-
Chương 301-304
Chương 301: Thánh Giáo
Thomson đưa tay ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Xin lỗi, Dương, hôm nay sau khi cô gái này mất tích, họ chắc chắn sẽ điều tra đến chỗ em. Anh không thể tin em có thể kín miệng như bưng, tấm lòng của em không đủ thành kính, không có sự hỗ trợ của thần lực, chắc chắn em sẽ khai ra anh”.
Thomson quỳ dưới đất, thương xót nhìn Dương Hàm Nguyệt.
“Nếu đã như vậy thì chỉ đành cho em giống như họ, làm vật hy sinh, hiến tế cho ma quỷ trong bóng tối trước bình minh. Yên tâm đi, lúc mặt trời mọc, em sẽ được thần cứu rỗi”.
Đúng lúc này, Thomson bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bỗng quay người, ngạc nhiên phát hiện hòn đá treo trên song cửa sổ lấp lánh tỏa hào quang màu vàng.
“Thuật pháp của vu sư phương Đông quả nhiên thần kỳ!”
Thomson lẩm bẩm một câu, cầm thập tự giá, nhằm chuẩn hòn đá.
Thập tự giá phát ra ánh sáng trắng, khi đụng vào ánh vàng của hòn đá liền nổ tung trong không khí.
Cả căn phòng rực sáng chói mắt.
Thomson vô cùng nghi hoặc, sức mạnh của vu chúc ẩn giấu trên hòn đá phải tiêu hao hết sạch trong lần đầu tiên đụng ánh hào quang thần thánh của thập tự giá mới phải.
Anh ta có thể dùng sự thành kính trong lòng thức tỉnh thập tự giá thần thánh, nhưng trong khi không có ai điều khiển, hòn đá của vu sư hiện lên ma lực bằng cách nào?
Trong ánh hào quang chói mắt, anh ta nhìn thấy một cánh tay tóm lấy hòn đá đó.
Sau đó, một bóng hình bay vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Anh là ai?”, Thomson hỏi.
Lý Dục Thần nhìn thập tự giá trong tay Thomson liền cau mày, bên trên còn có hào quang yếu ớt đang lấp lánh.
Nhưng từ trong hào quang yếu ớt đó, anh cảm nhận được sức mạnh cường mạnh đến từ nơi xa xôi sâu thẳm.
“Thái Dương Thánh Giáo!”
Lý Dục Thần nhớ đến lời cảnh cáo của Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn phát ra, thế lực dị giáo nước ngoài đang liên kết lại, chuẩn bị đối phó Huyền Môn Hoa Hạ, người lãnh đạo bọn họ chính là Thái Dương Thánh Giáo.
Không ngờ lại đến nhanh như vậy, đã có giáo đồ tay cầm thập tự giá đến Hoa Hạ, hơn nữa còn ở đại học Nam Giang Tiền Đường.
“Đinh Hương đang ở đâu?”
Lý Dục Thần nhìn thấy một cô gái nằm dưới đất, nhưng không phải là Đinh Hương, trong căn phòng đã không còn người nào khác.
Thomson nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Tôi biết rồi, anh chính là người tạo ra hòn đá đó, anh là vu sư của phương Đông”.
“Đinh Hương ở đâu?”, Lý Dục Thần bước gần một bước, khí tức trên người cường mạnh đến khiến người ta khó thở.
“Anh nói cô gái xinh đẹp đó sao? Cô ta đang trên đường đến thiên đường rồi. Cô ta đẹp như vậy, thần sẽ thích cô ta”.
“Muốn chết hả!”, đương nhiên Lý Dục Thần đã hiểu ý trong lời của anh ta, giơ tay, bóp cổ họng của Thomson từ xa: “Nói mau, Đinh Hương ở đâu?”
Cơ thể của Thomson lơ lửng, ánh mắt hiện ra vẻ kinh sợ.
Anh ta không thể hít thở, hai tay tóm về phía cổ họng mình cuồng loạn, ở đó rõ ràng không có gì, người đàn ông trước mắt cách anh ta đến hai mét.
Đây chính là sức mạnh của vu sư phương Đông ư?
Chẳng trách linh mục Peter phải thận trọng triển khai hoạt động như vậy.
Không sao, không sao, thần sẽ ban cho mình sức mạnh và dũng khí!
Mình là con dân của thần, giống như mặt trời, vĩnh hằng bất diệt!
Thomson không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Từ ngày đầu tiên gia nhập giáo hội, linh mục Peter đã nói với anh ta, chỉ cần tín ngưỡng đủ thành kính, thì sẽ không có cái chết và đau khổ.
Những vu sư tà ác trên mảnh đất Hoa Hạ Phương Đông này, làm sao có thể giết chết con trai của thần, hủy diệt linh hồn thành kính!
Cầu nguyện khiến anh ta nhìn thấy ánh sáng, thậm chí ảo tưởng ra hình dáng của thần.
Nhưng nó không làm anh ta dịu đi nỗi đau đớn bị bóp cổ đến khó thở.
Khuôn mặt của Thomson xám xịt như gan heo, mắt trợn lên, lộ ra mắt trắng, đầu lưỡi thè ra từ trong miệng, như chết vì treo cổ.
Lý Dục Thần buông tay, Thomson rơi xuống đất.
Anh ta thở hổn hển, trong đôi mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi với cái chết.
Lý Dục Thần tiến lên một bước.
Thomson cầm thập tự giá, vung loạn lên với Lý Dục Thần: “Cút đi! Tôi là tín sứ của mặt trời, tôi là con trai của thần, đám vu sư tà ác các người đừng hòng hãm hại tôi! Cút đi!”
Mặt trời trên thập tự giá phát ra hào quang, chiếu thẳng vào Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần lại như không sao hết, tiếp tục tiến lên, dẫm một chân lên chân của Thomson.
Cùng với tiếng xương gãy, Thomson kêu lên thảm thiết.
“A!”
Chương 302: Đến nhà thờ
Lý Dục Thần lại hỏi: “Đinh Hương đang ở đâu?”
Đau đớn dữ dội khiến Thomson mất đi lý trí, tất cả tín ngưỡng đều sụp đổ vào khoảnh khắc đó.
Mặt trời và thánh điện xa xôi như vậy, anh ta chỉ muốn sống.
“Tôi nói…”
Thomson nhìn thập tự giá trong tay lần cuối.
Nhưng lúc này, sâu trong linh hồn anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Mày là kẻ phản bội!”
Thomson lập tức ngẩn người ở đó, giọng nói đó thâm trầm như vậy, vang khắp trong thế giới bóng tối.
Dường như anh ta nhìn thấy cảnh vào ngày nhập hội, người chủ trì dùng dao nhọn kề lên cổ họng của anh ta, ép hỏi tung tích của thánh vật.
“Mày là kẻ phản bội! Thần sẽ trừng phạt mày!”
Ở chỗ giữa đôi lông mày của Thomson đột nhiên xuất hiện một cây thập tự giá lóe sáng.
Hào quang của thập tự giá càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc nuốt chửng cơ thể của anh ta như mặt trời.
Thomson mở to con mắt, rồi lại không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Anh ta ngã ngửa về sau, thập tự giá trong tay rơi xuống đất.
Lý Dục Thần vội vàng tiến lên một bước, đỡ cái đầu Thomson lên, phát hiện anh ta đã chết.
Chết vô cùng sạch sẽ, dứt khoát, không thể cứu vãn.
Lý Dục Thần cũng phải cau mày, nhặt thập tự giá dưới đất lên, nghiên cứu thật kỹ.
Thomson chết bởi một loại thần chú.
Đáng sợ là, loại thần chú này, cấy sâu vào nội tâm anh ta, cùng với tín ngưỡng của anh ta.
Chỉ cần tín ngưỡng còn, thần chú sẽ ẩn mình, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta.
Một khi tín ngưỡng sập đổ, ví dụ, bắt anh ta phản bội giáo hội, bắt anh ta nói ra bí mật, lúc này, thần chú sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ này.
Cấy loại thần chú này cần quá trình lặp lại nhiều lần, cho nên chỉ có giáo đồ nòng cốt của giáo phái thần bí mới sử dụng.
Thái Dương Thánh Giáo này, lần đầu vào Hoa Hạ, hiển nhiên thần lực của kẻ trước mắt cũng vô cùng sơ cấp.
Rất có khả năng, mỗi một giáo đồ của họ đều bị cấy loại thần chú linh hồn này.
Hoặc là tin ta, hoặc là chết.
Đây là một giáo phái tà ác từ đầu đến chân.
Bây giờ Lý Dục Thần vô cùng lo lắng cho Đinh Hương.
Nhưng bây giờ gã ngoại quốc này đã chết, còn ai biết Đinh Hương ở đâu đây?
Manh mối duy nhất chính là thập tự giá này.
Lúc này, anh nghe thấy một giọng nói phía sau: “Tôi biết cô ta đang ở đâu?”
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn thấy cô gái hôn mê dưới đất đã tỉnh lại.
Trong mắt Dương Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, không phải sợ Lý Dục Thần, mà là sợ Thomson đã chết.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, Thomson sẽ giết cô ta.
Cũng may trình độ ma pháp của Thomson còn thấp, Dương Hàm Nguyệt hôn mê không sâu lắm.
Thậm chí cô ta còn nghe thấy những lời của Thomson nói với cô ta.
Ma pháp khiến cô ta hôn mê mất đi thần lực cùng với cái chết của Thomson, Dương Hàm Nguyệt tỉnh lại trong hoảng sợ.
Cô ta nói hết tất cả mọi việc xảy ra với Lý Dục Thần.
“Có lẽ cô ta bị đưa đến nhà thờ Tân Nhật, linh mục Peter làm việc ở đó, ba cô gái khác cũng bị đưa đến đó”.
“Đưa tôi đi”, Lý Dục Thần nói.
Dương Hàm Nguyệt mặc xong quần áo, đưa Lý Dục Thần rời khỏi phòng của Thomson.
Nhà thờ cách không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là tới.
Nhà thờ không lớn, chỉ là một tòa nhà hai tầng.
Dương Hàm Nguyệt nói với anh, nơi này vốn là một ngôi nhà dân kiểu cũ, nửa năm trước mới được cải tạo thành nhà thờ.
Peter là linh mục của nhà thờ, cũng là nhân viên thần chức duy nhất.
Cổng lớn của nhà thờ khóa chặt, chỉ có cửa ngách được mở.
Họ đi vào từ cửa ngách, tiến vào trong sảnh, bên trong có mấy hàng ghế, trên bục cao phía trước là một cây thập tự giá.
Khác với thập tự giá bình thường là, trên thập tự giá này không có chúa Jesu chịu nạn, mà trên vị trí giao nhau của chữ thập có một vòng tròn giống như mặt trời tỏa ánh sáng, trên đỉnh của thập tự giá lại có một con mắt biết tuốt, nhìn thẳng xuống chỗ ngồi phía dưới.
Có gần mười người ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe một người trông như một vị linh mục đứng trên bục giảng kinh, đang giảng giải câu chuyện kinh thánh.
Dương Hàm Nguyệt nhỏ tiếng với với Lý Dục Thần, người giảng kinh đó chính là Peter.
Peter nhìn thấy họ đi vào, không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng tiếng trung dở tệ của ông ta giảng giải kinh điển.
Lý Dục Thần đi về phía ông ta theo lối đi chính giữa.
Cuối cùng Peter nhìn sang bọn họ: “Hai vị, nếu nghe kinh thì mời tìm một chỗ ngồi, nếu sám hối, phải đợi giảng kinh kết thúc, hơn nữa phải hẹn trước”.
Nhưng, đôi mắt của Peter nhìn sang Dương Hàm Nguyệt.
Ông ta đã nhận ra cô ta.
Dương Hàm Nguyệt đột nhiên có cảm giác toàn thân không tự nhiên, giống như trượt vào hầm băng, lại giống như nướng trên lửa.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của Peter liền di chuyển khỏi Dương Hàm Nguyệt, vì ông ta nhìn thấy trong tay người đàn ông bên cạnh Dương Hàm Nguyệt cầm một thập tự giá nho nhỏ.
Đương nhiên ông ta nhận ra đây là thập tự giá của Thomson, học sinh của ông ta.
“Tôi không nghe kinh, cũng không sám hối, tôi đến tìm người”, Lý Dục Thần nói.
Peter khẽ gật đầu, nói với những người đang ngồi: “Các vị, hôm nay kết thúc tại đây”.
Rồi lại nói với Lý Dục Thần và Dương Hàm Nguyệt: “Hai người đi theo tôi”.
Chương 303: Sức mạnh của thần
Đi qua gian giữa, tiến vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, bên trong là một sân viện giếng trời.
Mang phong cách kiến trúc đặc sắc Trung Quốc.
Nhưng căn nhà nhỏ này được cải tạo thành nhà thờ, hai phong cách Đông Tây hình thành sự so sánh và xung đột rõ ràng.
Bất kể người thiết kế sử dụng hết tâm cơ thế nào, khiến cho bề ngoài hình thành sự thống nhất và pha trộn phong cách Đông Tây, nhưng có những thứ, mãi mãi không thể kết hợp.
Ví dụ như tiểu viện này, giếng trời từ xà nhà bốn góc đổ xuống, còn chính giữa sân lại có một bức tượng bằng đá cẩm thạch.
Đó là một người đàn ông rách rưới giơ cao cánh tay, trên tay cầm thập tự giá, nhìn về phía Đông mặt trời mọc.
Linh mục Peter bỗng quay người, ánh mắt hừng hực nhìn họ.
“Thomson là cậu bé ngoan, tôi tin vào lòng thành kính của cậu ta, tuy lòng cậu ta không đủ kiên định”, Peter nhìn chằm chằm thập tự giá trong tay Lý Dục Thần.
“Cô gái mà các người bắt cóc đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Linh mục Peter không trả lời, mà nhìn sang Dương Hàm Nguyệt: “Tôi biết cô, Thomson đã nói với tôi, muốn giới thiệu cô gia nhập chỗ chúng tôi. Nhưng cô đã phản bội cậu ta!”
“Không!”, Dương Hàm Nguyệt lớn tiếng nói: “Là anh ta muốn giết tôi! Anh ta không tin tôi!”
“Cậu ta không tin cô là đúng”, linh mục Peter thản nhiên nói: “Trong lòng cô tràn đầy bóng tối, mặt trời không thể chiếu sáng vào linh hồn của cô!”
“Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây, nếu không, tôi sẽ giết ông”, Lý Dục Thần nói.
Linh mục Peter lại nhìn sang anh: “Tôi biết, cậu chính là vu sư phương Đông mà Thomson nói. Bùa hộ thân trên người cô gái đó là do cậu làm, đúng không? Không thể không thừa nhận, pháp khí của các người rất tinh tế, cũng rất có hiệu quả. Nhưng, đồ của các người quá nhiều quá tạp, thần sẽ không thích các người. Duy chỉ có thành kính và tín ngưỡng trung thành với thần, mới có thể có được thần lực thực sự. Còn các người, giao dịch với ma quỷ, có được sức mạnh của ma quỷ. Đây là lý do chúng tôi muốn đến phương Đông truyền đạo. Mặt trời mọc từ phương Đông, chúng tôi không thể để mảnh đất và con dân của phương Đông sống trong cái bóng của ác ma”.
Lý Dục Thần nghe mà cau mày. Anh không thể phản bác những lời này, một khi phản khác, thì rơi vào cái bẫy của người ta, tranh luận sẽ mãi không dứt.
Ở Hoa Hạ cũng từng xảy ra tranh đoạt giữa giáo phái. Nhưng cuối cùng, chúng tôi chọn bao dung, mới khiến văn minh Hoa Hạ kéo dài đến nay.
Huyền Môn Hoa Hạ, vẫn trăm hoa đua nở, trăm nhà đua nhau.
“Hừ, nói nhảm ít thôi, muốn chết hả!”
Lý Dục Thần vung tay, một đường lưu quang bắn về phía Peter.
Mặt trời trên thập tự giá trước ngực Peter đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ánh sáng rơi vào trong ánh sáng trắng, biến mất.
Peter vô cùng đắc ý cười: “Thuật pháp của vu ma, làm sao có thể thắng được thần lực chân chính!”
Nói xong, giang rộng hai cánh tay, làm tư tế muốn ôm.
Ánh sáng trên thập tự giá càng mạnh, dường như che lấp Peter trong đó.
Nhìn từ góc nhìn của Dương Hàm Nguyệt, đã không nhìn rõ hình dáng của Peter, chỉ có một bóng người trong ánh sáng trắng, giống như thượng đế đi ra từ ánh sáng.
Peter đặt hai tay vào giữa, một cột sáng chói rực bắn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, tay phải vẽ một vòng tròn phía trước người.
Trong không trung lóe hiện lên một hình ảnh thái cực.
Cột sáng đánh vào hình thái cực đó, ầm ầm tiêu tan.
Trong viện sáng lên một luồng rực rỡ đủ màu sắc, giống như pháo hoa.
Gần như cùng lúc, ngón tay của Lý Dục Thần ngoắc lại.
Trong ánh sáng bao trùm cả người Peter, xuất hiện một điểm tạp quang màu vàng.
Sau đó điểm sáng vàng mãnh liệt hẳn lên, vù một cái bay ra từ trong ánh sáng trắng, lượn một vòng trong không trung, lơ lửng dừng bên trên bức tượng chính giữa sân.
Kim quang nhỏ dài, vừa hay như một thanh phi kiếm không chuôi.
Peter bất giác ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội khiến cơ thể ông ta lảo đảo.
Ánh sáng trắng cũng lấp lóe mấy cái, dường như ảm đạm đi mấy phần so với lúc nãy.
“Ngay cả một cây châm vàng của tôi mà cũng không đỡ được, còn tự xưng thần lực gì, tôi thấy thần của các người cũng bình thường thôi, còn không bằng ông bụt của nông thôn Hoa Hạ”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng.
Peter giật thập tự giá ở lồng ngực xuống, giơ cao quá đỉnh đầu, cao giọng nói với mặt trời: “Thần, hãy ban cho tôi sức mạnh đi!”
Vòng sáng trên thập tự giá lóe lên, phát ra hào quang chói mắt hơn lúc nãy.
Một đường ánh sáng trắng từ thập tự giá bắn ra, sáng rực, to chắc hơn đường sáng vừa nãy.
Chương 304: Sợ hãi
Lý Dục Thần làm theo cách cũ, lại vẽ một vòng tròn trước người.
Ánh sáng trắng đập vào hình thái cực, tấn công không phân thắng bại.
Cánh tay Peter giơ cao thập tự giá không ngừng run lên.
Liên tục truyền ra năng lượng.
Lý Dục Thần giơ lòng bàn tay trái ra phía trước, hình thái cực như cái khiên, luôn chặn trước người.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Anh khẽ quát một tiếng, tay phải vung lên.
Châm vàng lơ lửng bên trên bức tượng, hóa thành kiếm quang, lao nhanh xuống, đâm xiên vào trong ánh sáng bao bọc lấy Peter.
Gần như cùng lúc một, bức tượng và cánh tay giơ cao của Peter bị kiếm quang chém đứt.
Ánh sáng trắng bỗng dập tắt.
Huyết quang bắn ra.
Hai cây thập tự giá cùng rơi xuống đất.
Peter không dám tin nhìn cánh tay gãy của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta ngẩng đầu, nhìn sang Lý Dục Thần.
“Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người Hoa Hạ là được”.
“Người Hoa Hạ…”, Peter bật cười: “Hào quang của mặt trời sẽ chiếu rọi Hoa Hạ!”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Hoa Hạ đã có mặt trời của mình, không cần chút ánh sáng đom đóm trên thập tự giá của các người”.
Anh biết nói nhiều cũng vô ích, loại người bị tẩy não này, không thể nào chủ động thả người.
Bèn lấy ra châm vàng, soạt soạt soạt, cắm liên tiếp mấy cái lên người Peter.
Peter như bị rắn cắn, cơ thể run lên.
Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ đau đớn, cơ thịt không ngừng rung lên, khóe miệng sùi bọt trắng.
“Nói đi, mấy cô gái đó đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Peter cố nhịn đau đớn, cắn răng, không nói một câu.
“Không nói phải không?”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, hai tay bốc một nắm châm.
Peter nhìn thấy, đôi mắt vô cùng kinh sợ, nhưng ông ta vẫn không chịu nói.
Lý Dục Thần rung tay, lại có mười mấy cây châm, cắm vào cơ thể Peter.
Châm vàng phá huyệt, còn đau đớn hơn rút hết gân xương tay.
Người bị châm đâm, toàn thân từ trên xuống dưới, như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm tim, đau đớn đó không phải con người có thể chịu được.
Cùng với số lượng châm nhiều lên, đau đớn cũng tăng lên.
Cuối cùng Peter không chịu nổi, run rẩy đôi môi nói: “Tôi nói, tôi nói! Ở ngay dưới hầm phía sau, tôi đưa các người đi”.
Lý Dục Thần tiến lên, rút châm trên người Peter, rồi điểm mấy cái lên miệng vết thương, cầm máu cho ông ta.
Peter nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, nhìn thập tự giá dưới đất một cái, muốn nhặt lên, nhưng nhìn thấy cánh tay gãy của mình, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ông ta loạng choạng đi trước dẫn đường, đẩy mở cánh cửa bên trái sân viện, đi vào trong.
Lý Dục Thần đi theo.
Dương Hàm Nguyệt sợ hãi, không muốn đi vào, nhưng nhìn tay gãy và vết máu trong sân, thì càng sợ hơn.
Nên cũng đành đi vào trong.
Bên trong là một căn phòng nhỏ âm u, dường như hoàn toàn khác với bên ngoài.
Peter thắp một ngọn nến, mở cánh cửa nhỏ trong góc phòng, đi vào trong.
Bên trong là bậc thềm đi xuống dưới, không có ánh đèn, chỉ dựa vào ngọn nên trong tay Peter chiếu sáng.
Ánh nến kéo dài bóng người của Peter lên trên bức tường mặt bên.
Đến xuống hầm, Peter dùng ngọn nến trong tay tháp đèn tường.
Căn hầm không nhỏ, rộng gần bằng gian giữa trong nhà thờ
Trên bốn bức tường khắc rất nhiều hình điều khắc nổi, giữa các bức tường có một thập tự giá khổng lồ.
Chính giữa có một cái bàn đá dài hẹp, một cô gái nằm trên bàn đá.
Trên đầu của cô gái đó đội vòng hoa kết, đôi mắt bịt vải đen, trên người không mặc gì.
Trên bụng cô gái có một đường vết sẹo khâu dài, nhìn từ xa giống như con rết.
Lý Dục Thần thắt tim.
Anh tiến lên một bước, cũng may, không phải Đinh Hương.
Dương Hàm Nguyệt a một tiếng hét lên.
Cô ta nhớ đến nghi thức nhập hội đáng sợ mà Thomson từng nói với cô ta, vốn cho rằng chỉ là Thomson hù dọa cô ta, không ngờ nhìn thấy cảnh này thật.
Cô ta biết cô gái này, chính là một trong ba cô gái mất tích của đại học Nam Giang.
Ba cô gái đều bị cô ta lừa đến chỗ của Thomson.
Trong lòng Dương Hàm Nguyệt tràn đầy hối hận và đau khổ, và nhiều hơn là sợ hãi.
Nỗi sợ chi phối mọi thứ của cô ta.
Thomson đưa tay ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Xin lỗi, Dương, hôm nay sau khi cô gái này mất tích, họ chắc chắn sẽ điều tra đến chỗ em. Anh không thể tin em có thể kín miệng như bưng, tấm lòng của em không đủ thành kính, không có sự hỗ trợ của thần lực, chắc chắn em sẽ khai ra anh”.
Thomson quỳ dưới đất, thương xót nhìn Dương Hàm Nguyệt.
“Nếu đã như vậy thì chỉ đành cho em giống như họ, làm vật hy sinh, hiến tế cho ma quỷ trong bóng tối trước bình minh. Yên tâm đi, lúc mặt trời mọc, em sẽ được thần cứu rỗi”.
Đúng lúc này, Thomson bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bỗng quay người, ngạc nhiên phát hiện hòn đá treo trên song cửa sổ lấp lánh tỏa hào quang màu vàng.
“Thuật pháp của vu sư phương Đông quả nhiên thần kỳ!”
Thomson lẩm bẩm một câu, cầm thập tự giá, nhằm chuẩn hòn đá.
Thập tự giá phát ra ánh sáng trắng, khi đụng vào ánh vàng của hòn đá liền nổ tung trong không khí.
Cả căn phòng rực sáng chói mắt.
Thomson vô cùng nghi hoặc, sức mạnh của vu chúc ẩn giấu trên hòn đá phải tiêu hao hết sạch trong lần đầu tiên đụng ánh hào quang thần thánh của thập tự giá mới phải.
Anh ta có thể dùng sự thành kính trong lòng thức tỉnh thập tự giá thần thánh, nhưng trong khi không có ai điều khiển, hòn đá của vu sư hiện lên ma lực bằng cách nào?
Trong ánh hào quang chói mắt, anh ta nhìn thấy một cánh tay tóm lấy hòn đá đó.
Sau đó, một bóng hình bay vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Anh là ai?”, Thomson hỏi.
Lý Dục Thần nhìn thập tự giá trong tay Thomson liền cau mày, bên trên còn có hào quang yếu ớt đang lấp lánh.
Nhưng từ trong hào quang yếu ớt đó, anh cảm nhận được sức mạnh cường mạnh đến từ nơi xa xôi sâu thẳm.
“Thái Dương Thánh Giáo!”
Lý Dục Thần nhớ đến lời cảnh cáo của Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn phát ra, thế lực dị giáo nước ngoài đang liên kết lại, chuẩn bị đối phó Huyền Môn Hoa Hạ, người lãnh đạo bọn họ chính là Thái Dương Thánh Giáo.
Không ngờ lại đến nhanh như vậy, đã có giáo đồ tay cầm thập tự giá đến Hoa Hạ, hơn nữa còn ở đại học Nam Giang Tiền Đường.
“Đinh Hương đang ở đâu?”
Lý Dục Thần nhìn thấy một cô gái nằm dưới đất, nhưng không phải là Đinh Hương, trong căn phòng đã không còn người nào khác.
Thomson nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Tôi biết rồi, anh chính là người tạo ra hòn đá đó, anh là vu sư của phương Đông”.
“Đinh Hương ở đâu?”, Lý Dục Thần bước gần một bước, khí tức trên người cường mạnh đến khiến người ta khó thở.
“Anh nói cô gái xinh đẹp đó sao? Cô ta đang trên đường đến thiên đường rồi. Cô ta đẹp như vậy, thần sẽ thích cô ta”.
“Muốn chết hả!”, đương nhiên Lý Dục Thần đã hiểu ý trong lời của anh ta, giơ tay, bóp cổ họng của Thomson từ xa: “Nói mau, Đinh Hương ở đâu?”
Cơ thể của Thomson lơ lửng, ánh mắt hiện ra vẻ kinh sợ.
Anh ta không thể hít thở, hai tay tóm về phía cổ họng mình cuồng loạn, ở đó rõ ràng không có gì, người đàn ông trước mắt cách anh ta đến hai mét.
Đây chính là sức mạnh của vu sư phương Đông ư?
Chẳng trách linh mục Peter phải thận trọng triển khai hoạt động như vậy.
Không sao, không sao, thần sẽ ban cho mình sức mạnh và dũng khí!
Mình là con dân của thần, giống như mặt trời, vĩnh hằng bất diệt!
Thomson không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Từ ngày đầu tiên gia nhập giáo hội, linh mục Peter đã nói với anh ta, chỉ cần tín ngưỡng đủ thành kính, thì sẽ không có cái chết và đau khổ.
Những vu sư tà ác trên mảnh đất Hoa Hạ Phương Đông này, làm sao có thể giết chết con trai của thần, hủy diệt linh hồn thành kính!
Cầu nguyện khiến anh ta nhìn thấy ánh sáng, thậm chí ảo tưởng ra hình dáng của thần.
Nhưng nó không làm anh ta dịu đi nỗi đau đớn bị bóp cổ đến khó thở.
Khuôn mặt của Thomson xám xịt như gan heo, mắt trợn lên, lộ ra mắt trắng, đầu lưỡi thè ra từ trong miệng, như chết vì treo cổ.
Lý Dục Thần buông tay, Thomson rơi xuống đất.
Anh ta thở hổn hển, trong đôi mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi với cái chết.
Lý Dục Thần tiến lên một bước.
Thomson cầm thập tự giá, vung loạn lên với Lý Dục Thần: “Cút đi! Tôi là tín sứ của mặt trời, tôi là con trai của thần, đám vu sư tà ác các người đừng hòng hãm hại tôi! Cút đi!”
Mặt trời trên thập tự giá phát ra hào quang, chiếu thẳng vào Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần lại như không sao hết, tiếp tục tiến lên, dẫm một chân lên chân của Thomson.
Cùng với tiếng xương gãy, Thomson kêu lên thảm thiết.
“A!”
Chương 302: Đến nhà thờ
Lý Dục Thần lại hỏi: “Đinh Hương đang ở đâu?”
Đau đớn dữ dội khiến Thomson mất đi lý trí, tất cả tín ngưỡng đều sụp đổ vào khoảnh khắc đó.
Mặt trời và thánh điện xa xôi như vậy, anh ta chỉ muốn sống.
“Tôi nói…”
Thomson nhìn thập tự giá trong tay lần cuối.
Nhưng lúc này, sâu trong linh hồn anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Mày là kẻ phản bội!”
Thomson lập tức ngẩn người ở đó, giọng nói đó thâm trầm như vậy, vang khắp trong thế giới bóng tối.
Dường như anh ta nhìn thấy cảnh vào ngày nhập hội, người chủ trì dùng dao nhọn kề lên cổ họng của anh ta, ép hỏi tung tích của thánh vật.
“Mày là kẻ phản bội! Thần sẽ trừng phạt mày!”
Ở chỗ giữa đôi lông mày của Thomson đột nhiên xuất hiện một cây thập tự giá lóe sáng.
Hào quang của thập tự giá càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc nuốt chửng cơ thể của anh ta như mặt trời.
Thomson mở to con mắt, rồi lại không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Anh ta ngã ngửa về sau, thập tự giá trong tay rơi xuống đất.
Lý Dục Thần vội vàng tiến lên một bước, đỡ cái đầu Thomson lên, phát hiện anh ta đã chết.
Chết vô cùng sạch sẽ, dứt khoát, không thể cứu vãn.
Lý Dục Thần cũng phải cau mày, nhặt thập tự giá dưới đất lên, nghiên cứu thật kỹ.
Thomson chết bởi một loại thần chú.
Đáng sợ là, loại thần chú này, cấy sâu vào nội tâm anh ta, cùng với tín ngưỡng của anh ta.
Chỉ cần tín ngưỡng còn, thần chú sẽ ẩn mình, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta.
Một khi tín ngưỡng sập đổ, ví dụ, bắt anh ta phản bội giáo hội, bắt anh ta nói ra bí mật, lúc này, thần chú sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ này.
Cấy loại thần chú này cần quá trình lặp lại nhiều lần, cho nên chỉ có giáo đồ nòng cốt của giáo phái thần bí mới sử dụng.
Thái Dương Thánh Giáo này, lần đầu vào Hoa Hạ, hiển nhiên thần lực của kẻ trước mắt cũng vô cùng sơ cấp.
Rất có khả năng, mỗi một giáo đồ của họ đều bị cấy loại thần chú linh hồn này.
Hoặc là tin ta, hoặc là chết.
Đây là một giáo phái tà ác từ đầu đến chân.
Bây giờ Lý Dục Thần vô cùng lo lắng cho Đinh Hương.
Nhưng bây giờ gã ngoại quốc này đã chết, còn ai biết Đinh Hương ở đâu đây?
Manh mối duy nhất chính là thập tự giá này.
Lúc này, anh nghe thấy một giọng nói phía sau: “Tôi biết cô ta đang ở đâu?”
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn thấy cô gái hôn mê dưới đất đã tỉnh lại.
Trong mắt Dương Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, không phải sợ Lý Dục Thần, mà là sợ Thomson đã chết.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, Thomson sẽ giết cô ta.
Cũng may trình độ ma pháp của Thomson còn thấp, Dương Hàm Nguyệt hôn mê không sâu lắm.
Thậm chí cô ta còn nghe thấy những lời của Thomson nói với cô ta.
Ma pháp khiến cô ta hôn mê mất đi thần lực cùng với cái chết của Thomson, Dương Hàm Nguyệt tỉnh lại trong hoảng sợ.
Cô ta nói hết tất cả mọi việc xảy ra với Lý Dục Thần.
“Có lẽ cô ta bị đưa đến nhà thờ Tân Nhật, linh mục Peter làm việc ở đó, ba cô gái khác cũng bị đưa đến đó”.
“Đưa tôi đi”, Lý Dục Thần nói.
Dương Hàm Nguyệt mặc xong quần áo, đưa Lý Dục Thần rời khỏi phòng của Thomson.
Nhà thờ cách không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là tới.
Nhà thờ không lớn, chỉ là một tòa nhà hai tầng.
Dương Hàm Nguyệt nói với anh, nơi này vốn là một ngôi nhà dân kiểu cũ, nửa năm trước mới được cải tạo thành nhà thờ.
Peter là linh mục của nhà thờ, cũng là nhân viên thần chức duy nhất.
Cổng lớn của nhà thờ khóa chặt, chỉ có cửa ngách được mở.
Họ đi vào từ cửa ngách, tiến vào trong sảnh, bên trong có mấy hàng ghế, trên bục cao phía trước là một cây thập tự giá.
Khác với thập tự giá bình thường là, trên thập tự giá này không có chúa Jesu chịu nạn, mà trên vị trí giao nhau của chữ thập có một vòng tròn giống như mặt trời tỏa ánh sáng, trên đỉnh của thập tự giá lại có một con mắt biết tuốt, nhìn thẳng xuống chỗ ngồi phía dưới.
Có gần mười người ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe một người trông như một vị linh mục đứng trên bục giảng kinh, đang giảng giải câu chuyện kinh thánh.
Dương Hàm Nguyệt nhỏ tiếng với với Lý Dục Thần, người giảng kinh đó chính là Peter.
Peter nhìn thấy họ đi vào, không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng tiếng trung dở tệ của ông ta giảng giải kinh điển.
Lý Dục Thần đi về phía ông ta theo lối đi chính giữa.
Cuối cùng Peter nhìn sang bọn họ: “Hai vị, nếu nghe kinh thì mời tìm một chỗ ngồi, nếu sám hối, phải đợi giảng kinh kết thúc, hơn nữa phải hẹn trước”.
Nhưng, đôi mắt của Peter nhìn sang Dương Hàm Nguyệt.
Ông ta đã nhận ra cô ta.
Dương Hàm Nguyệt đột nhiên có cảm giác toàn thân không tự nhiên, giống như trượt vào hầm băng, lại giống như nướng trên lửa.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của Peter liền di chuyển khỏi Dương Hàm Nguyệt, vì ông ta nhìn thấy trong tay người đàn ông bên cạnh Dương Hàm Nguyệt cầm một thập tự giá nho nhỏ.
Đương nhiên ông ta nhận ra đây là thập tự giá của Thomson, học sinh của ông ta.
“Tôi không nghe kinh, cũng không sám hối, tôi đến tìm người”, Lý Dục Thần nói.
Peter khẽ gật đầu, nói với những người đang ngồi: “Các vị, hôm nay kết thúc tại đây”.
Rồi lại nói với Lý Dục Thần và Dương Hàm Nguyệt: “Hai người đi theo tôi”.
Chương 303: Sức mạnh của thần
Đi qua gian giữa, tiến vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, bên trong là một sân viện giếng trời.
Mang phong cách kiến trúc đặc sắc Trung Quốc.
Nhưng căn nhà nhỏ này được cải tạo thành nhà thờ, hai phong cách Đông Tây hình thành sự so sánh và xung đột rõ ràng.
Bất kể người thiết kế sử dụng hết tâm cơ thế nào, khiến cho bề ngoài hình thành sự thống nhất và pha trộn phong cách Đông Tây, nhưng có những thứ, mãi mãi không thể kết hợp.
Ví dụ như tiểu viện này, giếng trời từ xà nhà bốn góc đổ xuống, còn chính giữa sân lại có một bức tượng bằng đá cẩm thạch.
Đó là một người đàn ông rách rưới giơ cao cánh tay, trên tay cầm thập tự giá, nhìn về phía Đông mặt trời mọc.
Linh mục Peter bỗng quay người, ánh mắt hừng hực nhìn họ.
“Thomson là cậu bé ngoan, tôi tin vào lòng thành kính của cậu ta, tuy lòng cậu ta không đủ kiên định”, Peter nhìn chằm chằm thập tự giá trong tay Lý Dục Thần.
“Cô gái mà các người bắt cóc đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Linh mục Peter không trả lời, mà nhìn sang Dương Hàm Nguyệt: “Tôi biết cô, Thomson đã nói với tôi, muốn giới thiệu cô gia nhập chỗ chúng tôi. Nhưng cô đã phản bội cậu ta!”
“Không!”, Dương Hàm Nguyệt lớn tiếng nói: “Là anh ta muốn giết tôi! Anh ta không tin tôi!”
“Cậu ta không tin cô là đúng”, linh mục Peter thản nhiên nói: “Trong lòng cô tràn đầy bóng tối, mặt trời không thể chiếu sáng vào linh hồn của cô!”
“Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây, nếu không, tôi sẽ giết ông”, Lý Dục Thần nói.
Linh mục Peter lại nhìn sang anh: “Tôi biết, cậu chính là vu sư phương Đông mà Thomson nói. Bùa hộ thân trên người cô gái đó là do cậu làm, đúng không? Không thể không thừa nhận, pháp khí của các người rất tinh tế, cũng rất có hiệu quả. Nhưng, đồ của các người quá nhiều quá tạp, thần sẽ không thích các người. Duy chỉ có thành kính và tín ngưỡng trung thành với thần, mới có thể có được thần lực thực sự. Còn các người, giao dịch với ma quỷ, có được sức mạnh của ma quỷ. Đây là lý do chúng tôi muốn đến phương Đông truyền đạo. Mặt trời mọc từ phương Đông, chúng tôi không thể để mảnh đất và con dân của phương Đông sống trong cái bóng của ác ma”.
Lý Dục Thần nghe mà cau mày. Anh không thể phản bác những lời này, một khi phản khác, thì rơi vào cái bẫy của người ta, tranh luận sẽ mãi không dứt.
Ở Hoa Hạ cũng từng xảy ra tranh đoạt giữa giáo phái. Nhưng cuối cùng, chúng tôi chọn bao dung, mới khiến văn minh Hoa Hạ kéo dài đến nay.
Huyền Môn Hoa Hạ, vẫn trăm hoa đua nở, trăm nhà đua nhau.
“Hừ, nói nhảm ít thôi, muốn chết hả!”
Lý Dục Thần vung tay, một đường lưu quang bắn về phía Peter.
Mặt trời trên thập tự giá trước ngực Peter đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ánh sáng rơi vào trong ánh sáng trắng, biến mất.
Peter vô cùng đắc ý cười: “Thuật pháp của vu ma, làm sao có thể thắng được thần lực chân chính!”
Nói xong, giang rộng hai cánh tay, làm tư tế muốn ôm.
Ánh sáng trên thập tự giá càng mạnh, dường như che lấp Peter trong đó.
Nhìn từ góc nhìn của Dương Hàm Nguyệt, đã không nhìn rõ hình dáng của Peter, chỉ có một bóng người trong ánh sáng trắng, giống như thượng đế đi ra từ ánh sáng.
Peter đặt hai tay vào giữa, một cột sáng chói rực bắn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, tay phải vẽ một vòng tròn phía trước người.
Trong không trung lóe hiện lên một hình ảnh thái cực.
Cột sáng đánh vào hình thái cực đó, ầm ầm tiêu tan.
Trong viện sáng lên một luồng rực rỡ đủ màu sắc, giống như pháo hoa.
Gần như cùng lúc, ngón tay của Lý Dục Thần ngoắc lại.
Trong ánh sáng bao trùm cả người Peter, xuất hiện một điểm tạp quang màu vàng.
Sau đó điểm sáng vàng mãnh liệt hẳn lên, vù một cái bay ra từ trong ánh sáng trắng, lượn một vòng trong không trung, lơ lửng dừng bên trên bức tượng chính giữa sân.
Kim quang nhỏ dài, vừa hay như một thanh phi kiếm không chuôi.
Peter bất giác ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội khiến cơ thể ông ta lảo đảo.
Ánh sáng trắng cũng lấp lóe mấy cái, dường như ảm đạm đi mấy phần so với lúc nãy.
“Ngay cả một cây châm vàng của tôi mà cũng không đỡ được, còn tự xưng thần lực gì, tôi thấy thần của các người cũng bình thường thôi, còn không bằng ông bụt của nông thôn Hoa Hạ”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng.
Peter giật thập tự giá ở lồng ngực xuống, giơ cao quá đỉnh đầu, cao giọng nói với mặt trời: “Thần, hãy ban cho tôi sức mạnh đi!”
Vòng sáng trên thập tự giá lóe lên, phát ra hào quang chói mắt hơn lúc nãy.
Một đường ánh sáng trắng từ thập tự giá bắn ra, sáng rực, to chắc hơn đường sáng vừa nãy.
Chương 304: Sợ hãi
Lý Dục Thần làm theo cách cũ, lại vẽ một vòng tròn trước người.
Ánh sáng trắng đập vào hình thái cực, tấn công không phân thắng bại.
Cánh tay Peter giơ cao thập tự giá không ngừng run lên.
Liên tục truyền ra năng lượng.
Lý Dục Thần giơ lòng bàn tay trái ra phía trước, hình thái cực như cái khiên, luôn chặn trước người.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Anh khẽ quát một tiếng, tay phải vung lên.
Châm vàng lơ lửng bên trên bức tượng, hóa thành kiếm quang, lao nhanh xuống, đâm xiên vào trong ánh sáng bao bọc lấy Peter.
Gần như cùng lúc một, bức tượng và cánh tay giơ cao của Peter bị kiếm quang chém đứt.
Ánh sáng trắng bỗng dập tắt.
Huyết quang bắn ra.
Hai cây thập tự giá cùng rơi xuống đất.
Peter không dám tin nhìn cánh tay gãy của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta ngẩng đầu, nhìn sang Lý Dục Thần.
“Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người Hoa Hạ là được”.
“Người Hoa Hạ…”, Peter bật cười: “Hào quang của mặt trời sẽ chiếu rọi Hoa Hạ!”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Hoa Hạ đã có mặt trời của mình, không cần chút ánh sáng đom đóm trên thập tự giá của các người”.
Anh biết nói nhiều cũng vô ích, loại người bị tẩy não này, không thể nào chủ động thả người.
Bèn lấy ra châm vàng, soạt soạt soạt, cắm liên tiếp mấy cái lên người Peter.
Peter như bị rắn cắn, cơ thể run lên.
Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ đau đớn, cơ thịt không ngừng rung lên, khóe miệng sùi bọt trắng.
“Nói đi, mấy cô gái đó đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Peter cố nhịn đau đớn, cắn răng, không nói một câu.
“Không nói phải không?”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, hai tay bốc một nắm châm.
Peter nhìn thấy, đôi mắt vô cùng kinh sợ, nhưng ông ta vẫn không chịu nói.
Lý Dục Thần rung tay, lại có mười mấy cây châm, cắm vào cơ thể Peter.
Châm vàng phá huyệt, còn đau đớn hơn rút hết gân xương tay.
Người bị châm đâm, toàn thân từ trên xuống dưới, như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm tim, đau đớn đó không phải con người có thể chịu được.
Cùng với số lượng châm nhiều lên, đau đớn cũng tăng lên.
Cuối cùng Peter không chịu nổi, run rẩy đôi môi nói: “Tôi nói, tôi nói! Ở ngay dưới hầm phía sau, tôi đưa các người đi”.
Lý Dục Thần tiến lên, rút châm trên người Peter, rồi điểm mấy cái lên miệng vết thương, cầm máu cho ông ta.
Peter nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, nhìn thập tự giá dưới đất một cái, muốn nhặt lên, nhưng nhìn thấy cánh tay gãy của mình, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ông ta loạng choạng đi trước dẫn đường, đẩy mở cánh cửa bên trái sân viện, đi vào trong.
Lý Dục Thần đi theo.
Dương Hàm Nguyệt sợ hãi, không muốn đi vào, nhưng nhìn tay gãy và vết máu trong sân, thì càng sợ hơn.
Nên cũng đành đi vào trong.
Bên trong là một căn phòng nhỏ âm u, dường như hoàn toàn khác với bên ngoài.
Peter thắp một ngọn nến, mở cánh cửa nhỏ trong góc phòng, đi vào trong.
Bên trong là bậc thềm đi xuống dưới, không có ánh đèn, chỉ dựa vào ngọn nên trong tay Peter chiếu sáng.
Ánh nến kéo dài bóng người của Peter lên trên bức tường mặt bên.
Đến xuống hầm, Peter dùng ngọn nến trong tay tháp đèn tường.
Căn hầm không nhỏ, rộng gần bằng gian giữa trong nhà thờ
Trên bốn bức tường khắc rất nhiều hình điều khắc nổi, giữa các bức tường có một thập tự giá khổng lồ.
Chính giữa có một cái bàn đá dài hẹp, một cô gái nằm trên bàn đá.
Trên đầu của cô gái đó đội vòng hoa kết, đôi mắt bịt vải đen, trên người không mặc gì.
Trên bụng cô gái có một đường vết sẹo khâu dài, nhìn từ xa giống như con rết.
Lý Dục Thần thắt tim.
Anh tiến lên một bước, cũng may, không phải Đinh Hương.
Dương Hàm Nguyệt a một tiếng hét lên.
Cô ta nhớ đến nghi thức nhập hội đáng sợ mà Thomson từng nói với cô ta, vốn cho rằng chỉ là Thomson hù dọa cô ta, không ngờ nhìn thấy cảnh này thật.
Cô ta biết cô gái này, chính là một trong ba cô gái mất tích của đại học Nam Giang.
Ba cô gái đều bị cô ta lừa đến chỗ của Thomson.
Trong lòng Dương Hàm Nguyệt tràn đầy hối hận và đau khổ, và nhiều hơn là sợ hãi.
Nỗi sợ chi phối mọi thứ của cô ta.