-
Chương 85-86
Chương 85: Nhà giàu thật sự
“Nhà giàu?”, sư phụ Vinh sửng sốt: “Kẻ có tiền ở thủ đô có biết bao, cỡ nào mới tính là giàu? Đạp xe đạp đi làm, về nhà lại sống trong một căn dinh thự có được coi là giàu không? Tùy tiện lấy bất cứ thứ gì trong nhà ra cũng đều là đồ cổ, ngay cả chén cho mèo ăn cũng là sứ Thanh Hoa thì có coi như giàu không? Xây một trang trại nuôi mười ngàn con cừu chỉ vì khiến cho thú nuôi chó chăn cừu của mình vui vẻ có được xem là giàu không?”
“Nứt vách luôn!”, Tiểu Dương giơ ngón tay cái lên: “Cũng không biết những kẻ giàu có ấy ăn gì, có phải bữa nào cũng ngót nghét cả mấy chục ngàn tệ hay không?”
Sư phụ Vinh nói: “Kẻ có tiền cũng là người, nửa ký thịt đã no, ba ký chắc chắn sẽ ói, nào có ăn nhiều như vậy, cậu cho là thái hậu Từ Hi chắc! Song, tôi lại từng gặp qua tỷ phú, đời này, chắc ngoài thời phong kiến có hoàng thượng ra thì chưa nghe nói ai giàu hơn họ”.
“Sư phụ, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là giàu thế nào? Là ăn tay hổ hay mật gấu?”
“Hừ, đó đã là gì!”. Sư phụ Vinh bĩu môi: “Hồi đó, nhà họ Lý ở thủ đô mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, bàn tiệc như thế mới gọi là xa hoa! Nói đến kẻ có tiền thì kia mới là kẻ có tiền thật sự!”
Lý Dục Thần chấn động, vểnh tai lên lắng nghe.
“Sư phụ, vậy người nói xem nào, đừng có dùng miếng thế chứ”, Tiểu Dương hối thúc.
“Người khác bày tiệc cùng lắm là Mãn Hán Toàn Tịch, khoảng một trăm lẻ tám món, phải mời ít nhất năm đầu bếp, ai cẩn thận tỉ mỉ hơn thì mời mười mấy đầu bếp tới mới làm ra được”.
Sư phụ Vinh nói đến chuyện đó mà mặt mày đầy tự hào giống như một vị tướng quân nhớ lại chiến trường khi xưa.
“Nhưng nhà họ Lý kia lại mời cả ba mươi sáu đầu bếp của những nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô đến cộng thêm đệ tử, phụ bếp của họ, riêng dàn đầu bếp đã hơn trăm người, nấu hết toàn bộ những món ăn nổi tiếng tám tỉnh. Cậu nói thử xem, có ai từng phô trương cỡ đó chưa?”
Tiểu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả chị Mai cũng nghe say sưa.
Chỉ có ông chủ Vương là vẫn cười tủm tỉm nằm sấp ở phía sau quầy bar.
“Như thế phải tốn hết bao nhiêu nhỉ?”, Tiểu Dương cảm thán.
“Tốn bao nhiêu á?”, sư phụ Vinh nói: “Đừng nói tám trăm món ăn kia, từ nguyên liệu đến người nấu thôi cũng đã khiến ba mươi sáu khách sạn lớn đồng loạt đóng cửa ngày hôm đó. Cậu nói thử xem tốn bao nhiêu tiền?”
“A!”, Tiểu Dương hít ngược một hơi: “Những khách sạn kia cũng chịu hả?”
“Hừ, thế mới gọi là kẻ có tiền! Mà có một số chuyện không phải cứ tiền là được. Giờ cậu bảo nhà giàu số một gì kia bỏ tiền ra thử xem những khách sạn kia có bằng lòng đóng cửa một ngày vì mình không. Phải biết rằng, ba mươi sáu khách sạn lớn kia cũng không phải hạng thường, sau lưng họ đều là những tập đoàn, thế lực lớn. Mỗi ngày, biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đến các nhà hàng, khách sạn nổi tiếng đó dùng bữa chứ”.
“Sư phụ Vinh, sao tôi chưa nghe từng nghe nói chuyện này bao giờ?”, chị Mai hỏi.
“Khi ấy phương tiện truyền thông không phổ biến phát triển như giờ, báo đài không đưa tin nên đương nhiên người ngoài sẽ không biết”.
“Chuyện lớn như vậy mà sao truyền thông không đưa tin?”
“Nhà họ Lý không cho thì ai dám đăng?”
“Vậy sao ông lại biết rõ như vậy?'
“Tôi á? Hì hì!”, sư phụ Vinh đầy mặt tự hào nói: “Hồi đó sư phụ tôi là một trong những đầu bếp được mời kia, tôi may mắn được đi theo ông ấy để phụ bếp. Thế nên, tôi đã tận mắt nhìn thấy tám trăm món ăn được nấu bởi ba mươi sáu đầu bếp kia”.
“Oa, sư phụ ông lợi hại ghê!”, Tiểu Dương nịnh hót.
Lý Dục Thần hỏi: “Sư phụ Vinh có biết vị khách mà nhà họ Lý mở tiệc tiếp đón là ai không?”
“Sao tôi biết được?”, sư phụ Vinh nhún vai: “Đầu bếp chúng tôi làm gì để ý chuyện người ăn là ai. Nhưng thật ra cũng biết chút ít, vị khách kia là nữ, quản gia nhà họ Lý đã cố tình đến dặn dò chúng tôi khi nấu nhớ để ý đến khẩu vị đặc biệt của khách nữ”.
Nữ?
Lý Dục Thần không khỏi trầm ngâm.
Chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.
Nếu có thể tìm được người này thì chắc sẽ điều tra được manh mối gì đó.
“Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về chuyện nhà họ Lý nữa không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ha, tôi chỉ là một đầu bếp đi theo sư phụ làm việc, xong việc thì dọn dẹp đi về, nào biết chuyện gì khác? Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, những kẻ có tiền ở thủ đô đều vô cùng khiêm tốn, tôi cũng chỉ biết đến mỗi nhà họ Lý sau lần đó thôi”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong thì ông chủ Vương sau quầy bar bỗng xen vào: “Sư phụ Vinh, vất vả lắm mới đến nhà có tiền một lần, ông không có tiện tay lấy thứ gì đó chứ?”
Sư phụ Vinh hoảng sợ, tức giận gắt: “Hừ, con rùa đen nhà ông, nói bậy cái gì đó? Có biết điều quan trọng nhất của một đầu bếp là gì không? Là danh dự! Hiểu không? Ông mà nói lung tung nữa thì tôi lấy dao chém ông đó!”
Ông chủ Vương bị mắng là con rùa đen thì cũng không giận, vẫn cười hì hì nói: “Không lấy thì thôi, lo cái gì! Ông tức giận như thể đã lấy gì đó thật vậy”.
“Hừ, con rùa đen nhà ông, ông tính đánh nhau đúng không!”, sư phụ Vinh dựng râu trừng mắt đứng lên: “Có tin tôi chém ông giờ không?”
“Nào, chém đi!”, ông chủ Vương vẫn cười.
Sư phụ Vinh xông vào phòng bếp lấy dao bị Tiểu Dương ôm lấy cổ: “Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Dục Thần cảm thấy hai người kia có hơi kỳ lạ.
Chị Mai cười nháy mắt mấy cái với anh: “Đừng để ý đến họ, hai người đó thường xuyên như thế mà”.
Lý Dục Thần như hiểu được gì đó.
Chương 86: Hận cỡ nào
Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.
Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.
Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.
Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.
Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.
Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: 'Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó, bà ta bỗng dưng cầm lấy cây chổi bên cạnh, bắt đầu quét cổng.
Lý Dục Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hành động này là sao?
Anh đi sang lên tiếng chào hỏi: "Bác Lâm, Mộng Đình..."
"Dục Thần tới rồi à!"
Bà Lâm cười trả lời, song, tay vẫn không ngừng tiếp tục quét đất rồi quét đến dưới chân anh.
Lý Dục Thần vội vàng né sang bên cạnh mấy bước.
Ai ngờ anh vừa nhúc nhích, bà Lâm cũng đuổi theo sau.
Anh đi đến đâu, bà Lâm quét đến chỗ đó.
Vừa quét, bà ta còn vừa nói: "Dục Thần, nào đến đây, đi theo tôi".
Bà ta nói xong bèn quét một đường, vừa quét vừa lui như đang dọn dẹp đường đi cho Lý Dục Thần.
"Bác Lâm, bác làm gì thế?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Trông cái tướng quét nhà gượng gạo của bà ta là biết bình thường bà ta không quét sân.
Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã không nhịn được mà bật cười: "Anh quên à, trước khi anh chữa bệnh cho ông nội tôi, chẳng phải đã cá cược với mẹ tôi hả?"
Lý Dục Thần giật mình, lại ngó Nghiêm Tuệ Mẫn đang vui vẻ ra mặt mà lẩm bẩm: "Trông bộ dạng mẹ cô vui vẻ thế kia, sao tôi lại có cảm giác là mình thua vậy?"
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Được hời mà còn khoe mẽ!"
Lý Dục Thần cười hì hì.
Nhờ sự quét dọn của bà Lâm, Lý Dục Thần đã tiến vào nhà họ Lâm qua một con đường sạch sẽ
Cảnh tượng ấy khiến bảo vệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm tự mình tiếp đón thì thôi, đã thế còn vung chổi quét đường như người gác cổng để nghênh người ta tiến vào.
Nhưng mặt bà ta lại hớn hở như mới trúng giải nhất xổ số vậy.
Rốt cuộc thanh niên kia là ai?
Bà Lâm chủ động vẩy nước quét đường tiếp đón, chắc không phải chỉ vì cá cược thua.
Ai thua cược thì sẽ không vui vẻ như lên cơn thần kinh thế này dù Lý Dục Thần đã bày ra năng lực chữa bệnh thần kỳ và đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Lâm.
Bà ta vui vẻ là vì chuyện xảy ra tối qua.
Nghe nói Lý Dục Thần đã đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng, bởi thế nên Nghiêm Tuệ Mẫn mới mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Đây là chuyện mà bà ta muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.
Tên khốn Lâm Thiếu Hằng kia đi gây chuyện bên ngoài thì không nói, từ nhỏ đã thích bắt nạt Lâm Mộng Đình và Lâm Vân.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngứa mắt tên này lâu rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Lý Dục Thần giúp bà ta trút giận thì sao bà ta có thể không vui cho được.
Quan trọng nhất là Lâm Lai Phong cũng xảy ra chuyện.
Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.
Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.
Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.
Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.
Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.
Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.
Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.
Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.
Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.
Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.
Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.
Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.
Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.
Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.
Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.
Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình giới thiệu với anh đây đều là cô - dượng của mình.
Cái cô trông trẻ tuổi kia là cô út tên Lâm Thu Phượng, em gái ruột của bố Lâm Mộng Đình.
Ngồi cạnh là chồng cô út tên Thẩm Minh Xuân - người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô.
Lý Dục Thần đoán, có lẽ nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng là một gia tộc lớn, vừa thấy là biết Thẩm Minh Xuân kia được sinh ra trong gia đình giàu có, dù ngồi ở kia thôi, vẻ kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương ấy cũng khó mà che giấu được.
So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.
Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.
Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô - dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.
“Nhà giàu?”, sư phụ Vinh sửng sốt: “Kẻ có tiền ở thủ đô có biết bao, cỡ nào mới tính là giàu? Đạp xe đạp đi làm, về nhà lại sống trong một căn dinh thự có được coi là giàu không? Tùy tiện lấy bất cứ thứ gì trong nhà ra cũng đều là đồ cổ, ngay cả chén cho mèo ăn cũng là sứ Thanh Hoa thì có coi như giàu không? Xây một trang trại nuôi mười ngàn con cừu chỉ vì khiến cho thú nuôi chó chăn cừu của mình vui vẻ có được xem là giàu không?”
“Nứt vách luôn!”, Tiểu Dương giơ ngón tay cái lên: “Cũng không biết những kẻ giàu có ấy ăn gì, có phải bữa nào cũng ngót nghét cả mấy chục ngàn tệ hay không?”
Sư phụ Vinh nói: “Kẻ có tiền cũng là người, nửa ký thịt đã no, ba ký chắc chắn sẽ ói, nào có ăn nhiều như vậy, cậu cho là thái hậu Từ Hi chắc! Song, tôi lại từng gặp qua tỷ phú, đời này, chắc ngoài thời phong kiến có hoàng thượng ra thì chưa nghe nói ai giàu hơn họ”.
“Sư phụ, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là giàu thế nào? Là ăn tay hổ hay mật gấu?”
“Hừ, đó đã là gì!”. Sư phụ Vinh bĩu môi: “Hồi đó, nhà họ Lý ở thủ đô mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, bàn tiệc như thế mới gọi là xa hoa! Nói đến kẻ có tiền thì kia mới là kẻ có tiền thật sự!”
Lý Dục Thần chấn động, vểnh tai lên lắng nghe.
“Sư phụ, vậy người nói xem nào, đừng có dùng miếng thế chứ”, Tiểu Dương hối thúc.
“Người khác bày tiệc cùng lắm là Mãn Hán Toàn Tịch, khoảng một trăm lẻ tám món, phải mời ít nhất năm đầu bếp, ai cẩn thận tỉ mỉ hơn thì mời mười mấy đầu bếp tới mới làm ra được”.
Sư phụ Vinh nói đến chuyện đó mà mặt mày đầy tự hào giống như một vị tướng quân nhớ lại chiến trường khi xưa.
“Nhưng nhà họ Lý kia lại mời cả ba mươi sáu đầu bếp của những nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô đến cộng thêm đệ tử, phụ bếp của họ, riêng dàn đầu bếp đã hơn trăm người, nấu hết toàn bộ những món ăn nổi tiếng tám tỉnh. Cậu nói thử xem, có ai từng phô trương cỡ đó chưa?”
Tiểu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả chị Mai cũng nghe say sưa.
Chỉ có ông chủ Vương là vẫn cười tủm tỉm nằm sấp ở phía sau quầy bar.
“Như thế phải tốn hết bao nhiêu nhỉ?”, Tiểu Dương cảm thán.
“Tốn bao nhiêu á?”, sư phụ Vinh nói: “Đừng nói tám trăm món ăn kia, từ nguyên liệu đến người nấu thôi cũng đã khiến ba mươi sáu khách sạn lớn đồng loạt đóng cửa ngày hôm đó. Cậu nói thử xem tốn bao nhiêu tiền?”
“A!”, Tiểu Dương hít ngược một hơi: “Những khách sạn kia cũng chịu hả?”
“Hừ, thế mới gọi là kẻ có tiền! Mà có một số chuyện không phải cứ tiền là được. Giờ cậu bảo nhà giàu số một gì kia bỏ tiền ra thử xem những khách sạn kia có bằng lòng đóng cửa một ngày vì mình không. Phải biết rằng, ba mươi sáu khách sạn lớn kia cũng không phải hạng thường, sau lưng họ đều là những tập đoàn, thế lực lớn. Mỗi ngày, biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đến các nhà hàng, khách sạn nổi tiếng đó dùng bữa chứ”.
“Sư phụ Vinh, sao tôi chưa nghe từng nghe nói chuyện này bao giờ?”, chị Mai hỏi.
“Khi ấy phương tiện truyền thông không phổ biến phát triển như giờ, báo đài không đưa tin nên đương nhiên người ngoài sẽ không biết”.
“Chuyện lớn như vậy mà sao truyền thông không đưa tin?”
“Nhà họ Lý không cho thì ai dám đăng?”
“Vậy sao ông lại biết rõ như vậy?'
“Tôi á? Hì hì!”, sư phụ Vinh đầy mặt tự hào nói: “Hồi đó sư phụ tôi là một trong những đầu bếp được mời kia, tôi may mắn được đi theo ông ấy để phụ bếp. Thế nên, tôi đã tận mắt nhìn thấy tám trăm món ăn được nấu bởi ba mươi sáu đầu bếp kia”.
“Oa, sư phụ ông lợi hại ghê!”, Tiểu Dương nịnh hót.
Lý Dục Thần hỏi: “Sư phụ Vinh có biết vị khách mà nhà họ Lý mở tiệc tiếp đón là ai không?”
“Sao tôi biết được?”, sư phụ Vinh nhún vai: “Đầu bếp chúng tôi làm gì để ý chuyện người ăn là ai. Nhưng thật ra cũng biết chút ít, vị khách kia là nữ, quản gia nhà họ Lý đã cố tình đến dặn dò chúng tôi khi nấu nhớ để ý đến khẩu vị đặc biệt của khách nữ”.
Nữ?
Lý Dục Thần không khỏi trầm ngâm.
Chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.
Nếu có thể tìm được người này thì chắc sẽ điều tra được manh mối gì đó.
“Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về chuyện nhà họ Lý nữa không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ha, tôi chỉ là một đầu bếp đi theo sư phụ làm việc, xong việc thì dọn dẹp đi về, nào biết chuyện gì khác? Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, những kẻ có tiền ở thủ đô đều vô cùng khiêm tốn, tôi cũng chỉ biết đến mỗi nhà họ Lý sau lần đó thôi”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong thì ông chủ Vương sau quầy bar bỗng xen vào: “Sư phụ Vinh, vất vả lắm mới đến nhà có tiền một lần, ông không có tiện tay lấy thứ gì đó chứ?”
Sư phụ Vinh hoảng sợ, tức giận gắt: “Hừ, con rùa đen nhà ông, nói bậy cái gì đó? Có biết điều quan trọng nhất của một đầu bếp là gì không? Là danh dự! Hiểu không? Ông mà nói lung tung nữa thì tôi lấy dao chém ông đó!”
Ông chủ Vương bị mắng là con rùa đen thì cũng không giận, vẫn cười hì hì nói: “Không lấy thì thôi, lo cái gì! Ông tức giận như thể đã lấy gì đó thật vậy”.
“Hừ, con rùa đen nhà ông, ông tính đánh nhau đúng không!”, sư phụ Vinh dựng râu trừng mắt đứng lên: “Có tin tôi chém ông giờ không?”
“Nào, chém đi!”, ông chủ Vương vẫn cười.
Sư phụ Vinh xông vào phòng bếp lấy dao bị Tiểu Dương ôm lấy cổ: “Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Dục Thần cảm thấy hai người kia có hơi kỳ lạ.
Chị Mai cười nháy mắt mấy cái với anh: “Đừng để ý đến họ, hai người đó thường xuyên như thế mà”.
Lý Dục Thần như hiểu được gì đó.
Chương 86: Hận cỡ nào
Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.
Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.
Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.
Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.
Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.
Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: 'Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó, bà ta bỗng dưng cầm lấy cây chổi bên cạnh, bắt đầu quét cổng.
Lý Dục Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hành động này là sao?
Anh đi sang lên tiếng chào hỏi: "Bác Lâm, Mộng Đình..."
"Dục Thần tới rồi à!"
Bà Lâm cười trả lời, song, tay vẫn không ngừng tiếp tục quét đất rồi quét đến dưới chân anh.
Lý Dục Thần vội vàng né sang bên cạnh mấy bước.
Ai ngờ anh vừa nhúc nhích, bà Lâm cũng đuổi theo sau.
Anh đi đến đâu, bà Lâm quét đến chỗ đó.
Vừa quét, bà ta còn vừa nói: "Dục Thần, nào đến đây, đi theo tôi".
Bà ta nói xong bèn quét một đường, vừa quét vừa lui như đang dọn dẹp đường đi cho Lý Dục Thần.
"Bác Lâm, bác làm gì thế?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Trông cái tướng quét nhà gượng gạo của bà ta là biết bình thường bà ta không quét sân.
Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã không nhịn được mà bật cười: "Anh quên à, trước khi anh chữa bệnh cho ông nội tôi, chẳng phải đã cá cược với mẹ tôi hả?"
Lý Dục Thần giật mình, lại ngó Nghiêm Tuệ Mẫn đang vui vẻ ra mặt mà lẩm bẩm: "Trông bộ dạng mẹ cô vui vẻ thế kia, sao tôi lại có cảm giác là mình thua vậy?"
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Được hời mà còn khoe mẽ!"
Lý Dục Thần cười hì hì.
Nhờ sự quét dọn của bà Lâm, Lý Dục Thần đã tiến vào nhà họ Lâm qua một con đường sạch sẽ
Cảnh tượng ấy khiến bảo vệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm tự mình tiếp đón thì thôi, đã thế còn vung chổi quét đường như người gác cổng để nghênh người ta tiến vào.
Nhưng mặt bà ta lại hớn hở như mới trúng giải nhất xổ số vậy.
Rốt cuộc thanh niên kia là ai?
Bà Lâm chủ động vẩy nước quét đường tiếp đón, chắc không phải chỉ vì cá cược thua.
Ai thua cược thì sẽ không vui vẻ như lên cơn thần kinh thế này dù Lý Dục Thần đã bày ra năng lực chữa bệnh thần kỳ và đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Lâm.
Bà ta vui vẻ là vì chuyện xảy ra tối qua.
Nghe nói Lý Dục Thần đã đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng, bởi thế nên Nghiêm Tuệ Mẫn mới mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Đây là chuyện mà bà ta muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.
Tên khốn Lâm Thiếu Hằng kia đi gây chuyện bên ngoài thì không nói, từ nhỏ đã thích bắt nạt Lâm Mộng Đình và Lâm Vân.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngứa mắt tên này lâu rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Lý Dục Thần giúp bà ta trút giận thì sao bà ta có thể không vui cho được.
Quan trọng nhất là Lâm Lai Phong cũng xảy ra chuyện.
Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.
Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.
Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.
Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.
Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.
Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.
Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.
Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.
Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.
Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.
Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.
Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.
Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.
Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.
Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.
Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình giới thiệu với anh đây đều là cô - dượng của mình.
Cái cô trông trẻ tuổi kia là cô út tên Lâm Thu Phượng, em gái ruột của bố Lâm Mộng Đình.
Ngồi cạnh là chồng cô út tên Thẩm Minh Xuân - người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô.
Lý Dục Thần đoán, có lẽ nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng là một gia tộc lớn, vừa thấy là biết Thẩm Minh Xuân kia được sinh ra trong gia đình giàu có, dù ngồi ở kia thôi, vẻ kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương ấy cũng khó mà che giấu được.
So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.
Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.
Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô - dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.