-
Chương 1127-1128
Chương 1127: So sánh
Cùng với tiếng gậy chống xuống sàn nhà, một bà lão bước vào, lưng hơi còng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỉ có đôi mắt là rất sáng, bàn tay cầm gậy như móng chim ưng, khô gầy nhưng đầy sức lực.
Vừa bước vào, bà ấy đã nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cảm thấy ánh mắt của bà ấy chứa đựng một ý nghĩa kỳ quái nào đó.
"Ân lão cung phụng, để tôi giới thiệu một chút, đây là cậu Lý Dục Thần nhà họ Lý, đến từ kinh đô Hoa Hạ, cũng là người thừa kế của nhà họ Lý đệ nhất thế gia năm đó," Vạn Thời Quân giới thiệu.
"Đại Thanh vẫn chưa diệt vong sao? Đệ nhất thế gia! Hahaha..." Ân lão thái thái dường như rất khinh thường danh hiệu này, "Nếu thật sự lợi hại như vậy, sao lại bị người ta diệt sạch, còn chờ cậu, một thằng oắt con đến báo thù!"
Lý Dục Thần ngây ra, đây là lần đầu tiên anh gặp người nói năng bất kính như vậy về nhà họ Lý. Nhưng mà anh cũng không thể phản bác, bởi vì lời của bà ấy không sai.
Nếu nhà họ Lý thật sự mạnh mẽ, sao lại bị diệt sạch trong một đêm?
Lý Dục Thần cảm thấy lúng túng, Vạn Thời Quân và những người có mặt càng lúng túng hơn.
Nhưng lão thái thái này có vẻ là người có địa vị rất cao, Vạn Thời Quân là người đứng đầu Hồng Môn cũng không dám chỉ trích bà ấy, chỉ có thể cười theo: "Ân lão cung phụng nói đùa rồi, đến đây ngồi xuống nghỉ đi."
Ông ta nhường lại chỗ chính, mời lão thái thái ngồi.
"Ông là chưởng môn Hồng Môn, cái vị trí đó nóng lắm, tôi không ngồi đâu." Lão thái thái nói.
Vạn Thời Quân cũng không tức giận, chỉ cười ha ha.
Vạn Sơn Lâm lập tức đứng dậy, nhường chỗ của mình.
Lão thái thái cũng không khách sáo, bước tới ngồi phịch xuống, chẳng màng xem Vạn Sơn Lâm có chỗ ngồi hay không.
"Ân lão thái thái, lúc nãy bà nói, bà biết Joyce ở đâu à?" Lý Dục Thần hỏi.
"Lão thái thái cái gì, tôi già lắm à?" Ân lão thái thái trừng mắt.
Vạn Thời Quân cười nói: "Ân lão cung phụng, bà đừng làm khó cậu Lý nữa, cậu ấy chỉ kính trọng bà thôi mà, đâu có ý nói bà già đâu. Tôi cũng gọi bà là lão cung phụng mà!"
"Kính trọng? Vậy sao không mời tôi một ly rượu? Tôi thấy cậu ta không có giáo dưỡng!"
Lời nói này hơi nặng, mọi người đều biết Lý Dục Thần từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, được quản gia Lý Hữu Toàn của nhà họ Lý nuôi dưỡng, giờ đây ngay cả Vạn Thời Quân cũng không biết làm sao để hòa giải.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng và ngượng ngùng.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần, sợ rằng nếu anh nổi giận, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lý Dục Thần chỉ nhíu mày một chút, rồi đứng dậy, cầm lấy bình rượu, rót cho lão thái thái một ly, đưa tới một cách kính cẩn nhưng không hề hèn mọn, nói:
"Ân lão cung phụng, tôi kính bà một ly."
Hành động của anh khiến mọi người hết sức bất ngờ, bởi vì trong những lời đồn trước đây, anh là một người quyết đoán và mạnh mẽ, thậm chí có lúc còn được đồn là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt.
Địa vị giang hồ của anh cũng đang không ngừng được nâng cao nhờ vào những thành tích của mình. Hiện tại, anh không chỉ là người thừa kế của đệ nhất thế gia ở kinh thành, mà còn là người đứng đầu của Liên minh võ đạo Hoa Hạ.
Những người tu luyện có mặt ở đây, như Vương Sùng Tiên và Tạ Lâm, càng biết rõ ràng hơn, anh chính là đệ tử Thiên Đô. So với những kẻ có cánh do Thái Dương Thánh Giáo triệu hồi, anh còn xứng đáng được gọi là thiên sứ hơn.
Nhưng anh lại không tức giận, không những không tức giận, mà còn đứng dậy kính rượu cho Ân lão thái thái.
Điều này không những không làm giảm đi địa vị của anh trong mắt mọi người, mà ngược lại còn khiến họ kính trọng hơn.
Ân lão thái thái có vẻ cũng hơi bất ngờ, nhìn Lý Dục Thần một lúc lâu mà không nói gì.
Điều này lại khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn.
Mọi người thật sự sợ bà ấy lại nói ra những lời bất kính nữa.
May mắn là lão thái thái đã đưa tay nhận lấy ly rượu, rồi nói: "Ừm, cũng được, tốt hơn tôi tưởng."
Lý Dục Thần thấy bà ấy uống rượu rồi, khẽ cười, rồi ngồi lại chỗ của mình.
"Ân lão, lúc nãy bà nói là biết Joyce ở đâu ư?"
"Bị giáo hội Thánh Quang bắt về rồi, hiện giờ đang bị giam giữ trong một nhà thờ ở Westadams."
"Thằng ngốc này!" Adam mắng, "Nếu hắn không bỏ chạy, giờ vẫn còn ở cùng chúng ta, còn có hy vọng sống sót. Giờ thì hay rồi, bị bắt về rồi, nói không chừng đã bị xử tử rồi!"
Ân lão thái thái nói: "Không đâu, thằng này trộm đồ của giáo hội Thánh Quang, mà đồ đó có vẻ rất quan trọng, họ đang tra tấn nó rất dữ dội. Joyce là người thông minh, nó biết nếu khai ra thì chắc chắn chết, nên nó vẫn còn sống."
"Họ lại không dùng pháp thuật sưu hồn lên hắn sao?" Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ lạ, với thủ đoạn của giáo hội Thánh Quang, chắc chắn không thiếu loại pháp thuật như vậy, mà họ hẳn cũng sẽ không để ý đến tâm ma hay thiên kiếp.
"Tôi cũng thấy rất kỳ lạ." Ân lão thái thái nói, "Tôi đoán, vì Joyce từng là thành viên của giáo hội Thánh Quang, đã tiếp nhận tín ngưỡng Thánh Quang, mà nó lại có khả năng phá giải tín ngưỡng, nên rất có thể pháp thuật sưu hồn không có tác dụng với nó. Hoặc còn một khả năng nữa, pháp thuật của giáo hội Thánh Quang thuộc về một hệ thống riêng, nó đã thoát ra khỏi hệ thống này, có nghĩa là tất cả pháp thuật của giáo hội Thánh Quang đều sẽ không hiệu quả với nó."
Lý Dục Thần gật đầu: "Chắc là khả năng thứ hai, nếu không họ đã không gặp rắc rối như vậy khi bắt hắn. Ân lão, bà có thể dẫn tôi đến đó không? Tôi cần gặp người này."
Ân lão thái thái liếc nhìn anh một cái: "Cái nhà thờ đó là một cứ điểm quan trọng của họ ở Loset, mặc dù đại giám mục Bắc Mễ không ở đấy, nhưng lại có ba kỵ sĩ Thánh Điện đóng quân, và ngay hôm qua, họ đã đón tiếp vị giám mục mới của Loset cùng với một thiên sứ tuần tra. Vị thiên sứ tuần tra này đến từ Châu Âu, cấp bậc chắc chắn không thấp."
Mọi người nghe đến thiên sứ tuần tra, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trước đó, họ đã trải qua vài cuộc xung đột với Thái Dương Thánh Giáo, dù là giám mục Loset cũng chẳng có gì đáng sợ, Tạ Lâm ở Trung Phu Quan cũng tự nhận mình có thể đối đầu được với bọn họ.
Nhưng mỗi khi thiên sứ tuần tra xuất hiện, họ đều thất bại thảm hại.
May mà sau đó Hướng Vãn Tình xuất hiện, một mình đối đầu, xoay sở chém chết cả giám mục Loset và thiên sứ tuần tra.
Ban đầu tưởng rằng như vậy đã có thể triệt để loại bỏ được ảnh hưởng của Thái Dương Thánh Giáo ở Loset, nhưng không ngờ, họ lại tiếp tục đưa lực lượng vào thành phố này.
Giờ lại cử thiên sứ tuần tra, và cả kỵ sĩ Thánh Điện nữa.
"Thằng nhóc, cậu thật sự muốn đi sao? Chỗ đó rất nguy hiểm đấy!" Ân lão thái thái nhìn Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần khẽ cười: "Không sao đâu, dù là thiên sứ hay kỵ sĩ, cứ tiễn bọn chúng đi gặp thần của chúng là được."
Ân lão thái thái cười ha ha: "Được thôi, dù sao tôi cũng đã muốn xông vào từ lâu rồi, nếu nhóc con cậu đã có sự tự tin, thì đi cùng lão thái thái tôi một chuyến vậy."
Nói rồi, bà ấy bèn đứng dậy, chống gậy đi ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng theo ra ngoài.
Những người khác đương nhiên không muốn bị bỏ lại phía sau, lập tức đứng dậy, bày tỏ muốn đi cùng.
Ân lão thái thái đột nhiên quay lại, trừng mắt nói: "Các người đừng có chen vào, chúng tôi đi cứu người, đâu phải đi đánh trận. Còn chưa đến lúc quyết chiến đâu, cuộc chiến phía sau để các người lo."
Lời của bà ấy không khách sáo chút nào, ý cũng rất rõ ràng, là bảo họ đừng làm phiền.
May mà mọi người đều hiểu tính tình của bà ấy, cũng biết rõ năng lực của bà ấy, nên không ai cảm thấy tức giận.
Vương Sùng Tiên chắp tay cúi đầu: "Vậy phiền hai vị rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin tốt."
Lý Dục Thần cảm thấy rất tò mò, Vương Sùng Tiên dù sao cũng đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, một chiêu Trường Xuân Kiếm Pháp của ông ta cũng đã đạt tới mức thần kỳ, nói về chiến đấu thì không hề thua kém ai.
Thế nhưng Ân lão thái thái dường như lại rất khinh thường ông ta, từ khi bước vào cửa đến giờ, bà ấy chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một lần, như thể giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Lúc này bà ấy cũng chẳng nói lời khách sáo nào, ngược lại còn hừ một tiếng, chống gậy rồi đi ra ngoài.
Lý Dục Thần đành phải theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bước chân của lão thái thái đã nhanh hơn, nhìn thì cứ như đang đi bộ chậm rãi, nhưng thực tế tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ một bước đã cách xa cả trăm mét.
Lý Dục Thần không vội vã, bình thản đi theo, từ đầu đến cuối vẫn đi theo bà ấy, luôn giữ khoảng cách một bước với bà ấy.
Ân lão thái thái liếc nhìn anh một cái, dường như hơi ngạc nhiên, rồi nói: "Không tệ, ở tuổi này mà có được sức mạnh như vậy, không làm cha mẹ cậu phải xấu hổ."
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, không hiểu sao bà ấy lại nhắc đến cha mẹ mình.
Lại nghe Ân lão thái thái nói: "Cậu có thể kính rượu cho tôi, còn tốt hơn cái tên son phấn bóng loáng cha cậu!"
Chương 1128: Người tàn nhẫn
“Bà biết bố tôi à?”
Lý Dục Thần nghe ra rõ thái độ khinh thường mà bà lão dành cho bố anh qua cách bà ấy nói chuyện.
“Hừ, tôi không quen loại người vô tình vô nghĩa đó!”
Ân lão thái bước nhanh hơn.
Lý Dục Thần biết bây giờ hỏi cũng chẳng được gì, người ta không muốn nói, găng hỏi chỉ tổ mất công nên chỉ đành đi theo.
Tốc độ của Ân lão thái càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người đi sau chỉ nhìn thấy cái bóng lòe nhòe, đung đưa qua lại trên đường phố Loset.
Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với ngự kiếm phi hành.
Lý Dục Thần rất ngạc nhiên.
Ngay từ lúc Ân lão thái xuất hiện, anh đã nhìn ra người này là cao thủ Tiên Thiên, chắc chắn thực lực còn cao hơn Vương Sùng Tiên.
Mặc dù bà ấy đã che giấu khí tức rất kỹ, song làm sao qua mắt được thần thức của Lý Dục Thần.
Nhưng thực lực phô diễn ra còn vượt xa dự đoán của Lý Dục Thần.
Mỗi bước đi của bà ấy, tưởng như ung dung nhàn nhã, thực tế lại phá vỡ hư không, không liền mạch trong không gian.
Nhưng, cách di chuyển trong hư không này khác hẳn so với Lý Dục Thần sau khi anh ba lần lôi kiếp.
Lý Dục Thần chợt giật mình, chẳng phải đây là Độn thuật ngũ hành của Mặc Tử ư?
Độn thuật ngũ hành là thuật pháp vỗ cùng cao minh của Mặc Gia, khi ấy Ân Oanh còn chưa vào được Tiên Thiên, thực lực thậm chí còn kém nhiều so với võ đạo Tông Sư, nhưng biết dùng độn thuật sơ sơ và nhờ đó mà trở thành một sát thủ tiêu chuẩn.
Chẳng qua lúc Ân Oanh sử dụng có quá nhiều sơ hở, Lý Dục Thần liếc cái là nhìn ra ngay, còn Ân lão thái này thong thả ung dung, nếu không phải Lý Dục Thần từng nghiên cứu “Mặc Tử Cẩm Trung Ngũ Hành Ký”, lại đi cùng với bà ấy, thì thật sự anh sẽ không liên tưởng tới Mặc Gia.
“Chẳng lẽ tiền bối chính là Cát môn chủ của Cát Môn, Cát Bất Bạch?” Lý Dục Thần vừa chạy theo vừa hỏi.
“Hở, cậu nhóc, làm sao cậu biết?” Ân lão thái thái bất ngờ thấy rõ.
Lý Dục Thần không trả lời câu hỏi của bà ấy, mà nói: “Ân Oanh bây giờ đang ở nhà họ Lý trên thủ đô.”
“Ồ?” Ân lão thái thái nghiêng đầu nhìn anh: “Đoàn Phù Dung chết rồi à?”
Lý Dục Thần biết bà ấy hiểu lầm nên giải thích: “Đương nhiên là chưa, thị lực của Đoàn phu nhân đã khôi phục, bà ấy muốn sống ẩn dật, nên tạm gửi Ân Oanh ở nhà họ Lý.”
“Khôi phục thị lực? Là cậu chữa khỏi mắt cho nó à?”
“Phải.”
“Ồ…”
Ân lão thái thái im lặng hồi lâu, sau đó chợt cười tự giễu.
“Thôi cũng là nghiệp phải trả. Nếu nó đã không so đo nữa, tôi cần gì phải nhọc lòng thay nó. Năm đó bố cậu nợ tình, lấp cạn Bắc Hải cũng không trả được, cậu trả nghiệp thay bố cậu, mà e đó cũng là nghiệp của cậu.”
Lý Dục Thần không thích mấy lời này cho lắm, bèn hỏi: “Tiền bối, xin hỏi quý danh của bà? Rốt cuộc bà mang họ Cát, hay là họ Ân?”
“Đương nhiên là Ân rồi.” Ân lão thái đáp: “Cát Bất Bạch là tên gọi chung, đại diện cho Cát Môn, Bất Bạch là Hắc, mà Hắc lại là Mặc, đại diện cho Mặc Gia, các đời Cát Môn Chủ đều được gọi là Cát Bất Bạch, tôi họ Ân, còn tên gì thì bao nhiêu năm rồi, bản thân tôi chẳng nhớ nổi nữa. Cậu cứ gọi tôi Ân lão thái bà là được.”
“Không dám! Bà là tiền bối Mặc Gia.” Lý Dục Thần khiêm tốn đáp: “Vậy sao tiền bối lại tới Loset để làm cung phụng của Hồng Môn?”
“Cát Môn vốn là lâu đài trên không, không có bất cứ cơ chế nghiêm mật nào, bình thường tôi có đến mấy thân phận, Hồng Môn vừa có tiền vừa có thế, làm cung phụng nhàn biết bao, chẳng cần làm gì cao sang, ăn no rảnh rỗi đi theo hầu cậu, đưa cậu tiền là được. Tôi cũng lớn tuổi rồi, đâu làm sát thủ mãi được đúng không?”
Ân lão thái nói rồi thở dài.
“Tôi nào biết, giờ tự dưng có cái Thái Dương Thánh Giáo nhảy ra đánh nhau với Hồng Môn! Ăn cơm nhà người ta bao nhiêu năm, phải bỏ ra chút sức lực thôi, chậc, chuỗi ngày nhàn nhã đến đây coi như chấm dứt rồi.”
Lý Dục Thần đang định hỏi chuyện liên quan đến nhà họ Lý, Cát Bất Bạch cứu Đoàn Phù Dung, lại còn ghét bố anh như vậy, có thể bà ấy biết một vài chuyện liên quan đến nhà họ Lý.
Nhưng ngay lúc này, Ân lão thái lại chỉ vào phía trước nói: “Đến rồi, chính là chỗ đó.”
Lý Dục Thần nhìn thấy phía trước có một tòa nhà thờ, thực tế khoảng cách khá xa, nhưng với thị lực của mình, anh vẫn nhìn thấy rõ.
Hai người cùng đi tới đó, đến trước cửa nhà thờ mới dừng lại.
“Cậu nghĩ chúng ta nên giải quyết bằng lời nói hay bằng vũ lực?” Ân lão thái hỏi anh.
Lý Dục Trần cười đáp: “Giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều bị cấy thuật tín ngưỡng và người, muốn đàm phán với bọn họ e rằng khó mà xong.”
“Ừ, vậy cậu nói xem, chúng ta nên xông thẳng vào, hay là đi cửa sau, lén cứu người ra trước?”
“Nếu tiền bối điều tra được tới đây, tin chắc hẳn đã có kế hoạch.”
Ân lão thái gật đầu: “Ai cũng nói Cát Môn lén lút, chỉ biết dùng mánh khóe ám sát, nhưng người đời nào hay, năm ấy Mặc Gia hiên ngang đứng trước cửa thành đón địch, hôm nay chúng ta cứ đi thẳng vào đó một cách đường đường chính chính đi!”
Lý Dục Trần cười ha ha: “Được, đường đường chính chính, mời tiền bối đi trước!”
Ân lão thái cũng chẳng khách sáo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông như lãnh đạo nào đó sắp bước vào một cuộc họp quan trọng.
Đến trước cửa, họ dùng gậy đâm vào, cửa lớn đang đóng chặt bị buộc phải mở ra.
Hai người bước vào trong.
Bên trong có vài tu sĩ mặc áo đen, dáng vẻ như đang nói chuyện, nghe tiếng cửa mở, không khỏi giật mình quay đầu nhìn.
“Này, các người đang làm gì đấy? Nơi này không mở cửa cho người ngoài!”
Một tên tu sĩ áo đen hét lớn rồi chạy tới ngăn cản, định đuổi họ ra ngoài.
Ân lão thái trỏ gậy vào phần sườn của tên đó, chỗ đó lập tức lõm xuống, cả người tên đó bay ngược về, rồi ngã xuống đất, chưa kịp kêu rên đã chết thẳng cẳng rồi.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, bà ấy tàn nhẫn thật, một câu cũng chẳng hỏi, vừa vào đã giết người rồi.
Bảo sao Cát Môn lại nổi danh là hung ác trong giang hồ.
Mấy tu sĩ khác sợ hãi, hai nữ tu sĩ trong đó đã bắt đầu hét lên.
Lý Dục Thần phất tay, hai nữ tu sĩ kia lập tức bay ra ngoài, tiếng hét của bọn họ theo đó mà biến mất, chỉ nghe thấy tiếng vọng còn vang quanh đỉnh nhà thờ.
Ân lão thái nhìn Lý Dục Thần: “Hừm, được lắm, mạnh hơn nhiều so với người bố thương hoa tiếc ngọc, thấy phụ nữ không dám rút đao của cậu.”
Lý Dục Thần bĩu môi, nói thầm bà ấy ghét bố anh đến mức nào nhỉ, lúc nào cũng không quên phải cà khịa hai ba câu.
Nhưng nhớ đến những gì Đoàn Phù Dung phải chịu, cũng đáng thương thật, tuy nói là do Nguyệt Tiên Lăng làm, nhưng người bố Lý Vân Hoa của anh thật sự phải chịu một phần trách nhiệm.
Ân lão thái là sư phụ của Đoàn Phù Dung, bà ấy muốn đòi lại công bằng cho đồ đệ mình là lẽ thường tình.
Hai tên tu sĩ còn lại bây giờ mới phản ứng kịp, một tên cầm thánh giá lên bắt đầu niệm chú, tên còn lại hô hào kêu cứu.
Ân lão thái lại rất thong thả, bà ấy từ từ bước lên phía trước, gậy chống lên sàn phát ra tiếng lộp cộp, tựa như cái chết đang vẫy gọi từ địa ngục.
Hai tên kia bị dọa sợ chết khiếp.
Thánh giá phát ra ánh sáng nhỏ như hạt đậu.
Có vẻ hai tên này cấp thấp, kém xa so với giám mục Farni là Irene.
Nhưng vào lúc này, cây thánh giá treo trên bục giảng kinh giữa nhà thờ đột nhiên sáng lên, ánh sáng tỏa ra rất mạnh.
Một người mặc áo khoác dài màu xám hiện ra trong ánh sáng đó.
Cùng lúc đó, giữa nhà thờ sát khí bốc lên nồng đậm, trong sát khí, còn mang theo một luồng khí tức khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Khí tức này không đến từ ánh sáng của thánh giá, cũng không phải từ người đang đứng giữa ánh sáng đó.
Mà đến từ hai bên cửa hông.
Lý Dục Thần nhìn sang bên cửa hông, chỉ thấy trước hai bên cửa hông có một bóng người xuất hiện, tay cầm một thanh đại kiếm hình chữ thập.
Chương 1129: Giám mục mới
"Các ngươi là ai?"
Ánh sáng trên bục giảng kinh sáng chói, người đứng trong ánh sáng ấy như một vị thần, cao cao tại thượng, giọng nói trầm ấm và đầy từ tính, giống như đến từ cõi thần thánh.
Các võ sĩ cầm kiếm đứng bất động ở hai bên hành lang, nhưng vẫn duy trì một uy áp mang sát ý liên tục.
Ân lão thái thái nói: "Có thấy người đứng trong ánh sáng để làm màu kia không? Đó là giám mục mới đến của Loset, hình như tên là Steve gì đó, những người bước ra từ cửa nhỏ hai bên chính là kỵ sĩ Thánh Điện của họ."
"Ừ, tôi nhớ ở đây có ba kỵ sĩ, còn một người chưa ra, chắc là đang ở cùng với vị thiên sứ tuần tra mới đến. Cấp bậc của kỵ sĩ đó có thể cao hơn, thiên sứ cũng không dễ đối phó, vì vậy chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh."
Giám mục thấy lão thái thái nói lảm nhảm mà không để ý đến mình, dường như cảm thấy sự tôn nghiêm của mình bị thách thức, tức giận nói:
"Đám dị giáo hèn mọn, dám xâm phạm thánh địa của thần, vậy thì hãy bị tiêu diệt trong thánh quang đi! Mong linh hồn các ngươi sẽ nhận được sự cứu rỗi từ thần!"
Từ cơ thể của ông ta, một luồng ánh sáng bắn ra.
Ân lão thái thái nâng gậy, chỉ thẳng về phía trước, luồng ánh sáng chiếu lên đầu gậy.
Lão thái thái dường như không có việc gì, tiếp tục nói với Lý Dục Thần:
"Giám mục chỉ là một kẻ yếu, không cần để ý đến hắn, cứ để hắn tiếp tục làm màu. Trước tiên, giải quyết hai tên to xác cầm kiếm kia! Tôi bên trái, cậu bên phải, thế nào?"
"Không thành vấn đề." Lý Dục Thần đáp.
Lão thái thái gật đầu, rồi bổ sung thêm một câu: "Nhớ là phải nhanh lên! Đừng để đến lúc tên thiên sứ và kỵ sĩ kia ra ngoài mà hai tên này vẫn chưa chết, thì sẽ phiền phức đấy."
Lý Dục Thần biết lão thái thái vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, bèn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, hành động mới là cách chứng minh tốt nhất.
Giám mục Steve trên bục giảng đang chuẩn bị đọc câu chú, tăng cường sức mạnh của thánh quang để tiêu diệt hai tên dị giáo xâm nhập.
Nhưng khi ông ta mới chỉ niệm được nửa câu, hai người kia đột nhiên tách ra, mỗi người đi về một bên trái và phải, hướng tới cánh cửa bên hông.
Luồng thánh quang sáng chói đã mất mục tiêu, xuyên qua đại sảnh, chiếu ra ngoài cánh cửa, biến mất trong ánh sáng mặt trời ngoài cửa.
Steve vừa giận vừa bực, là giám mục mới nhậm chức của Loset, đây vốn là cơ hội tốt để ông ta thể hiện quyền uy, nhưng bây giờ lại bị người ta coi như không khí, làm sao không tức giận cho được!
Thế nhưng, cơn giận của ông ta còn chưa kịp phát ra, thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến ông ta kinh hoàng.
Ông ta thấy lão thái thái chống gậy, chỉ bước một bước thôi, đã vượt qua hai hàng ghế cầu nguyện ở đại sảnh, đến trước mặt kỵ sĩ Thánh Điện bên trái.
Kỵ sĩ Thánh Điện đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, thanh kiếm Thập Tự khổng lồ trong tay phát ra ánh sáng, rồi hắn vung lên với uy thế vô cùng mạnh mẽ, chém xuống theo đường chéo.
Nếu nhát này chém trúng, chắc chắn lão thái thái trước mặt sẽ bị chém làm đôi.
Lão thái thái nâng gậy, chắn ngang trước ngực.
Khi một tiếng vang lên, thanh kiếm Thập Tự chém vào gậy.
Lực lượng khổng lồ đó thậm chí đã tạo ra một cơn sóng chấn động mạnh, mang theo hào quang từ thanh kiếm, lan ra khắp đại sảnh của nhà thờ rộng lớn.
Những chiếc ghế phía sau lão thái thái bị sóng chấn động đẩy tới, ngay lập tức vỡ thành bột.
Hai tín đồ ở xa hơn thì bị hất tung lên.
Steve vội vàng giơ giá thập tự trong tay, phát ra ánh sáng, đỡ lấy hai tín đồ.
Còn sóng chấn động thì lan tới bục giảng, mặc dù chỉ còn là dư chấn, nhưng khi đập vào người Steve, vẫn khiến ngực ông ta cảm thấy như bị một chiếc búa lớn đập vào.
Lúc này, ông ta mới nhận ra, những chiến sĩ được thiên sứ đoàn huấn luyện trực tiếp này, mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng.
Điều khiến ông ta càng kinh hoàng hơn là, bà lão trông có vẻ yếu ớt không chịu nổi gió kia, lại chỉ dùng cây gậy chống một cách nhẹ nhàng đã ngăn chặn được nhát chém như sấm sét của kỵ sĩ Thánh Điện.
Thanh kiếm Thập Tự nặng nề đè lên cây gậy, nhưng dù kỵ sĩ dùng bao nhiêu sức lực, cây gậy vẫn kiên định nằm ngang giữa không trung, giống như một thanh sắt cứng rắn đã đông cứng trong không gian và thời gian, không hề nhúc nhích.
Có lẽ vì sức mạnh của lão thái thái đã kích thích ý chí chiến đấu của kỵ sĩ, mà nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt cứng đờ của hắn.
Thanh kiếm Thập Tự đột nhiên phát sáng rực rỡ, thân kiếm rộng lớn nghiêng nhẹ, lưỡi kiếm trượt dọc theo cây gậy, phát ra tiếng "choang" vang dội và những tia lửa chói mắt.
Sau đó, thanh kiếm thuận đà chém ngang, nhắm vào cổ của Ân lão thái thái.
Nhìn thấy lưỡi kiếm sắp cắt qua cổ bà ấy.
Nụ cười cứng đờ kỳ quái trên khuôn mặt kỵ sĩ chứa đựng niềm vui sắp chiến thắng.
Đứng trong ánh sáng, Steve cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên dù bọn dị giáo có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn kỵ sĩ Thánh Điện!
Nhưng nụ cười của họ bỗng nhiên đông cứng lại trên mặt.
Bởi vì sau khi thanh kiếm Thập Tự khổng lồ chém qua, lão thái thái vẫn đứng đó, không hề tổn thương chút nào.
"Không thể nào?" Steve thầm kinh ngạc.
Nhưng ngay lập tức ông ta hiểu ra mấu chốt —lão thái thái kia chỉ là một hình bóng giả.
Vì lão thái thái thật sự đã xuất hiện phía sau kỵ sĩ Thánh Điện.
Một thanh kiếm ngắn cắm vào trái tim của kỵ sĩ.
Thân hình cao lớn của kỵ sĩ Thánh Điện chấn động, khuôn mặt cứng đờ.
Sau đó, cơ thể của lão thái thái thoáng một cái đã quay lại đứng trước mặt kỵ sĩ, đúng vị trí ban đầu, còn phía sau kỵ sĩ chỉ còn lại một hư ảnh.
Steve nhất thời không thể phân biệt được, cái nào là thật, cái nào là ảo.
Từ lúc Ân lão thái thái thay đổi vị trí và xuất hiện phía sau kỵ sĩ để ám sát, rồi quay lại vị trí ban đầu, chỉ là một khoảnh khắc, cây gậy chống nằm ngang trong không trung gần như không hề động đậy, và ngay khi nó sắp rơi xuống, lão thái thái lại tiếp tục đỡ lấy.
Bà ấy xoay đầu gậy và đâm vào kỵ sĩ đang đứng cứng đờ.
Kỵ sĩ lập tức ngã mạnh xuống đất.
Một tiếng "keng" vang lên, thanh kiếm Thập Tự lớn rơi xuống đất, lăn ra rất xa.
"Ôi, mấy chục năm rồi chưa rút kiếm, không còn nhanh như trước nữa."
Lão thái thái thở dài, rồi quay người chuẩn bị đi giúp đỡ người trẻ tuổi đối diện.
Nhưng khi bà ấy quay lại, không khỏi ngẩn người một lúc, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở giữa đại sảnh, tay buông thõng, tựa như chưa hề động đậy.
Nhưng kỵ sĩ Thánh Điện bên phải đã không còn nữa, chỉ còn lại một thanh kiếm Thập Tự lớn trên mặt đất.
Ân lão thái thái chống gậy, bước loạng choạng lại gần.
"Ừm, không tệ! Nhanh hơn tôi tưởng! Có vẻ như hôm nay chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với tên to lớn có cánh đó."
"Tên có cánh?"
"Chính là cái tên Angelos ấy! Ai da, bọn này, lúc nào cũng thích làm mấy trò ánh sáng, cánh vỗ gì đó để làm màu, ức hiếp người nước ngoài chưa trải sự đời. Có gì đâu, chỉ là bay thôi mà, cần gì phải có cánh? Cánh thì nhờ vào không khí, vậy là có thể thấy rõ kiến thức của bọn họ cũng chỉ ở Trái Đất thôi, muốn ra khỏi hệ Mặt Trời thì còn lâu!"
Lý Dục Thần hơi ngớ người, lão thái thái này nói một đống thứ không ăn nhập gì với nhau.
Trên bục giảng, giá thập tự vẫn phát sáng, Steve lúng túng đứng đó.
Ông ta không biết phải làm sao?
Tại giáo hội Thánh Quang, không có chuyện chạy trốn. Khi gia nhập giáo phái, đã tuyên thệ rằng dù trong hoàn cảnh nào, đối mặt với bất kỳ khó khăn hay kẻ địch nào, sẽ không bao giờ dao động niềm tin trong lòng, không từ bỏ ánh sáng, không đầu hàng bóng tối.
Thế nhưng, cả hai kỵ sĩ Thánh Điện đều đã chết.
Hơn nữa, họ chết quá nhanh, quá triệt để.
Trong lòng Steve có một chút hối hận.
Loset là một trong những thành phố quan trọng của Bắc Mễ, là một điểm phát triển chính của Thánh Giáo.
Sau khi vị giám mục cũ của Loset qua đời, ông ta cảm thấy cơ hội đến, bèn chủ động xin điều động đến đây.
Ông ta tưởng đây sẽ là một bước vững chắc trên con đường tiến tới chức đại giám mục.
Nhưng không ngờ, mới đến đây, ông ta đã gặp phải kẻ địch mạnh mẽ như vậy.
"A, các ngươi, những kẻ bị quỷ ám, thần sẽ trừng phạt các ngươi! Thánh quang sẽ giáng xuống!"
Ông ta gào lên.
Ánh sáng của giá thập tự lớn đứng sau lưng ông ta trên bục giảng ngày càng mạnh mẽ.
Ân lão thái thái lắc đầu, nói: "Này, đừng có làm màu nữa, không nhất thiết phải đứng trong ánh sáng mới là anh hùng!"
Nói xong, bà ấy dùng gậy chống đập mạnh xuống đất.
Một luồng sóng xung kích khổng lồ bùng nổ, nổ nát toàn bộ ánh sáng trong phòng.
Giá thập tự phía sau Steve phát ra một tiếng "rắc" rồi vỡ vụn.
Ánh sáng tắt ngúm.
Steve có cảm giác như mình đã rơi vào bóng tối.
Cùng với tiếng gậy chống xuống sàn nhà, một bà lão bước vào, lưng hơi còng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỉ có đôi mắt là rất sáng, bàn tay cầm gậy như móng chim ưng, khô gầy nhưng đầy sức lực.
Vừa bước vào, bà ấy đã nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cảm thấy ánh mắt của bà ấy chứa đựng một ý nghĩa kỳ quái nào đó.
"Ân lão cung phụng, để tôi giới thiệu một chút, đây là cậu Lý Dục Thần nhà họ Lý, đến từ kinh đô Hoa Hạ, cũng là người thừa kế của nhà họ Lý đệ nhất thế gia năm đó," Vạn Thời Quân giới thiệu.
"Đại Thanh vẫn chưa diệt vong sao? Đệ nhất thế gia! Hahaha..." Ân lão thái thái dường như rất khinh thường danh hiệu này, "Nếu thật sự lợi hại như vậy, sao lại bị người ta diệt sạch, còn chờ cậu, một thằng oắt con đến báo thù!"
Lý Dục Thần ngây ra, đây là lần đầu tiên anh gặp người nói năng bất kính như vậy về nhà họ Lý. Nhưng mà anh cũng không thể phản bác, bởi vì lời của bà ấy không sai.
Nếu nhà họ Lý thật sự mạnh mẽ, sao lại bị diệt sạch trong một đêm?
Lý Dục Thần cảm thấy lúng túng, Vạn Thời Quân và những người có mặt càng lúng túng hơn.
Nhưng lão thái thái này có vẻ là người có địa vị rất cao, Vạn Thời Quân là người đứng đầu Hồng Môn cũng không dám chỉ trích bà ấy, chỉ có thể cười theo: "Ân lão cung phụng nói đùa rồi, đến đây ngồi xuống nghỉ đi."
Ông ta nhường lại chỗ chính, mời lão thái thái ngồi.
"Ông là chưởng môn Hồng Môn, cái vị trí đó nóng lắm, tôi không ngồi đâu." Lão thái thái nói.
Vạn Thời Quân cũng không tức giận, chỉ cười ha ha.
Vạn Sơn Lâm lập tức đứng dậy, nhường chỗ của mình.
Lão thái thái cũng không khách sáo, bước tới ngồi phịch xuống, chẳng màng xem Vạn Sơn Lâm có chỗ ngồi hay không.
"Ân lão thái thái, lúc nãy bà nói, bà biết Joyce ở đâu à?" Lý Dục Thần hỏi.
"Lão thái thái cái gì, tôi già lắm à?" Ân lão thái thái trừng mắt.
Vạn Thời Quân cười nói: "Ân lão cung phụng, bà đừng làm khó cậu Lý nữa, cậu ấy chỉ kính trọng bà thôi mà, đâu có ý nói bà già đâu. Tôi cũng gọi bà là lão cung phụng mà!"
"Kính trọng? Vậy sao không mời tôi một ly rượu? Tôi thấy cậu ta không có giáo dưỡng!"
Lời nói này hơi nặng, mọi người đều biết Lý Dục Thần từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, được quản gia Lý Hữu Toàn của nhà họ Lý nuôi dưỡng, giờ đây ngay cả Vạn Thời Quân cũng không biết làm sao để hòa giải.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng và ngượng ngùng.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần, sợ rằng nếu anh nổi giận, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lý Dục Thần chỉ nhíu mày một chút, rồi đứng dậy, cầm lấy bình rượu, rót cho lão thái thái một ly, đưa tới một cách kính cẩn nhưng không hề hèn mọn, nói:
"Ân lão cung phụng, tôi kính bà một ly."
Hành động của anh khiến mọi người hết sức bất ngờ, bởi vì trong những lời đồn trước đây, anh là một người quyết đoán và mạnh mẽ, thậm chí có lúc còn được đồn là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt.
Địa vị giang hồ của anh cũng đang không ngừng được nâng cao nhờ vào những thành tích của mình. Hiện tại, anh không chỉ là người thừa kế của đệ nhất thế gia ở kinh thành, mà còn là người đứng đầu của Liên minh võ đạo Hoa Hạ.
Những người tu luyện có mặt ở đây, như Vương Sùng Tiên và Tạ Lâm, càng biết rõ ràng hơn, anh chính là đệ tử Thiên Đô. So với những kẻ có cánh do Thái Dương Thánh Giáo triệu hồi, anh còn xứng đáng được gọi là thiên sứ hơn.
Nhưng anh lại không tức giận, không những không tức giận, mà còn đứng dậy kính rượu cho Ân lão thái thái.
Điều này không những không làm giảm đi địa vị của anh trong mắt mọi người, mà ngược lại còn khiến họ kính trọng hơn.
Ân lão thái thái có vẻ cũng hơi bất ngờ, nhìn Lý Dục Thần một lúc lâu mà không nói gì.
Điều này lại khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn.
Mọi người thật sự sợ bà ấy lại nói ra những lời bất kính nữa.
May mắn là lão thái thái đã đưa tay nhận lấy ly rượu, rồi nói: "Ừm, cũng được, tốt hơn tôi tưởng."
Lý Dục Thần thấy bà ấy uống rượu rồi, khẽ cười, rồi ngồi lại chỗ của mình.
"Ân lão, lúc nãy bà nói là biết Joyce ở đâu ư?"
"Bị giáo hội Thánh Quang bắt về rồi, hiện giờ đang bị giam giữ trong một nhà thờ ở Westadams."
"Thằng ngốc này!" Adam mắng, "Nếu hắn không bỏ chạy, giờ vẫn còn ở cùng chúng ta, còn có hy vọng sống sót. Giờ thì hay rồi, bị bắt về rồi, nói không chừng đã bị xử tử rồi!"
Ân lão thái thái nói: "Không đâu, thằng này trộm đồ của giáo hội Thánh Quang, mà đồ đó có vẻ rất quan trọng, họ đang tra tấn nó rất dữ dội. Joyce là người thông minh, nó biết nếu khai ra thì chắc chắn chết, nên nó vẫn còn sống."
"Họ lại không dùng pháp thuật sưu hồn lên hắn sao?" Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ lạ, với thủ đoạn của giáo hội Thánh Quang, chắc chắn không thiếu loại pháp thuật như vậy, mà họ hẳn cũng sẽ không để ý đến tâm ma hay thiên kiếp.
"Tôi cũng thấy rất kỳ lạ." Ân lão thái thái nói, "Tôi đoán, vì Joyce từng là thành viên của giáo hội Thánh Quang, đã tiếp nhận tín ngưỡng Thánh Quang, mà nó lại có khả năng phá giải tín ngưỡng, nên rất có thể pháp thuật sưu hồn không có tác dụng với nó. Hoặc còn một khả năng nữa, pháp thuật của giáo hội Thánh Quang thuộc về một hệ thống riêng, nó đã thoát ra khỏi hệ thống này, có nghĩa là tất cả pháp thuật của giáo hội Thánh Quang đều sẽ không hiệu quả với nó."
Lý Dục Thần gật đầu: "Chắc là khả năng thứ hai, nếu không họ đã không gặp rắc rối như vậy khi bắt hắn. Ân lão, bà có thể dẫn tôi đến đó không? Tôi cần gặp người này."
Ân lão thái thái liếc nhìn anh một cái: "Cái nhà thờ đó là một cứ điểm quan trọng của họ ở Loset, mặc dù đại giám mục Bắc Mễ không ở đấy, nhưng lại có ba kỵ sĩ Thánh Điện đóng quân, và ngay hôm qua, họ đã đón tiếp vị giám mục mới của Loset cùng với một thiên sứ tuần tra. Vị thiên sứ tuần tra này đến từ Châu Âu, cấp bậc chắc chắn không thấp."
Mọi người nghe đến thiên sứ tuần tra, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trước đó, họ đã trải qua vài cuộc xung đột với Thái Dương Thánh Giáo, dù là giám mục Loset cũng chẳng có gì đáng sợ, Tạ Lâm ở Trung Phu Quan cũng tự nhận mình có thể đối đầu được với bọn họ.
Nhưng mỗi khi thiên sứ tuần tra xuất hiện, họ đều thất bại thảm hại.
May mà sau đó Hướng Vãn Tình xuất hiện, một mình đối đầu, xoay sở chém chết cả giám mục Loset và thiên sứ tuần tra.
Ban đầu tưởng rằng như vậy đã có thể triệt để loại bỏ được ảnh hưởng của Thái Dương Thánh Giáo ở Loset, nhưng không ngờ, họ lại tiếp tục đưa lực lượng vào thành phố này.
Giờ lại cử thiên sứ tuần tra, và cả kỵ sĩ Thánh Điện nữa.
"Thằng nhóc, cậu thật sự muốn đi sao? Chỗ đó rất nguy hiểm đấy!" Ân lão thái thái nhìn Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần khẽ cười: "Không sao đâu, dù là thiên sứ hay kỵ sĩ, cứ tiễn bọn chúng đi gặp thần của chúng là được."
Ân lão thái thái cười ha ha: "Được thôi, dù sao tôi cũng đã muốn xông vào từ lâu rồi, nếu nhóc con cậu đã có sự tự tin, thì đi cùng lão thái thái tôi một chuyến vậy."
Nói rồi, bà ấy bèn đứng dậy, chống gậy đi ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng theo ra ngoài.
Những người khác đương nhiên không muốn bị bỏ lại phía sau, lập tức đứng dậy, bày tỏ muốn đi cùng.
Ân lão thái thái đột nhiên quay lại, trừng mắt nói: "Các người đừng có chen vào, chúng tôi đi cứu người, đâu phải đi đánh trận. Còn chưa đến lúc quyết chiến đâu, cuộc chiến phía sau để các người lo."
Lời của bà ấy không khách sáo chút nào, ý cũng rất rõ ràng, là bảo họ đừng làm phiền.
May mà mọi người đều hiểu tính tình của bà ấy, cũng biết rõ năng lực của bà ấy, nên không ai cảm thấy tức giận.
Vương Sùng Tiên chắp tay cúi đầu: "Vậy phiền hai vị rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin tốt."
Lý Dục Thần cảm thấy rất tò mò, Vương Sùng Tiên dù sao cũng đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, một chiêu Trường Xuân Kiếm Pháp của ông ta cũng đã đạt tới mức thần kỳ, nói về chiến đấu thì không hề thua kém ai.
Thế nhưng Ân lão thái thái dường như lại rất khinh thường ông ta, từ khi bước vào cửa đến giờ, bà ấy chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một lần, như thể giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Lúc này bà ấy cũng chẳng nói lời khách sáo nào, ngược lại còn hừ một tiếng, chống gậy rồi đi ra ngoài.
Lý Dục Thần đành phải theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bước chân của lão thái thái đã nhanh hơn, nhìn thì cứ như đang đi bộ chậm rãi, nhưng thực tế tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ một bước đã cách xa cả trăm mét.
Lý Dục Thần không vội vã, bình thản đi theo, từ đầu đến cuối vẫn đi theo bà ấy, luôn giữ khoảng cách một bước với bà ấy.
Ân lão thái thái liếc nhìn anh một cái, dường như hơi ngạc nhiên, rồi nói: "Không tệ, ở tuổi này mà có được sức mạnh như vậy, không làm cha mẹ cậu phải xấu hổ."
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, không hiểu sao bà ấy lại nhắc đến cha mẹ mình.
Lại nghe Ân lão thái thái nói: "Cậu có thể kính rượu cho tôi, còn tốt hơn cái tên son phấn bóng loáng cha cậu!"
Chương 1128: Người tàn nhẫn
“Bà biết bố tôi à?”
Lý Dục Thần nghe ra rõ thái độ khinh thường mà bà lão dành cho bố anh qua cách bà ấy nói chuyện.
“Hừ, tôi không quen loại người vô tình vô nghĩa đó!”
Ân lão thái bước nhanh hơn.
Lý Dục Thần biết bây giờ hỏi cũng chẳng được gì, người ta không muốn nói, găng hỏi chỉ tổ mất công nên chỉ đành đi theo.
Tốc độ của Ân lão thái càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người đi sau chỉ nhìn thấy cái bóng lòe nhòe, đung đưa qua lại trên đường phố Loset.
Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với ngự kiếm phi hành.
Lý Dục Thần rất ngạc nhiên.
Ngay từ lúc Ân lão thái xuất hiện, anh đã nhìn ra người này là cao thủ Tiên Thiên, chắc chắn thực lực còn cao hơn Vương Sùng Tiên.
Mặc dù bà ấy đã che giấu khí tức rất kỹ, song làm sao qua mắt được thần thức của Lý Dục Thần.
Nhưng thực lực phô diễn ra còn vượt xa dự đoán của Lý Dục Thần.
Mỗi bước đi của bà ấy, tưởng như ung dung nhàn nhã, thực tế lại phá vỡ hư không, không liền mạch trong không gian.
Nhưng, cách di chuyển trong hư không này khác hẳn so với Lý Dục Thần sau khi anh ba lần lôi kiếp.
Lý Dục Thần chợt giật mình, chẳng phải đây là Độn thuật ngũ hành của Mặc Tử ư?
Độn thuật ngũ hành là thuật pháp vỗ cùng cao minh của Mặc Gia, khi ấy Ân Oanh còn chưa vào được Tiên Thiên, thực lực thậm chí còn kém nhiều so với võ đạo Tông Sư, nhưng biết dùng độn thuật sơ sơ và nhờ đó mà trở thành một sát thủ tiêu chuẩn.
Chẳng qua lúc Ân Oanh sử dụng có quá nhiều sơ hở, Lý Dục Thần liếc cái là nhìn ra ngay, còn Ân lão thái này thong thả ung dung, nếu không phải Lý Dục Thần từng nghiên cứu “Mặc Tử Cẩm Trung Ngũ Hành Ký”, lại đi cùng với bà ấy, thì thật sự anh sẽ không liên tưởng tới Mặc Gia.
“Chẳng lẽ tiền bối chính là Cát môn chủ của Cát Môn, Cát Bất Bạch?” Lý Dục Thần vừa chạy theo vừa hỏi.
“Hở, cậu nhóc, làm sao cậu biết?” Ân lão thái thái bất ngờ thấy rõ.
Lý Dục Thần không trả lời câu hỏi của bà ấy, mà nói: “Ân Oanh bây giờ đang ở nhà họ Lý trên thủ đô.”
“Ồ?” Ân lão thái thái nghiêng đầu nhìn anh: “Đoàn Phù Dung chết rồi à?”
Lý Dục Thần biết bà ấy hiểu lầm nên giải thích: “Đương nhiên là chưa, thị lực của Đoàn phu nhân đã khôi phục, bà ấy muốn sống ẩn dật, nên tạm gửi Ân Oanh ở nhà họ Lý.”
“Khôi phục thị lực? Là cậu chữa khỏi mắt cho nó à?”
“Phải.”
“Ồ…”
Ân lão thái thái im lặng hồi lâu, sau đó chợt cười tự giễu.
“Thôi cũng là nghiệp phải trả. Nếu nó đã không so đo nữa, tôi cần gì phải nhọc lòng thay nó. Năm đó bố cậu nợ tình, lấp cạn Bắc Hải cũng không trả được, cậu trả nghiệp thay bố cậu, mà e đó cũng là nghiệp của cậu.”
Lý Dục Thần không thích mấy lời này cho lắm, bèn hỏi: “Tiền bối, xin hỏi quý danh của bà? Rốt cuộc bà mang họ Cát, hay là họ Ân?”
“Đương nhiên là Ân rồi.” Ân lão thái đáp: “Cát Bất Bạch là tên gọi chung, đại diện cho Cát Môn, Bất Bạch là Hắc, mà Hắc lại là Mặc, đại diện cho Mặc Gia, các đời Cát Môn Chủ đều được gọi là Cát Bất Bạch, tôi họ Ân, còn tên gì thì bao nhiêu năm rồi, bản thân tôi chẳng nhớ nổi nữa. Cậu cứ gọi tôi Ân lão thái bà là được.”
“Không dám! Bà là tiền bối Mặc Gia.” Lý Dục Thần khiêm tốn đáp: “Vậy sao tiền bối lại tới Loset để làm cung phụng của Hồng Môn?”
“Cát Môn vốn là lâu đài trên không, không có bất cứ cơ chế nghiêm mật nào, bình thường tôi có đến mấy thân phận, Hồng Môn vừa có tiền vừa có thế, làm cung phụng nhàn biết bao, chẳng cần làm gì cao sang, ăn no rảnh rỗi đi theo hầu cậu, đưa cậu tiền là được. Tôi cũng lớn tuổi rồi, đâu làm sát thủ mãi được đúng không?”
Ân lão thái nói rồi thở dài.
“Tôi nào biết, giờ tự dưng có cái Thái Dương Thánh Giáo nhảy ra đánh nhau với Hồng Môn! Ăn cơm nhà người ta bao nhiêu năm, phải bỏ ra chút sức lực thôi, chậc, chuỗi ngày nhàn nhã đến đây coi như chấm dứt rồi.”
Lý Dục Thần đang định hỏi chuyện liên quan đến nhà họ Lý, Cát Bất Bạch cứu Đoàn Phù Dung, lại còn ghét bố anh như vậy, có thể bà ấy biết một vài chuyện liên quan đến nhà họ Lý.
Nhưng ngay lúc này, Ân lão thái lại chỉ vào phía trước nói: “Đến rồi, chính là chỗ đó.”
Lý Dục Thần nhìn thấy phía trước có một tòa nhà thờ, thực tế khoảng cách khá xa, nhưng với thị lực của mình, anh vẫn nhìn thấy rõ.
Hai người cùng đi tới đó, đến trước cửa nhà thờ mới dừng lại.
“Cậu nghĩ chúng ta nên giải quyết bằng lời nói hay bằng vũ lực?” Ân lão thái hỏi anh.
Lý Dục Trần cười đáp: “Giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều bị cấy thuật tín ngưỡng và người, muốn đàm phán với bọn họ e rằng khó mà xong.”
“Ừ, vậy cậu nói xem, chúng ta nên xông thẳng vào, hay là đi cửa sau, lén cứu người ra trước?”
“Nếu tiền bối điều tra được tới đây, tin chắc hẳn đã có kế hoạch.”
Ân lão thái gật đầu: “Ai cũng nói Cát Môn lén lút, chỉ biết dùng mánh khóe ám sát, nhưng người đời nào hay, năm ấy Mặc Gia hiên ngang đứng trước cửa thành đón địch, hôm nay chúng ta cứ đi thẳng vào đó một cách đường đường chính chính đi!”
Lý Dục Trần cười ha ha: “Được, đường đường chính chính, mời tiền bối đi trước!”
Ân lão thái cũng chẳng khách sáo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông như lãnh đạo nào đó sắp bước vào một cuộc họp quan trọng.
Đến trước cửa, họ dùng gậy đâm vào, cửa lớn đang đóng chặt bị buộc phải mở ra.
Hai người bước vào trong.
Bên trong có vài tu sĩ mặc áo đen, dáng vẻ như đang nói chuyện, nghe tiếng cửa mở, không khỏi giật mình quay đầu nhìn.
“Này, các người đang làm gì đấy? Nơi này không mở cửa cho người ngoài!”
Một tên tu sĩ áo đen hét lớn rồi chạy tới ngăn cản, định đuổi họ ra ngoài.
Ân lão thái trỏ gậy vào phần sườn của tên đó, chỗ đó lập tức lõm xuống, cả người tên đó bay ngược về, rồi ngã xuống đất, chưa kịp kêu rên đã chết thẳng cẳng rồi.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, bà ấy tàn nhẫn thật, một câu cũng chẳng hỏi, vừa vào đã giết người rồi.
Bảo sao Cát Môn lại nổi danh là hung ác trong giang hồ.
Mấy tu sĩ khác sợ hãi, hai nữ tu sĩ trong đó đã bắt đầu hét lên.
Lý Dục Thần phất tay, hai nữ tu sĩ kia lập tức bay ra ngoài, tiếng hét của bọn họ theo đó mà biến mất, chỉ nghe thấy tiếng vọng còn vang quanh đỉnh nhà thờ.
Ân lão thái nhìn Lý Dục Thần: “Hừm, được lắm, mạnh hơn nhiều so với người bố thương hoa tiếc ngọc, thấy phụ nữ không dám rút đao của cậu.”
Lý Dục Thần bĩu môi, nói thầm bà ấy ghét bố anh đến mức nào nhỉ, lúc nào cũng không quên phải cà khịa hai ba câu.
Nhưng nhớ đến những gì Đoàn Phù Dung phải chịu, cũng đáng thương thật, tuy nói là do Nguyệt Tiên Lăng làm, nhưng người bố Lý Vân Hoa của anh thật sự phải chịu một phần trách nhiệm.
Ân lão thái là sư phụ của Đoàn Phù Dung, bà ấy muốn đòi lại công bằng cho đồ đệ mình là lẽ thường tình.
Hai tên tu sĩ còn lại bây giờ mới phản ứng kịp, một tên cầm thánh giá lên bắt đầu niệm chú, tên còn lại hô hào kêu cứu.
Ân lão thái lại rất thong thả, bà ấy từ từ bước lên phía trước, gậy chống lên sàn phát ra tiếng lộp cộp, tựa như cái chết đang vẫy gọi từ địa ngục.
Hai tên kia bị dọa sợ chết khiếp.
Thánh giá phát ra ánh sáng nhỏ như hạt đậu.
Có vẻ hai tên này cấp thấp, kém xa so với giám mục Farni là Irene.
Nhưng vào lúc này, cây thánh giá treo trên bục giảng kinh giữa nhà thờ đột nhiên sáng lên, ánh sáng tỏa ra rất mạnh.
Một người mặc áo khoác dài màu xám hiện ra trong ánh sáng đó.
Cùng lúc đó, giữa nhà thờ sát khí bốc lên nồng đậm, trong sát khí, còn mang theo một luồng khí tức khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Khí tức này không đến từ ánh sáng của thánh giá, cũng không phải từ người đang đứng giữa ánh sáng đó.
Mà đến từ hai bên cửa hông.
Lý Dục Thần nhìn sang bên cửa hông, chỉ thấy trước hai bên cửa hông có một bóng người xuất hiện, tay cầm một thanh đại kiếm hình chữ thập.
Chương 1129: Giám mục mới
"Các ngươi là ai?"
Ánh sáng trên bục giảng kinh sáng chói, người đứng trong ánh sáng ấy như một vị thần, cao cao tại thượng, giọng nói trầm ấm và đầy từ tính, giống như đến từ cõi thần thánh.
Các võ sĩ cầm kiếm đứng bất động ở hai bên hành lang, nhưng vẫn duy trì một uy áp mang sát ý liên tục.
Ân lão thái thái nói: "Có thấy người đứng trong ánh sáng để làm màu kia không? Đó là giám mục mới đến của Loset, hình như tên là Steve gì đó, những người bước ra từ cửa nhỏ hai bên chính là kỵ sĩ Thánh Điện của họ."
"Ừ, tôi nhớ ở đây có ba kỵ sĩ, còn một người chưa ra, chắc là đang ở cùng với vị thiên sứ tuần tra mới đến. Cấp bậc của kỵ sĩ đó có thể cao hơn, thiên sứ cũng không dễ đối phó, vì vậy chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh."
Giám mục thấy lão thái thái nói lảm nhảm mà không để ý đến mình, dường như cảm thấy sự tôn nghiêm của mình bị thách thức, tức giận nói:
"Đám dị giáo hèn mọn, dám xâm phạm thánh địa của thần, vậy thì hãy bị tiêu diệt trong thánh quang đi! Mong linh hồn các ngươi sẽ nhận được sự cứu rỗi từ thần!"
Từ cơ thể của ông ta, một luồng ánh sáng bắn ra.
Ân lão thái thái nâng gậy, chỉ thẳng về phía trước, luồng ánh sáng chiếu lên đầu gậy.
Lão thái thái dường như không có việc gì, tiếp tục nói với Lý Dục Thần:
"Giám mục chỉ là một kẻ yếu, không cần để ý đến hắn, cứ để hắn tiếp tục làm màu. Trước tiên, giải quyết hai tên to xác cầm kiếm kia! Tôi bên trái, cậu bên phải, thế nào?"
"Không thành vấn đề." Lý Dục Thần đáp.
Lão thái thái gật đầu, rồi bổ sung thêm một câu: "Nhớ là phải nhanh lên! Đừng để đến lúc tên thiên sứ và kỵ sĩ kia ra ngoài mà hai tên này vẫn chưa chết, thì sẽ phiền phức đấy."
Lý Dục Thần biết lão thái thái vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, bèn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, hành động mới là cách chứng minh tốt nhất.
Giám mục Steve trên bục giảng đang chuẩn bị đọc câu chú, tăng cường sức mạnh của thánh quang để tiêu diệt hai tên dị giáo xâm nhập.
Nhưng khi ông ta mới chỉ niệm được nửa câu, hai người kia đột nhiên tách ra, mỗi người đi về một bên trái và phải, hướng tới cánh cửa bên hông.
Luồng thánh quang sáng chói đã mất mục tiêu, xuyên qua đại sảnh, chiếu ra ngoài cánh cửa, biến mất trong ánh sáng mặt trời ngoài cửa.
Steve vừa giận vừa bực, là giám mục mới nhậm chức của Loset, đây vốn là cơ hội tốt để ông ta thể hiện quyền uy, nhưng bây giờ lại bị người ta coi như không khí, làm sao không tức giận cho được!
Thế nhưng, cơn giận của ông ta còn chưa kịp phát ra, thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến ông ta kinh hoàng.
Ông ta thấy lão thái thái chống gậy, chỉ bước một bước thôi, đã vượt qua hai hàng ghế cầu nguyện ở đại sảnh, đến trước mặt kỵ sĩ Thánh Điện bên trái.
Kỵ sĩ Thánh Điện đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, thanh kiếm Thập Tự khổng lồ trong tay phát ra ánh sáng, rồi hắn vung lên với uy thế vô cùng mạnh mẽ, chém xuống theo đường chéo.
Nếu nhát này chém trúng, chắc chắn lão thái thái trước mặt sẽ bị chém làm đôi.
Lão thái thái nâng gậy, chắn ngang trước ngực.
Khi một tiếng vang lên, thanh kiếm Thập Tự chém vào gậy.
Lực lượng khổng lồ đó thậm chí đã tạo ra một cơn sóng chấn động mạnh, mang theo hào quang từ thanh kiếm, lan ra khắp đại sảnh của nhà thờ rộng lớn.
Những chiếc ghế phía sau lão thái thái bị sóng chấn động đẩy tới, ngay lập tức vỡ thành bột.
Hai tín đồ ở xa hơn thì bị hất tung lên.
Steve vội vàng giơ giá thập tự trong tay, phát ra ánh sáng, đỡ lấy hai tín đồ.
Còn sóng chấn động thì lan tới bục giảng, mặc dù chỉ còn là dư chấn, nhưng khi đập vào người Steve, vẫn khiến ngực ông ta cảm thấy như bị một chiếc búa lớn đập vào.
Lúc này, ông ta mới nhận ra, những chiến sĩ được thiên sứ đoàn huấn luyện trực tiếp này, mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng.
Điều khiến ông ta càng kinh hoàng hơn là, bà lão trông có vẻ yếu ớt không chịu nổi gió kia, lại chỉ dùng cây gậy chống một cách nhẹ nhàng đã ngăn chặn được nhát chém như sấm sét của kỵ sĩ Thánh Điện.
Thanh kiếm Thập Tự nặng nề đè lên cây gậy, nhưng dù kỵ sĩ dùng bao nhiêu sức lực, cây gậy vẫn kiên định nằm ngang giữa không trung, giống như một thanh sắt cứng rắn đã đông cứng trong không gian và thời gian, không hề nhúc nhích.
Có lẽ vì sức mạnh của lão thái thái đã kích thích ý chí chiến đấu của kỵ sĩ, mà nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt cứng đờ của hắn.
Thanh kiếm Thập Tự đột nhiên phát sáng rực rỡ, thân kiếm rộng lớn nghiêng nhẹ, lưỡi kiếm trượt dọc theo cây gậy, phát ra tiếng "choang" vang dội và những tia lửa chói mắt.
Sau đó, thanh kiếm thuận đà chém ngang, nhắm vào cổ của Ân lão thái thái.
Nhìn thấy lưỡi kiếm sắp cắt qua cổ bà ấy.
Nụ cười cứng đờ kỳ quái trên khuôn mặt kỵ sĩ chứa đựng niềm vui sắp chiến thắng.
Đứng trong ánh sáng, Steve cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên dù bọn dị giáo có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn kỵ sĩ Thánh Điện!
Nhưng nụ cười của họ bỗng nhiên đông cứng lại trên mặt.
Bởi vì sau khi thanh kiếm Thập Tự khổng lồ chém qua, lão thái thái vẫn đứng đó, không hề tổn thương chút nào.
"Không thể nào?" Steve thầm kinh ngạc.
Nhưng ngay lập tức ông ta hiểu ra mấu chốt —lão thái thái kia chỉ là một hình bóng giả.
Vì lão thái thái thật sự đã xuất hiện phía sau kỵ sĩ Thánh Điện.
Một thanh kiếm ngắn cắm vào trái tim của kỵ sĩ.
Thân hình cao lớn của kỵ sĩ Thánh Điện chấn động, khuôn mặt cứng đờ.
Sau đó, cơ thể của lão thái thái thoáng một cái đã quay lại đứng trước mặt kỵ sĩ, đúng vị trí ban đầu, còn phía sau kỵ sĩ chỉ còn lại một hư ảnh.
Steve nhất thời không thể phân biệt được, cái nào là thật, cái nào là ảo.
Từ lúc Ân lão thái thái thay đổi vị trí và xuất hiện phía sau kỵ sĩ để ám sát, rồi quay lại vị trí ban đầu, chỉ là một khoảnh khắc, cây gậy chống nằm ngang trong không trung gần như không hề động đậy, và ngay khi nó sắp rơi xuống, lão thái thái lại tiếp tục đỡ lấy.
Bà ấy xoay đầu gậy và đâm vào kỵ sĩ đang đứng cứng đờ.
Kỵ sĩ lập tức ngã mạnh xuống đất.
Một tiếng "keng" vang lên, thanh kiếm Thập Tự lớn rơi xuống đất, lăn ra rất xa.
"Ôi, mấy chục năm rồi chưa rút kiếm, không còn nhanh như trước nữa."
Lão thái thái thở dài, rồi quay người chuẩn bị đi giúp đỡ người trẻ tuổi đối diện.
Nhưng khi bà ấy quay lại, không khỏi ngẩn người một lúc, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở giữa đại sảnh, tay buông thõng, tựa như chưa hề động đậy.
Nhưng kỵ sĩ Thánh Điện bên phải đã không còn nữa, chỉ còn lại một thanh kiếm Thập Tự lớn trên mặt đất.
Ân lão thái thái chống gậy, bước loạng choạng lại gần.
"Ừm, không tệ! Nhanh hơn tôi tưởng! Có vẻ như hôm nay chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với tên to lớn có cánh đó."
"Tên có cánh?"
"Chính là cái tên Angelos ấy! Ai da, bọn này, lúc nào cũng thích làm mấy trò ánh sáng, cánh vỗ gì đó để làm màu, ức hiếp người nước ngoài chưa trải sự đời. Có gì đâu, chỉ là bay thôi mà, cần gì phải có cánh? Cánh thì nhờ vào không khí, vậy là có thể thấy rõ kiến thức của bọn họ cũng chỉ ở Trái Đất thôi, muốn ra khỏi hệ Mặt Trời thì còn lâu!"
Lý Dục Thần hơi ngớ người, lão thái thái này nói một đống thứ không ăn nhập gì với nhau.
Trên bục giảng, giá thập tự vẫn phát sáng, Steve lúng túng đứng đó.
Ông ta không biết phải làm sao?
Tại giáo hội Thánh Quang, không có chuyện chạy trốn. Khi gia nhập giáo phái, đã tuyên thệ rằng dù trong hoàn cảnh nào, đối mặt với bất kỳ khó khăn hay kẻ địch nào, sẽ không bao giờ dao động niềm tin trong lòng, không từ bỏ ánh sáng, không đầu hàng bóng tối.
Thế nhưng, cả hai kỵ sĩ Thánh Điện đều đã chết.
Hơn nữa, họ chết quá nhanh, quá triệt để.
Trong lòng Steve có một chút hối hận.
Loset là một trong những thành phố quan trọng của Bắc Mễ, là một điểm phát triển chính của Thánh Giáo.
Sau khi vị giám mục cũ của Loset qua đời, ông ta cảm thấy cơ hội đến, bèn chủ động xin điều động đến đây.
Ông ta tưởng đây sẽ là một bước vững chắc trên con đường tiến tới chức đại giám mục.
Nhưng không ngờ, mới đến đây, ông ta đã gặp phải kẻ địch mạnh mẽ như vậy.
"A, các ngươi, những kẻ bị quỷ ám, thần sẽ trừng phạt các ngươi! Thánh quang sẽ giáng xuống!"
Ông ta gào lên.
Ánh sáng của giá thập tự lớn đứng sau lưng ông ta trên bục giảng ngày càng mạnh mẽ.
Ân lão thái thái lắc đầu, nói: "Này, đừng có làm màu nữa, không nhất thiết phải đứng trong ánh sáng mới là anh hùng!"
Nói xong, bà ấy dùng gậy chống đập mạnh xuống đất.
Một luồng sóng xung kích khổng lồ bùng nổ, nổ nát toàn bộ ánh sáng trong phòng.
Giá thập tự phía sau Steve phát ra một tiếng "rắc" rồi vỡ vụn.
Ánh sáng tắt ngúm.
Steve có cảm giác như mình đã rơi vào bóng tối.