-
Chương 186-190
Chương 186: Bố, hắn là tên lừa đảo!
Cao Tử Hạng đấm vào tường: “Tôi hiểu rồi, người bọn họ muốn đối phó là tôi, vợ tôi chẳng qua chỉ là chịu thay cho tôi mà thôi”.
Lý Dục Thần không nói gì nữa.
Thân phận như Cao Tử Hạng, đối thủ cạnh tranh và kẻ thủ chắc chắn không ít.
Ngay cả nội bộ nhà họ Cao nói không chừng cũng có người mong đợi ông ta chết.
Chuyện này Lý Dục Thần không muốn nhúng tay vào, nhà họ Cao không phải nhà họ Lâm, không liên quan đến anh.
Chuyện đã nói rõ ràng, Lý Dục Thần chỉ vào con trùng độc trên khung cửa và nói: “Trong cơ thể vợ ông còn có trứng trùng, giết chết con trùng này, những trứng trùng kia sẽ chết, dần dần được bài tiết ra ngoài. Nhưng giết con trùng này, tất nhiên sẽ kinh động đến người nuôi trùng độc. Ông tự quyết định đi”.
Cao Tử Hạng không chút nghĩ ngợi nói: “Vợ tôi chịu tội thay tôi, tôi không thể khiến cô ấy chịu khổ thêm, cứu người trước, còn ai là người hạ trùng độc, về tôi sẽ điều tra dần”.
Lý Dục Thần rất khen ngợi lựa chọn của Cao Tử Hạng, anh gật đầu, nhẹ nhàng giơ tay, con trùng độc treo trên khung cửa vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
“Trùng độc đã chết, các người giúp bà ấy chăm sóc thông thường là được”.
Cao Tử Hạng nói: “Cậu Lý, cậu cứu vợ tôi một mạng, thật sự không biết nên cảm ơn thế nào, cậu muốn gì cứ nói, chỉ cần Cao mỗ có thể làm được, tuyệt đối không nói hai lời”.
Tôn Thanh Lam mặt lộ vẻ vui mừng, đây chính là lão đại nhà họ Cao, người đứng đầu nhà đó. Lời ông ta nói gần như đại diện cho toàn bộ nhà họ Cao.
Đây chính là gia tộc lớn thứ hai Tiền Đường công nhận.
Lý Dục Thần dĩ nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng anh không có cầu xin gì với nhà họ Cao, lạnh nhạt nói: “Đây là cơ duyên của phu nhân đây, tôi chỉ thuận tay làm mà thôi, ông Cao không cần nhắc đến. Giang hồ đường xa, tương lai tự khắc có ngày gặp lại”.
Người trong phòng bệnh đã sớm bội phục sát đất y thuật của Lý Dục Thần.
Lời anh vừa dứt, ngay cả Hồ Sư Ước, ánh mắt vị lão quốc y Tiền Đường này nhìn về phía anh cũng tràn đầy kính nể.
Cao Tử Hạng chắp tay: “Cậu Lý đại nhân đại nghĩa, tôi bội phục trong lòng, ngày sau nếu cậu có gì sai khiến, cứ đến nhà họ Cao Tiền Đường tìm tôi, Cao mỗ cũng sẽ gắng hết sức”.
“Ông Cao khách sáo rồi!”
Lý Dục Thần cảm thấy trên người Cao Tử Hạng của một luồng hào khí giang hồ, ngược lại có thể giao lưu được.
Nhà họ Cao ở Tiền Đường là gia tộc lớn số một số hai, về sau khi thành lập tập đoàn Kinh Lý, không thể không giao thiệp.
Hồ Sư Ước cười nói: “Hôm nay lão hủ đúng là mở rộng tầm mắt! Cậu Lý tuổi còn trẻ đã có y thuật cao siêu, lại không màng danh lợi, quả thật đúng là may mắn của chúng tôi”.
Lại nói: “Vậy hãy để bà Cao nghỉ ngơi cho tốt, mấy vị qua văn phòng của tôi uống trà đi”.
Cao Tử Hạng nói: “Ông Hồ, tôi không đi, chuyện vợ tôi bị người ta hạ trùng độc, tôi phải lập tức quay về kiểm tra. Ngoài ra, xin các vị giúp tôi giữ bí mật, chuyện này tôi không muốn để người khác biết”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Yên tâm, nơi này ngoại trừ Lam Thanh và cậu Lý, tất cả đều là học trò thân tín của tôi, tôi đảm bảo bọn họ sễ không ra ngoài nói linh tinh”.
Cao Tử Hạng cảm ơn Hồ Sư Ước, trao đổi phương thức liên lạc với Lý Dục Thần, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lý Dục Thần liền theo Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đến phòng làm việc của ông ta.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra là phòng riêng nghỉ ngơi của ông ta.
Cách Quốc Y Quán mấy cái sân, vì vậy không nghe thấy được tiếng huyên náo.
Bên ngoài phòng trồng đầy các cây trúc xanh mướt, lộ ra chủ nhân cực kỳ thích thú.
Vào bên trong, sau khi chủ và khách cùng ngồi xuống, Hồ Sư Ước đích thân pha trà.
Ông lão tuổi đã cao, nhưng hành động khỏe mạnh, hào phóng lỗi lạc, ngược lại khắc sâu vào tim Lý Dục Thần.
Vì vậy, Lý Dục Thần cũng không vòng vo nói ra mục đích mình đến đây.
Hồ Sư Ước nghe xong liền cười ha ha: “Hóa ra là vậy, không phải chỉ là chút Hoàng Tinh sao, đây là đồ tốt, nhưng cũng phải xem ở trong tay ai”.
Nói xong liền gọi điện thoại: “Tu Nhất, con đi đến kho vật phẩm quý mang khối Hoàng Tinh lớn 500 năm qua đây”.
Ba người cùng nhau uống trà nói chuyện.
Một lúc sau, Hồ Tu Nhất đi vào, còn dẫn theo hai người cầm một cái rương gỗ, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Bố, con mang Hoàng Tinh qua rồi”.
Hồ Tu Nhất nhìn thấy Lý Dục Thần liền sửng sốt.
“Bố, bố bảo con mang Hoàng Tinh qua, chẳng lẽ là muốn cho hắn?”
“Bố, hắn là tên lừa đảo!”
Chương 187: Âm Dương Cửu Châm
Tôn Thanh Lam và Hồ Sư Ước cùng sửng sốt, không rõ Hồ Tu Nhất lấy lý do gì để nói Lý Dục Thần là kẻ lừa đảo.
Lý Dục Thần chỉ cười mà không nói.
Hồ Sư Ước tức giận nói: “Nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao cậu Lý lại là kẻ lừa đảo được cơ chứ!”
Hồ Tu Nhất thấy ông cụ nhà mình tức giận thì cũng hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì nói:
“Bố, lúc nãy tên đó vừa vào phòng làm việc của con, muốn lấy Hoàng Tinh, còn nói cái gì mà quen biết với bác cả, sau khi bị con vạch trần thì lại nói dùng y thuật để trao đổi. Bố nghe xem, dùng y thuật để đổi thuốc của Đồng Khánh Đường chúng ta, nghe có buồn cười không!”
Ông ta lại cười lạnh với Lý Dục Thần, nói: “Thế nào, không lừa được tôi nên chạy tới chỗ bố tôi lừa gạt hả?”
“Câm miệng!”
Hồ Sư Ước bừng bừng lửa giận, hơn nữa địa vị của ông ta ở nhà họ Hồ từ trước đến nay chỉ nói một là không ai dám nói hai, âm thanh vừa cất lên đã khiến Hồ Tu Nhất hoảng sợ.
“Cậu Lý, thật sự ngại quá, họ Hồ tôi không biết dạy con, khiến cậu chê cười rồi”.
Hồ Sư Ước đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lý Dục Thần một cái.
“Bố…” Hồ Tu Nhất quỳnh lên nói: “Bố làm cái gì vậy, nó có nhận nổi không?”
Lý Dục Thần giơ tay đỡ lấy Hồ Sư Ước, cười nói: “Hồ lão, không cần phải như vậy đâu. Giám đốc Hồ nói cũng đúng, mặt tôi không có ghi chữ gì, lại tới đây đòi đồ gia truyền của nhà họ Hồ, nếu là tôi thì chắc tôi cũng nghĩ đây là kẻ lừa đảo”.
Nói xong bèn cười ha hả.
Hồ Sư Ước thấy Lý Dục Thần không tức giận thì cũng cười sang sảng.
Ông ta đi tới, bảo nhân viên mở thùng gỗ ra.
Trong thùng là một nhánh Hoàng Tinh lớn, nhánh nhánh cành cành chi chít, đan xen chia ra nhiều hướng khác nhau.
“Hoàng Tinh này có hơn năm trăm năm tuổi, vốn nặng một trăm ba mươi lăm cân, trăm năm qua đã sử dụng hết gần nửa, còn thừa bảy mươi mấy cân. Cậu Lý có thể kiểm tra hàng một chút, xem số năm tuổi và số cân có đủ dùng hay không”.
Hồ Tu Nhất căng thẳng nói: “Bố, bố không thể đưa Hoàng Tinh cho tên này! Đó là Hoàng Tinh năm trăm năm, giá trị hơn tỷ đấy!”
Hồ Sư Ước tức giận: “Trong mắt con ngoài tiền ra thì còn cái gì? Giá trị hơn tỷ hả? Con đừng quên, Hoàng Tinh là thuốc, mà thuốc thì dùng để chữa bệnh cứu người, chứ không phải để lấy lời! Tổ huấn của nhà họ Hồ chúng ta là không lừa gạt, giữ mình, không quan tâm đến tiền bạc, chẳng lẽ con đã quên hết rồi?”
“Con… Con không dám!”, Hồ Tu Nhất cúi đầu nói: “Nhưng mà… Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Nếu lỡ đâu tên này là kẻ lừa đảo thật thì sao?”, Hồ Tu Nhất bất chấp nói: “Lúc nãy tên đó còn nói sẽ dùng y thuật của mình để trao đổi, con hỏi lại là dùng y thuật gì là biết ngay tên này lừa đảo rồi”.
Hồ Tu Nhất nghĩ, nếu Lý Dục Thần không thừa nhận những lời mình vừa nói thì chứng tỏ anh là kẻ lừa đảo, Hồ Tu Nhất lại không sợ đối chất, thư ký và trợ lý của ông ta đều có thể chứng minh.
Nếu Lý Dục Thần thừa nhận mình có nói, thì phải lấy ra được y thuật để trao đổi. Dùng y thuật để trao đổi đồ gia truyền của nhà họ Hồ trước mặt bố anh ta, đúng là nực cười.
“Con…”, Hồ Sư Ước tức đến mức tay run hết cả lên, hận không thể nhào tới cho ông ta một cái tát.
Lý Dục Thần đi tới chỗ thùng, nhìn Hoàng Tinh bên trong.
Đúng là đồ tốt, Hồ Tu Nhất nói nó có giá trị hơn tỷ chắc cũng đã giảm bớt rồi.
Hoàng Tinh hơn năm trăm năm, đừng nói là trị bệnh cứu người, dù tiên gia có dùng để chế thuốc cũng có tác dụng như thường.
“Hồ lão, đúng là tôi có nói mình sẽ dùng y thuật để đổi, tôi nói lời giữ lời”.
Ánh mắt Hồ Sư Ước lại hiện lên vẻ hào hứng.
Ông ta không biết rốt cuộc y thuật của Lý Dục Thần ghê gớm đến mức nào, nhưng chỉ với một phen ngân châm trừ cổ lúc nãy thôi, mấy trăm năm qua nhà họ Hồ không một ai biết.
Nhưng ông ta vẫn lắc đầu nói: “Không được, tôi không thể lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Hồ lão, không sao, nó không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà là trao đổi ngang giá”.
Hồ Tu Nhất lại cười lạnh, thầm nói giả vờ đi! Tiếp tục giả vờ đi! Để tôi xem cậu có thể giả vờ tới khi nào!
Lý Dục Thần lại hỏi: “Sở trường của nhà họ Hồ ắt hẳn là Thiên Kim Yếu Lược và Âm Dương Cửu Châm đúng không?”
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Đúng vậy”.
“Thiên Kim Yếu Lược được truyền từ Y Thánh xuống, được rất nhiều danh y các đời đại sử dụng, tôi sẽ không đánh giá. Nói về Âm Dương Cửu Châm đi”, Lý Dục Thần nói.
Hồ Sư Ước giật mình, Âm Dương Cửu Châm là bí truyền của nhà họ Hồ, chỉ có gia chủ các đời cùng với nhân tài có tài năng thiên bẩm cực kỳ xuất sắc mới được học. Châm pháp này cực kỳ huyền ảo, người ngoài không thể biết được.
“Mong cậu Lý chỉ bảo cho”.
“Âm Dương Cửu Châm vốn có mười ba châm đúng chứ?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chương 188: Cao nhân!
Hồ Tu Nhất cười ha hả, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Giấu đầu lòi đuôi rồi chứ gì, bịa đặt, đúng là mánh khóe của lũ lừa đảo, đáng tiếc đây là y thuật, dù có chém bay cả gió thì cửu châm cũng chỉ là chín châm mà thôi, lấy đâu ra mười ba châm?”
Lý Dục Thần không nói một lời nào, chỉ nhìn Hồ Sư Ước.
Lúc này Hồ Sư Ước như nổi lên cơn sóng thần.
Qua nửa ngày, mới nói: “Không sai, tổ tiên nhà họ Hồ truyền lại, là mười ba châm, đáng tiếc thời gian qua lâu nên thất truyền, thiếu đi bốn châm, biến thành cửu châm”.
“Cái gì?”, Hồ Tu Nhất chấn động há hốc miệng.
“Tôi sẽ giúp ông bổ sung đủ bốn châm kia, dùng nó để đổi Hoàng Tinh, Hồ lão, ông thấy vụ làm ăn này có ổn không?”, Lý Dục Thần cười nói.
Hồ Sư Ước vô cùng xúc động: “Cậu Lý, lời cậu nói là thật ư? Nhưng mà… Nhưng mà sao cậu lại biết được châm pháp bí truyền của nhà họ Hồ chúng tôi?”
“Bởi vì châm pháp mà tổ tiên ông truyền lại chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm, nguồn gốc từ Chúc Do Thuật, sau đó cảm thấy cái tên này không hay, dễ làm bệnh nhân sợ nên mới đổi thành Âm Dương Thập Tam Châm”.
Lý Dục Thần biết được chuyện này là vì tổ tiên nhà họ Hồ, cũng chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường là Hồ Lãnh Sơn vẫn chưa chết.
Ông ta dùng y nhập đạo, lúc tuổi già đã rời khỏi nhà, đến Côn Luân cầu tiên, sau đó rốt cuộc cũng lên được đỉnh Thiên Đô, bái Vân Dương Tử làm thầy.
Hồ Lãnh Sơn, là sư huynh của Lý Dục Thần.
Theo vai vế mà nói, Hồ Sư Ước còn phải gọi anh một tiếng ông.
Tất nhiên, anh không thể nói cho bọn họ biết chuyện này.
Chốn hồng trần, không phải ai cũng có tiên duyên.
Huống chi Hồ Lãnh Sơn cũng đã rời nhà hơn trăm năm, người nhiều tuổi nhất nhà họ Hồ cũng chưa chắc đã biết tới ông ta.
Nếu hôm nay không đến thăm quốc y quán Đồng Khánh Đường và viện bảo tàng, thấy được hình vẽ Hồ Lãnh Sơn cùng với công tích người sau ghi lại, có lẽ Lý Dục Thần cũng không biết Hồ Lãnh Sơn chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường.
Bây giờ đã biết, nhà họ Hồ Tiền Đường chính là đời sau của sư huynh Hồ Lãnh Sơn, thì tất nhiên Lý Dục Thần cũng phải quan tâm một hai.
Thế nên anh mới có thể đề nghị việc trao đổi y thuật lấy Hoàng Tinh trong văn phòng của Hồ Tu Nhất.
“Được rồi, để tôi truyền lại cho ông tâm pháp và khẩu quyết, ông đã học được chín châm, thì bốn châm còn lại có lẽ không quá khó khăn”.
Lý Dục Thần cầm cây châm trà trong ống trúc trên bàn, giả vờ như đó là ngân châm đặt trên tay, ngón tay xoa nhẹ, vừa làm mẫu vừa đọc bí quyết.
Làm xong một lượt lại thả châm trả về lại.
Lý Dục Thần đã ngồi xuống, cầm chén trà lên thong thả uống.
Hồ Sư Ước vẫn còn đứng đó, miệng không ngừng lặp lại khẩu quyết mà Lý Dục Thần vừa truyền cho, ngón tay bắt chước theo hành động của Lý Dục Thần.
Hơn nửa ngày mới dừng lại.
Hồ Sư Ước bỗng quỳ xuống trước mặt anh: “Cảm ơn cậu Lý đã truyền châm, hãy nhận lấy cái dập đầu của họ Hồ này. Tu Nhất, mau tới đây dập đầu với cậu Lý, đây là cái ân rất lớn cho nhà họ Hồ!”
Cuối cùng Hồ Tu Nhất cũng biết Lý Dục Thần không phải kẻ lừa gạt, thấy bố quỳ xuống thì cũng không dám đứng nữa.
Lý Dục Thần thản nhiên chấp nhận cái quỳ lạy của bọn họ.
Cái dập đầu này không phải là anh nhận, anh chỉ thay sư huynh Hồ Lãnh Sơn nhận.
Cha con nhà họ Hồ vẫn còn muốn dập đầu, nhưng Lý Dục Thần đã vươn tay, dùng sức mạnh hư không nâng hai người dậy.
Hai người bất giác đứng dậy, mới biết được thanh niên trước mặt này e rằng không chỉ đơn giản là có y thuật đáng gờm.
“Châm pháp này tôi truyền cho ông, sau khi học được thì gặp tình huống giống bà Cao lúc này, dù không biết đó là trùng độc thì ông cũng có thể dùng châm thuật ép cổ trùng bên trong ra. Nhưng hai người phải nhớ kỹ, châm này không phải người tài thì không được truyền, không phải bệnh lạ thì không được trị, nhất quyết không được lạm dụng nếu không ắt sẽ gặp tai ương”.
“Rõ, xin nghe lời dạy bảo của cậu”, Hồ Sư Ước lại dùng lễ của sư đồ.
“Được rồi, tôi đi trước, sau này nhà họ Hồ gặp chuyện gì có thể tìm tôi”.
Dứt lời bèn đứng dậy rời đi.
Hồ Tu Nhất vội nói: "Này cậu, Hoàng Tinh của cậu này, hay là tôi tìm người mang đến tận nhà cho cậu nha?”
“Không cần”, Lý Dục Thần đi tối chỗ thùng, giơ tay bẻ một khối to: “Tôi chỉ cần từng này là đủ rồi”.
Nói xong bèn sải bước đi.
Hồ Tu Nhất nhìn thùng Hoàng Tinh, nhớ tới thái độ của mình với Lý Dục Thần ban nãy, mặt chợt đỏ lên, mặt đầy hổ thẹn.
“Bố, cậu Lý đó rốt cuộc là ai?”
“Cao nhân!”, Hồ Sư Ước nói.
Chương 189: Gặp lại người quen
Lý Dục Thần không nhắc tới Hồ Vân Thiên với Hồ Sư Ước, bởi vì anh cảm thấy chuyện này còn có chút kỳ quái.
Ấn tượng của anh với Hồ Sư Ước không tệ, cũng không muốn người này đau lòng vì chuyện cũ.
Ra khỏi Đồng Khánh Đường, Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Mã Sơn, bảo anh ta lái xe tới đón.
Mã Sơn nói mình có chút chuyện, đến tối mới đi được, bảo anh vội thì có thể bắt xe đi trước.
Lý Dục Thần nghe thấy giọng Mã Sơn có gì đó không đúng bèn hỏi anh ta ở đâu.
Mã Sơn nói mình ở bệnh viện Tam.
Lý Dục Thần lập tức kêu một chiếc xe chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, trông thấy Mã Sơn bên ngoài phòng cấp cứu.
Ngoài Mã Sơn thì còn một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi.
Lý Dục Thần thấy khá quen mắt.
Mã Sơn nói: “Đây là dì Tình, em không nhận ra hả? Lúc trước dì ấy bán bánh trứng gà bên kia đường của đại viện đấy”.
Lúc này Lý Dục Thần mới nhớ ra.
Thuở nhỏ, bọn họ ở trong một đại viện cũ nát, đối diện đại viện có một con ngõ nhỏ. Người phụ nữ này bày bán bánh ở đó, mỗi buổi sáng lại thấy dì ấy đứng bán bánh trứng gà. Người lớn gọi là A Tình, còn trẻ con thì gọi là dì Tình.
Khi đó, bọn họ chỉ ngửi thấy mùi bánh trứng gà thôi đã chảy cả nước dãi.
Dì Tình dọn quán thì thường dùng số bột mì còn lại để tráng mấy cái bánh thật dày, chia cho mấy đứa nhỏ bọn họ, không thu tiền.
Chồng dì Tình là lính xuất ngũ, lúc tham gia quân ngũ đã bị thương, chân khập khiễng, đi làm bảo vệ cho một nhà xưởng ở gần đó.
Có một lần, Mã Sơn đánh nhau với người ta, bị người chặn trong ngõ cụt, đúng lúc chồng dì Tình đi ngang qua cứu được.
Sau đó dì Tình chuyển đi, cũng không biết là chuyển đi đâu.
Nhưng Mã Sơn vẫn luôn nhớ tới bọn họ.
“Thì ra là dì Tình!", Lý Dục Thần nhớ tới chuyện ngày xưa, trong lòng cũng thấy ấm áp: “Bây giờ cháu vẫn còn nhớ hương vị của món bánh trứng gà đó”.
“Mới đó mà mấy đứa đã lớn thế này rồi!”, dì Tình cũng rất vui, nhưng có thể thấy trong ánh mắt dì ấy có vẻ sầu lo.
Lý Dục Thần bèn hỏi Mã Sơn xem đã xảy ra chuyện gì.
Mã Sơn nói: “Dì Tình làm bảo mẫu ở gần đây, con gái chủ nhà bị chó cắn, mới xử lý miệng vết thương, tiêm ngừa dại, bây giờ vẫn còn đang chờ theo dõi”.
Lý Dục Thần theo Mã Sơn vào phòng theo dõi.
Cô bé nằm trên giường chừng năm, sáu tuổi, trên đầu và trên cánh tay quấn đầy băng gạc, trông có vẻ nghiêm trọng.
Lúc này cô bé đang ngủ, trong lúc ngủ mơ màng vẫn còn vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng cầm tay cô bé.
Cô gái nhỏ dần bình tĩnh lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Dì Tình ở lại chăm sóc đứa nhỏ, Lý Dục Thần và Mã Sơn thì ra ngoài.
Mã Sơn kể lại cho Lý Dục Thần chuyện xảy ra.
Chuyện là, dì Tình dẫn cô bé đi dạo trong công viên Hồ Tân, một người phụ nữ dẫn chó đi dạo, đó là một con poodle cỡ lớn, rất cao lớn, không có rọ mõm và dây dắt.
Cô bé nhỏ chưa gặp được con chó nào như thế nên cứ tưởng là lạc đà Alpaca, bèn đi tới sờ sờ.
Dì Tình cứ nghĩ con chó này cũng hiền, chủ con chó ở ngay bên cạnh, sẽ không sao.
Nào ngờ cô bé mới sờ mấy cái thì con chó đã nhào tới cắn người.
Khi đó dì Tình chỉ muốn cứu đứa bé, trong tình huống khẩn cấp đã đá con chó kia một cái, kết quả là bị chủ nó đánh.
Người đó thốt lên rằng chó của mình còn quý giá hơn cả mạng của dì Tình và cô bé kia, nếu chó nhà mình xảy ra chuyện gì thì sẽ lấy mạng dì Tình.
Sau đó dẫn chó của mình đi như không có gì xảy ra.
Hôm nay Mã Sơn rảnh rỗi không làm gì bèn đi dạo trong công viên Hồ Tân, đúng lúc gặp dì Tình ôm đứa bé đang đứng bắt xe.
Bọn họ đang trò chuyện bên này thì một nam một nữ lo lắng chạy vào phòng cấp cứu.
Vào phòng theo dõi, thấy cô bé thì người phụ nữ lo lắng gọi: “Thiển Thiển, con sao rồi? Thiển Thiển, con không sao chứ hu hu hu…”
Cô bé bị đánh thức, bèn gọi: “Mẹ!”
Người phụ nữ đó bỗng xoay người, mắng dì Tình rất to: “Bà làm việc kiểu gì thế? Sao lại để Thiển Thiển bị cắn thành ra thế này? Bà có biết làm bảo mẫu hay không vậy? Nếu đứa nhỏ có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho bà!”
Dì Tình cúi đầu, vẫn cố nói: “Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”
Thái độ của người phụ nữ khiến cô bé nhỏ sợ khóc toáng lên: “Mẹ, đừng mắng dì mà, không phải lỗi của dì đâu, hu hu… Là Thiển Thiển không ngoan, không nên sờ chó…”
Mã Sơn không nhịn được, nói: “Này, lẽ ra cô nên tính sổ với người nuôi chó chứ không phải là ở đây trách móc bảo mẫu”.
“Liên quan gì tới anh!”, người phụ nữ hung hăng trừng mắt nhìn Mã Sơn một cái.
Chương 190: Ý chí của người làm lính
Dì Tình vội vàng nói: “Là cậu ấy đưa chúng tôi đến bệnh viện”.
Lúc này người phụ nữ mới thoáng dịu đi đôi chút, nói với người đàn ông đi cùng mình: “Anh lấy ít tiền đưa anh ta đi”.
Người đàn ông nói với Mã Sơn: “Tôi cũng không mang theo tiền mặt, tôi đưa điện thoại của mình cho anh nhé”.
Mã Sơn nổi giận nói: “Ai cần tiền của anh?”
Người đàn ông nọ cũng thành thật cất điện thoại di động đi, người phụ nữ kia lại mỉa mai: “Không cần tiền thì anh ở lại đây làm gì?”
Mã Sơn thật sự nổi giận rồi, nắm đấm cũng đã siết rất chặt.
Lý Dục Thần khẽ vỗ nhẹ bờ vai anh ta, nhắc anh ta tỉnh táo lại, nơi này là bệnh viện. Hơn nữa, tức giận với loại phụ nữ này không đáng.
Lúc này, điện thoại của dì Tình reo lên.
Dì ấy nghe điện thoại, mới nói vài câu mà mặt đã tái nhợt, vội nói: “Tôi tới ngay! Tới ngay!”
Mã Sơn hỏi dì ấy làm sao thế.
Dì Tình nói: “Chồng dì đi thăm dò thử, muốn tìm người chủ con chó để đòi bồi thường, bị người ta đánh rồi”.
“Cái gì, ở đâu?”
“Nói là ở câu lạc bộ Hồ Tân”.
“Đi”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng nhau theo dì Tình đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi bệnh viện, bố của cô bé kia đã đuổi tới.
“Tôi đi theo mọi người”, anh ta nói: “Dù sao cũng vì con gái tôi nên mới xảy ra chuyện. Hơn nữa cái nơi như câu lạc bộ đó, mọi người đi cũng không biết phải xử lý thế nào”.
Mã Sơn và Lý Dục Thần gật đầu, người đàn ông này vẫn còn chút quân tử.
Người đó lái chiếc Mercedes-Benz, chở bọn họ đến câu lạc bộ Hồ Tân.
Dọc đường đi, bọn họ trò chuyện với mau mới biết người đàn ông kia tên Dương Tùng, là tổng giám đốc khách sạn Lâm Hồ. Vợ anh ta tên Ngô Tư Tư, mở một quán cà phê bên cạnh khách sạn.
Thì ra dì Tình và chồng dì ấy đều làm công trong khách sạn Lâm Hồ, dì ấy dọn vệ sinh, chồng dì là bảo vệ.
Sau đó thấy dì ấy chịu khó, lại sạch sẽ, Dương Tùng mới mời về nhà làm bảo mẫu, giúp anh ta chăm sóc con gái.
Dì Tình đã làm cho nhà anh ta hơn một năm, vẫn luôn làm rất tốt.
“Tính vợ tôi là như thế, ngoài miệng khó chịu như vậy thôi, mọi người đừng chấp nhất làm gì”, Dương Tùng nói.
Mã Sơn nhìn Dương Tùng với ánh mắt thương hại: “Anh cũng không dễ dàng gì nhỉ!”
Dương Tùng thở dài nói: “Hầy, món mình chọn, dù thế nào cũng phải ăn cho hết thôi. Người ấy mà, vào quán cơm rồi mới biết nó ngon hay dở. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ăn quá nhiều món vừa thơm, vừa ngon, đắng cay ngọt bùi rồi cũng ngấy. Thứ ăn mãi mãi không ngán chính là cơm!”
…
Xe đến câu lạc bộ Hồ Tân.
Dương Tùng gọi điện thoại, sau đó quẹt thẻ thành viên, trực tiếp đi vào.
Trong phòng riêng, bọn họ gặp được chồng dì Tình, Hứa Quốc Lập.
Hứa Quốc Lập ngồi trên sô pha, mặt bị đánh sưng phù, khóe môi dính máu, một chân duỗi thẳng, trông có vẻ không cử động được.
Dì Tình thấy chồng mình bị đánh thành như vậy thì suýt chút nữa khóc òa lên, ngồi xuống bên cạnh thân thiết hỏi: “Ông Hứa, ông sao rồi? Sao bọn họ có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ?”
Hứa Quốc Lập an ủi: “Không sao, ngày xưa chồng bà trong quân đội đã rèn được cơ thể bằng sắt bằng thép, chút thương tích đó chẳng đáng là gì”.
Lúc này dì Tình mới thoáng yên tâm.
Mã Sơn lên tiếng gọi: “Chú Quốc Lập!”
Hứa Quốc Lập không nhận ra anh ta.
Dì Tình giới thiệu: “Ông còn nhớ hồi ở thành phố Hòa, có mấy đứa nhỏ trong đại viện cũ bên kia đường không? Đây là Mã Sơn, hồi đó còn gọi là Đại Mã Hầu. Còn đây nữa, thằng Lý, cháu của ông anh Hữu Toàn”.
Hứa Quốc Lập “à” một tiếng: “Lớn thế này rồi đấy à? Đại Mã Hầu, Tiểu Lý…”
Nói xong lại muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định đứng dậy đã ngồi trở về. Ôm cái chân duỗi thẳng kia nhe răng.
“Ông Hứa, ông sao vậy?”, dì Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Dục Thần đi tới xem xét, sờ thử chân Hứa Quốc Lập.
Chân đã gãy rồi, đùi gãy mất, xương bánh chè cũng vỡ nát.
Lý Dục Thần nhớ rõ, Hứa Quốc Lập từng bị thương, chân cũng khập khiễng rồi.
Kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cố tình đánh vào chỗ vết thương cũ, khiến vết thương càng trở nên nặng hơn.
Vết thương lâu đến mấy chục năm, cộng thêm vết thương mới, bị thương thế này rất khó để chữa trị.
Trễ một chút thôi cái chân này của ông ấy sẽ bị phế, có thể sẽ phải cắt bỏ.
Hứa Quốc Lập gắng gượng đến bây giờ vẫn có thể tươi cười trước mặt dì Tình, đúng là ý chí sắt đá của người từng làm lính.
Cao Tử Hạng đấm vào tường: “Tôi hiểu rồi, người bọn họ muốn đối phó là tôi, vợ tôi chẳng qua chỉ là chịu thay cho tôi mà thôi”.
Lý Dục Thần không nói gì nữa.
Thân phận như Cao Tử Hạng, đối thủ cạnh tranh và kẻ thủ chắc chắn không ít.
Ngay cả nội bộ nhà họ Cao nói không chừng cũng có người mong đợi ông ta chết.
Chuyện này Lý Dục Thần không muốn nhúng tay vào, nhà họ Cao không phải nhà họ Lâm, không liên quan đến anh.
Chuyện đã nói rõ ràng, Lý Dục Thần chỉ vào con trùng độc trên khung cửa và nói: “Trong cơ thể vợ ông còn có trứng trùng, giết chết con trùng này, những trứng trùng kia sẽ chết, dần dần được bài tiết ra ngoài. Nhưng giết con trùng này, tất nhiên sẽ kinh động đến người nuôi trùng độc. Ông tự quyết định đi”.
Cao Tử Hạng không chút nghĩ ngợi nói: “Vợ tôi chịu tội thay tôi, tôi không thể khiến cô ấy chịu khổ thêm, cứu người trước, còn ai là người hạ trùng độc, về tôi sẽ điều tra dần”.
Lý Dục Thần rất khen ngợi lựa chọn của Cao Tử Hạng, anh gật đầu, nhẹ nhàng giơ tay, con trùng độc treo trên khung cửa vài cái rồi không nhúc nhích nữa.
“Trùng độc đã chết, các người giúp bà ấy chăm sóc thông thường là được”.
Cao Tử Hạng nói: “Cậu Lý, cậu cứu vợ tôi một mạng, thật sự không biết nên cảm ơn thế nào, cậu muốn gì cứ nói, chỉ cần Cao mỗ có thể làm được, tuyệt đối không nói hai lời”.
Tôn Thanh Lam mặt lộ vẻ vui mừng, đây chính là lão đại nhà họ Cao, người đứng đầu nhà đó. Lời ông ta nói gần như đại diện cho toàn bộ nhà họ Cao.
Đây chính là gia tộc lớn thứ hai Tiền Đường công nhận.
Lý Dục Thần dĩ nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng anh không có cầu xin gì với nhà họ Cao, lạnh nhạt nói: “Đây là cơ duyên của phu nhân đây, tôi chỉ thuận tay làm mà thôi, ông Cao không cần nhắc đến. Giang hồ đường xa, tương lai tự khắc có ngày gặp lại”.
Người trong phòng bệnh đã sớm bội phục sát đất y thuật của Lý Dục Thần.
Lời anh vừa dứt, ngay cả Hồ Sư Ước, ánh mắt vị lão quốc y Tiền Đường này nhìn về phía anh cũng tràn đầy kính nể.
Cao Tử Hạng chắp tay: “Cậu Lý đại nhân đại nghĩa, tôi bội phục trong lòng, ngày sau nếu cậu có gì sai khiến, cứ đến nhà họ Cao Tiền Đường tìm tôi, Cao mỗ cũng sẽ gắng hết sức”.
“Ông Cao khách sáo rồi!”
Lý Dục Thần cảm thấy trên người Cao Tử Hạng của một luồng hào khí giang hồ, ngược lại có thể giao lưu được.
Nhà họ Cao ở Tiền Đường là gia tộc lớn số một số hai, về sau khi thành lập tập đoàn Kinh Lý, không thể không giao thiệp.
Hồ Sư Ước cười nói: “Hôm nay lão hủ đúng là mở rộng tầm mắt! Cậu Lý tuổi còn trẻ đã có y thuật cao siêu, lại không màng danh lợi, quả thật đúng là may mắn của chúng tôi”.
Lại nói: “Vậy hãy để bà Cao nghỉ ngơi cho tốt, mấy vị qua văn phòng của tôi uống trà đi”.
Cao Tử Hạng nói: “Ông Hồ, tôi không đi, chuyện vợ tôi bị người ta hạ trùng độc, tôi phải lập tức quay về kiểm tra. Ngoài ra, xin các vị giúp tôi giữ bí mật, chuyện này tôi không muốn để người khác biết”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Yên tâm, nơi này ngoại trừ Lam Thanh và cậu Lý, tất cả đều là học trò thân tín của tôi, tôi đảm bảo bọn họ sễ không ra ngoài nói linh tinh”.
Cao Tử Hạng cảm ơn Hồ Sư Ước, trao đổi phương thức liên lạc với Lý Dục Thần, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lý Dục Thần liền theo Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đến phòng làm việc của ông ta.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra là phòng riêng nghỉ ngơi của ông ta.
Cách Quốc Y Quán mấy cái sân, vì vậy không nghe thấy được tiếng huyên náo.
Bên ngoài phòng trồng đầy các cây trúc xanh mướt, lộ ra chủ nhân cực kỳ thích thú.
Vào bên trong, sau khi chủ và khách cùng ngồi xuống, Hồ Sư Ước đích thân pha trà.
Ông lão tuổi đã cao, nhưng hành động khỏe mạnh, hào phóng lỗi lạc, ngược lại khắc sâu vào tim Lý Dục Thần.
Vì vậy, Lý Dục Thần cũng không vòng vo nói ra mục đích mình đến đây.
Hồ Sư Ước nghe xong liền cười ha ha: “Hóa ra là vậy, không phải chỉ là chút Hoàng Tinh sao, đây là đồ tốt, nhưng cũng phải xem ở trong tay ai”.
Nói xong liền gọi điện thoại: “Tu Nhất, con đi đến kho vật phẩm quý mang khối Hoàng Tinh lớn 500 năm qua đây”.
Ba người cùng nhau uống trà nói chuyện.
Một lúc sau, Hồ Tu Nhất đi vào, còn dẫn theo hai người cầm một cái rương gỗ, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Bố, con mang Hoàng Tinh qua rồi”.
Hồ Tu Nhất nhìn thấy Lý Dục Thần liền sửng sốt.
“Bố, bố bảo con mang Hoàng Tinh qua, chẳng lẽ là muốn cho hắn?”
“Bố, hắn là tên lừa đảo!”
Chương 187: Âm Dương Cửu Châm
Tôn Thanh Lam và Hồ Sư Ước cùng sửng sốt, không rõ Hồ Tu Nhất lấy lý do gì để nói Lý Dục Thần là kẻ lừa đảo.
Lý Dục Thần chỉ cười mà không nói.
Hồ Sư Ước tức giận nói: “Nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao cậu Lý lại là kẻ lừa đảo được cơ chứ!”
Hồ Tu Nhất thấy ông cụ nhà mình tức giận thì cũng hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì nói:
“Bố, lúc nãy tên đó vừa vào phòng làm việc của con, muốn lấy Hoàng Tinh, còn nói cái gì mà quen biết với bác cả, sau khi bị con vạch trần thì lại nói dùng y thuật để trao đổi. Bố nghe xem, dùng y thuật để đổi thuốc của Đồng Khánh Đường chúng ta, nghe có buồn cười không!”
Ông ta lại cười lạnh với Lý Dục Thần, nói: “Thế nào, không lừa được tôi nên chạy tới chỗ bố tôi lừa gạt hả?”
“Câm miệng!”
Hồ Sư Ước bừng bừng lửa giận, hơn nữa địa vị của ông ta ở nhà họ Hồ từ trước đến nay chỉ nói một là không ai dám nói hai, âm thanh vừa cất lên đã khiến Hồ Tu Nhất hoảng sợ.
“Cậu Lý, thật sự ngại quá, họ Hồ tôi không biết dạy con, khiến cậu chê cười rồi”.
Hồ Sư Ước đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lý Dục Thần một cái.
“Bố…” Hồ Tu Nhất quỳnh lên nói: “Bố làm cái gì vậy, nó có nhận nổi không?”
Lý Dục Thần giơ tay đỡ lấy Hồ Sư Ước, cười nói: “Hồ lão, không cần phải như vậy đâu. Giám đốc Hồ nói cũng đúng, mặt tôi không có ghi chữ gì, lại tới đây đòi đồ gia truyền của nhà họ Hồ, nếu là tôi thì chắc tôi cũng nghĩ đây là kẻ lừa đảo”.
Nói xong bèn cười ha hả.
Hồ Sư Ước thấy Lý Dục Thần không tức giận thì cũng cười sang sảng.
Ông ta đi tới, bảo nhân viên mở thùng gỗ ra.
Trong thùng là một nhánh Hoàng Tinh lớn, nhánh nhánh cành cành chi chít, đan xen chia ra nhiều hướng khác nhau.
“Hoàng Tinh này có hơn năm trăm năm tuổi, vốn nặng một trăm ba mươi lăm cân, trăm năm qua đã sử dụng hết gần nửa, còn thừa bảy mươi mấy cân. Cậu Lý có thể kiểm tra hàng một chút, xem số năm tuổi và số cân có đủ dùng hay không”.
Hồ Tu Nhất căng thẳng nói: “Bố, bố không thể đưa Hoàng Tinh cho tên này! Đó là Hoàng Tinh năm trăm năm, giá trị hơn tỷ đấy!”
Hồ Sư Ước tức giận: “Trong mắt con ngoài tiền ra thì còn cái gì? Giá trị hơn tỷ hả? Con đừng quên, Hoàng Tinh là thuốc, mà thuốc thì dùng để chữa bệnh cứu người, chứ không phải để lấy lời! Tổ huấn của nhà họ Hồ chúng ta là không lừa gạt, giữ mình, không quan tâm đến tiền bạc, chẳng lẽ con đã quên hết rồi?”
“Con… Con không dám!”, Hồ Tu Nhất cúi đầu nói: “Nhưng mà… Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Nếu lỡ đâu tên này là kẻ lừa đảo thật thì sao?”, Hồ Tu Nhất bất chấp nói: “Lúc nãy tên đó còn nói sẽ dùng y thuật của mình để trao đổi, con hỏi lại là dùng y thuật gì là biết ngay tên này lừa đảo rồi”.
Hồ Tu Nhất nghĩ, nếu Lý Dục Thần không thừa nhận những lời mình vừa nói thì chứng tỏ anh là kẻ lừa đảo, Hồ Tu Nhất lại không sợ đối chất, thư ký và trợ lý của ông ta đều có thể chứng minh.
Nếu Lý Dục Thần thừa nhận mình có nói, thì phải lấy ra được y thuật để trao đổi. Dùng y thuật để trao đổi đồ gia truyền của nhà họ Hồ trước mặt bố anh ta, đúng là nực cười.
“Con…”, Hồ Sư Ước tức đến mức tay run hết cả lên, hận không thể nhào tới cho ông ta một cái tát.
Lý Dục Thần đi tới chỗ thùng, nhìn Hoàng Tinh bên trong.
Đúng là đồ tốt, Hồ Tu Nhất nói nó có giá trị hơn tỷ chắc cũng đã giảm bớt rồi.
Hoàng Tinh hơn năm trăm năm, đừng nói là trị bệnh cứu người, dù tiên gia có dùng để chế thuốc cũng có tác dụng như thường.
“Hồ lão, đúng là tôi có nói mình sẽ dùng y thuật để đổi, tôi nói lời giữ lời”.
Ánh mắt Hồ Sư Ước lại hiện lên vẻ hào hứng.
Ông ta không biết rốt cuộc y thuật của Lý Dục Thần ghê gớm đến mức nào, nhưng chỉ với một phen ngân châm trừ cổ lúc nãy thôi, mấy trăm năm qua nhà họ Hồ không một ai biết.
Nhưng ông ta vẫn lắc đầu nói: “Không được, tôi không thể lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Hồ lão, không sao, nó không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà là trao đổi ngang giá”.
Hồ Tu Nhất lại cười lạnh, thầm nói giả vờ đi! Tiếp tục giả vờ đi! Để tôi xem cậu có thể giả vờ tới khi nào!
Lý Dục Thần lại hỏi: “Sở trường của nhà họ Hồ ắt hẳn là Thiên Kim Yếu Lược và Âm Dương Cửu Châm đúng không?”
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Đúng vậy”.
“Thiên Kim Yếu Lược được truyền từ Y Thánh xuống, được rất nhiều danh y các đời đại sử dụng, tôi sẽ không đánh giá. Nói về Âm Dương Cửu Châm đi”, Lý Dục Thần nói.
Hồ Sư Ước giật mình, Âm Dương Cửu Châm là bí truyền của nhà họ Hồ, chỉ có gia chủ các đời cùng với nhân tài có tài năng thiên bẩm cực kỳ xuất sắc mới được học. Châm pháp này cực kỳ huyền ảo, người ngoài không thể biết được.
“Mong cậu Lý chỉ bảo cho”.
“Âm Dương Cửu Châm vốn có mười ba châm đúng chứ?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chương 188: Cao nhân!
Hồ Tu Nhất cười ha hả, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Giấu đầu lòi đuôi rồi chứ gì, bịa đặt, đúng là mánh khóe của lũ lừa đảo, đáng tiếc đây là y thuật, dù có chém bay cả gió thì cửu châm cũng chỉ là chín châm mà thôi, lấy đâu ra mười ba châm?”
Lý Dục Thần không nói một lời nào, chỉ nhìn Hồ Sư Ước.
Lúc này Hồ Sư Ước như nổi lên cơn sóng thần.
Qua nửa ngày, mới nói: “Không sai, tổ tiên nhà họ Hồ truyền lại, là mười ba châm, đáng tiếc thời gian qua lâu nên thất truyền, thiếu đi bốn châm, biến thành cửu châm”.
“Cái gì?”, Hồ Tu Nhất chấn động há hốc miệng.
“Tôi sẽ giúp ông bổ sung đủ bốn châm kia, dùng nó để đổi Hoàng Tinh, Hồ lão, ông thấy vụ làm ăn này có ổn không?”, Lý Dục Thần cười nói.
Hồ Sư Ước vô cùng xúc động: “Cậu Lý, lời cậu nói là thật ư? Nhưng mà… Nhưng mà sao cậu lại biết được châm pháp bí truyền của nhà họ Hồ chúng tôi?”
“Bởi vì châm pháp mà tổ tiên ông truyền lại chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm, nguồn gốc từ Chúc Do Thuật, sau đó cảm thấy cái tên này không hay, dễ làm bệnh nhân sợ nên mới đổi thành Âm Dương Thập Tam Châm”.
Lý Dục Thần biết được chuyện này là vì tổ tiên nhà họ Hồ, cũng chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường là Hồ Lãnh Sơn vẫn chưa chết.
Ông ta dùng y nhập đạo, lúc tuổi già đã rời khỏi nhà, đến Côn Luân cầu tiên, sau đó rốt cuộc cũng lên được đỉnh Thiên Đô, bái Vân Dương Tử làm thầy.
Hồ Lãnh Sơn, là sư huynh của Lý Dục Thần.
Theo vai vế mà nói, Hồ Sư Ước còn phải gọi anh một tiếng ông.
Tất nhiên, anh không thể nói cho bọn họ biết chuyện này.
Chốn hồng trần, không phải ai cũng có tiên duyên.
Huống chi Hồ Lãnh Sơn cũng đã rời nhà hơn trăm năm, người nhiều tuổi nhất nhà họ Hồ cũng chưa chắc đã biết tới ông ta.
Nếu hôm nay không đến thăm quốc y quán Đồng Khánh Đường và viện bảo tàng, thấy được hình vẽ Hồ Lãnh Sơn cùng với công tích người sau ghi lại, có lẽ Lý Dục Thần cũng không biết Hồ Lãnh Sơn chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường.
Bây giờ đã biết, nhà họ Hồ Tiền Đường chính là đời sau của sư huynh Hồ Lãnh Sơn, thì tất nhiên Lý Dục Thần cũng phải quan tâm một hai.
Thế nên anh mới có thể đề nghị việc trao đổi y thuật lấy Hoàng Tinh trong văn phòng của Hồ Tu Nhất.
“Được rồi, để tôi truyền lại cho ông tâm pháp và khẩu quyết, ông đã học được chín châm, thì bốn châm còn lại có lẽ không quá khó khăn”.
Lý Dục Thần cầm cây châm trà trong ống trúc trên bàn, giả vờ như đó là ngân châm đặt trên tay, ngón tay xoa nhẹ, vừa làm mẫu vừa đọc bí quyết.
Làm xong một lượt lại thả châm trả về lại.
Lý Dục Thần đã ngồi xuống, cầm chén trà lên thong thả uống.
Hồ Sư Ước vẫn còn đứng đó, miệng không ngừng lặp lại khẩu quyết mà Lý Dục Thần vừa truyền cho, ngón tay bắt chước theo hành động của Lý Dục Thần.
Hơn nửa ngày mới dừng lại.
Hồ Sư Ước bỗng quỳ xuống trước mặt anh: “Cảm ơn cậu Lý đã truyền châm, hãy nhận lấy cái dập đầu của họ Hồ này. Tu Nhất, mau tới đây dập đầu với cậu Lý, đây là cái ân rất lớn cho nhà họ Hồ!”
Cuối cùng Hồ Tu Nhất cũng biết Lý Dục Thần không phải kẻ lừa gạt, thấy bố quỳ xuống thì cũng không dám đứng nữa.
Lý Dục Thần thản nhiên chấp nhận cái quỳ lạy của bọn họ.
Cái dập đầu này không phải là anh nhận, anh chỉ thay sư huynh Hồ Lãnh Sơn nhận.
Cha con nhà họ Hồ vẫn còn muốn dập đầu, nhưng Lý Dục Thần đã vươn tay, dùng sức mạnh hư không nâng hai người dậy.
Hai người bất giác đứng dậy, mới biết được thanh niên trước mặt này e rằng không chỉ đơn giản là có y thuật đáng gờm.
“Châm pháp này tôi truyền cho ông, sau khi học được thì gặp tình huống giống bà Cao lúc này, dù không biết đó là trùng độc thì ông cũng có thể dùng châm thuật ép cổ trùng bên trong ra. Nhưng hai người phải nhớ kỹ, châm này không phải người tài thì không được truyền, không phải bệnh lạ thì không được trị, nhất quyết không được lạm dụng nếu không ắt sẽ gặp tai ương”.
“Rõ, xin nghe lời dạy bảo của cậu”, Hồ Sư Ước lại dùng lễ của sư đồ.
“Được rồi, tôi đi trước, sau này nhà họ Hồ gặp chuyện gì có thể tìm tôi”.
Dứt lời bèn đứng dậy rời đi.
Hồ Tu Nhất vội nói: "Này cậu, Hoàng Tinh của cậu này, hay là tôi tìm người mang đến tận nhà cho cậu nha?”
“Không cần”, Lý Dục Thần đi tối chỗ thùng, giơ tay bẻ một khối to: “Tôi chỉ cần từng này là đủ rồi”.
Nói xong bèn sải bước đi.
Hồ Tu Nhất nhìn thùng Hoàng Tinh, nhớ tới thái độ của mình với Lý Dục Thần ban nãy, mặt chợt đỏ lên, mặt đầy hổ thẹn.
“Bố, cậu Lý đó rốt cuộc là ai?”
“Cao nhân!”, Hồ Sư Ước nói.
Chương 189: Gặp lại người quen
Lý Dục Thần không nhắc tới Hồ Vân Thiên với Hồ Sư Ước, bởi vì anh cảm thấy chuyện này còn có chút kỳ quái.
Ấn tượng của anh với Hồ Sư Ước không tệ, cũng không muốn người này đau lòng vì chuyện cũ.
Ra khỏi Đồng Khánh Đường, Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Mã Sơn, bảo anh ta lái xe tới đón.
Mã Sơn nói mình có chút chuyện, đến tối mới đi được, bảo anh vội thì có thể bắt xe đi trước.
Lý Dục Thần nghe thấy giọng Mã Sơn có gì đó không đúng bèn hỏi anh ta ở đâu.
Mã Sơn nói mình ở bệnh viện Tam.
Lý Dục Thần lập tức kêu một chiếc xe chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, trông thấy Mã Sơn bên ngoài phòng cấp cứu.
Ngoài Mã Sơn thì còn một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi.
Lý Dục Thần thấy khá quen mắt.
Mã Sơn nói: “Đây là dì Tình, em không nhận ra hả? Lúc trước dì ấy bán bánh trứng gà bên kia đường của đại viện đấy”.
Lúc này Lý Dục Thần mới nhớ ra.
Thuở nhỏ, bọn họ ở trong một đại viện cũ nát, đối diện đại viện có một con ngõ nhỏ. Người phụ nữ này bày bán bánh ở đó, mỗi buổi sáng lại thấy dì ấy đứng bán bánh trứng gà. Người lớn gọi là A Tình, còn trẻ con thì gọi là dì Tình.
Khi đó, bọn họ chỉ ngửi thấy mùi bánh trứng gà thôi đã chảy cả nước dãi.
Dì Tình dọn quán thì thường dùng số bột mì còn lại để tráng mấy cái bánh thật dày, chia cho mấy đứa nhỏ bọn họ, không thu tiền.
Chồng dì Tình là lính xuất ngũ, lúc tham gia quân ngũ đã bị thương, chân khập khiễng, đi làm bảo vệ cho một nhà xưởng ở gần đó.
Có một lần, Mã Sơn đánh nhau với người ta, bị người chặn trong ngõ cụt, đúng lúc chồng dì Tình đi ngang qua cứu được.
Sau đó dì Tình chuyển đi, cũng không biết là chuyển đi đâu.
Nhưng Mã Sơn vẫn luôn nhớ tới bọn họ.
“Thì ra là dì Tình!", Lý Dục Thần nhớ tới chuyện ngày xưa, trong lòng cũng thấy ấm áp: “Bây giờ cháu vẫn còn nhớ hương vị của món bánh trứng gà đó”.
“Mới đó mà mấy đứa đã lớn thế này rồi!”, dì Tình cũng rất vui, nhưng có thể thấy trong ánh mắt dì ấy có vẻ sầu lo.
Lý Dục Thần bèn hỏi Mã Sơn xem đã xảy ra chuyện gì.
Mã Sơn nói: “Dì Tình làm bảo mẫu ở gần đây, con gái chủ nhà bị chó cắn, mới xử lý miệng vết thương, tiêm ngừa dại, bây giờ vẫn còn đang chờ theo dõi”.
Lý Dục Thần theo Mã Sơn vào phòng theo dõi.
Cô bé nằm trên giường chừng năm, sáu tuổi, trên đầu và trên cánh tay quấn đầy băng gạc, trông có vẻ nghiêm trọng.
Lúc này cô bé đang ngủ, trong lúc ngủ mơ màng vẫn còn vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng cầm tay cô bé.
Cô gái nhỏ dần bình tĩnh lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Dì Tình ở lại chăm sóc đứa nhỏ, Lý Dục Thần và Mã Sơn thì ra ngoài.
Mã Sơn kể lại cho Lý Dục Thần chuyện xảy ra.
Chuyện là, dì Tình dẫn cô bé đi dạo trong công viên Hồ Tân, một người phụ nữ dẫn chó đi dạo, đó là một con poodle cỡ lớn, rất cao lớn, không có rọ mõm và dây dắt.
Cô bé nhỏ chưa gặp được con chó nào như thế nên cứ tưởng là lạc đà Alpaca, bèn đi tới sờ sờ.
Dì Tình cứ nghĩ con chó này cũng hiền, chủ con chó ở ngay bên cạnh, sẽ không sao.
Nào ngờ cô bé mới sờ mấy cái thì con chó đã nhào tới cắn người.
Khi đó dì Tình chỉ muốn cứu đứa bé, trong tình huống khẩn cấp đã đá con chó kia một cái, kết quả là bị chủ nó đánh.
Người đó thốt lên rằng chó của mình còn quý giá hơn cả mạng của dì Tình và cô bé kia, nếu chó nhà mình xảy ra chuyện gì thì sẽ lấy mạng dì Tình.
Sau đó dẫn chó của mình đi như không có gì xảy ra.
Hôm nay Mã Sơn rảnh rỗi không làm gì bèn đi dạo trong công viên Hồ Tân, đúng lúc gặp dì Tình ôm đứa bé đang đứng bắt xe.
Bọn họ đang trò chuyện bên này thì một nam một nữ lo lắng chạy vào phòng cấp cứu.
Vào phòng theo dõi, thấy cô bé thì người phụ nữ lo lắng gọi: “Thiển Thiển, con sao rồi? Thiển Thiển, con không sao chứ hu hu hu…”
Cô bé bị đánh thức, bèn gọi: “Mẹ!”
Người phụ nữ đó bỗng xoay người, mắng dì Tình rất to: “Bà làm việc kiểu gì thế? Sao lại để Thiển Thiển bị cắn thành ra thế này? Bà có biết làm bảo mẫu hay không vậy? Nếu đứa nhỏ có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho bà!”
Dì Tình cúi đầu, vẫn cố nói: “Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”
Thái độ của người phụ nữ khiến cô bé nhỏ sợ khóc toáng lên: “Mẹ, đừng mắng dì mà, không phải lỗi của dì đâu, hu hu… Là Thiển Thiển không ngoan, không nên sờ chó…”
Mã Sơn không nhịn được, nói: “Này, lẽ ra cô nên tính sổ với người nuôi chó chứ không phải là ở đây trách móc bảo mẫu”.
“Liên quan gì tới anh!”, người phụ nữ hung hăng trừng mắt nhìn Mã Sơn một cái.
Chương 190: Ý chí của người làm lính
Dì Tình vội vàng nói: “Là cậu ấy đưa chúng tôi đến bệnh viện”.
Lúc này người phụ nữ mới thoáng dịu đi đôi chút, nói với người đàn ông đi cùng mình: “Anh lấy ít tiền đưa anh ta đi”.
Người đàn ông nói với Mã Sơn: “Tôi cũng không mang theo tiền mặt, tôi đưa điện thoại của mình cho anh nhé”.
Mã Sơn nổi giận nói: “Ai cần tiền của anh?”
Người đàn ông nọ cũng thành thật cất điện thoại di động đi, người phụ nữ kia lại mỉa mai: “Không cần tiền thì anh ở lại đây làm gì?”
Mã Sơn thật sự nổi giận rồi, nắm đấm cũng đã siết rất chặt.
Lý Dục Thần khẽ vỗ nhẹ bờ vai anh ta, nhắc anh ta tỉnh táo lại, nơi này là bệnh viện. Hơn nữa, tức giận với loại phụ nữ này không đáng.
Lúc này, điện thoại của dì Tình reo lên.
Dì ấy nghe điện thoại, mới nói vài câu mà mặt đã tái nhợt, vội nói: “Tôi tới ngay! Tới ngay!”
Mã Sơn hỏi dì ấy làm sao thế.
Dì Tình nói: “Chồng dì đi thăm dò thử, muốn tìm người chủ con chó để đòi bồi thường, bị người ta đánh rồi”.
“Cái gì, ở đâu?”
“Nói là ở câu lạc bộ Hồ Tân”.
“Đi”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng nhau theo dì Tình đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi bệnh viện, bố của cô bé kia đã đuổi tới.
“Tôi đi theo mọi người”, anh ta nói: “Dù sao cũng vì con gái tôi nên mới xảy ra chuyện. Hơn nữa cái nơi như câu lạc bộ đó, mọi người đi cũng không biết phải xử lý thế nào”.
Mã Sơn và Lý Dục Thần gật đầu, người đàn ông này vẫn còn chút quân tử.
Người đó lái chiếc Mercedes-Benz, chở bọn họ đến câu lạc bộ Hồ Tân.
Dọc đường đi, bọn họ trò chuyện với mau mới biết người đàn ông kia tên Dương Tùng, là tổng giám đốc khách sạn Lâm Hồ. Vợ anh ta tên Ngô Tư Tư, mở một quán cà phê bên cạnh khách sạn.
Thì ra dì Tình và chồng dì ấy đều làm công trong khách sạn Lâm Hồ, dì ấy dọn vệ sinh, chồng dì là bảo vệ.
Sau đó thấy dì ấy chịu khó, lại sạch sẽ, Dương Tùng mới mời về nhà làm bảo mẫu, giúp anh ta chăm sóc con gái.
Dì Tình đã làm cho nhà anh ta hơn một năm, vẫn luôn làm rất tốt.
“Tính vợ tôi là như thế, ngoài miệng khó chịu như vậy thôi, mọi người đừng chấp nhất làm gì”, Dương Tùng nói.
Mã Sơn nhìn Dương Tùng với ánh mắt thương hại: “Anh cũng không dễ dàng gì nhỉ!”
Dương Tùng thở dài nói: “Hầy, món mình chọn, dù thế nào cũng phải ăn cho hết thôi. Người ấy mà, vào quán cơm rồi mới biết nó ngon hay dở. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ăn quá nhiều món vừa thơm, vừa ngon, đắng cay ngọt bùi rồi cũng ngấy. Thứ ăn mãi mãi không ngán chính là cơm!”
…
Xe đến câu lạc bộ Hồ Tân.
Dương Tùng gọi điện thoại, sau đó quẹt thẻ thành viên, trực tiếp đi vào.
Trong phòng riêng, bọn họ gặp được chồng dì Tình, Hứa Quốc Lập.
Hứa Quốc Lập ngồi trên sô pha, mặt bị đánh sưng phù, khóe môi dính máu, một chân duỗi thẳng, trông có vẻ không cử động được.
Dì Tình thấy chồng mình bị đánh thành như vậy thì suýt chút nữa khóc òa lên, ngồi xuống bên cạnh thân thiết hỏi: “Ông Hứa, ông sao rồi? Sao bọn họ có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ?”
Hứa Quốc Lập an ủi: “Không sao, ngày xưa chồng bà trong quân đội đã rèn được cơ thể bằng sắt bằng thép, chút thương tích đó chẳng đáng là gì”.
Lúc này dì Tình mới thoáng yên tâm.
Mã Sơn lên tiếng gọi: “Chú Quốc Lập!”
Hứa Quốc Lập không nhận ra anh ta.
Dì Tình giới thiệu: “Ông còn nhớ hồi ở thành phố Hòa, có mấy đứa nhỏ trong đại viện cũ bên kia đường không? Đây là Mã Sơn, hồi đó còn gọi là Đại Mã Hầu. Còn đây nữa, thằng Lý, cháu của ông anh Hữu Toàn”.
Hứa Quốc Lập “à” một tiếng: “Lớn thế này rồi đấy à? Đại Mã Hầu, Tiểu Lý…”
Nói xong lại muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định đứng dậy đã ngồi trở về. Ôm cái chân duỗi thẳng kia nhe răng.
“Ông Hứa, ông sao vậy?”, dì Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Dục Thần đi tới xem xét, sờ thử chân Hứa Quốc Lập.
Chân đã gãy rồi, đùi gãy mất, xương bánh chè cũng vỡ nát.
Lý Dục Thần nhớ rõ, Hứa Quốc Lập từng bị thương, chân cũng khập khiễng rồi.
Kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cố tình đánh vào chỗ vết thương cũ, khiến vết thương càng trở nên nặng hơn.
Vết thương lâu đến mấy chục năm, cộng thêm vết thương mới, bị thương thế này rất khó để chữa trị.
Trễ một chút thôi cái chân này của ông ấy sẽ bị phế, có thể sẽ phải cắt bỏ.
Hứa Quốc Lập gắng gượng đến bây giờ vẫn có thể tươi cười trước mặt dì Tình, đúng là ý chí sắt đá của người từng làm lính.