-
Chương 213-215
Chương 213: Truy tìm
Cú đấm vào bụng rất mạnh, nhưng cậu ta không cảm thấy đau, chỉ là co bụng lại theo bản năng.
Sức mạnh của nắm đấm xuyên thấu da bụng của cậu ta, đánh vào bên trong nội tạng.
Tiểu Dương cảm thấy trong bụng mình như lật sông lật biển một hồi, sau đó há miệng nôn ọe.
Nôn một lúc lâu, một thứ màu đen bị nôn xuống đất, xen lẫn chất lỏng màu vàng và màu trắng.
Tiểu Dương vốn đã thoải mái, nhưng vừa nhìn thấy thứ đó, lập tức lại nôn ọe.
Lý Dục Thần vỗ lưng cậu ta, nói: “Được rồi, thứ này đã chết”.
Tiểu Dương mới đứng dậy, thở một hơi, liếc mắt nhìn dưới đất rồi cũng không nhìn nữa.
Bỗng nhiên nhớ ra, kinh hãi nói: “Cậu Lý, cậu giết chết nó rồi, làm sao tìm được Lại Sa Sa, cứu mấy người sư phụ?”
“Hừ, tìm người, tại sao nhất định phải theo cách của cô ta!”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Đi theo tôi đi”.
“Đi đâu?”
“Hải Thành”.
Hải Thành?
Tiểu Dương ngẩn người, nhưng nhìn thấy Lý Dục Thần đã đi ra ngoài, vội vàng đi theo.
Hứa Quốc Lập ngồi đợi trên xe ở cửa.
Lý Dục Thần và Tiểu Dương lên xe, chỉ nói một câu: “Nhà họ Tra, Hải Thành”.
Hứa Quốc Lập không hỏi gì, nhìn sắc mặt của Lý Dục Thần là biết sự việc rất gấp, bèn nhấn ga, chạy thẳng đến Hải Thành với tốc độ nhanh nhất.
Tiểu Dương trên xe đứng ngồi không yên, hỏi: “Cậu Lý, cậu chắc chắn Lại Sa Sa sẽ về nhà họ Tra ở Hải Thành chứ? Chẳng may không về thì sao?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi mặc kệ cô ta có về đó hay không. Chuyện này, tôi chỉ tính sổ với nhà họ Tra! Tìm được người của nhà họ Tra, còn sợ không tìm được Lại Sa Sa, không tìm được sư phụ anh à?”
Tiểu Dương hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, đây gọi là vây Ngụy cứu Triệu!”
“Không!”, Lý Dục Thần nói: “Đây gọi là bắt giặc bắt vua trước!”
Chiếc xe phi như bay trên đường, đường cao tốc ban đêm thông thoáng, rất nhanh đã đến Hải Thành.
Nhà họ Tra là danh môn Hải Thành, rất dễ dàng tìm được.
So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, khu nhà mấy trăm năm của nhà họ Tra rõ ràng hơn mấy phần.
Lý Dục Thần bảo Hứa Quốc Lập tìm chỗ không nổi bật bên ngoài khu nhà của nhà họ Tra để đỗ xe.
Sau khi xuống xe, anh và Tiểu Dương đi thẳng đến cổng lớn của khu nhà.
Bảo vệ ở công ngăn lại hỏi: “Các anh tìm ai?”
“Tra Minh Huy có nhà không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Bảo vệ nói: “Cậu Minh Huy vừa về, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Có nhà thì tốt”.
Nói xong liền đi vào trong.
“Ấy ấy”, bảo vệ vội ngăn lại, nhìn anh từ trên xuống dưới mấy cái: “Rốt cuộc anh là ai? Muộn thế này rồi còn có chuyện gì? Cho dù là bạn của cậu Minh Huy…”
Anh ta còn chưa nói hết, Lý Dục Thần đã giơ chân đạp lên bụng anh ta.
Bảo vệ bay ra, đập lên cổng.
Bành một tiếng, đập mở cổng.
Cú đá đột ngột khiến Tiểu Dương cũng ngẩn người.
Lý Dục Thần ung dung bước qua ngưỡng cửa, đi qua bên cạnh bảo vệ nằm dưới đất rên rỉ.
Tiểu Dương vội vàng đi theo.
Các bảo vệ khác nghe thấy tiếng động, đi đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy đồng đội canh cửa ngã dưới đất, mấy người lấy ra gậy cao su, ngăn cản đường đi của Lý Dục Thần.
“Các người làm gì thế hả?”
Nhưng Lý Dục Thần không nhiều lời với họ, lại giơ chân đạp một cú, đá bay bảo vệ chặn đường.
“Tra Minh Huy, ra đây cho tao!”
Lý Dục Thần cất cao giọng, giọng nói mang theo chân khí, giống như truyền thanh, truyền đi rất xa.
Cuối cùng mấy bảo vệ khác biết người đến không có ý tốt, hét lớn:
“Nhóc thối, mày không muốn sống phải không, biết đây là nơi nào không? Dám đến nhà họ Tra hoành hành, chán sống rồi hả? Các anh em, lên cho tôi, đánh thật mạnh, đánh chết mặc kệ!”
Mấy bảo vệ xông lên, định bao vây đánh Lý Dục Thần.
Nhưng họ vốn không đến được trước mặt Lý Dục Thần, mới một lúc đã ngã hết xuống đất.
Sau khi tên bảo vệ cuối cùng ngã xuống, Lý Dục Thần giơ chân dẫm lên lồng ngực của bảo vệ, hét lớn:
“Tra Minh Huy, ra đây!”
Tiếng còi báo động hú hú vang lên, trong khu nhà của nhà họ Tra đèn điện sáng trưng.
Hàng loạt bảo vệ từ trong xông ra.
Khu nhà của nhà họ Tra là tổ nghiệp của họ.
Từ đường nhà họ Tra ở đây, gia chủ nhà họ Tra cũng sống ở đây.
Có thể nói, nơi này là gốc rễ của nhà họ Tra.
Đây đều là nhân viên bảo vệ được nhà họ Tra lựa chọn kỹ càng, người nào không phải là quyền thủ về hưu, thì là binh lính giải ngũ, bảo vệ sự an toàn của khu nhà và gia chủ nhà họ Tra.
Chương 214: Tra Minh Huy, mau ra đây!
Nhưng những người này đâu phải đối thủ của Lý Dục Thần.
Lần này Lý Dục Thần đặc biệt giận dữ.
Anh chẳng quan tâm nhà họ Tra muốn gây phiền phức hay nhà họ Viên treo thưởng cái đầu của anh.
Nhưng bọn họ không nên đến quán cơm Thân Dân, không nên động vào bạn của anh, nhất là Đinh Hương.
Vậy nên lúc này anh ra tay đặc biệt nặng.
Mặc dù những người bảo vệ này cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn, nhưng làm việc cho gia tộc nham hiểm bỉ ổi như nhà họ Tra, ắt hẳn bọn họ cũng từng bắt nạt không ít người.
"Tra Minh Huy, ra đây!"
Lý Dục Thần đánh một người liền gọi một lần.
"Tra Minh Huy, mau ra!"
Anh đánh suốt một đường vào bên trong, đi qua sân trước, đến sân giữa.
Một đám người áo đen ôm người đàn ông trẻ tuổi bước ra.
Người kia vẫn còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng.
Nhưng vừa trông thấy đám bảo vệ ngã đầy sân, anh ta không thể ra vẻ nhàn nhã nữa.
Tra Minh Huy nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
"Là cậu! Cậu còn dám đến đây!"
Lý Dục Thần cũng nhận ra Tra Minh Huy.
"Lại Sa Sa ở đâu?"
"Lại Sa Sa?", Tra Minh Huy chợt bật cười, như thể nhìn thấu Lý Dục Thần: "Lại Sa Sa gì chứ? Hahahaha, cậu muốn tìm đàn bà thì nên đến khu đèn đỏ, chứ đến nhà tôi làm cái gì?"
"Tôi chỉ hỏi anh, Lại Sa Sa ở đâu?", Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến lời chế giễu của Tra Minh Huy: "Nếu bạn của tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Tra chôn cùng!"
Khi Tra Minh Huy thấy được ánh mắt lạnh như băng của Lý Dục Thần, tiếng cười dần im bặt. Anh ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.
Anh ta biết Lý Dục Thần đang không nói đùa.
Nhưng anh ta không tin Lý Dục Thần có thể làm được.
Khiến cả nhà họ Tra chôn cùng?
Nhìn khắp thành phố Hoà, thậm chí toàn bộ Nam Giang, có mấy ai có khả năng làm được?
Cho dù là hai võ đạo Tông Sư lớn, hoặc như hào môn đứng đầu nhà họ Tiền, nhà họ Cao, đều phải suy xét đến thế lực của nhà họ Tra tại Nam Dương.
Chú của anh ta, Tra Nhi Tây, là chủ tịch của thương hội Đại Mã Hoa, còn là đường chủ ngoại trấn của Huyền Hàng Môn.
Em gái họ của anh ta, Tra Na Lệ chính là môn chủ Huyền Hàng Môn - có danh xưng nữ thần Đại Mã, còn là đệ tử thân truyền của Nữ vu Fatima.
Có là Tông Sư cũng không dám tuỳ tiện đối địch với Huyền Hàng Môn.
"Thằng kia, cậu đừng quên, nơi này không phải là thành phố Hoà, nhà họ Lâm và nhà họ Phùng cũng không bảo vệ được cậu. Đây là nhà họ Tra Hải Thành!"
Tra Minh Huy cười lạnh, nhẹ nhàng vung tay, nói với người áo đen xung quanh.
"Tất cả xông lên, đánh phế thằng này!"
Sân trong nhà họ Tra, gia chủ Tra Võ Anh đang luyện chữ trong phòng sách.
Bên ngoài ầm ĩ cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ông ta, chữ dưới ngòi bút vẫn rồng bay phượng múa, mạnh mẽ uyển chuyển.
Quản gia vội vã tiến lên, báo cáo.
"Lão gia, bên ngoài đã xảy ra chuyện, có người đánh tới rồi".
"Là ai vậy?", Tra Võ Anh vẫn không nóng vội.
"Chính là tên mà nhà họ Viên treo thưởng, gọi là Lý Dục Thần".
"Ồ", ngòi bút Tra Võ Anh khẽ dừng: "Cậu ta đến làm gì?"
"Cậu ta đến tìm Minh Huy thiếu gia", quản gia đáp: "Minh Huy thiếu gia hình như bảo Sa Sa tiểu thư bắt bạn anh ta đi".
"Cái gì?"
Rốt cuộc Tra Võ Anh cũng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn quản gia.
"Chuyện khi nào?"
"Mới buổi tối hôm nay".
"Hừ, sao không nói chuyện này với tôi một tiếng?", Tra Võ Anh trách cứ: "Đứa nhỏ Minh Huy này, đã ba mươi tuổi rồi, sao làm việc còn không đúng mực như thế? Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm kén về, đồng thời là người nhà họ Viên treo thưởng, chúng ta tham gia vào làm cái gì? Rõ ràng có thể ngồi xem bọn họ đấu với nhau, lại nhất định phải tự nhúng tay. Lần này hay rồi, dính cả phân lên người, muốn rũ bỏ cũng không rũ được!"
"Lão gia, ngài vẫn nên qua xem đi, tên kia đã đánh tới sân giữa rồi", quản gia đáp.
Tra Võ Anh sững sờ, cau mày nói: "Đội bảo an để trưng sao? Năm nào cũng tiêu bao nhiêu tiền, chỉ nuôi ra được một đám ăn hại! Đội Hắc Long đi chưa?"
"Đã đi rồi, nhưng không có mệnh lệnh của ngài, Minh Huy thiếu gia chỉ có thể điều khiển một tiểu đội".
"Gọi Tưởng Định Vũ qua xem đi".
"Vâng".
Quản gia đáp lời, lui ra ngoài.
Tra Võ Anh ngẩn ngơ nhìn chữ mình chưa viết xong đặt trên bàn.
Ban đầu ông ta muốn viết "Tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm", vừa mới viết mấy chữ đầu thì bị cắt ngang, mới viết ba chữ "Tuổi già chí...".
Tra Võ Anh nâng bút muốn viết tiếp, nhưng trong lòng không thể quay về trạng thái bình thản như vừa rồi.
Bên ngoài còn truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn ba chữ "Tuổi già chí..." nằm trên giấy, thấy thế nào cũng lộ ra điềm xấu.
Tra Võ Anh ném bút đi, quyết định bước chân ra ngoài xem.
Chương 215: Lên sân khấu hẳn mười giây
Hải Thành là huyện thành trực thuộc thành phố Hòa, cách thành phố không xa.
Tại chỗ giáp giới của thành phố và huyện lỵ, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, Sáu Sẹo tựa lưng vào ghế sofa, miệng ngậm thuốc lá, khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Ba người chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh đang ngồi trên nền đất lạnh như băng của phòng khách.
Không bị dây thừng buộc chặt, nhưng bọn họ không thể lộn xộn, vừa cựa quậy, cổ trên người sẽ tác oai tác quái.
"Sao hả, chị Mai, đại hiệp Nhất Chi Mai?", Sáu Sẹo đứng lên, đi dạo một vòng quanh ba người: "Không ngờ tới phải không, rốt cuộc mấy người vẫn rơi vào trong tay tôi!"
Sư phụ Vinh nhìn thấy gã ta liền lập tức nổi nóng, đứng phắt dậy.
Sáu Sẹo giật mình.
Gã ta từng thấy dao của sư phụ Vinh nhanh thế nào.
Gã ta lùi lại mấy bước theo bản năng, đâm vào góc ghế sô pha, suýt chút nữa té ngã.
Nhưng sư phụ Vinh vừa đứng lên, trong bụng liền dâng lên cơn đau thắt, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
Sáu Sẹo đứng thẳng người một lần nữa, lấy lại bình tĩnh, nhớ đến việc bọn họ đều bị thuật Giáng Đầu khống chế, gã ta vô cùng tức giận với dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình.
"Mẹ nhà mày, xem chốc nữa ông đây chơi chết mày thế nào!", Sáu Sẹo hung hăng nhổ một cục đờm về phía sư phụ Vinh: "Chẳng phải ông ngạo mạn lắm sao, đến đây đi! Đến đánh tôi này!"
Sư phụ Vinh cáu giận, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đến tận lúc này, trên mặt ông chủ Vương vẫn treo nụ cười mang tính biểu tượng kia.
Ông ấy nhẹ nhàng giật giật quần áo sư phụ Vinh: "Được rồi, đừng chọc tức chó nữa, không đáng đâu".
Sáu Sẹo nghe xong liền giận dữ, rất muốn xông lên đánh người, nhưng cuối cùng gã ta vẫn kiêng dè Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương, không dám lại gần quá.
Gã ta chỉ đứng ở đó, nhảy cẫng lên mắng chửi người đầy thô tục, còn nhổ nước bọt.
Mắng vài câu, thấy ông chủ Vương không có phản ứng gì, ngược lại thoạt nhìn nụ cười trên mặt càng ngày càng sung sướng, gã ta hết hứng thú.
Lúc này, cửa phòng bên trong chợt mở ra, Lại Sa Sa dẫn Đinh Hương đi tới.
Sáu Sẹo lập tức thể hiện ra mười hai phần kính cẩn, xoay người hỏi: "Sa Sa tiểu thư, sao rồi, có cần tôi hỗ trợ không?"
"Giờ tôi phải đưa cô gái này đến chỗ sư huynh của tôi, cậu ở lại coi chừng mấy người này".
"Dạ dạ, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ", đôi mắt của Sáu Sẹo toát lên vẻ gian ác, chỉ vào chị Mai hỏi: "Sa Sa tiểu thư, con đàn bà này, có thể cho tôi..."
Lại Sa Sa nhìn Sáu Sẹo bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét, đáp: "Nếu không phải cậu là người của Tra Minh Huy, hiện tại tôi sẽ vứt cậu cho cổ ăn".
Toàn thân Sáu Sẹo khẽ run rẩy.
Gã ta từng trông thấy "cổ" của Lại Sa Sa, chúng đều được nuôi nấng bằng vật còn sống.
Hơn nữa, Lại Sa Sa còn nói, ở chỗ Nam Dương bọn họ, muốn luyện những con cổ có linh tính kia thành thuật Giáng Đầu thì phải nuôi bằng máu người.
Sáu Sẹo nghĩ đến chuyện này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Mấy người này đều là cao thủ võ đạo, chân khí trong cơ thể dồi dào. Lúc vùng vẫy giãy chết, bọn họ có thể tùy tiện bóp chết cậu. Tốt nhất cậu nên cẩn thận, đừng có ý đồ với bọn họ".
Lại Sa Sa cảnh cáo.
"Có điều, nếu cậu nghe lời, làm tốt, tôi có thể cân nhắc ý kiến của cậu. Trước khi tôi đút bọn họ cho con tôi, có thể cho cậu hưởng thụ người phụ nữa kia một chút".
Sáu Sẹo khom lưng cực thấp, không dám ngẩng đầu, trong miệng liên tục đáp "Dạ".
Nhưng sau khi Lại Sa Sa nói ra những lời này, Sáu Sẹo không còn chút ý nghĩ nào.
...
Đám người áo đen cùng nhau tiến lên.
Hiển nhiên những người này không phải là bảo vệ bình thường, ai cũng có công phu cao thủ.
Nhưng trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ và đám bảo vệ trước đó cũng chẳng khác gì nhau.
Tra Minh Huy không thể nào nghĩ nổi, tại sao mới qua một chớp mắt, tất cả người của anh ta đều nằm trên mặt đất rồi.
Đây chính là đội Hắc Long mà nhà họ Tra dốc lòng bồi dưỡng!
Đúng lúc này, lại thêm một đám người áo đen vọt ra.
Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập.
"Chú Tưởng!"
Tra Minh Huy thấy người tới như thể gặp được vị cứu tinh.
Người kia chính là đội trưởng đội Hắc Long Tưởng Định Vũ, cũng là người có giá trị võ lực cao nhất của nhà họ Tra.
Ngay cả Tra Nhi Tây tại Nam Dương cũng từng nói, chỉ cần có Tưởng Định Vũ, an toàn của nhà cũ sẽ được bảo đảm.
Tưởng Định Vũ nhíu mày nhìn thành viên đội Hắc Long nằm đầy đất.
"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Tra diễu võ giương oai?"
Nhưng Lý Dục Thần không muốn nói nhiều với ông ta.
Đáp lại ông ta là một nắm đấm đầy mạnh bạo.
Hai người cách nhau mấy mét, Lý Dục Thần vung một quyền cách xa Tưởng Định Vũ.
Tưởng Định Vũ liền bay ra ngoài.
Quẳng "bịch" một tiếng nặng nề xuống đất.
Khóe miệng ông ta chảy máu, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Lý Dục Thần.
"Cậu là Tông..."
Chữ "Sư" chưa kịp nói ra khỏi miệng, ông ta đã ngoẹo đầu, nằm thẳng đơ, không biết còn sống hay đã chết.
Trong lòng Tra Minh Huy khiếp sợ vô cùng.
Tưởng Định Vũ, người biết đánh nhau nhất nhà họ Tra, mới lên sân khấu chưa đến mười giây, nói một câu lời kịch rồi cứ thế ngỏm luôn.
Đặt trong phim ảnh, đây chính là diễn viên quần chúng tiêu chuẩn!
Câu nói cuối cùng kia, Tra Minh Huy không nghe rõ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như diễn viên muốn cướp suất diễn nên mạnh mẽ thêm thoại.
Cú đấm vào bụng rất mạnh, nhưng cậu ta không cảm thấy đau, chỉ là co bụng lại theo bản năng.
Sức mạnh của nắm đấm xuyên thấu da bụng của cậu ta, đánh vào bên trong nội tạng.
Tiểu Dương cảm thấy trong bụng mình như lật sông lật biển một hồi, sau đó há miệng nôn ọe.
Nôn một lúc lâu, một thứ màu đen bị nôn xuống đất, xen lẫn chất lỏng màu vàng và màu trắng.
Tiểu Dương vốn đã thoải mái, nhưng vừa nhìn thấy thứ đó, lập tức lại nôn ọe.
Lý Dục Thần vỗ lưng cậu ta, nói: “Được rồi, thứ này đã chết”.
Tiểu Dương mới đứng dậy, thở một hơi, liếc mắt nhìn dưới đất rồi cũng không nhìn nữa.
Bỗng nhiên nhớ ra, kinh hãi nói: “Cậu Lý, cậu giết chết nó rồi, làm sao tìm được Lại Sa Sa, cứu mấy người sư phụ?”
“Hừ, tìm người, tại sao nhất định phải theo cách của cô ta!”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Đi theo tôi đi”.
“Đi đâu?”
“Hải Thành”.
Hải Thành?
Tiểu Dương ngẩn người, nhưng nhìn thấy Lý Dục Thần đã đi ra ngoài, vội vàng đi theo.
Hứa Quốc Lập ngồi đợi trên xe ở cửa.
Lý Dục Thần và Tiểu Dương lên xe, chỉ nói một câu: “Nhà họ Tra, Hải Thành”.
Hứa Quốc Lập không hỏi gì, nhìn sắc mặt của Lý Dục Thần là biết sự việc rất gấp, bèn nhấn ga, chạy thẳng đến Hải Thành với tốc độ nhanh nhất.
Tiểu Dương trên xe đứng ngồi không yên, hỏi: “Cậu Lý, cậu chắc chắn Lại Sa Sa sẽ về nhà họ Tra ở Hải Thành chứ? Chẳng may không về thì sao?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi mặc kệ cô ta có về đó hay không. Chuyện này, tôi chỉ tính sổ với nhà họ Tra! Tìm được người của nhà họ Tra, còn sợ không tìm được Lại Sa Sa, không tìm được sư phụ anh à?”
Tiểu Dương hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, đây gọi là vây Ngụy cứu Triệu!”
“Không!”, Lý Dục Thần nói: “Đây gọi là bắt giặc bắt vua trước!”
Chiếc xe phi như bay trên đường, đường cao tốc ban đêm thông thoáng, rất nhanh đã đến Hải Thành.
Nhà họ Tra là danh môn Hải Thành, rất dễ dàng tìm được.
So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, khu nhà mấy trăm năm của nhà họ Tra rõ ràng hơn mấy phần.
Lý Dục Thần bảo Hứa Quốc Lập tìm chỗ không nổi bật bên ngoài khu nhà của nhà họ Tra để đỗ xe.
Sau khi xuống xe, anh và Tiểu Dương đi thẳng đến cổng lớn của khu nhà.
Bảo vệ ở công ngăn lại hỏi: “Các anh tìm ai?”
“Tra Minh Huy có nhà không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Bảo vệ nói: “Cậu Minh Huy vừa về, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Có nhà thì tốt”.
Nói xong liền đi vào trong.
“Ấy ấy”, bảo vệ vội ngăn lại, nhìn anh từ trên xuống dưới mấy cái: “Rốt cuộc anh là ai? Muộn thế này rồi còn có chuyện gì? Cho dù là bạn của cậu Minh Huy…”
Anh ta còn chưa nói hết, Lý Dục Thần đã giơ chân đạp lên bụng anh ta.
Bảo vệ bay ra, đập lên cổng.
Bành một tiếng, đập mở cổng.
Cú đá đột ngột khiến Tiểu Dương cũng ngẩn người.
Lý Dục Thần ung dung bước qua ngưỡng cửa, đi qua bên cạnh bảo vệ nằm dưới đất rên rỉ.
Tiểu Dương vội vàng đi theo.
Các bảo vệ khác nghe thấy tiếng động, đi đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy đồng đội canh cửa ngã dưới đất, mấy người lấy ra gậy cao su, ngăn cản đường đi của Lý Dục Thần.
“Các người làm gì thế hả?”
Nhưng Lý Dục Thần không nhiều lời với họ, lại giơ chân đạp một cú, đá bay bảo vệ chặn đường.
“Tra Minh Huy, ra đây cho tao!”
Lý Dục Thần cất cao giọng, giọng nói mang theo chân khí, giống như truyền thanh, truyền đi rất xa.
Cuối cùng mấy bảo vệ khác biết người đến không có ý tốt, hét lớn:
“Nhóc thối, mày không muốn sống phải không, biết đây là nơi nào không? Dám đến nhà họ Tra hoành hành, chán sống rồi hả? Các anh em, lên cho tôi, đánh thật mạnh, đánh chết mặc kệ!”
Mấy bảo vệ xông lên, định bao vây đánh Lý Dục Thần.
Nhưng họ vốn không đến được trước mặt Lý Dục Thần, mới một lúc đã ngã hết xuống đất.
Sau khi tên bảo vệ cuối cùng ngã xuống, Lý Dục Thần giơ chân dẫm lên lồng ngực của bảo vệ, hét lớn:
“Tra Minh Huy, ra đây!”
Tiếng còi báo động hú hú vang lên, trong khu nhà của nhà họ Tra đèn điện sáng trưng.
Hàng loạt bảo vệ từ trong xông ra.
Khu nhà của nhà họ Tra là tổ nghiệp của họ.
Từ đường nhà họ Tra ở đây, gia chủ nhà họ Tra cũng sống ở đây.
Có thể nói, nơi này là gốc rễ của nhà họ Tra.
Đây đều là nhân viên bảo vệ được nhà họ Tra lựa chọn kỹ càng, người nào không phải là quyền thủ về hưu, thì là binh lính giải ngũ, bảo vệ sự an toàn của khu nhà và gia chủ nhà họ Tra.
Chương 214: Tra Minh Huy, mau ra đây!
Nhưng những người này đâu phải đối thủ của Lý Dục Thần.
Lần này Lý Dục Thần đặc biệt giận dữ.
Anh chẳng quan tâm nhà họ Tra muốn gây phiền phức hay nhà họ Viên treo thưởng cái đầu của anh.
Nhưng bọn họ không nên đến quán cơm Thân Dân, không nên động vào bạn của anh, nhất là Đinh Hương.
Vậy nên lúc này anh ra tay đặc biệt nặng.
Mặc dù những người bảo vệ này cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn, nhưng làm việc cho gia tộc nham hiểm bỉ ổi như nhà họ Tra, ắt hẳn bọn họ cũng từng bắt nạt không ít người.
"Tra Minh Huy, ra đây!"
Lý Dục Thần đánh một người liền gọi một lần.
"Tra Minh Huy, mau ra!"
Anh đánh suốt một đường vào bên trong, đi qua sân trước, đến sân giữa.
Một đám người áo đen ôm người đàn ông trẻ tuổi bước ra.
Người kia vẫn còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng.
Nhưng vừa trông thấy đám bảo vệ ngã đầy sân, anh ta không thể ra vẻ nhàn nhã nữa.
Tra Minh Huy nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
"Là cậu! Cậu còn dám đến đây!"
Lý Dục Thần cũng nhận ra Tra Minh Huy.
"Lại Sa Sa ở đâu?"
"Lại Sa Sa?", Tra Minh Huy chợt bật cười, như thể nhìn thấu Lý Dục Thần: "Lại Sa Sa gì chứ? Hahahaha, cậu muốn tìm đàn bà thì nên đến khu đèn đỏ, chứ đến nhà tôi làm cái gì?"
"Tôi chỉ hỏi anh, Lại Sa Sa ở đâu?", Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến lời chế giễu của Tra Minh Huy: "Nếu bạn của tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Tra chôn cùng!"
Khi Tra Minh Huy thấy được ánh mắt lạnh như băng của Lý Dục Thần, tiếng cười dần im bặt. Anh ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.
Anh ta biết Lý Dục Thần đang không nói đùa.
Nhưng anh ta không tin Lý Dục Thần có thể làm được.
Khiến cả nhà họ Tra chôn cùng?
Nhìn khắp thành phố Hoà, thậm chí toàn bộ Nam Giang, có mấy ai có khả năng làm được?
Cho dù là hai võ đạo Tông Sư lớn, hoặc như hào môn đứng đầu nhà họ Tiền, nhà họ Cao, đều phải suy xét đến thế lực của nhà họ Tra tại Nam Dương.
Chú của anh ta, Tra Nhi Tây, là chủ tịch của thương hội Đại Mã Hoa, còn là đường chủ ngoại trấn của Huyền Hàng Môn.
Em gái họ của anh ta, Tra Na Lệ chính là môn chủ Huyền Hàng Môn - có danh xưng nữ thần Đại Mã, còn là đệ tử thân truyền của Nữ vu Fatima.
Có là Tông Sư cũng không dám tuỳ tiện đối địch với Huyền Hàng Môn.
"Thằng kia, cậu đừng quên, nơi này không phải là thành phố Hoà, nhà họ Lâm và nhà họ Phùng cũng không bảo vệ được cậu. Đây là nhà họ Tra Hải Thành!"
Tra Minh Huy cười lạnh, nhẹ nhàng vung tay, nói với người áo đen xung quanh.
"Tất cả xông lên, đánh phế thằng này!"
Sân trong nhà họ Tra, gia chủ Tra Võ Anh đang luyện chữ trong phòng sách.
Bên ngoài ầm ĩ cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ông ta, chữ dưới ngòi bút vẫn rồng bay phượng múa, mạnh mẽ uyển chuyển.
Quản gia vội vã tiến lên, báo cáo.
"Lão gia, bên ngoài đã xảy ra chuyện, có người đánh tới rồi".
"Là ai vậy?", Tra Võ Anh vẫn không nóng vội.
"Chính là tên mà nhà họ Viên treo thưởng, gọi là Lý Dục Thần".
"Ồ", ngòi bút Tra Võ Anh khẽ dừng: "Cậu ta đến làm gì?"
"Cậu ta đến tìm Minh Huy thiếu gia", quản gia đáp: "Minh Huy thiếu gia hình như bảo Sa Sa tiểu thư bắt bạn anh ta đi".
"Cái gì?"
Rốt cuộc Tra Võ Anh cũng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn quản gia.
"Chuyện khi nào?"
"Mới buổi tối hôm nay".
"Hừ, sao không nói chuyện này với tôi một tiếng?", Tra Võ Anh trách cứ: "Đứa nhỏ Minh Huy này, đã ba mươi tuổi rồi, sao làm việc còn không đúng mực như thế? Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm kén về, đồng thời là người nhà họ Viên treo thưởng, chúng ta tham gia vào làm cái gì? Rõ ràng có thể ngồi xem bọn họ đấu với nhau, lại nhất định phải tự nhúng tay. Lần này hay rồi, dính cả phân lên người, muốn rũ bỏ cũng không rũ được!"
"Lão gia, ngài vẫn nên qua xem đi, tên kia đã đánh tới sân giữa rồi", quản gia đáp.
Tra Võ Anh sững sờ, cau mày nói: "Đội bảo an để trưng sao? Năm nào cũng tiêu bao nhiêu tiền, chỉ nuôi ra được một đám ăn hại! Đội Hắc Long đi chưa?"
"Đã đi rồi, nhưng không có mệnh lệnh của ngài, Minh Huy thiếu gia chỉ có thể điều khiển một tiểu đội".
"Gọi Tưởng Định Vũ qua xem đi".
"Vâng".
Quản gia đáp lời, lui ra ngoài.
Tra Võ Anh ngẩn ngơ nhìn chữ mình chưa viết xong đặt trên bàn.
Ban đầu ông ta muốn viết "Tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm", vừa mới viết mấy chữ đầu thì bị cắt ngang, mới viết ba chữ "Tuổi già chí...".
Tra Võ Anh nâng bút muốn viết tiếp, nhưng trong lòng không thể quay về trạng thái bình thản như vừa rồi.
Bên ngoài còn truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn ba chữ "Tuổi già chí..." nằm trên giấy, thấy thế nào cũng lộ ra điềm xấu.
Tra Võ Anh ném bút đi, quyết định bước chân ra ngoài xem.
Chương 215: Lên sân khấu hẳn mười giây
Hải Thành là huyện thành trực thuộc thành phố Hòa, cách thành phố không xa.
Tại chỗ giáp giới của thành phố và huyện lỵ, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, Sáu Sẹo tựa lưng vào ghế sofa, miệng ngậm thuốc lá, khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Ba người chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh đang ngồi trên nền đất lạnh như băng của phòng khách.
Không bị dây thừng buộc chặt, nhưng bọn họ không thể lộn xộn, vừa cựa quậy, cổ trên người sẽ tác oai tác quái.
"Sao hả, chị Mai, đại hiệp Nhất Chi Mai?", Sáu Sẹo đứng lên, đi dạo một vòng quanh ba người: "Không ngờ tới phải không, rốt cuộc mấy người vẫn rơi vào trong tay tôi!"
Sư phụ Vinh nhìn thấy gã ta liền lập tức nổi nóng, đứng phắt dậy.
Sáu Sẹo giật mình.
Gã ta từng thấy dao của sư phụ Vinh nhanh thế nào.
Gã ta lùi lại mấy bước theo bản năng, đâm vào góc ghế sô pha, suýt chút nữa té ngã.
Nhưng sư phụ Vinh vừa đứng lên, trong bụng liền dâng lên cơn đau thắt, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
Sáu Sẹo đứng thẳng người một lần nữa, lấy lại bình tĩnh, nhớ đến việc bọn họ đều bị thuật Giáng Đầu khống chế, gã ta vô cùng tức giận với dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình.
"Mẹ nhà mày, xem chốc nữa ông đây chơi chết mày thế nào!", Sáu Sẹo hung hăng nhổ một cục đờm về phía sư phụ Vinh: "Chẳng phải ông ngạo mạn lắm sao, đến đây đi! Đến đánh tôi này!"
Sư phụ Vinh cáu giận, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đến tận lúc này, trên mặt ông chủ Vương vẫn treo nụ cười mang tính biểu tượng kia.
Ông ấy nhẹ nhàng giật giật quần áo sư phụ Vinh: "Được rồi, đừng chọc tức chó nữa, không đáng đâu".
Sáu Sẹo nghe xong liền giận dữ, rất muốn xông lên đánh người, nhưng cuối cùng gã ta vẫn kiêng dè Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương, không dám lại gần quá.
Gã ta chỉ đứng ở đó, nhảy cẫng lên mắng chửi người đầy thô tục, còn nhổ nước bọt.
Mắng vài câu, thấy ông chủ Vương không có phản ứng gì, ngược lại thoạt nhìn nụ cười trên mặt càng ngày càng sung sướng, gã ta hết hứng thú.
Lúc này, cửa phòng bên trong chợt mở ra, Lại Sa Sa dẫn Đinh Hương đi tới.
Sáu Sẹo lập tức thể hiện ra mười hai phần kính cẩn, xoay người hỏi: "Sa Sa tiểu thư, sao rồi, có cần tôi hỗ trợ không?"
"Giờ tôi phải đưa cô gái này đến chỗ sư huynh của tôi, cậu ở lại coi chừng mấy người này".
"Dạ dạ, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ", đôi mắt của Sáu Sẹo toát lên vẻ gian ác, chỉ vào chị Mai hỏi: "Sa Sa tiểu thư, con đàn bà này, có thể cho tôi..."
Lại Sa Sa nhìn Sáu Sẹo bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét, đáp: "Nếu không phải cậu là người của Tra Minh Huy, hiện tại tôi sẽ vứt cậu cho cổ ăn".
Toàn thân Sáu Sẹo khẽ run rẩy.
Gã ta từng trông thấy "cổ" của Lại Sa Sa, chúng đều được nuôi nấng bằng vật còn sống.
Hơn nữa, Lại Sa Sa còn nói, ở chỗ Nam Dương bọn họ, muốn luyện những con cổ có linh tính kia thành thuật Giáng Đầu thì phải nuôi bằng máu người.
Sáu Sẹo nghĩ đến chuyện này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Mấy người này đều là cao thủ võ đạo, chân khí trong cơ thể dồi dào. Lúc vùng vẫy giãy chết, bọn họ có thể tùy tiện bóp chết cậu. Tốt nhất cậu nên cẩn thận, đừng có ý đồ với bọn họ".
Lại Sa Sa cảnh cáo.
"Có điều, nếu cậu nghe lời, làm tốt, tôi có thể cân nhắc ý kiến của cậu. Trước khi tôi đút bọn họ cho con tôi, có thể cho cậu hưởng thụ người phụ nữa kia một chút".
Sáu Sẹo khom lưng cực thấp, không dám ngẩng đầu, trong miệng liên tục đáp "Dạ".
Nhưng sau khi Lại Sa Sa nói ra những lời này, Sáu Sẹo không còn chút ý nghĩ nào.
...
Đám người áo đen cùng nhau tiến lên.
Hiển nhiên những người này không phải là bảo vệ bình thường, ai cũng có công phu cao thủ.
Nhưng trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ và đám bảo vệ trước đó cũng chẳng khác gì nhau.
Tra Minh Huy không thể nào nghĩ nổi, tại sao mới qua một chớp mắt, tất cả người của anh ta đều nằm trên mặt đất rồi.
Đây chính là đội Hắc Long mà nhà họ Tra dốc lòng bồi dưỡng!
Đúng lúc này, lại thêm một đám người áo đen vọt ra.
Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập.
"Chú Tưởng!"
Tra Minh Huy thấy người tới như thể gặp được vị cứu tinh.
Người kia chính là đội trưởng đội Hắc Long Tưởng Định Vũ, cũng là người có giá trị võ lực cao nhất của nhà họ Tra.
Ngay cả Tra Nhi Tây tại Nam Dương cũng từng nói, chỉ cần có Tưởng Định Vũ, an toàn của nhà cũ sẽ được bảo đảm.
Tưởng Định Vũ nhíu mày nhìn thành viên đội Hắc Long nằm đầy đất.
"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Tra diễu võ giương oai?"
Nhưng Lý Dục Thần không muốn nói nhiều với ông ta.
Đáp lại ông ta là một nắm đấm đầy mạnh bạo.
Hai người cách nhau mấy mét, Lý Dục Thần vung một quyền cách xa Tưởng Định Vũ.
Tưởng Định Vũ liền bay ra ngoài.
Quẳng "bịch" một tiếng nặng nề xuống đất.
Khóe miệng ông ta chảy máu, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Lý Dục Thần.
"Cậu là Tông..."
Chữ "Sư" chưa kịp nói ra khỏi miệng, ông ta đã ngoẹo đầu, nằm thẳng đơ, không biết còn sống hay đã chết.
Trong lòng Tra Minh Huy khiếp sợ vô cùng.
Tưởng Định Vũ, người biết đánh nhau nhất nhà họ Tra, mới lên sân khấu chưa đến mười giây, nói một câu lời kịch rồi cứ thế ngỏm luôn.
Đặt trong phim ảnh, đây chính là diễn viên quần chúng tiêu chuẩn!
Câu nói cuối cùng kia, Tra Minh Huy không nghe rõ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như diễn viên muốn cướp suất diễn nên mạnh mẽ thêm thoại.