-
Chương 1051: Mưa gió sắp đến
Mã Sơn ở Thanh Lai ba ngày mà cơ thể đã hồi phục gần như hoàn toàn.
"Vợ à, hình như anh có thêm nhiều kỹ năng lắm ấy." Mã Sơn nói.
"Gì cơ?" Tra Na Lệ tò mò hỏi.
"Em xem này!"
Mã Sơn giơ một ngón tay ra, đột nhiên trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ như hạt đậu.
"Sau này hút thuốc không cần mang theo bật lửa nữa rồi!"
Tra Na Lệ cười mắng: "Còn nghĩ đến chuyện hút thuốc nữa à! Dục Thần đã nói rồi, sau này anh không được hút thuốc nữa."
Mã Sơn lộ vẻ mặt khổ sở: "Không hút thuốc thì còn sống để làm gì?"
Tra Na Lệ tức giận: "Vậy thì anh cưới thuốc lá làm vợ đi!"
Cô ta tức giận quay người định đi nhưng Mã Sơn đã kéo cô ta vào lòng.
"Được rồi, anh không hút thuốc nữa, vợ quan trọng hơn!"
Tay anh ta bắt đầu không an phận.
Tra Na Lệ vỗ một cái vào tay anh ta rồi hỏi: "Anh vừa nói có thêm nhiều kỹ năng hơn, ngoài bật lửa ra thì còn gì nữa?"
"Còn..." Mã Sơn chỉ nhìn chằm chằm Tra Na Lệ từ trên xuống dưới.
Tra Na Lệ ngạc nhiên: "Anh nhìn em làm gì?"
"Bên trong em có mặc đồ màu hồng không?" Mã Sơn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tra Na Lệ sửng sốt một lúc mãi mới phản ứng lại được, tức giận nói: "Được lắm, anh dám nhìn trộm em thay đồ à!"
Mã Sơn lắc đầu: "Anh không nhìn trộm, hình như anh có thể... Thấu thị ấy?!"
"Cái gì?"
Tra Na Lệ ngây người nhìn Mã Sơn, đột nhiên cảnh giác, hai tay ôm chặt trước ngực, cô ta kinh ngạc nói: "Vậy... Không phải là anh nhìn thấy hết rồi sao?!"
Mã Sơn ấp úng: "Cũng... Cũng không nhìn hết được, anh… Anh có thể kiểm soát, đúng là kiểm soát, chỉ nhìn..." Anh ta giơ ngón út ra: "Một chút thôi!"
"Em tin anh mới lạ!" Tra Na Lệ lớn tiếng nói: "Anh lưu manh quá đi! Sau này anh ra ngoài thế nào?"
"Ra ngoài hả?" Mã Sơn ngạc nhiên: "Ra ngoài thì có gì ảnh hưởng đâu, thị lực còn tốt hơn trước kia nữa."
"Ý em là trên phố toàn là phụ nữ, anh ra ngoài thì làm sao?"
"Anh… Anh có thể tắt kỹ năng này đi."
Mã Sơn véo mũi mình như vặn công tắc vậy, vặn nửa vòng xong mũi đỏ bừng.
"Được rồi, đã tắt rồi đó."
Tra Na Lệ nhìn chiếc mũi đỏ của anh ta thì phì cười một tiếng, nói: "Thôi được rồi, biết rõ là anh giả vờ, em coi như anh có thể tắt đi vậy."
Mã Sơn cười hì hì.
Tất nhiên là không thể tắt được chức năng này nhưng cũng không phải cứ muốn dùng là dùng được. Một là sẽ tiêu hao pháp lực, hai là chỉ trong phạm vi chiếu sáng của đèn Chúc Long Cửu Âm thôi.
Đèn như hạt đậu vậy nên phạm vi cũng nhỏ xíu.
Mã Sơn không biết rằng sau khi đèn Chúc Long Cửu Âm hòa làm một với linh hồn anh ta thì nơi đèn chiếu sáng cũng chính là thần thức của anh ta.
Chỉ là ngọn lửa của Chúc Long Cửu Âm có thể xuyên thấu mọi thứ, lợi hại hơn thần thức của người thường nhiều.
Còn phạm vi của thần thức thì đương nhiên sẽ lớn dần theo sự tăng trưởng tu vi pháp lực của anh ta.
"Vợ à, anh cho em xem thêm một kỹ năng nữa." Mã Sơn nói.
"Lại là gì nữa?"
"Em sờ xem, lần này là cứng thật..."
"Ừm..."
...
Hà Gia Xương khi nhìn thấy đứa cháu gái yêu quý của mình thì mừng như điên. Nước mắt ông lão chín mươi mấy tuổi chảy ròng ròng, cứ ôm chặt lấy cháu gái không chịu buông.
Biết được Hà Ái San được cứu khỏi tay tên tướng quân ở Tam Giác Vàng thì cả nhà họ Hà đều vừa biết ơn vừa khâm phục Lý Dục Thần.
Ban đầu, trong gia tộc còn dị nghị về việc giao một nửa Hào Giang cho nhà họ Lý, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn tiếng nói nào nữa.
"Cậu Lý bình định Tam Giác Vàng rồi, không biết đã cứu bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình, đúng là công đức vô lượng!" Hà Gia Xương nói.
Lý Dục Thần không biết mình làm những việc này thì có bao nhiêu công đức. Công đức là một thứ rất huyền diệu, ngay cả trong những quyển sách tiên huyền ảo trên Thiên Đô cũng không viết rõ ràng, có vẻ như rất quan trọng nhưng lại không có một tiêu chuẩn thống nhất nào.
Anh cười cười, không coi trọng lắm.
Hà Gia Xương nói với Lý Dục Thần là đội do Lý Ngôn Thành cử đến đang ở Hào Giang, ông ta đang cử người phối hợp hết sức để thanh toán tài sản, bao gồm cả sòng bạc Ngân Sa vừa tiếp quản.
Hiện tại, vốn đầu tư đứng sau Ngân Sa đã rút khỏi Hào Giang, toàn bộ sòng bạc ở Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà, tất nhiên là có một nửa thuộc về nhà họ Lý.
Hà Gia Xương còn chưa nói hết thì Lý Dục Thần đột nhiên nói: "Ông tạm dừng mọi hợp tác với đội Hương Giang nhà họ Lý đi, chuyện nhà họ Lý góp vốn, tôi sẽ cử người khác đến liên lạc với ông."
Hà Gia Xương sửng sốt, mặc dù không rõ tại sao Lý Dục Thần lại làm vậy nhưng một lão già chín mươi mấy tuổi tinh ranh như ông ta lập tức đoán ra giữa Hương Giang nhà họ Lý và cậu Lý đã xảy ra mâu thuẫn.
'Lý Ngôn Thành ơi là Lý Ngôn Thành, cậu đúng là khôn ba năm dại một giờ mà!' Hà Gia Xương thầm nghĩ.
...
Trong biệt thự nhà họ Lý ở vịnh Thâm Thủy Loan, Lý Ngôn Thành đang ngồi trước cửa sổ phòng làm việc và ngắm cảnh bên ngoài.
Ngoài cửa sổ đang mưa to, những hạt mưa đập vào kính khiến anh ta bực bội.
Dự báo thời tiết nói tối nay cơn bão Thái Ly sẽ đổ bộ vào bờ biển tỉnh Quảng Đông, Hương Giang đang nằm trong tâm bão.
Lý Ngôn Thành có một linh cảm không lành, như thể cơn bão này đang hướng về phía anh ta vậy.
Đã mấy chục năm rồi anh ta không có cảm giác nguy hiểm như thế này, trực giác của anh ta luôn rất chuẩn, lần trước có cảm giác này là khi Trương Tử Cường bắt cóc con trai anh ta.
Gió hú gào, dù cách một lớp kính vẫn có thể nghe rất rõ như thể hàng nghìn con hổ dữ đang vây quanh biệt thự gầm rú vậy.
Quản gia đã đề nghị thay kính từ lâu, cách trang trí của mấy chục năm trước đã lỗi thời rồi, thay kính mới sẽ cách âm tốt hơn.
Nhưng Lý Ngôn Thành không đồng ý, anh ta thích lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, đôi khi còn cố tình mở hé cửa sổ, nếu không anh ta sẽ cảm thấy như đang sống trong quan tài vậy.
Rầm rầm, một trận mưa lớn trút xuống như có người cố tình đổ cả một chậu nước lên kính.
Lý Ngôn Thành giật mình.
Sau đó, anh ta nghe thấy có người nói sau lưng mình:
"Tại sao lại thuê người giết tôi?"
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Lý Ngôn Thành cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra.
Anh ta đột nhiên hiểu ra cảm giác bất an kia đến từ đâu.
Anh ta khó khăn quay người lại thì thấy Lý Dục Thần đang ngồi trên ghế sofa.
Cửa sổ đóng chặt, cửa ra vào cũng đóng chặt.
"Anh vào đây bằng cách nào?"
"Trả lời câu hỏi của tôi." Mặt Lý Dục Thần lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: "Nếu không đưa ra cho tôi một lý do chính đáng thì sau đêm nay sẽ không còn Hương Giang nhà họ Lý nữa."
"Vợ à, hình như anh có thêm nhiều kỹ năng lắm ấy." Mã Sơn nói.
"Gì cơ?" Tra Na Lệ tò mò hỏi.
"Em xem này!"
Mã Sơn giơ một ngón tay ra, đột nhiên trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ như hạt đậu.
"Sau này hút thuốc không cần mang theo bật lửa nữa rồi!"
Tra Na Lệ cười mắng: "Còn nghĩ đến chuyện hút thuốc nữa à! Dục Thần đã nói rồi, sau này anh không được hút thuốc nữa."
Mã Sơn lộ vẻ mặt khổ sở: "Không hút thuốc thì còn sống để làm gì?"
Tra Na Lệ tức giận: "Vậy thì anh cưới thuốc lá làm vợ đi!"
Cô ta tức giận quay người định đi nhưng Mã Sơn đã kéo cô ta vào lòng.
"Được rồi, anh không hút thuốc nữa, vợ quan trọng hơn!"
Tay anh ta bắt đầu không an phận.
Tra Na Lệ vỗ một cái vào tay anh ta rồi hỏi: "Anh vừa nói có thêm nhiều kỹ năng hơn, ngoài bật lửa ra thì còn gì nữa?"
"Còn..." Mã Sơn chỉ nhìn chằm chằm Tra Na Lệ từ trên xuống dưới.
Tra Na Lệ ngạc nhiên: "Anh nhìn em làm gì?"
"Bên trong em có mặc đồ màu hồng không?" Mã Sơn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tra Na Lệ sửng sốt một lúc mãi mới phản ứng lại được, tức giận nói: "Được lắm, anh dám nhìn trộm em thay đồ à!"
Mã Sơn lắc đầu: "Anh không nhìn trộm, hình như anh có thể... Thấu thị ấy?!"
"Cái gì?"
Tra Na Lệ ngây người nhìn Mã Sơn, đột nhiên cảnh giác, hai tay ôm chặt trước ngực, cô ta kinh ngạc nói: "Vậy... Không phải là anh nhìn thấy hết rồi sao?!"
Mã Sơn ấp úng: "Cũng... Cũng không nhìn hết được, anh… Anh có thể kiểm soát, đúng là kiểm soát, chỉ nhìn..." Anh ta giơ ngón út ra: "Một chút thôi!"
"Em tin anh mới lạ!" Tra Na Lệ lớn tiếng nói: "Anh lưu manh quá đi! Sau này anh ra ngoài thế nào?"
"Ra ngoài hả?" Mã Sơn ngạc nhiên: "Ra ngoài thì có gì ảnh hưởng đâu, thị lực còn tốt hơn trước kia nữa."
"Ý em là trên phố toàn là phụ nữ, anh ra ngoài thì làm sao?"
"Anh… Anh có thể tắt kỹ năng này đi."
Mã Sơn véo mũi mình như vặn công tắc vậy, vặn nửa vòng xong mũi đỏ bừng.
"Được rồi, đã tắt rồi đó."
Tra Na Lệ nhìn chiếc mũi đỏ của anh ta thì phì cười một tiếng, nói: "Thôi được rồi, biết rõ là anh giả vờ, em coi như anh có thể tắt đi vậy."
Mã Sơn cười hì hì.
Tất nhiên là không thể tắt được chức năng này nhưng cũng không phải cứ muốn dùng là dùng được. Một là sẽ tiêu hao pháp lực, hai là chỉ trong phạm vi chiếu sáng của đèn Chúc Long Cửu Âm thôi.
Đèn như hạt đậu vậy nên phạm vi cũng nhỏ xíu.
Mã Sơn không biết rằng sau khi đèn Chúc Long Cửu Âm hòa làm một với linh hồn anh ta thì nơi đèn chiếu sáng cũng chính là thần thức của anh ta.
Chỉ là ngọn lửa của Chúc Long Cửu Âm có thể xuyên thấu mọi thứ, lợi hại hơn thần thức của người thường nhiều.
Còn phạm vi của thần thức thì đương nhiên sẽ lớn dần theo sự tăng trưởng tu vi pháp lực của anh ta.
"Vợ à, anh cho em xem thêm một kỹ năng nữa." Mã Sơn nói.
"Lại là gì nữa?"
"Em sờ xem, lần này là cứng thật..."
"Ừm..."
...
Hà Gia Xương khi nhìn thấy đứa cháu gái yêu quý của mình thì mừng như điên. Nước mắt ông lão chín mươi mấy tuổi chảy ròng ròng, cứ ôm chặt lấy cháu gái không chịu buông.
Biết được Hà Ái San được cứu khỏi tay tên tướng quân ở Tam Giác Vàng thì cả nhà họ Hà đều vừa biết ơn vừa khâm phục Lý Dục Thần.
Ban đầu, trong gia tộc còn dị nghị về việc giao một nửa Hào Giang cho nhà họ Lý, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn tiếng nói nào nữa.
"Cậu Lý bình định Tam Giác Vàng rồi, không biết đã cứu bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình, đúng là công đức vô lượng!" Hà Gia Xương nói.
Lý Dục Thần không biết mình làm những việc này thì có bao nhiêu công đức. Công đức là một thứ rất huyền diệu, ngay cả trong những quyển sách tiên huyền ảo trên Thiên Đô cũng không viết rõ ràng, có vẻ như rất quan trọng nhưng lại không có một tiêu chuẩn thống nhất nào.
Anh cười cười, không coi trọng lắm.
Hà Gia Xương nói với Lý Dục Thần là đội do Lý Ngôn Thành cử đến đang ở Hào Giang, ông ta đang cử người phối hợp hết sức để thanh toán tài sản, bao gồm cả sòng bạc Ngân Sa vừa tiếp quản.
Hiện tại, vốn đầu tư đứng sau Ngân Sa đã rút khỏi Hào Giang, toàn bộ sòng bạc ở Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà, tất nhiên là có một nửa thuộc về nhà họ Lý.
Hà Gia Xương còn chưa nói hết thì Lý Dục Thần đột nhiên nói: "Ông tạm dừng mọi hợp tác với đội Hương Giang nhà họ Lý đi, chuyện nhà họ Lý góp vốn, tôi sẽ cử người khác đến liên lạc với ông."
Hà Gia Xương sửng sốt, mặc dù không rõ tại sao Lý Dục Thần lại làm vậy nhưng một lão già chín mươi mấy tuổi tinh ranh như ông ta lập tức đoán ra giữa Hương Giang nhà họ Lý và cậu Lý đã xảy ra mâu thuẫn.
'Lý Ngôn Thành ơi là Lý Ngôn Thành, cậu đúng là khôn ba năm dại một giờ mà!' Hà Gia Xương thầm nghĩ.
...
Trong biệt thự nhà họ Lý ở vịnh Thâm Thủy Loan, Lý Ngôn Thành đang ngồi trước cửa sổ phòng làm việc và ngắm cảnh bên ngoài.
Ngoài cửa sổ đang mưa to, những hạt mưa đập vào kính khiến anh ta bực bội.
Dự báo thời tiết nói tối nay cơn bão Thái Ly sẽ đổ bộ vào bờ biển tỉnh Quảng Đông, Hương Giang đang nằm trong tâm bão.
Lý Ngôn Thành có một linh cảm không lành, như thể cơn bão này đang hướng về phía anh ta vậy.
Đã mấy chục năm rồi anh ta không có cảm giác nguy hiểm như thế này, trực giác của anh ta luôn rất chuẩn, lần trước có cảm giác này là khi Trương Tử Cường bắt cóc con trai anh ta.
Gió hú gào, dù cách một lớp kính vẫn có thể nghe rất rõ như thể hàng nghìn con hổ dữ đang vây quanh biệt thự gầm rú vậy.
Quản gia đã đề nghị thay kính từ lâu, cách trang trí của mấy chục năm trước đã lỗi thời rồi, thay kính mới sẽ cách âm tốt hơn.
Nhưng Lý Ngôn Thành không đồng ý, anh ta thích lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, đôi khi còn cố tình mở hé cửa sổ, nếu không anh ta sẽ cảm thấy như đang sống trong quan tài vậy.
Rầm rầm, một trận mưa lớn trút xuống như có người cố tình đổ cả một chậu nước lên kính.
Lý Ngôn Thành giật mình.
Sau đó, anh ta nghe thấy có người nói sau lưng mình:
"Tại sao lại thuê người giết tôi?"
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Lý Ngôn Thành cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra.
Anh ta đột nhiên hiểu ra cảm giác bất an kia đến từ đâu.
Anh ta khó khăn quay người lại thì thấy Lý Dục Thần đang ngồi trên ghế sofa.
Cửa sổ đóng chặt, cửa ra vào cũng đóng chặt.
"Anh vào đây bằng cách nào?"
"Trả lời câu hỏi của tôi." Mặt Lý Dục Thần lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: "Nếu không đưa ra cho tôi một lý do chính đáng thì sau đêm nay sẽ không còn Hương Giang nhà họ Lý nữa."