-
Chương 936-940
Chương 936: Manh mối từ Chu Thiệu Nghĩa
"Đúng", Lý Dục Thần nói.
"Vì sao anh không vạch trần ngay tại chỗ đi?"
"Nếu anh tóm người nhà họ Sở ngay tại chỗ, nhà họ Sở cũng quá mất mặt".
"Ồ, anh còn biết cho người khác mặt mũi cơ à?", Lâm Mộng Đình cười nói.
"Hôm nay là ván cờ sinh tử giữa anh với Tần môn, anh đã nắm chắc phần thắng, cần gì phải làm loạn cục diện lên? Mấu chốt là anh phát hiện Đới Đình này rất có vấn đề".
"Vấn đề gì?"
"Tần Thụ Nghĩa nói kia là thuốc độc của Cát môn, nhưng anh biết, máy phóng châm mà cô ấy dùng để bắn ra hai cây châm đó là cơ quan của Mặc gia".
"Hả? Ý anh là, Đới Đình cũng là người Mặc gia? Vậy cô ấy là đồng lõa của Chu Thiệu Nghĩa?"
"Không", Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Bọn họ có lẽ là... Cùng một người".
"Là cùng một người?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc: "Sao có thể chứ?"
"Biện pháp cuối cùng bọn họ sử dụng để thoát khỏi tầm mắt của anh đều là Độn thuật ngũ hành Mặc môn. Mặc dù khoảnh khắc bọn họ trốn vào trong không gian rất ngắn, nhưng vẫn bị anh thấy được bộ mặt vốn có chợt lóe rồi biến mất. Hai người bọn họ thực sự quá giống nhau. Trong "Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký" có ghi lại thuật biến hóa Ngũ Hành của Mặc gia, mặc dù phải qua bốn lần lượt thiên kiếp mới có thể tùy ý sử dụng, nhưng chỉ dùng để dịch dung thì lại cực kỳ đơn giản đối với đệ tử Mặc gia".
"Nhưng mà... Hai người kia, một nam một nữ, khác biệt cũng quá lớn đi!", Lâm Mộng Đình vẫn không dám tin.
Lý Dục Thần cười nói: "Thật ra ngoại trừ giới tính, những cái khác cũng không khác nhau lớn như vậy".
Lâm Mộng Đình cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này. Chiều cao của Chu Thiệu Nghĩa và Đới Đình không khác nhau lắm, dáng người Chu Thiệu Nghĩa nhỏ gầy, mặc dù khuôn mặt hai người không giống nhau, nhưng từ thần thái cử chỉ tương tự vẫn có dấu vết để lại, có thể tìm ra.
"Lão Hầu, lại đi tra tìm Chu Thiệu Nghĩa".
Lý Dục Thần dựa vào ghế sau, khẽ vuốt lông mày: "Hy vọng tên này chưa chết".
...
Có manh mối và phương hướng, việc điều tra diễn ra rất nhanh.
Lúc trước coi Chu Thiệu Nghĩa là thích khách Mặc gia, tưởng rằng ông ta trốn đi, đến cả người nhà cũng không tìm tới.
Hiện tại nếu biết Chu Thiệu Nghĩa kia rất có thể là người khác đóng giả, vậy bản thân Chu Thiệu Nghĩa hoặc là đã chết, hoặc là bị người ta giam giữ tại một nơi nào đó.
Hầu Thất Quý tìm được Chu Thiệu Nghĩa hấp hối trong một kho hàng bỏ hoang.
Ông ta bị trói trên ghế, người trói ông ta treo một thùng nước lọc trên xà nhà, cái đáy thùng đục được đục một lỗ rất nhỏ, nhỏ nước xuống dưới. Giọt nước vừa vặn nhỏ trên mặt Chu Thiệu Nghĩa, để ông ta không đến mức chết khát.
Cũng may Chu Thiệu Nghĩa chỉ bị suy yếu, không bị thương. Trải qua điều trị đơn giản, ông ta đã khôi phục như thường.
Chu Thiệu Nghĩa nói người bắt cóc ông ta là một phụ nữ, còn hỏi ông ta rất nhiều câu hỏi, chủ yếu liên quan tới tin tức về tứ hợp viện bên cạnh căn nhà của họ Lý.
Hầu Thất Quý hỏi Lý Dục Thần có muốn đến nhà họ Sở lấy ảnh chụp của Đới Đình, đưa cho Chu Thiệu Nghĩa nhìn không.
Lý Dục Thần lắc đầu, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả. Nếu người ta có thể ngụy trang thành dáng vẻ của Chu Thiệu Nghĩa, vậy lúc đi bắt Chu Thiệu Nghĩa, sao có thể dùng khuôn mặt thật chứ?
Chu Thiệu Nghĩa kể về những việc đã trải qua khi mua nhà năm đó.
Mười mấy năm trôi qua, ấn tượng của ông ta về Cung Nhân Lạc rất nhạt nhòa, gần như không nhớ nổi bề ngoài như thế nào.
Trên thực tế, những chuyện ông ta biết hầu như đều nói hết cho tên thích khách bắt ông ta.
Có điều, ông ta cung cấp một lời nói khác so với "Chu Thiệu Nghĩa giả" kia. Ông ta nói Cung Nhân Lạc không phải cô gái xinh đẹp trẻ tuổi gì cả, mà là một bà lão già.
"Bà lão già?"
Lý Dục Thần kinh ngạc. Nếu có thể khẳng định được điều này, thì ít nhất có thể loại trừ khả năng Cung Nhân Lạc là mẹ anh Cung Lăng Yên.
"Có lẽ không già đến mức đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ít nhất cũng là phụ nữ trung niên, tuyệt đối không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp", Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần khẽ thở dài, hơi hơi thất vọng.
"Ồ đúng rồi, tôi nhớ bà ấy từng nói...", Chu Thiệu Nghĩa bổ sung thêm: "Bà ấy bán nhà để chuẩn bị ra nước ngoài".
Đây là một manh mối, nhưng cũng chỉ là manh mối mà thôi, gần như không có tác dụng gì.
Tin tức lấy được từ chỗ Chu Thiệu Nghĩa chỉ có vậy.
Sau đó chính là việc đàm phán mua nhà.
Chu Thiệu Nghĩa tìm được đường sống trong chỗ chết, biết được hết thảy nguyên nhân gây ra đều bởi vì căn nhà kia, ông ta chỉ ước gì nhanh chóng bán nhà cho Lý Dục Thần, cho nên giao dịch nhanh chóng được hoàn thành.
"Bán nhà xong tôi cũng ra nước ngoài, mạng nhỏ quan trọng hơn", Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần cười đáp: "Cô ta từng đóng giả ông một lần, sẽ không đóng giả lần thứ hai".
Hầu Thất Quý hỏi: "Vì sao ông không trở về quê quán?"
Chu Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: "Có thể trở về thì tôi đã sớm đi, tôi đến Thủ đô chính là để tránh nợ quê quán. Mười mấy năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng đã bình yên. Chuyện này nhắc nhở tôi, có một vài khúc mắc không dễ dàng vượt qua như vậy, tôi nên trốn xa chút đi".
Lý Dục Thần và Hầu Thất Quý không nói thêm gì, người ta muốn đi là tự do của họ, chỉ cần căn nhà có thể thuận lợi sang tên là được.
Mua lại nhà, sau đó là thông hai căn nhà với nhau, thiết kế lại rồi trang trí lần nữa.
Từ trước khi Lạc Tinh Xương đến, thật ra Hầu Thất Quý đã liên lạc xong với một công ty trang trí sân vườn đáng tin cậy. Sau khi sang tên nhà xong, họ lập tức vào việc.
Sở Dao gọi điện thoại tới, nói là tìm được Đới Đình, nhưng tình huống có chút phức tạp, mời Lý Dục Thần đi một chuyến đến câu lạc bộ Dao Quang.
Chương 937: Người kia không phải Đới Đình
Hầu Thất Quý ở lại trông căn nhà của họ Lý, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cùng đi đến câu lạc bộ Dao Quang.
Trong một phòng nghỉ của câu lạc bộ, bọn họ gặp được Đới Đình tiều tụy.
Sở Dao nói, họ tìm được cô ấy tại một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này không phải sản nghiệp của nhà họ Sở, nhưng ông chủ của câu lạc bộ và anh trai Sở Dao - Sở Triết có quan hệ rất tốt, Sở Triết cũng nắm giữ một phần cổ phần, cho nên cũng có thể nói rằng đó là câu lạc bộ của Sở Triết.
Đới Đình nói là Ngô Đại Minh lừa cô ấy đến.
Ngày đó cô ấy vốn phải đi cùng Sở Dao tham gia tiệc rượu của Tần gia, quần áo đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng Ngô Đại Minh đột nhiên tìm cô ấy bảo có việc cần nói.
Dù thế nào, Ngô Đại Minh cũng là nhân viên kỳ cựu của Dao Quang, cũng là thuộc hạ của Đới Đình, Đới Đình cho rằng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian nên gặp mặt Ngô Đại Minh.
Ngô Đại Minh gọi hai ly trà sữa, Đới Đình uống hai hớp đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã ở bên trong câu lạc bộ.
Về phần sau đó đã xảy ra chuyện gì bên trong câu lạc bộ, Sở Dao không nói, Lý Dục Thần cũng không hỏi.
Nhưng từ sắc mặt tiều tụy và ánh mắt đờ đẫn của Đới Đình, cô ấy nhất định chịu không ít chuyện.
Biết đại khái tình huống, Sở Dao bảo Đới Đình nghỉ ngơi thật tốt, cùng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi đến phòng làm việc của cô ấy.
Sở Dao nhớ tới chuyện ngày đó, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt: "Rõ ràng là Đới Đình đi cùng với tôi, ngoài tôi ra, nhà họ Sở còn có mấy người đi cùng có thể làm chứng. Ngày đó tại Yến Bắc Viên, không phải mọi người cũng nhìn thấy cô ấy sao?"
"Người kia không phải Đới Đình", Lý Dục Thần nói.
"Không phải Đới Đình?", Sở Dao vô cùng giật mình: "Cậu nói là có người giả mạo Đới Đình? Nhưng sao hai người có thể giống nhau như đúc thế chứ? Quả thực như đúc từ cùng một khuôn ra! Phải biết rằng, tôi với Đới Đình là bạn thân, chúng tôi đã ở cùng nhau từ khi lên đại học".
"Trên đời này có thứ gọi là thuật dịch dung", Lý Dục Thần nói: "Cô cẩn thận nhớ lại xem, ngày đó Đới Đình đi cùng cô đến Yến Bắc Viên có sơ hở gì không?"
Sở Dao cẩn thận nhớ lại, hồi lâu sau lắc đầu: "Không có gì cả, không có bất kỳ sơ hở gì, tôi vẫn cảm thấy đó chính là Đới Đình".
Lý Dục Thần lên tiếng: "Đó chính là nói, quần áo cô ta mặc, trang sức cô ta đeo, thậm chí đồ trang điểm cô ta sử dụng đều là thứ Đới Đình thường dùng?"
"Chính xác!", Sở Dao vô cùng khẳng định.
"Cô Sở, câu lạc bộ các cô có bao nhiêu nhân viên?", Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.
Sở Dao sững sờ, chợt nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi: "Cậu nói là... Người đóng giả Đới Đình kia chính là người của câu lạc bộ chúng tôi?"
"Không thể khẳng định được, nhưng đến cả đồ trang điểm và nước hoa Đới Đình dùng cô ta cũng không hề chọn sai, chứng tỏ cô ta rất quen thuộc với Đới Đình. Ngô Đại Minh đẩy Đới Đình ra, tiết điểm thời gian này cũng rất khéo, không loại trừ khả năng bọn họ đã thông đồng từ trước".
Sắc mặt Sở Dao biến đổi, gắt gao nhíu mày.
Nếu thật sự là người bên trong, lại thông đồng từ trước với Ngô Đại Minh, thì rất có khả năng là anh cả của cô ấy sai khiến.
Suy nghĩ này làm Sở Dao hoảng hốt.
Phái thích khách ám sát Lý Dục Thần, hậu quả này cô ấy không dám tưởng tượng.
Kết cục của toàn bộ Tần môn tại Yến Bắc Viên, cô ấy vừa nhớ tới liền hãi hùng khiếp vía.
Sở Triết ơi Sở Triết, anh đấu với tôi còn chưa tính, sao anh có thể tính kế cả cậu Lý chứ, thật muốn khiến cả nhà họ Sợ gặp họa sao!
Sở Dao quyết định, phải nhanh chóng kể chuyện này cho bố biết, nhà họ Sở không thể thua trên tay anh cả.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi", Sở Dao nói.
Một người phụ nữ mặc đồng phục tiến vào, gọi một tiếng "Chủ tịch", trông thấy Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ở đây, cô ta có vẻ hơi rụt rè, dừng lại lời muốn nói.
Lý Dục Thần nhận ra đây là nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh, anh gặp lần đến mua xe hồi trước.
Sở Dao giải thích: "Đây là Tiểu Trịnh, mọi người chắc từng gặp mặt rồi, lần trước cô ta thể hiện rất tốt, cho nên tôi gọi cô ta thay thế Ngô Đại Minh làm quản lý".
Lý Dục Thần gật gật đầu, không nói gì.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: "Tiểu Trịnh, chúc mừng cô".
Tiểu Trịnh đáp: "Còn phải cảm ơn cậu Lý và cô Lý. Nếu không có hai người, tôi cũng không có cơ hội lên làm quản lý".
Sở Dao nói: "Tiểu Trịnh, cậu Lý không phải người ngoài, có việc gì thì cô cứ nói đi".
Tiểu Trịnh mới nói: "Chủ tịch, có tin tức về Ngô Đại Minh".
"Ở đâu?", Sở Dao hơi kích động hỏi, bởi vì Ngô Đại Minh mấu chốt của mọi chuyện, cũng có thể đòi lại công lý cho Đới Đình.
"Bên dưới vách núi phía nam Bắc Giao Yên sơn, lúc phát hiện người đã chết rồi", Tiểu Trịnh nói.
"Chết rồi?", Sở Dao cảm thấy ngoài ý muốn: "Chết như thế nào?"
"Nói là anh ta và Phiền Đại Thiếu cùng nhau lên núi đi săn. Phiền Đại Thiếu mất tích, thuộc hạ của Phiền Đại Thiếu cho rằng Ngô Đại Minh hại chết Phiền Đại Thiếu, nên vứt Ngô Đại Minh xuống vách núi".
"Hả? Chẳng phải Phiền Đại Thiếu là người của anh trai tôi sao? Sao bọn họ lại đấu tranh nội bộ vậy?"
Tiểu Trịnh lắc đầu: "Hiện tại tôi không rõ ràng lắm".
Sở Dao xoa xoa trán, sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn, nói: "Tiểu Trịnh, cô đi gọi tất cả nhân viên của câu lạc bộ đến, cứ bảo là họp. Còn nữa, chuyện của Ngô Đại Minh và tổng giám đốc Đới đừng truyền ra một chữ nào".
"Tôi biết", Tiểu Trịnh đi ra ngoài.
Sở Dao khoanh tay nói: "Ngô Đại Minh chết rồi, manh mối đã bị cắt đứt. Chúng tôi gọi toàn bộ nhân viên đến, cậu Lý có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tốt nhất có thể giúp tôi bắt được hết người anh trai tôi xếp vào nơi này".
Lý Dục Thần cười đáp: "Tôi không phải là Tôn Ngộ Không, Hỏa Nhãn Kim Tinh ở đâu ra? Vả lại, tôi chỉ bắt thích khách, bắt nằm vùng là chuyện của nhà họ Sở các cô".
Sở Dao cũng biết Lý Dục Thần nói sự thật, bất đắc dĩ cười khổ.
Nhân viên nhanh chóng tụ họp.
Văn phòng Sở Dao rất lớn, mười mấy nhân viên đứng ở bên trong không hề có vẻ chen chúc.
Tiểu Trịnh bưng tới ba ly cà phê, đặt xuống bàn trước mặt họ, nói: "Ngoại trừ bảo vệ, mọi người đều đến đông đủ".
Sau đó chính cô ta cũng đứng chung một chỗ với nhân viên khác.
Sở Dao nói: "Nhân viên nòng cốt của Dao Quang chúng tôi chỉ có từng này, ngoài Dao Quang còn có mấy công ty, nhân viên tương đối lẫn lộn, tra được phiền toái hơn".
Lý Dục Thần gật gật đầu, bưng lên cà phê, vừa uống vừa đi qua trước mặt nhân viên xếp thành hàng.
Chương 938: Cô chọn một hay hai?
Lúc anh đi qua, mỗi một nhân viên đều cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ, không phải là cảm giác áp bách, mà là cảm giác khiến người ta hoảng hốt, không giấu được bí mật.
Đi được một nửa, Lý Dục Thần đột nhiên "A" một tiếng. Ly cà phê trong tay rơi xuống đất, thân thể lung lay.
Lâm Mộng Đình vô cùng sợ hãi, lao người qua đó, đỡ lấy Lý Dục Thần, dìu anh quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dục Thần, anh sao rồi?"
Lý Dục Thần nhắm chặt hai mắt, bờ môi tím tái, sắc mặt xanh đen, vô cùng đau đớn.
"Cà phê có độc!", Lâm Mộng Đình quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh nhìn Lý Dục Thần nằm nhoài trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"
"Tiểu Trịnh, là cô?", khuôn mặt Sở Dao tràn ngập vẻ không dám tin: "Vì sao chứ? Tại sao cô lại làm như thế? Tổng giám đốc Đới đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại hại cô ấy! Sở Triết cho cô bao nhiêu lợi ích?"
"Chủ tịch Sở, cô hiểu lầm rồi!", Tiểu Trịnh hơi áy náy nói: "Tôi không phải người của Sở Triết, tổng giám đốc Đới cũng không phải do tôi hãm hại, chỉ là trùng hợp mà thôi. Thù của tổng giám đốc Đới, tôi sẽ báo cho cô ấy. Ngô Đại Minh đã chết rồi, kế tiếp là Sở Triết".
"Cái gì?", Sở Dao giật nảy mình: "Ngô Đại Minh là do cô giết?"
"Xem như thế đi", Tiểu Trịnh đáp: "Tôi chỉ là mượn cây đao trong tay đám thuộc hạ ngu xuẩn của Phiền Đại Thiếu mà thôi".
Sở Dao giận dữ: "Cô rất đắc ý hả! Trả thù! Ai cần cô trả thù chứ! Cô có biết hai ngày này Đới Đình chịu bao nhiêu khổ sở tại câu lạc bộ, bị người ta tra tấn thành dạng gì không? Cô giết Ngô Đại Minh, giết Sở Triết thì có thể làm gì?"
Thân thể Tiểu Trịnh khẽ run lên, có điều, đôi mắt nhanh chóng trở nên cứng rắn, ánh mắt tràn đầy sát khí như đao.
"Vậy tại sao cô muốn giết cậu Lý? Anh ấy và cô có thù gì?", Sở Dao hỏi.
"Anh ấy và tôi không có thù oán, tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi", Tiểu Trịnh chậm rãi đi về phía ghế sô pha, dường như muốn xác nhận xem Lý Dục Thần chết chưa.
"Ai giao nhiệm vụ cho cô?", Lý Dục Thần ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vẻ xanh đen trên mặt nhanh chóng rút đi, bờ môi cũng khôi phục màu máu.
Tiểu Trịnh rõ ràng không ngờ tới, thân thể đột nhiên dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng cô ta chỉ khẽ sửng sốt trong phút chốc, nhanh chóng phản ứng lại. Thân hình lóe lên, cô ta muốn dùng Tiềm Hành Thuật của Mặc gia bỏ chạy.
Sở Dao trông thấy không gian hình như lóe lên một cái, Tiểu Trịnh đột nhiên biến mất, chỉ còn một chiếc áo khoác rơi xuống từ chỗ cô ta vừa đứng.
Nhưng đúng lúc này, Lý Dục Thần đột nhiên đưa tay tóm lấy không khí trước mặt.
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiểu Trịnh bị lôi ra từ trong hư không, cổ tay bị Lý Dục Thần tóm chặt.
Chiếc áo khoác kia còn chưa kịp rơi xuống đất, lúc này trên người Tiểu Trịnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nửa xuyên thấu, bao vây lấy dáng người đầy đặn của cô ta.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng kéo một cái, Tiểu Trịnh lảo đảo nghiêng về phía trước. Cô ta bỗng nhiên nhếch miệng mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày nhiều chút vẻ quyến rũ, nhào vào trong ngực Lý Dục Thần.
Anh dời bước sang bên cạnh, tay khẽ vỗ, ném Tiểu Trịnh vào trên ghế sô pha. Lúc này trên tay anh nhiều thêm một chiếc nhẫn, đỉnh chiếc nhẫn là một cái gai dài.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay, thở dài: "Đồ vật của Mặc gia quả nhiên làm được thật tinh xảo".
Tiểu Trịnh tựa vào ghế sô pha, biết phản kháng không có tác dụng, nhìn hằm hằm Lý Dục Thần.
"Anh đã trúng độc Thất Tuyệt Tán Cát Môn, làm thế nào mà anh lại không có chuyện gì?"
Lý Dục Thần cười nói: "Nếu chút độc này có thể hạ độc được tôi, tôi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần".
"Anh đã biết trước là tôi?"
"Chỉ đoán được thôi. Lần trước tôi gặp cô, tôi đã biết cô song tu võ đạo, cảnh giới còn không thấp. Nhưng giữa thế gian, những người chọn ẩn náu tại nơi thành thị không phải số ít. Cô không chủ động tấn công, tôi cũng không thể khẳng định cô chính là thích khách".
"Hừ, đã bị anh phát hiện, giết tôi đi", trong mắt Tiểu Trịnh hiện lên vẻ quyết tuyệt, có vẻ không quá xem trọng sống chết.
"Muốn giết cô thì lần trước cô giả mạo Chu Thiệu Nghĩa đã bị tôi giết rồi", Lý Dục Thần nói.
Tiểu Trịnh dường như khá bất ngờ: "Anh cố ý thả tôi đi? Vì sao chứ?"
"Tôi và Mặc gia có duyên. Sư phụ tôi từng nói, nếu gặp phải người Mặc gia, cần phải quan tâm một chút. Nhưng chuyện có thể xảy ra lần một lần hai, lại không thể liên tục đến lần thứ tư. Hai lần trước cô giết tôi, tôi đều thả cô, đây là lần thứ ba".
"Anh muốn thế nào?"
"Tôi biết quy củ của nghề này của cô, cũng biết khí tiết của đệ tử Mặc gia. Nếu hiện tại tôi hỏi cô, cô nhất định sẽ không nói cho tôi ai sai khiến cô đến giết tôi".
"Hừ, biết là tốt".
"Cho nên, tôi định sẽ thả cô thêm một lần nữa".
"Anh nói cái gì?", Tiểu Trịnh không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lặp lại: "Tôi thả cô đi. Cô có hai lựa chọn, một là rời xa thủ đô, sau này không thể xuất hiện trước mặt tôi nữa, chuyện lúc trước tôi xem như chưa từng xảy ra. Thứ hai, tiếp tục tới ám sát tôi. Có điều cô chỉ có một cơ hội cuối cùng, tốt nhất hãy chuẩn bị đầy đủ chút".
"Nếu cô chọn hai, tôi muốn đánh cược với cô. Trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không giết được tôi thì phải nghe theo tôi. Từ nay về sau, tôi bảo cô làm gì, cô đi làm cái đó. Đương nhiên, nếu cô không dám thì cứ chọn một đi".
Tiểu Trịnh tựa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, áo sơ mi trắng bao vây lấy lồng ngực đầy đặn đang kịch liệt phập phồng.
Hồi lâu sau, cô ta hạ quyết tâm, đứng lên nói.
"Được, trong vòng ba ngày, tôi vẫn không giết được anh, tôi chính là người của anh, bảo tôi làm cái gì cũng được".
Chương 939: Bánh ngọt uyên ương
Tiểu Trịnh nhặt áo khoác rơi dưới đất lên, mặc vào người. Lúc đi tới cửa, cô ta đột nhiên quay đầu, khom người bái thật sâu với Sở Dao.
"Chủ tịch Sở, thay tôi nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Đới".
Dứt lời, cô ta quay người rời đi.
Sở Dao ngạc nhiên, không biết có nên gọi cô ta lại không.
Chuyện của Đới Đình có vẻ như liên quan tới Tiểu Trịnh, nhưng nếu thật sự muốn trách, dường như lại không trách được Tiểu Trịnh, chỉ có thể trách Ngô Đại Minh và Sở Triết.
Tại sao bọn họ muốn hại Đới Đình? Còn không phải bởi vì Đới Đình là bạn thân của cô, cho nên, kết quả là, có vẻ như trách nhiệm của chính Sở Dao lớn hơn một chút.
Sở Dao rất muốn trả thù cho Đới Đình, nhưng Ngô Đại Minh chết rồi, chỉ còn lại có Sở Triết, chẳng lẽ Đới Đình muốn cô ấy tìm anh trai tính sổ?
Cho dù mách lẻo cho bố, lại có thể làm được gì anh ta chứ?
"Trả lại đồ cho cô".
Đầu ngón tay Lý Dục Thần khẽ búng, bắn ra hai vật lóe ánh sáng lạnh.
Tiểu Trịnh quay người lại, dùng tay đón lấy xem xét. Ngoài chiếc nhẫn vừa rồi còn có một chiếc bút máy, cô ta từng sử dụng nó khi giả mạo thành Chu Thiệu Nghĩa đi ám sát Lý Dục Thần.
"Này, có thể nói cho tôi tên thật của cô không?", Lý Dục Thần hỏi.
"Ba ngày sau, nếu anh không chết, tự nhiên sẽ biết", Tiểu Trịnh nói xong liền quay người biến mất ở ngoài cửa.
...
Trên đường trở về, Lâm Mộng Đình có vẻ hơi rầu rĩ không vui, về đến căn nhà của họ Lý cô vẫn không nói lời nào.
Lý Dục Thần như thể không hề nhận ra tâm trạng của cô, anh lim dim mắt, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì hay đang nghỉ ngơi rèn luyện.
Hầu Thất Quý muốn nói gì đó, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ rặn ra một câu: "Tôi đi xem công trình bên cạnh làm thế nào".
Chạy trốn ra khỏi đó.
Ở bên ngoài nhìn thấy Lý A Tứ, Hầu Thất Quý hỏi: "Tiểu Ngũ đâu?"
Lý A Tứ đáp: "Không biết".
"Đi tìm xem".
"Để làm gì?"
Hầu Thất Quý ngó nghiêng hai bên, hạ giọng nói: "Tâm trạng của phu nhân không tốt, để cô ta vào bếp làm chút món ngon, dỗ dành phu nhân".
"Vì sao tâm trạng phu nhân không tốt?", Lý A Tứ hỏi.
"Haha, có liên quan đến cậu không?", Hầu Thất Quý gõ trán Lý A Tứ: "Đừng lắm miệng!"
Lý A Tứ mờ mịt đi tìm Ngũ Ngọc Xuân kể chuyện, phàn nàn mình bị Hầu quản gia gõ đầu.
Ngũ Ngọc Xuân cười nói: "Phu nhân và giận dỗi với cậu chủ đấy".
"Vì sao lại giận dỗi?", Lý A Tứ ngốc nghếch hỏi.
Ngũ Ngọc Xuân cười dùng ngón tay dí vào trán anh ta: "Xem cậu ngu ngốc kìa, khó trách quản gia gõ đầu cậu, không đánh cậu là xem như không tệ rồi".
Cô ta nói xong liền đi.
Lý A Tứ phát hiện, kỳ thật lực Hầu quản gia gõ đầu anh ta không lớn hơn Ngũ Ngọc Xuân dí ngón tay được bao nhiêu, nhưng vì sao anh ta cảm thấy Hầu quản gia gõ đầu vừa đau vừa đáng ghét, mà Ngũ Ngọc Xuân dí trán thì lại dịu dàng và thoải mái như vậy?
Anh ta sờ trán, mang một đầu đầy dấu chấm hỏi, đi trông cửa.
Ngũ Ngọc Xuân đến sau bếp bưng đồ ngọt đến phòng Lâm Mộng Đình.
"Phu nhân, đây là đồ ngọt sư phụ Vinh làm, nói là sản phẩm mới, cô nếm thử đi".
Ngũ Ngọc Xuân đặt hộp đồ ngọt lên bàn, dùng đĩa nhỏ đựng một miếng cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình không có gì muốn ăn, nhưng cô không muốn mang sự không thoải mái của mình đến cho người khác. Cô nói tiếng cảm ơn, nhận lấy chuẩn bị nếm thử.
"Cô chờ chút đã".
Ngũ Ngọc Xuân đột nhiên lại cầm đĩa về.
Lâm Mộng Đình sững sờ nhìn cô ta, không biết cô ta muốn làm gì.
"Sư phụ Vinh nói, đồ ngọt này tên là bánh ngọt uyên ương đồng tâm, nhất định phải hai người cùng ăn mới có thể nếm được mùi vị trong đó".
Ngũ Ngọc Xuân đặt đĩa lên bàn: "Cậu Lý, ngài cũng nếm thử đi".
Lâm Mộng Đình nói: "Cô lại lấy cho anh ấy một miếng nữa là được mà?"
"Khó mà làm được!", Ngũ Ngọc Xuân đáp: "Sư phụ Vinh nói, một miếng bánh ngọt đồng tâm này là một miếng, không thể chia hai phần, cho nên hai người phải đồng thời ăn với nhau mới được, như vậy mới có thể ăn được nhân uyên ương trung gian bánh ngọt, một người thì nhân sẽ nát".
"Nào có bánh ngọt như vậy, cô nói bậy đúng không?", Lâm Mộng Đình hỏi.
Ngũ Ngọc Xuân nói: "Tôi nào dám nói bậy tay nghề của sư phụ Vinh chứ! Sư phụ Vinh bảo, cách làm bánh ngọt đồng tâm uyên ương này ông ấy đã nghiên cứu nhiều năm mới thành công, ban đầu ông ta không nỡ lấy ra, bảo là muốn giữ lại ăn cùng chị Mai, kết quả..."
"Kết quả như thế nào?"
"Kết quả hôm thí nghiệm, bánh bị ông chủ Vương ăn vụng. Ông chủ Vương cũng nói đây là món ngọt ngon nhất ông ta từng ăn".
"Vậy chẳng phải là ông chủ Vương ăn một mình sao, sao lại nói phải hai người cùng ăn?"
"Lúc ông chủ Vương ăn vụng bị sư phụ Vinh phát hiện, nên sư phụ Vinh đoạt lại một nửa".
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình giãn ra, bật cười nói: "Cô bịa đúng không?"
"Tôi nào có bịa câu nào", Ngũ Ngọc Xuân cười, kéo Lý Dục Thần qua: "Cậu chủ, phu nhân, hai người nếm thử đi!"
Lý Dục Thần cười haha đáp: "Được, nếm thử, không nếm thì có lỗi với tay nghề của sư phụ Vinh quá".
Nói xong anh cầm đĩa lên.
Ngũ Ngọc Xuân vội vàng đẩy Lâm Mộng Đình qua, nói: "Cậu chủ cậu chủ, ngài chậm một chút, phải ăn chung với phu nhân, một người một miếng, không thể để cho nhân bánh bên trong chảy ra".
Lý Dục Thần kẹp lên bánh ngọt uyên ương, cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình nhìn thoáng qua anh, trong đôi mắt mang theo mấy phần u oán và si tình, cô nhận lấy, cũng cắn một miếng.
Bánh ngọt uyên ương này vào miệng liền tan, mềm mại thơm ngọt, vị ngọt thơm lưu giữ trong miệng, đích thật là đồ ngọt cao cấp.
Nhưng Lâm Mộng Đình xuất thân danh môn, nào có đồ tốt nào chưa từng ăn qua. Cô cảm thấy nó không được như Ngũ Ngọc Xuân khoác lác, với tay nghề sư phụ Vinh, làm ra cũng không có gì lạ.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô cùng ăn một miếng bánh ngọt với Lý Dục Thần, cảm giác rất kỳ diệu.
Hai người mỗi người cắn một miếng, dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Ngũ Ngọc Xuân thúc giục: "Hai người ăn tiếp đi, đừng lãng phí".
Chương 940: Em ghen à?
Dưới sự thúc giục của Ngũ Ngọc Xuân, hai người anh một miếng em một miếng, cắn miếng bánh ngọt uyên ương nho nhỏ chỉ còn lại nhân. Nhân bánh là một viên hạt châu tròn trịa, không biết làm từ cái gì, chắc mẩy như trân châu, trắng nõn như đậu phụ, dẻo dẻo đàn hồi, như thể một giọt nước được một lớp màng bao phủ, thoạt nhìn thổi một cái là phá tan.
Lâm Mộng Đình dùng thìa múc nhân bánh ngọt lên, nhìn hỏi: "Cái này ăn thế nào?"
Ngũ Ngọc Xuân nhắc nhở: "Phải chia ra ăn, không thể một người ăn mảnh. Sư phụ Vinh bảo, nơi này là tuyệt vị nhân gian, thần tiên cũng không ăn được".
"Tôi nếm thử xem", Lý Dục Thần nắm lấy tay Lâm Mộng Đình, đặt thìa đến gần miệng, nhẹ nhàng hút nhân bánh ngọt, để lộ ra nửa viên giữa răng, chờ Lâm Mộng Đình đến ăn.
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình đỏ lên, nhất thời không biết làm sao.
Ngũ Ngọc Xuân che miệng cười, quay người đi ra, trở tay đóng cửa lại.
Lâm Mộng Đình nhắm mắt lại, dán sát vào anh, khẽ hé môi đỏ. Đôi môi ngậm lấy nhân bánh, tách một tiếng, nhân bánh ngọt vỡ tan, phun ra chất lỏng vô cùng ngọt ngào. Trái tim cô mềm mại, người cũng nhẹ đi, như thể cưỡi thuyền nhỏ, dập dờn giữ một mảnh ấm áp ẩm ướt...
...
Ngũ Ngọc Xuân trở lại sau bếp.
Sư phụ Vinh hỏi cô ta: "Thế nào rồi?"
Ngũ Ngọc Xuân dựng ngón tay cái: "Không sao rồi".
Sư phụ Vinh tán thưởng: "Thật không hổ là Tiểu Ngũ cô, bằng không đám đàn ông chúng tôi không biết dỗ phu nhân vui vẻ".
Ngũ Ngọc Xuân hỏi: "Còn không phải là tay nghề sư phụ Vinh tốt, làm bánh ngọt ăn ngon".
"Đúng vậy!", sư phụ Vinh rất đắc ý, lại cầm một hộp nhỏ đưa cho Ngũ Ngọc Xuân: "Cầm đi cho A Tứ nếm thử".
Ngũ Ngọc Xuân đỏ mặt, cúi đầu nhận lấy hộp bánh ngọt, nhỏ giọng nói "Cảm ơn". Ra khỏi phòng bếp, cô ta bỗng nhiên lại thò khuôn mặt nhỏ nhắn từ ngoài cửa vào, thè lưỡi hỏi.
"Sư phụ Vinh, tôi muốn biết, ông với ông chủ Vương ăn hết miếng bánh ngọt kia thế nào vậy?"
"Cái con nhỏ ngỗ nghịch này!"
Sư phụ Vinh cầm lấy cái muôi muốn đuổi theo, Ngũ Ngọc Xuân sớm đã xách bánh ngọt chạy như bay.
Lâm Mộng Đình dựa vào khuỷu tay rộng rãi của Lý Dục Thần, nhẹ nhàng vuốt ve làn da không tỳ vết, nhẵn nhụi như ngọc sau lôi kiếp của anh.
"Dục Thần, tại sao anh lại muốn cho cô ta thêm một cơ hội giết anh?"
"Hả? Em nhắc đến Tiểu Trịnh kia à?"
"Đúng vậy, không phải là bởi vì anh với Mặc gia có duyên đúng không? Cô ta ám sát anh ba lần, lý do này không đầy đủ, không giống phong cách nhất quán trước giờ của anh".
"Nếu là lúc trước, cô ta đóng giả Chu Thiệu Nghĩa đến giết anh, anh sẽ giết cô ta".
Lý Dục Thần nhìn lên trần nhà, thở dài.
"Hiện tại, cuối cùng anh cũng hiểu, sư phụ nói hồng trần là có ý nghĩa như thế nào. Vốn anh bước vào hồng trần để chặt đứt hồng trần, để cầu đột phá. Kết quả, từ khi bước vào hồng trần tới giờ, anh càng ngày càng nhiều việc, người bên cạnh càng ngày càng nhiều, ràng buộc của anh cũng càng ngày càng nhiều".
"Cô ta là truyền nhân của Mặc gia. Anh từng đọc qua "Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký", xem như là có duyên với Mặc gia, đây là lý do thứ nhất".
"Anh với Mặc gia không thù không oán. Cô ta đến ám sát anh chắc chắn có nguyên nhân, anh nhất định phải làm rõ chuyện này, đây là lý do thứ hai".
"Mấy lần ám sát, cô ta đều nhằm vào anh, không thương tổn đến người vô tội, dù là Chu Thiệu Nghĩa, cô ta cũng để lại cho ông ta một con đường sống, chứng tỏ cô ta không phải là kẻ ác, đây là thứ ba".
"Truyền thừa của Mặc gia bí ẩn, truyền nhân cực kỳ ít. Cô ta giết anh chỉ là nhiệm vụ của một thích khách, nếu anh giết cô ta, từ nay về sau sẽ kết thù với Mặc gia. Anh đương nhiên không sợ, Thiên Đô càng không sợ, nhưng hiện tại anh có em, có anh Mã Sơn, có Đinh Hương, có chú Lang, có Hầu quản gia, có nhiều người như vậy. Tần môn anh có thể lật tay liền diệt, Tông Sư anh có thể nhấc tay giết chết, nhưng anh không thể giết tất cả đệ tử Mặc gia trong thiên hạ. Với thủ đoạn ám sát của Mặc gia, một khi phát triển thành báo thù, anh không thể đảm bảo an toàn của mọi người. Đây là lý do thứ tư, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất".
"Anh cho cô ta cơ hội, như vậy, cuối cùng bất luận xảy ra cái gì, sư môn của cô ta cũng không có lý do tới gây chuyện với người bên cạnh anh".
"Hóa ra là như vậy, thế... Anh thật sự định thu cô ta làm... Làm người của anh?"
Lý Dục Thần hơi sững sờ, như ở trong mộng mới tỉnh, cười hỏi: "Hóa ra hôm qua em không vui vẻ là bởi vì cái này, ghen?"
"Còn lâu mới phải!", Lâm Mộng Đình không muốn thừa nhận: "Em chỉ là lo lắng cho anh".
"Đồ ngốc ạ!", Lý Dục Thần nhẹ nhàng vuốt mũi cô: "Nếu cô ta có thể giết chết anh, anh sớm đã chết không biết bao nhiêu lần".
"Nhưng lần này không giống thế. Lần này cô ta nhất định sẽ dùng hết sức ứng phó, dùng ra tất cả mánh khóe. Anh đã nói Mặc gia rất thần bí, cũng có rất nhiều mánh khóe lợi hại, ví dụ như thuật cơ quan".
"Vậy cũng phải xem là ai dùng, bất kể là thuật cơ quan hay là pháp bảo ám khí, đều cần thực lực chống đỡ. Trước thực lực tuyệt đối, đây đều là múa rìu qua mắt thợ. Bất luận cô ta dùng thủ đoạn gì, cũng không thể tổn thương đến anh".
"Nếu dùng mỹ nhân kế thì sao?"
"Hả?", Lý Dục Thần sững sờ, tiếp đó bật cười, ôm lấy vai Lâm Mộng Đình: "Trừ phi cô ta biến thành dáng vẻ của em".
Lâm Mộng Đình giận dỗi, dùng sức véo anh một cái, trên mặt ra vẻ không vui, trong lòng lại nhộn nhạo.
"Chẳng phải lần trước anh nói là không biết sao?"
"Cái gì không biết?"
"Hừ..."
"Không biết thì có thể học mà!"
"Học thế nào?"
"Ấy... À thì là mà..."
Lý Dục Thần sờ đầu, đang ngẫm nghĩ nên giải thích thế nào, điện thoại di động reo lên.
Điện thoại do Sở Dao gọi tới.
"Anh trai tôi chết rồi. Bố tôi rất có thể sẽ giận chó đánh mèo lên đầu cậu, cậu...", đầu kia điện thoại, Sở Dao do dự, thở dài nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức làm cả công việc của bố tôi".
Lý Dục Thần biết, Sở Dao không phải đang lo lắng cho sự an nguy của anh, mà lo lắng cho nhà họ Sở.
Anh đặt điện thoại xuống, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Chuyện này thoạt nhìn không liên quan gì đến anh, nhưng lại có vẻ như có liên hệ.
Cục diện Thủ đô vừa mới mở ra chợt gặp phải biến cố.
"Ai gọi thế?", Lâm Mộng Đình hỏi.
"Sở Dao".
"Sở Dao? Chuyện gì thế?"
"Sở Triết chết rồi".
"Hả?", Lâm Mộng Đình khiếp sợ: "Là... Tiểu Trịnh làm?"
...
Thi thể Sở Triết đặt trong phòng riêng tại nhà tang lễ, người làm công việc khâm liệm vừa mới giúp anh ta sửa sang lại dung nhan.
"Đúng", Lý Dục Thần nói.
"Vì sao anh không vạch trần ngay tại chỗ đi?"
"Nếu anh tóm người nhà họ Sở ngay tại chỗ, nhà họ Sở cũng quá mất mặt".
"Ồ, anh còn biết cho người khác mặt mũi cơ à?", Lâm Mộng Đình cười nói.
"Hôm nay là ván cờ sinh tử giữa anh với Tần môn, anh đã nắm chắc phần thắng, cần gì phải làm loạn cục diện lên? Mấu chốt là anh phát hiện Đới Đình này rất có vấn đề".
"Vấn đề gì?"
"Tần Thụ Nghĩa nói kia là thuốc độc của Cát môn, nhưng anh biết, máy phóng châm mà cô ấy dùng để bắn ra hai cây châm đó là cơ quan của Mặc gia".
"Hả? Ý anh là, Đới Đình cũng là người Mặc gia? Vậy cô ấy là đồng lõa của Chu Thiệu Nghĩa?"
"Không", Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Bọn họ có lẽ là... Cùng một người".
"Là cùng một người?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc: "Sao có thể chứ?"
"Biện pháp cuối cùng bọn họ sử dụng để thoát khỏi tầm mắt của anh đều là Độn thuật ngũ hành Mặc môn. Mặc dù khoảnh khắc bọn họ trốn vào trong không gian rất ngắn, nhưng vẫn bị anh thấy được bộ mặt vốn có chợt lóe rồi biến mất. Hai người bọn họ thực sự quá giống nhau. Trong "Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký" có ghi lại thuật biến hóa Ngũ Hành của Mặc gia, mặc dù phải qua bốn lần lượt thiên kiếp mới có thể tùy ý sử dụng, nhưng chỉ dùng để dịch dung thì lại cực kỳ đơn giản đối với đệ tử Mặc gia".
"Nhưng mà... Hai người kia, một nam một nữ, khác biệt cũng quá lớn đi!", Lâm Mộng Đình vẫn không dám tin.
Lý Dục Thần cười nói: "Thật ra ngoại trừ giới tính, những cái khác cũng không khác nhau lớn như vậy".
Lâm Mộng Đình cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này. Chiều cao của Chu Thiệu Nghĩa và Đới Đình không khác nhau lắm, dáng người Chu Thiệu Nghĩa nhỏ gầy, mặc dù khuôn mặt hai người không giống nhau, nhưng từ thần thái cử chỉ tương tự vẫn có dấu vết để lại, có thể tìm ra.
"Lão Hầu, lại đi tra tìm Chu Thiệu Nghĩa".
Lý Dục Thần dựa vào ghế sau, khẽ vuốt lông mày: "Hy vọng tên này chưa chết".
...
Có manh mối và phương hướng, việc điều tra diễn ra rất nhanh.
Lúc trước coi Chu Thiệu Nghĩa là thích khách Mặc gia, tưởng rằng ông ta trốn đi, đến cả người nhà cũng không tìm tới.
Hiện tại nếu biết Chu Thiệu Nghĩa kia rất có thể là người khác đóng giả, vậy bản thân Chu Thiệu Nghĩa hoặc là đã chết, hoặc là bị người ta giam giữ tại một nơi nào đó.
Hầu Thất Quý tìm được Chu Thiệu Nghĩa hấp hối trong một kho hàng bỏ hoang.
Ông ta bị trói trên ghế, người trói ông ta treo một thùng nước lọc trên xà nhà, cái đáy thùng đục được đục một lỗ rất nhỏ, nhỏ nước xuống dưới. Giọt nước vừa vặn nhỏ trên mặt Chu Thiệu Nghĩa, để ông ta không đến mức chết khát.
Cũng may Chu Thiệu Nghĩa chỉ bị suy yếu, không bị thương. Trải qua điều trị đơn giản, ông ta đã khôi phục như thường.
Chu Thiệu Nghĩa nói người bắt cóc ông ta là một phụ nữ, còn hỏi ông ta rất nhiều câu hỏi, chủ yếu liên quan tới tin tức về tứ hợp viện bên cạnh căn nhà của họ Lý.
Hầu Thất Quý hỏi Lý Dục Thần có muốn đến nhà họ Sở lấy ảnh chụp của Đới Đình, đưa cho Chu Thiệu Nghĩa nhìn không.
Lý Dục Thần lắc đầu, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả. Nếu người ta có thể ngụy trang thành dáng vẻ của Chu Thiệu Nghĩa, vậy lúc đi bắt Chu Thiệu Nghĩa, sao có thể dùng khuôn mặt thật chứ?
Chu Thiệu Nghĩa kể về những việc đã trải qua khi mua nhà năm đó.
Mười mấy năm trôi qua, ấn tượng của ông ta về Cung Nhân Lạc rất nhạt nhòa, gần như không nhớ nổi bề ngoài như thế nào.
Trên thực tế, những chuyện ông ta biết hầu như đều nói hết cho tên thích khách bắt ông ta.
Có điều, ông ta cung cấp một lời nói khác so với "Chu Thiệu Nghĩa giả" kia. Ông ta nói Cung Nhân Lạc không phải cô gái xinh đẹp trẻ tuổi gì cả, mà là một bà lão già.
"Bà lão già?"
Lý Dục Thần kinh ngạc. Nếu có thể khẳng định được điều này, thì ít nhất có thể loại trừ khả năng Cung Nhân Lạc là mẹ anh Cung Lăng Yên.
"Có lẽ không già đến mức đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ít nhất cũng là phụ nữ trung niên, tuyệt đối không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp", Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần khẽ thở dài, hơi hơi thất vọng.
"Ồ đúng rồi, tôi nhớ bà ấy từng nói...", Chu Thiệu Nghĩa bổ sung thêm: "Bà ấy bán nhà để chuẩn bị ra nước ngoài".
Đây là một manh mối, nhưng cũng chỉ là manh mối mà thôi, gần như không có tác dụng gì.
Tin tức lấy được từ chỗ Chu Thiệu Nghĩa chỉ có vậy.
Sau đó chính là việc đàm phán mua nhà.
Chu Thiệu Nghĩa tìm được đường sống trong chỗ chết, biết được hết thảy nguyên nhân gây ra đều bởi vì căn nhà kia, ông ta chỉ ước gì nhanh chóng bán nhà cho Lý Dục Thần, cho nên giao dịch nhanh chóng được hoàn thành.
"Bán nhà xong tôi cũng ra nước ngoài, mạng nhỏ quan trọng hơn", Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần cười đáp: "Cô ta từng đóng giả ông một lần, sẽ không đóng giả lần thứ hai".
Hầu Thất Quý hỏi: "Vì sao ông không trở về quê quán?"
Chu Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: "Có thể trở về thì tôi đã sớm đi, tôi đến Thủ đô chính là để tránh nợ quê quán. Mười mấy năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng đã bình yên. Chuyện này nhắc nhở tôi, có một vài khúc mắc không dễ dàng vượt qua như vậy, tôi nên trốn xa chút đi".
Lý Dục Thần và Hầu Thất Quý không nói thêm gì, người ta muốn đi là tự do của họ, chỉ cần căn nhà có thể thuận lợi sang tên là được.
Mua lại nhà, sau đó là thông hai căn nhà với nhau, thiết kế lại rồi trang trí lần nữa.
Từ trước khi Lạc Tinh Xương đến, thật ra Hầu Thất Quý đã liên lạc xong với một công ty trang trí sân vườn đáng tin cậy. Sau khi sang tên nhà xong, họ lập tức vào việc.
Sở Dao gọi điện thoại tới, nói là tìm được Đới Đình, nhưng tình huống có chút phức tạp, mời Lý Dục Thần đi một chuyến đến câu lạc bộ Dao Quang.
Chương 937: Người kia không phải Đới Đình
Hầu Thất Quý ở lại trông căn nhà của họ Lý, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cùng đi đến câu lạc bộ Dao Quang.
Trong một phòng nghỉ của câu lạc bộ, bọn họ gặp được Đới Đình tiều tụy.
Sở Dao nói, họ tìm được cô ấy tại một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này không phải sản nghiệp của nhà họ Sở, nhưng ông chủ của câu lạc bộ và anh trai Sở Dao - Sở Triết có quan hệ rất tốt, Sở Triết cũng nắm giữ một phần cổ phần, cho nên cũng có thể nói rằng đó là câu lạc bộ của Sở Triết.
Đới Đình nói là Ngô Đại Minh lừa cô ấy đến.
Ngày đó cô ấy vốn phải đi cùng Sở Dao tham gia tiệc rượu của Tần gia, quần áo đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng Ngô Đại Minh đột nhiên tìm cô ấy bảo có việc cần nói.
Dù thế nào, Ngô Đại Minh cũng là nhân viên kỳ cựu của Dao Quang, cũng là thuộc hạ của Đới Đình, Đới Đình cho rằng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian nên gặp mặt Ngô Đại Minh.
Ngô Đại Minh gọi hai ly trà sữa, Đới Đình uống hai hớp đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã ở bên trong câu lạc bộ.
Về phần sau đó đã xảy ra chuyện gì bên trong câu lạc bộ, Sở Dao không nói, Lý Dục Thần cũng không hỏi.
Nhưng từ sắc mặt tiều tụy và ánh mắt đờ đẫn của Đới Đình, cô ấy nhất định chịu không ít chuyện.
Biết đại khái tình huống, Sở Dao bảo Đới Đình nghỉ ngơi thật tốt, cùng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi đến phòng làm việc của cô ấy.
Sở Dao nhớ tới chuyện ngày đó, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt: "Rõ ràng là Đới Đình đi cùng với tôi, ngoài tôi ra, nhà họ Sở còn có mấy người đi cùng có thể làm chứng. Ngày đó tại Yến Bắc Viên, không phải mọi người cũng nhìn thấy cô ấy sao?"
"Người kia không phải Đới Đình", Lý Dục Thần nói.
"Không phải Đới Đình?", Sở Dao vô cùng giật mình: "Cậu nói là có người giả mạo Đới Đình? Nhưng sao hai người có thể giống nhau như đúc thế chứ? Quả thực như đúc từ cùng một khuôn ra! Phải biết rằng, tôi với Đới Đình là bạn thân, chúng tôi đã ở cùng nhau từ khi lên đại học".
"Trên đời này có thứ gọi là thuật dịch dung", Lý Dục Thần nói: "Cô cẩn thận nhớ lại xem, ngày đó Đới Đình đi cùng cô đến Yến Bắc Viên có sơ hở gì không?"
Sở Dao cẩn thận nhớ lại, hồi lâu sau lắc đầu: "Không có gì cả, không có bất kỳ sơ hở gì, tôi vẫn cảm thấy đó chính là Đới Đình".
Lý Dục Thần lên tiếng: "Đó chính là nói, quần áo cô ta mặc, trang sức cô ta đeo, thậm chí đồ trang điểm cô ta sử dụng đều là thứ Đới Đình thường dùng?"
"Chính xác!", Sở Dao vô cùng khẳng định.
"Cô Sở, câu lạc bộ các cô có bao nhiêu nhân viên?", Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.
Sở Dao sững sờ, chợt nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi: "Cậu nói là... Người đóng giả Đới Đình kia chính là người của câu lạc bộ chúng tôi?"
"Không thể khẳng định được, nhưng đến cả đồ trang điểm và nước hoa Đới Đình dùng cô ta cũng không hề chọn sai, chứng tỏ cô ta rất quen thuộc với Đới Đình. Ngô Đại Minh đẩy Đới Đình ra, tiết điểm thời gian này cũng rất khéo, không loại trừ khả năng bọn họ đã thông đồng từ trước".
Sắc mặt Sở Dao biến đổi, gắt gao nhíu mày.
Nếu thật sự là người bên trong, lại thông đồng từ trước với Ngô Đại Minh, thì rất có khả năng là anh cả của cô ấy sai khiến.
Suy nghĩ này làm Sở Dao hoảng hốt.
Phái thích khách ám sát Lý Dục Thần, hậu quả này cô ấy không dám tưởng tượng.
Kết cục của toàn bộ Tần môn tại Yến Bắc Viên, cô ấy vừa nhớ tới liền hãi hùng khiếp vía.
Sở Triết ơi Sở Triết, anh đấu với tôi còn chưa tính, sao anh có thể tính kế cả cậu Lý chứ, thật muốn khiến cả nhà họ Sợ gặp họa sao!
Sở Dao quyết định, phải nhanh chóng kể chuyện này cho bố biết, nhà họ Sở không thể thua trên tay anh cả.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi", Sở Dao nói.
Một người phụ nữ mặc đồng phục tiến vào, gọi một tiếng "Chủ tịch", trông thấy Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ở đây, cô ta có vẻ hơi rụt rè, dừng lại lời muốn nói.
Lý Dục Thần nhận ra đây là nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh, anh gặp lần đến mua xe hồi trước.
Sở Dao giải thích: "Đây là Tiểu Trịnh, mọi người chắc từng gặp mặt rồi, lần trước cô ta thể hiện rất tốt, cho nên tôi gọi cô ta thay thế Ngô Đại Minh làm quản lý".
Lý Dục Thần gật gật đầu, không nói gì.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: "Tiểu Trịnh, chúc mừng cô".
Tiểu Trịnh đáp: "Còn phải cảm ơn cậu Lý và cô Lý. Nếu không có hai người, tôi cũng không có cơ hội lên làm quản lý".
Sở Dao nói: "Tiểu Trịnh, cậu Lý không phải người ngoài, có việc gì thì cô cứ nói đi".
Tiểu Trịnh mới nói: "Chủ tịch, có tin tức về Ngô Đại Minh".
"Ở đâu?", Sở Dao hơi kích động hỏi, bởi vì Ngô Đại Minh mấu chốt của mọi chuyện, cũng có thể đòi lại công lý cho Đới Đình.
"Bên dưới vách núi phía nam Bắc Giao Yên sơn, lúc phát hiện người đã chết rồi", Tiểu Trịnh nói.
"Chết rồi?", Sở Dao cảm thấy ngoài ý muốn: "Chết như thế nào?"
"Nói là anh ta và Phiền Đại Thiếu cùng nhau lên núi đi săn. Phiền Đại Thiếu mất tích, thuộc hạ của Phiền Đại Thiếu cho rằng Ngô Đại Minh hại chết Phiền Đại Thiếu, nên vứt Ngô Đại Minh xuống vách núi".
"Hả? Chẳng phải Phiền Đại Thiếu là người của anh trai tôi sao? Sao bọn họ lại đấu tranh nội bộ vậy?"
Tiểu Trịnh lắc đầu: "Hiện tại tôi không rõ ràng lắm".
Sở Dao xoa xoa trán, sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn, nói: "Tiểu Trịnh, cô đi gọi tất cả nhân viên của câu lạc bộ đến, cứ bảo là họp. Còn nữa, chuyện của Ngô Đại Minh và tổng giám đốc Đới đừng truyền ra một chữ nào".
"Tôi biết", Tiểu Trịnh đi ra ngoài.
Sở Dao khoanh tay nói: "Ngô Đại Minh chết rồi, manh mối đã bị cắt đứt. Chúng tôi gọi toàn bộ nhân viên đến, cậu Lý có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tốt nhất có thể giúp tôi bắt được hết người anh trai tôi xếp vào nơi này".
Lý Dục Thần cười đáp: "Tôi không phải là Tôn Ngộ Không, Hỏa Nhãn Kim Tinh ở đâu ra? Vả lại, tôi chỉ bắt thích khách, bắt nằm vùng là chuyện của nhà họ Sở các cô".
Sở Dao cũng biết Lý Dục Thần nói sự thật, bất đắc dĩ cười khổ.
Nhân viên nhanh chóng tụ họp.
Văn phòng Sở Dao rất lớn, mười mấy nhân viên đứng ở bên trong không hề có vẻ chen chúc.
Tiểu Trịnh bưng tới ba ly cà phê, đặt xuống bàn trước mặt họ, nói: "Ngoại trừ bảo vệ, mọi người đều đến đông đủ".
Sau đó chính cô ta cũng đứng chung một chỗ với nhân viên khác.
Sở Dao nói: "Nhân viên nòng cốt của Dao Quang chúng tôi chỉ có từng này, ngoài Dao Quang còn có mấy công ty, nhân viên tương đối lẫn lộn, tra được phiền toái hơn".
Lý Dục Thần gật gật đầu, bưng lên cà phê, vừa uống vừa đi qua trước mặt nhân viên xếp thành hàng.
Chương 938: Cô chọn một hay hai?
Lúc anh đi qua, mỗi một nhân viên đều cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ, không phải là cảm giác áp bách, mà là cảm giác khiến người ta hoảng hốt, không giấu được bí mật.
Đi được một nửa, Lý Dục Thần đột nhiên "A" một tiếng. Ly cà phê trong tay rơi xuống đất, thân thể lung lay.
Lâm Mộng Đình vô cùng sợ hãi, lao người qua đó, đỡ lấy Lý Dục Thần, dìu anh quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dục Thần, anh sao rồi?"
Lý Dục Thần nhắm chặt hai mắt, bờ môi tím tái, sắc mặt xanh đen, vô cùng đau đớn.
"Cà phê có độc!", Lâm Mộng Đình quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh nhìn Lý Dục Thần nằm nhoài trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"
"Tiểu Trịnh, là cô?", khuôn mặt Sở Dao tràn ngập vẻ không dám tin: "Vì sao chứ? Tại sao cô lại làm như thế? Tổng giám đốc Đới đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại hại cô ấy! Sở Triết cho cô bao nhiêu lợi ích?"
"Chủ tịch Sở, cô hiểu lầm rồi!", Tiểu Trịnh hơi áy náy nói: "Tôi không phải người của Sở Triết, tổng giám đốc Đới cũng không phải do tôi hãm hại, chỉ là trùng hợp mà thôi. Thù của tổng giám đốc Đới, tôi sẽ báo cho cô ấy. Ngô Đại Minh đã chết rồi, kế tiếp là Sở Triết".
"Cái gì?", Sở Dao giật nảy mình: "Ngô Đại Minh là do cô giết?"
"Xem như thế đi", Tiểu Trịnh đáp: "Tôi chỉ là mượn cây đao trong tay đám thuộc hạ ngu xuẩn của Phiền Đại Thiếu mà thôi".
Sở Dao giận dữ: "Cô rất đắc ý hả! Trả thù! Ai cần cô trả thù chứ! Cô có biết hai ngày này Đới Đình chịu bao nhiêu khổ sở tại câu lạc bộ, bị người ta tra tấn thành dạng gì không? Cô giết Ngô Đại Minh, giết Sở Triết thì có thể làm gì?"
Thân thể Tiểu Trịnh khẽ run lên, có điều, đôi mắt nhanh chóng trở nên cứng rắn, ánh mắt tràn đầy sát khí như đao.
"Vậy tại sao cô muốn giết cậu Lý? Anh ấy và cô có thù gì?", Sở Dao hỏi.
"Anh ấy và tôi không có thù oán, tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi", Tiểu Trịnh chậm rãi đi về phía ghế sô pha, dường như muốn xác nhận xem Lý Dục Thần chết chưa.
"Ai giao nhiệm vụ cho cô?", Lý Dục Thần ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vẻ xanh đen trên mặt nhanh chóng rút đi, bờ môi cũng khôi phục màu máu.
Tiểu Trịnh rõ ràng không ngờ tới, thân thể đột nhiên dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng cô ta chỉ khẽ sửng sốt trong phút chốc, nhanh chóng phản ứng lại. Thân hình lóe lên, cô ta muốn dùng Tiềm Hành Thuật của Mặc gia bỏ chạy.
Sở Dao trông thấy không gian hình như lóe lên một cái, Tiểu Trịnh đột nhiên biến mất, chỉ còn một chiếc áo khoác rơi xuống từ chỗ cô ta vừa đứng.
Nhưng đúng lúc này, Lý Dục Thần đột nhiên đưa tay tóm lấy không khí trước mặt.
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiểu Trịnh bị lôi ra từ trong hư không, cổ tay bị Lý Dục Thần tóm chặt.
Chiếc áo khoác kia còn chưa kịp rơi xuống đất, lúc này trên người Tiểu Trịnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nửa xuyên thấu, bao vây lấy dáng người đầy đặn của cô ta.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng kéo một cái, Tiểu Trịnh lảo đảo nghiêng về phía trước. Cô ta bỗng nhiên nhếch miệng mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày nhiều chút vẻ quyến rũ, nhào vào trong ngực Lý Dục Thần.
Anh dời bước sang bên cạnh, tay khẽ vỗ, ném Tiểu Trịnh vào trên ghế sô pha. Lúc này trên tay anh nhiều thêm một chiếc nhẫn, đỉnh chiếc nhẫn là một cái gai dài.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay, thở dài: "Đồ vật của Mặc gia quả nhiên làm được thật tinh xảo".
Tiểu Trịnh tựa vào ghế sô pha, biết phản kháng không có tác dụng, nhìn hằm hằm Lý Dục Thần.
"Anh đã trúng độc Thất Tuyệt Tán Cát Môn, làm thế nào mà anh lại không có chuyện gì?"
Lý Dục Thần cười nói: "Nếu chút độc này có thể hạ độc được tôi, tôi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần".
"Anh đã biết trước là tôi?"
"Chỉ đoán được thôi. Lần trước tôi gặp cô, tôi đã biết cô song tu võ đạo, cảnh giới còn không thấp. Nhưng giữa thế gian, những người chọn ẩn náu tại nơi thành thị không phải số ít. Cô không chủ động tấn công, tôi cũng không thể khẳng định cô chính là thích khách".
"Hừ, đã bị anh phát hiện, giết tôi đi", trong mắt Tiểu Trịnh hiện lên vẻ quyết tuyệt, có vẻ không quá xem trọng sống chết.
"Muốn giết cô thì lần trước cô giả mạo Chu Thiệu Nghĩa đã bị tôi giết rồi", Lý Dục Thần nói.
Tiểu Trịnh dường như khá bất ngờ: "Anh cố ý thả tôi đi? Vì sao chứ?"
"Tôi và Mặc gia có duyên. Sư phụ tôi từng nói, nếu gặp phải người Mặc gia, cần phải quan tâm một chút. Nhưng chuyện có thể xảy ra lần một lần hai, lại không thể liên tục đến lần thứ tư. Hai lần trước cô giết tôi, tôi đều thả cô, đây là lần thứ ba".
"Anh muốn thế nào?"
"Tôi biết quy củ của nghề này của cô, cũng biết khí tiết của đệ tử Mặc gia. Nếu hiện tại tôi hỏi cô, cô nhất định sẽ không nói cho tôi ai sai khiến cô đến giết tôi".
"Hừ, biết là tốt".
"Cho nên, tôi định sẽ thả cô thêm một lần nữa".
"Anh nói cái gì?", Tiểu Trịnh không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lặp lại: "Tôi thả cô đi. Cô có hai lựa chọn, một là rời xa thủ đô, sau này không thể xuất hiện trước mặt tôi nữa, chuyện lúc trước tôi xem như chưa từng xảy ra. Thứ hai, tiếp tục tới ám sát tôi. Có điều cô chỉ có một cơ hội cuối cùng, tốt nhất hãy chuẩn bị đầy đủ chút".
"Nếu cô chọn hai, tôi muốn đánh cược với cô. Trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không giết được tôi thì phải nghe theo tôi. Từ nay về sau, tôi bảo cô làm gì, cô đi làm cái đó. Đương nhiên, nếu cô không dám thì cứ chọn một đi".
Tiểu Trịnh tựa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, áo sơ mi trắng bao vây lấy lồng ngực đầy đặn đang kịch liệt phập phồng.
Hồi lâu sau, cô ta hạ quyết tâm, đứng lên nói.
"Được, trong vòng ba ngày, tôi vẫn không giết được anh, tôi chính là người của anh, bảo tôi làm cái gì cũng được".
Chương 939: Bánh ngọt uyên ương
Tiểu Trịnh nhặt áo khoác rơi dưới đất lên, mặc vào người. Lúc đi tới cửa, cô ta đột nhiên quay đầu, khom người bái thật sâu với Sở Dao.
"Chủ tịch Sở, thay tôi nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Đới".
Dứt lời, cô ta quay người rời đi.
Sở Dao ngạc nhiên, không biết có nên gọi cô ta lại không.
Chuyện của Đới Đình có vẻ như liên quan tới Tiểu Trịnh, nhưng nếu thật sự muốn trách, dường như lại không trách được Tiểu Trịnh, chỉ có thể trách Ngô Đại Minh và Sở Triết.
Tại sao bọn họ muốn hại Đới Đình? Còn không phải bởi vì Đới Đình là bạn thân của cô, cho nên, kết quả là, có vẻ như trách nhiệm của chính Sở Dao lớn hơn một chút.
Sở Dao rất muốn trả thù cho Đới Đình, nhưng Ngô Đại Minh chết rồi, chỉ còn lại có Sở Triết, chẳng lẽ Đới Đình muốn cô ấy tìm anh trai tính sổ?
Cho dù mách lẻo cho bố, lại có thể làm được gì anh ta chứ?
"Trả lại đồ cho cô".
Đầu ngón tay Lý Dục Thần khẽ búng, bắn ra hai vật lóe ánh sáng lạnh.
Tiểu Trịnh quay người lại, dùng tay đón lấy xem xét. Ngoài chiếc nhẫn vừa rồi còn có một chiếc bút máy, cô ta từng sử dụng nó khi giả mạo thành Chu Thiệu Nghĩa đi ám sát Lý Dục Thần.
"Này, có thể nói cho tôi tên thật của cô không?", Lý Dục Thần hỏi.
"Ba ngày sau, nếu anh không chết, tự nhiên sẽ biết", Tiểu Trịnh nói xong liền quay người biến mất ở ngoài cửa.
...
Trên đường trở về, Lâm Mộng Đình có vẻ hơi rầu rĩ không vui, về đến căn nhà của họ Lý cô vẫn không nói lời nào.
Lý Dục Thần như thể không hề nhận ra tâm trạng của cô, anh lim dim mắt, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì hay đang nghỉ ngơi rèn luyện.
Hầu Thất Quý muốn nói gì đó, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ rặn ra một câu: "Tôi đi xem công trình bên cạnh làm thế nào".
Chạy trốn ra khỏi đó.
Ở bên ngoài nhìn thấy Lý A Tứ, Hầu Thất Quý hỏi: "Tiểu Ngũ đâu?"
Lý A Tứ đáp: "Không biết".
"Đi tìm xem".
"Để làm gì?"
Hầu Thất Quý ngó nghiêng hai bên, hạ giọng nói: "Tâm trạng của phu nhân không tốt, để cô ta vào bếp làm chút món ngon, dỗ dành phu nhân".
"Vì sao tâm trạng phu nhân không tốt?", Lý A Tứ hỏi.
"Haha, có liên quan đến cậu không?", Hầu Thất Quý gõ trán Lý A Tứ: "Đừng lắm miệng!"
Lý A Tứ mờ mịt đi tìm Ngũ Ngọc Xuân kể chuyện, phàn nàn mình bị Hầu quản gia gõ đầu.
Ngũ Ngọc Xuân cười nói: "Phu nhân và giận dỗi với cậu chủ đấy".
"Vì sao lại giận dỗi?", Lý A Tứ ngốc nghếch hỏi.
Ngũ Ngọc Xuân cười dùng ngón tay dí vào trán anh ta: "Xem cậu ngu ngốc kìa, khó trách quản gia gõ đầu cậu, không đánh cậu là xem như không tệ rồi".
Cô ta nói xong liền đi.
Lý A Tứ phát hiện, kỳ thật lực Hầu quản gia gõ đầu anh ta không lớn hơn Ngũ Ngọc Xuân dí ngón tay được bao nhiêu, nhưng vì sao anh ta cảm thấy Hầu quản gia gõ đầu vừa đau vừa đáng ghét, mà Ngũ Ngọc Xuân dí trán thì lại dịu dàng và thoải mái như vậy?
Anh ta sờ trán, mang một đầu đầy dấu chấm hỏi, đi trông cửa.
Ngũ Ngọc Xuân đến sau bếp bưng đồ ngọt đến phòng Lâm Mộng Đình.
"Phu nhân, đây là đồ ngọt sư phụ Vinh làm, nói là sản phẩm mới, cô nếm thử đi".
Ngũ Ngọc Xuân đặt hộp đồ ngọt lên bàn, dùng đĩa nhỏ đựng một miếng cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình không có gì muốn ăn, nhưng cô không muốn mang sự không thoải mái của mình đến cho người khác. Cô nói tiếng cảm ơn, nhận lấy chuẩn bị nếm thử.
"Cô chờ chút đã".
Ngũ Ngọc Xuân đột nhiên lại cầm đĩa về.
Lâm Mộng Đình sững sờ nhìn cô ta, không biết cô ta muốn làm gì.
"Sư phụ Vinh nói, đồ ngọt này tên là bánh ngọt uyên ương đồng tâm, nhất định phải hai người cùng ăn mới có thể nếm được mùi vị trong đó".
Ngũ Ngọc Xuân đặt đĩa lên bàn: "Cậu Lý, ngài cũng nếm thử đi".
Lâm Mộng Đình nói: "Cô lại lấy cho anh ấy một miếng nữa là được mà?"
"Khó mà làm được!", Ngũ Ngọc Xuân đáp: "Sư phụ Vinh nói, một miếng bánh ngọt đồng tâm này là một miếng, không thể chia hai phần, cho nên hai người phải đồng thời ăn với nhau mới được, như vậy mới có thể ăn được nhân uyên ương trung gian bánh ngọt, một người thì nhân sẽ nát".
"Nào có bánh ngọt như vậy, cô nói bậy đúng không?", Lâm Mộng Đình hỏi.
Ngũ Ngọc Xuân nói: "Tôi nào dám nói bậy tay nghề của sư phụ Vinh chứ! Sư phụ Vinh bảo, cách làm bánh ngọt đồng tâm uyên ương này ông ấy đã nghiên cứu nhiều năm mới thành công, ban đầu ông ta không nỡ lấy ra, bảo là muốn giữ lại ăn cùng chị Mai, kết quả..."
"Kết quả như thế nào?"
"Kết quả hôm thí nghiệm, bánh bị ông chủ Vương ăn vụng. Ông chủ Vương cũng nói đây là món ngọt ngon nhất ông ta từng ăn".
"Vậy chẳng phải là ông chủ Vương ăn một mình sao, sao lại nói phải hai người cùng ăn?"
"Lúc ông chủ Vương ăn vụng bị sư phụ Vinh phát hiện, nên sư phụ Vinh đoạt lại một nửa".
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình giãn ra, bật cười nói: "Cô bịa đúng không?"
"Tôi nào có bịa câu nào", Ngũ Ngọc Xuân cười, kéo Lý Dục Thần qua: "Cậu chủ, phu nhân, hai người nếm thử đi!"
Lý Dục Thần cười haha đáp: "Được, nếm thử, không nếm thì có lỗi với tay nghề của sư phụ Vinh quá".
Nói xong anh cầm đĩa lên.
Ngũ Ngọc Xuân vội vàng đẩy Lâm Mộng Đình qua, nói: "Cậu chủ cậu chủ, ngài chậm một chút, phải ăn chung với phu nhân, một người một miếng, không thể để cho nhân bánh bên trong chảy ra".
Lý Dục Thần kẹp lên bánh ngọt uyên ương, cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình nhìn thoáng qua anh, trong đôi mắt mang theo mấy phần u oán và si tình, cô nhận lấy, cũng cắn một miếng.
Bánh ngọt uyên ương này vào miệng liền tan, mềm mại thơm ngọt, vị ngọt thơm lưu giữ trong miệng, đích thật là đồ ngọt cao cấp.
Nhưng Lâm Mộng Đình xuất thân danh môn, nào có đồ tốt nào chưa từng ăn qua. Cô cảm thấy nó không được như Ngũ Ngọc Xuân khoác lác, với tay nghề sư phụ Vinh, làm ra cũng không có gì lạ.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô cùng ăn một miếng bánh ngọt với Lý Dục Thần, cảm giác rất kỳ diệu.
Hai người mỗi người cắn một miếng, dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Ngũ Ngọc Xuân thúc giục: "Hai người ăn tiếp đi, đừng lãng phí".
Chương 940: Em ghen à?
Dưới sự thúc giục của Ngũ Ngọc Xuân, hai người anh một miếng em một miếng, cắn miếng bánh ngọt uyên ương nho nhỏ chỉ còn lại nhân. Nhân bánh là một viên hạt châu tròn trịa, không biết làm từ cái gì, chắc mẩy như trân châu, trắng nõn như đậu phụ, dẻo dẻo đàn hồi, như thể một giọt nước được một lớp màng bao phủ, thoạt nhìn thổi một cái là phá tan.
Lâm Mộng Đình dùng thìa múc nhân bánh ngọt lên, nhìn hỏi: "Cái này ăn thế nào?"
Ngũ Ngọc Xuân nhắc nhở: "Phải chia ra ăn, không thể một người ăn mảnh. Sư phụ Vinh bảo, nơi này là tuyệt vị nhân gian, thần tiên cũng không ăn được".
"Tôi nếm thử xem", Lý Dục Thần nắm lấy tay Lâm Mộng Đình, đặt thìa đến gần miệng, nhẹ nhàng hút nhân bánh ngọt, để lộ ra nửa viên giữa răng, chờ Lâm Mộng Đình đến ăn.
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình đỏ lên, nhất thời không biết làm sao.
Ngũ Ngọc Xuân che miệng cười, quay người đi ra, trở tay đóng cửa lại.
Lâm Mộng Đình nhắm mắt lại, dán sát vào anh, khẽ hé môi đỏ. Đôi môi ngậm lấy nhân bánh, tách một tiếng, nhân bánh ngọt vỡ tan, phun ra chất lỏng vô cùng ngọt ngào. Trái tim cô mềm mại, người cũng nhẹ đi, như thể cưỡi thuyền nhỏ, dập dờn giữ một mảnh ấm áp ẩm ướt...
...
Ngũ Ngọc Xuân trở lại sau bếp.
Sư phụ Vinh hỏi cô ta: "Thế nào rồi?"
Ngũ Ngọc Xuân dựng ngón tay cái: "Không sao rồi".
Sư phụ Vinh tán thưởng: "Thật không hổ là Tiểu Ngũ cô, bằng không đám đàn ông chúng tôi không biết dỗ phu nhân vui vẻ".
Ngũ Ngọc Xuân hỏi: "Còn không phải là tay nghề sư phụ Vinh tốt, làm bánh ngọt ăn ngon".
"Đúng vậy!", sư phụ Vinh rất đắc ý, lại cầm một hộp nhỏ đưa cho Ngũ Ngọc Xuân: "Cầm đi cho A Tứ nếm thử".
Ngũ Ngọc Xuân đỏ mặt, cúi đầu nhận lấy hộp bánh ngọt, nhỏ giọng nói "Cảm ơn". Ra khỏi phòng bếp, cô ta bỗng nhiên lại thò khuôn mặt nhỏ nhắn từ ngoài cửa vào, thè lưỡi hỏi.
"Sư phụ Vinh, tôi muốn biết, ông với ông chủ Vương ăn hết miếng bánh ngọt kia thế nào vậy?"
"Cái con nhỏ ngỗ nghịch này!"
Sư phụ Vinh cầm lấy cái muôi muốn đuổi theo, Ngũ Ngọc Xuân sớm đã xách bánh ngọt chạy như bay.
Lâm Mộng Đình dựa vào khuỷu tay rộng rãi của Lý Dục Thần, nhẹ nhàng vuốt ve làn da không tỳ vết, nhẵn nhụi như ngọc sau lôi kiếp của anh.
"Dục Thần, tại sao anh lại muốn cho cô ta thêm một cơ hội giết anh?"
"Hả? Em nhắc đến Tiểu Trịnh kia à?"
"Đúng vậy, không phải là bởi vì anh với Mặc gia có duyên đúng không? Cô ta ám sát anh ba lần, lý do này không đầy đủ, không giống phong cách nhất quán trước giờ của anh".
"Nếu là lúc trước, cô ta đóng giả Chu Thiệu Nghĩa đến giết anh, anh sẽ giết cô ta".
Lý Dục Thần nhìn lên trần nhà, thở dài.
"Hiện tại, cuối cùng anh cũng hiểu, sư phụ nói hồng trần là có ý nghĩa như thế nào. Vốn anh bước vào hồng trần để chặt đứt hồng trần, để cầu đột phá. Kết quả, từ khi bước vào hồng trần tới giờ, anh càng ngày càng nhiều việc, người bên cạnh càng ngày càng nhiều, ràng buộc của anh cũng càng ngày càng nhiều".
"Cô ta là truyền nhân của Mặc gia. Anh từng đọc qua "Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký", xem như là có duyên với Mặc gia, đây là lý do thứ nhất".
"Anh với Mặc gia không thù không oán. Cô ta đến ám sát anh chắc chắn có nguyên nhân, anh nhất định phải làm rõ chuyện này, đây là lý do thứ hai".
"Mấy lần ám sát, cô ta đều nhằm vào anh, không thương tổn đến người vô tội, dù là Chu Thiệu Nghĩa, cô ta cũng để lại cho ông ta một con đường sống, chứng tỏ cô ta không phải là kẻ ác, đây là thứ ba".
"Truyền thừa của Mặc gia bí ẩn, truyền nhân cực kỳ ít. Cô ta giết anh chỉ là nhiệm vụ của một thích khách, nếu anh giết cô ta, từ nay về sau sẽ kết thù với Mặc gia. Anh đương nhiên không sợ, Thiên Đô càng không sợ, nhưng hiện tại anh có em, có anh Mã Sơn, có Đinh Hương, có chú Lang, có Hầu quản gia, có nhiều người như vậy. Tần môn anh có thể lật tay liền diệt, Tông Sư anh có thể nhấc tay giết chết, nhưng anh không thể giết tất cả đệ tử Mặc gia trong thiên hạ. Với thủ đoạn ám sát của Mặc gia, một khi phát triển thành báo thù, anh không thể đảm bảo an toàn của mọi người. Đây là lý do thứ tư, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất".
"Anh cho cô ta cơ hội, như vậy, cuối cùng bất luận xảy ra cái gì, sư môn của cô ta cũng không có lý do tới gây chuyện với người bên cạnh anh".
"Hóa ra là như vậy, thế... Anh thật sự định thu cô ta làm... Làm người của anh?"
Lý Dục Thần hơi sững sờ, như ở trong mộng mới tỉnh, cười hỏi: "Hóa ra hôm qua em không vui vẻ là bởi vì cái này, ghen?"
"Còn lâu mới phải!", Lâm Mộng Đình không muốn thừa nhận: "Em chỉ là lo lắng cho anh".
"Đồ ngốc ạ!", Lý Dục Thần nhẹ nhàng vuốt mũi cô: "Nếu cô ta có thể giết chết anh, anh sớm đã chết không biết bao nhiêu lần".
"Nhưng lần này không giống thế. Lần này cô ta nhất định sẽ dùng hết sức ứng phó, dùng ra tất cả mánh khóe. Anh đã nói Mặc gia rất thần bí, cũng có rất nhiều mánh khóe lợi hại, ví dụ như thuật cơ quan".
"Vậy cũng phải xem là ai dùng, bất kể là thuật cơ quan hay là pháp bảo ám khí, đều cần thực lực chống đỡ. Trước thực lực tuyệt đối, đây đều là múa rìu qua mắt thợ. Bất luận cô ta dùng thủ đoạn gì, cũng không thể tổn thương đến anh".
"Nếu dùng mỹ nhân kế thì sao?"
"Hả?", Lý Dục Thần sững sờ, tiếp đó bật cười, ôm lấy vai Lâm Mộng Đình: "Trừ phi cô ta biến thành dáng vẻ của em".
Lâm Mộng Đình giận dỗi, dùng sức véo anh một cái, trên mặt ra vẻ không vui, trong lòng lại nhộn nhạo.
"Chẳng phải lần trước anh nói là không biết sao?"
"Cái gì không biết?"
"Hừ..."
"Không biết thì có thể học mà!"
"Học thế nào?"
"Ấy... À thì là mà..."
Lý Dục Thần sờ đầu, đang ngẫm nghĩ nên giải thích thế nào, điện thoại di động reo lên.
Điện thoại do Sở Dao gọi tới.
"Anh trai tôi chết rồi. Bố tôi rất có thể sẽ giận chó đánh mèo lên đầu cậu, cậu...", đầu kia điện thoại, Sở Dao do dự, thở dài nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức làm cả công việc của bố tôi".
Lý Dục Thần biết, Sở Dao không phải đang lo lắng cho sự an nguy của anh, mà lo lắng cho nhà họ Sở.
Anh đặt điện thoại xuống, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Chuyện này thoạt nhìn không liên quan gì đến anh, nhưng lại có vẻ như có liên hệ.
Cục diện Thủ đô vừa mới mở ra chợt gặp phải biến cố.
"Ai gọi thế?", Lâm Mộng Đình hỏi.
"Sở Dao".
"Sở Dao? Chuyện gì thế?"
"Sở Triết chết rồi".
"Hả?", Lâm Mộng Đình khiếp sợ: "Là... Tiểu Trịnh làm?"
...
Thi thể Sở Triết đặt trong phòng riêng tại nhà tang lễ, người làm công việc khâm liệm vừa mới giúp anh ta sửa sang lại dung nhan.