-
Chương 1117: Hôn lễ sang trọng
Hôn lễ của Mã Sơn và Tra Na Lệ được tổ chức đồng thời ở Hòa Thành và Hào Giang.
Nếu nói ban đầu lễ đính hôn của Lý Dục Thần gây chấn động, không chỉ làm các nhà hào môn Nam Giang khiếp sợ, một buổi lễ làm đảo ngược sự suy tàn của nhà họ Lâm, đồng thời tạo điều kiện cho Tập đoàn Kinh Lý quật khởi, khởi đầu cho sự hồi sinh của nhà họ Lý.
Thì hôn lễ của Mã Sơn không có nhiều trắc trở như vậy, nhưng cũng đủ sang trọng, thực sự là nơi tụ họp của những gia tộc giàu có.
Cô dâu là viên ngọc quý của nhà họ Tra ở Hòa Thành, đệ tử thân cận của thần nữ Đại Mã, đồng thời là người đứng đầu tương lai của Huyền Hàng Môn ở Nam Dương.
Chú rể là người anh em tốt của Lý Dục Thần, tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Lý, con nuôi của Vua cờ bạc Hào Giang, đồng thời là người nắm quyền điều hành mới của Giải trí Hào Giang.
Hôn lễ của hai người này, từ nội địa đến Hào Giang, Tương Giang, đến toàn bộ Nam Dương, hầu như những gia tộc giàu đều đến tham dự, thậm chí nếu không tới được thì cũng gửi quà.
Vì Hào Giang là thành phố cờ bạc thế giới, địa vị của các ông lớn Hào Giang ảnh hưởng đến cả ngành cờ bạc thế giới, do đó rất nhiều ông lớn từ Âu Mễ cũng đến tham dự.
Mã Sơn không có cảm giác gì nhiều, nhưng mọi người xung quanh Mã Sơn đều cảm thấy tự hào.
Hoàng Tam mặc một bộ vest hàng hiệu, khoe khoang ở sảnh khách sạn: “Này, hồi đó tôi và anh Mã Sơn mặc cùng một chiếc quần, lúc đó chúng tôi nhặt đồng nát bên ngoài ga Lão Bắc Hòa. Tôi, anh Mã Sơn còn có cả anh Lý, Đinh Hương, chính là cô phụ dâu đó, thấy chưa? Là người đẹp nhất kia kìa…”
Đinh Hương lại làm phù dâu.
Bởi vì Lâm Mộng Đình đã kết hôn, hơn nữa cô ấy cũng là khách quý danh dự trong hôn lễ nên không thể làm phù dâu.
Đương nhiên, Lý Dục Thần không phải là phù rể, nhiệm vụ phù rể ban đầu được giao cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học vẫn luôn giúp gia đình phát triển công việc kinh doanh ở nước ngoài. Bây giờ anh ta không còn là một tên công tử bột. Sau khi chính thức trở thành người thừa kế, công việc kinh doanh phát đạt khiến Trần Định Bang rất vui mừng.
Mã Sơn gọi điện cho Trần Văn Học nhờ anh ta làm phù rể, Trần Văn Học cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng cho đến trước ngày cưới một ngày, anh ta vẫn chưa về nên phải để Lâm Vân tạm thời đóng vai phù rể.
Lâm Vân tuy còn trẻ nhưng cao ráo, có vóc dáng người luyện võ, cậu ta mặc vest trông cũng ra dáng một nhân tài. Từ nhỏ cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có nên toát lên vẻ quý phái. Khi trở thành phù rể, cậu ta gạt bỏ dáng vẻ cười nói hi ha thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn, sự cao quý bẩm sinh đó đã được bộc lộ.
Nghiêm Tuệ Mẫn liếc nhìn, hài lòng nói: "Vậy mới giống con trai của ta chứ! Được rồi, nên tìm vợ cho nó rồi đây. Đinh Hương không tệ, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn thông minh..."
Lâm Mộng Đình nghe Nghiêm Tuệ Mẫn đã để ý đến Đinh Hương, nhanh chóng ngăn cản: "Mẹ, mẹ đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tiểu Vân mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: "Mẹ đâu có nghĩ vớ vẩn chứ? Con mà biết cố gắng hơn chút nữa thì mẹ cũng không đến mức phải lo lắng cho Lâm Vân."
“Mẹ ơi, tại sao lại liên quan đến con?”
"Ai bảo con không nhanh chóng sinh cháu trai cho mẹ! Này, rốt cuộc hai con đã biết cách làm chưa vậy? Không phải là vẫn..."
"Mẹ…"
…
Hai khách sạn lớn nhất ở Hòa Thành đã được đặt kín chỗ cho hôn lễ của Mã Sơn.
Tập đoàn Vĩnh Thanh không bằng những gia tộc giàu có này nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ ở Hòa Thành nên nhà họ Trương cũng được mời.
Trương Nhất Bình vốn dĩ không muốn đến.
Mã Sơn là cái thá gì? Một năm trước, vẫn quanh quẩn bên chị Na ở quán bar Lam Kiều. Khi nhìn thấy anh ta, còn phải gật đầu cúi xuống gọi "anh Trương".
Dựa vào đâu mà anh ta lại trở thành "sếp Mã", "ông chủ Mã" "Mã gia" chỉ sau một năm?
Trương Nhất Bình cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc gặp Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình trong hôn lễ, còn phải gọi họ là "Lý công tử, Lý phu nhân".
Nhưng bố anh ta là Trương Căn Mậu có vẻ rất “vinh dự” khi nhà họ Trương xuất hiện trong danh sách khách mời. Ông ta không chỉ chuẩn bị quà kỹ lưỡng mà còn đặc biệt đặt mua một bộ vest từ Pháp. Ông ta nói rằng đây là cơ hội ngàn năm có một để mở rộng các mối quan hệ cấp cao, bảo Trương Nhất Bình nhất định phải đi, cho dù có ai đó nhổ nước bọt vào mặt, anh ta cũng phải mỉm cười nâng ly chúc mừng người ta.
Trương Nhất Bình không còn cách nào khác đành phải làm theo.
Khi đến cổng khách sạn, chiếc Bentley của họ đã bị chặn lại. Sau khi đọc thiệp mời, nhân viên bảo vệ nói với họ rằng hôm nay có quá nhiều khách, chỗ đậu xe của khách sạn đã chật kín nên họ phải đậu xe đối diện. Để đáp ứng nhu cầu đỗ xe của khách, ban tổ chức đặc biệt dành riêng bãi đỗ xe đối diện.
Trương Nhất Bình biết rất rõ rằng, nhiều xe gì chứ, nghĩ cho khách mời gì chứ, thực chất là do họ không đủ tư cách để lái xe thẳng vào khách sạn.
Trương Nhất Bình không vui nhưng Trương Căn Mậu vui vẻ xuống xe, mỉm cười với nhân viên bảo vệ, cúi đầu cảm ơn sự hướng dẫn của anh ta.
Trương Nhất Bình chưa bao giờ thấy bố mình khiêm tốn như vậy.
Khi còn ở tập đoàn Vĩnh Thanh, bố anh ta đã bao giờ nghiêm túc nhìn các nhân viên bảo vệ đâu?
Trương Nhất Bình cảm thấy vô cùng thống khổ.
Anh ta đang định đi theo bố vào khách sạn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sau lưng: "Anh Trương! Anh Trương!"
Trương Nhất Bình quay lại nhìn thấy Chu Húc và Diêu Lệ Lệ đang đứng cạnh hàng cây xanh bên ngoài khách sạn vẫy tay với anh ta.
"Có chuyện gì?"
"Anh Trương, dẫn bọn em vào với, cho bọn em được mở rộng tầm mắt!" Chu Húc cười nói.
Trương Nhất Bình cau mày: “Cậu có biết hôm nay là ai kết hôn không?”
"Em biết, là Mã gia của tập đoàn Kinh Lý!" Khi Chu Húc gọi Mã gia, vẻ mặt không hề ngượng ngùng mà khá tự hào, như thể rất vinh dự được biết Mã gia, gọi một tiếng Mã gia.
Trương Nhất Bình sửng sốt.
Đây có phải là Chu Húc từng thề sẽ chém Lý Dục Thần và Mã Sơn thành từng mảnh không?
Anh ta chợt cảm thấy Chu Húc hơi xa lạ.
Có lẽ, tên này thích hợp làm công tử nhà họ Trương hơn mình.
Khi Trương Nhất Bình đang ngơ ngác, Trương Căn Mậu đã đến thúc giục, vừa nhìn thấy Chu Húc, trong lòng ông ta như có một ngọn lửa bùng cháy, sự uy nghiêm của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh ngay lập tức lộ ra.
"Cút! Có tin tôi bảo người đánh gãy chân cậu luôn không?" Trương Căn Mậu tức giận nói: "Con trai, sau này đừng giao du với những người như vậy."
Chu Húc và Diêu Lệ Lệ ngượng ngùng lùi đi, nhìn họ bước vào khách sạn.
"Hừ, ra oai gì chứ! Không phải chỉ là Tập đoàn Vĩnh Thanh thôi sao..."
“Đúng vậy, còn không bằng một ngón tay của Mã gia mà thôi!”
Họ nhìn bố con nhà họ Trương với ánh mắt đầy khinh thường, như thể họ đang nhìn bóng lưng của hai người ăn xin đang bước đi.
…
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ.
Nhưng vào cuối bữa tiệc, Lý Dục Thần nhận được cuộc gọi từ Trần Định Bang, nói rằng Trần Văn Học đã xảy ra chuyện, bị bắt cóc tống tiền ở Bắc Mễ. Bọn bắt cóc yêu cầu một tỷ đô la, trong vòng 72 giờ nếu không gửi tiền vào tài khoản thì con tin sẽ bị giết.
Nếu nói ban đầu lễ đính hôn của Lý Dục Thần gây chấn động, không chỉ làm các nhà hào môn Nam Giang khiếp sợ, một buổi lễ làm đảo ngược sự suy tàn của nhà họ Lâm, đồng thời tạo điều kiện cho Tập đoàn Kinh Lý quật khởi, khởi đầu cho sự hồi sinh của nhà họ Lý.
Thì hôn lễ của Mã Sơn không có nhiều trắc trở như vậy, nhưng cũng đủ sang trọng, thực sự là nơi tụ họp của những gia tộc giàu có.
Cô dâu là viên ngọc quý của nhà họ Tra ở Hòa Thành, đệ tử thân cận của thần nữ Đại Mã, đồng thời là người đứng đầu tương lai của Huyền Hàng Môn ở Nam Dương.
Chú rể là người anh em tốt của Lý Dục Thần, tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Lý, con nuôi của Vua cờ bạc Hào Giang, đồng thời là người nắm quyền điều hành mới của Giải trí Hào Giang.
Hôn lễ của hai người này, từ nội địa đến Hào Giang, Tương Giang, đến toàn bộ Nam Dương, hầu như những gia tộc giàu đều đến tham dự, thậm chí nếu không tới được thì cũng gửi quà.
Vì Hào Giang là thành phố cờ bạc thế giới, địa vị của các ông lớn Hào Giang ảnh hưởng đến cả ngành cờ bạc thế giới, do đó rất nhiều ông lớn từ Âu Mễ cũng đến tham dự.
Mã Sơn không có cảm giác gì nhiều, nhưng mọi người xung quanh Mã Sơn đều cảm thấy tự hào.
Hoàng Tam mặc một bộ vest hàng hiệu, khoe khoang ở sảnh khách sạn: “Này, hồi đó tôi và anh Mã Sơn mặc cùng một chiếc quần, lúc đó chúng tôi nhặt đồng nát bên ngoài ga Lão Bắc Hòa. Tôi, anh Mã Sơn còn có cả anh Lý, Đinh Hương, chính là cô phụ dâu đó, thấy chưa? Là người đẹp nhất kia kìa…”
Đinh Hương lại làm phù dâu.
Bởi vì Lâm Mộng Đình đã kết hôn, hơn nữa cô ấy cũng là khách quý danh dự trong hôn lễ nên không thể làm phù dâu.
Đương nhiên, Lý Dục Thần không phải là phù rể, nhiệm vụ phù rể ban đầu được giao cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học vẫn luôn giúp gia đình phát triển công việc kinh doanh ở nước ngoài. Bây giờ anh ta không còn là một tên công tử bột. Sau khi chính thức trở thành người thừa kế, công việc kinh doanh phát đạt khiến Trần Định Bang rất vui mừng.
Mã Sơn gọi điện cho Trần Văn Học nhờ anh ta làm phù rể, Trần Văn Học cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng cho đến trước ngày cưới một ngày, anh ta vẫn chưa về nên phải để Lâm Vân tạm thời đóng vai phù rể.
Lâm Vân tuy còn trẻ nhưng cao ráo, có vóc dáng người luyện võ, cậu ta mặc vest trông cũng ra dáng một nhân tài. Từ nhỏ cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có nên toát lên vẻ quý phái. Khi trở thành phù rể, cậu ta gạt bỏ dáng vẻ cười nói hi ha thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn, sự cao quý bẩm sinh đó đã được bộc lộ.
Nghiêm Tuệ Mẫn liếc nhìn, hài lòng nói: "Vậy mới giống con trai của ta chứ! Được rồi, nên tìm vợ cho nó rồi đây. Đinh Hương không tệ, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn thông minh..."
Lâm Mộng Đình nghe Nghiêm Tuệ Mẫn đã để ý đến Đinh Hương, nhanh chóng ngăn cản: "Mẹ, mẹ đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tiểu Vân mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: "Mẹ đâu có nghĩ vớ vẩn chứ? Con mà biết cố gắng hơn chút nữa thì mẹ cũng không đến mức phải lo lắng cho Lâm Vân."
“Mẹ ơi, tại sao lại liên quan đến con?”
"Ai bảo con không nhanh chóng sinh cháu trai cho mẹ! Này, rốt cuộc hai con đã biết cách làm chưa vậy? Không phải là vẫn..."
"Mẹ…"
…
Hai khách sạn lớn nhất ở Hòa Thành đã được đặt kín chỗ cho hôn lễ của Mã Sơn.
Tập đoàn Vĩnh Thanh không bằng những gia tộc giàu có này nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ ở Hòa Thành nên nhà họ Trương cũng được mời.
Trương Nhất Bình vốn dĩ không muốn đến.
Mã Sơn là cái thá gì? Một năm trước, vẫn quanh quẩn bên chị Na ở quán bar Lam Kiều. Khi nhìn thấy anh ta, còn phải gật đầu cúi xuống gọi "anh Trương".
Dựa vào đâu mà anh ta lại trở thành "sếp Mã", "ông chủ Mã" "Mã gia" chỉ sau một năm?
Trương Nhất Bình cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc gặp Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình trong hôn lễ, còn phải gọi họ là "Lý công tử, Lý phu nhân".
Nhưng bố anh ta là Trương Căn Mậu có vẻ rất “vinh dự” khi nhà họ Trương xuất hiện trong danh sách khách mời. Ông ta không chỉ chuẩn bị quà kỹ lưỡng mà còn đặc biệt đặt mua một bộ vest từ Pháp. Ông ta nói rằng đây là cơ hội ngàn năm có một để mở rộng các mối quan hệ cấp cao, bảo Trương Nhất Bình nhất định phải đi, cho dù có ai đó nhổ nước bọt vào mặt, anh ta cũng phải mỉm cười nâng ly chúc mừng người ta.
Trương Nhất Bình không còn cách nào khác đành phải làm theo.
Khi đến cổng khách sạn, chiếc Bentley của họ đã bị chặn lại. Sau khi đọc thiệp mời, nhân viên bảo vệ nói với họ rằng hôm nay có quá nhiều khách, chỗ đậu xe của khách sạn đã chật kín nên họ phải đậu xe đối diện. Để đáp ứng nhu cầu đỗ xe của khách, ban tổ chức đặc biệt dành riêng bãi đỗ xe đối diện.
Trương Nhất Bình biết rất rõ rằng, nhiều xe gì chứ, nghĩ cho khách mời gì chứ, thực chất là do họ không đủ tư cách để lái xe thẳng vào khách sạn.
Trương Nhất Bình không vui nhưng Trương Căn Mậu vui vẻ xuống xe, mỉm cười với nhân viên bảo vệ, cúi đầu cảm ơn sự hướng dẫn của anh ta.
Trương Nhất Bình chưa bao giờ thấy bố mình khiêm tốn như vậy.
Khi còn ở tập đoàn Vĩnh Thanh, bố anh ta đã bao giờ nghiêm túc nhìn các nhân viên bảo vệ đâu?
Trương Nhất Bình cảm thấy vô cùng thống khổ.
Anh ta đang định đi theo bố vào khách sạn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sau lưng: "Anh Trương! Anh Trương!"
Trương Nhất Bình quay lại nhìn thấy Chu Húc và Diêu Lệ Lệ đang đứng cạnh hàng cây xanh bên ngoài khách sạn vẫy tay với anh ta.
"Có chuyện gì?"
"Anh Trương, dẫn bọn em vào với, cho bọn em được mở rộng tầm mắt!" Chu Húc cười nói.
Trương Nhất Bình cau mày: “Cậu có biết hôm nay là ai kết hôn không?”
"Em biết, là Mã gia của tập đoàn Kinh Lý!" Khi Chu Húc gọi Mã gia, vẻ mặt không hề ngượng ngùng mà khá tự hào, như thể rất vinh dự được biết Mã gia, gọi một tiếng Mã gia.
Trương Nhất Bình sửng sốt.
Đây có phải là Chu Húc từng thề sẽ chém Lý Dục Thần và Mã Sơn thành từng mảnh không?
Anh ta chợt cảm thấy Chu Húc hơi xa lạ.
Có lẽ, tên này thích hợp làm công tử nhà họ Trương hơn mình.
Khi Trương Nhất Bình đang ngơ ngác, Trương Căn Mậu đã đến thúc giục, vừa nhìn thấy Chu Húc, trong lòng ông ta như có một ngọn lửa bùng cháy, sự uy nghiêm của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh ngay lập tức lộ ra.
"Cút! Có tin tôi bảo người đánh gãy chân cậu luôn không?" Trương Căn Mậu tức giận nói: "Con trai, sau này đừng giao du với những người như vậy."
Chu Húc và Diêu Lệ Lệ ngượng ngùng lùi đi, nhìn họ bước vào khách sạn.
"Hừ, ra oai gì chứ! Không phải chỉ là Tập đoàn Vĩnh Thanh thôi sao..."
“Đúng vậy, còn không bằng một ngón tay của Mã gia mà thôi!”
Họ nhìn bố con nhà họ Trương với ánh mắt đầy khinh thường, như thể họ đang nhìn bóng lưng của hai người ăn xin đang bước đi.
…
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ.
Nhưng vào cuối bữa tiệc, Lý Dục Thần nhận được cuộc gọi từ Trần Định Bang, nói rằng Trần Văn Học đã xảy ra chuyện, bị bắt cóc tống tiền ở Bắc Mễ. Bọn bắt cóc yêu cầu một tỷ đô la, trong vòng 72 giờ nếu không gửi tiền vào tài khoản thì con tin sẽ bị giết.