-
Chương 289-294
Chương 289: Xinh đẹp và trong trẻo
Đối với loại chú thuật liên quan đến thần hồn thì cũng có hiệu quả nhất định.
Nhưng lúc trước khi cho họ anh đã không nghĩ tới việc phải đối mặt với chuyện nguy hiểm đến như thế.
Lý Dục Thần quyết định, anh sẽ gia tăng sức mạnh của bùa hộ mệnh.
Đúng lúc anh tìm được một vài thứ từ người con mãng xà trong chuyến đi đến thành phố Tuyên, đó chính là nguyên liệu hạng nhất.
Anh lấy một chút bột từ Long Đan, bỏ vào trong Huyền Thạch, sau đó dùng pháp lực khắc tâm chú lên bùa.
Sau đó lại dùng da mãng xà cùng với xương cốt nó chế tạo thành dây đeo.
Sức mạnh của bùa hộ mệnh đã được tăng thêm một bậc.
Sau khi thăng cấp, bùa hộ mệnh bây giờ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, có thể ngăn được sát khí mạnh mẽ hơn.
Quan trọng nhất là tâm chú Lý Dục Thần khắc lên đó, khi sát khí dày đặc đến mức độ nhất định. Lý Dục Thần có thể cảm nhận được.
Nếu gặp phải tình huống như lần Đinh Hương bị bắt cóc đó, thì khi tên Nam Dương kia thi pháp với Đinh Hương, Lý Dục Thần có thể cảm nhận được nguy hiểm, cũng có thể thông qua lá bùa để cảm nhận vị trí, chạy đến sớm nhất có thể.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều không biết lá bùa mới đã được bỏ thêm cái gì, chỉ biết là sau khi đeo vào thì lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hai cô gái cũng không hề lo lắng vì phải đi đến Tiền Đường, dọc đường đi vẫn líu ríu đùa giỡn không ngừng.
Lâm Mộng Đình kể cho Đinh Hương nghe những chuyện thú vị ở trường đại học, khiến Đinh Hương hào hứng thấy rõ.
Mã Sơn lái xe, Lý Dục Thần ngồi ở ghế lái phụ.
Mã Sơn lại đùa: “Dục Thần, em có thể nhận thêm vài thằng em ở đại học Nam Giang, thế thì sẽ không lo cô Lâm và Đinh Hương bị người ta bắt nạt”.
Lý Dục Thần cảm thấy ý kiến này cũng không tệ.
Đại học Nam Giang là ngôi trường hàng đầu Giang Nam, rất nhiều cậu ấm cô chiêu đi học ở nơi đó. Không biết nhà họ Tiền với nhà họ Cao có ai học ở Nam Giang không, về anh có thể hỏi thử. Nếu có người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao chăm sóc thì không cần phải lo cho sự an toàn của hai cô gái.
Lâm Mộng Đình nghe Mã Sơn nói thế thì không vui nói: “Mã Sơn, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có cô này với cô kia nữa, anh cứ muốn khách sáo như thế thì trực tiếp gọi em là chị đi”.
Mã Sơn cười hà hà nói: “Khó đấy, anh với Dục Thần là anh em, chỉ có thể gọi em một tiếng em dâu”.
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng than thở nói: “Thì không gọi cô Lâm là được, nghe cứ quái lạ sao sao ấy”.
Đinh Hương bên cạnh cười nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng có thể gọi là chị dâu, chị dâu cũng là chị. Em cũng gọi chị Mộng Đình là chị, chắc chắn chị Mộng Đình muốn nghe chúng ta gọi chị ấy là chị dâu từ lâu rồi, đúng không chị Mộng Đình?”
Mã Sơn cười ha hả: “À, đúng đúng đúng, anh em không bàn đến lớn nhỏ, cũng có thể gọi là chị dâu, ha ha ha!”
Mặt Lâm Mộng Đình đỏ bừng, nhéo Đinh Hương xong giả bộ muốn đánh người: “Con bé này, còn chưa vào tới trường đại học mà đã hư rồi, xem chị giải quyết em thế nào!”
Nhưng đánh thì không có, chỉ có chọc chọc khiến Đinh Hương nhột.
Đinh Hương chui rúc vào góc ghế, cười ha hả.
Lý Dục Thần ngồi trên ghế phó lái, đột nhiên có cảm giác vô cùng ấm áp.
Thế giới hồng trần, luôn có những khoảnh khắc tươi đẹp như thế.
Đáng tiếc khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi, mấy chục phút trên đường cao tốc nhanh chóng trôi qua.
Đại học Nam Giang rất lớn.
Ngày khai giảng, cửa trường đại học đầy ắp người, đều là sinh viên đến nhập học, cùng với phụ huynh đi theo, xách túi lớn túi nhỏ, trên mặt và vẻ hãnh diện vì đậu vào ngôi trường danh tiếng và sự hoang mang vì quá mới lạ.
Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không có ăn học nhiều, thấy bốn chữ đại học Nam Giang trước cổng thì trong lòng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đến nơi này, hai người đàn ông dù có là anh hùng hảo hán thì ngoài xách đồ ra cũng chẳng làm được gì, tất cả đều phải nghe lời chỉ huy của Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi đăng ký, như nước chảy mây trôi.
Cô vốn là một trong những hoa khôi trường đại học, vô cùng nổi tiếng ở đại học Nam Giang, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Rất nhiều người xì xào bàn tán.
“Ồ, đó là Lâm hoa khôi trường ta đúng không?”
“Cô gái bên cạnh là ai thế ? Tân sinh viên hả? Được quá nhỉ!"
“Má, hoa khôi dẫn hoa khôi mới tới à, xinh đẹp cũng lây lan hả, có còn công bằng trên đời này nữa không!”
“Xí, lây với lan cái gì, đó gọi là vật họp theo loài, người chơi theo hội”.
“Xem ra trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi rồi”.
“Tôi thấy vẫn còn thiếu một chút so với Lâm hoa khôi, Lâm hoa khôi có thứ khí chất đặc biệt lắm, chỉ đứng đó thôi là có thể đại diện cho đại học Nam Giang ta đi thi hoa hậu rồi”.
“Chưa chắc, Lâm hoa khôi là nhan sắc kiểu cổ điển tao nhã, cô bé kia là dạng trong veo thuần khiết, hoàn toàn khác biệt”.
“Đúng, mấy đóa hoa trường ta đều có nét đẹp riêng, thế mới xứng với trường chúng ta, trăm hoa đua nở!”
“Có ai biết cô bé kia tên gì không vậy?”
Có người đi hỏi thăm rồi quay về nói: “Biết nhé, tên Đinh Hương, là chữ Đinh Hương của cây Đinh Hương ấy”.
“Uầy, cả tên cũng tinh khiết như vậy! Yêu yêu!”
Có người thuận miệng đọc lên một bài thơ.
Chương 290: Âm mưu phía sau
“…
Cây dù giấy dầu, đơn độc
Băn khoăn ngâm nga, ngâm nga
Cùng với cơn mưa cô quạnh
Mong là sẽ gặp lại nhau
Như cây Đinh Hương
Cô gái vương sầu oán
Cô ấy có
Nhan sắc như Đinh Hương
Mùi hương như Đinh Hương
Ưu sầu như Đinh Hương”
…”
Mọi người lập tức cười vang.
“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”
Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.
Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.
Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.
Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.
Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.
Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời.
Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì.
Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi vòng vòng quanh ký túc xá của Đinh Hương để xem hoàn cảnh thế nào, lại bị Lâm Mộng Đình đuổi ra.
“Đi ra, đi ra, ký túc xá nữ, con trai đừng có mà nhìn ngó lung tung”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ dưới ký túc xá.
Hai người đàn ông như đầu gỗ đứng đó, lại khiến mấy cô gái được một phen cười bò.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương xuống lầu trông thấy thế cũng che miệng cười trộm.
“Hai anh sắp thành tượng luôn rồi đấy!”, Lâm Mộng Đình cười nói: “Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm, nếm thử cơm căn tin trường bọn em”.
Người ta hay nói cơm trong căn tin khó ăn, Lý Dục Thần với Mã Sơn lại thấy ngon lắm, ăn căng cả bụng.
Cơm nước xong, hai người không có gì làm, cũng không thể đứng làm tượng trong sân trường cho người ta xem mãi được, đành phải quyến luyến rời khỏi trường.
Mã Sơn cảm thán: “Không ngờ có một ngày anh lại có thể bước vào trường đại học, còn là đại học Nam Giang!”
Hai người chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, đành phải đi dạo quanh trường.
Lúc đi ngang một quán cà phê, bọn họ không chú ý tới một đôi mắt âm u đằng sau lớp kính thủy tinh.
Viên Thế Kiệt đang ngồi gần cửa sổ, nhìn Lý Dục Thần và Mã Sơn lướt qua trước mặt.
Tuy chưa từng chạm mặt Lý Dục Thần, nhưng Viên Thế Kiệt vẫn biết anh.
Mấy ngày nay, nhà họ Viên đã dồn rất nhiều nhân lực và tài lực để điều tra người này.
Trên bàn làm việc của anh ta có một đống ảnh chụp và tài liệu của người đàn ông này.
Gương mặt đó, anh ta đã nhìn ngán đến phát ói, dù có hóa thành tro thì anh ta cũng nhận ra được.
Viên Thế Kiệt nho nhã cầm lấy ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm thủy tinh lại kết đầy sương lạnh.
Ngồi đối diện anh ta là một cặp tình nhân, nam tên Chung Thần, cũng học ở đại học Nam Giang.
Chung Thần cũng là con nhà giàu, nhưng so với gia tộc khổng lồ như nhà họ Viên cũng chỉ là kẻ nghèo đói mà thôi.
Anh ta là học bá, còn là chủ tịch hội học sinh của đại học Nam Giang, tất cả mọi cố gắng của anh đều để chen chân vào vòng quan hệ với nhà họ Viên, giúp gia tộc mình đi lên thêm một bước.
Vì vậy, khi Viên Thế Kiệt gọi anh ta ra ăn cơm, thì trong lòng anh ta vô cùng xúc động.
“Có biết phải làm thế nào chưa?”, Viên Thế Kiệt hỏi.
“Biết”, Chung Thần đáp.
Viên Thế Kiệt gật đầu nói: “Nhất quyết không được mắc sai lầm, nếu có xảy ra vấn đề gì thì nhớ rõ, tôi không quen biết cậu”.
“Yên tâm đi cậu Viên, chuyện này tôi sẽ tự làm”.
Chung Thần nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Viên Thế Kiệt nhìn theo bóng lưng anh ta, lạnh lùng nở nụ cười.
Sau đó ánh mắt lại nhìn ra cửa sổ.
Cái kẻ anh ta vừa chán ghét, vừa khinh bỉ, lại buộc phải dè chừng kia đi tới một góc trước mặt quán cà phê, đi về hướng một quán bar nhỏ.
Khoảnh khắc đó, anh ta xúc động muốn gọi người tới, băm dằm tên khốn kia thành thịt nát.
Anh ta không tin tất cả những lời đồn thổi đến từ thành phố Hòa.
Chương 291: Nữ sinh mất tích
Một người đánh đấm giỏi, thì có thể đánh thắng được bao nhiêu người?
Hơn nữa, Tiền Đường còn có tông sư.
Tông sư Tiền Đường vợ Hà Trường Xuân là chị em thân thiết của bà nội Viên Thế Kiệt. Bàn về vai vế, Viên Thế Kiệt còn phải gọi ông ấy một tiếng ông cậu.
Tuy Hà Trường Xuân không bàn thế sự, nhưng quan hệ của hai nhà vẫn còn đó.
Chỉ cần Tông Sư vẫn còn đó, thì nhà họ Viên sẽ không ngại bất kỳ ai trên sàn đấu võ, dù nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không dám tranh cao thấp với nhà họ Viên.
“Lý Dục Thần! Sớm muộn gì tao cũng sẽ bằm thây mày thành vạn đoạn!”
Viên Thế Kiệt hung hăng siết chặt thìa trong tay, hơn nửa ngày vẫn không thể bẻ gãy mới nhớ ra nó là inox.
……
Lý Dục Thần và Mã Sơn rời khỏi trường, Đinh Hương lại không yên tâm về họ, nói: “Chị Mộng Đình, hai người họ có thể đi đâu được?”
Lâm Mộng Đình nói: “Em lo cho họ làm gì, ngoài kia là thành phố phồn hoa, bọn họ thích đi đâu thì đi thôi”.
Đinh Hương cười nói: “Chị Mộng Đình, chị không lo anh Dục Thần sa đọa ở thành phố phồn hoa này ư?”
Lâm Mộng Đình sửng sốt, cười mắng: “Á à, con bé Đinh Hương đáng ghét này nói cái gì thế! Chị còn tưởng là em ngây ngô, nhưng hình như không phải, nên tìm cho em một cậu bạn trai rồi, để em thử trải nghiệm thế giới phồn hoa!”
Bèn đuổi theo muốn đánh đòn.
Đinh Hương bỏ chạy, vừa chạy vừa cười: “Em không cần bạn trai đâu!”
Hai đóa hoa đùa giỡn trong sân trường, dẫn tới rất nhiều chàng trai dừng chân ngắm.
Lâm Mộng Đình thấy mọi người sắp vây lại đây thì nghiêm túc lại, kéo Đinh Hương đi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”, Đinh Hương hỏi.
“Dẫn em đi dạo một vòng trường”, Lâm Mộng Đình nói: “Mặt khác, còn một số giấy tờ, sau này em phải hoàn tất, hôm nay chị dẫn em đi làm trước”.
Bọn họ đi dạo trong sân trường.
Thì chạm mặt với vài người, có người gọi cô: “Lâm Mộng Đình!”
Lâm Mộng Đình thấy Chung Thần hội trưởng hội học sinh thì đáp: “Hội trưởng Chung, có chuyện gì thế?”
Chung Thần chầm chậm chạy tới nói: “Có chuyện đang cần tìm cô đây”.
“Chuyện gì thế?”
“Gần đây trường có một số nữ sinh bị mất tích, cô có biết chuyện này không?”
“Hả?”, Lâm Mộng Đình giật mình nói: “Chuyện hồi nào thế?”
Chung Thần nói: “Trong kỳ nghỉ hè, mấy cô nữ sinh ở lại trường, mất tích tổng cộng ba người. Trước mắt cảnh sát vẫn còn đang điều tra. Chuyện này tạo ra những ảnh hưởng rất lớn, vì vẫn chưa đến mức khủng hoảng nên vẫn chưa thông báo ra ngoài, nhưng người biết tin đã tăng lên, hơn nữa còn bắt đầu đồn đại. Hội học sinh chúng ta cần làm một số việc, còn phải trấn an tinh thần mọi người và khống chế dư luận trên mạng”.
Lâm Mộng Đình bất mãn nói: “Mất tích ba người rồi mà còn khống chế dư luận gì nữa, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất vẫn là sự thật! Chúng ta phải liên lạc với trường và cảnh sát, bảo đảm nhận được những tin tức mới nhất, lời đồn chỉ là lời đồn, không có sự thật thì khống chế dư luận bằng cách nào!”
Chung Thần xấu hổ, nói: “Cô nói rất đúng, thì tôi cũng đến tìm cô để thương lượng đấy thôi”.
Lâm Mộng Đình có chút do dự nói: “Chờ tới ngày mai được không? Hôm nay em gái tôi là Đinh Hương mới đến trường nhập học, tôi phải theo em ấy đi làm thủ tục”.
Một cô gái bên cạnh Chung Thần nói: “Em là Đinh Hương hả, vừa mới tựu trường ngày đầu tiên đã nổi tiếng rồi, ai cũng nói trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi, các chàng trai đều tranh nhau đọc thơ “Vũ Hạng” đấy.
Chung Thần nói: “Không thì để Hàm Nguyệt đi cùng với Đinh Hương đi, chuyện này rất khó giải quyết, tình hình của hội học sinh cô cũng biết rồi đó, người có năng lực như cô không nhiều”.
“Đúng đó, người đẹp họ Lâm à, giao Đinh Hương cho tôi đi”, Dương Hàm Nguyệt chủ động đi tới, khoát tay Đinh Hương: “Tôi nhất định sẽ dùng hết tất cả nhiệt tình và kiên nhẫn từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới nay, cô cứ yên tâm, tôi mà phục vụ không tốt thì tất cả nam sinh trong trường sẽ không tha cho tôi đâu”.
Dương Hàm Nguyệt là bạn gái Chung Thần, tuy không phải là hoa khôi nhưng cũng là người đẹp, còn là kiểu người rất cởi mở.
Lâm Mộng Đình hơi khó xử, bèn nhìn về phía Đinh Hương.
Đinh Hương nói: “Chị Mộng Đình, chị có việc thì cứ đi đi, em có thể tự lo cho mình được”.
“Chị biết em có thể tự lo cho bản thân, nhưng bây giờ em đang là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cần chị chăm sóc”.
Dương Hàm Nguyệt đầy nhiệt tình, khiến Đinh Hương có chút cảm động.
Lâm Mộng Đình nghĩ, sớm muộn gì Đinh Hương cũng phải độc lập, bản thân cũng không thể chăm sóc cô bé mãi.
Chương 292: Thôi miên trị liệu
Hơn nữa chuyện Chung Thần nói có vẻ rất nghiêm trọng, ba nữ sinh mất tích trong kỳ nghỉ hè, bên ngoài lại không có tin tức gì, cực kỳ quái lạ.
Cô nói với Dương Hàm Nguyệt vài câu rồi theo Chung Thần đi.
Dương Hàm Nguyệt dẫn Đi Hương đi dạo một vòng quanh trường, vừa đi vừa giới thiệu, cẩn thận và nhiệt tình không khác gì hướng dẫn viên du lịch.
Lại giúp Đinh Hương làm vài thủ tục, rất bận rộn.
Đinh Hương cảm thấy mình đã gặp được người tốt.
Trường học quả nhiên là một nơi rất tốt đẹp.
“Được rồi, còn một việc nữa, đó là thử nghiệm tâm lý”, Dương Hàm Nguyệt chỉ vào tòa nhà trước mặt: “Ở đây này”.
Đinh Hương kinh ngạc nói: “Còn phải làm thử nghiệm tâm lý nữa hả? Chị Mộng Đình không có nói với em”.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Chắc là cô ấy quên đấy, thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là điền cái biểu mẫu, đi một vòng, tân sinh viên đều phải làm hết”.
Đinh Hương nghĩ, nếu tân sinh viên đều phải làm thì làm thôi.
Theo Dương Hàm Nguyệt vào trong, gõ cửa một phòng.
Trong phòng có giường và bàn, nhìn không giống phòng làm việc, nhưng cũng khác phòng ngủ của sinh viên, cực kỳ sạch sẽ.
Bước ra mở cửa là một người nước ngoài, dáng khá cao, mái tóc xoăn màu rám nắng, đeo kính, trông khá lịch sự.
Người nước ngoài đó thấy họ thì xoay người, lịch sự mời vào.
Khoảnh khắc anh ta xoay người, Đinh Hương chợt nhìn thấy một sợi dây hình thánh giá rơi từ trong áo ra.
Dương Hàm Nguyệt giới thiệu, nói: “Đây là Tom, du học sinh trường chúng ta, rất tốt bụng”.
Tom chủ động bắt tay: “Xin chào, cô gái phương Đông xinh đẹp”.
Đinh Hương nhẹ nhàng bắt tay, sau đó lập tức rụt về, đảo mắt quanh phòng, khó hiểu nói: “Chúng ta thử nghiệm… Ở đây hả?”
Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom là tiến sĩ tâm lý học, là người đánh giá cuối cùng cho thử nghiệm tâm lý của tân sinh viên, phần này do cậu ấy phụ trách. Chị quen với Tom nên mới dẫn em tới đây, xem như đi cửa sau, đây gọi là phục vụ tận răng, đỡ để em phải xếp hàng chung với người khác”.
Đinh Hương cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, nhưng Dương Hàm Nguyệt quá nhiệt tình cộng với dáng vẻ nho nhã của Tom khiến cô ấy xem nhẹ sự bất an chợt lóe lên trong đầu.
Quá trình thử nghiệm hết sức bình thường, Tom bảo cô ngồi trước máy tính làm một số câu hỏi.
Đề không khó, chỉ là đảo qua đảo lại mấy câu hỏi rất quái lạ, khiến Đinh Hương thấy hơi phiền.
Mất khoảng nửa tiếng thì làm xong.
Tom in ra một bản báo cáo, cau mày nhìn thật lâu.
Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Sao thế, anh Tom, không có vấn đề gì chứ?”
Tom nói: “Có một số vấn đề nhỉ”.
“Cái gì?”, Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Đinh Hương ngây ngô như thế thì sao mà có vấn đề tâm lý được?”
Đinh Hương cũng biết mình không bị làm sao, chỉ tò mò nhìn Tom.
Tom cầm báo cáo hỏi: “Gần đây cô đã gặp phải những chuyện khá quái lạ, từng bị tổn thương đúng không?”
Đinh Hương cũng nhớ tới những chuyện ghê tởm kia cùng với vụ bắt cóc, đúng là nó đã để lại chút ám ảnh tâm lý trong lòng cô.
Cô khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tom sáng lên nói: “Cô hãy nói chuyện đó ra, tôi mới có thể giúp cô được”.
Đinh Hương có chút do dự, cô không muốn nhắc tới chuyện ngày đó.
Hơn nữa chuyện này, có lẽ người bình thường sẽ khó có thể tin được.
Tom thấy cô im lặng, bèn nói: “Tôi biết trên đời này có rất nhiều chuyện khó nói. Có lẽ cô cũng không biết phải kể thế nào, chúng ta có thể đổi cách khác, tôi dẫn cô đến phòng trị liệu để tiến hành thôi miên sâu”.
“Thôi miên trị liệu?”, Đinh Hương lắc đầu nói: “Không cần thiết đâu mà?”
Tom nói: “Rất cần thiết. Báo cáo tâm lý của cô nói rằng cô có vấn đề tâm lý rất nặng, nó có thể ảnh hưởng đến việc học sắp tới. Nếu muốn thuận lợi hoàn thành việc học và bài tập ở Nam Giang thì nhất định phải trị liệu về tâm lý. Cô chỉ đang ở giai đoạn đầu, chữa trị sẽ khá đơn giản, nếu cứ để như thế thì có lẽ sau này sẽ trở nên phức tạp hơn”.
Tom nói rất nghiêm trọng, Đinh Hương luống cuống không biết phải làm sao, nhìn Dương Hàm Nguyệt.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom, người ta là tân sinh viên, anh đừng có dọa con bé”.
Tom nói: “Cô phải tin vào khoa học”.
Dương Hàm Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Thế thì như vầy đi, trong suốt quá trình anh tiến hành thôi miên trị liệu cho con bé, phải có mặt tôi”.
Tom nói: “Tất nhiên, cô không nói thì tôi cũng sẽ làm như thế”.
Dương Hàm Nguyệt bèn nói với Đinh Hương: “Đừng sợ Đinh Hương, chỉ là thôi miên thôi mà, chị cũng từng bị, có chị ở đây thì sẽ không sao đâu”.
Đinh Hương cảm thấy Dương Hàm Nguyệt nghĩ rất chu đáo, nói: “Chị Dương, cảm ơn chị, chị tốt thật đấy”.
Chương 293: Món của của thần mặt trời
Dương Hàm Nguyệt nói: “Cảm ơn cái gì, mọi người đều là bạn học, tôi chỉ học hơn cô một khóa thôi. Hơn nữa, tôi và Mộng Đình là bạn tốt, cô là bạn của Mộng Đình, chính là bạn của tôi. Cô gọi tôi một tiếng chị, thì sau này chúng ta là chị em rồi”.
Đinh Hương vốn không có lòng đề phòng gì, nghe Dương Hàm Nguyệt nói như vậy, hoàn toàn yên tâm.
Họ bèn cùng Tom rời đi.
Sau khi từ tòa nhà đi ra, Đinh Hương mới biết, nơi này là ký túc xá của lưu học sinh, điều kiện tốt hơn nhiều so với ký túc bình thường.
Tom dẫn bọn họ rời khỏi từ cổng phía bắc của trường học.
Đinh Hương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Khoa điều trị không ở trong trường sao?”
Tom nói: “Ồ, chúng tôi có trung tâm điều trị tâm lý, vừa xây dựng, ở ngay phía sau trường. Bạn học Dương cũng biết”.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Đúng thế, tôi biết, tôi còn qua đó rồi cơ. Giáo sư Trương cũng làm việc ở đó”.
Đinh Hương không hỏi nhiều nữa, đi theo họ vào trong một dãy nhà của tiểu khu.
Nơi này bài trí rất kỳ lạ, trang trí đều là phong cách Bắc Âu đơn giản, nhưng đồ nội thất bên trong lại là phong cách cổ điển kiểu Âu, một số đồ trang trí lại mang hương sắc tông giáo rõ ràng.
Đinh Hương vừa đi vào, đã có cảm giác khó chịu, cứ cảm thấy trong căn phòng này có mùi kỳ lạ.
Tom dẫn cô ấy vào một căn phòng, bảo cô ấy ngồi xuống ghế.
Sau đó tháo thập tự giá mặt trời từ trên cổ xuống đung đưa trước mắt Đinh Hương.
“Thả lòng, hít thở sâu, thả lỏng…”
Tom đung đưa thập tự giá, không ngừng dùng lời nói dẫn dắt.
Bỗng nhiên, Đinh Hương nhìn thấy mặt trời trên thập tự giá sáng lên.
Ý chí của cô ấy mất đi phương hướng trong ngọn lửa sáng rực.
Cô ấy nghe thấy một giọng nói:
“Phong thái của cô từ bóng tối dâng lên, ánh hào quang trải khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của cô, cả thế gian tràn ngập niềm vui…”
Âm thanh nói vừa hỗn loạn vừa nhịp nhàng, dường như rất nhiều người đang đồng thanh hát ca.
“Cô khiến sao sáng tắt lụi, cô khiến đại địa tươi sáng, cô là chúa của chúng thần, nghênh đón ngọn lửa của cô, chúng ta đi về vĩnh…”
Trong lời ca và tiếng khen ngợi, ý chí của Đinh Hương dần chìm vào mê man.
Đúng lúc này, bùa hộ thân trước ngực cô ấy phóng ra một dòng chảy ấm áp, bảo vệ tim mạch của cô ấy, khiến ý chí dần mê man của cô ấy giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Tom ngạc nhiên nhìn cô ấy, tay phải cầm thập tự giá, lại gần Đinh Hương.
Ngọn lửa của mặt trời trở nên mãnh liệt.
Lời ca đẹp đẽ cũng càng sáng vang.
Bùa hộ thân bỗng bắn ra một hư quang vô hình, xông về phía mặt trời.
Ngọn lửa của mặt trời lập tức dập tắt.
Đinh Hương lập tức tỉnh táo, cô ấy ý thức được, đây không phải là thôi miên bình thường.
Cô ấy giãy dụa đứng lên, muốn phá cửa lao ra ngoài.
Vừa chạy đến bên cửa, thì một chưởng đập vào sau đầu, ngất xỉu.
Tom đặt Đinh Hương lên trên ghế, tháo bùa hộ thân của cô ấy ra, ngắm thật kỹ.
Dương Hàm Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”
Tom tỏ vẻ nghiêm trọng, bỗng bật cười, ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, hôn một cái lên má cô ta, nói:
“Đây là pháp khí của người tu hành phương Đông sử dụng, có sức mạnh thần bí. Không ngờ, cô gái xinh đẹp này, lại có quan hệ với các môn phái tu hành thần bí. Tốt quá rồi, Dương, thành tích lần này của em vô cùng xuất sắc, linh mục sẽ rất vui”.
“Tom, các anh sẽ làm gì cô ta?”, Dương Hàm Nguyệt nhìn Đinh Hương hôn mê hỏi.
“Anh sẽ giao cô ta cho linh mục, cô ta là món quà tốt hiến tặng cho thần mặt trời, sẽ được hiến tế cấp cao nhất. Linh hồn của cô ta sẽ lên thiên đường, mãi mãi bên cạnh thần. Là người dẫn đường của cô ta, công lao của em cũng sẽ được khắc lên tấm bia của thần”.
“Tom, nói thật, đây là lần cuối cùng đấy, trường học sắp không giấu được các án học sinh mất tích rồi, một khi dư luận biết được, điều tra nghiêm túc, họ chắc chắn sẽ điều tra đến em”.
Tom nói: “Yên tâm đi, thần sẽ che chở cho em, qua thời gian nữa, anh đưa em ra nước ngoài”.
“Thật không?”, Dương Hàm Nguyệt hơi kích động.
“Đương nhiên là thật rồi. Em đã được thần chọn, ở vùng đất phương Đông ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi, em sẽ trở thành thiên sứ thực sự”.
Tom nói xong đẩy mạnh Dương Hàm Nguyệt ngã lên sofa ở bên cạnh.
“Dương, thiên sứ của anh, bây giờ để chúng ta tận hưởng niềm vui bay lên thiên đường đi…”
Chương 294: Tình cũ
Lý Dục Thần và Mã Sơn còn đang đi dạo.
Vào ngày học sinh khai giảng, các khu gần trường học vô cùng náo nhiệt, ngay cả quán bar bình thường đến chiều tối mới mở cửa kinh doanh cũng mở từ chiều sớm.
Vì bệnh nghề nghiệp, Mã Sơn vô cùng chú ý đến quán bar.
Bây giờ anh là tổng giám sát thực thụ của quán bar Lam Kiều, từ sau khi anh Báo bị anh ta đánh tàn phế, từ trên xuống dưới quán bar đều rất phục anh ta,
Nhưng dù sao anh ta cũng không có học thức gì, không hiểu nhiều về việc vận hành kinh doanh, Châu Na bảo anh ta học hỏi nhiều hơn, anh ta cũng để tâm, bất kể đi đến đâu, bất kể tốt hay xấu, nhìn thấy quán bar, anh ta cũng phải vào ngắm một cái, uống một ly.
Cứ đi như vậy, họ đã uống mấy ly cocktail rồi.
Cũng may bây giờ Mã Sơn đã học được cánh vận nội khí mà Lý Dục Thần dạy anh ta, có thể dễ dàng ép rượu ra, sẽ không ảnh hưởng đến lái xe.
Quán bar ở đây cũng không lớn, chi phí cũng thấp, chủ yếu là nhằm vào tập thể học sinh. Nhưng phong cách rất đặc biệt, từ thiết kế đến phục vụ đến ban nhạc, đều rất có phong cách quốc tế hóa.
Chỉ là trình độ pha chế, dùng đầu lưỡi chuyên nghiệp của Mã Sơn nếm thử, thực sự là một lời khó nói hết.
Ở một quán bar tên Hương Thảo, Mã Sơn gặp được một người quen.
Người này tên là Trương Diễm Diễm, trước đây làm phục vụ ở quán bar thành phố Hoà.
Chính cô ta là người dẫn dắt Mã Sơn vào công việc quán bar, coi như là người dẫn đường của Mã Sơn.
Mã Sơn và cô ta có đoạn quá khứ không rõ ràng, hai người cũng đều có ý, cũng phát triển đến một mức độ nhất định, nhưng không ai nói rõ ràng.
Sau này có một cậu ấm để ý Trương Diễm Diễm, bèn rời khỏi quán bar, nói theo cách của bọn họ, thì là lên bờ.
Mã Sơn rơi vào trong đau khổ buồn rầu, cho đến khi gặp được Châu Na, được Châu Na đưa đến Lam Kiều, và đề bạt anh ta làm chủ quản, anh ta mới hoàn toàn dứt được.
Đối với Mã Sơn, Châu Na có ơn tri ngộ với anh ta, còn Trương Diễm Diễm lại là người dẫn đường của anh ta, không có Trương Diễm Diễm, anh ta vẫn là tên lông bông không có việc làm tử tế.
Tuy sớm đã bỏ phần tình cảm đó, khi gặp lại Trương Diễm Diễm, Mã Sơn vẫn có chút cảm khái.
“Mấy năm nay sống có tốt không?”, Mã Sơn hỏi.
“Có gì mà tốt với không tốt, chỉ sống qua ngày thôi”, Trương Diễm Diễm
Mã Sơn nghe ra vài phần nản chí trong giọng điệu của Trương Diễm Diễm.
“Cứ nghĩ là em đến thủ đô rồi, sao lại đến Tiền Đường thế? Cậu ấm đó của em đâu?”, Mã Sơn hỏi.
Trương Diễm Diễm cũng không ngẩng đầu, chỉ pha chế một ly rượu một cách thuần thục, đẩy đến trước mặt Mã Sơn.
“Chia tay rồi, người ta là cậu ấm thật, còn em là công chúa giả”, Trương Diễm Diễm cười đau xót: “Năm đó thật ngây thơ, cứ tưởng tìm được tình yêu đích thực, cũng không nghĩ xem, cậu ấm cao quý làm sao có thể yêu được nữ phục vụ thấp hèn”.
Lòng Mã Sơn trầm xuống, cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
Anh ta không biết phải tiếp lời thế nào, muốn bảo cô ta đừng nói mình như vậy, nhưng không biết phải nói lời này thế nào.
“Rượu của em pha chế thế nào?”, Trương Diễm Diễm đổi thái độ, che giấu sự oán giận, trở nên cởi mở.
Mã Sơn vẫn chưa uống, Lý Dục Thần đã uống.
Lý Dục Thần nói: “Rất ngon, không kém hơn Lam Kiều”.
“Thật không?”, Mã Sơn vừa nghe liền bưng ly rượu nếm thử một ngụm, rượu vừa vào miệng: “Rất ngon”.
Trương Diễm Diễm nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Bạn của anh à?”
Lúc này Mã Sơn giới thiệu Lý Dục Thần với Trương Diễm Diễm.
Thực ra câu chuyện của Trương Diễm Diễm và anh ta, Lý Dục Thần đã từng nghe Mã Sơn lảm nhảm.
Người anh em này, đánh nhau lợi hại, nghĩa khí số một, nhưng cũng có một tật, là không giấu được chuyện gì, có lúc lảm nhảm, giống hệt như các bà cô hay cằn nhằn lắm chuyện.
Lý Dục Thần bỗng phát hiện mình trở thành kỳ đà cản mũi.
Anh biết, Mã Sơn đã không còn tình cũ với Trương Diễm Diễm, ít nhất cũng nhạt rồi, nhưng đáy lòng luôn có chút tiếc nuối nhớ nhung,
Đối với loại chú thuật liên quan đến thần hồn thì cũng có hiệu quả nhất định.
Nhưng lúc trước khi cho họ anh đã không nghĩ tới việc phải đối mặt với chuyện nguy hiểm đến như thế.
Lý Dục Thần quyết định, anh sẽ gia tăng sức mạnh của bùa hộ mệnh.
Đúng lúc anh tìm được một vài thứ từ người con mãng xà trong chuyến đi đến thành phố Tuyên, đó chính là nguyên liệu hạng nhất.
Anh lấy một chút bột từ Long Đan, bỏ vào trong Huyền Thạch, sau đó dùng pháp lực khắc tâm chú lên bùa.
Sau đó lại dùng da mãng xà cùng với xương cốt nó chế tạo thành dây đeo.
Sức mạnh của bùa hộ mệnh đã được tăng thêm một bậc.
Sau khi thăng cấp, bùa hộ mệnh bây giờ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, có thể ngăn được sát khí mạnh mẽ hơn.
Quan trọng nhất là tâm chú Lý Dục Thần khắc lên đó, khi sát khí dày đặc đến mức độ nhất định. Lý Dục Thần có thể cảm nhận được.
Nếu gặp phải tình huống như lần Đinh Hương bị bắt cóc đó, thì khi tên Nam Dương kia thi pháp với Đinh Hương, Lý Dục Thần có thể cảm nhận được nguy hiểm, cũng có thể thông qua lá bùa để cảm nhận vị trí, chạy đến sớm nhất có thể.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều không biết lá bùa mới đã được bỏ thêm cái gì, chỉ biết là sau khi đeo vào thì lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hai cô gái cũng không hề lo lắng vì phải đi đến Tiền Đường, dọc đường đi vẫn líu ríu đùa giỡn không ngừng.
Lâm Mộng Đình kể cho Đinh Hương nghe những chuyện thú vị ở trường đại học, khiến Đinh Hương hào hứng thấy rõ.
Mã Sơn lái xe, Lý Dục Thần ngồi ở ghế lái phụ.
Mã Sơn lại đùa: “Dục Thần, em có thể nhận thêm vài thằng em ở đại học Nam Giang, thế thì sẽ không lo cô Lâm và Đinh Hương bị người ta bắt nạt”.
Lý Dục Thần cảm thấy ý kiến này cũng không tệ.
Đại học Nam Giang là ngôi trường hàng đầu Giang Nam, rất nhiều cậu ấm cô chiêu đi học ở nơi đó. Không biết nhà họ Tiền với nhà họ Cao có ai học ở Nam Giang không, về anh có thể hỏi thử. Nếu có người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao chăm sóc thì không cần phải lo cho sự an toàn của hai cô gái.
Lâm Mộng Đình nghe Mã Sơn nói thế thì không vui nói: “Mã Sơn, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có cô này với cô kia nữa, anh cứ muốn khách sáo như thế thì trực tiếp gọi em là chị đi”.
Mã Sơn cười hà hà nói: “Khó đấy, anh với Dục Thần là anh em, chỉ có thể gọi em một tiếng em dâu”.
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng than thở nói: “Thì không gọi cô Lâm là được, nghe cứ quái lạ sao sao ấy”.
Đinh Hương bên cạnh cười nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng có thể gọi là chị dâu, chị dâu cũng là chị. Em cũng gọi chị Mộng Đình là chị, chắc chắn chị Mộng Đình muốn nghe chúng ta gọi chị ấy là chị dâu từ lâu rồi, đúng không chị Mộng Đình?”
Mã Sơn cười ha hả: “À, đúng đúng đúng, anh em không bàn đến lớn nhỏ, cũng có thể gọi là chị dâu, ha ha ha!”
Mặt Lâm Mộng Đình đỏ bừng, nhéo Đinh Hương xong giả bộ muốn đánh người: “Con bé này, còn chưa vào tới trường đại học mà đã hư rồi, xem chị giải quyết em thế nào!”
Nhưng đánh thì không có, chỉ có chọc chọc khiến Đinh Hương nhột.
Đinh Hương chui rúc vào góc ghế, cười ha hả.
Lý Dục Thần ngồi trên ghế phó lái, đột nhiên có cảm giác vô cùng ấm áp.
Thế giới hồng trần, luôn có những khoảnh khắc tươi đẹp như thế.
Đáng tiếc khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi, mấy chục phút trên đường cao tốc nhanh chóng trôi qua.
Đại học Nam Giang rất lớn.
Ngày khai giảng, cửa trường đại học đầy ắp người, đều là sinh viên đến nhập học, cùng với phụ huynh đi theo, xách túi lớn túi nhỏ, trên mặt và vẻ hãnh diện vì đậu vào ngôi trường danh tiếng và sự hoang mang vì quá mới lạ.
Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không có ăn học nhiều, thấy bốn chữ đại học Nam Giang trước cổng thì trong lòng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đến nơi này, hai người đàn ông dù có là anh hùng hảo hán thì ngoài xách đồ ra cũng chẳng làm được gì, tất cả đều phải nghe lời chỉ huy của Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi đăng ký, như nước chảy mây trôi.
Cô vốn là một trong những hoa khôi trường đại học, vô cùng nổi tiếng ở đại học Nam Giang, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Rất nhiều người xì xào bàn tán.
“Ồ, đó là Lâm hoa khôi trường ta đúng không?”
“Cô gái bên cạnh là ai thế ? Tân sinh viên hả? Được quá nhỉ!"
“Má, hoa khôi dẫn hoa khôi mới tới à, xinh đẹp cũng lây lan hả, có còn công bằng trên đời này nữa không!”
“Xí, lây với lan cái gì, đó gọi là vật họp theo loài, người chơi theo hội”.
“Xem ra trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi rồi”.
“Tôi thấy vẫn còn thiếu một chút so với Lâm hoa khôi, Lâm hoa khôi có thứ khí chất đặc biệt lắm, chỉ đứng đó thôi là có thể đại diện cho đại học Nam Giang ta đi thi hoa hậu rồi”.
“Chưa chắc, Lâm hoa khôi là nhan sắc kiểu cổ điển tao nhã, cô bé kia là dạng trong veo thuần khiết, hoàn toàn khác biệt”.
“Đúng, mấy đóa hoa trường ta đều có nét đẹp riêng, thế mới xứng với trường chúng ta, trăm hoa đua nở!”
“Có ai biết cô bé kia tên gì không vậy?”
Có người đi hỏi thăm rồi quay về nói: “Biết nhé, tên Đinh Hương, là chữ Đinh Hương của cây Đinh Hương ấy”.
“Uầy, cả tên cũng tinh khiết như vậy! Yêu yêu!”
Có người thuận miệng đọc lên một bài thơ.
Chương 290: Âm mưu phía sau
“…
Cây dù giấy dầu, đơn độc
Băn khoăn ngâm nga, ngâm nga
Cùng với cơn mưa cô quạnh
Mong là sẽ gặp lại nhau
Như cây Đinh Hương
Cô gái vương sầu oán
Cô ấy có
Nhan sắc như Đinh Hương
Mùi hương như Đinh Hương
Ưu sầu như Đinh Hương”
…”
Mọi người lập tức cười vang.
“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”
Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.
Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.
Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.
Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.
Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.
Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời.
Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì.
Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi vòng vòng quanh ký túc xá của Đinh Hương để xem hoàn cảnh thế nào, lại bị Lâm Mộng Đình đuổi ra.
“Đi ra, đi ra, ký túc xá nữ, con trai đừng có mà nhìn ngó lung tung”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ dưới ký túc xá.
Hai người đàn ông như đầu gỗ đứng đó, lại khiến mấy cô gái được một phen cười bò.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương xuống lầu trông thấy thế cũng che miệng cười trộm.
“Hai anh sắp thành tượng luôn rồi đấy!”, Lâm Mộng Đình cười nói: “Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm, nếm thử cơm căn tin trường bọn em”.
Người ta hay nói cơm trong căn tin khó ăn, Lý Dục Thần với Mã Sơn lại thấy ngon lắm, ăn căng cả bụng.
Cơm nước xong, hai người không có gì làm, cũng không thể đứng làm tượng trong sân trường cho người ta xem mãi được, đành phải quyến luyến rời khỏi trường.
Mã Sơn cảm thán: “Không ngờ có một ngày anh lại có thể bước vào trường đại học, còn là đại học Nam Giang!”
Hai người chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, đành phải đi dạo quanh trường.
Lúc đi ngang một quán cà phê, bọn họ không chú ý tới một đôi mắt âm u đằng sau lớp kính thủy tinh.
Viên Thế Kiệt đang ngồi gần cửa sổ, nhìn Lý Dục Thần và Mã Sơn lướt qua trước mặt.
Tuy chưa từng chạm mặt Lý Dục Thần, nhưng Viên Thế Kiệt vẫn biết anh.
Mấy ngày nay, nhà họ Viên đã dồn rất nhiều nhân lực và tài lực để điều tra người này.
Trên bàn làm việc của anh ta có một đống ảnh chụp và tài liệu của người đàn ông này.
Gương mặt đó, anh ta đã nhìn ngán đến phát ói, dù có hóa thành tro thì anh ta cũng nhận ra được.
Viên Thế Kiệt nho nhã cầm lấy ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm thủy tinh lại kết đầy sương lạnh.
Ngồi đối diện anh ta là một cặp tình nhân, nam tên Chung Thần, cũng học ở đại học Nam Giang.
Chung Thần cũng là con nhà giàu, nhưng so với gia tộc khổng lồ như nhà họ Viên cũng chỉ là kẻ nghèo đói mà thôi.
Anh ta là học bá, còn là chủ tịch hội học sinh của đại học Nam Giang, tất cả mọi cố gắng của anh đều để chen chân vào vòng quan hệ với nhà họ Viên, giúp gia tộc mình đi lên thêm một bước.
Vì vậy, khi Viên Thế Kiệt gọi anh ta ra ăn cơm, thì trong lòng anh ta vô cùng xúc động.
“Có biết phải làm thế nào chưa?”, Viên Thế Kiệt hỏi.
“Biết”, Chung Thần đáp.
Viên Thế Kiệt gật đầu nói: “Nhất quyết không được mắc sai lầm, nếu có xảy ra vấn đề gì thì nhớ rõ, tôi không quen biết cậu”.
“Yên tâm đi cậu Viên, chuyện này tôi sẽ tự làm”.
Chung Thần nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Viên Thế Kiệt nhìn theo bóng lưng anh ta, lạnh lùng nở nụ cười.
Sau đó ánh mắt lại nhìn ra cửa sổ.
Cái kẻ anh ta vừa chán ghét, vừa khinh bỉ, lại buộc phải dè chừng kia đi tới một góc trước mặt quán cà phê, đi về hướng một quán bar nhỏ.
Khoảnh khắc đó, anh ta xúc động muốn gọi người tới, băm dằm tên khốn kia thành thịt nát.
Anh ta không tin tất cả những lời đồn thổi đến từ thành phố Hòa.
Chương 291: Nữ sinh mất tích
Một người đánh đấm giỏi, thì có thể đánh thắng được bao nhiêu người?
Hơn nữa, Tiền Đường còn có tông sư.
Tông sư Tiền Đường vợ Hà Trường Xuân là chị em thân thiết của bà nội Viên Thế Kiệt. Bàn về vai vế, Viên Thế Kiệt còn phải gọi ông ấy một tiếng ông cậu.
Tuy Hà Trường Xuân không bàn thế sự, nhưng quan hệ của hai nhà vẫn còn đó.
Chỉ cần Tông Sư vẫn còn đó, thì nhà họ Viên sẽ không ngại bất kỳ ai trên sàn đấu võ, dù nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không dám tranh cao thấp với nhà họ Viên.
“Lý Dục Thần! Sớm muộn gì tao cũng sẽ bằm thây mày thành vạn đoạn!”
Viên Thế Kiệt hung hăng siết chặt thìa trong tay, hơn nửa ngày vẫn không thể bẻ gãy mới nhớ ra nó là inox.
……
Lý Dục Thần và Mã Sơn rời khỏi trường, Đinh Hương lại không yên tâm về họ, nói: “Chị Mộng Đình, hai người họ có thể đi đâu được?”
Lâm Mộng Đình nói: “Em lo cho họ làm gì, ngoài kia là thành phố phồn hoa, bọn họ thích đi đâu thì đi thôi”.
Đinh Hương cười nói: “Chị Mộng Đình, chị không lo anh Dục Thần sa đọa ở thành phố phồn hoa này ư?”
Lâm Mộng Đình sửng sốt, cười mắng: “Á à, con bé Đinh Hương đáng ghét này nói cái gì thế! Chị còn tưởng là em ngây ngô, nhưng hình như không phải, nên tìm cho em một cậu bạn trai rồi, để em thử trải nghiệm thế giới phồn hoa!”
Bèn đuổi theo muốn đánh đòn.
Đinh Hương bỏ chạy, vừa chạy vừa cười: “Em không cần bạn trai đâu!”
Hai đóa hoa đùa giỡn trong sân trường, dẫn tới rất nhiều chàng trai dừng chân ngắm.
Lâm Mộng Đình thấy mọi người sắp vây lại đây thì nghiêm túc lại, kéo Đinh Hương đi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”, Đinh Hương hỏi.
“Dẫn em đi dạo một vòng trường”, Lâm Mộng Đình nói: “Mặt khác, còn một số giấy tờ, sau này em phải hoàn tất, hôm nay chị dẫn em đi làm trước”.
Bọn họ đi dạo trong sân trường.
Thì chạm mặt với vài người, có người gọi cô: “Lâm Mộng Đình!”
Lâm Mộng Đình thấy Chung Thần hội trưởng hội học sinh thì đáp: “Hội trưởng Chung, có chuyện gì thế?”
Chung Thần chầm chậm chạy tới nói: “Có chuyện đang cần tìm cô đây”.
“Chuyện gì thế?”
“Gần đây trường có một số nữ sinh bị mất tích, cô có biết chuyện này không?”
“Hả?”, Lâm Mộng Đình giật mình nói: “Chuyện hồi nào thế?”
Chung Thần nói: “Trong kỳ nghỉ hè, mấy cô nữ sinh ở lại trường, mất tích tổng cộng ba người. Trước mắt cảnh sát vẫn còn đang điều tra. Chuyện này tạo ra những ảnh hưởng rất lớn, vì vẫn chưa đến mức khủng hoảng nên vẫn chưa thông báo ra ngoài, nhưng người biết tin đã tăng lên, hơn nữa còn bắt đầu đồn đại. Hội học sinh chúng ta cần làm một số việc, còn phải trấn an tinh thần mọi người và khống chế dư luận trên mạng”.
Lâm Mộng Đình bất mãn nói: “Mất tích ba người rồi mà còn khống chế dư luận gì nữa, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất vẫn là sự thật! Chúng ta phải liên lạc với trường và cảnh sát, bảo đảm nhận được những tin tức mới nhất, lời đồn chỉ là lời đồn, không có sự thật thì khống chế dư luận bằng cách nào!”
Chung Thần xấu hổ, nói: “Cô nói rất đúng, thì tôi cũng đến tìm cô để thương lượng đấy thôi”.
Lâm Mộng Đình có chút do dự nói: “Chờ tới ngày mai được không? Hôm nay em gái tôi là Đinh Hương mới đến trường nhập học, tôi phải theo em ấy đi làm thủ tục”.
Một cô gái bên cạnh Chung Thần nói: “Em là Đinh Hương hả, vừa mới tựu trường ngày đầu tiên đã nổi tiếng rồi, ai cũng nói trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi, các chàng trai đều tranh nhau đọc thơ “Vũ Hạng” đấy.
Chung Thần nói: “Không thì để Hàm Nguyệt đi cùng với Đinh Hương đi, chuyện này rất khó giải quyết, tình hình của hội học sinh cô cũng biết rồi đó, người có năng lực như cô không nhiều”.
“Đúng đó, người đẹp họ Lâm à, giao Đinh Hương cho tôi đi”, Dương Hàm Nguyệt chủ động đi tới, khoát tay Đinh Hương: “Tôi nhất định sẽ dùng hết tất cả nhiệt tình và kiên nhẫn từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới nay, cô cứ yên tâm, tôi mà phục vụ không tốt thì tất cả nam sinh trong trường sẽ không tha cho tôi đâu”.
Dương Hàm Nguyệt là bạn gái Chung Thần, tuy không phải là hoa khôi nhưng cũng là người đẹp, còn là kiểu người rất cởi mở.
Lâm Mộng Đình hơi khó xử, bèn nhìn về phía Đinh Hương.
Đinh Hương nói: “Chị Mộng Đình, chị có việc thì cứ đi đi, em có thể tự lo cho mình được”.
“Chị biết em có thể tự lo cho bản thân, nhưng bây giờ em đang là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cần chị chăm sóc”.
Dương Hàm Nguyệt đầy nhiệt tình, khiến Đinh Hương có chút cảm động.
Lâm Mộng Đình nghĩ, sớm muộn gì Đinh Hương cũng phải độc lập, bản thân cũng không thể chăm sóc cô bé mãi.
Chương 292: Thôi miên trị liệu
Hơn nữa chuyện Chung Thần nói có vẻ rất nghiêm trọng, ba nữ sinh mất tích trong kỳ nghỉ hè, bên ngoài lại không có tin tức gì, cực kỳ quái lạ.
Cô nói với Dương Hàm Nguyệt vài câu rồi theo Chung Thần đi.
Dương Hàm Nguyệt dẫn Đi Hương đi dạo một vòng quanh trường, vừa đi vừa giới thiệu, cẩn thận và nhiệt tình không khác gì hướng dẫn viên du lịch.
Lại giúp Đinh Hương làm vài thủ tục, rất bận rộn.
Đinh Hương cảm thấy mình đã gặp được người tốt.
Trường học quả nhiên là một nơi rất tốt đẹp.
“Được rồi, còn một việc nữa, đó là thử nghiệm tâm lý”, Dương Hàm Nguyệt chỉ vào tòa nhà trước mặt: “Ở đây này”.
Đinh Hương kinh ngạc nói: “Còn phải làm thử nghiệm tâm lý nữa hả? Chị Mộng Đình không có nói với em”.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Chắc là cô ấy quên đấy, thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là điền cái biểu mẫu, đi một vòng, tân sinh viên đều phải làm hết”.
Đinh Hương nghĩ, nếu tân sinh viên đều phải làm thì làm thôi.
Theo Dương Hàm Nguyệt vào trong, gõ cửa một phòng.
Trong phòng có giường và bàn, nhìn không giống phòng làm việc, nhưng cũng khác phòng ngủ của sinh viên, cực kỳ sạch sẽ.
Bước ra mở cửa là một người nước ngoài, dáng khá cao, mái tóc xoăn màu rám nắng, đeo kính, trông khá lịch sự.
Người nước ngoài đó thấy họ thì xoay người, lịch sự mời vào.
Khoảnh khắc anh ta xoay người, Đinh Hương chợt nhìn thấy một sợi dây hình thánh giá rơi từ trong áo ra.
Dương Hàm Nguyệt giới thiệu, nói: “Đây là Tom, du học sinh trường chúng ta, rất tốt bụng”.
Tom chủ động bắt tay: “Xin chào, cô gái phương Đông xinh đẹp”.
Đinh Hương nhẹ nhàng bắt tay, sau đó lập tức rụt về, đảo mắt quanh phòng, khó hiểu nói: “Chúng ta thử nghiệm… Ở đây hả?”
Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom là tiến sĩ tâm lý học, là người đánh giá cuối cùng cho thử nghiệm tâm lý của tân sinh viên, phần này do cậu ấy phụ trách. Chị quen với Tom nên mới dẫn em tới đây, xem như đi cửa sau, đây gọi là phục vụ tận răng, đỡ để em phải xếp hàng chung với người khác”.
Đinh Hương cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, nhưng Dương Hàm Nguyệt quá nhiệt tình cộng với dáng vẻ nho nhã của Tom khiến cô ấy xem nhẹ sự bất an chợt lóe lên trong đầu.
Quá trình thử nghiệm hết sức bình thường, Tom bảo cô ngồi trước máy tính làm một số câu hỏi.
Đề không khó, chỉ là đảo qua đảo lại mấy câu hỏi rất quái lạ, khiến Đinh Hương thấy hơi phiền.
Mất khoảng nửa tiếng thì làm xong.
Tom in ra một bản báo cáo, cau mày nhìn thật lâu.
Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Sao thế, anh Tom, không có vấn đề gì chứ?”
Tom nói: “Có một số vấn đề nhỉ”.
“Cái gì?”, Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Đinh Hương ngây ngô như thế thì sao mà có vấn đề tâm lý được?”
Đinh Hương cũng biết mình không bị làm sao, chỉ tò mò nhìn Tom.
Tom cầm báo cáo hỏi: “Gần đây cô đã gặp phải những chuyện khá quái lạ, từng bị tổn thương đúng không?”
Đinh Hương cũng nhớ tới những chuyện ghê tởm kia cùng với vụ bắt cóc, đúng là nó đã để lại chút ám ảnh tâm lý trong lòng cô.
Cô khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tom sáng lên nói: “Cô hãy nói chuyện đó ra, tôi mới có thể giúp cô được”.
Đinh Hương có chút do dự, cô không muốn nhắc tới chuyện ngày đó.
Hơn nữa chuyện này, có lẽ người bình thường sẽ khó có thể tin được.
Tom thấy cô im lặng, bèn nói: “Tôi biết trên đời này có rất nhiều chuyện khó nói. Có lẽ cô cũng không biết phải kể thế nào, chúng ta có thể đổi cách khác, tôi dẫn cô đến phòng trị liệu để tiến hành thôi miên sâu”.
“Thôi miên trị liệu?”, Đinh Hương lắc đầu nói: “Không cần thiết đâu mà?”
Tom nói: “Rất cần thiết. Báo cáo tâm lý của cô nói rằng cô có vấn đề tâm lý rất nặng, nó có thể ảnh hưởng đến việc học sắp tới. Nếu muốn thuận lợi hoàn thành việc học và bài tập ở Nam Giang thì nhất định phải trị liệu về tâm lý. Cô chỉ đang ở giai đoạn đầu, chữa trị sẽ khá đơn giản, nếu cứ để như thế thì có lẽ sau này sẽ trở nên phức tạp hơn”.
Tom nói rất nghiêm trọng, Đinh Hương luống cuống không biết phải làm sao, nhìn Dương Hàm Nguyệt.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom, người ta là tân sinh viên, anh đừng có dọa con bé”.
Tom nói: “Cô phải tin vào khoa học”.
Dương Hàm Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Thế thì như vầy đi, trong suốt quá trình anh tiến hành thôi miên trị liệu cho con bé, phải có mặt tôi”.
Tom nói: “Tất nhiên, cô không nói thì tôi cũng sẽ làm như thế”.
Dương Hàm Nguyệt bèn nói với Đinh Hương: “Đừng sợ Đinh Hương, chỉ là thôi miên thôi mà, chị cũng từng bị, có chị ở đây thì sẽ không sao đâu”.
Đinh Hương cảm thấy Dương Hàm Nguyệt nghĩ rất chu đáo, nói: “Chị Dương, cảm ơn chị, chị tốt thật đấy”.
Chương 293: Món của của thần mặt trời
Dương Hàm Nguyệt nói: “Cảm ơn cái gì, mọi người đều là bạn học, tôi chỉ học hơn cô một khóa thôi. Hơn nữa, tôi và Mộng Đình là bạn tốt, cô là bạn của Mộng Đình, chính là bạn của tôi. Cô gọi tôi một tiếng chị, thì sau này chúng ta là chị em rồi”.
Đinh Hương vốn không có lòng đề phòng gì, nghe Dương Hàm Nguyệt nói như vậy, hoàn toàn yên tâm.
Họ bèn cùng Tom rời đi.
Sau khi từ tòa nhà đi ra, Đinh Hương mới biết, nơi này là ký túc xá của lưu học sinh, điều kiện tốt hơn nhiều so với ký túc bình thường.
Tom dẫn bọn họ rời khỏi từ cổng phía bắc của trường học.
Đinh Hương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Khoa điều trị không ở trong trường sao?”
Tom nói: “Ồ, chúng tôi có trung tâm điều trị tâm lý, vừa xây dựng, ở ngay phía sau trường. Bạn học Dương cũng biết”.
Dương Hàm Nguyệt nói: “Đúng thế, tôi biết, tôi còn qua đó rồi cơ. Giáo sư Trương cũng làm việc ở đó”.
Đinh Hương không hỏi nhiều nữa, đi theo họ vào trong một dãy nhà của tiểu khu.
Nơi này bài trí rất kỳ lạ, trang trí đều là phong cách Bắc Âu đơn giản, nhưng đồ nội thất bên trong lại là phong cách cổ điển kiểu Âu, một số đồ trang trí lại mang hương sắc tông giáo rõ ràng.
Đinh Hương vừa đi vào, đã có cảm giác khó chịu, cứ cảm thấy trong căn phòng này có mùi kỳ lạ.
Tom dẫn cô ấy vào một căn phòng, bảo cô ấy ngồi xuống ghế.
Sau đó tháo thập tự giá mặt trời từ trên cổ xuống đung đưa trước mắt Đinh Hương.
“Thả lòng, hít thở sâu, thả lỏng…”
Tom đung đưa thập tự giá, không ngừng dùng lời nói dẫn dắt.
Bỗng nhiên, Đinh Hương nhìn thấy mặt trời trên thập tự giá sáng lên.
Ý chí của cô ấy mất đi phương hướng trong ngọn lửa sáng rực.
Cô ấy nghe thấy một giọng nói:
“Phong thái của cô từ bóng tối dâng lên, ánh hào quang trải khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của cô, cả thế gian tràn ngập niềm vui…”
Âm thanh nói vừa hỗn loạn vừa nhịp nhàng, dường như rất nhiều người đang đồng thanh hát ca.
“Cô khiến sao sáng tắt lụi, cô khiến đại địa tươi sáng, cô là chúa của chúng thần, nghênh đón ngọn lửa của cô, chúng ta đi về vĩnh…”
Trong lời ca và tiếng khen ngợi, ý chí của Đinh Hương dần chìm vào mê man.
Đúng lúc này, bùa hộ thân trước ngực cô ấy phóng ra một dòng chảy ấm áp, bảo vệ tim mạch của cô ấy, khiến ý chí dần mê man của cô ấy giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Tom ngạc nhiên nhìn cô ấy, tay phải cầm thập tự giá, lại gần Đinh Hương.
Ngọn lửa của mặt trời trở nên mãnh liệt.
Lời ca đẹp đẽ cũng càng sáng vang.
Bùa hộ thân bỗng bắn ra một hư quang vô hình, xông về phía mặt trời.
Ngọn lửa của mặt trời lập tức dập tắt.
Đinh Hương lập tức tỉnh táo, cô ấy ý thức được, đây không phải là thôi miên bình thường.
Cô ấy giãy dụa đứng lên, muốn phá cửa lao ra ngoài.
Vừa chạy đến bên cửa, thì một chưởng đập vào sau đầu, ngất xỉu.
Tom đặt Đinh Hương lên trên ghế, tháo bùa hộ thân của cô ấy ra, ngắm thật kỹ.
Dương Hàm Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”
Tom tỏ vẻ nghiêm trọng, bỗng bật cười, ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, hôn một cái lên má cô ta, nói:
“Đây là pháp khí của người tu hành phương Đông sử dụng, có sức mạnh thần bí. Không ngờ, cô gái xinh đẹp này, lại có quan hệ với các môn phái tu hành thần bí. Tốt quá rồi, Dương, thành tích lần này của em vô cùng xuất sắc, linh mục sẽ rất vui”.
“Tom, các anh sẽ làm gì cô ta?”, Dương Hàm Nguyệt nhìn Đinh Hương hôn mê hỏi.
“Anh sẽ giao cô ta cho linh mục, cô ta là món quà tốt hiến tặng cho thần mặt trời, sẽ được hiến tế cấp cao nhất. Linh hồn của cô ta sẽ lên thiên đường, mãi mãi bên cạnh thần. Là người dẫn đường của cô ta, công lao của em cũng sẽ được khắc lên tấm bia của thần”.
“Tom, nói thật, đây là lần cuối cùng đấy, trường học sắp không giấu được các án học sinh mất tích rồi, một khi dư luận biết được, điều tra nghiêm túc, họ chắc chắn sẽ điều tra đến em”.
Tom nói: “Yên tâm đi, thần sẽ che chở cho em, qua thời gian nữa, anh đưa em ra nước ngoài”.
“Thật không?”, Dương Hàm Nguyệt hơi kích động.
“Đương nhiên là thật rồi. Em đã được thần chọn, ở vùng đất phương Đông ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi, em sẽ trở thành thiên sứ thực sự”.
Tom nói xong đẩy mạnh Dương Hàm Nguyệt ngã lên sofa ở bên cạnh.
“Dương, thiên sứ của anh, bây giờ để chúng ta tận hưởng niềm vui bay lên thiên đường đi…”
Chương 294: Tình cũ
Lý Dục Thần và Mã Sơn còn đang đi dạo.
Vào ngày học sinh khai giảng, các khu gần trường học vô cùng náo nhiệt, ngay cả quán bar bình thường đến chiều tối mới mở cửa kinh doanh cũng mở từ chiều sớm.
Vì bệnh nghề nghiệp, Mã Sơn vô cùng chú ý đến quán bar.
Bây giờ anh là tổng giám sát thực thụ của quán bar Lam Kiều, từ sau khi anh Báo bị anh ta đánh tàn phế, từ trên xuống dưới quán bar đều rất phục anh ta,
Nhưng dù sao anh ta cũng không có học thức gì, không hiểu nhiều về việc vận hành kinh doanh, Châu Na bảo anh ta học hỏi nhiều hơn, anh ta cũng để tâm, bất kể đi đến đâu, bất kể tốt hay xấu, nhìn thấy quán bar, anh ta cũng phải vào ngắm một cái, uống một ly.
Cứ đi như vậy, họ đã uống mấy ly cocktail rồi.
Cũng may bây giờ Mã Sơn đã học được cánh vận nội khí mà Lý Dục Thần dạy anh ta, có thể dễ dàng ép rượu ra, sẽ không ảnh hưởng đến lái xe.
Quán bar ở đây cũng không lớn, chi phí cũng thấp, chủ yếu là nhằm vào tập thể học sinh. Nhưng phong cách rất đặc biệt, từ thiết kế đến phục vụ đến ban nhạc, đều rất có phong cách quốc tế hóa.
Chỉ là trình độ pha chế, dùng đầu lưỡi chuyên nghiệp của Mã Sơn nếm thử, thực sự là một lời khó nói hết.
Ở một quán bar tên Hương Thảo, Mã Sơn gặp được một người quen.
Người này tên là Trương Diễm Diễm, trước đây làm phục vụ ở quán bar thành phố Hoà.
Chính cô ta là người dẫn dắt Mã Sơn vào công việc quán bar, coi như là người dẫn đường của Mã Sơn.
Mã Sơn và cô ta có đoạn quá khứ không rõ ràng, hai người cũng đều có ý, cũng phát triển đến một mức độ nhất định, nhưng không ai nói rõ ràng.
Sau này có một cậu ấm để ý Trương Diễm Diễm, bèn rời khỏi quán bar, nói theo cách của bọn họ, thì là lên bờ.
Mã Sơn rơi vào trong đau khổ buồn rầu, cho đến khi gặp được Châu Na, được Châu Na đưa đến Lam Kiều, và đề bạt anh ta làm chủ quản, anh ta mới hoàn toàn dứt được.
Đối với Mã Sơn, Châu Na có ơn tri ngộ với anh ta, còn Trương Diễm Diễm lại là người dẫn đường của anh ta, không có Trương Diễm Diễm, anh ta vẫn là tên lông bông không có việc làm tử tế.
Tuy sớm đã bỏ phần tình cảm đó, khi gặp lại Trương Diễm Diễm, Mã Sơn vẫn có chút cảm khái.
“Mấy năm nay sống có tốt không?”, Mã Sơn hỏi.
“Có gì mà tốt với không tốt, chỉ sống qua ngày thôi”, Trương Diễm Diễm
Mã Sơn nghe ra vài phần nản chí trong giọng điệu của Trương Diễm Diễm.
“Cứ nghĩ là em đến thủ đô rồi, sao lại đến Tiền Đường thế? Cậu ấm đó của em đâu?”, Mã Sơn hỏi.
Trương Diễm Diễm cũng không ngẩng đầu, chỉ pha chế một ly rượu một cách thuần thục, đẩy đến trước mặt Mã Sơn.
“Chia tay rồi, người ta là cậu ấm thật, còn em là công chúa giả”, Trương Diễm Diễm cười đau xót: “Năm đó thật ngây thơ, cứ tưởng tìm được tình yêu đích thực, cũng không nghĩ xem, cậu ấm cao quý làm sao có thể yêu được nữ phục vụ thấp hèn”.
Lòng Mã Sơn trầm xuống, cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
Anh ta không biết phải tiếp lời thế nào, muốn bảo cô ta đừng nói mình như vậy, nhưng không biết phải nói lời này thế nào.
“Rượu của em pha chế thế nào?”, Trương Diễm Diễm đổi thái độ, che giấu sự oán giận, trở nên cởi mở.
Mã Sơn vẫn chưa uống, Lý Dục Thần đã uống.
Lý Dục Thần nói: “Rất ngon, không kém hơn Lam Kiều”.
“Thật không?”, Mã Sơn vừa nghe liền bưng ly rượu nếm thử một ngụm, rượu vừa vào miệng: “Rất ngon”.
Trương Diễm Diễm nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Bạn của anh à?”
Lúc này Mã Sơn giới thiệu Lý Dục Thần với Trương Diễm Diễm.
Thực ra câu chuyện của Trương Diễm Diễm và anh ta, Lý Dục Thần đã từng nghe Mã Sơn lảm nhảm.
Người anh em này, đánh nhau lợi hại, nghĩa khí số một, nhưng cũng có một tật, là không giấu được chuyện gì, có lúc lảm nhảm, giống hệt như các bà cô hay cằn nhằn lắm chuyện.
Lý Dục Thần bỗng phát hiện mình trở thành kỳ đà cản mũi.
Anh biết, Mã Sơn đã không còn tình cũ với Trương Diễm Diễm, ít nhất cũng nhạt rồi, nhưng đáy lòng luôn có chút tiếc nuối nhớ nhung,