-
Chương 226-230
Chương 226: Vì dân trừ hại
Nếu Kim Cổ Mạn Đồng không phải do gã ta nuôi dưỡng thì sao gã ta có thể sử dụng được chứ? Hơn nữa còn là từ Nam Dương đến Hoa Hạ?
Lý Dục Thần lấy linh hồn tà ác bám vào cơ thể Đinh Hương ra rồi đưa linh hồn của cô ấy trở lại cơ thể.
Anh lấy một viên đan dược ra rồi đút vào miệng Đinh Hương, nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa chúng ta sẽ về nhà”.
Đinh Hương khe khẽ “ừ”, rồi nghe theo lời anh tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Lý Dục Thần từ từ xoay người, nhìn về phía Tào Tra Lý.
Lúc này, Tào Tra Lý vô cùng nôn nóng.
Gã ta ngồi bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng bấm tay niệm thần chú.
Từng tiếng chú của gã ta vang lên, toàn thân Kim Cổ Mạn Đồng lóe sáng, phù chú được khắc trên bề mặt động đậy, đến cơ thể của nó cũng thế.
Nhưng mà, nó giống như bị một luồng lực lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường nào đó trói buộc, không tài nào trốn thoát.
Trán Tào Tra Lý toát mồ hôi.
Gã ta quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần, rít lên: “Là mày! Là mày đã giở trò! Nói cho tao biết, mày đã làm gì hả?”
Lý Dục Thần bước tới chỗ tên bảo vệ chỉ còn lại nửa người kia, khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua nửa khuôn mặt, khép con mắt vô thần còn sót kia lại.
Sau đó, Lý Dục Thần xoay người nhìn chằm chằm vào Tào Tra Lý.
Trong mắt anh tóe lửa, sát khí trên người tỏa ra hừng hực.
“Lũ tà ma ngoại đạo chúng bây làm điều tà ác ở Nam Dương cũng thôi đi, vậy mà dám đưa loại ác linh này đến Hoa Hạ nữa! Ông Cao, ông Vạn, bây giờ tôi tuyên án tử hình gã ta, hai người có ý kiến gì không?”
Sở dĩ Lý Dục Thần hỏi một tiếng là vì sợ Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm cần giữ người sống, dù sao việc này còn liên can đến việc tranh đấu giữa nhà họ Cao và Hồng Môn.
Thật ra bọn họ đều đã biết kẻ đứng sau là ai, không còn gì cần hỏi nữa.
“Tôi không có ý kiến gì”, Cao Tử Hạng nói.
“Vì dân trừ hại, lòng người hả hê!”, Vạn Sơn Lâm nói.
“Tốt lắm!”
Lý Dục Thần gật đầu rồi nhìn về phía Tào Tra Lý.
Tào Tra Lý hơi sợ hãi, run giọng hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
“Là người con của Hoa Hạ!”
Lý Dục Thần đáp.
“Bây giờ, mày có thể chết rồi”.
Tào Tra Lý cười cuồng loạn nói: “Hahaha, mày tưởng mình giết được tao sao?”
Khuôn mặt gã ta vặn vẹo, trong miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, bỗng nhiên gã ta tự đâm dao vào bụng mình.
Gã ta há miệng, phun ra một con rết khổng lồ dài hơn một mét.
Con rết lao ra, bay thẳng tới chỗ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười khẩy, một tay tung chưởng, đứng từ xa chém xuống.
Phịch, thanh đao rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một vết đao dài hai mét, sâu khoảng một tấc.
Mà con rết đang lơ lửng giữa không trung kia bị đao khí bổ ra thành hai phần, rớt xuống mặt đất rồi chậm rãi biến thành một đống nước đen tuyền.
Tào Tra Lý hét thảm, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây chính là bản mạng cổ của gã ta, vậy mà nó lại bị Lý Dục Thần chém dễ dàng như thế, đến bản thân gã ta cũng bị trọng thương.
“Vì sao?”
Tào Tra Lý không cam tâm mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, khàn giọng quát.
Lý Dục Thần cười khinh miệt nói:
“Mày dám đem theo Kim Cổ Mạn Đồng nhập cảnh, không coi người Hoa Hạ bọn tao ra gì sao? Đất trời mênh mông, pháp thuật vô biên, chút tà thuật vặt vãnh của Nam Dương chúng bây đều được tổ tiên Hoa Hạ bọn tao chơi chừa lại đó. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là tiên thuật chính tông của Hoa Hạ!”
Anh vươn tay ra chỉ một ngón tay vào Tào Tra Lý.
“Định!”
Cơ thể Tào Tra Lý bỗng nhiên đứng im tại đó, giữ một loại tư thế kỳ quái, không chút nhúc nhích.
Chỉ có ánh mắt gã ta vẫn còn sống, ánh lên sự sợ hãi mãnh liệt.
“Lên!”
Cơ thể cứng ngắc của Tào Tra Lý từ từ bay lên rồi tới giữa không trung.
“Diệt!”
Ngay khi Lý Dục Thần vừa dứt lời, ngón tay anh cũng chỉ theo.
Tào Tra Lý đang lơ lửng giữa không trung mấy chốc đã thu nhỏ, giống như lực đẩy xung quanh nhiều hơn gấp mấy trăm lần, khiến cho cơ thể gã ta bị ép lại.
Chỉ chốc lát sau, cả cơ thể gã đã bị ép thành một cục.
Phụt.
Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống.
Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi.
Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.
Chương 227: Khinh nhờn tất diệt
Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.
Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.
Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.
Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Thật may mắn làm sao khi người như vậy không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.
Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.
Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.
Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.
“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.
Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.
“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.
Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt ve trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.
“Đốt cháy!”
Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.
Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như pháo hoa.
Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.
Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen.
Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.
Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.
Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.
Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
...
Tại Nhã Kinh ở Đại Mã xa xôi, trong một căn biệt phủ xa hoa.
Có một vài người trông giống nhà sư đang hành lễ với một pho tượng Bồ Tát.
Trong lòng Bồ Tát có ôm một đứa bé trai màu vàng.
Bỗng nhiên, trên người đứa bé đó bốc cháy.
“Thánh Kim Đồng Tử cháy rồi!”
Cả lũ kinh hãi, đồng thanh niệm chú, rải dương chi cam lộ.
Nhưng lúc này, lửa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã lan đến Bồ Tát.
Cả bọn từ trong ngọn lửa dữ dội kia thấy được một gương mặt mơ hồ thoáng qua.
Một giọng nói truyền tới:
“Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
Máy bay hạ cánh rồi cất cánh tại sân bay.
Ánh sao trên bầu trời và ánh sáng ngọn hải đăng giao hòa.
Trong sảnh chờ người qua kẻ lại.
Nhân gian bận rộn mà tĩnh lặng.
Ai biết được dưới bề mặt bình yên ấy lại ẩn chứa bao nhiêu cuồng phong.
Tào Tra Lý đã chết, Kim Cổ Mạn Đồng được siêu độ.
Bọn họ đi về hướng không người.
Đinh Hương chưa từng đi máy bay, đây là lần đầu tiên cô ấy đến sân bay nên rất muốn thấy dáng vẻ của máy bay khi cất cánh.
Lý Dục Thần bèn dẫn cô ấy lên mái nhà của sân bay.
Sân bay đóng kín mọi chỗ, người bình thường không thể nào đi lên được.
Nhưng điều này không làm khó được Lý Dục Thần.
Bọn họ ngồi trên nóc nhà vòng cung, gió lạnh ban đêm thổi tới khiến người ta vô cùng thoải mái.
Một chiếc máy bay đang đậu ở phía trước, hành khách lục tục lên khoang.
Xe chở đồ sáng lên như bọ cánh cứng đi qua đi lại.
Trên đường băng, máy bay bay lên bay xuống giống như một con hạc tiên đang nhảy múa dưới ánh sáng.
Đinh Hương ôm chặt hai đùi, cằm tựa vào đầu gối, ánh mắt cô ấy long lanh, gương mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Tình cảnh nguy hiểm vừa trải qua kia không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.
Chỉ cần Lý Dục Thần và Mã Sơn ở đây, cô ấy đã cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy thế giới mới đẹp làm sao.
Cô ấy biết hai người bọn họ, nhất là Lý Dục Thần không phải là người bình thường và đã định làm những việc phi thường.
Khoảng thời gian gần đây quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi.
Có vài việc không nên biết là tốt nhất.
Có lẽ sẽ có người cho rằng cô ấy ngốc nghếch.
Nhưng cô ấy nguyện ngốc nghếch như vậy, hưởng thụ sự tốt đẹp của thế gian này.
Cô ấy không ngang bướng, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của hai người họ.
Chương 228: Âm mưu nơi phương xa
Bởi vậy, ngồi ngắm cảnh trên mái nhà một lát, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần dẫn cô ấy xuống lầu.
Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm đang chờ bên ngoài.
Bọn họ vô cùng kính nể Lý Dục Thần, anh không đi bọn họ cũng không dám đi.
“Cậu Lý! Cậu lại cứu tôi một lần nữa, không biết phải tạ ơn cậu thế nào đây”, Cao Tử Hạng nói: “Tôi đại diện cho bản thân mình, cũng đại diện cho thái độ của nhà họ Cao, sau này cậu Lý có gì sai bao thì cứ việc, chúng tôi sẽ dốc hết sức làm theo”.
Lý Dục Thần cười nói: “Lần này là tôi cảm ơn ông mới đúng, là ông giúp tôi chặn đứng tên Tào Tra Lý, cứu đứa em Đinh Hương của tôi”.
“Không sao, đây là việc tôi phải làm”.
Cao Tử Hạng nói xong, Vạn Sơn Lâm cũng bước lên, khom lưng nói: “Cậu Lý, lão Vạn tôi đây cũng đại diện Hồng Môn cảm ơn cậu và đó cũng là lòng tôn kính của bản thân tôi nữa”.
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Tôi nghe nói ở nước ngoài có không ít bô lão của Hồng Môn vẫn luôn hướng về Hoa Hạ, mong ông hỏi thăm bọn họ giúp tôi”.
“Tất nhiên rồi”.
Vạn Sơn Lâm nghe Lý Dục Thần nói vậy, mặt mày rạng rỡ trông vô cùng vui vẻ.
“Cậu Lý, pháp thuật cậu vừa thi triển kia thật khiến tôi đây mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng dâng cao chí khí của người Hoa Hạ chúng ta. Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt! Nghe câu ấy, người cao tuổi như tôi cũng nhiệt huyết sôi trào muốn tung hoành lần nữa, nhưng bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, những người Hồng Môn lưu lạc ở nước ngoài đã chịu biết bao nhiêu ức hiếp”.
Vạn Sơn Lâm thở dài, nhắc đến chuyện cũ lòng ông ta có chút thổn thức.
Lý Dục Thần biết Hồng Môn có rất nhiều chi nhánh, trải dài cả thế giới, Vạn Sơn Lâm là bô lão của Hồng Môn nên chắc sẽ khá hiểu về tình hình ở nước ngoài, anh bèn hỏi:
“Ông Vạn, ông có biết gì về tình hình của Huyền Hàng Môn không?”
“Biết chút ít”, Vạn Sơn Lâm nói: “Huyền Hàng Môn là môn phái lớn bậc nhất Nam Dương, tổng bộ ở Nhã Kinh, môn chủ là Fatima, trước kia bà ta có danh xưng là nữ vu Tùng Lâm, bây giờ cực kỳ nổi tiếng ở Đại Mã, tín đồ đông đảo, mọi người đều gọi là thần nữ Đại Mã. Nghe bảo bà ta tu luyện cả về phật lẫn pháp, tu vi cực kỳ thâm sâu. Cảnh giới cụ thể là gì đến tôi cũng không rõ lắm”.
“Tôi cũng có nghe nói đôi chút về Vu Môn ở nước ngoài, nhưng bọn họ không đến Hoa Hạ”, Lý Dục Thần nói: “Lần này Huyền Hàng Môn phái vài tên nhập cảnh chỉ vì đối phó với ông Cao hay sao?”
Vạn Sơn Lâm đáp: “Cậu của Tào Tra Lý, Giang Long Huy, là người phụ trách Hồng Môn ở Nam Dương, đến nay vẫn luôn muốn tranh đoạt quyền lực ở Hồng Môn. Mà mối quan hệ giữa nhà họ Cao và Hồng Môn rất thâm sâu, luôn hỗ trợ tài chính cho nhau. Tào Tra Lý đối phó với nhà họ Cao chắc là do Giang Long Huy sai bảo. Nhưng mà đây là mục đích chính gã nhập cảnh hay là bị kéo vào thì không biết được”.
Lý Dục Thần gật gù nói: “Nhà họ Tra ở Hải Thành hoạt động sôi nổi ở Nam Dương nhỉ, qua lại với chi nhánh Vu Môn ở Nam Dương âu cũng là điều bình thường. Nhưng lần này Huyền Hàng Môn phái ba người đến đây, ngoại trừ Tào Tra Lý ở Tiền Đường, hai người còn lại đều đến nhà họ Tra ở Hải Thành, điều này không hợp lý”.
Vạn Sơn Lâm trầm ngâm nói: “Tôi nghĩ đến một chuyện, có lẽ...”
“Chuyện gì?”
“Đợt trước tôi ở Bắc Mỹ có nghe được một tin, nói rằng có người đang liên hệ với các giáo phái khắp nơi, dự định hợp tác với nhau đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ”.
“Đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ ư?”, Lý Dục Thần nhướng mày: “Tin chuẩn không?”
“Chắc là khá đáng tin”, Vạn Sơn Lâm nói: “Người của bọn họ đến tìm anh trai tôi, Vạn Thời Quân, ngỏ ý hy vọng Hồng Môn gia nhập. Bọn họ cam đoan sau khi thống trị Hoa Hạ sẽ để cho Hồng Môn bá chủ giang hồ, làm lũng đoạn thị trường chợ đêm Hoa Hạ. Việc này đã bị anh trai tôi từ chối. Nhưng Hồng Môn không kiên cố như bê tông cốt thép, tuy anh trai của tôi là người cầm đầu nhưng cũng không thể khống chế hết các chi nhánh. Chẳng hạn như Giang Long Huy của chi nhánh Nam Dương không thèm nghe lệnh anh trai tôi. Tôi nghi ngờ rằng Giang Long Huy đã hợp tác với bọn họ, rất có thể Huyền Hàng Môn cũng can thiệp vào đó”.
Chương 229: Từ hai triệu thành ba mươi triệu
“Biết người cầm đầu là ai không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hình như là Thái Dương Thánh Giáo”.
“Thái Dương Thánh Giáo?”
“Đây là một giáo phái mới nổi, bắt nguồn từ đoàn kỵ sĩ Thánh Điện cổ xưa”, Vạn Sơn Lâm giải thích: “Giáo phái này rất bí ẩn, giờ tôi không quá hiểu biết về bọn họ, nhưng có thể khẳng định rằng thực lực bọn họ rất mạnh, thế lực đã thẩm thấu vào trong các giáo phái chính đạo ở các quốc gia rồi”.
“Tôi đã hiểu”.
Lý Dục Trần thấy thông tin này rất quan trọng, cần phải truyền về đỉnh Thiên Đô, nói cho sư phụ biết.
Nếu đúng là có âm mưu nhắm vào Huyền Môn Hoa Hạ thật thì phải ngăn cản bằng được.
“Cảm ơn ông, ông Vạn, tin tức của ông rất đúng lúc. Mong rằng sau này có thể giữ liên lạc, có tin gì thì lập tức báo cho tôi biết”.
Tinh thần Vạn Sơn Lâm phấn khởi nói: “Tôi cũng là con dân Hoa Hạ, đây là việc tôi phải làm. Cậu Lý cứ yên tâm, tuy rằng tôi không có sức mạnh, nhưng bảo vệ Huyền Môn, gìn giữ non sông Hoa Hạ chúng ta, tôi nguyện làm hết sức! Tôi tình nguyện trở về thuyết phục anh trai của mình, sau này chỉ cần cậu Lý ra lệnh, anh em Hồng Môn sẽ vượt núi đao biển lửa giúp đỡ, quyết không chối từ!”
Lý Dục Thần trở về Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa, còn về chuyện của nhà họ Tra ở huyện Hải Thành thì giao cho Lang Dụ Văn điều tra.
Anh gọi điện thoại cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta chuyển lời cho Tra Võ Anh rằng cho dù ở Nam Dương phát triển tốt thế nào thì nhà họ Tra vẫn luôn ở Hoa Hạ.
Tra Võ Anh là người thông minh, chắc sẽ nghe hiểu câu đó thôi.
Giúp Trụ làm ác chính là tự hủy đi gốc rễ của mình, cuối cùng chỉ hại chính bản thân.
Mãi đến chiều hôm sau Lang Dụ Văn mới trở về.
Kết quả đàm phán giữa anh ta với nhà họ Tra rất thuận lợi, đến cả Lý Dục Thần cũng cảm thấy bất ngờ.
Ý định của Lý Dục Thần là để cho Tra Võ Anh đền bù chút tiền, trợ giúp đôi chút cho tập đoàn Kinh Lý vừa mới phát triển.
Tra Võ Anh bảo có thể bồi thường hai trăm triệu, con số này đã vừa lòng Lý Dục Thần quá rồi.
Cái này coi như nhà họ Tra đã chuộc tội.
Nếu không, dựa vào những gì Tra Minh Huy và Lại Sa Sa gây ra đã đủ khiến bọn họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Lang Dụ Văn báo cáo lại cho Lý Dục Thần, hai trăm triệu đã chuyển vào tài khoản, ngoài ra, Tra Võ Anh còn đồng ý lấy một phần tài sản và hạng mục ở thành phố Hòa và Tiền Đường chuyển qua danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
Chuyện này đề cập tới bất động sản, cửa hàng bách hóa, nhà hàng và rất nhiều ngành khác.
“Tôi tính toán sơ thì tổng giá trị đã vượt qua ba trăm triệu”, Lang Dụ Văn hưng phấn nói: “Nói cách khác, bây giờ tập đoàn Kinh Lý đã có tài sản hơn ba trwam triệu. Đây là tài sản thật, không phải đánh giá vào giá trị. Nếu dựa vào đánh giá giá trị thì có lẽ giờ đã vượt qua năm trăm triệu!”
Lý Dục Thần rất bất ngờ.
Từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu, Tra Võ Anh đang nghĩ gì thế.
Chắc chắn sợ anh rồi, nhưng ông ta đã đồng ý cái giá hai trăm triệu, cho dù bày tỏ thái độ, lập trường của mình thì cũng không thêm nhiều như vậy.
Anh không thể không nghi ngờ Lang Dụ Văn đã dùng cách nào đó.
Nhưng mà anh không cần lo lắng.
Lang Dụ Văn không có võ công, lại càng không biết pháp thuật, nếu không cũng sẽ không kiêng dè mấy ông chủ lớn ở Giang Đông kia mà chạy đến Thân Châu nương nhờ nhà họ Trần.
Anh ta là thần đồng kinh doanh, thủ đoạn chắc vẫn nằm trong phạm vi kinh doanh.
Lý Dục Thần cũng không tính điều tra cụ thể.
Đây là thỏa thuận ngầm giữa hai người họ.
Qua chuyện này, Lý Dục Thần càng thấy rõ hơn năng lực của Lang Dụ Văn.
Không biết anh ta đã dùng cách gì bắt Tra Võ Anh nôn ra ba trăm triệu, nhưng chỉ riêng việc trong khoảng thời gian ngắn tăng nhiều tài sản như vậy đã rất giỏi rồi.
Mà Lang Dụ Văn thấy được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần dành cho mình.
Không hỏi gì cả chính là sự tín nhiệm lớn nhất.
Nhưng Lý Dục Thần không hỏi không có nghĩa là Lang Dụ Văn sẽ không nói.
Anh ta biết rõ thân phận của mình, Lý Dục Thần mới là ông chủ của tập đoàn Kinh Lý.
Cho dù Lý Dục Thần có muốn nghe hay không, hay là nghe có hiểu hay không, Lang Dụ Văn vẫn sẽ báo cáo tường tận về tình hình tài sản bây giờ và dự định tương lai cho Lý Dục Thần biết.
Lý Dục Thần không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mà khi nghe Lang Dụ Văn nói rằng trong đống tài sản ấy còn có cổ phần công ty điện ảnh truyền hình trị giá năm triệu thì bất giác nghĩ tới gì đó.
Chương 230: Tặng cổ phần
Anh nhớ rằng Mã Sơn đã từng nhắc tới chuyện Phùng Thiên Minh có cổ phần ở công ty điện ảnh truyền hình, còn không ít nữa.
Lần trước, tên Lưu mặt sẹo đến quán bar của chị Na gây chuyện chính là nhắm vào chú Minh do cổ phần của chú Minh đối với phim trường ảnh hưởng đến ích lợi của mấy ông chủ ngành truyền thông đứng sau lưng Lưu mặt sẹo.
“Chú Lang”, Lý Dục Thần học theo xưng hô của Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn: “Anh tính xử lý cổ phần phim trường thế nào?”
Tim Lang Dụ Văn đập thình thịch, lẽ nào cậu chủ đang giả vờ không rành chuyện kinh doanh ư? Sao nhiều hạng mục tài sản như vậy lại cố tình hỏi cái đó?
Quả thật cổ phần phim trường không dễ xử lý.
Trông nó trị giá năm triệu nhưng thật ra tác dụng không lớn lắm.
Lợi nhuận của phim trường không cao nên hoa hồng được chia cũng có hạn.
Tác dụng của phim trưởng nằm ở chỗ kiểm soát chuỗi sản nghiệp ở giới giải trí, nhưng nghiệp vụ chính của tập đoàn Kinh Lý không nằm ở giới giải trí, vả lại năm triệu cổ phần này cũng khá ít.
“Tôi có biết sơ sơ, cuộc chiến tranh giành quyền khống chế phim trường rất kịch liệt, có mấy ông chủ truyền thông nhằm khống chế lưu lượng thông qua giới giải trí nên quyết tâm đoạt lấy phim trường, nhưng ông hai nhà họ Phùng chiếm phần lớn cổ phần của phim trường nên tôi nghĩ bây giờ là thời cơ tốt nhất để chuyển nhượng cổ phần. Cổ phần trị giá năm triệu ấy tôi chắc rằng mình sẽ bán được giá mười triệu”.
Lang Dụ Văn vô cùng tự tin nói.
Lý Dục Thần suy tư một lát rồi hỏi: “Chú Lang, liệu tôi có thể xử lý khoản này hay không?”
“Tất nhiên là được rồi”, Lang Dụ Văn đáp.
Lý Dục Thần nói: “Tôi muốn chuyển nhượng cổ phần qua cho Phùng Thiên Minh”.
Lang Dụ Văn gật đầu đáp: “Có thể giá bán cho ông hai nhà họ Phùng không bằng mấy ông chủ truyền thông kia nhưng nhà họ Phùng ở thành phố Hòa, nếu có thể tìm được hạng mục khác thì âu cũng là lựa chọn không tồi”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không phải bán mà là tặng”.
Lang Dụ Văn sửng sốt: “Tặng ư?”
“Sao thế, tiếc à?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không ạ, quyền sở hữu tài sản đều thuộc về cậu, tôi không tiếc gì cả, chẳng qua là tôi thấy khá khó hiểu thôi”.
“Bởi vì tôi nợ ông ta”.
Lý Dục Thần gọi điện thoại nói chuyện cổ phần phim trường với Phùng Thiên minh.
“Chú Minh, chuyện so tài võ thuật lần trước đã khiến ông tổn thất ít nhiều rồi, chút cổ phần ấy coi như tôi bồi thường cho ông, ông cứ coi đây là tâm ý của tôi”.
Phùng Thiên Minh vô cùng kinh ngạc, ông ta cứ tưởng Lý Dục Thần đang nói giỡn với mình.
“Cậu nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, ngày mai tôi sẽ phái người qua đó để bàn bạc cụ thể”.
Phùng Thiên Minh tin rồi, hứng khởi nói: “Gần đây, băng đảng kia luôn giở trò, không thu mua thì dùng mấy cổ đông nhỏ đối phó tôi. Cậu đã giúp tôi chuyện lớn rồi, đừng coi thường năm triệu này, nó vừa giúp tôi nhiều hơn bọn họ một chút đấy”.
Lý Dục Thần cử Lang Dụ Văn đến gặp Phùng Thiên Minh.
Tặng cổ phần công ty cũng thuộc về nghiệp vụ kinh doanh tất nhiên sẽ do Lang Dụ Văn phụ trách toàn bộ.
Sau khi Lang Dụ Văn trở về đã khen ngợi nước cờ hay của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ diệu.
Lang Dụ Thần báo cáo lại cho anh về cuộc trò chuyện giữa mình và Phùng Thiên Minh, cả hai rất vui vẻ còn dẫn anh ta đến gặp anh trai ông ta, gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng gia chủ Phùng Nguyên Sinh.
Ở nhà họ Phùng, Lang Dụ Văn trình bày đường lối phát triển của tập đoàn Kinh Lý, thuận tiện ký vài hạng mục hợp tác với bọn họ.
Lang Dụ Văn hiểu rõ rằng cho dù là nhà họ Tra hay nhà họ Phùng thì đều vì Lý Dục Thần mới có thể đưa ra nhiều điều kiện hợp tác ưu đãi như vậy.
Còn về phần tài năng kinh doanh của anh ta cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nền tảng của tập đoàn Kinh Lý vẫn luôn là Lý Dục Thần.
Từ khi tập đoàn Kinh Ký lên sàn đến nay mới vài ngày mà đã sở hữu tài sản vài tỷ và nhiều xí nghiệp lớn khác.
Lang Dụ Văn nhìn thấy được một tương lai tươi sáng đang chờ đón họ.
Thậm chí, anh ta còn nghĩ rằng mình không cần phải quay về Giang Đông nữa.
Có lẽ anh ta cứ tiếp tục đi theo cậu chủ Lý, đi từ thành phố Hòa đến Tiền Đường, từ Nam Giang đến thủ đô, từ Hoa Hạ vươn tầm thế giới.
Một lần nữa Lý Dục Thần lại có ánh mắt khác xưa với tài kinh doanh của Lang Dụ Văn.
Anh ta đi tặng cổ phần công ty mà còn được tặng một đống hạng mục hợp tác về, chỉ có những người có tế bào kinh doanh mới làm được mấy việc này thôi.
Anh yên tâm giao lại chuyện thương trường cho Lang Dụ Văn còn mình thì đến quán cơm Thân Dân.
Bây giờ trên người anh còn có treo thưởng một trăm triệu, người muốn mạng của anh nối dài không dứt.
Người ở trong giang hồ khó thể nào tránh khỏi bùn lầy.
Mà quán cơm Thân Dân chính là một giang hồ thu nhỏ.
Anh vào đó nói chuyện với bọn chị Mai.
Chuyện giang hồ sẽ do giang hồ giải quyết.
Nếu Kim Cổ Mạn Đồng không phải do gã ta nuôi dưỡng thì sao gã ta có thể sử dụng được chứ? Hơn nữa còn là từ Nam Dương đến Hoa Hạ?
Lý Dục Thần lấy linh hồn tà ác bám vào cơ thể Đinh Hương ra rồi đưa linh hồn của cô ấy trở lại cơ thể.
Anh lấy một viên đan dược ra rồi đút vào miệng Đinh Hương, nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa chúng ta sẽ về nhà”.
Đinh Hương khe khẽ “ừ”, rồi nghe theo lời anh tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Lý Dục Thần từ từ xoay người, nhìn về phía Tào Tra Lý.
Lúc này, Tào Tra Lý vô cùng nôn nóng.
Gã ta ngồi bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng bấm tay niệm thần chú.
Từng tiếng chú của gã ta vang lên, toàn thân Kim Cổ Mạn Đồng lóe sáng, phù chú được khắc trên bề mặt động đậy, đến cơ thể của nó cũng thế.
Nhưng mà, nó giống như bị một luồng lực lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường nào đó trói buộc, không tài nào trốn thoát.
Trán Tào Tra Lý toát mồ hôi.
Gã ta quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần, rít lên: “Là mày! Là mày đã giở trò! Nói cho tao biết, mày đã làm gì hả?”
Lý Dục Thần bước tới chỗ tên bảo vệ chỉ còn lại nửa người kia, khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua nửa khuôn mặt, khép con mắt vô thần còn sót kia lại.
Sau đó, Lý Dục Thần xoay người nhìn chằm chằm vào Tào Tra Lý.
Trong mắt anh tóe lửa, sát khí trên người tỏa ra hừng hực.
“Lũ tà ma ngoại đạo chúng bây làm điều tà ác ở Nam Dương cũng thôi đi, vậy mà dám đưa loại ác linh này đến Hoa Hạ nữa! Ông Cao, ông Vạn, bây giờ tôi tuyên án tử hình gã ta, hai người có ý kiến gì không?”
Sở dĩ Lý Dục Thần hỏi một tiếng là vì sợ Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm cần giữ người sống, dù sao việc này còn liên can đến việc tranh đấu giữa nhà họ Cao và Hồng Môn.
Thật ra bọn họ đều đã biết kẻ đứng sau là ai, không còn gì cần hỏi nữa.
“Tôi không có ý kiến gì”, Cao Tử Hạng nói.
“Vì dân trừ hại, lòng người hả hê!”, Vạn Sơn Lâm nói.
“Tốt lắm!”
Lý Dục Thần gật đầu rồi nhìn về phía Tào Tra Lý.
Tào Tra Lý hơi sợ hãi, run giọng hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
“Là người con của Hoa Hạ!”
Lý Dục Thần đáp.
“Bây giờ, mày có thể chết rồi”.
Tào Tra Lý cười cuồng loạn nói: “Hahaha, mày tưởng mình giết được tao sao?”
Khuôn mặt gã ta vặn vẹo, trong miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, bỗng nhiên gã ta tự đâm dao vào bụng mình.
Gã ta há miệng, phun ra một con rết khổng lồ dài hơn một mét.
Con rết lao ra, bay thẳng tới chỗ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười khẩy, một tay tung chưởng, đứng từ xa chém xuống.
Phịch, thanh đao rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một vết đao dài hai mét, sâu khoảng một tấc.
Mà con rết đang lơ lửng giữa không trung kia bị đao khí bổ ra thành hai phần, rớt xuống mặt đất rồi chậm rãi biến thành một đống nước đen tuyền.
Tào Tra Lý hét thảm, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây chính là bản mạng cổ của gã ta, vậy mà nó lại bị Lý Dục Thần chém dễ dàng như thế, đến bản thân gã ta cũng bị trọng thương.
“Vì sao?”
Tào Tra Lý không cam tâm mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, khàn giọng quát.
Lý Dục Thần cười khinh miệt nói:
“Mày dám đem theo Kim Cổ Mạn Đồng nhập cảnh, không coi người Hoa Hạ bọn tao ra gì sao? Đất trời mênh mông, pháp thuật vô biên, chút tà thuật vặt vãnh của Nam Dương chúng bây đều được tổ tiên Hoa Hạ bọn tao chơi chừa lại đó. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là tiên thuật chính tông của Hoa Hạ!”
Anh vươn tay ra chỉ một ngón tay vào Tào Tra Lý.
“Định!”
Cơ thể Tào Tra Lý bỗng nhiên đứng im tại đó, giữ một loại tư thế kỳ quái, không chút nhúc nhích.
Chỉ có ánh mắt gã ta vẫn còn sống, ánh lên sự sợ hãi mãnh liệt.
“Lên!”
Cơ thể cứng ngắc của Tào Tra Lý từ từ bay lên rồi tới giữa không trung.
“Diệt!”
Ngay khi Lý Dục Thần vừa dứt lời, ngón tay anh cũng chỉ theo.
Tào Tra Lý đang lơ lửng giữa không trung mấy chốc đã thu nhỏ, giống như lực đẩy xung quanh nhiều hơn gấp mấy trăm lần, khiến cho cơ thể gã ta bị ép lại.
Chỉ chốc lát sau, cả cơ thể gã đã bị ép thành một cục.
Phụt.
Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống.
Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi.
Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.
Chương 227: Khinh nhờn tất diệt
Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.
Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.
Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.
Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Thật may mắn làm sao khi người như vậy không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.
Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.
Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.
Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.
“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.
Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.
“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.
Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt ve trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.
“Đốt cháy!”
Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.
Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như pháo hoa.
Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.
Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen.
Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.
Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.
Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.
Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
...
Tại Nhã Kinh ở Đại Mã xa xôi, trong một căn biệt phủ xa hoa.
Có một vài người trông giống nhà sư đang hành lễ với một pho tượng Bồ Tát.
Trong lòng Bồ Tát có ôm một đứa bé trai màu vàng.
Bỗng nhiên, trên người đứa bé đó bốc cháy.
“Thánh Kim Đồng Tử cháy rồi!”
Cả lũ kinh hãi, đồng thanh niệm chú, rải dương chi cam lộ.
Nhưng lúc này, lửa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã lan đến Bồ Tát.
Cả bọn từ trong ngọn lửa dữ dội kia thấy được một gương mặt mơ hồ thoáng qua.
Một giọng nói truyền tới:
“Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”
Máy bay hạ cánh rồi cất cánh tại sân bay.
Ánh sao trên bầu trời và ánh sáng ngọn hải đăng giao hòa.
Trong sảnh chờ người qua kẻ lại.
Nhân gian bận rộn mà tĩnh lặng.
Ai biết được dưới bề mặt bình yên ấy lại ẩn chứa bao nhiêu cuồng phong.
Tào Tra Lý đã chết, Kim Cổ Mạn Đồng được siêu độ.
Bọn họ đi về hướng không người.
Đinh Hương chưa từng đi máy bay, đây là lần đầu tiên cô ấy đến sân bay nên rất muốn thấy dáng vẻ của máy bay khi cất cánh.
Lý Dục Thần bèn dẫn cô ấy lên mái nhà của sân bay.
Sân bay đóng kín mọi chỗ, người bình thường không thể nào đi lên được.
Nhưng điều này không làm khó được Lý Dục Thần.
Bọn họ ngồi trên nóc nhà vòng cung, gió lạnh ban đêm thổi tới khiến người ta vô cùng thoải mái.
Một chiếc máy bay đang đậu ở phía trước, hành khách lục tục lên khoang.
Xe chở đồ sáng lên như bọ cánh cứng đi qua đi lại.
Trên đường băng, máy bay bay lên bay xuống giống như một con hạc tiên đang nhảy múa dưới ánh sáng.
Đinh Hương ôm chặt hai đùi, cằm tựa vào đầu gối, ánh mắt cô ấy long lanh, gương mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Tình cảnh nguy hiểm vừa trải qua kia không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.
Chỉ cần Lý Dục Thần và Mã Sơn ở đây, cô ấy đã cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy thế giới mới đẹp làm sao.
Cô ấy biết hai người bọn họ, nhất là Lý Dục Thần không phải là người bình thường và đã định làm những việc phi thường.
Khoảng thời gian gần đây quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi.
Có vài việc không nên biết là tốt nhất.
Có lẽ sẽ có người cho rằng cô ấy ngốc nghếch.
Nhưng cô ấy nguyện ngốc nghếch như vậy, hưởng thụ sự tốt đẹp của thế gian này.
Cô ấy không ngang bướng, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của hai người họ.
Chương 228: Âm mưu nơi phương xa
Bởi vậy, ngồi ngắm cảnh trên mái nhà một lát, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần dẫn cô ấy xuống lầu.
Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm đang chờ bên ngoài.
Bọn họ vô cùng kính nể Lý Dục Thần, anh không đi bọn họ cũng không dám đi.
“Cậu Lý! Cậu lại cứu tôi một lần nữa, không biết phải tạ ơn cậu thế nào đây”, Cao Tử Hạng nói: “Tôi đại diện cho bản thân mình, cũng đại diện cho thái độ của nhà họ Cao, sau này cậu Lý có gì sai bao thì cứ việc, chúng tôi sẽ dốc hết sức làm theo”.
Lý Dục Thần cười nói: “Lần này là tôi cảm ơn ông mới đúng, là ông giúp tôi chặn đứng tên Tào Tra Lý, cứu đứa em Đinh Hương của tôi”.
“Không sao, đây là việc tôi phải làm”.
Cao Tử Hạng nói xong, Vạn Sơn Lâm cũng bước lên, khom lưng nói: “Cậu Lý, lão Vạn tôi đây cũng đại diện Hồng Môn cảm ơn cậu và đó cũng là lòng tôn kính của bản thân tôi nữa”.
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Tôi nghe nói ở nước ngoài có không ít bô lão của Hồng Môn vẫn luôn hướng về Hoa Hạ, mong ông hỏi thăm bọn họ giúp tôi”.
“Tất nhiên rồi”.
Vạn Sơn Lâm nghe Lý Dục Thần nói vậy, mặt mày rạng rỡ trông vô cùng vui vẻ.
“Cậu Lý, pháp thuật cậu vừa thi triển kia thật khiến tôi đây mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng dâng cao chí khí của người Hoa Hạ chúng ta. Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt! Nghe câu ấy, người cao tuổi như tôi cũng nhiệt huyết sôi trào muốn tung hoành lần nữa, nhưng bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, những người Hồng Môn lưu lạc ở nước ngoài đã chịu biết bao nhiêu ức hiếp”.
Vạn Sơn Lâm thở dài, nhắc đến chuyện cũ lòng ông ta có chút thổn thức.
Lý Dục Thần biết Hồng Môn có rất nhiều chi nhánh, trải dài cả thế giới, Vạn Sơn Lâm là bô lão của Hồng Môn nên chắc sẽ khá hiểu về tình hình ở nước ngoài, anh bèn hỏi:
“Ông Vạn, ông có biết gì về tình hình của Huyền Hàng Môn không?”
“Biết chút ít”, Vạn Sơn Lâm nói: “Huyền Hàng Môn là môn phái lớn bậc nhất Nam Dương, tổng bộ ở Nhã Kinh, môn chủ là Fatima, trước kia bà ta có danh xưng là nữ vu Tùng Lâm, bây giờ cực kỳ nổi tiếng ở Đại Mã, tín đồ đông đảo, mọi người đều gọi là thần nữ Đại Mã. Nghe bảo bà ta tu luyện cả về phật lẫn pháp, tu vi cực kỳ thâm sâu. Cảnh giới cụ thể là gì đến tôi cũng không rõ lắm”.
“Tôi cũng có nghe nói đôi chút về Vu Môn ở nước ngoài, nhưng bọn họ không đến Hoa Hạ”, Lý Dục Thần nói: “Lần này Huyền Hàng Môn phái vài tên nhập cảnh chỉ vì đối phó với ông Cao hay sao?”
Vạn Sơn Lâm đáp: “Cậu của Tào Tra Lý, Giang Long Huy, là người phụ trách Hồng Môn ở Nam Dương, đến nay vẫn luôn muốn tranh đoạt quyền lực ở Hồng Môn. Mà mối quan hệ giữa nhà họ Cao và Hồng Môn rất thâm sâu, luôn hỗ trợ tài chính cho nhau. Tào Tra Lý đối phó với nhà họ Cao chắc là do Giang Long Huy sai bảo. Nhưng mà đây là mục đích chính gã nhập cảnh hay là bị kéo vào thì không biết được”.
Lý Dục Thần gật gù nói: “Nhà họ Tra ở Hải Thành hoạt động sôi nổi ở Nam Dương nhỉ, qua lại với chi nhánh Vu Môn ở Nam Dương âu cũng là điều bình thường. Nhưng lần này Huyền Hàng Môn phái ba người đến đây, ngoại trừ Tào Tra Lý ở Tiền Đường, hai người còn lại đều đến nhà họ Tra ở Hải Thành, điều này không hợp lý”.
Vạn Sơn Lâm trầm ngâm nói: “Tôi nghĩ đến một chuyện, có lẽ...”
“Chuyện gì?”
“Đợt trước tôi ở Bắc Mỹ có nghe được một tin, nói rằng có người đang liên hệ với các giáo phái khắp nơi, dự định hợp tác với nhau đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ”.
“Đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ ư?”, Lý Dục Thần nhướng mày: “Tin chuẩn không?”
“Chắc là khá đáng tin”, Vạn Sơn Lâm nói: “Người của bọn họ đến tìm anh trai tôi, Vạn Thời Quân, ngỏ ý hy vọng Hồng Môn gia nhập. Bọn họ cam đoan sau khi thống trị Hoa Hạ sẽ để cho Hồng Môn bá chủ giang hồ, làm lũng đoạn thị trường chợ đêm Hoa Hạ. Việc này đã bị anh trai tôi từ chối. Nhưng Hồng Môn không kiên cố như bê tông cốt thép, tuy anh trai của tôi là người cầm đầu nhưng cũng không thể khống chế hết các chi nhánh. Chẳng hạn như Giang Long Huy của chi nhánh Nam Dương không thèm nghe lệnh anh trai tôi. Tôi nghi ngờ rằng Giang Long Huy đã hợp tác với bọn họ, rất có thể Huyền Hàng Môn cũng can thiệp vào đó”.
Chương 229: Từ hai triệu thành ba mươi triệu
“Biết người cầm đầu là ai không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hình như là Thái Dương Thánh Giáo”.
“Thái Dương Thánh Giáo?”
“Đây là một giáo phái mới nổi, bắt nguồn từ đoàn kỵ sĩ Thánh Điện cổ xưa”, Vạn Sơn Lâm giải thích: “Giáo phái này rất bí ẩn, giờ tôi không quá hiểu biết về bọn họ, nhưng có thể khẳng định rằng thực lực bọn họ rất mạnh, thế lực đã thẩm thấu vào trong các giáo phái chính đạo ở các quốc gia rồi”.
“Tôi đã hiểu”.
Lý Dục Trần thấy thông tin này rất quan trọng, cần phải truyền về đỉnh Thiên Đô, nói cho sư phụ biết.
Nếu đúng là có âm mưu nhắm vào Huyền Môn Hoa Hạ thật thì phải ngăn cản bằng được.
“Cảm ơn ông, ông Vạn, tin tức của ông rất đúng lúc. Mong rằng sau này có thể giữ liên lạc, có tin gì thì lập tức báo cho tôi biết”.
Tinh thần Vạn Sơn Lâm phấn khởi nói: “Tôi cũng là con dân Hoa Hạ, đây là việc tôi phải làm. Cậu Lý cứ yên tâm, tuy rằng tôi không có sức mạnh, nhưng bảo vệ Huyền Môn, gìn giữ non sông Hoa Hạ chúng ta, tôi nguyện làm hết sức! Tôi tình nguyện trở về thuyết phục anh trai của mình, sau này chỉ cần cậu Lý ra lệnh, anh em Hồng Môn sẽ vượt núi đao biển lửa giúp đỡ, quyết không chối từ!”
Lý Dục Thần trở về Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa, còn về chuyện của nhà họ Tra ở huyện Hải Thành thì giao cho Lang Dụ Văn điều tra.
Anh gọi điện thoại cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta chuyển lời cho Tra Võ Anh rằng cho dù ở Nam Dương phát triển tốt thế nào thì nhà họ Tra vẫn luôn ở Hoa Hạ.
Tra Võ Anh là người thông minh, chắc sẽ nghe hiểu câu đó thôi.
Giúp Trụ làm ác chính là tự hủy đi gốc rễ của mình, cuối cùng chỉ hại chính bản thân.
Mãi đến chiều hôm sau Lang Dụ Văn mới trở về.
Kết quả đàm phán giữa anh ta với nhà họ Tra rất thuận lợi, đến cả Lý Dục Thần cũng cảm thấy bất ngờ.
Ý định của Lý Dục Thần là để cho Tra Võ Anh đền bù chút tiền, trợ giúp đôi chút cho tập đoàn Kinh Lý vừa mới phát triển.
Tra Võ Anh bảo có thể bồi thường hai trăm triệu, con số này đã vừa lòng Lý Dục Thần quá rồi.
Cái này coi như nhà họ Tra đã chuộc tội.
Nếu không, dựa vào những gì Tra Minh Huy và Lại Sa Sa gây ra đã đủ khiến bọn họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Lang Dụ Văn báo cáo lại cho Lý Dục Thần, hai trăm triệu đã chuyển vào tài khoản, ngoài ra, Tra Võ Anh còn đồng ý lấy một phần tài sản và hạng mục ở thành phố Hòa và Tiền Đường chuyển qua danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
Chuyện này đề cập tới bất động sản, cửa hàng bách hóa, nhà hàng và rất nhiều ngành khác.
“Tôi tính toán sơ thì tổng giá trị đã vượt qua ba trăm triệu”, Lang Dụ Văn hưng phấn nói: “Nói cách khác, bây giờ tập đoàn Kinh Lý đã có tài sản hơn ba trwam triệu. Đây là tài sản thật, không phải đánh giá vào giá trị. Nếu dựa vào đánh giá giá trị thì có lẽ giờ đã vượt qua năm trăm triệu!”
Lý Dục Thần rất bất ngờ.
Từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu, Tra Võ Anh đang nghĩ gì thế.
Chắc chắn sợ anh rồi, nhưng ông ta đã đồng ý cái giá hai trăm triệu, cho dù bày tỏ thái độ, lập trường của mình thì cũng không thêm nhiều như vậy.
Anh không thể không nghi ngờ Lang Dụ Văn đã dùng cách nào đó.
Nhưng mà anh không cần lo lắng.
Lang Dụ Văn không có võ công, lại càng không biết pháp thuật, nếu không cũng sẽ không kiêng dè mấy ông chủ lớn ở Giang Đông kia mà chạy đến Thân Châu nương nhờ nhà họ Trần.
Anh ta là thần đồng kinh doanh, thủ đoạn chắc vẫn nằm trong phạm vi kinh doanh.
Lý Dục Thần cũng không tính điều tra cụ thể.
Đây là thỏa thuận ngầm giữa hai người họ.
Qua chuyện này, Lý Dục Thần càng thấy rõ hơn năng lực của Lang Dụ Văn.
Không biết anh ta đã dùng cách gì bắt Tra Võ Anh nôn ra ba trăm triệu, nhưng chỉ riêng việc trong khoảng thời gian ngắn tăng nhiều tài sản như vậy đã rất giỏi rồi.
Mà Lang Dụ Văn thấy được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần dành cho mình.
Không hỏi gì cả chính là sự tín nhiệm lớn nhất.
Nhưng Lý Dục Thần không hỏi không có nghĩa là Lang Dụ Văn sẽ không nói.
Anh ta biết rõ thân phận của mình, Lý Dục Thần mới là ông chủ của tập đoàn Kinh Lý.
Cho dù Lý Dục Thần có muốn nghe hay không, hay là nghe có hiểu hay không, Lang Dụ Văn vẫn sẽ báo cáo tường tận về tình hình tài sản bây giờ và dự định tương lai cho Lý Dục Thần biết.
Lý Dục Thần không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mà khi nghe Lang Dụ Văn nói rằng trong đống tài sản ấy còn có cổ phần công ty điện ảnh truyền hình trị giá năm triệu thì bất giác nghĩ tới gì đó.
Chương 230: Tặng cổ phần
Anh nhớ rằng Mã Sơn đã từng nhắc tới chuyện Phùng Thiên Minh có cổ phần ở công ty điện ảnh truyền hình, còn không ít nữa.
Lần trước, tên Lưu mặt sẹo đến quán bar của chị Na gây chuyện chính là nhắm vào chú Minh do cổ phần của chú Minh đối với phim trường ảnh hưởng đến ích lợi của mấy ông chủ ngành truyền thông đứng sau lưng Lưu mặt sẹo.
“Chú Lang”, Lý Dục Thần học theo xưng hô của Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn: “Anh tính xử lý cổ phần phim trường thế nào?”
Tim Lang Dụ Văn đập thình thịch, lẽ nào cậu chủ đang giả vờ không rành chuyện kinh doanh ư? Sao nhiều hạng mục tài sản như vậy lại cố tình hỏi cái đó?
Quả thật cổ phần phim trường không dễ xử lý.
Trông nó trị giá năm triệu nhưng thật ra tác dụng không lớn lắm.
Lợi nhuận của phim trường không cao nên hoa hồng được chia cũng có hạn.
Tác dụng của phim trưởng nằm ở chỗ kiểm soát chuỗi sản nghiệp ở giới giải trí, nhưng nghiệp vụ chính của tập đoàn Kinh Lý không nằm ở giới giải trí, vả lại năm triệu cổ phần này cũng khá ít.
“Tôi có biết sơ sơ, cuộc chiến tranh giành quyền khống chế phim trường rất kịch liệt, có mấy ông chủ truyền thông nhằm khống chế lưu lượng thông qua giới giải trí nên quyết tâm đoạt lấy phim trường, nhưng ông hai nhà họ Phùng chiếm phần lớn cổ phần của phim trường nên tôi nghĩ bây giờ là thời cơ tốt nhất để chuyển nhượng cổ phần. Cổ phần trị giá năm triệu ấy tôi chắc rằng mình sẽ bán được giá mười triệu”.
Lang Dụ Văn vô cùng tự tin nói.
Lý Dục Thần suy tư một lát rồi hỏi: “Chú Lang, liệu tôi có thể xử lý khoản này hay không?”
“Tất nhiên là được rồi”, Lang Dụ Văn đáp.
Lý Dục Thần nói: “Tôi muốn chuyển nhượng cổ phần qua cho Phùng Thiên Minh”.
Lang Dụ Văn gật đầu đáp: “Có thể giá bán cho ông hai nhà họ Phùng không bằng mấy ông chủ truyền thông kia nhưng nhà họ Phùng ở thành phố Hòa, nếu có thể tìm được hạng mục khác thì âu cũng là lựa chọn không tồi”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không phải bán mà là tặng”.
Lang Dụ Văn sửng sốt: “Tặng ư?”
“Sao thế, tiếc à?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không ạ, quyền sở hữu tài sản đều thuộc về cậu, tôi không tiếc gì cả, chẳng qua là tôi thấy khá khó hiểu thôi”.
“Bởi vì tôi nợ ông ta”.
Lý Dục Thần gọi điện thoại nói chuyện cổ phần phim trường với Phùng Thiên minh.
“Chú Minh, chuyện so tài võ thuật lần trước đã khiến ông tổn thất ít nhiều rồi, chút cổ phần ấy coi như tôi bồi thường cho ông, ông cứ coi đây là tâm ý của tôi”.
Phùng Thiên Minh vô cùng kinh ngạc, ông ta cứ tưởng Lý Dục Thần đang nói giỡn với mình.
“Cậu nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, ngày mai tôi sẽ phái người qua đó để bàn bạc cụ thể”.
Phùng Thiên Minh tin rồi, hứng khởi nói: “Gần đây, băng đảng kia luôn giở trò, không thu mua thì dùng mấy cổ đông nhỏ đối phó tôi. Cậu đã giúp tôi chuyện lớn rồi, đừng coi thường năm triệu này, nó vừa giúp tôi nhiều hơn bọn họ một chút đấy”.
Lý Dục Thần cử Lang Dụ Văn đến gặp Phùng Thiên Minh.
Tặng cổ phần công ty cũng thuộc về nghiệp vụ kinh doanh tất nhiên sẽ do Lang Dụ Văn phụ trách toàn bộ.
Sau khi Lang Dụ Văn trở về đã khen ngợi nước cờ hay của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ diệu.
Lang Dụ Thần báo cáo lại cho anh về cuộc trò chuyện giữa mình và Phùng Thiên Minh, cả hai rất vui vẻ còn dẫn anh ta đến gặp anh trai ông ta, gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng gia chủ Phùng Nguyên Sinh.
Ở nhà họ Phùng, Lang Dụ Văn trình bày đường lối phát triển của tập đoàn Kinh Lý, thuận tiện ký vài hạng mục hợp tác với bọn họ.
Lang Dụ Văn hiểu rõ rằng cho dù là nhà họ Tra hay nhà họ Phùng thì đều vì Lý Dục Thần mới có thể đưa ra nhiều điều kiện hợp tác ưu đãi như vậy.
Còn về phần tài năng kinh doanh của anh ta cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nền tảng của tập đoàn Kinh Lý vẫn luôn là Lý Dục Thần.
Từ khi tập đoàn Kinh Ký lên sàn đến nay mới vài ngày mà đã sở hữu tài sản vài tỷ và nhiều xí nghiệp lớn khác.
Lang Dụ Văn nhìn thấy được một tương lai tươi sáng đang chờ đón họ.
Thậm chí, anh ta còn nghĩ rằng mình không cần phải quay về Giang Đông nữa.
Có lẽ anh ta cứ tiếp tục đi theo cậu chủ Lý, đi từ thành phố Hòa đến Tiền Đường, từ Nam Giang đến thủ đô, từ Hoa Hạ vươn tầm thế giới.
Một lần nữa Lý Dục Thần lại có ánh mắt khác xưa với tài kinh doanh của Lang Dụ Văn.
Anh ta đi tặng cổ phần công ty mà còn được tặng một đống hạng mục hợp tác về, chỉ có những người có tế bào kinh doanh mới làm được mấy việc này thôi.
Anh yên tâm giao lại chuyện thương trường cho Lang Dụ Văn còn mình thì đến quán cơm Thân Dân.
Bây giờ trên người anh còn có treo thưởng một trăm triệu, người muốn mạng của anh nối dài không dứt.
Người ở trong giang hồ khó thể nào tránh khỏi bùn lầy.
Mà quán cơm Thân Dân chính là một giang hồ thu nhỏ.
Anh vào đó nói chuyện với bọn chị Mai.
Chuyện giang hồ sẽ do giang hồ giải quyết.