-
Chương 1182: Lựa chọn
Lý Dục Thần vung kiếm xé rách hư không.
Đinh Hương nhanh nhạy nắm bắt lấy thời cơ, thầm đọc La Bàn Kinh, kích hoạt la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Không gian của Lục Hư Luân Hồi cũng mở rộng cùng với vết nứt trong hư không.
Ánh sáng chập chờn, thời không thay đổi.
Chỉ một lát sau, trục Luân Chuyển cũng đã ổn định, thời gian ngưng đọng.
Trong hư không vô tận trước mặt bọn họ xuất hiện ba tháp đá, bên dưới tháp đá nằm ở giữa có một con Cự Long màu trắng đang bị giam cầm.
Cự Long nhìn thấy bọn họ quay lại thì gầm lên một tiếng, há cái miệng khổng lồ ra lao tới, nhưng lại bị những sợi dây vô hình của tháp đá kìm hãm.
Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên, lưỡi kiếm màu đen phát ra ánh sáng màu đen sáng ngời. Làn khí xơ xác tiêu điều dày đặc lan tràn ra toàn bộ không gian.
Hình như khi Cự Long nhìn thấy ánh sáng màu đen ấy thì càng thêm giận dữ. Thân mình nó không ngừng vùng vẫy, gầm rú.
Thế nhưng ngay vào lúc này, một cây cung khổng lồ từ từ hiện lên trên đỉnh đầu Lý Dục Thần.
Một mũi tên màu vàng gác lên dây cung.
Vào lúc dây cung được kéo căng, hình như cả không gian cũng rộng ra theo.
Đối mặt với đầu mũi tên màu vàng kia, Cự Long như cảm nhận được sự sợ hãi.
Thân mình nó từ từ rụt lại phía sau, co lại và cuộn lại thành một vòng tròn, dùng lớp vảy cứng bên dưới che kỹ vùng bụng.
Nhưng mũi tên khí kia lại phớt lờ lớp vảy rồng dày cộm đó của nó mà nhắm thẳng vào long đan bên trong cơ thể của Cự Long.
Hai mắt Cự Long lóe lên một tia sợ hãi.
"Anh Dục Thần, chờ đã!" Đinh Hương kêu lên.
Lý Dục Thần thu sát khí trên người mình lại, hỏi: "Tại sao?"
Đinh Hương do dự một lúc rồi nói: "Nó đã bị giam cầm rồi, chắc sẽ không gây ra nguy hiểm cho chúng ta đâu."
Lý Dục Thần nói: "Đúng là không gây nguy hiểm cho chúng ta thật. Năm xưa, Tiền Vương Ngô Việt giam cầm nó ở đây nhằm mượn sức mạnh của nó để phong tỏa linh khí của dãy núi Thiên Mục, tạo ra long mạch nhân tạo, kéo dài vận khí quốc gia của Ngô Việt Vương. Tuy cuối cùng cũng thất bại, nhưng bố cục này đã mang lại sự phồn hoa cho Tiền Đường."
"Tuy nhiên, từ khi tháp Lôi Phong sụp đổ, địa khí của Tiền Đường đã thay đổi, ba tháp ở trong hồ đã không còn đủ để trấn áp nó nữa. Hiện tại, đại sư Trí Nhẫn đã sắp tu hành viên mãn, sau này sẽ không còn ai ở Tiền Đường có đủ khả năng khống chế nó nữa. Nếu để nó thoát khỏi khống chế, dân chúng Tiền Đường sẽ gặp tai ương."
"Thì ra là vậy." Đinh Hương bất ngờ, nhưng gương mặt lại hiện vẻ khinh thường: "Tiền Vương Ngô Việt cách ngày nay đã ngàn năm rồi nhỉ? Con người vì lợi ích của mình mà giam cầm nó ở đây tận một nghìn năm. Tiền Đường có sự phồn hoa, nhưng với nó mà nói thì liệu có công bằng hay không?"
Lý Dục Thần sững người, ma khí trong người cũng kích động theo, nói: "Quả thực là không công bằng!"
"Em có thể cảm nhận được tâm của nó, nó không hề ác.” Đinh Hương nói: “Chẳng qua là nó quá đỗi phẫn uất mà thôi, cho dù là cái gì đi nữa, kể cả là con người, một người hiền lành nhất cũng thế, nếu bị giam cầm ở một nơi như này trong suốt một nghìn năm, chắc chắn cũng phải phát điên! Tức giận cũng là lẽ thường mà, đúng chứ?"
Lý Dục Thần im lặng.
Việc chém rồng có thể giúp anh giải quyết triệt để nguy cơ của Tiền Đường. Sau này Tam Đàm Ấn Nguyệt sẽ trở thành một địa điểm du lịch, không còn lo sợ tháp đá sẽ bị phá hủy nữa. Cùng lắm là linh khí của Thiên Mục sẽ dần tan biến, khiến sự phát triển của Tiền Đường rơi vào bế tắc, không thể bán được nhà cửa nữa.
Nhưng với con rồng mà nói thì nó thật sự không công bằng.
Lý Dục Thần vừa thức tỉnh ma tâm, oán trách Thiên Đạo bất công. Hôm nay, nếu vì lợi ích của một thành phố mà giết chết một con rồng, thì liệu còn công bằng không?
Hình như anh nghe được Thiên Đạo đang cười nhạo mình.
"Cậu xem, cai trị thiên hạ cũng đâu có dễ. Thiên Đạo vận hành đâu phải chỉ hô hào khẩu hiệu thôi là được. Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng và chính nghĩa tuyệt đối? Đó là những lựa chọn sau khi đã cân đo đong đếm. Ngay cả một thằng ngốc cũng biết giữa một thành phố hay một con rồng, cái nào quan trọng hơn!"
Tiếng cười chế nhạo tràn ngập trong đầu anh.
Tay cầm kiếm của Lý Dục Thần hơi run rẩy, khí tức trong cơ thể hỗn loạn.
Anh biết rằng đó là do đạo tâm đã tu luyện suốt mười bốn năm đang cắn xé với ma tâm vừa mới thức tỉnh của anh.
Trong khi anh còn đang đấu tranh nội tâm thì Đinh Hương đã đi về phía Bạch Long.
"Đinh Hương!" Lý Dục Thần gọi lớn.
Đinh Hương quay đầu mỉm cười với anh, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía con rồng.
Lý Dục Thần thấy cô ấy rất kiên quyết, trên người thấp thoáng phát ra ánh sáng thần thánh, anh khẽ rung động, không ngăn cản nữa.
Chỉ là, anh càng siết chặt kiếm Huyền Minh, kéo căng dây của cây cung Tiền Vương, chỉ cần Bạch Long có bất kỳ hành động nào muốn làm hại Đinh Hương, anh sẽ không chút do dự bắn thủng long đan, chặt đứt đầu rồng.
Khi suy nghĩ này vừa nảy ra, trước mắt Lý Dục Thần sáng bừng như thể xiềng xích đã bị phá bỏ vậy, trong khoảnh khắc đó tất cả đều rõ ràng.
Tại sao việc lựa chọn giữa một thành phố và một con rồng lại khó khăn đến thế, nhưng khi đối tượng chuyển thành Đinh Hương thì sự lựa chọn đó đã biến mất? Vì Đinh Hương, anh có thể giết con rồng đó bất cứ lúc nào.
Sự khác biệt ở đây, nếu chỉ nhìn bề nổi thì là do Đinh Hương là người thân của anh.
Nhưng trong thực tế thì nguyên nhân thực sự là hiện tại, Đinh Hương đang đối mặt trực tiếp với sự uy hiếp của con rồng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Mà hiện tại, tính mạng của người dân trong thành phố không có gì đáng lo cả. Những hậu quả mà con rồng gây ra với dân chúng Tiền Đường chẳng qua chỉ đang ở trong tưởng tượng, chưa thực sự xảy ra.
Vì một chuyện chưa xảy ra mà làm tổn thương một sinh mệnh, điều đó chắc chắn là bất công.
Trong quá khứ, Phật giáo Huyền Môn thường hay nói về việc trừ ma vệ đạo, nhìn thấy yêu ma thì không nói hai lời mà lập tức chém chết, đó là vì yêu ma ăn thịt người. Nhưng hầu hết yêu ma bị họ giết đều chưa từng ăn thịt người.
Chỉ vì muốn tránh mặt con người, rất nhiều yêu ma trốn vào những nơi khỉ ho cò gáy, những vùng có điều kiện khắc nghiệt, cho dù linh khí không đủ hay tốc độ tu hành chậm chạp cũng được. Thế nhưng chúng vẫn bị người chính đạo truy sát. Các môn phái chính đạo thường xuyên tổ chức các buổi rèn luyện định kỳ, cho các đệ tử đến những nơi hoang vắng để tu tập, lấy việc ai giết được nhiều yêu ma và cấp bậc cao hơn làm người chiến thắng.
Điều này há chẳng phải giống hệt như việc hồi nãy anh muốn giết con rồng vì lo cho an nguy của người dân ở Tiền Đường hay sao?
Không phải là không thể giết rồng, nhưng phải đợi đến khi nó thực sự gây hại mới được giết. Không thể vì một câu: "Đợi nó gây hại thì đã muộn" làm lý do mà giết nó trước được.
Đinh Hương bước tới trước mặt con rồng.
Bạch Long vẫn luôn e sợ cây cung Tiền Vương đang lơ lửng giữa không trung.
Đinh Hương đưa tay ra, chạm vào thân rồng.
Lý Dục Thần căng thẳng nhìn theo, càng kéo căng dây cung hơn, không gian xung quanh ngày càng vặn vẹo.
Mình rồng khổng lồ, vảy rồng cứng như bức tường, Đinh Hương nhẹ nhàng đặt tay lên đó.
Thân hình của Cự Long run lên một chút, phát ra một tiếng gầm lớn nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể đang có sự tò mò liếc nhìn con người nhỏ bé bên dưới.
Đinh Hương lẩm nhẩm đọc La Bàn Kinh, dưới chân cô ấy xuất hiện ảo ảnh của la bàn Lục Hư Luân Chuyển, nó nâng cô ấy lên không trung và đưa đến trước đầu rồng.
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trong một thời gian ngắn, cô ấy đã sử dụng thành thạo la bàn Lục Hư Luân Chuyển đến thế rồi.
Đinh Hương đưa tay ra, đi lại gần đầu rồng.
Đầu rồng co lại, có vẻ hơi cáu kỉnh. Lúc này nó chỉ cần há miệng ra là có thể dễ dàng nuốt chửng Đinh Hương xuống bụng.
Râu rồng phấp phời, cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn để cô ấy sờ.
"Anh Dục Thần!" Đinh Hương vui mừng kêu lên.
"Sao?"
"Chúng ta thả nó đi."
"Gì cơ?"
"Chúng ta có thể ra điều kiện với nó, rằng nó không làm hại người dân Tiền Đường, chúng ta sẽ thả nó ra." Đinh Hương nói.
"Em có thể nói chuyện với nó sao?"
"Ừ, nó ở dưới đáy hồ Tiền Đường đã một nghìn năm, đã nghe hiểu tiếng người từ lâu rồi. Em có thể giao tiếp với nó thông qua không gian của la bàn Lục Hư Luân Hồi."
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, nhưng những suy nghĩ đang dâng trào trong đầu anh cũng dần lắng xuống. Chưa chắc đây không phải là một cách hay, vì cũng không còn cách nào tốt hơn nữa.
Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, cây cung Tiền Vương trên đỉnh đầu cũng căng cứng, nói lớn về phía Bạch Long:
"Nếu mày có thể nghe hiểu tiếng người, vậy tao sẽ đưa ra cho mày ba điều kiện. Nếu mày đồng ý, tao sẽ thả mày ra ngoài. Thứ nhất, không được trả thù người dân ở Tiền Đường. Thứ hai, không được tùy tiện hiện hình chân long trước mặt con người. Thứ ba, không được tùy tiện làm hại các sinh linh khác."
Đinh Hương nhanh nhạy nắm bắt lấy thời cơ, thầm đọc La Bàn Kinh, kích hoạt la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Không gian của Lục Hư Luân Hồi cũng mở rộng cùng với vết nứt trong hư không.
Ánh sáng chập chờn, thời không thay đổi.
Chỉ một lát sau, trục Luân Chuyển cũng đã ổn định, thời gian ngưng đọng.
Trong hư không vô tận trước mặt bọn họ xuất hiện ba tháp đá, bên dưới tháp đá nằm ở giữa có một con Cự Long màu trắng đang bị giam cầm.
Cự Long nhìn thấy bọn họ quay lại thì gầm lên một tiếng, há cái miệng khổng lồ ra lao tới, nhưng lại bị những sợi dây vô hình của tháp đá kìm hãm.
Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên, lưỡi kiếm màu đen phát ra ánh sáng màu đen sáng ngời. Làn khí xơ xác tiêu điều dày đặc lan tràn ra toàn bộ không gian.
Hình như khi Cự Long nhìn thấy ánh sáng màu đen ấy thì càng thêm giận dữ. Thân mình nó không ngừng vùng vẫy, gầm rú.
Thế nhưng ngay vào lúc này, một cây cung khổng lồ từ từ hiện lên trên đỉnh đầu Lý Dục Thần.
Một mũi tên màu vàng gác lên dây cung.
Vào lúc dây cung được kéo căng, hình như cả không gian cũng rộng ra theo.
Đối mặt với đầu mũi tên màu vàng kia, Cự Long như cảm nhận được sự sợ hãi.
Thân mình nó từ từ rụt lại phía sau, co lại và cuộn lại thành một vòng tròn, dùng lớp vảy cứng bên dưới che kỹ vùng bụng.
Nhưng mũi tên khí kia lại phớt lờ lớp vảy rồng dày cộm đó của nó mà nhắm thẳng vào long đan bên trong cơ thể của Cự Long.
Hai mắt Cự Long lóe lên một tia sợ hãi.
"Anh Dục Thần, chờ đã!" Đinh Hương kêu lên.
Lý Dục Thần thu sát khí trên người mình lại, hỏi: "Tại sao?"
Đinh Hương do dự một lúc rồi nói: "Nó đã bị giam cầm rồi, chắc sẽ không gây ra nguy hiểm cho chúng ta đâu."
Lý Dục Thần nói: "Đúng là không gây nguy hiểm cho chúng ta thật. Năm xưa, Tiền Vương Ngô Việt giam cầm nó ở đây nhằm mượn sức mạnh của nó để phong tỏa linh khí của dãy núi Thiên Mục, tạo ra long mạch nhân tạo, kéo dài vận khí quốc gia của Ngô Việt Vương. Tuy cuối cùng cũng thất bại, nhưng bố cục này đã mang lại sự phồn hoa cho Tiền Đường."
"Tuy nhiên, từ khi tháp Lôi Phong sụp đổ, địa khí của Tiền Đường đã thay đổi, ba tháp ở trong hồ đã không còn đủ để trấn áp nó nữa. Hiện tại, đại sư Trí Nhẫn đã sắp tu hành viên mãn, sau này sẽ không còn ai ở Tiền Đường có đủ khả năng khống chế nó nữa. Nếu để nó thoát khỏi khống chế, dân chúng Tiền Đường sẽ gặp tai ương."
"Thì ra là vậy." Đinh Hương bất ngờ, nhưng gương mặt lại hiện vẻ khinh thường: "Tiền Vương Ngô Việt cách ngày nay đã ngàn năm rồi nhỉ? Con người vì lợi ích của mình mà giam cầm nó ở đây tận một nghìn năm. Tiền Đường có sự phồn hoa, nhưng với nó mà nói thì liệu có công bằng hay không?"
Lý Dục Thần sững người, ma khí trong người cũng kích động theo, nói: "Quả thực là không công bằng!"
"Em có thể cảm nhận được tâm của nó, nó không hề ác.” Đinh Hương nói: “Chẳng qua là nó quá đỗi phẫn uất mà thôi, cho dù là cái gì đi nữa, kể cả là con người, một người hiền lành nhất cũng thế, nếu bị giam cầm ở một nơi như này trong suốt một nghìn năm, chắc chắn cũng phải phát điên! Tức giận cũng là lẽ thường mà, đúng chứ?"
Lý Dục Thần im lặng.
Việc chém rồng có thể giúp anh giải quyết triệt để nguy cơ của Tiền Đường. Sau này Tam Đàm Ấn Nguyệt sẽ trở thành một địa điểm du lịch, không còn lo sợ tháp đá sẽ bị phá hủy nữa. Cùng lắm là linh khí của Thiên Mục sẽ dần tan biến, khiến sự phát triển của Tiền Đường rơi vào bế tắc, không thể bán được nhà cửa nữa.
Nhưng với con rồng mà nói thì nó thật sự không công bằng.
Lý Dục Thần vừa thức tỉnh ma tâm, oán trách Thiên Đạo bất công. Hôm nay, nếu vì lợi ích của một thành phố mà giết chết một con rồng, thì liệu còn công bằng không?
Hình như anh nghe được Thiên Đạo đang cười nhạo mình.
"Cậu xem, cai trị thiên hạ cũng đâu có dễ. Thiên Đạo vận hành đâu phải chỉ hô hào khẩu hiệu thôi là được. Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng và chính nghĩa tuyệt đối? Đó là những lựa chọn sau khi đã cân đo đong đếm. Ngay cả một thằng ngốc cũng biết giữa một thành phố hay một con rồng, cái nào quan trọng hơn!"
Tiếng cười chế nhạo tràn ngập trong đầu anh.
Tay cầm kiếm của Lý Dục Thần hơi run rẩy, khí tức trong cơ thể hỗn loạn.
Anh biết rằng đó là do đạo tâm đã tu luyện suốt mười bốn năm đang cắn xé với ma tâm vừa mới thức tỉnh của anh.
Trong khi anh còn đang đấu tranh nội tâm thì Đinh Hương đã đi về phía Bạch Long.
"Đinh Hương!" Lý Dục Thần gọi lớn.
Đinh Hương quay đầu mỉm cười với anh, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía con rồng.
Lý Dục Thần thấy cô ấy rất kiên quyết, trên người thấp thoáng phát ra ánh sáng thần thánh, anh khẽ rung động, không ngăn cản nữa.
Chỉ là, anh càng siết chặt kiếm Huyền Minh, kéo căng dây của cây cung Tiền Vương, chỉ cần Bạch Long có bất kỳ hành động nào muốn làm hại Đinh Hương, anh sẽ không chút do dự bắn thủng long đan, chặt đứt đầu rồng.
Khi suy nghĩ này vừa nảy ra, trước mắt Lý Dục Thần sáng bừng như thể xiềng xích đã bị phá bỏ vậy, trong khoảnh khắc đó tất cả đều rõ ràng.
Tại sao việc lựa chọn giữa một thành phố và một con rồng lại khó khăn đến thế, nhưng khi đối tượng chuyển thành Đinh Hương thì sự lựa chọn đó đã biến mất? Vì Đinh Hương, anh có thể giết con rồng đó bất cứ lúc nào.
Sự khác biệt ở đây, nếu chỉ nhìn bề nổi thì là do Đinh Hương là người thân của anh.
Nhưng trong thực tế thì nguyên nhân thực sự là hiện tại, Đinh Hương đang đối mặt trực tiếp với sự uy hiếp của con rồng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Mà hiện tại, tính mạng của người dân trong thành phố không có gì đáng lo cả. Những hậu quả mà con rồng gây ra với dân chúng Tiền Đường chẳng qua chỉ đang ở trong tưởng tượng, chưa thực sự xảy ra.
Vì một chuyện chưa xảy ra mà làm tổn thương một sinh mệnh, điều đó chắc chắn là bất công.
Trong quá khứ, Phật giáo Huyền Môn thường hay nói về việc trừ ma vệ đạo, nhìn thấy yêu ma thì không nói hai lời mà lập tức chém chết, đó là vì yêu ma ăn thịt người. Nhưng hầu hết yêu ma bị họ giết đều chưa từng ăn thịt người.
Chỉ vì muốn tránh mặt con người, rất nhiều yêu ma trốn vào những nơi khỉ ho cò gáy, những vùng có điều kiện khắc nghiệt, cho dù linh khí không đủ hay tốc độ tu hành chậm chạp cũng được. Thế nhưng chúng vẫn bị người chính đạo truy sát. Các môn phái chính đạo thường xuyên tổ chức các buổi rèn luyện định kỳ, cho các đệ tử đến những nơi hoang vắng để tu tập, lấy việc ai giết được nhiều yêu ma và cấp bậc cao hơn làm người chiến thắng.
Điều này há chẳng phải giống hệt như việc hồi nãy anh muốn giết con rồng vì lo cho an nguy của người dân ở Tiền Đường hay sao?
Không phải là không thể giết rồng, nhưng phải đợi đến khi nó thực sự gây hại mới được giết. Không thể vì một câu: "Đợi nó gây hại thì đã muộn" làm lý do mà giết nó trước được.
Đinh Hương bước tới trước mặt con rồng.
Bạch Long vẫn luôn e sợ cây cung Tiền Vương đang lơ lửng giữa không trung.
Đinh Hương đưa tay ra, chạm vào thân rồng.
Lý Dục Thần căng thẳng nhìn theo, càng kéo căng dây cung hơn, không gian xung quanh ngày càng vặn vẹo.
Mình rồng khổng lồ, vảy rồng cứng như bức tường, Đinh Hương nhẹ nhàng đặt tay lên đó.
Thân hình của Cự Long run lên một chút, phát ra một tiếng gầm lớn nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể đang có sự tò mò liếc nhìn con người nhỏ bé bên dưới.
Đinh Hương lẩm nhẩm đọc La Bàn Kinh, dưới chân cô ấy xuất hiện ảo ảnh của la bàn Lục Hư Luân Chuyển, nó nâng cô ấy lên không trung và đưa đến trước đầu rồng.
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trong một thời gian ngắn, cô ấy đã sử dụng thành thạo la bàn Lục Hư Luân Chuyển đến thế rồi.
Đinh Hương đưa tay ra, đi lại gần đầu rồng.
Đầu rồng co lại, có vẻ hơi cáu kỉnh. Lúc này nó chỉ cần há miệng ra là có thể dễ dàng nuốt chửng Đinh Hương xuống bụng.
Râu rồng phấp phời, cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn để cô ấy sờ.
"Anh Dục Thần!" Đinh Hương vui mừng kêu lên.
"Sao?"
"Chúng ta thả nó đi."
"Gì cơ?"
"Chúng ta có thể ra điều kiện với nó, rằng nó không làm hại người dân Tiền Đường, chúng ta sẽ thả nó ra." Đinh Hương nói.
"Em có thể nói chuyện với nó sao?"
"Ừ, nó ở dưới đáy hồ Tiền Đường đã một nghìn năm, đã nghe hiểu tiếng người từ lâu rồi. Em có thể giao tiếp với nó thông qua không gian của la bàn Lục Hư Luân Hồi."
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, nhưng những suy nghĩ đang dâng trào trong đầu anh cũng dần lắng xuống. Chưa chắc đây không phải là một cách hay, vì cũng không còn cách nào tốt hơn nữa.
Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, cây cung Tiền Vương trên đỉnh đầu cũng căng cứng, nói lớn về phía Bạch Long:
"Nếu mày có thể nghe hiểu tiếng người, vậy tao sẽ đưa ra cho mày ba điều kiện. Nếu mày đồng ý, tao sẽ thả mày ra ngoài. Thứ nhất, không được trả thù người dân ở Tiền Đường. Thứ hai, không được tùy tiện hiện hình chân long trước mặt con người. Thứ ba, không được tùy tiện làm hại các sinh linh khác."