tiền Hân Đồng cũng biết Hồ Sư Ước cũng không chữa được, khả năng lớn cũng không ai chữa được.
Nghĩ đến ông nội thương mình như vậy, bất giác đau buồn, đôi mắt đỏ bừng.
Lý Dục Thần biết rõ, cái gậy này của Từ Thông là đã đầu quân cho anh.
Đánh chết Chung Thần trước mặt nhiều người, cũng có nghĩa là đoạn tuyệt khả năng qua lại quan hệ với nhà họ Viên.
“Ông Từ, có lòng rồi”.
Lý Dục Thần cười, đi đến bên cạnh Chung Thần, ngồi xuống xem xét.
Trên người không đeo thập tự giá, cũng không có hình xăm đánh dấu, có lẽ không có quan hệ với Thái Dương Thánh Giáo.
Nếu không không có quan hệ, thì sống chết của Chung Thần, anh cũng không quan tâm.
Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Từ Hiểu Bắc, cúi người cầm cái chân gãy của gã.
Từ Hiểu Bắc sợ giật mình: “Anh, anh muốn làm gì?”
Từ Thông cũng căng thẳng.
Lý Dục Thần bóp mấy cái trên chân của Từ Hiểu Bắc, rồi lại điểm mấy huyệt vị trên người gã.
Dù sao Từ Thông cũng là bố con tình thâm, ra tay vẫn có chừng mực.
Kiểu gãy xương này, so với những người nhà họ Lâm bị Lâm Thiếu Bình đánh thương lúc trước, đúng là không là gì. Ngay cả thuốc cũng không cần dùng, chỉ dựa vào thủ pháp và chân khí, có thể hồi phục.
“Được rồi, không sao rồi, nghỉ ngơi một tuần là khỏi. Một tuần này, đừng chạy nhảy là được”, Lý Dục Thần nói/
“Cái gì?”
Từ Hiểu Bắc nghe mà khó hiểu. Mình bị gãy xương, có nhầm không vậy, một tuần? Còn đừng chạy nhảy là được, chẳng lẽ còn có thể đi lại?
Từ Thông lại mừng ra mặt, ông ta từng chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, ngay cả tia sét mà cũng có thể nắm trong tay, tiện tay chữa gãy xương có gì mà kỳ lạ.
“Con trai, đứng dậy đi hai bước đi!”, Từ Thông kích động khích lệ Từ Hiểu Bắc.
“A?”
Từ Hiểu Bắc cảm thấy chắc chắn bố mình điên rồi, bị tên họ Lý làm điên rồi.
Nhưng gã không dám nói như vậy, chỉ đành thử đứng lên.
Vừa đứng lên, trong lòng gã liền kinh ngạc.
Vãi! Vãi!
Sao mình không đau nữa!
Mình có thể đi được!
Không chỉ Từ Hiểu Bắc, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều la hét trầm trồ trong lòng.
Từ Thông vui không tả xiết, cái đập vừa nãy, rất đáng.
Lý Dục Thần về bên cạnh Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, quay người, nhìn nam nữ thanh niên trong phòng một lượt.
Những người có thể đến tham gia buổi tiệc này, không ai là không có bối cảnh thế gia.
Nhìn bằng con mắt trần tục, những người này đều là tinh anh trong tinh anh.
Lý Dục Thần bỗng cao giọng nói:
“Hôm nay tôi đưa em gái Đinh Hương và vợ chưa cưới Lâm Mộng Đình của tôi đến trường, vốn là một ngày vui. Lại không ngờ xảy ra vài chuyện không hay. Tôi không hy vọng sau này còn xảy ra chuyện không vui như này”.
“Các vị ở đây, tôi đã nhớ kỹ gương mặt của mọi người. Tốt nhất mọi người hãy cầu thần bái phật che chở cho em tôi Đinh Hương và vợ chưa cưới Mộng Đình của tôi bình an vô sự. Từ nay về sau, ở đại học Nam Giang, nếu họ xảy ra chuyện gì, chịu ấm ức gì, tôi sẽ tính sổ với các người! Những gì họ phải chịu, ở đây có người nào tính người đó, tôi sẽ trả các người gấp mười lần!”
Lời của Lý Dục Thần, tương đương với thêm khóa an toàn cho Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Con cháu của thế gia học ở đại học Nam Giang phần lớn đều ở đây, có đám người này che chở, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương muốn xảy ra chuyện cũng khó.
Đây cũng là lý do Lý Dục Thần muốn Lâm Mộng Đình đồng ý tham gia tiệc đón sinh viên mới của Chung Thần.
Giải quyết rắc rối luôn trong một lần.
Mọi người cũng phải thầm chửi trong lòng, thế này là sao chứ?
Cái gì gọi là xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng tìm họ tính sổ
Chẳng lẽ họ đi đường vấp ngã, hay là sốt cao cảm lạnh, đến mức đi đại tiện cùng đổ lên đầu họ?
Nhưng không ai dám có ý kiến khác.
Xác của Chung Thần vẫn còn nằm dưới đất đấy!
Tuy có người cảm thấy Lý Dục Thần chỉ là cáo muội oai hùm, có lẽ tên nhóc này nắm được thóp của Từ Thông.
Nhưng Từ Thông vì Lý Dục Thần mà có thể đánh gãy chân của con trai mình, còn Chung Thần bị đánh chết, những người còn lại, đâu có là gì trong mắt Từ Thông.
Bây giờ trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ, chính là phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng một câu nói tiếp theo của Lý Dục Thần khiến họ không đi nổi.
Lý Dục Thần nói: “Ông Từ, hôm nay là tiệc đón sinh viên mới đặc biệt tổ chức cho cậu Từ, đừng để chuyện nhỏ làm mọi người mất hứng”.
Từ Thông lập tức vui vẻ như hoa nở, nói: “Được được, vậy mọi người tiếp tục, cần gì cứ gọi, tôi thanh toán”.
Chương 321: Lạnh nhạt
Họ nói như vậy, đương nhiên những người khác không tiện bỏ về, chỉ đành miễn cưỡng tươi cười, cùng Từ Hiểu Bắc hoàn thành hoạt động đón tân sinh viên.
Lý Dục Thần nói: “Ông Từ, hoạt động của trường họ, mấy người không có văn hóa chúng ta cũng không tham gia nữa nhỉ”.
“Đúng thế, đúng thế, ha ha ha…”, Từ Thông xoa đầu cười ha ha, hỏi thăm dò: “Vậy chúng ta tìm chỗ uống trà đi?”
“Được”, Lý Dục Thần nói, sau đó nhìn sang Quan Nhã Lệ: “Bà chủ Quan, chúng tôi không bỏ gần tìm xa nữa, bà sắp xếp một chỗ cho chúng tôi đi”.
Đương nhiên Quan Nhã Lệ sẽ không bỏ qua cơ hội này, Lý Dục Thần không nói, bà ta cũng sẽ sắp xếp phòng bao tốt nhất.
“Hai vị, đi theo tôi”.
Quan Nhã Lệ cất bước chân uyển chuyển, duyên dáng đi ra.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình không muốn ở lại tham gia tiệc đón tân sinh viên này, dù sao cũng hơi ngại, nhưng Lý Dục Thần và Từ Thông đi uống trà nói chuyện, hai người cũng không tiện đi theo.
Thực ra cũng là ý của Lý Dục Thần, bất luận thế nào, họ cũng phải học ở đây, phải hòa nhập với trường, sau này sẽ phải giao tiếp nhiều với những người này.
Đinh Hương nhìn Lâm Mộng Đình: “Chị Mông Đình…”
Lâm Mộng Đình cũng hiểu ý của Lý Dục Thần, nhếch miệng nói: “Đừng sợ, sau này chúng ta có thể hiên ngang ở trong trường!”
Bèn kéo Đinh Hương đi vào đám đông.
Đinh Hương chỉ thấy Lâm Mộng Đình nói ra lời chính nghĩa như vậy, khác hoàn toàn với khí chất khuê tú của cô, không nhịn được phì cười.
Nhân viên làm việc trong hội sở sớm đã đi vào lôi xác của Chung Thần đi, rồi quét dọn phòng một lượt, làm theo lời dặn của Quan Nhã Lệ, đổi rượu và hoa quả điểm tâm mới.
Bầu không khí sôi động như mới, mọi người cũng đi ra khỏi chấn kinh, dường như vừa nãy chỉ là trải qua giấc mộng.
Có điều khác là thái độ của mọi người với Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, không những khách sáo, mà còn xu nịnh.
Những người trước đó đắc tội với Lâm Mộng Đình, lúc này hận không thể tìm lỗ lẻ nào chui xuống, những người có quan hệ khá tốt với Lâm Mộng Đình, hoặc giữ thế trung lập, trong lòng thấy may mắn.
Thế là hai người họ nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm của hội trường, thậm chí còn vượt qua cả Từ Hiểu Bắc
Lúc này Từ Hiểu Bắc mới phát hiện, quả nhiên Lâm Mộng Đình có nhan sắc tuyệt mỹ, không phải hai chữ xinh đẹp có thể hình dung được, quả nhiên không hổ là hoa khôi của trường.
Còn Đinh Hương bên cạnh cô, lại không hề thua kém, như sen hồng và mẫu đơn đua nhau khoe sắc, xinh đẹp khác biệt.
Từ Hiểu Bắc hơi động lòng.
Nhưng gã biết Lâm Mộng Đình và vợ chưa cưới của Lý Dục Thần, cũng không biết chắc quan hệ giữa Lý Dục Thần và Đinh Hương, cũng không dám lỗ mãng.
Cố kìm nén chút đố kỵ nhen lên trong lòng, Từ Hiểu Bắc không nhịn được thở dài.
Quan hệ giữa Vương Văn Tĩnh và Lâm Mộng Đình xấu nhất, vừa nãy còn sỉ nhục Lâm Mộng Đình nhiều nhất, cho nên lúc này bị lạnh nhạt, không ai muốn nói chuyện với cô ta, cứ như trên người cô ta có virut sẽ truyền nhiễm vậy.
Vương Văn Tĩnh cũng hơi hối hận, nhưng việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dày mặt đi kính rượu Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Đinh Hương thật thà đơn thuần, dương nhiên không từ chối, Lâm Mộng Đình lại không dễ nói chuyện như vậy, nói với Vương Văn Tĩnh: “Ly rượu này, cô nên kính Chung Thần, anh ta thay cô chịu tất cả báo ứng, cô phải cảm ơn anh ta tử tế”.
Nói xong liền kéo Đinh Hương đi qua ngang vai Vương Văn Tĩnh, để lại hương gió thơm.
Mọi người cũng đi xa theo.
Một mình Vương Văn Tĩnh ngốc nghếch đứng ở đó, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cảm giác nhục nhã từ gót chân dâng lên, tràn đầy toàn thân như dòng điện.
Trong lòng cô ta đầy hối hận, dần dần, hận lấp cả hối.
Nhưng, cô ta không có cách nào, thậm chí không dám đáp lại bằng ánh mắt hung ác, cho dù chỉ là nhìn sau lưng bọn họ.
Cô ta biết Lâm Mộng Đình nói đúng, nếu không có Chung Thần, lửa giận của Từ Thông, rất có thể sẽ nhằm vào cô ta.
Nghĩ đến cái chết của Chung Thần, Vương Văn Tĩnh không nhịn được run lên.
Cô ta bị lạnh nhạt cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này. Cô ta đặt ly rượu xuống, xông ra khỏi hội sở, loạng choạng lao vào trong sắc trời đêm.
Chương 322: Độc lạ
“A!”
Vương Văn Tĩnh hét lớn trước hồ Tiền Đường.
Mặt hồ lấp lánh ánh sao, chớp mắt, dường như đang chế nhạo cô ta.
Cô ta ngồi xuống, vùi đầu trong trong hai đầu gối và khuỷu tay, òa khóc đau khổ.
Giọng của một người đàn ông vang lên phía sau cô ta: “Khóc có ích gì! Cảm thấy ấm ức thì nghĩ cách xả giận đi!”
Vương Văn Tĩnh quay đầu, nhìn thấy Cù Hạo Dân đứng phía sau cô ta.
Cô ta cúi đầu, khóc lóc nói: “Chung Thần chết rồi, tôi không muốn chết”.
Cù Hạo Dân nói: “Chung Thần là người của cậu Viên, đánh chó phải ngó mặt chủ, tôi không tin, Từ Thông Giang Đông, có thể đấu lại được với nhà họ Viên ở Tiền Đường. Có lẽ Lý Dục Thần nắm được thóp của Từ Thông, ông ta có thể đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, có thể giết Chung Thần, nhưng ông ta không thể nào đánh cược cả tính mạng bản thân ông ta và cả gia tộc vì Lý Dục Thần”.
“Vậy thì có liên quan gì đến tôi?”, Vương Văn Tĩnh nói: “Trước mặt họ, tôi chỉ là nhân vật thấp bé”.
Cù Hạo Dân cười nói: “Chung Thần đã chết, cậu Viên thiếu một cánh tay, chỗ thiếu này, cần có người bù vào”.
Ánh mắt Vương Văn Tĩnh sáng lên: “Anh nói là… tôi?”
“Là chúng ta”, Cù Hạo Dân nói.
…
Ở một bên khác của hồ Tiền Đường, có một tòa nhà cổ to lớn và hùng vĩ, ở đó chính là nhà thờ vua ghi ơn công tích của Ngô Việt Vương Tiền Lưu, cũng là đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền ở Tiền Đường.
Ở chỗ không xa đối diện đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền có một sơn trang, tên là “Ngô Sơn Thiên Phong”, cũng gọi là sơn trang Ngô Việt”.
Ở đó là nhà tổ của nhà họ Tiền ở Tiền Đường, cũng là nơi ở của Tiền Nhược Vọng, gia chủ nhà họ Tiền hiện nay.
Lúc này, Tiền Nhược Vọng đang dựa trên người, khẽ thở ra.
Hồ Sư Ước ngồi trên ghế bên cạnh, một tay bắt mạch cho Tiền Nhược Vọng, một tay vuốt bộ râu, cau chặt mày.
Thấy dáng vẻ đó của Hồ Sư Ước Tiền Khôn ngồi ở trên ghế khác và Tiền Hân Đồng đứng bên cạnh cũng phải căng thẳng.
Tiền Nhược Vọng hết sức nói: “Ông Hồ, có gì cứ nói thẳng, tôi đã từng này tuổi rồi, trả qua muôn ngàn sóng to gió lớn rồi, còn có gì đáng sợ chứ”.
Hồ Sư Ước không nói gì, buông tay, mở hòm dụng cụ, lấy kim châm ra, bắt đầu cắm lên cánh tay của Tiền Nhược Vọng.
Lát sau, cây kim châm trắng tuyết lại thấp thoáng xuất hiện màu đen.
Mọi người kinh ngạc, cùng hỏi: “Ông Hồ, thế này là sao?”
Hồ Sư Ước nói: “Lần trước tôi đến khám, ông Tiền chỉ là mệt mỏi tích thành bệnh, lại mắc phong hàn, uống mấy thang thuốc điều dưỡng là được. Sau đó cô Tiền nói bệnh tình của ông Tiền nặng thêm, tôi cũng không để tâm, chỉ cho rằng các người không làm theo lời của tôi, uống thuốc không đúng giờ gây ra, nhưng bây giờ…”
“Bây giờ thế nào?”
“Tôi có thể chắc chắn, ông Tiền đã trúng độc, Hồ Sư Ước rút cây kim châm ra nhìn khí đen bên trên nói: “Quan trọng là độc này, tôi không giải được”.
Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng cùng ghé lại, nhìn cây kim châm trong tay Hồ Sư Ước.
Trên kim châm dường như bọc một lớp đen xì, thấp thoáng còn đang chảy, dường như là sương đen sống.
“Đây là độc gì?”, Tiền Khôn hỏi.
Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Tôi không biết, độc này chôn giấu rất sâu, không ở kinh mạch, cũng không ở lục phủ ngũ tạng, mà ở trong xương cốt. Bây giờ độc tính phát tác, trôi đến kinh mạch, mới bị châm của tôi thử ra được. Cũng chẳng trách hai lần trước không phát hiện ra. Có thể chìm trong xương cốt, từ từ phát tác, độc như này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy”.
“Sao lại như thế được?”, Tiền Hân Đồng hét lên: “Là ai đã hạ độc ông nội tôi?”
Tiền Khôn nói: “Chuyện này từ từ điều tra, bây giờ quan trọng là giải độc. Ông Hồ, ông có cách gì không?”
Hồ Sư Ước nói: “Tôi chỉ có thể dùng kim châm ép khí độc nổi lên ra, nhưng không thể giải được độc trong xương”.
Tiền Hân Đồng tức giận nói: “Ông Hồ, ông là danh y đệ nhất Tiền Đường, được gọi là thánh thủ quốc y, ông cũng không chữa được, thiên hạ còn ai chữa được? Có phải ông còn giận tôi, cho nên cố ý nói vậy không?”
Tiền Khôn quát nói: “Hân Đồng! Không được vô lễ với ông Hồ!”
Tiền Hân Đồng trước nay được nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, ngay cả ông nội Tiền Nhược Vọng của cô ta cũng hết cách với cô ta. Nhưng cô ta sợ hai người, một là hòa thượng Trí Nhẫn của chùa Thiên Trúc, một người là Tiền Khôn.
Tiền Khôn vừa quát, Tiền Hân Đồng liền im miệng.
Hồ Sư Ước xua tay nói: “Không sao, cô Tiền nghĩ cũng không sai. Chỉ là độc này đúng là kỳ lạ, không gốc không rễ, đi thẳng vào xương, ngấm ngầm không phát tác, tôi thực sự lực bất tòng tâm”.
Cả phòng chìm vào im lặng.
Tiền Hân Đồng cũng biết Hồ Sư Ước cũng không chữa được, khả năng lớn cũng không ai chữa được.
Nghĩ đến ông nội thương mình như vậy, bất giác đau buồn, đôi mắt đỏ bừng.