-
Chương 31-35
Chương 31: Cược đá
Mã Sơn nói xong thì hỏi: “Dục Thần, sao em lại biết nơi đó?”
Lý Dục Thần cũng không giấu diếm, anh kể lại chuyện ngày đó đưa Lâm Mộng Đình về gặp phải đám lưu manh.
Mã Sơn nghe xong thì nổi giận: “Con mẹ nó, nếu hai thằng ranh con này rơi vào tay anh thì anh sẽ đánh chúng tàn phế luôn”.
Anh ta còn nói: “Hôm qua cô Lâm cầu xin cho chúng ta trước mặt chú Minh anh đều nghe thấy hết, chỉ với điều này chúng ta đã không thể mặc kệ chuyện của cô ấy rồi. Người anh em, em nói đi, chúng ta phải làm gì đây? Hay là anh đi gọi người phá cái ổ chó của gã ta nhé!”
Lý Dục Thần nói: “Tạm thời đừng kích động, người dám ra tay với cô Lâm chắc chắn không phải người bình thường. Chúng ta đến trường đấu chó của gã ta chơi đùa một chút để thăm dò gã ta, tiện thể kiếm chút tiền luôn”.
Mã Sơn gật đầu: “Được, anh nghe theo em”.
“Anh có quen ai có thể dẫn chúng ta đi vào không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có, em còn nhớ Hoàng Tam không?”
“Hoàng Tam?”
“Chính là người hay đánh nhau với chúng ta lúc bé đấy”.
Lý Dục Thần nhớ ra đúng là có người này, anh ta cũng sống qua ngày dựa vào việc nhặt phế liệu, vì cướp địa bàn mà đánh nhau với Mã Sơn không ít lần.
Điều khiến anh còn nhớ rất rõ là Hoàng Tam không đánh lại Mã Sơn nên lợi dụng lúc không có Mã Sơn bắt nạt Đinh Hương.
Lần đó vì bảo vệ Đinh Hương, Lý Dục Thần đã liều mạng đánh một trận với Hoàng Tam, cuối cùng dựa vào vôi sống khiến Hoàng Tam không nhìn thấy gì, sau đó anh kéo Đinh Hương bỏ chạy, tránh được một kiếp.
“Bây giờ tên này đang làm gì?”
“Mở một trạm thu mua phế liệu, nhưng làm ăn cũng không sạch sẽ. Anh ta có quen biết với anh Thái của trường đấu chó, thường xuyên đến đó chơi, cũng sẽ dẫn khách đi theo”.
“Khi còn bé anh rất hay đánh anh ta, anh ta sẽ tin tưởng anh chứ?”
Mã Sơn cười hì hì: “Anh ta không tin anh, nhưng anh ta càng không tin anh là cớm”.
Lý Dục Thần cũng cười nói: “Được, vậy thì đi với anh ta. Tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách kiếm được hai trăm nghìn phí vào sân đã”.
…
Lúc hơn chín giờ, Châu Na gọi điện thoại đến bảo họ đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Đến bãi đỗ xe, Châu Na ngồi trong một chiếc Porsche màu đỏ vẫy tay với họ.
Mã Sơn và Lý Dục Thần lên xe.
“Hai người không hỏi chúng ta sẽ đi đâu à?”, Châu Na vừa chạy xe vừa hỏi.
Mã Sơn nói: “Không phải đi đến chỗ cược đá sao?”
Lý Dục Thần không lên tiếng.
Châu Na nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu, thấy anh đang ngồi tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần thì hỏi: “Anh Lý không muốn biết à?”
Lý Dục Thần đáp: “Nếu muốn nói thì đương nhiên chị sẽ tự nói, nếu không muốn nói thì chúng tôi có hỏi cũng vô ích”.
Châu Na cười khẽ, cũng không vòng vo nữa.
“Chắc chắn các cậu đều thấy tò mò vì sao nơi cược đá lại mở vào ban đêm đúng không? Thật ra đây không phải nơi cược đá bình thường. Nếu thật sự muốn cược đá thì phải đi tới Điền Nam, thậm chí là vượt biên. Ở bên này đều chỉ là mấy chỗ cược đá nhỏ, mấy năm cũng không mở được một viên đá quý giá. Nhưng nơi tôi dẫn các cậu đến hôm nay thì khác, không chỉ cược đá mà còn bán những thứ khác, có một vài thứ không thể công khai, nên chỉ có thể mở vào buổi tối”.
“Đừng nói là mấy thứ người của xã hội thượng lưu chơi đấy nhé, vậy chúng em không chơi nổi đâu”, Mã Sơn nhớ tới trong túi chỉ có mười nghìn tệ tiền mặt, đây là toàn bộ tài sản của anh ta.
“Thế thì không phải, những người ở nơi này rất tạp nham, thể loại gì cũng có, còn có cả mấy kẻ trộm mộ. Về tiền bạc thì các cậu không cần phải lo, bên trong vẫn có mấy trò rẻ, cược đá vốn chính là cá cược. Nếu thật sự để ý thứ gì mà không đủ tiền thì có thể tìm tôi”.
Châu Na giới thiệu rất nhiệt tình.
Lý Dục Thần nói: “Thế không phải là chợ ma trước kia sao?”
Châu Na cười nói: “Cũng khá giống. Trước kia có chợ ma, bây giờ không được phép mở nữa nên đổi thành kiểu khác”.
Lý Dục Thần chợt hỏi: “Đây là địa bàn của chú Minh đúng không?”
Châu Na hơi bất ngờ nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu.
“Anh Lý đúng là thông minh”.
Châu Na thừa nhận rất thẳng thắn.
Lý Dục Thần không nói gì nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy vào một hầm đỗ xe của một toà nhà sáu tầng hơi cũ kỹ ở phía Tây thành phố.
Đỗ xa xong, Châu Na dẫn họ đi vào thang máy, quẹt thẻ, bấm số tầng cao nhất là số 6.
“Trước kia nơi này là chợ đồ cũ lớn nhất thành phố Hoà, ba tầng bên dưới đều là quầy hàng, tầng bốn bán đồ dùng trong nhà, tầng năm là khu làm việc. Lúc trước tầng sáu để trống, sau đó chú Minh mua lại, đổi thành nơi giao dịch bây giờ”.
Châu Na giới thiệu.
“Các tầng khác có thể đi thoải mái, nhưng tầng sáu có quy định của câu lạc bộ, phải quẹt thẻ”.
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đã đi lên tầng sáu.
Cửa thang máy mở ra, đối diện là một bức tường chắn cao khoảng hai mét, trên tường điêu khắc thanh long rời khỏi mặt nước, ngay dưới đầu rồng đặt một cái vại to bằng sứ Thanh Hoa, trong miệng rồng có nước chảy xuống vại, tựa như thác đổ.
Tác dụng lớn nhất của tường chắn là phong thuỷ cản hung thần, bình thường hay đặt ở giữa lối vào đình viện cổ đại.
Rất hiếm có ai đặt một bức tường trong phòng thế này.
Chủ nhân nơi này không sử dụng bình phong mà lại dùng tường chắn, có lẽ là sợ bình phong không ngăn cản được sát khí.
Lý Dục Thần phán đoán những hàng hoá được đưa ra đưa vào nơi này chắc chắn thường có những thứ không được sạch sẽ.
Xem ra chú Minh này cũng là một người rất tin vào phong thuỷ.
Đi vòng qua tường chắn là một cái sảnh nhỏ, đi xuyên qua hành lang ở bên hông sảnh nhỏ mới nhìn thấy một cánh cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một cái sảnh lớn.
Nhưng cảnh tượng câu lạc bộ tư nhân xa hoa trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, đây chỉ là một tầng lầu thô còn chưa sửa sang lắp đặt.
Trong sảnh lớn để mấy chục quầy hàng như hội triển lãm bán hàng, có lớn có nhỏ, còn có bàn uống trà, ghế mây, một nhóm mấy người ngồi cùng nhau uống trà, có người trải vải dưới đất ngồi trên đó, đồ đặt bừa ở một bên.
Cũng có không ít người đi loanh quanh khắp nơi trong sảnh lớn, thấy đồ mình thích thì dừng lại hỏi giá.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Đây không phải là chợ đêm vỉa hè à?”
Châu Na cười nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng cậu đừng coi thường chỗ này, có lúc một đêm bán được mấy chục triệu cũng không phải chuyện mới mẻ gì đâu”.
Chương 32: Phải dựa vào mắt nhìn
Mã Sơn tặc lưỡi hít hà: “Nhiều thế á? Chỉ cần trục lợi thôi đã đủ phát tài rồi!”
Nhưng Châu Na lại bảo: “Ngoài những buổi đấu giá đặc biệt, chú Minh chưa bao giờ trục lợi. Được rồi, các cậu tự vào trong xem đi, tôi không sành mấy vụ này lắm nên không đi cùng, khi nào muốn về thì gọi cho tôi”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói câu cảm ơn rồi đi vào sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Họ đi dạo loanh quanh, tất nhiên mục tiêu chính là cược đá.
Ngoài ra còn có một số gian hàng bán đá phỉ thuý thô, trong đó có một gian khá lớn, chiếm trọn một góc trong sảnh, xung quanh có rất nhiều người đang xem đá.
Lý Dục Thần đi qua đó, mở thần thức quét qua từng khối đá một.
Thần thức của anh quét đến đâu, hoa văn trong khối đá đều hiện rõ trong đầu anh, kết cấu bên trong của khối đá là gì cũng biết rõ luôn.
Sau khi đi một vòng, anh đã xem xét tất cả mấy trăm khối đá to nhỏ tại đây mà vẫn không vừa ý một cái nào.
Không phải anh chê những khối đá này không có kết cấu tốt, mà do giá niêm yết thông thường quá cao, mấy viên đã tróc mảng xanh lục đều có giá khởi điểm từ mấy chục nghìn.
Lý Dục Thần không biết giá thị trường của phỉ thuý, dù bên trong có ngọc thật thì anh cũng không thể xác định nó có đáng giá hay không.
Mà với đa số các khối đá, anh không cần biết giá thị trường cũng đủ biết chắc rằng sẽ bị lỗ.
Ví dụ như có một khối đá nặng tầm mười cân đã tróc một mảng lớp ngoài, giá niêm yết ba trăm nghìn, nhưng thật ra nó chỉ tróc một mảng xanh lục nhỏ, chất ngọc thực chất bên trong không được sạch, chất đá thô mà còn bị nứt, còn chẳng đủ làm một tấm biển hiệu.
“Sao rồi, có vừa ý được cái nào chưa?”
Thấy Lý Dục Thần không đứng lại xem mà cứ đi thẳng qua các gian hàng bán đá, Mã Sơn hơi sốt ruột.
Anh lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao”.
…
Trên tầng sáu ở phía bên kia đại sảnh, Phùng Thiên Minh và Châu Na đang ngồi uống trà trong một văn phòng được bài trí sang trọng và trang nhã.
Trước mặt ông ta có một màn hình lớn, có thể nhìn thấy được hình ảnh ở mọi vị trí trong từng sảnh giao dịch từ trên đó.
Lúc này có một khung hình trong số đó được phóng to, đó chính là khu cược đá mà Lý Dục Thần đang đi dạo.
Trong khung hình, anh đang chậm rãi bước đi giữa những khối đá lộn xộn kia.
Anh đi rất chậm nhưng không hề dừng lại.
“Cô có chắc là họ đến để cược đá không?”, Phùng Thiên Minh nhìn màn hình, hỏi.
Châu Na gật đầu: “Tôi không rõ về cái cậu Lý Dục Thần này lắm, nhưng Mã Sơn là một người ngay thẳng, cậu ấy sẽ không nói dối tôi”.
Chị ta lại hỏi: “Chú Minh, tại sao anh lại quan tâm đến cậu ta thế, chỉ vì cậu ta quen biết với ông Khôn của Tiền Đường thôi hả?”
Phùng Thiên Minh lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ là bạn của ông Khôn, cùng lắm thì tôi chỉ nể cậu ta một chút thôi, nhưng hôm qua cậu ta đã đánh bại thầy Hồng, thầy ấy là người đại diện của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa. Sau khi về tôi có hỏi thầy Hồng, tuy ngoài miệng ông ấy không chịu phục nhưng trong lòng lại phục sát đất. Điều khiến thầy Hồng tức giận là, rõ ràng cái cậu Lý Dục Thần này dùng võ thuật của Thái Cực nhưng lại không chịu nhận”.
“Chẳng phải cậu ta nói mình tự học sao?”
“Hừ! Tự học? Thầy Hồng tập võ ba mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu ta đánh bại thầy Hồng một cách dễ dàng như thế, cô bảo cậu ta tự học, có khả năng được à?”
“Nếu nói như thế, nghĩa là cậu ta cũng là người của phái Thái Cực sao?”
“Thầy Hồng nghĩ cậu ta là người của Thái Cực Bắc Phái, cố ý đến để phá quán”.
“Nhưng hôm qua rõ ràng là tình cờ gặp mà”.
“Bất kể là tình cờ hay cố ý thì đây cũng là chuyện của phái Thái Cực bọn họ. Hồng Thiên Thành đã báo cáo với trụ sở chính của Thái Cực Nam Phái rồi, đến lúc đó là Lý Quy hay Lý Quỷ, rồi tự nhiên sẽ có người biết thôi”.
“Vậy là anh định…”
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà: “Làm cái nghề này sẽ khó tránh được những lúc cần phải giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Thầy Hồng là người mà tôi đã tốn một số tiền lớn để mời về. Nhưng cô cũng biết mà, mấy ông già đánh Thái Cực tự xưng là danh môn chính phái này cực kì sĩ diện, có một số việc sẽ không thèm làm. Tôi đang cần một cao thủ giống như Lý Dục Thần theo bên cạnh”.
“Anh muốn chiêu mộ cậu ta, nhưng tôi thấy cậu ta kiêu ngạo lắm, e là sẽ khó thuần phục”, Châu Na hơi lo lắng.
“Là người ắt sẽ có điểm yếu, nếu hôm nay cậu ta đã đến cược đá, vậy có nghĩa là cậu ta đang thiếu tiền”, chú Minh tự tin đáp.
Châu Na ngạc nhiên: “Chú Minh, đừng nói là anh định cài bẫy họ nhé?”
Phùng Thiên Minh cười bảo: “Làm sao tôi giở trò với một nhân vật như cậu ta được chứ. Tôi chỉ tò mò, với võ công của cậu ta, nếu muốn kiếm tiền thì sẽ có rất nhiều cách, tại sao cậu ta lại muốn đi cược đá? Cược đá không phải đánh nhau, không thể dựa vào sức mạnh được mà phải dựa vào mắt nhìn”.
…
Trong sảnh vẫn còn một vài gian hàng bán phỉ thuý thô, có điều quy mô đều khá nhỏ.
Lý Dục Thần ghé vào hai gian hàng khác vẫn không phát hiện được khối đá nào có giá trị mua về.
Mã Sơn hơi nôn nóng: “Dục Thần, rốt cuộc có được không thế? Hay là chúng ta mua bừa một khối thôi, dù sao cũng chỉ thử một lần thôi mà, thắng thì đi bar với gái, thua thì về nhà ăn mì tôm”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh đừng gấp gáp, nói chung là hôm nay chúng ta sẽ không về tay không đâu”.
Sở dĩ tự tin như vậy là vì lúc đi dạo loanh quanh, anh không tìm được khối đá nào tốt nhưng lại tìm được vài món đồ cổ có giá trị.
Trong đó có một chiếc gương đồng cổ, rõ ràng nó vừa được khai quật cách đây không lâu nên còn dính âm khí dưới lòng đất.
Từ luồng khí toả ra dưới lớp gỉ sét màu xanh lá, Lý Dục Thần kết luận đây là một món pháp khí từ thời xa xưa, chẳng qua nó đã hư hỏng và cần được sửa chữa.
Nhưng dù có được sửa chữa, loại pháp khí cấp bậc này cũng khó lọt được vào mắt anh.
Mục đích chính của ngày hôm nay vẫn là cược đá, nếu không mua được viên đá ngọc nào tốt, anh sẽ suy xét đến việc mua chiếc gương này, sau khi sửa chữa chắc sẽ có thể bán được một ít tiền.
Ở trong cùng còn có một gian hàng bán đá cuối cùng, bởi vì nó có quy mô nhỏ nhất nên không được bắt mắt cho lắm, Lý Dục Thần đã suýt bỏ qua nó.
Nhưng vừa đi đến trước gian hàng này, hai mắt Lý Dục Thần lập tức sáng rực lên, anh không ngờ trên gian hàng nhỏ này lại có mấy khối đá khá tốt.
Ông chủ thấy họ ghé vào thì nhiệt tình chào hỏi.
“Hai cậu thích kiểu nào?”
Chương 33: Bán đá
Ông ta chỉ vào một khối đá đã tróc, màu chỗ bị tróc rất xanh: “Khối này thì sao? Hàng thượng hạng đó, chắc chắn tốt luôn”.
Nhưng Lý Dục Thần lại chẳng thèm nhìn lấy một lần, anh chỉ vào một khối đá không có gì nổi bật ở bên cạnh: “Cái này bán sao?”
“À, cái đó hả”, ông chủ trợn mắt, giọng điệu lập tức trở nên lạnh nhạt hơn: “Năm trăm một khối, cậu cứ chọn tuỳ ý”.
Lý Dục Thần tiện tay chọn hai khối, bảo Mã Sơn thanh toán một nghìn rồi hỏi.
“Có cắt không?”
“Chỗ tôi không cắt, bên họ có cắt đó”, ông chủ chỉ vào gian hàng bán đá thô lớn nhất mà anh ghé vào đầu tiên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn ôm đá đi qua bên đó.
Ông chủ của gian hàng kia nhìn khối đá trong tay họ, nói: “Đá không mua chỗ tôi nên sẽ thu phí theo số lượng nhát cắt, hai khối đá này của cậu không to, chắc tầm năm mươi một nhát thôi. Nhưng tôi báo trước nhé, đây là đá thô, có thể cậu cắt hoài cũng không ra đâu”.
Lý Dục Thần đáp lời: “Không sao, cứ cắt đi”.
Ông chủ cũng không nói nhiều nữa, cầm khối đá đi cắt.
Khối đá đầu tiên cắt xong, không có gì ở bên trong, một viên đá trắng ngần, chẳng có nổi một chút ánh ngọc nào.
Ông chủ hỏi: “Còn cắt nữa không?”
Anh trả lời: “Cắt”.
Ông ta bắt đầu cắt khối đá thứ hai.
Sau một nhát cắt.
“Mẹ kiếp!”
Ông chủ kinh ngạc thốt lên.
Cả khối xanh lục!
Tiếng la của ông chủ lập tức thu hút những người gần đó xúm lại.
Khi mọi người nhìn thấy khối đá đã chia thành hai nửa kia thì đều bàn tán xôn xao.
“Màu sắc này, bề mặt này, mấy năm khó lắm mới gặp được một đấy!”
“Tiếc là phần ngọc hơi nhỏ, không thì đã phát tài rồi”.
“Cỡ này cũng được mà, anh hỏi cậu ta mua bao nhiêu tiền, lớp vỏ ngoài này là loại thô tính cân bình thường. Với chất ngọc này, mấy thầy ở chỗ khai thác đá đã kiểm tra rồi, xác định không có giá trị nên mới bán theo cân. Xác suất tìm được loại đá này còn thấp hơn cả trúng xổ số nữa”.
“Đúng đó, trước khi cắt, loại đá thô này cùng lắm chỉ bán mấy nghìn thôi”.
“Mấy nghìn cái quần què! Cậu ta mua từ chỗ tôi đấy, có năm trăm thôi!”
Ông chủ gian hàng bán đá cho Lý Dục Thần nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, khi thấy được khối đá sau khi cắt, ông ta hối hận đến mức xanh cả ruột.
Sao lại bán với giá năm trăm chứ?
Ông ta rất muốn vả vào miệng mình mấy phát, vội vàng chạy về giấu đống đá kia của mình đi.
“Chàng trai, cậu có bán khối đá đó không, năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”, bên cạnh có người yêu cầu mua.
Còn Mã Sơn đã sớm cười tươi như hoa, năm trăm thành năm mươi nghìn, bán một lãi mười là gì? Đây chính là bán một lãi mười!
Anh ta đang định bán với giá năm mươi nghìn thì bỗng nghe thấy một người ở kế bên nói.
“Năm mươi nghìn? Anh bị điên à. Khối này có thể làm được hai cái vòng tay, một tấm biển hiệu, nhìn màu sắc và bề mặt này đi, giá thành phẩm phải từ ba trăm nghìn trở lên mới đúng, năm mươi nghìn của anh ấy hả, cho xin chút lương tâm đi”.
Nghe vậy, Mã Sơn lập tức trợn to mắt lên: “Đúng đó, năm mươi nghìn, muốn ăn hời của người ta à!”
“Được thôi, vậy tôi trả tám mươi nghìn”.
“Tôi trả một trăm nghìn”.
“Tôi trả hai trăm nghìn”.
…
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Châu Na và Phùng Thiên Minh cũng tò mò đến xem.
“Chú Minh đến kìa”.
Phùng Thiên Minh vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhường đường cho ông ta.
Ông ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, nhìn khối đá kia, nói: “Nhìn chuẩn lắm! Đúng là có tài! Cậu nhìn ra trong khối đá này có ngọc bằng cách nào thế?”
“Tôi chọn bừa thôi, nhờ may mắn cả”, Lý Dục Thần trả lời bâng quơ.
“Thế phải công nhận là cậu quá may mắn!”
Phùng Thiên Minh quay sang nhìn người bán đá thô: “Ông Tần, ông ước lượng xem khối đá này trị giá bao nhiêu?”
Người bán tên là ông Tần trả lời: “Còn hơi khó nói, nếu chỉ xét về mặt cắt, giá thành phẩm chắc khoảng ba trăm năm mươi nghìn”.
Phùng Thiên Minh gật đầu rồi nói với Lý Dục Thần: “Vậy thì ba trăm năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc thốt lên.
Ba trăm năm mươi nghìn, đó là giá thành phẩm, tính ra rõ ràng vẫn bị lỗ.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẫn chưa hài lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẫn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thể đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiểu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.
Chương 34: Tông Sư võ đạo
Châu Na ngồi vào ghế chủ toạ, cười nói: “Vậy tôi xin phép thể hiện tay nghề vụng về của mình đây”.
Phải công nhận rằng Châu Na có phong thái quyến rũ trời sinh, chị ta chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã thướt tha yêu kiều.
Kết hợp với bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển mượt mà trên bàn trà khiến người ta say mê.
Chỉ một lát sau, mấy ly trà đã được đưa tới trước mặt mọi người, hương trà phả vào mặt.
Phùng Thiên Minh nâng ly trà lên ngửi rồi khen ngợi: “Lúc nãy tôi cũng uống loại trà này nhưng mùi vị rất khác biệt. Tay nghề của Tiểu Na có thể biến mục nát thành thần kỳ luôn mà. Mọi người ngửi thử xem, hương thơm của trà này còn thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, đây chính là tác dụng khi để người đẹp pha trà”.
“Chú Minh khen quá lời rồi”, Châu Na khiêm tốn đáp.
Lý Dục Thần cũng nâng ly trà lên ngửi, đúng là trà ngon, lá trà tươi, kĩ thuật pha trà cũng tốt.
Về phần phụ nữ pha trà thêm thơm gì đó chỉ là nói đùa thôi.
“Chú Minh có lời gì cứ nói thẳng ra luôn đi”, Lý Dục Thần bưng ly trà nói: “Con người tôi không thích quanh co lòng vòng”.
“Được, thẳng thắn lắm”, Phùng Thiên Minh cười ha hả: “Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn. Cậu Lý đây là bậc cao nhân, nếu tôi nói tôi muốn mời cậu làm vệ sĩ cho tôi thì có vẻ không tôn trọng cậu lắm, cho nên tôi muốn hợp tác với cậu”.
“Hợp tác như thế nào?”
“Gồm hai vấn đề. Thứ nhất, cậu Lý có võ nghệ cao cường, Hoàng Hải thiết y và thầy Hồng của phái Thái Cực đều thua trong tay cậu, với bản lĩnh của cậu, tôi không dám nói đến việc thành lập tông phái, nhưng mở võ quán vẫn dư sức. Nếu cậu Lý mở võ quán, tôi có thể góp chút sức mọn, tôi sẽ lo địa điểm và kinh phí, còn chuyện kinh doanh cậu cũng không cần phải lo, cậu chỉ cần chuyên tâm dạy học trò của mình là được”.
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà, lẳng lặng nhìn Lý Dục Thần.
Mã Sơn hào hứng.
Anh ta đánh nhau từ nhỏ nên cực kì thích tập võ, nằm mơ cũng muốn theo học một bậc thầy võ lâm, nhưng tự mở võ quán là chuyện là anh ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Không ngờ người anh em tốt của anh ta lên núi mười mấy năm, vừa trở về đã có thể mở võ quán.
Lý Dục Thần đã hiểu.
Nói hay quá nhỉ! Mở võ quán, kinh phí ông lo, địa điểm ông chọn, việc kinh doanh ông quản lý, đó chẳng phải là làm võ sư cho ông, có khác gì vệ sĩ không chứ.
Chắc Phùng Thiên Minh cũng từng giúp thầy Hồng của phái Thái Cực kia mở võ quán chứ gì.
Hơn nữa một người đường đường là học trò của Thiên Đô, chỉ thiếu một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, thế mà lại đến thành phố Hòa để mở võ quán, đúng là trò cười.
Trong giới võ đạo, người có thể đạt tới Hoá Kình đã vô cùng hiếm thấy.
Sau Hoá Kình, đột phá đỉnh cao của võ đạo mới được gọi là Tông Sư.
Mục tiêu cuối cùng mà Tông Sư võ đạo theo đuổi đó là từ Hậu Thiên trở thành Tiên Thiên, kể từ đó nhập đạo.
Những người có thể trở thành Tông Sư đều là kỳ tài võ đạo hiếm gặp, họ si mê võ đạo cả đời, luyện quyền suốt mấy chục năm, đến tận bảy, tám mươi tuổi mới đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Lúc đó họ muốn tiếp tục bước vào Tiên Thiên sẽ khó khăn biết bao.
Mà Lý Dục Thần chỉ mới chừng hai mươi tuổi đã bước một chân vào trong cánh cửa Tiên Thiên.
Bảo anh mở võ quán, sao anh có thể đồng ý cho được?
Nhưng Lý Dục Thần không từ chối ngay lập tức.
Mục đích chính mà anh đến thành phố Hòa là để điều tra nguyên nhân cái chết của ông nội mình ngày xưa.
Bởi vì đã quá lâu rồi, manh mối cũng không còn nữa, hiện tại anh phải tìm chỗ đứng ở thành phố Hòa trước, sau đó nhờ cậy các thế lực ở đây để điều tra manh mối từ từ.
Phùng Thiên Minh chủ yếu làm ăn theo hướng không chính đáng, ông ta có nhiều mối quan hệ với xã hội đen, người này có thể lợi dụng.
Lý Dục Thần mỉm cười, hỏi: “Ở thành phố Hòa có Tông Sư không?”
Phùng Thiên Minh sửng sốt, đáp: “Tông Sư võ đạo cao quý nhường nào, thành phố Hòa nhỏ bé sao có thể có Tông Sư? Cả cái tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có Hà Trường Sinh của Tiền Đường là Tông Sư đã được công nhận thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Tông Sư ít đến vậy sao? Tôi cứ tưởng nhiều người tập võ thì ở đâu cũng sẽ có Tông Sư chứ, không ngờ một tỉnh mới có được một Tông Sư”.
Phùng Thiên Minh sa sầm mặt, đó là Tông Sư đấy, đâu phải đá phỉ thuý, nhặt bừa là có thể gặp được đâu.
Ở trước mặt vũ lực chân chính, những gia tộc giàu có và quyền thế như họ đều không đáng nhắc tới.
“Cũng không thể nói là chỉ có một người, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, hai anh em chưởng môn của Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Ngọc và Vương Tông Sinh, nghe nói những người này đều đã đạt tới cảnh giới Tông Sư từ mấy năm trước, chẳng qua độ nổi tiếng của họ không bằng thầy Hà Trường Sinh thôi. Tất nhiên còn có một số cao nhân sống ẩn dật hoặc đi thưởng ngoạn phong cảnh núi non khác nữa, họ không phải người mà chúng ta có thể gặp”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Chuyện mở võ quán tạm thời gác sang một bên đi, một nơi đến cả Tông Sư cũng không có thì mở võ quán cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là đợi khi nào tôi nhận học trò, tôi sẽ để học trò của mình mở. Ông nói vấn đề thứ hai đi”.
Phùng Thiên Minh cảm thấy Lý Dục Thần hơi ngông cuồng, nhưng người ta đã từ chối khéo, ông ta cũng không ép buộc nữa.
“Vấn đề thứ hai ấy hả, tôi thấy cậu Lý có vẻ có nghiên cứu rất kĩ về đồ cổ và ngọc, tôi thường sưu tầm một số món đồ cổ đá quý, muốn nhờ cậu kiểm tra giúp tôi, về chi phí thì có thể trao đổi. Với lại tôi có vài người bạn ở Điền Nam, nếu cậu Lý có hứng thú với trò cược đá, chúng ta có thể đi đến đó chơi, tiền vốn tôi lo, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm”.
Lý Dục Thần cảm thấy vấn đề này ổn, bèn đáp: “Được thôi, ông sắp xếp đi, chỉ cần tôi có thời gian thì đều được cả”.
Anh vốn đang muốn kiếm tiền để mua nhà cho Đinh Hương và Mã Sơn.
“Được, cứ quyết định như vậy đi”, Phùng Thiên Minh nâng ly lên: “Tôi xin phép lấy trà thay rượu mời cậu một ly”.
Sau khi ngồi một lúc trong văn phòng của Phùng Thiên Minh, Lý Dục Thần và Mã Sơn tạm biệt ra về.
Trở lại đại sảnh giao dịch, Lý Dục Thần đi thẳng đến gian hàng bán chiếc gương đồng ban nãy.
Chương 35: Phát hiện đá đen
Sau một lúc cò kè mặc cả, Lý Dục Thần đã mua được chiếc gương đồng cổ bị hư hại kia với giá ba nghìn năm trăm.
Bởi vì là đồ mới, trên đó còn có âm khí rất nặng nên anh không đưa cho Mã Sơn giữ mà để trên người mình.
Anh tiếp tục đi dạo trong đại sảnh, muốn xem liệu có thể mua được vật liệu sửa chữa chiếc gương hay không.
Vốn dĩ Lý Dục Thần không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì loại vật liệu này rất khó tìm.
Gương còn có thể đào lên từ dưới ngôi mộ cổ, nhưng vật liệu thì không, người thời xưa cũng sẽ không chôn cất cùng với vật liệu.
Kết quả đúng như anh đã đoán, không có vật liệu pháp khí nào ở đây cả.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, anh tình cờ phát hiện được một khối đá đen.
Đá đen, một loại thiên thạch từ thời thượng cổ, sau khi rơi xuống đất đã bị địa chất làm biến đổi, nó chôn sâu dưới lòng đất để hấp thu tinh hoa của địa nhiệt, trải qua hàng trăm triệu năm tiến hoá.
Đá đen được chia thành ba cấp bậc thượng, trung, hạ.
Đây là một khối đá đen cấp trung, tuy không thể so sánh với đá đen cấp thượng trong nhà kho của đỉnh Thiên Đô nhưng cũng cực kì hiếm có.
Đá đen có rất nhiều tác dụng, tác dụng trực tiếp nhất là chế tạo thành bùa hộ mệnh hoặc là pháp ấn hộ mệnh.
Lý Dục Thần nghĩ, mua khối đá đen này vừa hay có thể làm mấy lá bùa hộ mệnh.
Gian hàng này không phải người chơi cược đá bán phỉ thuý thô, mà chủ yếu là các loại đá lạ và đồ linh tinh, giá cũng không đắt.
“Ông chủ, khối đá đó bao nhiêu tiền vậy?”, Lý Dục Thần ngồi xổm xuống hỏi.
“Ồ, chàng trai, chẳng phải cậu là người vừa mới cắt đá lời được hai trăm nghìn đó sao?”
Lúc nãy động tĩnh rất lớn, đặc biệt là còn có chú Minh ra mặt, cho nên đã có rất nhiều chủ gian hàng trong sảnh này đến hóng hớt.
“Khối này hả… đừng nói là cậu lại đến để nhặt nhạnh nữa nhé?”
Ông chủ hơi do dự, cầm khối đá lật qua lật lại xem như thể ông ta mới là người mua.
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi chỉ thích khối đá đó thôi, ông báo giá đi”.
“Vậy thì… hai mươi nghìn”.
Lúc báo giá, trong mắt ông chủ lộ ra vẻ xảo quyệt.
Anh biết ông ta định chém giá mình.
Mặc dù đá đen cũng là thiên thạch, nhưng vì chôn vùi dưới lòng đất hàng trăm triệu năm, bề ngoài của nó không khác gì với những viên đá bình thường trên trái đất, không thể phân biệt bằng mắt thường, dù có dùng dụng cụ kiểm tra thì cùng lắm cũng chỉ tra được độ phóng xạ khác thường rất nhỏ, chỉ có người tu hành cảm ứng bằng thần thức hoặc đặt trong những nơi có từ trường đặc biệt mới có thể nhìn ra nó là đá đen.
Nhìn những hòn đá được bày bán bên cạnh, rõ ràng những thứ đó đều rất rẻ.
“Một nghìn”, Lý Dục Thần trả giá.
Ông chủ suýt nhảy dựng lên: “Cậu bạn này, cậu hay thật đó, tôi báo giá hai mươi nghìn mà cậu lại trả một nghìn?”
Lý Dục Thần không trả lời, Mã Sơn ở bên cạnh lại mất kiên nhẫn lên tiếng: “Ông cứ nói có bán hay không luôn đi”.
“Thêm một ít nữa, tám nghìn!”, ông ta giơ hai ngón tay lên.
Mã Sơn nói: “Tám nghìn là thêm một ít của ông đấy à? Đã bảo là một nghìn rồi, có bán không, không bán thì chúng tôi đi đây”.
“Một nghìn quá ít, đưa tôi hai nghìn đi”, ông chủ vẫn chưa chịu thua.
Mã Sơn giả vờ định bỏ đi, Lý Dục Thần kéo anh ta lại: “Thôi được rồi, hai nghìn thì hai nghìn”.
Hai người tự biên tự diễn, Mã Sơn vẫn chưa qua cơn nghiện diễn, hùng hổ lấy tiền trong ví ra, đếm đủ hai nghìn rồi đưa cho ông chủ.
Ông ta vừa nhận tiền đã nghe thấy có người bảo.
“Đợi đã, tôi mua khối đá đó”.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, một người đàn ông nhỏ con đi tới chỉ vào khối đá: “Tôi trả mười nghìn”.
Vừa nghe thấy cái giá này, ông chủ lập tức vui ra mặt, định trả hai nghìn của Mã Sơn lại.
Mã Sơn nổi giận: “Sao nào, muốn đổi ý à?”
Ông ta bảo: “Người ta trả giá mười nghìn kia kìa!”
“Báo giá rồi không được hối hận! Chúng tôi đã trả tiền rồi, ông mà dám đổi ý, tôi phá gian hàng của ông luôn đấy”, Mã Sơn trợn trừng mắt trông rất hung dữ.
Mặc dù ông chủ không cam lòng nhưng cũng hơi sợ Mã Sơn, một khi báo giá không được hối hận quả thật là quy định của sảnh giao dịch này.
Ông ta nhìn tên nhỏ con: “Ông có muốn xem thử những khối đá khác không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn mua khối này thôi”, giọng địa phương của tên nhỏ con rất nặng, nghe giống người ở vùng Lĩnh Nam: “Vậy tôi ra giá năm mươi nghìn”.
Ông chủ choáng váng.
Năm mươi nghìn?
Ban đầu thiệt hại tám nghìn, ông ta có thể chấp nhận được, nhưng thiệt hại bốn mươi tám nghìn thì bất kể là ai cũng không nỡ.
Ông ta nhìn Mã Sơn: “Người anh em, không phải tôi đổi ý, người ta ra giá năm mươi nghìn kìa, hay cậu cũng thêm một ít đi”.
Mã Sơn là người từng trải, biết trong tình huống này một khi tăng giá thì sẽ không có điểm dừng.
“Sao mà được! Tôi đã đưa tiền cho ông luôn rồi, muốn đổi ý hả, không có cửa đâu”.
Họ vừa làm ầm lên đã thu hút một đống người vây xem.
“Đúng thế, khối đá đó mà năm mươi nghìn á? Tôi nghĩ ông ta muốn độn giá thôi”.
“Không thể nào, dám độn giá trong sảnh giao dịch của chú Minh, không muốn sống nữa sao?”
Mọi sự chú ý của Lý Dục Thần đều tập trung vào tên nhỏ con.
Có thể ra giá năm mươi nghìn, chắc hẳn ông ta biết được giá trị của đá đen, đã thế trên người ông ta có một loại khí âm tà, rất có thể là tu sĩ tu luyện một loại pháp thuật tà đạo nào đó.
Người đàn ông nhỏ con nhìn Lý Dục Thần, bảo: “Các cậu nhường khối đá này lại cho tôi, tôi sẽ bù thêm cho các cậu năm mươi nghìn”.
Câu nói này khiến những người khác đều vỡ oà.
“Mẹ kiếp, đây là loại đá gì mà lại trị giá tận một trăm nghìn?”
“Người này bị ngu à?”
“Không đâu, cậu không thấy hai anh chàng kia cũng muốn mua à, cậu không thấy hồi nãy họ cắt một khối đá năm trăm và kiếm lời được hai trăm nghìn sao”.
“Có thật không thế? Nhưng khối đá này đâu phải là ngọc?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ông chủ bán đá lại rất vui vẻ: “Các cậu xem kìa, ông ta đâu phải người độn giá của tôi đâu. Chàng trai, cậu bán đá cho ông ta đi, tôi lấy năm mươi nghìn, các cậu cũng kiếm được năm mươi nghìn, tất cả chúng ta đều vui!”
Mã Sơn cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhưng anh ta không dám chắc rốt cuộc khối đá đó trị giá bao nhiêu tiền, bèn nhìn sang Lý Dục Thần.
Anh lắc đầu: “Tôi không ăn lời của người khác”.
Mã Sơn nói xong thì hỏi: “Dục Thần, sao em lại biết nơi đó?”
Lý Dục Thần cũng không giấu diếm, anh kể lại chuyện ngày đó đưa Lâm Mộng Đình về gặp phải đám lưu manh.
Mã Sơn nghe xong thì nổi giận: “Con mẹ nó, nếu hai thằng ranh con này rơi vào tay anh thì anh sẽ đánh chúng tàn phế luôn”.
Anh ta còn nói: “Hôm qua cô Lâm cầu xin cho chúng ta trước mặt chú Minh anh đều nghe thấy hết, chỉ với điều này chúng ta đã không thể mặc kệ chuyện của cô ấy rồi. Người anh em, em nói đi, chúng ta phải làm gì đây? Hay là anh đi gọi người phá cái ổ chó của gã ta nhé!”
Lý Dục Thần nói: “Tạm thời đừng kích động, người dám ra tay với cô Lâm chắc chắn không phải người bình thường. Chúng ta đến trường đấu chó của gã ta chơi đùa một chút để thăm dò gã ta, tiện thể kiếm chút tiền luôn”.
Mã Sơn gật đầu: “Được, anh nghe theo em”.
“Anh có quen ai có thể dẫn chúng ta đi vào không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có, em còn nhớ Hoàng Tam không?”
“Hoàng Tam?”
“Chính là người hay đánh nhau với chúng ta lúc bé đấy”.
Lý Dục Thần nhớ ra đúng là có người này, anh ta cũng sống qua ngày dựa vào việc nhặt phế liệu, vì cướp địa bàn mà đánh nhau với Mã Sơn không ít lần.
Điều khiến anh còn nhớ rất rõ là Hoàng Tam không đánh lại Mã Sơn nên lợi dụng lúc không có Mã Sơn bắt nạt Đinh Hương.
Lần đó vì bảo vệ Đinh Hương, Lý Dục Thần đã liều mạng đánh một trận với Hoàng Tam, cuối cùng dựa vào vôi sống khiến Hoàng Tam không nhìn thấy gì, sau đó anh kéo Đinh Hương bỏ chạy, tránh được một kiếp.
“Bây giờ tên này đang làm gì?”
“Mở một trạm thu mua phế liệu, nhưng làm ăn cũng không sạch sẽ. Anh ta có quen biết với anh Thái của trường đấu chó, thường xuyên đến đó chơi, cũng sẽ dẫn khách đi theo”.
“Khi còn bé anh rất hay đánh anh ta, anh ta sẽ tin tưởng anh chứ?”
Mã Sơn cười hì hì: “Anh ta không tin anh, nhưng anh ta càng không tin anh là cớm”.
Lý Dục Thần cũng cười nói: “Được, vậy thì đi với anh ta. Tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách kiếm được hai trăm nghìn phí vào sân đã”.
…
Lúc hơn chín giờ, Châu Na gọi điện thoại đến bảo họ đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Đến bãi đỗ xe, Châu Na ngồi trong một chiếc Porsche màu đỏ vẫy tay với họ.
Mã Sơn và Lý Dục Thần lên xe.
“Hai người không hỏi chúng ta sẽ đi đâu à?”, Châu Na vừa chạy xe vừa hỏi.
Mã Sơn nói: “Không phải đi đến chỗ cược đá sao?”
Lý Dục Thần không lên tiếng.
Châu Na nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu, thấy anh đang ngồi tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần thì hỏi: “Anh Lý không muốn biết à?”
Lý Dục Thần đáp: “Nếu muốn nói thì đương nhiên chị sẽ tự nói, nếu không muốn nói thì chúng tôi có hỏi cũng vô ích”.
Châu Na cười khẽ, cũng không vòng vo nữa.
“Chắc chắn các cậu đều thấy tò mò vì sao nơi cược đá lại mở vào ban đêm đúng không? Thật ra đây không phải nơi cược đá bình thường. Nếu thật sự muốn cược đá thì phải đi tới Điền Nam, thậm chí là vượt biên. Ở bên này đều chỉ là mấy chỗ cược đá nhỏ, mấy năm cũng không mở được một viên đá quý giá. Nhưng nơi tôi dẫn các cậu đến hôm nay thì khác, không chỉ cược đá mà còn bán những thứ khác, có một vài thứ không thể công khai, nên chỉ có thể mở vào buổi tối”.
“Đừng nói là mấy thứ người của xã hội thượng lưu chơi đấy nhé, vậy chúng em không chơi nổi đâu”, Mã Sơn nhớ tới trong túi chỉ có mười nghìn tệ tiền mặt, đây là toàn bộ tài sản của anh ta.
“Thế thì không phải, những người ở nơi này rất tạp nham, thể loại gì cũng có, còn có cả mấy kẻ trộm mộ. Về tiền bạc thì các cậu không cần phải lo, bên trong vẫn có mấy trò rẻ, cược đá vốn chính là cá cược. Nếu thật sự để ý thứ gì mà không đủ tiền thì có thể tìm tôi”.
Châu Na giới thiệu rất nhiệt tình.
Lý Dục Thần nói: “Thế không phải là chợ ma trước kia sao?”
Châu Na cười nói: “Cũng khá giống. Trước kia có chợ ma, bây giờ không được phép mở nữa nên đổi thành kiểu khác”.
Lý Dục Thần chợt hỏi: “Đây là địa bàn của chú Minh đúng không?”
Châu Na hơi bất ngờ nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu.
“Anh Lý đúng là thông minh”.
Châu Na thừa nhận rất thẳng thắn.
Lý Dục Thần không nói gì nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy vào một hầm đỗ xe của một toà nhà sáu tầng hơi cũ kỹ ở phía Tây thành phố.
Đỗ xa xong, Châu Na dẫn họ đi vào thang máy, quẹt thẻ, bấm số tầng cao nhất là số 6.
“Trước kia nơi này là chợ đồ cũ lớn nhất thành phố Hoà, ba tầng bên dưới đều là quầy hàng, tầng bốn bán đồ dùng trong nhà, tầng năm là khu làm việc. Lúc trước tầng sáu để trống, sau đó chú Minh mua lại, đổi thành nơi giao dịch bây giờ”.
Châu Na giới thiệu.
“Các tầng khác có thể đi thoải mái, nhưng tầng sáu có quy định của câu lạc bộ, phải quẹt thẻ”.
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đã đi lên tầng sáu.
Cửa thang máy mở ra, đối diện là một bức tường chắn cao khoảng hai mét, trên tường điêu khắc thanh long rời khỏi mặt nước, ngay dưới đầu rồng đặt một cái vại to bằng sứ Thanh Hoa, trong miệng rồng có nước chảy xuống vại, tựa như thác đổ.
Tác dụng lớn nhất của tường chắn là phong thuỷ cản hung thần, bình thường hay đặt ở giữa lối vào đình viện cổ đại.
Rất hiếm có ai đặt một bức tường trong phòng thế này.
Chủ nhân nơi này không sử dụng bình phong mà lại dùng tường chắn, có lẽ là sợ bình phong không ngăn cản được sát khí.
Lý Dục Thần phán đoán những hàng hoá được đưa ra đưa vào nơi này chắc chắn thường có những thứ không được sạch sẽ.
Xem ra chú Minh này cũng là một người rất tin vào phong thuỷ.
Đi vòng qua tường chắn là một cái sảnh nhỏ, đi xuyên qua hành lang ở bên hông sảnh nhỏ mới nhìn thấy một cánh cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một cái sảnh lớn.
Nhưng cảnh tượng câu lạc bộ tư nhân xa hoa trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, đây chỉ là một tầng lầu thô còn chưa sửa sang lắp đặt.
Trong sảnh lớn để mấy chục quầy hàng như hội triển lãm bán hàng, có lớn có nhỏ, còn có bàn uống trà, ghế mây, một nhóm mấy người ngồi cùng nhau uống trà, có người trải vải dưới đất ngồi trên đó, đồ đặt bừa ở một bên.
Cũng có không ít người đi loanh quanh khắp nơi trong sảnh lớn, thấy đồ mình thích thì dừng lại hỏi giá.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Đây không phải là chợ đêm vỉa hè à?”
Châu Na cười nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng cậu đừng coi thường chỗ này, có lúc một đêm bán được mấy chục triệu cũng không phải chuyện mới mẻ gì đâu”.
Chương 32: Phải dựa vào mắt nhìn
Mã Sơn tặc lưỡi hít hà: “Nhiều thế á? Chỉ cần trục lợi thôi đã đủ phát tài rồi!”
Nhưng Châu Na lại bảo: “Ngoài những buổi đấu giá đặc biệt, chú Minh chưa bao giờ trục lợi. Được rồi, các cậu tự vào trong xem đi, tôi không sành mấy vụ này lắm nên không đi cùng, khi nào muốn về thì gọi cho tôi”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói câu cảm ơn rồi đi vào sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Họ đi dạo loanh quanh, tất nhiên mục tiêu chính là cược đá.
Ngoài ra còn có một số gian hàng bán đá phỉ thuý thô, trong đó có một gian khá lớn, chiếm trọn một góc trong sảnh, xung quanh có rất nhiều người đang xem đá.
Lý Dục Thần đi qua đó, mở thần thức quét qua từng khối đá một.
Thần thức của anh quét đến đâu, hoa văn trong khối đá đều hiện rõ trong đầu anh, kết cấu bên trong của khối đá là gì cũng biết rõ luôn.
Sau khi đi một vòng, anh đã xem xét tất cả mấy trăm khối đá to nhỏ tại đây mà vẫn không vừa ý một cái nào.
Không phải anh chê những khối đá này không có kết cấu tốt, mà do giá niêm yết thông thường quá cao, mấy viên đã tróc mảng xanh lục đều có giá khởi điểm từ mấy chục nghìn.
Lý Dục Thần không biết giá thị trường của phỉ thuý, dù bên trong có ngọc thật thì anh cũng không thể xác định nó có đáng giá hay không.
Mà với đa số các khối đá, anh không cần biết giá thị trường cũng đủ biết chắc rằng sẽ bị lỗ.
Ví dụ như có một khối đá nặng tầm mười cân đã tróc một mảng lớp ngoài, giá niêm yết ba trăm nghìn, nhưng thật ra nó chỉ tróc một mảng xanh lục nhỏ, chất ngọc thực chất bên trong không được sạch, chất đá thô mà còn bị nứt, còn chẳng đủ làm một tấm biển hiệu.
“Sao rồi, có vừa ý được cái nào chưa?”
Thấy Lý Dục Thần không đứng lại xem mà cứ đi thẳng qua các gian hàng bán đá, Mã Sơn hơi sốt ruột.
Anh lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao”.
…
Trên tầng sáu ở phía bên kia đại sảnh, Phùng Thiên Minh và Châu Na đang ngồi uống trà trong một văn phòng được bài trí sang trọng và trang nhã.
Trước mặt ông ta có một màn hình lớn, có thể nhìn thấy được hình ảnh ở mọi vị trí trong từng sảnh giao dịch từ trên đó.
Lúc này có một khung hình trong số đó được phóng to, đó chính là khu cược đá mà Lý Dục Thần đang đi dạo.
Trong khung hình, anh đang chậm rãi bước đi giữa những khối đá lộn xộn kia.
Anh đi rất chậm nhưng không hề dừng lại.
“Cô có chắc là họ đến để cược đá không?”, Phùng Thiên Minh nhìn màn hình, hỏi.
Châu Na gật đầu: “Tôi không rõ về cái cậu Lý Dục Thần này lắm, nhưng Mã Sơn là một người ngay thẳng, cậu ấy sẽ không nói dối tôi”.
Chị ta lại hỏi: “Chú Minh, tại sao anh lại quan tâm đến cậu ta thế, chỉ vì cậu ta quen biết với ông Khôn của Tiền Đường thôi hả?”
Phùng Thiên Minh lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ là bạn của ông Khôn, cùng lắm thì tôi chỉ nể cậu ta một chút thôi, nhưng hôm qua cậu ta đã đánh bại thầy Hồng, thầy ấy là người đại diện của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa. Sau khi về tôi có hỏi thầy Hồng, tuy ngoài miệng ông ấy không chịu phục nhưng trong lòng lại phục sát đất. Điều khiến thầy Hồng tức giận là, rõ ràng cái cậu Lý Dục Thần này dùng võ thuật của Thái Cực nhưng lại không chịu nhận”.
“Chẳng phải cậu ta nói mình tự học sao?”
“Hừ! Tự học? Thầy Hồng tập võ ba mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu ta đánh bại thầy Hồng một cách dễ dàng như thế, cô bảo cậu ta tự học, có khả năng được à?”
“Nếu nói như thế, nghĩa là cậu ta cũng là người của phái Thái Cực sao?”
“Thầy Hồng nghĩ cậu ta là người của Thái Cực Bắc Phái, cố ý đến để phá quán”.
“Nhưng hôm qua rõ ràng là tình cờ gặp mà”.
“Bất kể là tình cờ hay cố ý thì đây cũng là chuyện của phái Thái Cực bọn họ. Hồng Thiên Thành đã báo cáo với trụ sở chính của Thái Cực Nam Phái rồi, đến lúc đó là Lý Quy hay Lý Quỷ, rồi tự nhiên sẽ có người biết thôi”.
“Vậy là anh định…”
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà: “Làm cái nghề này sẽ khó tránh được những lúc cần phải giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Thầy Hồng là người mà tôi đã tốn một số tiền lớn để mời về. Nhưng cô cũng biết mà, mấy ông già đánh Thái Cực tự xưng là danh môn chính phái này cực kì sĩ diện, có một số việc sẽ không thèm làm. Tôi đang cần một cao thủ giống như Lý Dục Thần theo bên cạnh”.
“Anh muốn chiêu mộ cậu ta, nhưng tôi thấy cậu ta kiêu ngạo lắm, e là sẽ khó thuần phục”, Châu Na hơi lo lắng.
“Là người ắt sẽ có điểm yếu, nếu hôm nay cậu ta đã đến cược đá, vậy có nghĩa là cậu ta đang thiếu tiền”, chú Minh tự tin đáp.
Châu Na ngạc nhiên: “Chú Minh, đừng nói là anh định cài bẫy họ nhé?”
Phùng Thiên Minh cười bảo: “Làm sao tôi giở trò với một nhân vật như cậu ta được chứ. Tôi chỉ tò mò, với võ công của cậu ta, nếu muốn kiếm tiền thì sẽ có rất nhiều cách, tại sao cậu ta lại muốn đi cược đá? Cược đá không phải đánh nhau, không thể dựa vào sức mạnh được mà phải dựa vào mắt nhìn”.
…
Trong sảnh vẫn còn một vài gian hàng bán phỉ thuý thô, có điều quy mô đều khá nhỏ.
Lý Dục Thần ghé vào hai gian hàng khác vẫn không phát hiện được khối đá nào có giá trị mua về.
Mã Sơn hơi nôn nóng: “Dục Thần, rốt cuộc có được không thế? Hay là chúng ta mua bừa một khối thôi, dù sao cũng chỉ thử một lần thôi mà, thắng thì đi bar với gái, thua thì về nhà ăn mì tôm”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh đừng gấp gáp, nói chung là hôm nay chúng ta sẽ không về tay không đâu”.
Sở dĩ tự tin như vậy là vì lúc đi dạo loanh quanh, anh không tìm được khối đá nào tốt nhưng lại tìm được vài món đồ cổ có giá trị.
Trong đó có một chiếc gương đồng cổ, rõ ràng nó vừa được khai quật cách đây không lâu nên còn dính âm khí dưới lòng đất.
Từ luồng khí toả ra dưới lớp gỉ sét màu xanh lá, Lý Dục Thần kết luận đây là một món pháp khí từ thời xa xưa, chẳng qua nó đã hư hỏng và cần được sửa chữa.
Nhưng dù có được sửa chữa, loại pháp khí cấp bậc này cũng khó lọt được vào mắt anh.
Mục đích chính của ngày hôm nay vẫn là cược đá, nếu không mua được viên đá ngọc nào tốt, anh sẽ suy xét đến việc mua chiếc gương này, sau khi sửa chữa chắc sẽ có thể bán được một ít tiền.
Ở trong cùng còn có một gian hàng bán đá cuối cùng, bởi vì nó có quy mô nhỏ nhất nên không được bắt mắt cho lắm, Lý Dục Thần đã suýt bỏ qua nó.
Nhưng vừa đi đến trước gian hàng này, hai mắt Lý Dục Thần lập tức sáng rực lên, anh không ngờ trên gian hàng nhỏ này lại có mấy khối đá khá tốt.
Ông chủ thấy họ ghé vào thì nhiệt tình chào hỏi.
“Hai cậu thích kiểu nào?”
Chương 33: Bán đá
Ông ta chỉ vào một khối đá đã tróc, màu chỗ bị tróc rất xanh: “Khối này thì sao? Hàng thượng hạng đó, chắc chắn tốt luôn”.
Nhưng Lý Dục Thần lại chẳng thèm nhìn lấy một lần, anh chỉ vào một khối đá không có gì nổi bật ở bên cạnh: “Cái này bán sao?”
“À, cái đó hả”, ông chủ trợn mắt, giọng điệu lập tức trở nên lạnh nhạt hơn: “Năm trăm một khối, cậu cứ chọn tuỳ ý”.
Lý Dục Thần tiện tay chọn hai khối, bảo Mã Sơn thanh toán một nghìn rồi hỏi.
“Có cắt không?”
“Chỗ tôi không cắt, bên họ có cắt đó”, ông chủ chỉ vào gian hàng bán đá thô lớn nhất mà anh ghé vào đầu tiên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn ôm đá đi qua bên đó.
Ông chủ của gian hàng kia nhìn khối đá trong tay họ, nói: “Đá không mua chỗ tôi nên sẽ thu phí theo số lượng nhát cắt, hai khối đá này của cậu không to, chắc tầm năm mươi một nhát thôi. Nhưng tôi báo trước nhé, đây là đá thô, có thể cậu cắt hoài cũng không ra đâu”.
Lý Dục Thần đáp lời: “Không sao, cứ cắt đi”.
Ông chủ cũng không nói nhiều nữa, cầm khối đá đi cắt.
Khối đá đầu tiên cắt xong, không có gì ở bên trong, một viên đá trắng ngần, chẳng có nổi một chút ánh ngọc nào.
Ông chủ hỏi: “Còn cắt nữa không?”
Anh trả lời: “Cắt”.
Ông ta bắt đầu cắt khối đá thứ hai.
Sau một nhát cắt.
“Mẹ kiếp!”
Ông chủ kinh ngạc thốt lên.
Cả khối xanh lục!
Tiếng la của ông chủ lập tức thu hút những người gần đó xúm lại.
Khi mọi người nhìn thấy khối đá đã chia thành hai nửa kia thì đều bàn tán xôn xao.
“Màu sắc này, bề mặt này, mấy năm khó lắm mới gặp được một đấy!”
“Tiếc là phần ngọc hơi nhỏ, không thì đã phát tài rồi”.
“Cỡ này cũng được mà, anh hỏi cậu ta mua bao nhiêu tiền, lớp vỏ ngoài này là loại thô tính cân bình thường. Với chất ngọc này, mấy thầy ở chỗ khai thác đá đã kiểm tra rồi, xác định không có giá trị nên mới bán theo cân. Xác suất tìm được loại đá này còn thấp hơn cả trúng xổ số nữa”.
“Đúng đó, trước khi cắt, loại đá thô này cùng lắm chỉ bán mấy nghìn thôi”.
“Mấy nghìn cái quần què! Cậu ta mua từ chỗ tôi đấy, có năm trăm thôi!”
Ông chủ gian hàng bán đá cho Lý Dục Thần nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, khi thấy được khối đá sau khi cắt, ông ta hối hận đến mức xanh cả ruột.
Sao lại bán với giá năm trăm chứ?
Ông ta rất muốn vả vào miệng mình mấy phát, vội vàng chạy về giấu đống đá kia của mình đi.
“Chàng trai, cậu có bán khối đá đó không, năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”, bên cạnh có người yêu cầu mua.
Còn Mã Sơn đã sớm cười tươi như hoa, năm trăm thành năm mươi nghìn, bán một lãi mười là gì? Đây chính là bán một lãi mười!
Anh ta đang định bán với giá năm mươi nghìn thì bỗng nghe thấy một người ở kế bên nói.
“Năm mươi nghìn? Anh bị điên à. Khối này có thể làm được hai cái vòng tay, một tấm biển hiệu, nhìn màu sắc và bề mặt này đi, giá thành phẩm phải từ ba trăm nghìn trở lên mới đúng, năm mươi nghìn của anh ấy hả, cho xin chút lương tâm đi”.
Nghe vậy, Mã Sơn lập tức trợn to mắt lên: “Đúng đó, năm mươi nghìn, muốn ăn hời của người ta à!”
“Được thôi, vậy tôi trả tám mươi nghìn”.
“Tôi trả một trăm nghìn”.
“Tôi trả hai trăm nghìn”.
…
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Châu Na và Phùng Thiên Minh cũng tò mò đến xem.
“Chú Minh đến kìa”.
Phùng Thiên Minh vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhường đường cho ông ta.
Ông ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, nhìn khối đá kia, nói: “Nhìn chuẩn lắm! Đúng là có tài! Cậu nhìn ra trong khối đá này có ngọc bằng cách nào thế?”
“Tôi chọn bừa thôi, nhờ may mắn cả”, Lý Dục Thần trả lời bâng quơ.
“Thế phải công nhận là cậu quá may mắn!”
Phùng Thiên Minh quay sang nhìn người bán đá thô: “Ông Tần, ông ước lượng xem khối đá này trị giá bao nhiêu?”
Người bán tên là ông Tần trả lời: “Còn hơi khó nói, nếu chỉ xét về mặt cắt, giá thành phẩm chắc khoảng ba trăm năm mươi nghìn”.
Phùng Thiên Minh gật đầu rồi nói với Lý Dục Thần: “Vậy thì ba trăm năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc thốt lên.
Ba trăm năm mươi nghìn, đó là giá thành phẩm, tính ra rõ ràng vẫn bị lỗ.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẫn chưa hài lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẫn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thể đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiểu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.
Chương 34: Tông Sư võ đạo
Châu Na ngồi vào ghế chủ toạ, cười nói: “Vậy tôi xin phép thể hiện tay nghề vụng về của mình đây”.
Phải công nhận rằng Châu Na có phong thái quyến rũ trời sinh, chị ta chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã thướt tha yêu kiều.
Kết hợp với bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển mượt mà trên bàn trà khiến người ta say mê.
Chỉ một lát sau, mấy ly trà đã được đưa tới trước mặt mọi người, hương trà phả vào mặt.
Phùng Thiên Minh nâng ly trà lên ngửi rồi khen ngợi: “Lúc nãy tôi cũng uống loại trà này nhưng mùi vị rất khác biệt. Tay nghề của Tiểu Na có thể biến mục nát thành thần kỳ luôn mà. Mọi người ngửi thử xem, hương thơm của trà này còn thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, đây chính là tác dụng khi để người đẹp pha trà”.
“Chú Minh khen quá lời rồi”, Châu Na khiêm tốn đáp.
Lý Dục Thần cũng nâng ly trà lên ngửi, đúng là trà ngon, lá trà tươi, kĩ thuật pha trà cũng tốt.
Về phần phụ nữ pha trà thêm thơm gì đó chỉ là nói đùa thôi.
“Chú Minh có lời gì cứ nói thẳng ra luôn đi”, Lý Dục Thần bưng ly trà nói: “Con người tôi không thích quanh co lòng vòng”.
“Được, thẳng thắn lắm”, Phùng Thiên Minh cười ha hả: “Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn. Cậu Lý đây là bậc cao nhân, nếu tôi nói tôi muốn mời cậu làm vệ sĩ cho tôi thì có vẻ không tôn trọng cậu lắm, cho nên tôi muốn hợp tác với cậu”.
“Hợp tác như thế nào?”
“Gồm hai vấn đề. Thứ nhất, cậu Lý có võ nghệ cao cường, Hoàng Hải thiết y và thầy Hồng của phái Thái Cực đều thua trong tay cậu, với bản lĩnh của cậu, tôi không dám nói đến việc thành lập tông phái, nhưng mở võ quán vẫn dư sức. Nếu cậu Lý mở võ quán, tôi có thể góp chút sức mọn, tôi sẽ lo địa điểm và kinh phí, còn chuyện kinh doanh cậu cũng không cần phải lo, cậu chỉ cần chuyên tâm dạy học trò của mình là được”.
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà, lẳng lặng nhìn Lý Dục Thần.
Mã Sơn hào hứng.
Anh ta đánh nhau từ nhỏ nên cực kì thích tập võ, nằm mơ cũng muốn theo học một bậc thầy võ lâm, nhưng tự mở võ quán là chuyện là anh ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Không ngờ người anh em tốt của anh ta lên núi mười mấy năm, vừa trở về đã có thể mở võ quán.
Lý Dục Thần đã hiểu.
Nói hay quá nhỉ! Mở võ quán, kinh phí ông lo, địa điểm ông chọn, việc kinh doanh ông quản lý, đó chẳng phải là làm võ sư cho ông, có khác gì vệ sĩ không chứ.
Chắc Phùng Thiên Minh cũng từng giúp thầy Hồng của phái Thái Cực kia mở võ quán chứ gì.
Hơn nữa một người đường đường là học trò của Thiên Đô, chỉ thiếu một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, thế mà lại đến thành phố Hòa để mở võ quán, đúng là trò cười.
Trong giới võ đạo, người có thể đạt tới Hoá Kình đã vô cùng hiếm thấy.
Sau Hoá Kình, đột phá đỉnh cao của võ đạo mới được gọi là Tông Sư.
Mục tiêu cuối cùng mà Tông Sư võ đạo theo đuổi đó là từ Hậu Thiên trở thành Tiên Thiên, kể từ đó nhập đạo.
Những người có thể trở thành Tông Sư đều là kỳ tài võ đạo hiếm gặp, họ si mê võ đạo cả đời, luyện quyền suốt mấy chục năm, đến tận bảy, tám mươi tuổi mới đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Lúc đó họ muốn tiếp tục bước vào Tiên Thiên sẽ khó khăn biết bao.
Mà Lý Dục Thần chỉ mới chừng hai mươi tuổi đã bước một chân vào trong cánh cửa Tiên Thiên.
Bảo anh mở võ quán, sao anh có thể đồng ý cho được?
Nhưng Lý Dục Thần không từ chối ngay lập tức.
Mục đích chính mà anh đến thành phố Hòa là để điều tra nguyên nhân cái chết của ông nội mình ngày xưa.
Bởi vì đã quá lâu rồi, manh mối cũng không còn nữa, hiện tại anh phải tìm chỗ đứng ở thành phố Hòa trước, sau đó nhờ cậy các thế lực ở đây để điều tra manh mối từ từ.
Phùng Thiên Minh chủ yếu làm ăn theo hướng không chính đáng, ông ta có nhiều mối quan hệ với xã hội đen, người này có thể lợi dụng.
Lý Dục Thần mỉm cười, hỏi: “Ở thành phố Hòa có Tông Sư không?”
Phùng Thiên Minh sửng sốt, đáp: “Tông Sư võ đạo cao quý nhường nào, thành phố Hòa nhỏ bé sao có thể có Tông Sư? Cả cái tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có Hà Trường Sinh của Tiền Đường là Tông Sư đã được công nhận thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Tông Sư ít đến vậy sao? Tôi cứ tưởng nhiều người tập võ thì ở đâu cũng sẽ có Tông Sư chứ, không ngờ một tỉnh mới có được một Tông Sư”.
Phùng Thiên Minh sa sầm mặt, đó là Tông Sư đấy, đâu phải đá phỉ thuý, nhặt bừa là có thể gặp được đâu.
Ở trước mặt vũ lực chân chính, những gia tộc giàu có và quyền thế như họ đều không đáng nhắc tới.
“Cũng không thể nói là chỉ có một người, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, hai anh em chưởng môn của Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Ngọc và Vương Tông Sinh, nghe nói những người này đều đã đạt tới cảnh giới Tông Sư từ mấy năm trước, chẳng qua độ nổi tiếng của họ không bằng thầy Hà Trường Sinh thôi. Tất nhiên còn có một số cao nhân sống ẩn dật hoặc đi thưởng ngoạn phong cảnh núi non khác nữa, họ không phải người mà chúng ta có thể gặp”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Chuyện mở võ quán tạm thời gác sang một bên đi, một nơi đến cả Tông Sư cũng không có thì mở võ quán cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là đợi khi nào tôi nhận học trò, tôi sẽ để học trò của mình mở. Ông nói vấn đề thứ hai đi”.
Phùng Thiên Minh cảm thấy Lý Dục Thần hơi ngông cuồng, nhưng người ta đã từ chối khéo, ông ta cũng không ép buộc nữa.
“Vấn đề thứ hai ấy hả, tôi thấy cậu Lý có vẻ có nghiên cứu rất kĩ về đồ cổ và ngọc, tôi thường sưu tầm một số món đồ cổ đá quý, muốn nhờ cậu kiểm tra giúp tôi, về chi phí thì có thể trao đổi. Với lại tôi có vài người bạn ở Điền Nam, nếu cậu Lý có hứng thú với trò cược đá, chúng ta có thể đi đến đó chơi, tiền vốn tôi lo, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm”.
Lý Dục Thần cảm thấy vấn đề này ổn, bèn đáp: “Được thôi, ông sắp xếp đi, chỉ cần tôi có thời gian thì đều được cả”.
Anh vốn đang muốn kiếm tiền để mua nhà cho Đinh Hương và Mã Sơn.
“Được, cứ quyết định như vậy đi”, Phùng Thiên Minh nâng ly lên: “Tôi xin phép lấy trà thay rượu mời cậu một ly”.
Sau khi ngồi một lúc trong văn phòng của Phùng Thiên Minh, Lý Dục Thần và Mã Sơn tạm biệt ra về.
Trở lại đại sảnh giao dịch, Lý Dục Thần đi thẳng đến gian hàng bán chiếc gương đồng ban nãy.
Chương 35: Phát hiện đá đen
Sau một lúc cò kè mặc cả, Lý Dục Thần đã mua được chiếc gương đồng cổ bị hư hại kia với giá ba nghìn năm trăm.
Bởi vì là đồ mới, trên đó còn có âm khí rất nặng nên anh không đưa cho Mã Sơn giữ mà để trên người mình.
Anh tiếp tục đi dạo trong đại sảnh, muốn xem liệu có thể mua được vật liệu sửa chữa chiếc gương hay không.
Vốn dĩ Lý Dục Thần không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì loại vật liệu này rất khó tìm.
Gương còn có thể đào lên từ dưới ngôi mộ cổ, nhưng vật liệu thì không, người thời xưa cũng sẽ không chôn cất cùng với vật liệu.
Kết quả đúng như anh đã đoán, không có vật liệu pháp khí nào ở đây cả.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, anh tình cờ phát hiện được một khối đá đen.
Đá đen, một loại thiên thạch từ thời thượng cổ, sau khi rơi xuống đất đã bị địa chất làm biến đổi, nó chôn sâu dưới lòng đất để hấp thu tinh hoa của địa nhiệt, trải qua hàng trăm triệu năm tiến hoá.
Đá đen được chia thành ba cấp bậc thượng, trung, hạ.
Đây là một khối đá đen cấp trung, tuy không thể so sánh với đá đen cấp thượng trong nhà kho của đỉnh Thiên Đô nhưng cũng cực kì hiếm có.
Đá đen có rất nhiều tác dụng, tác dụng trực tiếp nhất là chế tạo thành bùa hộ mệnh hoặc là pháp ấn hộ mệnh.
Lý Dục Thần nghĩ, mua khối đá đen này vừa hay có thể làm mấy lá bùa hộ mệnh.
Gian hàng này không phải người chơi cược đá bán phỉ thuý thô, mà chủ yếu là các loại đá lạ và đồ linh tinh, giá cũng không đắt.
“Ông chủ, khối đá đó bao nhiêu tiền vậy?”, Lý Dục Thần ngồi xổm xuống hỏi.
“Ồ, chàng trai, chẳng phải cậu là người vừa mới cắt đá lời được hai trăm nghìn đó sao?”
Lúc nãy động tĩnh rất lớn, đặc biệt là còn có chú Minh ra mặt, cho nên đã có rất nhiều chủ gian hàng trong sảnh này đến hóng hớt.
“Khối này hả… đừng nói là cậu lại đến để nhặt nhạnh nữa nhé?”
Ông chủ hơi do dự, cầm khối đá lật qua lật lại xem như thể ông ta mới là người mua.
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi chỉ thích khối đá đó thôi, ông báo giá đi”.
“Vậy thì… hai mươi nghìn”.
Lúc báo giá, trong mắt ông chủ lộ ra vẻ xảo quyệt.
Anh biết ông ta định chém giá mình.
Mặc dù đá đen cũng là thiên thạch, nhưng vì chôn vùi dưới lòng đất hàng trăm triệu năm, bề ngoài của nó không khác gì với những viên đá bình thường trên trái đất, không thể phân biệt bằng mắt thường, dù có dùng dụng cụ kiểm tra thì cùng lắm cũng chỉ tra được độ phóng xạ khác thường rất nhỏ, chỉ có người tu hành cảm ứng bằng thần thức hoặc đặt trong những nơi có từ trường đặc biệt mới có thể nhìn ra nó là đá đen.
Nhìn những hòn đá được bày bán bên cạnh, rõ ràng những thứ đó đều rất rẻ.
“Một nghìn”, Lý Dục Thần trả giá.
Ông chủ suýt nhảy dựng lên: “Cậu bạn này, cậu hay thật đó, tôi báo giá hai mươi nghìn mà cậu lại trả một nghìn?”
Lý Dục Thần không trả lời, Mã Sơn ở bên cạnh lại mất kiên nhẫn lên tiếng: “Ông cứ nói có bán hay không luôn đi”.
“Thêm một ít nữa, tám nghìn!”, ông ta giơ hai ngón tay lên.
Mã Sơn nói: “Tám nghìn là thêm một ít của ông đấy à? Đã bảo là một nghìn rồi, có bán không, không bán thì chúng tôi đi đây”.
“Một nghìn quá ít, đưa tôi hai nghìn đi”, ông chủ vẫn chưa chịu thua.
Mã Sơn giả vờ định bỏ đi, Lý Dục Thần kéo anh ta lại: “Thôi được rồi, hai nghìn thì hai nghìn”.
Hai người tự biên tự diễn, Mã Sơn vẫn chưa qua cơn nghiện diễn, hùng hổ lấy tiền trong ví ra, đếm đủ hai nghìn rồi đưa cho ông chủ.
Ông ta vừa nhận tiền đã nghe thấy có người bảo.
“Đợi đã, tôi mua khối đá đó”.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, một người đàn ông nhỏ con đi tới chỉ vào khối đá: “Tôi trả mười nghìn”.
Vừa nghe thấy cái giá này, ông chủ lập tức vui ra mặt, định trả hai nghìn của Mã Sơn lại.
Mã Sơn nổi giận: “Sao nào, muốn đổi ý à?”
Ông ta bảo: “Người ta trả giá mười nghìn kia kìa!”
“Báo giá rồi không được hối hận! Chúng tôi đã trả tiền rồi, ông mà dám đổi ý, tôi phá gian hàng của ông luôn đấy”, Mã Sơn trợn trừng mắt trông rất hung dữ.
Mặc dù ông chủ không cam lòng nhưng cũng hơi sợ Mã Sơn, một khi báo giá không được hối hận quả thật là quy định của sảnh giao dịch này.
Ông ta nhìn tên nhỏ con: “Ông có muốn xem thử những khối đá khác không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn mua khối này thôi”, giọng địa phương của tên nhỏ con rất nặng, nghe giống người ở vùng Lĩnh Nam: “Vậy tôi ra giá năm mươi nghìn”.
Ông chủ choáng váng.
Năm mươi nghìn?
Ban đầu thiệt hại tám nghìn, ông ta có thể chấp nhận được, nhưng thiệt hại bốn mươi tám nghìn thì bất kể là ai cũng không nỡ.
Ông ta nhìn Mã Sơn: “Người anh em, không phải tôi đổi ý, người ta ra giá năm mươi nghìn kìa, hay cậu cũng thêm một ít đi”.
Mã Sơn là người từng trải, biết trong tình huống này một khi tăng giá thì sẽ không có điểm dừng.
“Sao mà được! Tôi đã đưa tiền cho ông luôn rồi, muốn đổi ý hả, không có cửa đâu”.
Họ vừa làm ầm lên đã thu hút một đống người vây xem.
“Đúng thế, khối đá đó mà năm mươi nghìn á? Tôi nghĩ ông ta muốn độn giá thôi”.
“Không thể nào, dám độn giá trong sảnh giao dịch của chú Minh, không muốn sống nữa sao?”
Mọi sự chú ý của Lý Dục Thần đều tập trung vào tên nhỏ con.
Có thể ra giá năm mươi nghìn, chắc hẳn ông ta biết được giá trị của đá đen, đã thế trên người ông ta có một loại khí âm tà, rất có thể là tu sĩ tu luyện một loại pháp thuật tà đạo nào đó.
Người đàn ông nhỏ con nhìn Lý Dục Thần, bảo: “Các cậu nhường khối đá này lại cho tôi, tôi sẽ bù thêm cho các cậu năm mươi nghìn”.
Câu nói này khiến những người khác đều vỡ oà.
“Mẹ kiếp, đây là loại đá gì mà lại trị giá tận một trăm nghìn?”
“Người này bị ngu à?”
“Không đâu, cậu không thấy hai anh chàng kia cũng muốn mua à, cậu không thấy hồi nãy họ cắt một khối đá năm trăm và kiếm lời được hai trăm nghìn sao”.
“Có thật không thế? Nhưng khối đá này đâu phải là ngọc?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ông chủ bán đá lại rất vui vẻ: “Các cậu xem kìa, ông ta đâu phải người độn giá của tôi đâu. Chàng trai, cậu bán đá cho ông ta đi, tôi lấy năm mươi nghìn, các cậu cũng kiếm được năm mươi nghìn, tất cả chúng ta đều vui!”
Mã Sơn cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhưng anh ta không dám chắc rốt cuộc khối đá đó trị giá bao nhiêu tiền, bèn nhìn sang Lý Dục Thần.
Anh lắc đầu: “Tôi không ăn lời của người khác”.