-
Chương 201-205
Chương 201: Long cốt
Lý Dục Thần lẩm bẩm, bỗng liên tưởng đến buổi tiệc chấn động thủ đô mà sư phụ Vinh nói, ba mươi sáu đầu bếp của khách sạn lớn cùng làm tám trăm món ăn, chỉ để tiếp đãi một vị nữ khách quý.
“Được, tôi sẽ tham gia đại hội võ lâm. Đến lúc đó, tôi muốn gặp bà Xá, mong bà chủ Quan giới thiệu”.
Quan Nhã Lệ cười: “Vậy tôi xin cung kính chờ đợi cậu Lý đến thăm”.
…
Lý Dục Thần đi xuống tầng gặp mấy người Mã Sơn.
Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần, có thể đưa dì Tình và chú Quốc Lập về thành phố Hoà không.
Tuy Dương Tùng cũng được, nhưng bộ mặt của bà vợ Ngô Tư Tư của ông ta, Mã Sơn thực sự không nhìn nổi.
Dì Tình ở lại nhà họ làm bảo mẫu, chắc chắn chịu không ít ấm ức.
Lý Dục Thần suy nghĩ nói: “Nếu họ đồng ý, thì đến Ngô Đồng Cư đi. Ở đó cần một bảo mẫu và một bảo vệ, em đang lo không tìm được người đáng tin cậy”.
Mã Sơn nói với bọn họ, đương nhiên hai người vui vẻ đồng ý.
Như vậy, Mã Sơn lái xe, chở Lý Dục Thần, dì Tình và Hứa Quốc Lập cùng về thành phố Hoà.
Còn chưa ra khỏi thành phố, Lý Dục Thần nhận được điện thoại của Hồ Tu Nhất, nói là bố của ông ta muốn anh đến đó một chuyến, có thứ cần đưa cho anh.
Lý Dục Thần chỉ đành bảo Mã Sơn quay xe về Đồng Khánh Đường.
Hồ Tu Nhất đã đợi ở cửa từ lâu, lần này, thái độ của ông ta vô cùng cung kính, coi Lý Dục Thần như trưởng bối.
Bảo vệ của Đồng Khánh Đường nhìn thấy cảnh này, trong lòng đầy hoài nghi, đầu tiên là Tôn Lam Thanh, bây giờ là Hồ Tu Nhất, rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Bảo vệ đứng thẳng người, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Dục Thần và Hồ Tu Nhất biến mất khỏi cổng vòm bên trong.
Người buôn vé ghé đến hỏi anh ta: “Nhìn cái gì đấy?”
Bảo vệ nhìn người buôn vé một cái, bỗng nhiên tức không để đâu cho hết, bực bội mắng: “Cút!”
Hồ Tu Nhất trực tiếp dẫn Lý Dục Thần đến thư phòng của Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước vừa gặp Lý Dục Thần liền nói: “Cậu Lý, châm pháp của cậu thật quý giá, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy thật hổ thẹn, cho nên chuẩn bị một ít đồ để tỏ lòng biết ơn”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã lấy hoàng tinh của nhà ông, không ai nợ ai, ông Hồ hà tất phải để trong lòng”.
Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Hoàng tinh nhỏ bé, đâu thể so được với Quỷ Môn Thập Tam Châm? Huống hồ cậu chỉ lấy có một chút như vậy”.
Nói xong, ông ta mở chiếc hòm đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chỉ vào vật bên trong nói: “Ở đây là có mấy khúc long cốt, tính trạng của nó khác xa với long cốt mà cửa hàng thuốc dùng, cũng coi là vật quý giá của nhà họ Hồ tôi”.
Lý Dục Thần vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải long cốt bình thường.
Long cốt trong trung y, không phải là xương của rồng, mà là xương hóa thạch của động vật khổng lồ thời cổ đại, thông thường là động vật có vú như voi ma mút, tê giác.
Long cốt của Hồ Sư Ước lấy ra, hiển nhiên không phải là hóa thạch của động vật bình thường, từ khí tức của nó có thể đoán, đây là một loại dị thú viễn cổ, tiếc là xương không hoàn chỉnh, không thể đoán được là cái gì.
Đây là thứ có thể gặp mà không thể cầu, cực kỳ có ích với người tu hành, có thể luyện thành đan dược, hỗ trợ tu hành, dù là môn phái tu hành cũng không có nhiều.
“Ông Hồ, thứ này quá quý giá”, Lý Dục Thần nói.
Hồ Sư Ước xua tay: “Có quý giá hay không, hoàn toàn phải xem người sử dụng. Nhà họ Hồ chúng tôi nhiều đời hành nghề y, dược tính của thứ này quá mạnh, không dám cho vào thuốc bừa bãi, để ở trong kho, cũng rất lãng phí. Tôi biết cậu Lý không phải người bình thường, chắc chắn sẽ dùng đến. Tặng cho cậu, thì nó mới có ích”.
Hồ Sư Ước nói như vậy, Lý Dục Thần còn từ chối thì rõ là đạo đức giả, không phải hành vi của người tu hành, bèn nói: “Vậy tôi xin nhận”.
Anh đã nghĩ kỹ, sau này luyện chế đan dược, tặng một ít cho Hồ Sư Ước, giúp ông ta có thêm mấy năm tuổi thọ, cũng coi là một đoạn duyên.
Hồ Sư Ước gật đầu, rồi lấy xuống một chiếc hộp nhỏ gỗ lim mang hương sắc cổ xưa từ trên kệ Bác Cổ, chỉ to hơn hộp bút chì một chút.
“Cậu Lý, đây là một bộ châm ngũ hành mà anh trai tôi từng sử dụng, ông ấy cũng ngẫu nhiên có được. Châm pháp của cậu Lý chấn kinh thiên địa, ma quỷ phát khóc, thích hợp dùng vật này”.
Lý Dục Thần nhận lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, vô cùng chấn kinh.
Một bộ châm được bày ngay ngắn gọn gàng trong chiếc hộp, theo thứ tự năm màu “xanh, đỏ, vàng, trắng, đen”, lần lượt đối ứng với ngũ hành “mộc, hỏa, thổ, kim, thủy”.
Châm ngũ hành mỗi loại có mười cây châm, tổng cộng năm mươi châm.
Thần thức Lý Dục Thần cảm ứng, lập tức biết, số châm này tuyệt đối phi phàm, mà còn dùng chất liệu đặc biệt, trải qua pháp khí luyện hóa.
Chương 202: Kiếm ngũ hành
Nói nó là châm, đích thực là châm.
Hơn nữa còn là châm tốt hiếm có khó gặp, đối với bác sĩ hiểu về châm pháp, nói là bảo vật cũng không quá.
Đặc biệt là khí ngũ hành của nó, đối với châm pháp đặc biệt như Quỷ Môn Thập Tam Châm, sử dụng có thể có được hiệu quả tốt hơn, cũng có thể khiến người thi triển châm dễ dàng hơn.
Nhưng nó không chỉ là châm.
Trong mắt Lý Dục Thần, đây là pháp khí.
Nói một cách chính xác hơn, bộ kiếm này, là năm thanh kiếm tốt thượng đẳng!
Loại kiếm này, ở tiên gia cũng gọi là ‘vi kiếm”.
Kiếm này nhỏ như châm, có thể giấu trong đầu ngón tay, trên người, thậm chí là trong miệng.
Truyền chân khí vào, pháp lực tương kích, có thể bắn ra kiếm khí.
Loại vi kiếm này, muốn luyện một thanh cũng khó, huống hồ là năm mươi thanh, còn đầy đủ ngũ hành.
Kim mộc thủy hỏa thổ, tương sinh tương khắc, kiếm khí ngũ hành phát ra.
Lý Dục Thần biết đã nhặt được báu vật.
Bộ vi kiếm như này, kể cả ở Côn Luân, cũng không thường thấy.
“Ông Hồ, long cốt vừa nãy, tuy quý giá, nhưng tôi vẫn nhận được, còn vật này…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Vô công không nhận lộc, chỉ dựa vào mấy châm của tôi, không dám nhận”.
Hồ Sư Ước ngẩn người, nói: “Nếu cậu Lý nói không nhận được, thì thiên hạ này còn có ai có thể nhận được?”
Lý Dục Thần hỏi: “Tại sao ông Hồ không tự sử dụng?”
Hồ Sư Ước lặng lẽ thở dài nói: “Nói thật, tôi cũng từng dùng thử, đúng là châm tốt. Nhưng anh trai tôi chết oan chết uổng, tôi nhìn vật nhớ người, khó tránh buồn thương, cho nên nhiều năm nay, báu vật vẫn luôn để nguyên một chỗ”.
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Ông Hồ, tôi có vài vấn đề muốn hỏi, nếu ông Hồ tin tôi, xin ông giải đáp thắc mắc cho tôi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cậu Lý ngay cả châm pháp quý giá cũng truyền cho tôi, tôi còn có gì không tin cậu. Nếu không tin, tôi cũng sẽ không nghĩ đến tặng báu vật quý như sinh mạng của anh trai tôi cho cậu Lý”.
“Được, tôi hỏi ông vấn đề thứ nhất, bộ châm này, anh trai ông có được từ đâu?”
Bộ ‘kiếm ngũ hành’ này chắc chắn là pháp khí thượng đẳng, ở môn phái bình thường, cũng có thể gọi là báu vật tọa sơn.
Pháp khí tu hành, người không có duyên không thể nào có được, Hồ Vân Thiên có thể có được, hoặc là ông ta có cơ duyên đặc biệt, hoặc là ông ta cũng là người tu hành.
“Cụ thể tôi cũng không biết rõ, chỉ biết năm đó ông ấy từng đến thủ đô chữa bệnh cho người ta, bệnh đó vô cùng khó chữa, bộ châm này là gia đình người bệnh cung cấp, sau khi chữa khỏi liền tặng cho ông ấy”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, hỏi: “Bệnh nhân là ai?”
“Tôi không biết”, Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Anh trai tôi không tiết lộ, nhưng tôi phân tích từ dược liệu ông ấy mang đi, phương thuốc mà ông ấy dùng, có lẽ là cách đuổi ma trong Bí Quyết Thiên Kim. Theo như bí quyết ghi chép, cách này là cách kỳ lạ thượng cổ, chuyên dùng để xua đuổi ma khí trong cơ thể. Cho nên tôi nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến yêu ma trong truyền thuyết”.
“Ma đạo?”, Lý Dục Thần cau chặt mày, cảm thấy càng lúc càng gần với chân tướng sự việc mà anh muốn biết.
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, trên đời này có yêu ma hay không, cũng không ai biết. Sau này anh trai tôi từng về một lần, ông ấy để lại bộ châm này, bảo tôi sử dụng cẩn thận, sau đó liền từ bỏ vị trí gia chủ, cắt đứt qua lại với nhà họ Hồ. Từ đó về sau, tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa”.
“Nhưng, tôi vừa nãy nghe ý của ông, hình như ông vô cùng chắc chắn anh trai ông đã chết, nếu từ sau đó cũng không gặp lại, làm sao ông biết ông ấy đã chết?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hồ Sư Ước hỏi.
“Đó là vì mấy năm sau có người đến Đồng Khánh Đường truyền tin, nói anh trai tôi đã chết”.
“Người khác nói như vậy, các ông cũng tin?”
“Người này đức cao vọng trọng, chúng tôi không thể không tin”, Hồ Sư Ước nói: “Hơn nữa, ông ta còn lấy ra miếng ngọc bội mà anh trai tôi luôn mang theo bên người từ nhỏ”.
“Ai?”
“Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn”.
“Trương Thiên Sư…”
Lý Dục Thần nhớ đến mấy đạo phù phong ấn ở miệng giếng.
Trương Thiên Sư còn bảo chúng tôi đừng hỏi nhiều. Lại hỏi anh trai tôi còn có di vật gì không, ông ta mang đi thiêu. Chúng tôi lấy ra những đồ vật anh trai tôi thường dùng khi còn sống”, Hồ Sư Ước thở dài một hơi: “Ầy, cũng là ý trời, lúc đó tôi có chút lòng riêng, quá yêu thích bộ châm mà anh trai để lại, hơn nữa nghĩ đến châm thì không thể thiêu cháy, nên không nói với Thiên Sư. Nếu không cũng không giữ được đến hôm nay. Đây cũng là cái duyên của cậu Lý”.
Lý Dục Thần trầm mặc hồi lâu, trong đầu liên kết lại tất cả manh mối với nhau một lượt.
“Ông Hồ, tôi xin nhận bộ châm này. Để báo đáp, tôi có thể đưa ông đến nơi chôn cất anh trai Hồ Vân Thiên của ông”.
Hồ Sư Ước vô cùng chấn kinh đứng ở đó, miệng há ra nhưng không thốt ra lời.
Hồ Tu Nhất ở bên cạnh càng thấy chấn hãi: Anh ta thực sự biết bác của mình?
Chương 203: Kỳ tích
Lý Dục Thần nhận châm ngũ hành và long cốt, đưa Hồ Sư Ước và Hồ Tu Nhất cùng về Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.
Hồ Sư Ước đã tìm hiểu cái chết của anh trai Hồ Vân Thiên, được biết bị người ta dìm xuống giếng, trong lòng vô cùng đau xót.
Sau khi ông ta đến Hậu Sơn tế bái trước phần mộ xong, sau đó cùng Lý Dục Thần bàn bạc việc di dời mộ, định đón thi thể của Hồ Vân Thiên về Tiền Đường, an táng trong phần mộ nhà họ Hồ.
Lý Dục Thần hơi băn khoăn, vì Hồ Vân Thiên chết vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc là ai giết ông ta, vẫn còn là nghi vấn.
Hồ Vân Thiên và nhà họ Hồ đoạn tuyệt quan hệ, hiển nhiên cũng không muốn liên lụy người nhà.
Nhưng Hồ Sư Ước vô cùng kiên quyết, ông ta nói ban đầu là không biết, nếu biết anh trai sẽ chết oan chết uổng, nói gì cũng không để ông ta rời khỏi nhà họ Hồ. Bây giờ đã biết, thì không thể để ông ấy chôn ở núi hoang lạnh lẽo.
Lý Dục Thần nghĩ như vậy cũng tốt, nếu vì vậy mà gây ra động tĩnh, thì tiện tìm hiểu ngọn nguồn, tìm được hung thủ giết Hồ Vân Thiên, nhân tiện điều tra hơn hai mươi năm trước, thủ đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh có cảm giác, cái chết của Hồ Vân Thiên có liên quan đến nhà họ Lý.
Còn nhà họ Hồ, nể mặt sư huynh Hồ Lệnh Sơn, anh cũng nhất định sẽ quan tâm nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Hồ xảy ra chuyện.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, bố con Hồ Sư Ước về Tiền Đường, ngày hôm sau, liền phái người đến di dời phần mộ.
Mã Hiểu Tình và Hứa Quốc Lập ở lại Ngô Đồng Cư, lần lượt làm bảo mẫu và bảo vệ.
Vì Ngô Đồng Cư cách thành phố hơi xa, Lý Dục Thần đặc biệt bảo Mã Sơn cho Hứa Quốc Lập một chiếc xe công vụ, như vậy bình thường khi cần có thể chở dì Tình đến thành phố.
Đã có hai người vào ở, Ngô Đồng Cư cũng coi có chút hơi người.
Chuyện di dời mộ nhà họ Hồ cũng do họ và Mã Sơn cùng lo liệu, Lý Dục Thần dứt khoát trốn trong phòng bắt đầu luyện đan.
Đã có hoàng tinh và long cốt của Hồ Sư Ước tặng, lại thêm một số dược liệu đã chuẩn bị trước đó, Lý Dục Thần mất một ngày môt đêm, luyện chế một chai thuốc cao đoạn tục và một chai đan Hồi Nguyên.
Anh cho Hứa Quốc Lập dùng cao đoạn tục bôi lên vết thương cũ trước, rồi cho uống một viên đan hồi nguyên, sau đó giúp ông ta dùng châm vàng vận hành khí.
Lý Dục Thần nói với Hứa Quốc Lập, chỉ cần dưỡng thương một tuần, tật tập tễnh nhiều năm của ông ta sẽ khỏi.
Vợ chồng Hứa Quốc Lập và Mã Hiểu Tình vô cùng kích động, không có gì báo đáp, chỉ có thể làm việc chăm chỉ, để báo đáp ân tình này.
Chữa khỏi cho Hứa Quốc Lập, Lý Dục Thần liền đến nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm lúc này, vẫn khó khăn chật vật.
Bố con Lâm Lai Phong gây chuyện như vậy, gia tộc tổn thương nguyên khí nặng nề, kinh doanh vốn đã có vấn đề, vì nhà họ Viên đàn áp, lại càng tụt dốc.
Tất cả đối tác hợp tác đều đứng ngoài quan sát, ngay cả rất nhiều người thân thiết, cũng không dám qua lại với họ, ví dụ nhà họ Thẩm thành phố Cô.
Cây đổ bầy khỉ tan, giậu đổ bìm leo, người nhà họ Lâm thực sự đã cảm nhận được tình người ấm lạnh.
Lý Dục Thần bôi đầy cao đoạn tục lên toàn thân Lâm Vân, sau đó dùng châm vàng châm cứu.
Qua gần nửa ngày điều trị, Lâm Vân bắt đầu hồi phục nguyên khí.
Lý Dục Thần lại bảo Lâm Mộng Đình đi sắc thuốc nước theo đơn thuốc cho Lâm Vân uống.
Như vậy qua nửa ngày, Lâm Vân đứng lên được như một kỳ tích.
“Anh rể, anh thật lợi hại!”, Lâm Vân hoạt động gân cốt, phục Lý Dục Thần sát đất.
Lý Dục Thần cười nói: “Tên nhóc cậu cũng thật may mắn, lần này ông Hồ của Đồng Khánh Đường đã cho tôi hoàng tinh năm trăm năm và long cốt dị thú thượng cổ, để tôi luyện chế thành cao đoạn tục và đan hồi nguyên. Lần này cậu trong họa được phúc, Lâm Thiếu Bình bẻ gãy xương cốt cả người cậu, nhưng cũng ngang bằng với giúp cậu tạo lại xương cốt một lượt. Bây giờ, độ mạnh của xương và gân của cậu mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, lại thêm ông nội Thiền Minh của cậu đã xây sẵn nền tảng cho cậu, chẳng bao lâu nữa, có thể luyện Ám Kình rồi”.
“Thật không?”
Lâm Vân vô cùng hưng phấn, phải biết rằng, Lâm Thiền Minh cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong.
Chương 204: Cậu con rể này điên rồi
“Đương nhiên là thật rồi, tiền đề là cậu phải theo tôi học”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Vân vui mừng: “Anh rể, anh muốn dạy em võ công ư?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu chuyển đến sống ở chỗ tôi, tôi dạy cậu võ công, nhân tiện giúp cậu điều dưỡng”.
Được biết Lâm Vân sắp chuyển đến chỗ Lý Dục Thần, Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đều rất vui mừng,
Nghiêm Tuệ Mẫn đã giúp chuẩn bị một đống đồ, làm cho Lâm Vân cũng phải xấu hổ.
“Mẹ, con đến chỗ anh rể để học võ công, chứ không phải đi nghỉ dưỡng!”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Học võ công cũng phải ăn uống mặc quần áo chứ, có gì khác hả. Hơn nữa đó là nhà anh rể con, cũng giống như nhà mình. Hầy, hay là Mộng Đình cũng chuyển qua đó đi, hai ông của các con cũng cần có phụ nữ chăm sóc”.
“Mẹ…”
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, dậm chân.
Đâu có người làm mẹ nào lại vội cho con gái chuyển đi thế chứ.
“Mẹ, mấy ngày nữa con đi học rồi, đâu có thời gian chăm sóc các ông”.
Nói đến đi học, Nghiêm Tuệ Mẫn hơi lo lắng.
“Đúng nhỉ, sắp đi học rồi, Tiểu Vân còn tốt, ở ngay thành phố Hoà, nhưng con lại ở Tiền Đường, đó là địa bàn của nhà họ Viên, bây giờ quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Viên như vậy, con đến Tiền Đường học, mẹ không yên tâm”.
Lâm Mộng Đình nói: “Không sao đâu, mẹ, Tiền Đường cũng không phải là của một mình nhà họ Viên”.
Lý Dục Thần nói: “Bác à, bác cứ yên tâm đi, mấy ngày nữa đi học, cháu đưa Mộng Đình đi, bảo đảm sẽ không có chuyện gì”.
“Cậu đưa đi thì đưa đi, nhưng cậu đâu thể ngày nào cũng ở đó bảo vệ được? Ở Tiền Đường, thế lực của nhà họ Viên lớn như vậy, chúng tôi không đấu lại được”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
“Đúng thế, Dục Thần, chuyện này không thể lơ là”, Lâm Thu Thanh cũng nói: “Hiện giờ nhà họ Lâm chúng tôi bốn bề là địch, ở thành phố Hoà có thể tự bảo vệ bản thân, một khi đến Tiền Đường, thì là con cừu non mặc người ta thịt”.
Lý Dục Thần cười nói: “Bác trai, bác gái à, yên tâm đi, nhà họ Viên không còn nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu”.
“Cái gì?”, Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn cùng kinh ngạc.
Nhà họ Viên đang yên đang lành, làm sao lại không nhảy nhót được mấy ngày nữa.
“Bác à, cháu hỏi một vấn đề, nếu hai nhà nhà họ Viên và họ Lâm bất chấp tất cả, khai chiến toàn diện, nhà họ Lâm nắm chắc mấy phần?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh nhất thời khó hiểu, không hiểu tại sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy.
“Thực sự phải bất chấp tất cả, nhà họ Lâm không thể nào thắng được”.
“Có thể chống cự mấy ngày?”
“Việc này rất khó nói, nhưng nếu nhà họ Viên trên dưới một lòng, thực sự bất chấp tất cả, nhiều lắm chúng tôi chỉ chống cự được ba tháng. Đó còn là vì có những trình tự hạng mục rườm rà, nếu bỏ qua vấn đề quy trình, trên thực tế, chúng tôi có thể ngay cả một tháng cũng không trụ được, dòng tiền sẽ đứt đoạn, xảy ra hiệu ứng domino, tất cả hạng mục, sản nghiệp đều sẽ bị liên lụy, trong thời gian ngắn nhất sập đổ hoàn toàn”.
“Cháu hiểu rồi, cũng chỉ là từ một tháng đến ba tháng, đúng không?”
Lâm Thu Thanh gật đầu: “Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lý Dục Thần cười nói: “Bác Lâm, bây giờ bác đi chuẩn bị, nếu chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng, có phải có thể chống cự được thời gian lâu hơn không, tổn thất sẽ ít đi không?”
Lâm Thu Thanh kinh hãi nói: “Cậu muốn nói, nhà họ Viên muốn khai chiến toàn diện với chúng tôi? Dục Thần, cậu có được thông tin này từ đâu?”
“Không, không phải nhà họ Viên khai chiến với nhà họ Lâm”, Lý Dục Thần cười nói: “Là nhà họ Lâm tuyên chiến với nhà họ Viên”.
Lâm Thu Thanh kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Hồi lâu mới phản ứng lại được.
Điên rồi, cậu con rể này chắc chắn điên rồi!
“Bác Lâm, theo như tình thế hiện tại, dưới sự đàn áp của nhà họ Viên, nhà họ Lâm còn có cơ hội trở mình không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh cau mày, nói: “Tuy nhà họ Viên cường mạnh, nhưng làm thương địch một ngàn, thì mình sẽ tổn hại tám trăm, nhà họ Viên cũng không thể nào không màng đến tổn thất của mình, chỉ một lòng đối phó với nhà họ Lâm chúng tôi chứ? Dạ dày họ có lớn, muốn một phát ăn thịt ngay chúng tôi, thì cũng phải nôn ọe tiêu chảy”.
Lý Dục Thần nói: “Chính vì vậy, chúng ta mới không thể để nhà họ Viên dắt mũi. Bây giờ bọn họ không khai chiến chính diện, nhưng lại thông qua thế lực các bên tiến hành đàn áp nhà họ Lâm, chính là dùng nước ấm nấu ếch. Cứ tiếp tục như vậy, cục diện của nhà họ Lâm sẽ càng ngày càng khó khăn”.
“Nhưng ít nhất cũng sẽ không sụp đổ ngay lập tức”, Lâm Thu Thanh nói.
“Sụp đổ dần dần và sụp đổ ngay lập tức có gì khác nhau không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh trầm mặc.
Người bình thường, bất luận gặp phải nghịch cảnh thế nào, cũng sẽ lựa chọn có thể kéo dài thì kéo dài, trông mong kỳ tích xuất hiện.
Rất ít người đánh cược trong nghịch cảnh.
Việc này cần dũng khí, cũng cần trí tuệ.
Đương nhiên, là người chèo lái của gia tộc, ông ta phải giữ đủ lý trí, không phải vào đường cùng, thì không được hấp tấp.
Hiện giờ đúng là nhà họ Lâm đã rơi vào đường cùng, không nhìn thấy chút hy vọng nào.
Nhưng vấn đề là, khai chiến với nhà họ Viên, có phần thắng không?
Lâm Thu Thanh đâu phải không muốn đường đường chính chính, liều một phen với đối thủ trên thương trường, nhưng không liều nổi.
Nhà họ Viên là mãnh hổ, ở trước mặt nhà họ Viên, nhà họ Lâm cùng lắm chỉ là một con mèo.
Chương 205: Cược một phen
Ông ta nhìn cậu con rể tương lai điên cuồng này, lắc đầu nói: “Không được, tôi không nghĩ ra, nhà họ Lâm phải làm thế nào mới có thể thắng nổi trong cuộc chiến với nhà họ Viên?”
Lý Dục Thần nói: “Bác Lâm, bác chỉ cần canh trạnh thương mại theo như bình thường là được, việc còn lại cứ để cháu”.
“Dục Thần”, Lâm Thu Thanh lo lắng nhìn Lý Dục Thần: “Tôi biết cậu đánh rất giỏi, nhưng chắc cậu sẽ không muốn trực tiếp giết đến nhà họ Viên giải quyết bằng bạo lực chứ?”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Nếu cháu nghĩ như vậy, bây giờ nhà họ Viên đã không còn rồi”.
Khóe mắt Lâm Thu Thanh khẽ run lên, trong lòng bất giác dâng lên khí lạnh.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Đánh sập nhà họ Viên, không phải để xả giận, mà là phải khiến nhà họ Lâm tìm được đường sống”, Lý Dục Thần nói: “Nếu nhà họ Lâm thông qua cuộc chiến lần này, tiếp nhận một phần ba sản nghiệp nhà họ Viên, bác Lâm, bác cảm thấy nhà họ Lâm có tính là trong họa được phúc không?”
Lâm Thu Thanh càng lúc càng cảm thấy cậu con rể này là kẻ điên.
“Đừng nói là một phần ba, chỉ cần tiếp nhận một phần mười trên sản nghiệp quan trọng, thực lực của nhà họ Lâm có thể mạnh gấp đôi hiện tại”.
“Nhà họ Viên mạnh như vậy sao?”, Lý Dục Thần gần như bất ngờ, sau đó khẽ bật cười: “Như vậy càng tốt, phân chia nhà họ Viên ra, mọi người đều vớt được lợi ích”.
Các người biết treo thưởng giang hồ, tôi không biết chắc?
Lâm Thu Thanh do dự nói: “Dục Thần, chuyện lớn như vậy, tôi phải mở cuộc họp gia tộc mới có thể quyết định được”.
Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh đột nhiên nói: “Thu Thanh, còn mở cuộc họp gia tộc cái gì, ngoại trừ chúng ta và nhà cô Tư, còn có ai đến nữa? Bây giờ ngay cả em gái ruột em cũng tránh thật xa. Anh nghe theo Dục Thần đi, mạng của cả nhà chúng ta đều do cậu ấy cứu”.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy cách nghĩ của Lý Dục Thần rất điên cuồng, nhưng phụ nữ thích dựa vào trực giác, trực giác nói với bà ấy, con rể làm đúng.
Lâm Thu Thanh nói: “Vậy tôi cũng phải nói với ông cụ một tiếng”.
Lý Dục Thần nói: “Vừa hay, cháu cũng đi đưa thuốc cho ông cụ, chúng ta cùng đi đi”.
Gặp Lâm Thượng Nghĩa, Lý Dục Thần bắt mạch cho cụ ấy trước, rồi lại châm mấy châm.
Sau đó lấy ra đan hồi nguyên, cho Lâm Thượng Nghĩa uống một viên.
Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành một làn hương thanh mát trực tiếp xuống dạ dày.
Ông cụ lập tức tinh thần sảng khoái.
“Dục Thần, đây là thuốc gì?”
“Đây đan hồi nguyên cháu vừa mới luyện”, Lý Dục Thần nói: “May mắn có ông Hồ của Đồng Khánh Đường cho mấy dược liệu quý giá”.
“Đúng là tiên dược!”, Lâm Thượng Nghĩa cảm khái nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi khỏi bệnh rồi, lại trở về thời thanh niên”.
Lý Dục Thần biết, ông cụ tuổi thọ sắp tận, trừ phi kim tiên đại la đến đây, nếu không, không thể thay đổi tình hình. Bây giờ chỉ là tác dụng của thuốc mang lại thôi.
Anh để lại cho Lâm Thượng Nghĩa nửa chai thuốc, dặn dò ông cụ cứ ba ngày uống một viên.
Dựa vào dược lực của đan hồi nguyên, có thể cố gắng giúp Lâm Thượng Nghĩa kéo dài chút thời gian này, sau này ra đi cũng sẽ không đau đớn.
Lâm Thiền Minh dựa vào võ công của mình, lại thêm điều trị trước đó của Lý Dục Thần, sức khỏe đã hồi phục cơ bản.
Lý Dục Thần lại cho ông ấy ba viên đan hồi nguyên, cho ông ấy uống.
Thấy tinh thần ông cụ tốt lên, Lâm Thu Thanh mới cẩn thận báo cáo hoàn cảnh thực tế hiện tại của nhà họ Lâm cho ông cụ.
Lâm Thượng Nghĩa nghe cũng phải cau mày.
Sau khi Lâm Thu Thanh nói ra đề nghị của Lý Dục Thần, Lâm Thượng Nghĩa thở dài một hơi nói:
“Dục Thần nói đúng, nước ấm nấu ếch, bị nhà họ Viên từ từ giết chết, thà rằng đánh cược một phen! Cho dù chết, cũng phải chết thật oanh liệt”.
Nghe thấy bố nói như vậy, Lâm Thu Thanh chỉ có thể đồng ý.
Ông ta vốn cho rằng ông cụ sẽ ân cần dạy bảo, cho kiến nghị gì, hoặc là hỏi Lý Dục Thần, rốt cuộc có kế hoạch thế nào, nhưng không ngờ, ông cụ chỉ vỗ vai ông ta và Lý Dục Thần, bảo họ cứ làm đi, rồi cũng không nhắc đến việc này nữa”.
Lâm Thu Thanh nhìn Lý Dục Thần một cái.
Ông ta vẫn không thể tưởng tượng, nhà họ Lâm công khai tuyên chiến với nhà họ Viên, có khả năng thắng thế nào.
Ông ta còn cảm thấy, cậu con rể này, quá điên cuồng rồi!
Mọi việc bàn bạc ổn thỏa, Lâm Thu Thanh bắt đầu đi chuẩn bị khai chiến toàn diện với nhà họ Viên, còn Lý Dục Thần lại đưa Lâm Vân về Ngô Đồng Cư.
Lâm Mộng Đình đưa họ đi, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng đòi đi theo.
Lâm Mộng Đình hỏi bà ta đi theo làm gì.
Lý Dục Thần lẩm bẩm, bỗng liên tưởng đến buổi tiệc chấn động thủ đô mà sư phụ Vinh nói, ba mươi sáu đầu bếp của khách sạn lớn cùng làm tám trăm món ăn, chỉ để tiếp đãi một vị nữ khách quý.
“Được, tôi sẽ tham gia đại hội võ lâm. Đến lúc đó, tôi muốn gặp bà Xá, mong bà chủ Quan giới thiệu”.
Quan Nhã Lệ cười: “Vậy tôi xin cung kính chờ đợi cậu Lý đến thăm”.
…
Lý Dục Thần đi xuống tầng gặp mấy người Mã Sơn.
Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần, có thể đưa dì Tình và chú Quốc Lập về thành phố Hoà không.
Tuy Dương Tùng cũng được, nhưng bộ mặt của bà vợ Ngô Tư Tư của ông ta, Mã Sơn thực sự không nhìn nổi.
Dì Tình ở lại nhà họ làm bảo mẫu, chắc chắn chịu không ít ấm ức.
Lý Dục Thần suy nghĩ nói: “Nếu họ đồng ý, thì đến Ngô Đồng Cư đi. Ở đó cần một bảo mẫu và một bảo vệ, em đang lo không tìm được người đáng tin cậy”.
Mã Sơn nói với bọn họ, đương nhiên hai người vui vẻ đồng ý.
Như vậy, Mã Sơn lái xe, chở Lý Dục Thần, dì Tình và Hứa Quốc Lập cùng về thành phố Hoà.
Còn chưa ra khỏi thành phố, Lý Dục Thần nhận được điện thoại của Hồ Tu Nhất, nói là bố của ông ta muốn anh đến đó một chuyến, có thứ cần đưa cho anh.
Lý Dục Thần chỉ đành bảo Mã Sơn quay xe về Đồng Khánh Đường.
Hồ Tu Nhất đã đợi ở cửa từ lâu, lần này, thái độ của ông ta vô cùng cung kính, coi Lý Dục Thần như trưởng bối.
Bảo vệ của Đồng Khánh Đường nhìn thấy cảnh này, trong lòng đầy hoài nghi, đầu tiên là Tôn Lam Thanh, bây giờ là Hồ Tu Nhất, rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Bảo vệ đứng thẳng người, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Dục Thần và Hồ Tu Nhất biến mất khỏi cổng vòm bên trong.
Người buôn vé ghé đến hỏi anh ta: “Nhìn cái gì đấy?”
Bảo vệ nhìn người buôn vé một cái, bỗng nhiên tức không để đâu cho hết, bực bội mắng: “Cút!”
Hồ Tu Nhất trực tiếp dẫn Lý Dục Thần đến thư phòng của Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước vừa gặp Lý Dục Thần liền nói: “Cậu Lý, châm pháp của cậu thật quý giá, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy thật hổ thẹn, cho nên chuẩn bị một ít đồ để tỏ lòng biết ơn”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã lấy hoàng tinh của nhà ông, không ai nợ ai, ông Hồ hà tất phải để trong lòng”.
Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Hoàng tinh nhỏ bé, đâu thể so được với Quỷ Môn Thập Tam Châm? Huống hồ cậu chỉ lấy có một chút như vậy”.
Nói xong, ông ta mở chiếc hòm đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chỉ vào vật bên trong nói: “Ở đây là có mấy khúc long cốt, tính trạng của nó khác xa với long cốt mà cửa hàng thuốc dùng, cũng coi là vật quý giá của nhà họ Hồ tôi”.
Lý Dục Thần vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải long cốt bình thường.
Long cốt trong trung y, không phải là xương của rồng, mà là xương hóa thạch của động vật khổng lồ thời cổ đại, thông thường là động vật có vú như voi ma mút, tê giác.
Long cốt của Hồ Sư Ước lấy ra, hiển nhiên không phải là hóa thạch của động vật bình thường, từ khí tức của nó có thể đoán, đây là một loại dị thú viễn cổ, tiếc là xương không hoàn chỉnh, không thể đoán được là cái gì.
Đây là thứ có thể gặp mà không thể cầu, cực kỳ có ích với người tu hành, có thể luyện thành đan dược, hỗ trợ tu hành, dù là môn phái tu hành cũng không có nhiều.
“Ông Hồ, thứ này quá quý giá”, Lý Dục Thần nói.
Hồ Sư Ước xua tay: “Có quý giá hay không, hoàn toàn phải xem người sử dụng. Nhà họ Hồ chúng tôi nhiều đời hành nghề y, dược tính của thứ này quá mạnh, không dám cho vào thuốc bừa bãi, để ở trong kho, cũng rất lãng phí. Tôi biết cậu Lý không phải người bình thường, chắc chắn sẽ dùng đến. Tặng cho cậu, thì nó mới có ích”.
Hồ Sư Ước nói như vậy, Lý Dục Thần còn từ chối thì rõ là đạo đức giả, không phải hành vi của người tu hành, bèn nói: “Vậy tôi xin nhận”.
Anh đã nghĩ kỹ, sau này luyện chế đan dược, tặng một ít cho Hồ Sư Ước, giúp ông ta có thêm mấy năm tuổi thọ, cũng coi là một đoạn duyên.
Hồ Sư Ước gật đầu, rồi lấy xuống một chiếc hộp nhỏ gỗ lim mang hương sắc cổ xưa từ trên kệ Bác Cổ, chỉ to hơn hộp bút chì một chút.
“Cậu Lý, đây là một bộ châm ngũ hành mà anh trai tôi từng sử dụng, ông ấy cũng ngẫu nhiên có được. Châm pháp của cậu Lý chấn kinh thiên địa, ma quỷ phát khóc, thích hợp dùng vật này”.
Lý Dục Thần nhận lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, vô cùng chấn kinh.
Một bộ châm được bày ngay ngắn gọn gàng trong chiếc hộp, theo thứ tự năm màu “xanh, đỏ, vàng, trắng, đen”, lần lượt đối ứng với ngũ hành “mộc, hỏa, thổ, kim, thủy”.
Châm ngũ hành mỗi loại có mười cây châm, tổng cộng năm mươi châm.
Thần thức Lý Dục Thần cảm ứng, lập tức biết, số châm này tuyệt đối phi phàm, mà còn dùng chất liệu đặc biệt, trải qua pháp khí luyện hóa.
Chương 202: Kiếm ngũ hành
Nói nó là châm, đích thực là châm.
Hơn nữa còn là châm tốt hiếm có khó gặp, đối với bác sĩ hiểu về châm pháp, nói là bảo vật cũng không quá.
Đặc biệt là khí ngũ hành của nó, đối với châm pháp đặc biệt như Quỷ Môn Thập Tam Châm, sử dụng có thể có được hiệu quả tốt hơn, cũng có thể khiến người thi triển châm dễ dàng hơn.
Nhưng nó không chỉ là châm.
Trong mắt Lý Dục Thần, đây là pháp khí.
Nói một cách chính xác hơn, bộ kiếm này, là năm thanh kiếm tốt thượng đẳng!
Loại kiếm này, ở tiên gia cũng gọi là ‘vi kiếm”.
Kiếm này nhỏ như châm, có thể giấu trong đầu ngón tay, trên người, thậm chí là trong miệng.
Truyền chân khí vào, pháp lực tương kích, có thể bắn ra kiếm khí.
Loại vi kiếm này, muốn luyện một thanh cũng khó, huống hồ là năm mươi thanh, còn đầy đủ ngũ hành.
Kim mộc thủy hỏa thổ, tương sinh tương khắc, kiếm khí ngũ hành phát ra.
Lý Dục Thần biết đã nhặt được báu vật.
Bộ vi kiếm như này, kể cả ở Côn Luân, cũng không thường thấy.
“Ông Hồ, long cốt vừa nãy, tuy quý giá, nhưng tôi vẫn nhận được, còn vật này…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Vô công không nhận lộc, chỉ dựa vào mấy châm của tôi, không dám nhận”.
Hồ Sư Ước ngẩn người, nói: “Nếu cậu Lý nói không nhận được, thì thiên hạ này còn có ai có thể nhận được?”
Lý Dục Thần hỏi: “Tại sao ông Hồ không tự sử dụng?”
Hồ Sư Ước lặng lẽ thở dài nói: “Nói thật, tôi cũng từng dùng thử, đúng là châm tốt. Nhưng anh trai tôi chết oan chết uổng, tôi nhìn vật nhớ người, khó tránh buồn thương, cho nên nhiều năm nay, báu vật vẫn luôn để nguyên một chỗ”.
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Ông Hồ, tôi có vài vấn đề muốn hỏi, nếu ông Hồ tin tôi, xin ông giải đáp thắc mắc cho tôi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cậu Lý ngay cả châm pháp quý giá cũng truyền cho tôi, tôi còn có gì không tin cậu. Nếu không tin, tôi cũng sẽ không nghĩ đến tặng báu vật quý như sinh mạng của anh trai tôi cho cậu Lý”.
“Được, tôi hỏi ông vấn đề thứ nhất, bộ châm này, anh trai ông có được từ đâu?”
Bộ ‘kiếm ngũ hành’ này chắc chắn là pháp khí thượng đẳng, ở môn phái bình thường, cũng có thể gọi là báu vật tọa sơn.
Pháp khí tu hành, người không có duyên không thể nào có được, Hồ Vân Thiên có thể có được, hoặc là ông ta có cơ duyên đặc biệt, hoặc là ông ta cũng là người tu hành.
“Cụ thể tôi cũng không biết rõ, chỉ biết năm đó ông ấy từng đến thủ đô chữa bệnh cho người ta, bệnh đó vô cùng khó chữa, bộ châm này là gia đình người bệnh cung cấp, sau khi chữa khỏi liền tặng cho ông ấy”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, hỏi: “Bệnh nhân là ai?”
“Tôi không biết”, Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Anh trai tôi không tiết lộ, nhưng tôi phân tích từ dược liệu ông ấy mang đi, phương thuốc mà ông ấy dùng, có lẽ là cách đuổi ma trong Bí Quyết Thiên Kim. Theo như bí quyết ghi chép, cách này là cách kỳ lạ thượng cổ, chuyên dùng để xua đuổi ma khí trong cơ thể. Cho nên tôi nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến yêu ma trong truyền thuyết”.
“Ma đạo?”, Lý Dục Thần cau chặt mày, cảm thấy càng lúc càng gần với chân tướng sự việc mà anh muốn biết.
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, trên đời này có yêu ma hay không, cũng không ai biết. Sau này anh trai tôi từng về một lần, ông ấy để lại bộ châm này, bảo tôi sử dụng cẩn thận, sau đó liền từ bỏ vị trí gia chủ, cắt đứt qua lại với nhà họ Hồ. Từ đó về sau, tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa”.
“Nhưng, tôi vừa nãy nghe ý của ông, hình như ông vô cùng chắc chắn anh trai ông đã chết, nếu từ sau đó cũng không gặp lại, làm sao ông biết ông ấy đã chết?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hồ Sư Ước hỏi.
“Đó là vì mấy năm sau có người đến Đồng Khánh Đường truyền tin, nói anh trai tôi đã chết”.
“Người khác nói như vậy, các ông cũng tin?”
“Người này đức cao vọng trọng, chúng tôi không thể không tin”, Hồ Sư Ước nói: “Hơn nữa, ông ta còn lấy ra miếng ngọc bội mà anh trai tôi luôn mang theo bên người từ nhỏ”.
“Ai?”
“Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn”.
“Trương Thiên Sư…”
Lý Dục Thần nhớ đến mấy đạo phù phong ấn ở miệng giếng.
Trương Thiên Sư còn bảo chúng tôi đừng hỏi nhiều. Lại hỏi anh trai tôi còn có di vật gì không, ông ta mang đi thiêu. Chúng tôi lấy ra những đồ vật anh trai tôi thường dùng khi còn sống”, Hồ Sư Ước thở dài một hơi: “Ầy, cũng là ý trời, lúc đó tôi có chút lòng riêng, quá yêu thích bộ châm mà anh trai để lại, hơn nữa nghĩ đến châm thì không thể thiêu cháy, nên không nói với Thiên Sư. Nếu không cũng không giữ được đến hôm nay. Đây cũng là cái duyên của cậu Lý”.
Lý Dục Thần trầm mặc hồi lâu, trong đầu liên kết lại tất cả manh mối với nhau một lượt.
“Ông Hồ, tôi xin nhận bộ châm này. Để báo đáp, tôi có thể đưa ông đến nơi chôn cất anh trai Hồ Vân Thiên của ông”.
Hồ Sư Ước vô cùng chấn kinh đứng ở đó, miệng há ra nhưng không thốt ra lời.
Hồ Tu Nhất ở bên cạnh càng thấy chấn hãi: Anh ta thực sự biết bác của mình?
Chương 203: Kỳ tích
Lý Dục Thần nhận châm ngũ hành và long cốt, đưa Hồ Sư Ước và Hồ Tu Nhất cùng về Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.
Hồ Sư Ước đã tìm hiểu cái chết của anh trai Hồ Vân Thiên, được biết bị người ta dìm xuống giếng, trong lòng vô cùng đau xót.
Sau khi ông ta đến Hậu Sơn tế bái trước phần mộ xong, sau đó cùng Lý Dục Thần bàn bạc việc di dời mộ, định đón thi thể của Hồ Vân Thiên về Tiền Đường, an táng trong phần mộ nhà họ Hồ.
Lý Dục Thần hơi băn khoăn, vì Hồ Vân Thiên chết vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc là ai giết ông ta, vẫn còn là nghi vấn.
Hồ Vân Thiên và nhà họ Hồ đoạn tuyệt quan hệ, hiển nhiên cũng không muốn liên lụy người nhà.
Nhưng Hồ Sư Ước vô cùng kiên quyết, ông ta nói ban đầu là không biết, nếu biết anh trai sẽ chết oan chết uổng, nói gì cũng không để ông ta rời khỏi nhà họ Hồ. Bây giờ đã biết, thì không thể để ông ấy chôn ở núi hoang lạnh lẽo.
Lý Dục Thần nghĩ như vậy cũng tốt, nếu vì vậy mà gây ra động tĩnh, thì tiện tìm hiểu ngọn nguồn, tìm được hung thủ giết Hồ Vân Thiên, nhân tiện điều tra hơn hai mươi năm trước, thủ đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh có cảm giác, cái chết của Hồ Vân Thiên có liên quan đến nhà họ Lý.
Còn nhà họ Hồ, nể mặt sư huynh Hồ Lệnh Sơn, anh cũng nhất định sẽ quan tâm nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Hồ xảy ra chuyện.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, bố con Hồ Sư Ước về Tiền Đường, ngày hôm sau, liền phái người đến di dời phần mộ.
Mã Hiểu Tình và Hứa Quốc Lập ở lại Ngô Đồng Cư, lần lượt làm bảo mẫu và bảo vệ.
Vì Ngô Đồng Cư cách thành phố hơi xa, Lý Dục Thần đặc biệt bảo Mã Sơn cho Hứa Quốc Lập một chiếc xe công vụ, như vậy bình thường khi cần có thể chở dì Tình đến thành phố.
Đã có hai người vào ở, Ngô Đồng Cư cũng coi có chút hơi người.
Chuyện di dời mộ nhà họ Hồ cũng do họ và Mã Sơn cùng lo liệu, Lý Dục Thần dứt khoát trốn trong phòng bắt đầu luyện đan.
Đã có hoàng tinh và long cốt của Hồ Sư Ước tặng, lại thêm một số dược liệu đã chuẩn bị trước đó, Lý Dục Thần mất một ngày môt đêm, luyện chế một chai thuốc cao đoạn tục và một chai đan Hồi Nguyên.
Anh cho Hứa Quốc Lập dùng cao đoạn tục bôi lên vết thương cũ trước, rồi cho uống một viên đan hồi nguyên, sau đó giúp ông ta dùng châm vàng vận hành khí.
Lý Dục Thần nói với Hứa Quốc Lập, chỉ cần dưỡng thương một tuần, tật tập tễnh nhiều năm của ông ta sẽ khỏi.
Vợ chồng Hứa Quốc Lập và Mã Hiểu Tình vô cùng kích động, không có gì báo đáp, chỉ có thể làm việc chăm chỉ, để báo đáp ân tình này.
Chữa khỏi cho Hứa Quốc Lập, Lý Dục Thần liền đến nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm lúc này, vẫn khó khăn chật vật.
Bố con Lâm Lai Phong gây chuyện như vậy, gia tộc tổn thương nguyên khí nặng nề, kinh doanh vốn đã có vấn đề, vì nhà họ Viên đàn áp, lại càng tụt dốc.
Tất cả đối tác hợp tác đều đứng ngoài quan sát, ngay cả rất nhiều người thân thiết, cũng không dám qua lại với họ, ví dụ nhà họ Thẩm thành phố Cô.
Cây đổ bầy khỉ tan, giậu đổ bìm leo, người nhà họ Lâm thực sự đã cảm nhận được tình người ấm lạnh.
Lý Dục Thần bôi đầy cao đoạn tục lên toàn thân Lâm Vân, sau đó dùng châm vàng châm cứu.
Qua gần nửa ngày điều trị, Lâm Vân bắt đầu hồi phục nguyên khí.
Lý Dục Thần lại bảo Lâm Mộng Đình đi sắc thuốc nước theo đơn thuốc cho Lâm Vân uống.
Như vậy qua nửa ngày, Lâm Vân đứng lên được như một kỳ tích.
“Anh rể, anh thật lợi hại!”, Lâm Vân hoạt động gân cốt, phục Lý Dục Thần sát đất.
Lý Dục Thần cười nói: “Tên nhóc cậu cũng thật may mắn, lần này ông Hồ của Đồng Khánh Đường đã cho tôi hoàng tinh năm trăm năm và long cốt dị thú thượng cổ, để tôi luyện chế thành cao đoạn tục và đan hồi nguyên. Lần này cậu trong họa được phúc, Lâm Thiếu Bình bẻ gãy xương cốt cả người cậu, nhưng cũng ngang bằng với giúp cậu tạo lại xương cốt một lượt. Bây giờ, độ mạnh của xương và gân của cậu mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, lại thêm ông nội Thiền Minh của cậu đã xây sẵn nền tảng cho cậu, chẳng bao lâu nữa, có thể luyện Ám Kình rồi”.
“Thật không?”
Lâm Vân vô cùng hưng phấn, phải biết rằng, Lâm Thiền Minh cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong.
Chương 204: Cậu con rể này điên rồi
“Đương nhiên là thật rồi, tiền đề là cậu phải theo tôi học”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Vân vui mừng: “Anh rể, anh muốn dạy em võ công ư?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu chuyển đến sống ở chỗ tôi, tôi dạy cậu võ công, nhân tiện giúp cậu điều dưỡng”.
Được biết Lâm Vân sắp chuyển đến chỗ Lý Dục Thần, Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đều rất vui mừng,
Nghiêm Tuệ Mẫn đã giúp chuẩn bị một đống đồ, làm cho Lâm Vân cũng phải xấu hổ.
“Mẹ, con đến chỗ anh rể để học võ công, chứ không phải đi nghỉ dưỡng!”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Học võ công cũng phải ăn uống mặc quần áo chứ, có gì khác hả. Hơn nữa đó là nhà anh rể con, cũng giống như nhà mình. Hầy, hay là Mộng Đình cũng chuyển qua đó đi, hai ông của các con cũng cần có phụ nữ chăm sóc”.
“Mẹ…”
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, dậm chân.
Đâu có người làm mẹ nào lại vội cho con gái chuyển đi thế chứ.
“Mẹ, mấy ngày nữa con đi học rồi, đâu có thời gian chăm sóc các ông”.
Nói đến đi học, Nghiêm Tuệ Mẫn hơi lo lắng.
“Đúng nhỉ, sắp đi học rồi, Tiểu Vân còn tốt, ở ngay thành phố Hoà, nhưng con lại ở Tiền Đường, đó là địa bàn của nhà họ Viên, bây giờ quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Viên như vậy, con đến Tiền Đường học, mẹ không yên tâm”.
Lâm Mộng Đình nói: “Không sao đâu, mẹ, Tiền Đường cũng không phải là của một mình nhà họ Viên”.
Lý Dục Thần nói: “Bác à, bác cứ yên tâm đi, mấy ngày nữa đi học, cháu đưa Mộng Đình đi, bảo đảm sẽ không có chuyện gì”.
“Cậu đưa đi thì đưa đi, nhưng cậu đâu thể ngày nào cũng ở đó bảo vệ được? Ở Tiền Đường, thế lực của nhà họ Viên lớn như vậy, chúng tôi không đấu lại được”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
“Đúng thế, Dục Thần, chuyện này không thể lơ là”, Lâm Thu Thanh cũng nói: “Hiện giờ nhà họ Lâm chúng tôi bốn bề là địch, ở thành phố Hoà có thể tự bảo vệ bản thân, một khi đến Tiền Đường, thì là con cừu non mặc người ta thịt”.
Lý Dục Thần cười nói: “Bác trai, bác gái à, yên tâm đi, nhà họ Viên không còn nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu”.
“Cái gì?”, Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn cùng kinh ngạc.
Nhà họ Viên đang yên đang lành, làm sao lại không nhảy nhót được mấy ngày nữa.
“Bác à, cháu hỏi một vấn đề, nếu hai nhà nhà họ Viên và họ Lâm bất chấp tất cả, khai chiến toàn diện, nhà họ Lâm nắm chắc mấy phần?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh nhất thời khó hiểu, không hiểu tại sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy.
“Thực sự phải bất chấp tất cả, nhà họ Lâm không thể nào thắng được”.
“Có thể chống cự mấy ngày?”
“Việc này rất khó nói, nhưng nếu nhà họ Viên trên dưới một lòng, thực sự bất chấp tất cả, nhiều lắm chúng tôi chỉ chống cự được ba tháng. Đó còn là vì có những trình tự hạng mục rườm rà, nếu bỏ qua vấn đề quy trình, trên thực tế, chúng tôi có thể ngay cả một tháng cũng không trụ được, dòng tiền sẽ đứt đoạn, xảy ra hiệu ứng domino, tất cả hạng mục, sản nghiệp đều sẽ bị liên lụy, trong thời gian ngắn nhất sập đổ hoàn toàn”.
“Cháu hiểu rồi, cũng chỉ là từ một tháng đến ba tháng, đúng không?”
Lâm Thu Thanh gật đầu: “Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lý Dục Thần cười nói: “Bác Lâm, bây giờ bác đi chuẩn bị, nếu chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng, có phải có thể chống cự được thời gian lâu hơn không, tổn thất sẽ ít đi không?”
Lâm Thu Thanh kinh hãi nói: “Cậu muốn nói, nhà họ Viên muốn khai chiến toàn diện với chúng tôi? Dục Thần, cậu có được thông tin này từ đâu?”
“Không, không phải nhà họ Viên khai chiến với nhà họ Lâm”, Lý Dục Thần cười nói: “Là nhà họ Lâm tuyên chiến với nhà họ Viên”.
Lâm Thu Thanh kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Hồi lâu mới phản ứng lại được.
Điên rồi, cậu con rể này chắc chắn điên rồi!
“Bác Lâm, theo như tình thế hiện tại, dưới sự đàn áp của nhà họ Viên, nhà họ Lâm còn có cơ hội trở mình không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh cau mày, nói: “Tuy nhà họ Viên cường mạnh, nhưng làm thương địch một ngàn, thì mình sẽ tổn hại tám trăm, nhà họ Viên cũng không thể nào không màng đến tổn thất của mình, chỉ một lòng đối phó với nhà họ Lâm chúng tôi chứ? Dạ dày họ có lớn, muốn một phát ăn thịt ngay chúng tôi, thì cũng phải nôn ọe tiêu chảy”.
Lý Dục Thần nói: “Chính vì vậy, chúng ta mới không thể để nhà họ Viên dắt mũi. Bây giờ bọn họ không khai chiến chính diện, nhưng lại thông qua thế lực các bên tiến hành đàn áp nhà họ Lâm, chính là dùng nước ấm nấu ếch. Cứ tiếp tục như vậy, cục diện của nhà họ Lâm sẽ càng ngày càng khó khăn”.
“Nhưng ít nhất cũng sẽ không sụp đổ ngay lập tức”, Lâm Thu Thanh nói.
“Sụp đổ dần dần và sụp đổ ngay lập tức có gì khác nhau không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thu Thanh trầm mặc.
Người bình thường, bất luận gặp phải nghịch cảnh thế nào, cũng sẽ lựa chọn có thể kéo dài thì kéo dài, trông mong kỳ tích xuất hiện.
Rất ít người đánh cược trong nghịch cảnh.
Việc này cần dũng khí, cũng cần trí tuệ.
Đương nhiên, là người chèo lái của gia tộc, ông ta phải giữ đủ lý trí, không phải vào đường cùng, thì không được hấp tấp.
Hiện giờ đúng là nhà họ Lâm đã rơi vào đường cùng, không nhìn thấy chút hy vọng nào.
Nhưng vấn đề là, khai chiến với nhà họ Viên, có phần thắng không?
Lâm Thu Thanh đâu phải không muốn đường đường chính chính, liều một phen với đối thủ trên thương trường, nhưng không liều nổi.
Nhà họ Viên là mãnh hổ, ở trước mặt nhà họ Viên, nhà họ Lâm cùng lắm chỉ là một con mèo.
Chương 205: Cược một phen
Ông ta nhìn cậu con rể tương lai điên cuồng này, lắc đầu nói: “Không được, tôi không nghĩ ra, nhà họ Lâm phải làm thế nào mới có thể thắng nổi trong cuộc chiến với nhà họ Viên?”
Lý Dục Thần nói: “Bác Lâm, bác chỉ cần canh trạnh thương mại theo như bình thường là được, việc còn lại cứ để cháu”.
“Dục Thần”, Lâm Thu Thanh lo lắng nhìn Lý Dục Thần: “Tôi biết cậu đánh rất giỏi, nhưng chắc cậu sẽ không muốn trực tiếp giết đến nhà họ Viên giải quyết bằng bạo lực chứ?”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Nếu cháu nghĩ như vậy, bây giờ nhà họ Viên đã không còn rồi”.
Khóe mắt Lâm Thu Thanh khẽ run lên, trong lòng bất giác dâng lên khí lạnh.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Đánh sập nhà họ Viên, không phải để xả giận, mà là phải khiến nhà họ Lâm tìm được đường sống”, Lý Dục Thần nói: “Nếu nhà họ Lâm thông qua cuộc chiến lần này, tiếp nhận một phần ba sản nghiệp nhà họ Viên, bác Lâm, bác cảm thấy nhà họ Lâm có tính là trong họa được phúc không?”
Lâm Thu Thanh càng lúc càng cảm thấy cậu con rể này là kẻ điên.
“Đừng nói là một phần ba, chỉ cần tiếp nhận một phần mười trên sản nghiệp quan trọng, thực lực của nhà họ Lâm có thể mạnh gấp đôi hiện tại”.
“Nhà họ Viên mạnh như vậy sao?”, Lý Dục Thần gần như bất ngờ, sau đó khẽ bật cười: “Như vậy càng tốt, phân chia nhà họ Viên ra, mọi người đều vớt được lợi ích”.
Các người biết treo thưởng giang hồ, tôi không biết chắc?
Lâm Thu Thanh do dự nói: “Dục Thần, chuyện lớn như vậy, tôi phải mở cuộc họp gia tộc mới có thể quyết định được”.
Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh đột nhiên nói: “Thu Thanh, còn mở cuộc họp gia tộc cái gì, ngoại trừ chúng ta và nhà cô Tư, còn có ai đến nữa? Bây giờ ngay cả em gái ruột em cũng tránh thật xa. Anh nghe theo Dục Thần đi, mạng của cả nhà chúng ta đều do cậu ấy cứu”.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy cách nghĩ của Lý Dục Thần rất điên cuồng, nhưng phụ nữ thích dựa vào trực giác, trực giác nói với bà ấy, con rể làm đúng.
Lâm Thu Thanh nói: “Vậy tôi cũng phải nói với ông cụ một tiếng”.
Lý Dục Thần nói: “Vừa hay, cháu cũng đi đưa thuốc cho ông cụ, chúng ta cùng đi đi”.
Gặp Lâm Thượng Nghĩa, Lý Dục Thần bắt mạch cho cụ ấy trước, rồi lại châm mấy châm.
Sau đó lấy ra đan hồi nguyên, cho Lâm Thượng Nghĩa uống một viên.
Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành một làn hương thanh mát trực tiếp xuống dạ dày.
Ông cụ lập tức tinh thần sảng khoái.
“Dục Thần, đây là thuốc gì?”
“Đây đan hồi nguyên cháu vừa mới luyện”, Lý Dục Thần nói: “May mắn có ông Hồ của Đồng Khánh Đường cho mấy dược liệu quý giá”.
“Đúng là tiên dược!”, Lâm Thượng Nghĩa cảm khái nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi khỏi bệnh rồi, lại trở về thời thanh niên”.
Lý Dục Thần biết, ông cụ tuổi thọ sắp tận, trừ phi kim tiên đại la đến đây, nếu không, không thể thay đổi tình hình. Bây giờ chỉ là tác dụng của thuốc mang lại thôi.
Anh để lại cho Lâm Thượng Nghĩa nửa chai thuốc, dặn dò ông cụ cứ ba ngày uống một viên.
Dựa vào dược lực của đan hồi nguyên, có thể cố gắng giúp Lâm Thượng Nghĩa kéo dài chút thời gian này, sau này ra đi cũng sẽ không đau đớn.
Lâm Thiền Minh dựa vào võ công của mình, lại thêm điều trị trước đó của Lý Dục Thần, sức khỏe đã hồi phục cơ bản.
Lý Dục Thần lại cho ông ấy ba viên đan hồi nguyên, cho ông ấy uống.
Thấy tinh thần ông cụ tốt lên, Lâm Thu Thanh mới cẩn thận báo cáo hoàn cảnh thực tế hiện tại của nhà họ Lâm cho ông cụ.
Lâm Thượng Nghĩa nghe cũng phải cau mày.
Sau khi Lâm Thu Thanh nói ra đề nghị của Lý Dục Thần, Lâm Thượng Nghĩa thở dài một hơi nói:
“Dục Thần nói đúng, nước ấm nấu ếch, bị nhà họ Viên từ từ giết chết, thà rằng đánh cược một phen! Cho dù chết, cũng phải chết thật oanh liệt”.
Nghe thấy bố nói như vậy, Lâm Thu Thanh chỉ có thể đồng ý.
Ông ta vốn cho rằng ông cụ sẽ ân cần dạy bảo, cho kiến nghị gì, hoặc là hỏi Lý Dục Thần, rốt cuộc có kế hoạch thế nào, nhưng không ngờ, ông cụ chỉ vỗ vai ông ta và Lý Dục Thần, bảo họ cứ làm đi, rồi cũng không nhắc đến việc này nữa”.
Lâm Thu Thanh nhìn Lý Dục Thần một cái.
Ông ta vẫn không thể tưởng tượng, nhà họ Lâm công khai tuyên chiến với nhà họ Viên, có khả năng thắng thế nào.
Ông ta còn cảm thấy, cậu con rể này, quá điên cuồng rồi!
Mọi việc bàn bạc ổn thỏa, Lâm Thu Thanh bắt đầu đi chuẩn bị khai chiến toàn diện với nhà họ Viên, còn Lý Dục Thần lại đưa Lâm Vân về Ngô Đồng Cư.
Lâm Mộng Đình đưa họ đi, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng đòi đi theo.
Lâm Mộng Đình hỏi bà ta đi theo làm gì.