-
Chương 1089: Không biết nói thì đừng nói
Hoà thượng đi dọc theo đường chạy của sân thể dục, không nhanh không chậm đi đến trước bục chủ tịch.
"Bần tăng Hải Không, từ nhỏ xuất gia ở Phổ Đà, sau này làm trụ trì ở chùa Bảo Đà trên núi Chiêu Bảo ở thành phố Dũng, đây là đồ đệ của tôi Bình Ba. Ngày nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị diệt môn, cổ trại dưới chân núi Chiêu Bảo xảy ra vụ nổ, đình Toả Giao trên núi sụp đổ. Tôi thấy trong thành máu chảy thành sông, có tai họa bất tường nên bèn xuống núi xem xét, lúc xuống núi thì gặp vị thí chủ họ Lý này, lúc đó cậu ấy và một vị thí chủ nữ khác đang nhàn nhã tản bộ trên núi Chiêu Bảo."
Khi hoà thượng nói chuyện, giọng điệu rất bình hòa, có một sức mạnh từ bi khiến người ta cảm thấy an tâm và tin tưởng.
Nhưng vẫn có người nghi ngờ: "Ông nói là đúng thì là đúng à, ai biết mọi người có phải là một giuộc không?"
"A Di Đà Phật!" Hoà thượng chắp hai tay lại niệm một câu Phật hiệu: "Người xuất gia không nói dối."
"Nói thì hay lắm, hoà thượng này, chắc gì ông đã xuất gia thật đâu!"
"Ông ta là hoà thượng giả đó, hôm qua tôi còn thấy ông ta ăn mì bì trong quán cơm, chính Lý Dục Thần mời ông ta ăn mà."
"Ha ha, hóa ra thực sự là một giuộc!"
Mọi người đang chế giễu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng Phật hiệu vang lên:
"A Di Đà Phật!"
Trong đám đông có một hoà thượng gầy gò bước ra.
"Bần tăng Tịnh Tuyền, nguyện bảo đảm cho sư huynh Hải Không."
Mọi người thấy lại có một hoà thượng nữa đi ra thì rất không coi trọng, đang định lên tiếng chỉ trích thì đột nhiên thấy một người trên ghế ngồi của Tông Sư phía trước đứng dậy, lớn tiếng quát:
"Đừng ồn nữa! Mắt mù à? Đây là lão phương trượng của chùa Hóa Thành ở Cửu Hoa Sơn, pháp sư Tịnh Tuyền đấy!"
Người nói chính là Tông Sư tỉnh Hoàn, Vi Thâm Huy.
Chùa Hóa Thành rất nổi tiếng ở Cửu Hoa Sơn, cũng là một trong bốn danh lam của Phật giáo, là đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Với thân phận như vậy, cộng thêm lời nói của Tông Sư nên tất nhiên mọi người kính trọng pháp sư Tịnh Tuyền hơn vài phần.
Tịnh Tuyền hơi gật đầu với Vi Thâm Huy để tỏ ý cảm ơn.
Nhưng Vi Thâm Huy lại cúi đầu thật sâu: "Đại sư, đã lâu không gặp. Tôi đã đến Cửu Hoa Sơn vài lần để bái kiến đại sư nhưng đều không có duyên được gặp, không ngờ đại sư cũng đến trấn Châu Môn."
Tịnh Tuyền cười nói: "Bần tăng ở Cửu Hoa Sơn, cảm nhận được địa khí Kim Lăng có biến nên đến xem thử."
Ông ấy vừa nói vậy khiến mọi người lập tức liên tưởng đến bí cảnh Huyền Vũ, trong lòng nóng lên.
Vi Thâm Huy gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi của mình nói: "Mời đại sư đến đây ngồi."
Nhưng Tịnh Tuyền lại cười xua tay: "Không cần không cần, hoà thượng quen khổ hạnh rồi, không ngồi được ghế tốt."
Nói xong ông ấy đi về phía Hải Không và Bình Ba, vừa đi vừa cười lớn: "Ha ha ha, sư huynh Hải Không, chúng ta đã sáu mươi năm không gặp rồi nhỉ?"
Hải Không cũng cười: "Đúng vậy, sáu mươi năm rồi, ông vẫn gầy như vậy, tôi vẫn nghèo như vậy, ha ha ha!"
Bình Ba ở bên cạnh tò mò mở to mắt, lúc thì nhìn Tịnh Tuyền, lúc thì nhìn sư phụ, thì thầm hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc sư phụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Hải Không nói: "Người xuất gia, hỏi tuổi làm gì."
Bình Ba nói: "Không phải sư phụ muốn hoàn tục sao? Còn muốn lấy vợ nữa!"
Hải Không nói: "Muốn lấy vợ thì càng không thể nói tuổi rồi, già rồi thì ai thèm nữa!"
Bình Ba chớp chớp mắt, cảm thấy lời sư phụ nói rất có lý.
Có Tịnh Tuyền làm chứng, tất nhiên mọi người không còn nghi ngờ Hải Không và Lý Dục Thần là một giuộc nữa.
Nhưng vẫn có người cẩn thận đặt câu hỏi: "Đại hòa thượng, ngài chỉ gặp Lý Dục Thần trên núi, làm sao có thể chứng minh người nhà họ Liễu không phải do cậu ta giết?"
Hải Không nói: "Bần tăng trú trì ở chùa Bảo Đà, thấy thành phố Dũng máu chảy thành sông nên tất nhiên phải đi xem xét. Đợi đến khi tôi đến nhà họ Liễu thì cả nhà họ Liễu đã chết hết, chỉ còn lại một cái đầu của Liễu Chấn Võ, những người còn lại đều đã hồn phi phách tán. Xét từ ma khí còn sót lại ở hiện trường và chất lỏng bẩn còn sót lại trên mặt đất thì chắc chắn là do ma đạo gây ra. Khi tôi gặp thí chủ Lý trên núi thì hẳn là lúc nhà họ Liễu xảy ra án mạng. Cho dù thí chủ Lý có biết bay thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà giết sạch cả nhà họ Liễu, phi tang xác chết, rồi bay từ nhà họ Liễu đến núi Chiêu Bảo được."
Khi Hải Không kể về hiện trường vụ thảm án nhà họ Liễu, ngay cả những người trong giới võ lâm đã từng trải cũng không khỏi nổi da gà.
Châu Khiếu Uyên nhân cơ hội lớn tiếng nói: "Ma đạo giết người bừa bãi, thủ đoạn tàn nhẫn, người người phẫn nộ! Chúng ta là những người luyện võ tu hành, nếu không thể thay trời hành đạo, để lũ súc sinh này sống trên đời thì chúng ta luyện võ để làm gì? Tu hành để làm gì? Chính vì vậy, tôi mới phát thiệp mời anh hùng tề tựu về đây, đồng thời lấy Lý Dục Thần làm mồi nhử, muốn dụ những kẻ ma đạo đó ra."
"Năm đó, nhà họ Lý ở thủ đô là gia tộc số một thiên hạ, bị ma đạo diệt sạch trong một đêm. Lý Dục Thần và ma đạo có mối thù không đội trời chung, sao cậu ấy có thể cấu kết với ma đạo để diệt nhà họ Liễu chứ?"
"Không diệt ác ma thì bao giờ thiên hạ mới được yên ổn? Chúng ta thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ chính là muốn đoàn kết sức mạnh của toàn bộ giới võ lâm để thay trời hành đạo, diệt yêu trừ ma! Lý Dục Thần có thân thế đặc biệt, có thù với ma, lại được dị nhân truyền thụ, võ công tuyệt đỉnh, là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí minh chủ võ lâm. Đây cũng là lý do tôi và ông Tiêu tiến cử cậu ấy. Bây giờ mọi người còn thắc mắc gì không?"
Hiện trường vẫn vang lên tiếng thảo luận ồn ào nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với vừa nãy.
Đột nhiên có người đứng ra nói: "Cho dù nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề nhưng muốn làm minh chủ võ lâm thì phải phục chúng mới được. Tôi nghe nói cậu ta còn trẻ mà đã là cấp bậc Tông Sư nhưng chưa ai từng thấy võ hồn của cậu ta, không biết có thật không?"
Mọi người bèn nhìn về phía Lý Dục Thần đang đứng trên bục.
Lý Dục Thần mỉm cười: "Tôi biết mọi người không phục, cũng không cần phải thể hiện võ hồn gì cả, thể hiện xong rồi thì mọi người vẫn không phục. Muốn khiêu chiến thì cứ lên đây, nói nhiều vô ích. Chỉ cần mọi người có thể thắng tôi thì tôi sẽ nhường lại vị trí minh chủ liên minh võ đạo Hoa Hạ này cho người đó."
Anh vừa nói xong thì bên dưới xôn xao.
Rất nhiều người nóng lòng muốn thử, không phải là muốn làm minh chủ, phần lớn mọi người đều tự mình hiểu được, trước mặt Nam Châu Bắc Tiêu, ai dám giành vị trí minh chủ? Nhưng nếu lên đài thắng được Lý Dục Thần thì có thể nổi tiếng.
"Lý công tử, chúng tôi biết trong tay anh có một thanh thần kiếm, anh đã dùng chính thanh kiếm đó xông vào hiệp hội võ đạo Hoa Đông, giết chết mấy vị Tông Sư. Dựa vào một thanh thần kiếm để so tài thì không công bằng, cũng không được coi là bản lĩnh gì cả!"
Lý Dục Thần cười nói: "Anh nói đến thanh kiếm này sao?"
Trên tay anh đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm đen, cắm phập một cái xuống bục.
"Hôm nay, tôi lập ra quy tắc, tôi không dùng kiếm, cũng không dùng bất kỳ binh khí nào khác, mọi người lên đây, ai có thể qua được một chiêu của tôi mà không bại thì coi như tôi thua. Tôi nhường lại vị trí minh chủ võ lâm cho người đó, còn thanh kiếm này, tôi cũng tặng cho người đó luôn!"
Lời nói của Lý Dục Thần đã chọc giận toàn bộ những người trong giới võ lâm có mặt ở đây.
Như này là không coi toàn bộ giới võ lâm thiên hạ ra gì!
Bao gồm cả mấy chục vị Tông Sư đang ngồi trước đài cũng nhíu mày.
Ngay cả Tiêu Sinh và Châu Khiếu Uyên cũng rất kinh ngạc, cảm thấy Lý Dục Thần quá kiêu ngạo, quá tự phụ.
Một thanh niên đứng ra nhảy lên đài, chắp tay: "Hình Ý Trương Dương, tôi không muốn làm minh chủ gì cả, chỉ thấy anh quá cuồng vọng nên thay bố anh ra tay dạy dỗ anh một chút."
Lời vừa dứt, người đã bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, run rẩy nôn ra máu.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Không biết nói thì đừng nói.”
"Bần tăng Hải Không, từ nhỏ xuất gia ở Phổ Đà, sau này làm trụ trì ở chùa Bảo Đà trên núi Chiêu Bảo ở thành phố Dũng, đây là đồ đệ của tôi Bình Ba. Ngày nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị diệt môn, cổ trại dưới chân núi Chiêu Bảo xảy ra vụ nổ, đình Toả Giao trên núi sụp đổ. Tôi thấy trong thành máu chảy thành sông, có tai họa bất tường nên bèn xuống núi xem xét, lúc xuống núi thì gặp vị thí chủ họ Lý này, lúc đó cậu ấy và một vị thí chủ nữ khác đang nhàn nhã tản bộ trên núi Chiêu Bảo."
Khi hoà thượng nói chuyện, giọng điệu rất bình hòa, có một sức mạnh từ bi khiến người ta cảm thấy an tâm và tin tưởng.
Nhưng vẫn có người nghi ngờ: "Ông nói là đúng thì là đúng à, ai biết mọi người có phải là một giuộc không?"
"A Di Đà Phật!" Hoà thượng chắp hai tay lại niệm một câu Phật hiệu: "Người xuất gia không nói dối."
"Nói thì hay lắm, hoà thượng này, chắc gì ông đã xuất gia thật đâu!"
"Ông ta là hoà thượng giả đó, hôm qua tôi còn thấy ông ta ăn mì bì trong quán cơm, chính Lý Dục Thần mời ông ta ăn mà."
"Ha ha, hóa ra thực sự là một giuộc!"
Mọi người đang chế giễu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng Phật hiệu vang lên:
"A Di Đà Phật!"
Trong đám đông có một hoà thượng gầy gò bước ra.
"Bần tăng Tịnh Tuyền, nguyện bảo đảm cho sư huynh Hải Không."
Mọi người thấy lại có một hoà thượng nữa đi ra thì rất không coi trọng, đang định lên tiếng chỉ trích thì đột nhiên thấy một người trên ghế ngồi của Tông Sư phía trước đứng dậy, lớn tiếng quát:
"Đừng ồn nữa! Mắt mù à? Đây là lão phương trượng của chùa Hóa Thành ở Cửu Hoa Sơn, pháp sư Tịnh Tuyền đấy!"
Người nói chính là Tông Sư tỉnh Hoàn, Vi Thâm Huy.
Chùa Hóa Thành rất nổi tiếng ở Cửu Hoa Sơn, cũng là một trong bốn danh lam của Phật giáo, là đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Với thân phận như vậy, cộng thêm lời nói của Tông Sư nên tất nhiên mọi người kính trọng pháp sư Tịnh Tuyền hơn vài phần.
Tịnh Tuyền hơi gật đầu với Vi Thâm Huy để tỏ ý cảm ơn.
Nhưng Vi Thâm Huy lại cúi đầu thật sâu: "Đại sư, đã lâu không gặp. Tôi đã đến Cửu Hoa Sơn vài lần để bái kiến đại sư nhưng đều không có duyên được gặp, không ngờ đại sư cũng đến trấn Châu Môn."
Tịnh Tuyền cười nói: "Bần tăng ở Cửu Hoa Sơn, cảm nhận được địa khí Kim Lăng có biến nên đến xem thử."
Ông ấy vừa nói vậy khiến mọi người lập tức liên tưởng đến bí cảnh Huyền Vũ, trong lòng nóng lên.
Vi Thâm Huy gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi của mình nói: "Mời đại sư đến đây ngồi."
Nhưng Tịnh Tuyền lại cười xua tay: "Không cần không cần, hoà thượng quen khổ hạnh rồi, không ngồi được ghế tốt."
Nói xong ông ấy đi về phía Hải Không và Bình Ba, vừa đi vừa cười lớn: "Ha ha ha, sư huynh Hải Không, chúng ta đã sáu mươi năm không gặp rồi nhỉ?"
Hải Không cũng cười: "Đúng vậy, sáu mươi năm rồi, ông vẫn gầy như vậy, tôi vẫn nghèo như vậy, ha ha ha!"
Bình Ba ở bên cạnh tò mò mở to mắt, lúc thì nhìn Tịnh Tuyền, lúc thì nhìn sư phụ, thì thầm hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc sư phụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Hải Không nói: "Người xuất gia, hỏi tuổi làm gì."
Bình Ba nói: "Không phải sư phụ muốn hoàn tục sao? Còn muốn lấy vợ nữa!"
Hải Không nói: "Muốn lấy vợ thì càng không thể nói tuổi rồi, già rồi thì ai thèm nữa!"
Bình Ba chớp chớp mắt, cảm thấy lời sư phụ nói rất có lý.
Có Tịnh Tuyền làm chứng, tất nhiên mọi người không còn nghi ngờ Hải Không và Lý Dục Thần là một giuộc nữa.
Nhưng vẫn có người cẩn thận đặt câu hỏi: "Đại hòa thượng, ngài chỉ gặp Lý Dục Thần trên núi, làm sao có thể chứng minh người nhà họ Liễu không phải do cậu ta giết?"
Hải Không nói: "Bần tăng trú trì ở chùa Bảo Đà, thấy thành phố Dũng máu chảy thành sông nên tất nhiên phải đi xem xét. Đợi đến khi tôi đến nhà họ Liễu thì cả nhà họ Liễu đã chết hết, chỉ còn lại một cái đầu của Liễu Chấn Võ, những người còn lại đều đã hồn phi phách tán. Xét từ ma khí còn sót lại ở hiện trường và chất lỏng bẩn còn sót lại trên mặt đất thì chắc chắn là do ma đạo gây ra. Khi tôi gặp thí chủ Lý trên núi thì hẳn là lúc nhà họ Liễu xảy ra án mạng. Cho dù thí chủ Lý có biết bay thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà giết sạch cả nhà họ Liễu, phi tang xác chết, rồi bay từ nhà họ Liễu đến núi Chiêu Bảo được."
Khi Hải Không kể về hiện trường vụ thảm án nhà họ Liễu, ngay cả những người trong giới võ lâm đã từng trải cũng không khỏi nổi da gà.
Châu Khiếu Uyên nhân cơ hội lớn tiếng nói: "Ma đạo giết người bừa bãi, thủ đoạn tàn nhẫn, người người phẫn nộ! Chúng ta là những người luyện võ tu hành, nếu không thể thay trời hành đạo, để lũ súc sinh này sống trên đời thì chúng ta luyện võ để làm gì? Tu hành để làm gì? Chính vì vậy, tôi mới phát thiệp mời anh hùng tề tựu về đây, đồng thời lấy Lý Dục Thần làm mồi nhử, muốn dụ những kẻ ma đạo đó ra."
"Năm đó, nhà họ Lý ở thủ đô là gia tộc số một thiên hạ, bị ma đạo diệt sạch trong một đêm. Lý Dục Thần và ma đạo có mối thù không đội trời chung, sao cậu ấy có thể cấu kết với ma đạo để diệt nhà họ Liễu chứ?"
"Không diệt ác ma thì bao giờ thiên hạ mới được yên ổn? Chúng ta thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ chính là muốn đoàn kết sức mạnh của toàn bộ giới võ lâm để thay trời hành đạo, diệt yêu trừ ma! Lý Dục Thần có thân thế đặc biệt, có thù với ma, lại được dị nhân truyền thụ, võ công tuyệt đỉnh, là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí minh chủ võ lâm. Đây cũng là lý do tôi và ông Tiêu tiến cử cậu ấy. Bây giờ mọi người còn thắc mắc gì không?"
Hiện trường vẫn vang lên tiếng thảo luận ồn ào nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với vừa nãy.
Đột nhiên có người đứng ra nói: "Cho dù nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề nhưng muốn làm minh chủ võ lâm thì phải phục chúng mới được. Tôi nghe nói cậu ta còn trẻ mà đã là cấp bậc Tông Sư nhưng chưa ai từng thấy võ hồn của cậu ta, không biết có thật không?"
Mọi người bèn nhìn về phía Lý Dục Thần đang đứng trên bục.
Lý Dục Thần mỉm cười: "Tôi biết mọi người không phục, cũng không cần phải thể hiện võ hồn gì cả, thể hiện xong rồi thì mọi người vẫn không phục. Muốn khiêu chiến thì cứ lên đây, nói nhiều vô ích. Chỉ cần mọi người có thể thắng tôi thì tôi sẽ nhường lại vị trí minh chủ liên minh võ đạo Hoa Hạ này cho người đó."
Anh vừa nói xong thì bên dưới xôn xao.
Rất nhiều người nóng lòng muốn thử, không phải là muốn làm minh chủ, phần lớn mọi người đều tự mình hiểu được, trước mặt Nam Châu Bắc Tiêu, ai dám giành vị trí minh chủ? Nhưng nếu lên đài thắng được Lý Dục Thần thì có thể nổi tiếng.
"Lý công tử, chúng tôi biết trong tay anh có một thanh thần kiếm, anh đã dùng chính thanh kiếm đó xông vào hiệp hội võ đạo Hoa Đông, giết chết mấy vị Tông Sư. Dựa vào một thanh thần kiếm để so tài thì không công bằng, cũng không được coi là bản lĩnh gì cả!"
Lý Dục Thần cười nói: "Anh nói đến thanh kiếm này sao?"
Trên tay anh đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm đen, cắm phập một cái xuống bục.
"Hôm nay, tôi lập ra quy tắc, tôi không dùng kiếm, cũng không dùng bất kỳ binh khí nào khác, mọi người lên đây, ai có thể qua được một chiêu của tôi mà không bại thì coi như tôi thua. Tôi nhường lại vị trí minh chủ võ lâm cho người đó, còn thanh kiếm này, tôi cũng tặng cho người đó luôn!"
Lời nói của Lý Dục Thần đã chọc giận toàn bộ những người trong giới võ lâm có mặt ở đây.
Như này là không coi toàn bộ giới võ lâm thiên hạ ra gì!
Bao gồm cả mấy chục vị Tông Sư đang ngồi trước đài cũng nhíu mày.
Ngay cả Tiêu Sinh và Châu Khiếu Uyên cũng rất kinh ngạc, cảm thấy Lý Dục Thần quá kiêu ngạo, quá tự phụ.
Một thanh niên đứng ra nhảy lên đài, chắp tay: "Hình Ý Trương Dương, tôi không muốn làm minh chủ gì cả, chỉ thấy anh quá cuồng vọng nên thay bố anh ra tay dạy dỗ anh một chút."
Lời vừa dứt, người đã bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, run rẩy nôn ra máu.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Không biết nói thì đừng nói.”