-
Chương 171-175
Chương 171: Đứng cùng chiến tuyến
Lý Dục Thần vỗ một chưởng vào hậu tâm của Lâm Mộng Đình, tay kia thì nhanh chóng điểm vào ba mươi sáu đại huyệt trên người cô.
Một luồng chân khí rót vào cơ thể Lâm Mộng Đình.
Như thể đang rót vào một luồng khí mát lạnh vào trong cơ thể cô.
Chút tỉnh táo bắt đầu xuất hiện lại trong đầu cô.
Cô nhớ tới những tâm phát và khẩu quyết mình vừa mới học được, cũng bất giác bắt đầu niệm theo.
Chân khí như dòng nước lũ bắt đầu cuộn trào trong cơ thể cô, mở khóa từng cánh cổng….
Miệng giếng trong sân, nơi đáy giếng bắt đầu dâng lên dòng nước ngầm mát mẻ tươi mới.
…
Chưởng môn Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Sinh luận võ cùng với cậu Lý bí ẩn đến từ thủ đô, sau khi Phùng Thiên Minh cẩn thận quảng bá tuyên truyền thì tin tức nhanh chóng lan ra khắp tỉnh Nam Giang.
Một ngày nọ, tại sân vận động thành phố Hòa, những gương mặt nổi tiếng đều tập trung ở đó.
Tất cả những người trong giới võ đạo tỉnh Nam Giang, những cái tên nổi trội trong giang hồ cùng với những gia tộc lớn có liên quan đều được mời.
Nhưng mà mọi người chờ mãi ngóng mãi, mà cậu Lý nào đó vẫn chưa hề xuất hiện.
Vương Tông Sinh cũng không sốt ruột cho lắm.
Ông ta vốn không xem Lý Dục Thần ra gì.
Sở dĩ đồng ý buổi luận võ này là do ông ta hiểu nhầm, cứ tưởng Lý Dục Thần là người của Nhất Chi Mai.
Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh có những quan hệ không rõ ràng.
Ông ta nể mặt Nhất Chi Mai, đồng nghĩa với việc nể mặt Liễu Kim Sinh.
Trong mắt ông ta, nếu buổi luận võ này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lý Dục Thần chắc chắn thất bại.
Cả Nam Giang này, người trong võ lâm, ngoài Liễu Kim Sinh thành phố Dũng cùng với Hà Trường Xuân của Tiền Đường thì Vương Tông Sinh chưa từng sợ ai.
Lý Dục Thần không dám tới, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bản thân ông ta không ngờ thằng nhóc này lại thiếu can đảm như vậy, thật ra hôm nay cũng không phải là trận chiến sống còn nên có đến cũng chỉ bị dạy cho một trận thôi, ông ta sẽ không ra tay giết người.
Phùng Thiên Minh cử người đi khắp nơi tìm Lý Dục Thần, nhưng cả bóng người cũng không thấy.
Châu Na gọi điện thoại hỏi Mã Sơn, Mã Sơn cũng chỉ ấp úng qua loa cho có lệ.
Châu Na cũng khó tránh khỏi hoài nghi, Lý Dục Thần có thật sự đúng với lời đồn hay không, vì sợ, nên mới không dám tới?
Nhưng nghĩ lại, chị ta cảm thấy là không.
Cuối cùng trong vô số tiếng than thở, oán giận và tiếng cười nhạo thì một trận luận võ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Theo quy tắc, người không tham gia thì được tính là chủ động bỏ cuộc.
Vương Tông Sinh thắng.
Kết quả này khiến Phùng Thiên Minh nổi trận lôi đình, cầm súng ống lên đi tìm Lý Dục Thần liều mạng.
Ông ta nghe lời đề nghị của Lý Dục Thần, cầm cái theo đúng kết quả là Lý Dục Thần chắc chắn thắng.
Kết quả, thua đến không thể thua hơn.
Nhà họ Phùng có tiền, nhưng ông hai họ Phùng lại không phải là gia chủ.
Ông ta dựa vào Thiên Môn và địa vị trong giang hồ.
Chút tiền ấy cũng không đến mức tổn thất nặng nề, nhưng mà cắt dao xẻ thịt thì cũng đau chứ.
Làm gì có tiền của người nào được gió thổi tới.
Nếu Lý Dục Thần đánh thua, thì Phùng Thiên Minh cũng chấp nhận.
Cược ấy mà, luôn luôn có thắng có thua, đã cờ bạc thì phải biết chấp nhận thua cuộc.
Nhưng trận đánh này còn chưa bắt đầu, xem như lần này Phùng Thiên Minh làm mọi thứ đều công cốc, chơi một ván thua không đáng.
Thua như thế, Phùng Thiên Minh không cam tâm.
Sau khi mọi người đi hết, Phùng Thiên Minh giơ súng bắn lên bầu trời trống trải của sân vận động, bắn liên tục mấy phát.
Cuối cùng Châu Na vẫn phải đi tới khuyên nhủ: “Có lẽ, cậu Lý gặp phải chuyện gì đó quan trọng hơn”.
“Còn chuyện gì quan trọng bằng chuyện này nữa?”, Phùng Thiên Minh rít gào nói.
“Tôi nghe nói, nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện”, Châu Na nói: “Mặt khác, hình như nhà họ Viên Tiền Đường xảy ra chuyện rồi. Tuy hai nhà này cực kỳ kín miệng, không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng mà…”
“Tôi cũng có nghe nói”, Phùng Thiên Minh tỉnh táo lại: “Cô nói xem, chuyện nhà họ Lâm với nhà họ Viên đều liên quan tới cậu ta phải không nhỉ?”
“Tôi không rõ, nói chung là chờ cậu ấy về rồi hỏi thử là biết ngay ấy mà”, Châu Na nói.
“Mong là cậu ta có thể trở về được”, Phùng Thiên Minh thở phì phò cất súng: “Đi, theo tôi đến Thiên Tinh Quan một chuyến, tôi hỏi đạo trưởng Trương”.
…
Cửa quán cơm Thân Dân đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
“Cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cũng chẳng phải dạng ghê gớm gì! Cả mặt mũi cũng không dám lộ”.
“Tôi đã nói rồi mà, làm gì có cậu Lý nào, nhà họ Lý ở thủ đô từ lâu đã không còn ai rồi, chắc chắn là một tên lừa gạt”.
“Ai cần biết tên đó có lừa hay là không, chỉ cần không lừa tôi là được, lần này tôi đặt Vương Tông Sinh, thắng mấy trăm ngàn”.
“Ồ, tôi bảo này ông Vương, ông không nói không rằng đặt cược hẳn mấy trăm ngàn, tôi đặt có mấy chục. Nói, ông có tin tức gì đúng không?”
“Có tin tức gì đâu, ngốc cũng thấy nữa là, Vương Tông Sinh không thể thua được”.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cười tươi hớn hở trò chuyện.
Chị Mai một mình ngồi tựa vào bàn ngoài cửa, chống cằm ngẩn người.
“Mai à, đi thôi, bà đang chờ thằng bé tiểu Lý kia thật đấy à?”
Ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến.
Chương 172: Đại nạn nhà họ Lâm
Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”.
“Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?”
“Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”.
“A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ.
“Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”.
Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”.
“A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!"
Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”.
“Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”.
Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”.
“Cậu ta? Nói gì thế?", ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ.
“Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”.
Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không.
Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài.
Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?”
Đinh Hương nói: “Em cũng không biết nữa, lời đó là do anh Mã Sơn nhắn lại cho em”.
Chị Mai chần chờ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương hết sức kinh ngạc…
Ngày mai tiếp tục buôn bán!
“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.
Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.
Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”
“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.
“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.
“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.
Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.
Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.
Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.
“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.
“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.
“Mời ông nói”.
“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”
Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.
Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.
“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”
Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần giết chết Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.
“Hả?”
Phùng Thiên Minh kinh hãi.
Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.
Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.
Ông ta còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.
Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.
Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.
Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.
Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.
Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.
Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.
…
Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đã quay về nằm trên giường bệnh.
Ông cụ biết rõ cơ thể của mình, không phải bệnh, cũng chẳng bị thương, nhưng lại không có chút tinh thần nào.
Cả đời sương gió, trải qua rất nhiều rồi, đến già vẫn phải đối mặt với sự phản bội của người thân.
Một ông lão, không còn tinh thần nữa thì chẳng khác gì đèn đã mất dầu.
Ông cụ biết bây giờ đây, dù Lý Dục Thần có tài giỏi cách mấy cũng không thể chữa khỏi cho mình.
Nhưng ông cụ vẫn không thể trút hơi thở cuối cùng, bởi vì trút không có trôi.
Nhà họ Lâm gặp đại nạn, lòng người tan rã.
Lâm Vân bị thương nặng, có thể nói là như người thực vật.
Lâm Mộng Đình trúng độc, bị Lý Dục Thần mang đi, không rõ tình hình.
Chương 173: Hy vọng của nhà họ Lâm
Lâm Thiền Minh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương rất nặng.
Biệt viện nhà họ Lâm do một tay ông ấy dựng nên đã mất trong một đêm.
Con rể Tôn Quảng Phúc cũng bị thương không nhẹ.
Hiện giờ Lâm Thu Thanh còn mang theo thương tích điều hành công việc gia tộc.
Thời gian trước công việc làm ăn của nhà họ Lâm đã không tốt, bây giờ càng sa sút.
Các bên đều đang theo dõi quan sát rốt cuộc nhà họ Lâm có thể vượt qua được cửa ải này không.
Người khiến người ta lo lắng nhất là nhà họ Viên.
Viên Quốc Thành đã chết, tuy bề ngoài thì là Lâm Lai Nghi nổ súng bắn chết.
Hơn nữa Lâm Thượng Nghĩa cũng đã hạ lệnh, tuyệt đối không được nói chi tiết sự việc xảy ra hôm đó ra bên ngoài.
Nhưng nhà họ Lâm làm vậy, lòng người không thể không nghi ngờ, nhà họ Viên chắc chắn đã biết toàn bộ diễn biến sự việc.
Bọn họ không thể nào bỏ qua như vậy.
Nhà họ Viên nhất định sẽ báo thù.
Chỉ là vào lúc nào thôi?
Một khi cuộc chiến nổ ra, nhà họ Lâm sẽ không hề có phần thắng.
Biến số duy nhất…
Là Lý Dục Thần.
Lâm Thượng Nghĩa giữ lại hơi thở cuối cùng, chính là chờ Lý Dục Thần trở về.
Chỉ có Lý Dục Thần có thể giúp nhà họ Lâm hồi phục nguyên khí.
Lâm Thượng Nghĩa trong lòng thê lương, đột nhiên cảm thấy nực cười.
Ban đầu còn muốn Lý Dục Thần ở rể nhà họ Lâm, còn nói muốn cho anh một nửa gia sản, giúp anh gây dựng lại nhà họ Lý.
Lâm Thượng Nghĩa thừa nhận, ông cụ muốn báo ơn nhà họ Lý, nhưng ông cụ cũng có chút lòng riêng.
Bây giờ, số phận của cả nhà họ Lâm lại rơi vào một mình Lý Dục Thần.
…
Ngày thứ ba, khi mặt trời mọc từ phía Đông, nước giếng trong sân đã đầy miệng.
Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.
Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.
Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.
Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.
Con nhím nhìn mà ngẩn người.
Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.
Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.
Không, không chỉ mấy phần.
Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!
Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.
Nhưng cô thực sự đẹp hơn.
Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.
Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.
Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.
Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.
Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.
Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.
Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.
“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.
Con nhím không thích người khác sờ nó.
Nó bắt đầu ghét cô gái này.
Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?
Nhưng nó không lên tiếng phản đối.
Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nó có tên không?”
“Tôi cũng không biết”.
Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.
Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.
“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.
Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.
Con nhím nhất thời ngẩn người.
Trước nay nó chưa từng nắm tay con người.
Cô ấy coi mình là con người ư?
Lần đầu tiên nó cảm thấy được tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy được đối xử bình đẳng.
Cô gái này, hình như cũng không đáng ghét.
…
Khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình về đến sơn trang Bắc Khê, cuối cùng người nhà họ Lâm cũng lấy lại tinh thần từ trong đau buồn và nặng nề.
Dường như họ quay về, tất cả đều được cứu.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, cười vui vẻ.
Ông cụ biết, nhà họ Lâm còn có hy vọng.
“Dục Thần, tôi giao Mộng Đình cho cậu”, lúc ông cụ nói, cổ họng khàn đặc: “Tiếc là, tôi không được chứng kiến hôn lễ của hai người”.
Lý Dục Thần bắt mạch cho ông cụ, truyền chân khí, tìm kiếm chút sinh cơ trong mạch tượng yếu ớt.
Tiếc là, sinh cơ cũng yếu như vậy.
Ngọn đèn trước gió, Lý Dục Thần cùng lực bất tòng tâm.
“Ông nội, cháu nhất định khiến ông sống chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình. Còn nữa, ông yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Lâm”.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn trần nhà, trong đôi mắt đục ngầu chớp lên tia sáng.
…
Châm cứu giúp ông cụ xong, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Vân.
Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lý Dục Thần đã cau mày.
Anh bắt mạch cho Lâm Vân, phát hiện mạch tượng ổn định, không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng tình hình hồi phục của xương cốt vô cùng không tốt, với tốc độ này, muốn hồi phục, sợ là phải mất nửa năm trở lên.
Chương 174: Cảm động
“Chẳng phải cháu đã kê đơn thuốc rồi ư, mọi người không cho cậu ấy uống thuốc đúng giờ sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn khổ sở nói: “Dục Thần, dược liệu trong đơn thuốc của cậu cũng thật khó tìm, thời gian gấp gáp, lại thêm nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Viên đã lên tiếng, ai giúp đỡ nhà họ Lâm, chính là đối đầu với nhà họ Viên. Bây giờ, cho dù có thể tìm được dược liệu, bọn họ cũng không dám bán cho chúng tôi”.
“Được rồi, chuyện này giao cho cháu”, Lý Dục Thần nói: “Dù sao đơn thuốc đó cũng là kê tạm thời, cháu muốn đổi đơn thuốc cho Tiểu Vân”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, bây giờ nhà họ Lâm không làm được việc gì, chỉ có thể giao cho người bên ngoài đi làm.
Anh bèn gọi điện cho Thái Vĩ Dân.
“Cậu Lý?”, Thái Vĩ Dân vô cùng bất ngờ.
“Tôi muốn tìm một số dược liệu, chốc nữa tôi gửi đơn thuốc cho anh, anh mau chóng giúp tôi tìm đầy đủ”, Lý Dục Thần không nhiều lời, thẳng thắn dứt khoát, nói với giọng gần như ra lệnh.
Thái Vĩ Dân ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, dường như đang do dự điều gì.
Lý Dục Thần cũng không vội.
Anh chờ đợi Thái Vĩ Dân tỏ thái độ.
Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.
Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Một trăm triệu?”
Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.
“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”
“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”
“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.
“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”
“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.
Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”
Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”
Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.
Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.
Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.
Mấy người cùng ngẩn người.
Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”
Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.
Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”
Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.
Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”
“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.
Chị Mai sợ giật mình: “Ông cả nhà họ Viên hay là ông hai nhà họ Viên?”
“Viên Quốc Thành, chắc là ông hai”.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng đều ngẩn người.
Nhà họ Viên ở Tiền Đường, là gia tộc trong top ba của Tiền Đường đó.
Ngoại trừ nhà họ Tiền và nhà họ Cao, ai dám chọc?
“Vậy cậu còn không chạy đi?”, chị Mai tỏ vẻ mặt lo lắng: “Cậu còn đến đây làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, chỉ là nhà họ Viên nhỏ bé mà thôi”.
“Cậu…”
Nghe khẩu khí của Lý Dục Thần, chị Mai tức đến không để đâu cho hết.
“Cậu biết thế lực của nhà họ Viên lớn đến mức nào không? Bọn họ muốn giết cậu, dễ dàng như bóp chết một con kiến”.
Vẻ mặt của chị Mai đầy quan tâm, khiến Lý Dục Thần rất cảm động.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngoài miệng nói muốn bắt anh đi lĩnh thưởng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có sự lo lắng chân thành.
“Tiểu Lý, nghe lời chị Mai đi, mau đi đi. Ngay cả chúng tôi cũng biết có lệnh treo thưởng, không biết có bao nhiêu nhân vật giang hồ đang rất muốn hành động đấy”.
“Nhà họ Viên lợi hại như vậy, chẳng phải cũng phải dựa vào phần thưởng để lấy mạng của tôi đấy sao?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Người ta có tiền, tiền chính là vũ khí tốt nhất, có thể dùng tiền giải quyết cậu, chính là cách đơn giản nhất. Đây là sự khác biệt giữa hào môn và người bình thường”.
Sư phụ Vinh khuyên hết nước hết cái.
Lý Dục Thần cảm thấy sư phụ Vinh nói cùng có lý.
Đối với người bình thường, tiền, đúng là thực dụng nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất.
Tiếc là anh không phải là người bình thường.
“Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương”, Lý Dục Thần nói: “Hôm nay tôi đến, là muốn đến cảm ơn mọi người, nhiều ngày nay, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Đinh Hương”.
Chương 175: Gom thuốc
“Xí”, chị Mai khinh thường không thèm quay đầu qua: “Đừng có vậy vô ích thôi, tôi rụng cả răng rồi, có gì mau nói, nói thẳng ra đi!”
Lý Dục Thần nói: “Giang hồ rộng lớn, mọi người muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng tôi vẫn hy vọng, mọi người có thể ở lại”.
“Ở lại?”, chị Mai cười lạnh lùng nói: “Ở lại, cậu nuôi chúng tôi hả?”
Lý Dục Thần nghiêm túc nói: “Được”.
Mọi người trong quán đều bật cười.
Chị Mai lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, cậu Lý ở thủ đô thách chiến với Vương Tông Sinh đó, là cậu phải không?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu.
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả chị Mai, tuy hỏi như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Là cậu thật hả?”
Sau khi được xác nhận lần nữa, vẻ mặt chị Mai đột nhiên biến sắc, tức giận bừng bừng chỉ vào anh nói: “Đồ khốn khiếp! Nếu đã hẹn chiến đấu, tại sao lại không tham gia? Cậu có biết, tôi đã đặt cược cả gia sản của tôi cho cậu thắng không! Cậu không chiến mà bại, tôi đã thua hết sạch! Bây giờ, tôi không còn nơi nào để đi, cậu muốn tôi đi, tôi cũng không đi nổi!”
Lần này là Lý Dục Thần ngẩn người.
Anh không ngờ chị Mai lại đặt cược toàn bộ gia sản cho anh thắng.
“Chị Mai, sao chị dám làm vậy, đây không phải là phong cách của chị. Chị chắc chắn tôi có thể đánh thắng được Vương Tông Sinh thế ư?”
“Đánh được cái đầu cậu! Tôi cho rằng cậu sẽ giở trò gian lận, ví dụ khiến Vương Tông Sinh đau bụng chẳng hạn, không tham gia được, cậu sẽ thắng. Ai ngờ tôi đoán ngược rồi…”
Hai người ông chủ Vương và sư phụ Vinh ở bên cạnh thầm vui vẻ xem kịch.
Chị Mai hằm hằm trừng mắt mắng bọn họ: “Cười cười cười, cười cái gì hả! Các người thắng được chút tiền, còn không bằng số lẻ mà tôi thua. Đừng quên, chỗ tiền đó, các người cũng có phần”.
“Tổn thất của mọi người, tôi sẽ đền”, Lý Dục Thần nói.
“Ai cần cậu đền”, chị Mai trừng mắt với anh: “Thôi bỏ đi, thua thì thua rồi, ít nhất người còn sống. Dạo này, cậu đừng đi đâu hết, cứ ở trong cửa hàng của chúng tôi. Mấy chúng tôi cũng coi là có máu mặt trên giang hồ, dù sao cũng không giấu được, thì cứ công khai, tôi xem ai dám đến đây!”
Lý Dục Thần nghe mà trong lòng dâng lên dòng ấm áp.
“Chị Mai, chị yêm tâm đi, sau này giang hồ này là của chúng ta”, anh nói.
Ừm?
Ba người cùng nhìn anh.
Ông chủ Vương lắc đầu: “Ầy, tên nhóc này, đầu óc chập mạch rồi”.
Sư phụ Vinh cũng quay người đi vào sau bếp: “Cậu nhóc, giữ được cái mạng đã rồi tính”.
…
Thái Vĩ Dân gọi điện đến, đã gom gần đủ dược liệu, bảo anh đến lấy.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng đi lấy thuốc theo địa chỉ của Thái Vĩ Dân cho.
Nơi đó là một quán trà nhỏ của Thái Vĩ Dân mở.
Thái Vĩ Dân lấy một túi lớn, đưa cho Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, theo đơn thuốc của cậu, tôi đã bốc đủ dược liệu rồi, ngay cả nhân sâm ba trăm năm, tôi cũng tìm được, nhưng hoàng tinh ngàn năm của cậu, tôi thực sự không tìm được ở chỗ nào”.
Lý Dục Thần nói: “Loại năm trăm năm cũng được”.
Thái Vĩ Dân lắc đầu: “Đừng nói là năm trăm năm, một trăm năm cũng không có. Những thứ nhân sâm linh chi, còn có người đi thu hái, dù sao chỉ cần có hàng, sẽ có nhà giàu thu mua. Nhưng thứ như hoàng tinh, người có tiền cũng không mua, ngoại trừ người chuyên làm thuốc, thực sự không biết tìm ở đâu”.
Lý Dục Thần hỏi: “Người làm dược liệu lớn nhất thành phố Hoà là ai?”
Thái Vĩ Dân nói: “Mấy cửa hàng làm thuốc ở thành phố Hoà, tôi đã hỏi hết rồi, chỉ còn lại ông hai nhà họ Phùng, ở đó có thể có, ông ta thích sưu tập những thứ này. Nếu ông ta không có, thì chỉ có thể đến Tiền Đường, tìm Đồng Khánh Đường hỏi thôi”.
“Đồng Khánh Đường?”, Lý Dục Thần nghĩ ra, hình như có nghe nói ở đâu rồi.
“Đồng Khánh Đường là hiệu thuốc lâu đời, thương hiệu của nhà họ Hồ Tiền Đường”, Thái Vĩ Dân nói.
Lý Dục Thần nhớ ra, không ngờ lại móc nối đến nhà họ Hồ nhanh như vậy.
“Được, tôi đi hỏi ông hai Phùng, không được thì đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần vỗ một chưởng vào hậu tâm của Lâm Mộng Đình, tay kia thì nhanh chóng điểm vào ba mươi sáu đại huyệt trên người cô.
Một luồng chân khí rót vào cơ thể Lâm Mộng Đình.
Như thể đang rót vào một luồng khí mát lạnh vào trong cơ thể cô.
Chút tỉnh táo bắt đầu xuất hiện lại trong đầu cô.
Cô nhớ tới những tâm phát và khẩu quyết mình vừa mới học được, cũng bất giác bắt đầu niệm theo.
Chân khí như dòng nước lũ bắt đầu cuộn trào trong cơ thể cô, mở khóa từng cánh cổng….
Miệng giếng trong sân, nơi đáy giếng bắt đầu dâng lên dòng nước ngầm mát mẻ tươi mới.
…
Chưởng môn Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Sinh luận võ cùng với cậu Lý bí ẩn đến từ thủ đô, sau khi Phùng Thiên Minh cẩn thận quảng bá tuyên truyền thì tin tức nhanh chóng lan ra khắp tỉnh Nam Giang.
Một ngày nọ, tại sân vận động thành phố Hòa, những gương mặt nổi tiếng đều tập trung ở đó.
Tất cả những người trong giới võ đạo tỉnh Nam Giang, những cái tên nổi trội trong giang hồ cùng với những gia tộc lớn có liên quan đều được mời.
Nhưng mà mọi người chờ mãi ngóng mãi, mà cậu Lý nào đó vẫn chưa hề xuất hiện.
Vương Tông Sinh cũng không sốt ruột cho lắm.
Ông ta vốn không xem Lý Dục Thần ra gì.
Sở dĩ đồng ý buổi luận võ này là do ông ta hiểu nhầm, cứ tưởng Lý Dục Thần là người của Nhất Chi Mai.
Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh có những quan hệ không rõ ràng.
Ông ta nể mặt Nhất Chi Mai, đồng nghĩa với việc nể mặt Liễu Kim Sinh.
Trong mắt ông ta, nếu buổi luận võ này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lý Dục Thần chắc chắn thất bại.
Cả Nam Giang này, người trong võ lâm, ngoài Liễu Kim Sinh thành phố Dũng cùng với Hà Trường Xuân của Tiền Đường thì Vương Tông Sinh chưa từng sợ ai.
Lý Dục Thần không dám tới, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bản thân ông ta không ngờ thằng nhóc này lại thiếu can đảm như vậy, thật ra hôm nay cũng không phải là trận chiến sống còn nên có đến cũng chỉ bị dạy cho một trận thôi, ông ta sẽ không ra tay giết người.
Phùng Thiên Minh cử người đi khắp nơi tìm Lý Dục Thần, nhưng cả bóng người cũng không thấy.
Châu Na gọi điện thoại hỏi Mã Sơn, Mã Sơn cũng chỉ ấp úng qua loa cho có lệ.
Châu Na cũng khó tránh khỏi hoài nghi, Lý Dục Thần có thật sự đúng với lời đồn hay không, vì sợ, nên mới không dám tới?
Nhưng nghĩ lại, chị ta cảm thấy là không.
Cuối cùng trong vô số tiếng than thở, oán giận và tiếng cười nhạo thì một trận luận võ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Theo quy tắc, người không tham gia thì được tính là chủ động bỏ cuộc.
Vương Tông Sinh thắng.
Kết quả này khiến Phùng Thiên Minh nổi trận lôi đình, cầm súng ống lên đi tìm Lý Dục Thần liều mạng.
Ông ta nghe lời đề nghị của Lý Dục Thần, cầm cái theo đúng kết quả là Lý Dục Thần chắc chắn thắng.
Kết quả, thua đến không thể thua hơn.
Nhà họ Phùng có tiền, nhưng ông hai họ Phùng lại không phải là gia chủ.
Ông ta dựa vào Thiên Môn và địa vị trong giang hồ.
Chút tiền ấy cũng không đến mức tổn thất nặng nề, nhưng mà cắt dao xẻ thịt thì cũng đau chứ.
Làm gì có tiền của người nào được gió thổi tới.
Nếu Lý Dục Thần đánh thua, thì Phùng Thiên Minh cũng chấp nhận.
Cược ấy mà, luôn luôn có thắng có thua, đã cờ bạc thì phải biết chấp nhận thua cuộc.
Nhưng trận đánh này còn chưa bắt đầu, xem như lần này Phùng Thiên Minh làm mọi thứ đều công cốc, chơi một ván thua không đáng.
Thua như thế, Phùng Thiên Minh không cam tâm.
Sau khi mọi người đi hết, Phùng Thiên Minh giơ súng bắn lên bầu trời trống trải của sân vận động, bắn liên tục mấy phát.
Cuối cùng Châu Na vẫn phải đi tới khuyên nhủ: “Có lẽ, cậu Lý gặp phải chuyện gì đó quan trọng hơn”.
“Còn chuyện gì quan trọng bằng chuyện này nữa?”, Phùng Thiên Minh rít gào nói.
“Tôi nghe nói, nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện”, Châu Na nói: “Mặt khác, hình như nhà họ Viên Tiền Đường xảy ra chuyện rồi. Tuy hai nhà này cực kỳ kín miệng, không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng mà…”
“Tôi cũng có nghe nói”, Phùng Thiên Minh tỉnh táo lại: “Cô nói xem, chuyện nhà họ Lâm với nhà họ Viên đều liên quan tới cậu ta phải không nhỉ?”
“Tôi không rõ, nói chung là chờ cậu ấy về rồi hỏi thử là biết ngay ấy mà”, Châu Na nói.
“Mong là cậu ta có thể trở về được”, Phùng Thiên Minh thở phì phò cất súng: “Đi, theo tôi đến Thiên Tinh Quan một chuyến, tôi hỏi đạo trưởng Trương”.
…
Cửa quán cơm Thân Dân đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
“Cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cũng chẳng phải dạng ghê gớm gì! Cả mặt mũi cũng không dám lộ”.
“Tôi đã nói rồi mà, làm gì có cậu Lý nào, nhà họ Lý ở thủ đô từ lâu đã không còn ai rồi, chắc chắn là một tên lừa gạt”.
“Ai cần biết tên đó có lừa hay là không, chỉ cần không lừa tôi là được, lần này tôi đặt Vương Tông Sinh, thắng mấy trăm ngàn”.
“Ồ, tôi bảo này ông Vương, ông không nói không rằng đặt cược hẳn mấy trăm ngàn, tôi đặt có mấy chục. Nói, ông có tin tức gì đúng không?”
“Có tin tức gì đâu, ngốc cũng thấy nữa là, Vương Tông Sinh không thể thua được”.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cười tươi hớn hở trò chuyện.
Chị Mai một mình ngồi tựa vào bàn ngoài cửa, chống cằm ngẩn người.
“Mai à, đi thôi, bà đang chờ thằng bé tiểu Lý kia thật đấy à?”
Ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến.
Chương 172: Đại nạn nhà họ Lâm
Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”.
“Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?”
“Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”.
“A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ.
“Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”.
Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”.
“A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!"
Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”.
“Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”.
Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”.
“Cậu ta? Nói gì thế?", ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ.
“Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”.
Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không.
Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài.
Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?”
Đinh Hương nói: “Em cũng không biết nữa, lời đó là do anh Mã Sơn nhắn lại cho em”.
Chị Mai chần chờ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương hết sức kinh ngạc…
Ngày mai tiếp tục buôn bán!
“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.
Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.
Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”
“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.
“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.
“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.
Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.
Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.
Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.
“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.
“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.
“Mời ông nói”.
“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”
Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.
Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.
“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”
Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần giết chết Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.
“Hả?”
Phùng Thiên Minh kinh hãi.
Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.
Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.
Ông ta còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.
Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.
Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.
Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.
Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.
Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.
Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.
…
Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đã quay về nằm trên giường bệnh.
Ông cụ biết rõ cơ thể của mình, không phải bệnh, cũng chẳng bị thương, nhưng lại không có chút tinh thần nào.
Cả đời sương gió, trải qua rất nhiều rồi, đến già vẫn phải đối mặt với sự phản bội của người thân.
Một ông lão, không còn tinh thần nữa thì chẳng khác gì đèn đã mất dầu.
Ông cụ biết bây giờ đây, dù Lý Dục Thần có tài giỏi cách mấy cũng không thể chữa khỏi cho mình.
Nhưng ông cụ vẫn không thể trút hơi thở cuối cùng, bởi vì trút không có trôi.
Nhà họ Lâm gặp đại nạn, lòng người tan rã.
Lâm Vân bị thương nặng, có thể nói là như người thực vật.
Lâm Mộng Đình trúng độc, bị Lý Dục Thần mang đi, không rõ tình hình.
Chương 173: Hy vọng của nhà họ Lâm
Lâm Thiền Minh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương rất nặng.
Biệt viện nhà họ Lâm do một tay ông ấy dựng nên đã mất trong một đêm.
Con rể Tôn Quảng Phúc cũng bị thương không nhẹ.
Hiện giờ Lâm Thu Thanh còn mang theo thương tích điều hành công việc gia tộc.
Thời gian trước công việc làm ăn của nhà họ Lâm đã không tốt, bây giờ càng sa sút.
Các bên đều đang theo dõi quan sát rốt cuộc nhà họ Lâm có thể vượt qua được cửa ải này không.
Người khiến người ta lo lắng nhất là nhà họ Viên.
Viên Quốc Thành đã chết, tuy bề ngoài thì là Lâm Lai Nghi nổ súng bắn chết.
Hơn nữa Lâm Thượng Nghĩa cũng đã hạ lệnh, tuyệt đối không được nói chi tiết sự việc xảy ra hôm đó ra bên ngoài.
Nhưng nhà họ Lâm làm vậy, lòng người không thể không nghi ngờ, nhà họ Viên chắc chắn đã biết toàn bộ diễn biến sự việc.
Bọn họ không thể nào bỏ qua như vậy.
Nhà họ Viên nhất định sẽ báo thù.
Chỉ là vào lúc nào thôi?
Một khi cuộc chiến nổ ra, nhà họ Lâm sẽ không hề có phần thắng.
Biến số duy nhất…
Là Lý Dục Thần.
Lâm Thượng Nghĩa giữ lại hơi thở cuối cùng, chính là chờ Lý Dục Thần trở về.
Chỉ có Lý Dục Thần có thể giúp nhà họ Lâm hồi phục nguyên khí.
Lâm Thượng Nghĩa trong lòng thê lương, đột nhiên cảm thấy nực cười.
Ban đầu còn muốn Lý Dục Thần ở rể nhà họ Lâm, còn nói muốn cho anh một nửa gia sản, giúp anh gây dựng lại nhà họ Lý.
Lâm Thượng Nghĩa thừa nhận, ông cụ muốn báo ơn nhà họ Lý, nhưng ông cụ cũng có chút lòng riêng.
Bây giờ, số phận của cả nhà họ Lâm lại rơi vào một mình Lý Dục Thần.
…
Ngày thứ ba, khi mặt trời mọc từ phía Đông, nước giếng trong sân đã đầy miệng.
Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.
Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.
Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.
Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.
Con nhím nhìn mà ngẩn người.
Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.
Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.
Không, không chỉ mấy phần.
Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!
Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.
Nhưng cô thực sự đẹp hơn.
Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.
Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.
Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.
Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.
Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.
Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.
Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.
“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.
Con nhím không thích người khác sờ nó.
Nó bắt đầu ghét cô gái này.
Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?
Nhưng nó không lên tiếng phản đối.
Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nó có tên không?”
“Tôi cũng không biết”.
Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.
Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.
“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.
Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.
Con nhím nhất thời ngẩn người.
Trước nay nó chưa từng nắm tay con người.
Cô ấy coi mình là con người ư?
Lần đầu tiên nó cảm thấy được tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy được đối xử bình đẳng.
Cô gái này, hình như cũng không đáng ghét.
…
Khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình về đến sơn trang Bắc Khê, cuối cùng người nhà họ Lâm cũng lấy lại tinh thần từ trong đau buồn và nặng nề.
Dường như họ quay về, tất cả đều được cứu.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, cười vui vẻ.
Ông cụ biết, nhà họ Lâm còn có hy vọng.
“Dục Thần, tôi giao Mộng Đình cho cậu”, lúc ông cụ nói, cổ họng khàn đặc: “Tiếc là, tôi không được chứng kiến hôn lễ của hai người”.
Lý Dục Thần bắt mạch cho ông cụ, truyền chân khí, tìm kiếm chút sinh cơ trong mạch tượng yếu ớt.
Tiếc là, sinh cơ cũng yếu như vậy.
Ngọn đèn trước gió, Lý Dục Thần cùng lực bất tòng tâm.
“Ông nội, cháu nhất định khiến ông sống chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình. Còn nữa, ông yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Lâm”.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn trần nhà, trong đôi mắt đục ngầu chớp lên tia sáng.
…
Châm cứu giúp ông cụ xong, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Vân.
Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lý Dục Thần đã cau mày.
Anh bắt mạch cho Lâm Vân, phát hiện mạch tượng ổn định, không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng tình hình hồi phục của xương cốt vô cùng không tốt, với tốc độ này, muốn hồi phục, sợ là phải mất nửa năm trở lên.
Chương 174: Cảm động
“Chẳng phải cháu đã kê đơn thuốc rồi ư, mọi người không cho cậu ấy uống thuốc đúng giờ sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn khổ sở nói: “Dục Thần, dược liệu trong đơn thuốc của cậu cũng thật khó tìm, thời gian gấp gáp, lại thêm nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Viên đã lên tiếng, ai giúp đỡ nhà họ Lâm, chính là đối đầu với nhà họ Viên. Bây giờ, cho dù có thể tìm được dược liệu, bọn họ cũng không dám bán cho chúng tôi”.
“Được rồi, chuyện này giao cho cháu”, Lý Dục Thần nói: “Dù sao đơn thuốc đó cũng là kê tạm thời, cháu muốn đổi đơn thuốc cho Tiểu Vân”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, bây giờ nhà họ Lâm không làm được việc gì, chỉ có thể giao cho người bên ngoài đi làm.
Anh bèn gọi điện cho Thái Vĩ Dân.
“Cậu Lý?”, Thái Vĩ Dân vô cùng bất ngờ.
“Tôi muốn tìm một số dược liệu, chốc nữa tôi gửi đơn thuốc cho anh, anh mau chóng giúp tôi tìm đầy đủ”, Lý Dục Thần không nhiều lời, thẳng thắn dứt khoát, nói với giọng gần như ra lệnh.
Thái Vĩ Dân ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, dường như đang do dự điều gì.
Lý Dục Thần cũng không vội.
Anh chờ đợi Thái Vĩ Dân tỏ thái độ.
Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.
Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Một trăm triệu?”
Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.
“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”
“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”
“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.
“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”
“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.
Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”
Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”
Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.
Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.
Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.
Mấy người cùng ngẩn người.
Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”
Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.
Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”
Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.
Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”
“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.
Chị Mai sợ giật mình: “Ông cả nhà họ Viên hay là ông hai nhà họ Viên?”
“Viên Quốc Thành, chắc là ông hai”.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng đều ngẩn người.
Nhà họ Viên ở Tiền Đường, là gia tộc trong top ba của Tiền Đường đó.
Ngoại trừ nhà họ Tiền và nhà họ Cao, ai dám chọc?
“Vậy cậu còn không chạy đi?”, chị Mai tỏ vẻ mặt lo lắng: “Cậu còn đến đây làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, chỉ là nhà họ Viên nhỏ bé mà thôi”.
“Cậu…”
Nghe khẩu khí của Lý Dục Thần, chị Mai tức đến không để đâu cho hết.
“Cậu biết thế lực của nhà họ Viên lớn đến mức nào không? Bọn họ muốn giết cậu, dễ dàng như bóp chết một con kiến”.
Vẻ mặt của chị Mai đầy quan tâm, khiến Lý Dục Thần rất cảm động.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngoài miệng nói muốn bắt anh đi lĩnh thưởng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có sự lo lắng chân thành.
“Tiểu Lý, nghe lời chị Mai đi, mau đi đi. Ngay cả chúng tôi cũng biết có lệnh treo thưởng, không biết có bao nhiêu nhân vật giang hồ đang rất muốn hành động đấy”.
“Nhà họ Viên lợi hại như vậy, chẳng phải cũng phải dựa vào phần thưởng để lấy mạng của tôi đấy sao?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Người ta có tiền, tiền chính là vũ khí tốt nhất, có thể dùng tiền giải quyết cậu, chính là cách đơn giản nhất. Đây là sự khác biệt giữa hào môn và người bình thường”.
Sư phụ Vinh khuyên hết nước hết cái.
Lý Dục Thần cảm thấy sư phụ Vinh nói cùng có lý.
Đối với người bình thường, tiền, đúng là thực dụng nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất.
Tiếc là anh không phải là người bình thường.
“Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương”, Lý Dục Thần nói: “Hôm nay tôi đến, là muốn đến cảm ơn mọi người, nhiều ngày nay, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Đinh Hương”.
Chương 175: Gom thuốc
“Xí”, chị Mai khinh thường không thèm quay đầu qua: “Đừng có vậy vô ích thôi, tôi rụng cả răng rồi, có gì mau nói, nói thẳng ra đi!”
Lý Dục Thần nói: “Giang hồ rộng lớn, mọi người muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng tôi vẫn hy vọng, mọi người có thể ở lại”.
“Ở lại?”, chị Mai cười lạnh lùng nói: “Ở lại, cậu nuôi chúng tôi hả?”
Lý Dục Thần nghiêm túc nói: “Được”.
Mọi người trong quán đều bật cười.
Chị Mai lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, cậu Lý ở thủ đô thách chiến với Vương Tông Sinh đó, là cậu phải không?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu.
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả chị Mai, tuy hỏi như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Là cậu thật hả?”
Sau khi được xác nhận lần nữa, vẻ mặt chị Mai đột nhiên biến sắc, tức giận bừng bừng chỉ vào anh nói: “Đồ khốn khiếp! Nếu đã hẹn chiến đấu, tại sao lại không tham gia? Cậu có biết, tôi đã đặt cược cả gia sản của tôi cho cậu thắng không! Cậu không chiến mà bại, tôi đã thua hết sạch! Bây giờ, tôi không còn nơi nào để đi, cậu muốn tôi đi, tôi cũng không đi nổi!”
Lần này là Lý Dục Thần ngẩn người.
Anh không ngờ chị Mai lại đặt cược toàn bộ gia sản cho anh thắng.
“Chị Mai, sao chị dám làm vậy, đây không phải là phong cách của chị. Chị chắc chắn tôi có thể đánh thắng được Vương Tông Sinh thế ư?”
“Đánh được cái đầu cậu! Tôi cho rằng cậu sẽ giở trò gian lận, ví dụ khiến Vương Tông Sinh đau bụng chẳng hạn, không tham gia được, cậu sẽ thắng. Ai ngờ tôi đoán ngược rồi…”
Hai người ông chủ Vương và sư phụ Vinh ở bên cạnh thầm vui vẻ xem kịch.
Chị Mai hằm hằm trừng mắt mắng bọn họ: “Cười cười cười, cười cái gì hả! Các người thắng được chút tiền, còn không bằng số lẻ mà tôi thua. Đừng quên, chỗ tiền đó, các người cũng có phần”.
“Tổn thất của mọi người, tôi sẽ đền”, Lý Dục Thần nói.
“Ai cần cậu đền”, chị Mai trừng mắt với anh: “Thôi bỏ đi, thua thì thua rồi, ít nhất người còn sống. Dạo này, cậu đừng đi đâu hết, cứ ở trong cửa hàng của chúng tôi. Mấy chúng tôi cũng coi là có máu mặt trên giang hồ, dù sao cũng không giấu được, thì cứ công khai, tôi xem ai dám đến đây!”
Lý Dục Thần nghe mà trong lòng dâng lên dòng ấm áp.
“Chị Mai, chị yêm tâm đi, sau này giang hồ này là của chúng ta”, anh nói.
Ừm?
Ba người cùng nhìn anh.
Ông chủ Vương lắc đầu: “Ầy, tên nhóc này, đầu óc chập mạch rồi”.
Sư phụ Vinh cũng quay người đi vào sau bếp: “Cậu nhóc, giữ được cái mạng đã rồi tính”.
…
Thái Vĩ Dân gọi điện đến, đã gom gần đủ dược liệu, bảo anh đến lấy.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng đi lấy thuốc theo địa chỉ của Thái Vĩ Dân cho.
Nơi đó là một quán trà nhỏ của Thái Vĩ Dân mở.
Thái Vĩ Dân lấy một túi lớn, đưa cho Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, theo đơn thuốc của cậu, tôi đã bốc đủ dược liệu rồi, ngay cả nhân sâm ba trăm năm, tôi cũng tìm được, nhưng hoàng tinh ngàn năm của cậu, tôi thực sự không tìm được ở chỗ nào”.
Lý Dục Thần nói: “Loại năm trăm năm cũng được”.
Thái Vĩ Dân lắc đầu: “Đừng nói là năm trăm năm, một trăm năm cũng không có. Những thứ nhân sâm linh chi, còn có người đi thu hái, dù sao chỉ cần có hàng, sẽ có nhà giàu thu mua. Nhưng thứ như hoàng tinh, người có tiền cũng không mua, ngoại trừ người chuyên làm thuốc, thực sự không biết tìm ở đâu”.
Lý Dục Thần hỏi: “Người làm dược liệu lớn nhất thành phố Hoà là ai?”
Thái Vĩ Dân nói: “Mấy cửa hàng làm thuốc ở thành phố Hoà, tôi đã hỏi hết rồi, chỉ còn lại ông hai nhà họ Phùng, ở đó có thể có, ông ta thích sưu tập những thứ này. Nếu ông ta không có, thì chỉ có thể đến Tiền Đường, tìm Đồng Khánh Đường hỏi thôi”.
“Đồng Khánh Đường?”, Lý Dục Thần nghĩ ra, hình như có nghe nói ở đâu rồi.
“Đồng Khánh Đường là hiệu thuốc lâu đời, thương hiệu của nhà họ Hồ Tiền Đường”, Thái Vĩ Dân nói.
Lý Dục Thần nhớ ra, không ngờ lại móc nối đến nhà họ Hồ nhanh như vậy.
“Được, tôi đi hỏi ông hai Phùng, không được thì đến Tiền Đường”.