-
Chương 127-129
Chương 127: Cửu liên bảo đăng
Bà ta cố ý tỏ ra yếu thế là để mê hoặc Đầu Húi Cua, để Sáu Sẹo dám đánh cược với bà ta.
Bà ta nắm chắc chín mươi chín phần trăm có thể thắng được Đầu Húi Cua.
Nhưng nếu để Lý Dục Thần thay bà ta, thì sẽ thua trăm phần trăm.
Nhưng tên nhóc này lại chủ động đứng ra.
“Thể hiện anh hùng gì hả? Cậu có thể bốc ra bài hồ không?”, chị Mai hơi tức giận nói.
Lý Dục Thần nói: “Bốc được quân bài gì, chẳng phải là dựa vào may mắn à, nói không chừng hôm nay tôi may mắn, có thể bốc được quân bài tốt đấy”.
Chị Mai tức đến muốn nhảy lên mắng người.
Cũng không phải là bốc một quân bài so lớn nhỏ, mà là bốc mười bốn quân bài hồ, lấy đâu ra may mắn?
Sáu Sẹo cười ha ha nói: “Chị Mai, chị xem, cậu Lý đã nói là được rồi, nói không chừng cậu ta cũng may mắn thì sao. Nếu chị vẫn không đồng ý thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng chị giở trò gian lận”.
Chị Mai nhìn anh, hậm hực dậm chân xuống đất, nói với vài phần trách móc: “Nếu cậu thua, ngay cả tiền mua quan tài chị cũng không có đâu, sau này cậu phải nuôi chị đấy!”
Lý Dục Thần tối sầm mặt, chẳng ra đâu vào đâu.
Chị Mai đứng lên, nhường chỗ cho Lý Dục Thần.
Ván bài chính thức bắt đầu.
Đầu Húi Cua bắt đầu đổ quân bài lên bàn.
Lý Dục Thần lại ngồi im không động đậy.
Khiến cho Đầu Húi Cua không nắm bắt được.
“Người anh em, bắt đầu thôi”, anh ta cố ý nhắc một câu.
“Biết rồi, anh bốc đi”, Lý Dục Thần nói.
Đầu Húi Cua bị đáp trả một câu, vô cùng cạn lời.
Lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ như vậy, không biết là ngu hay là ngốc.
Anh ta mau chóng bốc quân bài đầu tiên.
Lý Dục Thần cũng bốc một quân trên bàn.
Đầu Húi Cua lại chọn một quân trong đống quân bài, bốp một cái đặt trước mặt mình.
Lý Dục Thần cũng cầm quân bài thứ hai.
Anh không xáo bài, cũng không chọn bài, tùy ý cầm một quân gần mình nhất trong đống bài.
Chị Mai bên cạnh nhìn mà cau mày.
Tuy đống bài trên bàn rất lộn xộn, nhưng là cao thủ chiêu trò, chị Mai sớm đã nhớ rất rõ vị trí của mỗi quân bài.
Bà ta nhìn rất rõ, Đầu Húi Cua cầm toàn bộ quân vạn, có lẽ muốn làm một hàng quân vạn.
Còn Lý Dục Thần toàn bốc quân bài lẻ, không thể nào có thể hồ được.
Tên nhóc này, đúng là muốn dựa vào may mắn ư?
Nhưng số may của anh cũng chẳng ra làm sao, toàn là quân bài lẻ, ngay cả bộ đôi cũng không có.
Chị Mai thầm thở dài một hơi, biết cục diện hôm không thể nào tốt được.
Bà ta nháy mắt với ông chủ Vương, cánh tay khẽ run lên, trong lòng bàn tay ngầm giấu một con dao.
Ông chủ Vương lại cười hi hi xoa tay, cứ như xem ván bài rất căng thẳng vậy.
Không ai chú ý đến, tay của ông ấy từ từ biến thành màu đỏ rực, giống như hai que hàn nung đỏ.
Bốc xong toàn bộ mười bốn quân bài.
Đầu Húi Cua nói: “Chúng ta, ai lật bài trước?”
Lý Dục Thần nói: “Hay là anh lật bài trước đi”.
Đầu Húi Cua mỉm cười, đầu ngón tay bên tay phải lướt qua trên mười bốn tấm bài xếp ghép với nhau trước mặt, sau đó một tay ấn lên bàn, bốp, đồng loạt lật mười bốn quân bài.
Kiểu cách vô cùng đẹp mắt, giống như trên phim truyền hình vậy.
Nhưng, khoảnh khắc quân bài được lật ra, anh ta liền trố mắt.
Bởi vì, mười bốn quân bài của anh ta, đều là quân lẻ, vốn không thể hồ được.
Chị Mai cũng phải trố mắt theo Đầu Húi Cua.
Trong những người ở đây, chỉ có chị Mai nhìn thấy rõ ràng Đầu Húi Cua toàn bốc một dãy cửu liên bảo đăng.
“Vãi!”
Sáu Sẹo chửi một câu, lòng trùng xuống.
Hắn ta còn ôm một hy vọng lỡ như, nói không chừng bài của phía đối diện còn nát hơn.
Đến lượt Lý Dục Thần lật bài.
Anh không có thủ pháp đẹp như vậy, chỉ lật từng quân từng quân bài.
Nhất vạn, nhất vạn, nhất vạn…
Khi anh lật ra ba quân nhất vạn, mọi người bắt đầu thở gấp.
Trái tim Sáu Sẹo tiếp tục trùng xuống.
Còn chị Mai đã thu lại con dao của bà ta, kinh ngạc há đôi môi đỏ, khóe miệng khóe mắt đều nhếch cười.
Nhị vạn, tam vạn, tứ vạn, ngũ vạn, lục vạn, thất vạn, bát vạn, cửu vạn, cửu vạn, cửu vạn…
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật quân bài cuối cùng.
Ngũ vạn!
Cửu liên bảo đăng!
Chương 128: Pháp thuật
“Bộp” một tiếng, Lý Dục Thần đặt quân bài cuối cùng lên bàn, cả căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc.
Những quân bài cùng màu trên bàn đã nói rõ kết quả cuộc chơi cho mọi người.
Ván này, Lý Dục Thần thắng!
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng như vừa phát hiện ra lục địa mới, đồng thời cũng có chút khó hiểu xen lẫn một tia tức giận.
Còn trong con mắt còn lại của Sáu Sẹo là đầy rẫy ảo não và không cam tâm.
Đầu Húi Cua bỗng chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mày ăn gian!”
Lý Dục Thần thong thả đứng ở đó, nhìn hắn hỏi lại: “Cái gì là gian lận?”
“Mày, mày tráo bài!”, Đầu Húi Cua nói: “Rõ ràng là bài của mày toàn quân lẻ, bài của tao mới ăn theo dây, bộ Cửu Liên Bảo Đăng này là của tao! Mày đã tráo bài của tao!”
Sáu Sẹo rốt cuộc cũng mở lời: “Hóa ra mày vẫn luôn giả vờ! Tao nên nghĩ tới, một thằng dám đến chỗ trường chọi chó, sao có thể không biết chơi bài? Thằng khốn, dám ở sòng bạc của bọn tao gian lận, bay đâu, chặt tay nó cho tao!”
Chị Mai chế giễu: “Anh Sáu, thua rồi không phục sao? Bắt gian thì phải bắt tận tay, đâu phải các anh nói cậu ấy tráo bài nghĩa là cậu ấy tráo bài? Có phải chỉ cần thua tiền là có thể đổ cho đối phương gian lận?”
Bà ta biết lời của Đầu Húi Cua nói là sự thật, Lý Dục Thần rõ ràng đã tráo bài, nhưng cậu ta tráo bằng cách nào thì bà ta cũng không thể biết. Chị Mai tin rằng, nếu mình đã không thể phát hiện, thì Sáu Sẹo và Đầu Húi Cua càng không thể.
Sáu Sẹo cười nhạt: “Bọn mày đừng quên, ở chỗ tao có gắn camera. Có dám xem lại không?”
Chị Mai chau mày nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hờ hững: “Xem chứ”.
Sáu Sẹo nháy mắt ra hiệu, người của gã ta đã đi lấy máy tính, cắm điện, mở video lên, bắt đầu phát lại quá trình chơi ván bài ban nãy.
Video chiếu đến đoạn cá cược giữa Lý Dục Thần và Đầu Húi Cua thì bắt đầu tua chậm lại.
Mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, không dám rời mắt dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ bỏ qua một chi tiết bất kì nào đó.
Trong lòng chị Mai rất phức tạp, vừa lo lắng vừa mong đợi.
Bà ta không hy vọng Lý Dục Thần sẽ bị tóm được, nhưng cũng rất muốn xem thử Lý Dục Thần tráo bài như thế nào.
Video chiếu hết một lượt, kết quả khiến ai nấy đều thất vọng, Lý Dục Thần chơi bài rất bình thường, chỉ nhặt những quân bài ở trước mặt, không có bất kì sự tiếp xúc nào với Đầu Húi Cua.
Sáu Sẹo không cam lòng, lớn tiếng nói: “Chờ đã, tua chậm hơn chút nữa, hắn ta nhất định có gian lận!”
Video lại phát một lần nữa, đến đoạn chính, gần như là dừng lại ở từng khung hình một.
“Chậm hơn nữa!”, Sáu Sẹo hét lên.
“Anh Sáu, chậm nhất có thể rồi”. Đàn em của gã ta nói.
Sáu Sẹo tức giận cầm máy tính giơ lên, dùng sức ném vào tường.
Đầu Húi Cua không cam lòng nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Sao mày lại có thể làm được điều này?”
“Ăn may thôi”. Lý Dục Thần điềm tĩnh nói.
Không ai tin lời anh, nhưng cũng không ai có thể chất vấn được anh.
Tua chậm đến như vậy, dù có là ảo thuật gia nổi tiếng nhất thế giới thì cũng không thể tráo hết mười bốn quân bài trên bàn mà không để lại sơ hở.
Lẽ nào thật sự có sự may mắn tới mức này?
“Ông Vương, còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy tiền đi!”, chị Mai thúc giục.
Ông chủ Vương cười haha, vội đi gom hết số tiền trên mặt bàn.
Ngoài vài trăm ngàn tiền lẻ lúc đầu, số còn lại đều nhét hết vào vali, vậy nên không khó để gom.
Anh Hải đang đeo cặp kính râm nói: “Sáu, kết quả đã vậy rồi, chúng ta cũng kết sổ nào, cậu muốn trả tiền, hay là muốn tôi thu lại sòng bạc này của cậu?”
“Anh Hải…”, Sáu Sẹo có vẻ sợ người đàn ông đeo kính râm: “Anh về trước đi, sáng sớm ngày mai, em sẽ gửi trả anh cả gốc lẫn lãi”.
Anh Hải cười khẩy: “Sáu Sẹo, cậu sẽ không chạy trốn đấy chứ?”
Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, anh nói vậy là có ý gì, em có thể chạy đi đâu được chứ? Mấy kẻ này dám ở sòng bài của em giở trò gian lận, đợi em giải quyết xong, sẽ mang tiền trả cho anh”.
Anh Hải nói: “Tưởng tôi mù sao, sòng bạc là của cậu, video giám sát cậu cũng đã xem rồi, không cần biết cậu ta làm cách nào mà lại thắng, cậu không bắt được thì không thể nói bọn họ gian lận, đây là quy tắc của sòng bài. Đừng có phá luật để trở thành kẻ địch của người trong ngành”.
Con mắt Sáu Sẹo chớp chớp: “Nếu cả anh Hải cũng đã nói như vậy, em cũng coi như bọn họ không gian lận. Có điều, hôm nay em phải tính món nợ khác với hắn ta, anh Hải đây sẽ không cản trở chứ?”
“Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần lấy lại tiền của tôi”, anh Hải nói.
“Được, anh Hải, đợi em tính sổ với thằng này xong thì sẽ trả anh tiền”.
Sáu Sẹo đột ngột đưa tay ra giữ cọc tiền cuối cùng mà ông chủ Vương sắp lấy.
“Cứ thế mà mang tiền đi sao? Đâu có dễ như vậy!”
Ông chủ Vương miệng vẫn cười toe toét, chỉ là không ai để ý, lòng bàn tay của ông ta đã chuyển sang màu đỏ.
Sắc mặt chị Mai trở nên lạnh lùng, nói: “Sáu Sẹo, muốn chơi xấu đấy à? Tưởng bà đây sợ mày chắc?”
Chương 129: Tiên thuật
Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là do nó chọc mù con mắt này của tao, hôm nay chỉ cần nó để lại một con mắt, thêm một bàn tay xem như tiền lãi thì lần này tao nhận thua, bọn mày cứ lấy tiền đi”.
“Nếu bọn tao không chịu thì sao?”, chị Mai nói.
Sáu Sẹo cười mỉa, nói với đàn em bên cạnh: “Đuổi những người khác ra khỏi đây! Gọi người!”
Đàn em đáp lời, sau đó ra khỏi phòng VIP, mời hết khách của mấy chục bàn mạt chược rời đi.
Cùng lúc đó, mười mấy thanh niên khác từ bên ngoài lao vào, trong đó có hai người mà Lý Dục Thần đã từng gặp, chính là người đến quán cơm Thân Dân để thu tiền bảo kê.
Sáu Sẹo nhìn chị Mai, cười nham hiểm: “Con đ*, tưởng mình đáng tiền lắm à, hôm nay ông đây sẽ chơi nát mày luôn”.
Sau đó ra lệnh với đàn em: “Trói chúng lại cho tao, tao muốn tự mình móc mắt thằng khốn kia, sau đó cùng anh em hưởng thụ chút mùi vị của ả đàn bà chết tiệt này”.
Người ở đây đều từng gặp chị Mai, cũng khá quen mặt, tất cả đã thèm khát bà ta từ lâu rồi.
Nghe Sáu Sẹo nói thế, ai cũng cười một cách thô tục.
Sáu Sẹo nhìn ông chủ Vương vẫn đang cầm va li tiền trên tay: “Mày là chồng của con kỹ nữ này, lát nữa tao để mày tận mắt chứng kiến cảnh các anh em của tao làm vợ mày thoải mái như thế nào, ha ha ha…”
Ông chủ Vương vẫn cười ha ha như thể chuyện Sáu Sẹo nói chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc mọi người nghĩ ông ấy là một tên ngốc thì ông ấy bỗng giơ tay lên đánh một cú vào Sáu Sẹo.
Cái tát này có vẻ không nặng nhưng Sáu Sẹo lại gào lên thảm thiết.
Chỉ thấy trên nửa mặt gã ta xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, da bị bong ra một lớp, vẫn còn toát ra một làn khói xanh, mùi khét khó chịu bốc trong không khí.
“A…”
Sáu Sẹo gào thét, muốn sờ vào mặt nhưng tay vừa chạm đến, chỗ đó lại đau.
“Đánh chết tụi nó cho tao!”
Lúc này đàn em của gã ta mới phản ứng lại.
Vừa muốn ra tay thì cánh cửa bên ngoài bị ai đó đạp bung ra, trong đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy sư phụ Vinh đang tràn đầy lửa giận trong mắt, tay cầm cái muôi lao vào.
Mấy tên đàn em của Sáu Sẹo đều ngã la liệt dưới đất, đầu bị đánh sưng húp, đau đớn kêu trời.
Tiểu Dương chạy theo phía sau, tay cầm dao làm bếp.
Sư phụ Vinh cầm cái muôi đánh ngã một tên, Tiểu Dương cầm dao làm bếp bước lên xoẹt xoẹt vài cái, đầu người đó thành đầu trọc.
Hai người đi vào phòng VIP, mấy tên đứng trước cửa phòng VIP lại xui xẻo trở thành sư cọ.
“Tao xem còn ai dám động đậy nữa, phải hỏi cái muôi trong tay tao trước này”, sư phụ Vinh đứng đó giơ muôi lên chỉ một vòng.
“Còn dao của tao nữa!”, Tiểu Dương giơ con dao trong tay lên, đi đến cạnh sư phụ Vinh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đao pháp của tôi ổn chứ?”
Sư phụ Vinh nói: “Tạm được”.
Thật ra không cần họ ra tay, chỉ một cái tát vừa rồi của ông chủ Vương đã khiến đám côn đồ này khiếp sợ rồi.
Đám người này đều ngồi xổm xuống đất ôm đầu, không ai dám động đậy.
Sáu Sẹo vẫn đang kêu gào thảm thiết.
Chị Mai cầm một quân mạt chược trên bàn lên, cũng không thấy bà ta tạo thế gì, mạt chược đã biến thành tia sáng bay ra ngoài, văng trúng vào nửa mặt bên còn lại của Sáu Sẹo.
Quân cờ mạt chược tông bể hàng tiền đạo của Sáu Sẹo, bay vào trong miệng gã ta.
Tiếng gào thét đau đớn của gã ta im bặt.
Sau đó là một loạt tiếng ho, nôn ra máu, bãi nôn có một quân cờ mạt chược và mấy cái răng.
Sáu Sẹo quỳ rạp xuống đất, mơ hồ nói: “Xin tha mạng! Mong mọi người tha mạng”.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Tha cho mày? Cho tao một lý do để tha cho mày đi”.
Anh Hải ở bên cạnh nói: “Các vị, đừng làm chết người, tôi còn cần gã trả tiền cho tôi đấy”.
Ông chủ Vương nhìn chị Mai.
Chị Mai lại nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Tôi sao cũng được, chỉ là một con rệp thôi”.
Chị Mai sửng sốt, sau đó phì cười nói: “Vậy được, nếu anh Hải đã nói thế thì tha cho gã một mạng. Lấy tiền rồi chúng ta đi”.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương cũng đi đến cầm tiền giúp.
Sáu triệu được đựng trong bốn cái đồ đựng, số tiền lẻ còn lại thì trong balo do Lý Dục Thần đến.
Trên đường về, chị Mai hỏi Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý, rốt cuộc vừa rồi sao cậu làm được vậy?”
“Gì cơ?”
“Quân bài đó đấy! Chị biết cậu đổi bài của Đầu Húi Cua, chị Mai đây lăn lộn nhiều năm rồi chưa từng thấy thiên thuật nào cao siêu như vậy”.
“Đây không phải thiên thuật”.
“Vậy thì là gì?”
“Tiên thuật!”, Lý Dục Thần nói.
Bà ta cố ý tỏ ra yếu thế là để mê hoặc Đầu Húi Cua, để Sáu Sẹo dám đánh cược với bà ta.
Bà ta nắm chắc chín mươi chín phần trăm có thể thắng được Đầu Húi Cua.
Nhưng nếu để Lý Dục Thần thay bà ta, thì sẽ thua trăm phần trăm.
Nhưng tên nhóc này lại chủ động đứng ra.
“Thể hiện anh hùng gì hả? Cậu có thể bốc ra bài hồ không?”, chị Mai hơi tức giận nói.
Lý Dục Thần nói: “Bốc được quân bài gì, chẳng phải là dựa vào may mắn à, nói không chừng hôm nay tôi may mắn, có thể bốc được quân bài tốt đấy”.
Chị Mai tức đến muốn nhảy lên mắng người.
Cũng không phải là bốc một quân bài so lớn nhỏ, mà là bốc mười bốn quân bài hồ, lấy đâu ra may mắn?
Sáu Sẹo cười ha ha nói: “Chị Mai, chị xem, cậu Lý đã nói là được rồi, nói không chừng cậu ta cũng may mắn thì sao. Nếu chị vẫn không đồng ý thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng chị giở trò gian lận”.
Chị Mai nhìn anh, hậm hực dậm chân xuống đất, nói với vài phần trách móc: “Nếu cậu thua, ngay cả tiền mua quan tài chị cũng không có đâu, sau này cậu phải nuôi chị đấy!”
Lý Dục Thần tối sầm mặt, chẳng ra đâu vào đâu.
Chị Mai đứng lên, nhường chỗ cho Lý Dục Thần.
Ván bài chính thức bắt đầu.
Đầu Húi Cua bắt đầu đổ quân bài lên bàn.
Lý Dục Thần lại ngồi im không động đậy.
Khiến cho Đầu Húi Cua không nắm bắt được.
“Người anh em, bắt đầu thôi”, anh ta cố ý nhắc một câu.
“Biết rồi, anh bốc đi”, Lý Dục Thần nói.
Đầu Húi Cua bị đáp trả một câu, vô cùng cạn lời.
Lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ như vậy, không biết là ngu hay là ngốc.
Anh ta mau chóng bốc quân bài đầu tiên.
Lý Dục Thần cũng bốc một quân trên bàn.
Đầu Húi Cua lại chọn một quân trong đống quân bài, bốp một cái đặt trước mặt mình.
Lý Dục Thần cũng cầm quân bài thứ hai.
Anh không xáo bài, cũng không chọn bài, tùy ý cầm một quân gần mình nhất trong đống bài.
Chị Mai bên cạnh nhìn mà cau mày.
Tuy đống bài trên bàn rất lộn xộn, nhưng là cao thủ chiêu trò, chị Mai sớm đã nhớ rất rõ vị trí của mỗi quân bài.
Bà ta nhìn rất rõ, Đầu Húi Cua cầm toàn bộ quân vạn, có lẽ muốn làm một hàng quân vạn.
Còn Lý Dục Thần toàn bốc quân bài lẻ, không thể nào có thể hồ được.
Tên nhóc này, đúng là muốn dựa vào may mắn ư?
Nhưng số may của anh cũng chẳng ra làm sao, toàn là quân bài lẻ, ngay cả bộ đôi cũng không có.
Chị Mai thầm thở dài một hơi, biết cục diện hôm không thể nào tốt được.
Bà ta nháy mắt với ông chủ Vương, cánh tay khẽ run lên, trong lòng bàn tay ngầm giấu một con dao.
Ông chủ Vương lại cười hi hi xoa tay, cứ như xem ván bài rất căng thẳng vậy.
Không ai chú ý đến, tay của ông ấy từ từ biến thành màu đỏ rực, giống như hai que hàn nung đỏ.
Bốc xong toàn bộ mười bốn quân bài.
Đầu Húi Cua nói: “Chúng ta, ai lật bài trước?”
Lý Dục Thần nói: “Hay là anh lật bài trước đi”.
Đầu Húi Cua mỉm cười, đầu ngón tay bên tay phải lướt qua trên mười bốn tấm bài xếp ghép với nhau trước mặt, sau đó một tay ấn lên bàn, bốp, đồng loạt lật mười bốn quân bài.
Kiểu cách vô cùng đẹp mắt, giống như trên phim truyền hình vậy.
Nhưng, khoảnh khắc quân bài được lật ra, anh ta liền trố mắt.
Bởi vì, mười bốn quân bài của anh ta, đều là quân lẻ, vốn không thể hồ được.
Chị Mai cũng phải trố mắt theo Đầu Húi Cua.
Trong những người ở đây, chỉ có chị Mai nhìn thấy rõ ràng Đầu Húi Cua toàn bốc một dãy cửu liên bảo đăng.
“Vãi!”
Sáu Sẹo chửi một câu, lòng trùng xuống.
Hắn ta còn ôm một hy vọng lỡ như, nói không chừng bài của phía đối diện còn nát hơn.
Đến lượt Lý Dục Thần lật bài.
Anh không có thủ pháp đẹp như vậy, chỉ lật từng quân từng quân bài.
Nhất vạn, nhất vạn, nhất vạn…
Khi anh lật ra ba quân nhất vạn, mọi người bắt đầu thở gấp.
Trái tim Sáu Sẹo tiếp tục trùng xuống.
Còn chị Mai đã thu lại con dao của bà ta, kinh ngạc há đôi môi đỏ, khóe miệng khóe mắt đều nhếch cười.
Nhị vạn, tam vạn, tứ vạn, ngũ vạn, lục vạn, thất vạn, bát vạn, cửu vạn, cửu vạn, cửu vạn…
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật quân bài cuối cùng.
Ngũ vạn!
Cửu liên bảo đăng!
Chương 128: Pháp thuật
“Bộp” một tiếng, Lý Dục Thần đặt quân bài cuối cùng lên bàn, cả căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc.
Những quân bài cùng màu trên bàn đã nói rõ kết quả cuộc chơi cho mọi người.
Ván này, Lý Dục Thần thắng!
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng như vừa phát hiện ra lục địa mới, đồng thời cũng có chút khó hiểu xen lẫn một tia tức giận.
Còn trong con mắt còn lại của Sáu Sẹo là đầy rẫy ảo não và không cam tâm.
Đầu Húi Cua bỗng chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mày ăn gian!”
Lý Dục Thần thong thả đứng ở đó, nhìn hắn hỏi lại: “Cái gì là gian lận?”
“Mày, mày tráo bài!”, Đầu Húi Cua nói: “Rõ ràng là bài của mày toàn quân lẻ, bài của tao mới ăn theo dây, bộ Cửu Liên Bảo Đăng này là của tao! Mày đã tráo bài của tao!”
Sáu Sẹo rốt cuộc cũng mở lời: “Hóa ra mày vẫn luôn giả vờ! Tao nên nghĩ tới, một thằng dám đến chỗ trường chọi chó, sao có thể không biết chơi bài? Thằng khốn, dám ở sòng bạc của bọn tao gian lận, bay đâu, chặt tay nó cho tao!”
Chị Mai chế giễu: “Anh Sáu, thua rồi không phục sao? Bắt gian thì phải bắt tận tay, đâu phải các anh nói cậu ấy tráo bài nghĩa là cậu ấy tráo bài? Có phải chỉ cần thua tiền là có thể đổ cho đối phương gian lận?”
Bà ta biết lời của Đầu Húi Cua nói là sự thật, Lý Dục Thần rõ ràng đã tráo bài, nhưng cậu ta tráo bằng cách nào thì bà ta cũng không thể biết. Chị Mai tin rằng, nếu mình đã không thể phát hiện, thì Sáu Sẹo và Đầu Húi Cua càng không thể.
Sáu Sẹo cười nhạt: “Bọn mày đừng quên, ở chỗ tao có gắn camera. Có dám xem lại không?”
Chị Mai chau mày nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hờ hững: “Xem chứ”.
Sáu Sẹo nháy mắt ra hiệu, người của gã ta đã đi lấy máy tính, cắm điện, mở video lên, bắt đầu phát lại quá trình chơi ván bài ban nãy.
Video chiếu đến đoạn cá cược giữa Lý Dục Thần và Đầu Húi Cua thì bắt đầu tua chậm lại.
Mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, không dám rời mắt dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ bỏ qua một chi tiết bất kì nào đó.
Trong lòng chị Mai rất phức tạp, vừa lo lắng vừa mong đợi.
Bà ta không hy vọng Lý Dục Thần sẽ bị tóm được, nhưng cũng rất muốn xem thử Lý Dục Thần tráo bài như thế nào.
Video chiếu hết một lượt, kết quả khiến ai nấy đều thất vọng, Lý Dục Thần chơi bài rất bình thường, chỉ nhặt những quân bài ở trước mặt, không có bất kì sự tiếp xúc nào với Đầu Húi Cua.
Sáu Sẹo không cam lòng, lớn tiếng nói: “Chờ đã, tua chậm hơn chút nữa, hắn ta nhất định có gian lận!”
Video lại phát một lần nữa, đến đoạn chính, gần như là dừng lại ở từng khung hình một.
“Chậm hơn nữa!”, Sáu Sẹo hét lên.
“Anh Sáu, chậm nhất có thể rồi”. Đàn em của gã ta nói.
Sáu Sẹo tức giận cầm máy tính giơ lên, dùng sức ném vào tường.
Đầu Húi Cua không cam lòng nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Sao mày lại có thể làm được điều này?”
“Ăn may thôi”. Lý Dục Thần điềm tĩnh nói.
Không ai tin lời anh, nhưng cũng không ai có thể chất vấn được anh.
Tua chậm đến như vậy, dù có là ảo thuật gia nổi tiếng nhất thế giới thì cũng không thể tráo hết mười bốn quân bài trên bàn mà không để lại sơ hở.
Lẽ nào thật sự có sự may mắn tới mức này?
“Ông Vương, còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy tiền đi!”, chị Mai thúc giục.
Ông chủ Vương cười haha, vội đi gom hết số tiền trên mặt bàn.
Ngoài vài trăm ngàn tiền lẻ lúc đầu, số còn lại đều nhét hết vào vali, vậy nên không khó để gom.
Anh Hải đang đeo cặp kính râm nói: “Sáu, kết quả đã vậy rồi, chúng ta cũng kết sổ nào, cậu muốn trả tiền, hay là muốn tôi thu lại sòng bạc này của cậu?”
“Anh Hải…”, Sáu Sẹo có vẻ sợ người đàn ông đeo kính râm: “Anh về trước đi, sáng sớm ngày mai, em sẽ gửi trả anh cả gốc lẫn lãi”.
Anh Hải cười khẩy: “Sáu Sẹo, cậu sẽ không chạy trốn đấy chứ?”
Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, anh nói vậy là có ý gì, em có thể chạy đi đâu được chứ? Mấy kẻ này dám ở sòng bài của em giở trò gian lận, đợi em giải quyết xong, sẽ mang tiền trả cho anh”.
Anh Hải nói: “Tưởng tôi mù sao, sòng bạc là của cậu, video giám sát cậu cũng đã xem rồi, không cần biết cậu ta làm cách nào mà lại thắng, cậu không bắt được thì không thể nói bọn họ gian lận, đây là quy tắc của sòng bài. Đừng có phá luật để trở thành kẻ địch của người trong ngành”.
Con mắt Sáu Sẹo chớp chớp: “Nếu cả anh Hải cũng đã nói như vậy, em cũng coi như bọn họ không gian lận. Có điều, hôm nay em phải tính món nợ khác với hắn ta, anh Hải đây sẽ không cản trở chứ?”
“Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần lấy lại tiền của tôi”, anh Hải nói.
“Được, anh Hải, đợi em tính sổ với thằng này xong thì sẽ trả anh tiền”.
Sáu Sẹo đột ngột đưa tay ra giữ cọc tiền cuối cùng mà ông chủ Vương sắp lấy.
“Cứ thế mà mang tiền đi sao? Đâu có dễ như vậy!”
Ông chủ Vương miệng vẫn cười toe toét, chỉ là không ai để ý, lòng bàn tay của ông ta đã chuyển sang màu đỏ.
Sắc mặt chị Mai trở nên lạnh lùng, nói: “Sáu Sẹo, muốn chơi xấu đấy à? Tưởng bà đây sợ mày chắc?”
Chương 129: Tiên thuật
Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là do nó chọc mù con mắt này của tao, hôm nay chỉ cần nó để lại một con mắt, thêm một bàn tay xem như tiền lãi thì lần này tao nhận thua, bọn mày cứ lấy tiền đi”.
“Nếu bọn tao không chịu thì sao?”, chị Mai nói.
Sáu Sẹo cười mỉa, nói với đàn em bên cạnh: “Đuổi những người khác ra khỏi đây! Gọi người!”
Đàn em đáp lời, sau đó ra khỏi phòng VIP, mời hết khách của mấy chục bàn mạt chược rời đi.
Cùng lúc đó, mười mấy thanh niên khác từ bên ngoài lao vào, trong đó có hai người mà Lý Dục Thần đã từng gặp, chính là người đến quán cơm Thân Dân để thu tiền bảo kê.
Sáu Sẹo nhìn chị Mai, cười nham hiểm: “Con đ*, tưởng mình đáng tiền lắm à, hôm nay ông đây sẽ chơi nát mày luôn”.
Sau đó ra lệnh với đàn em: “Trói chúng lại cho tao, tao muốn tự mình móc mắt thằng khốn kia, sau đó cùng anh em hưởng thụ chút mùi vị của ả đàn bà chết tiệt này”.
Người ở đây đều từng gặp chị Mai, cũng khá quen mặt, tất cả đã thèm khát bà ta từ lâu rồi.
Nghe Sáu Sẹo nói thế, ai cũng cười một cách thô tục.
Sáu Sẹo nhìn ông chủ Vương vẫn đang cầm va li tiền trên tay: “Mày là chồng của con kỹ nữ này, lát nữa tao để mày tận mắt chứng kiến cảnh các anh em của tao làm vợ mày thoải mái như thế nào, ha ha ha…”
Ông chủ Vương vẫn cười ha ha như thể chuyện Sáu Sẹo nói chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc mọi người nghĩ ông ấy là một tên ngốc thì ông ấy bỗng giơ tay lên đánh một cú vào Sáu Sẹo.
Cái tát này có vẻ không nặng nhưng Sáu Sẹo lại gào lên thảm thiết.
Chỉ thấy trên nửa mặt gã ta xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, da bị bong ra một lớp, vẫn còn toát ra một làn khói xanh, mùi khét khó chịu bốc trong không khí.
“A…”
Sáu Sẹo gào thét, muốn sờ vào mặt nhưng tay vừa chạm đến, chỗ đó lại đau.
“Đánh chết tụi nó cho tao!”
Lúc này đàn em của gã ta mới phản ứng lại.
Vừa muốn ra tay thì cánh cửa bên ngoài bị ai đó đạp bung ra, trong đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy sư phụ Vinh đang tràn đầy lửa giận trong mắt, tay cầm cái muôi lao vào.
Mấy tên đàn em của Sáu Sẹo đều ngã la liệt dưới đất, đầu bị đánh sưng húp, đau đớn kêu trời.
Tiểu Dương chạy theo phía sau, tay cầm dao làm bếp.
Sư phụ Vinh cầm cái muôi đánh ngã một tên, Tiểu Dương cầm dao làm bếp bước lên xoẹt xoẹt vài cái, đầu người đó thành đầu trọc.
Hai người đi vào phòng VIP, mấy tên đứng trước cửa phòng VIP lại xui xẻo trở thành sư cọ.
“Tao xem còn ai dám động đậy nữa, phải hỏi cái muôi trong tay tao trước này”, sư phụ Vinh đứng đó giơ muôi lên chỉ một vòng.
“Còn dao của tao nữa!”, Tiểu Dương giơ con dao trong tay lên, đi đến cạnh sư phụ Vinh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đao pháp của tôi ổn chứ?”
Sư phụ Vinh nói: “Tạm được”.
Thật ra không cần họ ra tay, chỉ một cái tát vừa rồi của ông chủ Vương đã khiến đám côn đồ này khiếp sợ rồi.
Đám người này đều ngồi xổm xuống đất ôm đầu, không ai dám động đậy.
Sáu Sẹo vẫn đang kêu gào thảm thiết.
Chị Mai cầm một quân mạt chược trên bàn lên, cũng không thấy bà ta tạo thế gì, mạt chược đã biến thành tia sáng bay ra ngoài, văng trúng vào nửa mặt bên còn lại của Sáu Sẹo.
Quân cờ mạt chược tông bể hàng tiền đạo của Sáu Sẹo, bay vào trong miệng gã ta.
Tiếng gào thét đau đớn của gã ta im bặt.
Sau đó là một loạt tiếng ho, nôn ra máu, bãi nôn có một quân cờ mạt chược và mấy cái răng.
Sáu Sẹo quỳ rạp xuống đất, mơ hồ nói: “Xin tha mạng! Mong mọi người tha mạng”.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Tha cho mày? Cho tao một lý do để tha cho mày đi”.
Anh Hải ở bên cạnh nói: “Các vị, đừng làm chết người, tôi còn cần gã trả tiền cho tôi đấy”.
Ông chủ Vương nhìn chị Mai.
Chị Mai lại nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Tôi sao cũng được, chỉ là một con rệp thôi”.
Chị Mai sửng sốt, sau đó phì cười nói: “Vậy được, nếu anh Hải đã nói thế thì tha cho gã một mạng. Lấy tiền rồi chúng ta đi”.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương cũng đi đến cầm tiền giúp.
Sáu triệu được đựng trong bốn cái đồ đựng, số tiền lẻ còn lại thì trong balo do Lý Dục Thần đến.
Trên đường về, chị Mai hỏi Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý, rốt cuộc vừa rồi sao cậu làm được vậy?”
“Gì cơ?”
“Quân bài đó đấy! Chị biết cậu đổi bài của Đầu Húi Cua, chị Mai đây lăn lộn nhiều năm rồi chưa từng thấy thiên thuật nào cao siêu như vậy”.
“Đây không phải thiên thuật”.
“Vậy thì là gì?”
“Tiên thuật!”, Lý Dục Thần nói.