-
Chương 75-76
Chương 75: Không mưu trí, không can đảm
“Họ có ức hiếp hai người không?”
“Ăn hiếp thì không có, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng một chút thôi”, Lý Dục Thần trả lời.
Cảnh sát nhìn anh, hỏi: “Lúc nãy ai báo cảnh sát thế?”
“Là tôi”, ông chủ quán nướng nơm nớp lo sợ đi ra.
“Tại sao ông lại báo cảnh sát?”
“Cũng không có gì, chẳng qua vào giờ này mọi ngày đều đã dọn quán, nay bỗng nhiên có nhiều người đến nên tôi hơi sợ”.
Cảnh sát gật đầu.
Lúc này, điện thoại của một trong hai cảnh sát đổ chuông.
Cảnh sát nghe máy, vâng dạ vài tiếng rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiếu Hằng mấy lần, trong mắt có vẻ chán ghét và bất đắc dĩ vụt qua.
Sau khi cúp máy, cảnh sát dặn ông chủ: “Ông lo buôn bán đi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cảnh sát. Được rồi, ký tên vào đây”.
Ông chủ ký tên vào biên bản báo cảnh sát mà cảnh sát đưa qua.
Cảnh sát gọi đồng nghiệp của mình, hai người cùng nhau đi về phía xe cảnh sát.
Lâm Thiếu Hằng lạnh lùng đứng một bên nhìn, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Bỗng nhiên, Lý Dục Thần lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, các anh chưa kiểm tra thẻ căn cước của người này kia mà?”
Cảnh sát quay đầu lại, thấy Lý Dục Thần chỉ một tay vào Lâm Thiếu Hằng, tay còn lại đang cầm điện thoại quay video.
Lâm Thiếu Hằng chợt biến sắc, giận dữ nói: “Lý Dục Thần, mày muốn gây sự đấy hả!”
Lý Dục Thần tỏ vẻ vô tội: “Tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, tích cực hợp tác làm việc với cảnh sát thôi mà, sao có thể nói là tôi gây sự chứ?”
Cảnh sát đã biết thân phận của Lâm Thiếu Hằng, cấp trên đã gọi điện dặn dò, ban đầu họ định nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng Lý Dục Thần đã nói như thế, họ không thể mặc kệ được.
“Thẻ căn cước”, cảnh sát bước tới trước mặt Lâm Thiếu Hằng rồi chìa tay ra.
“Không đem theo”, Lâm Thiếu Hằng thở phì phò đáp.
“Vậy chúng tôi chỉ có thể mời cậu theo chúng tôi quay về cục khai báo”, cảnh sát nói.
Lâm Thiếu Hằng nổi giận: “Các anh biết rõ tôi là ai, có muốn tôi gọi điện cho cục trưởng Diệp tiếp nữa không hả?”
Cảnh sát kiên quyết: “Cậu Lâm, tôi biết tên tuổi của anh, nhưng bây giờ chúng tôi đang chấp hành pháp luật, vui lòng hợp tác cho”.
“Mẹ nó!”, Lâm Thiếu Hằng mắng một câu, thở phì phò đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe lấy thẻ căn cước trong ví ra.
Cảnh sát ghi chép cho anh ta, sau đó mới lái xe đi.
Lý Dục Thần vẫn còn đang cầm điện thoại quay video.
Lâm Mộng Đình nhìn mà rất muốn cười, bèn hỏi: “Anh quay cái này làm gì vậy?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tại vui mà, cô mua điện thoại thông minh cho tôi, tôi chưa dùng tới chức năng quay phim lần nào cả”.
Lúc này Lâm Thiếu Hằng lại gần.
Anh ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, đập bàn một cái thật mạnh: “Thằng họ Lý, hôm nay mày chết chắc rồi”.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Thế hả, có phải cậu Lâm quên mất vừa rồi đồng chí cảnh sát đã ghi chép thẻ căn cước của anh, tối nay tôi và Mộng Đình mà xảy ra chuyện gì, anh cũng phải chịu trách nhiệm đấy”.
Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.
Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.
Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.
Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.
Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.
“Chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.
Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.
Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.
Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.
Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.
Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.
Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.
“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.
“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”
Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.
Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.
Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.
Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”
Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.
Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”
Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.
Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.
“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”
Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.
Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.
Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.
“Này thì báo cảnh sát!”
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
“Ngon thì báo cảnh sát tiếp đi nào! Bố mày ở đây chờ luôn”.
“Không dám! Tôi không dám nữa!”, ông chủ van xin.
Nhưng Lâm Thiếu Hằng lại không chịu bỏ qua cho họ, anh ta giơ chân lên: “Chui qua háng tao, tao sẽ bỏ qua cho bọn mày”.
Ban đầu ông chủ không chịu, đàn em của Lâm Thiếu Hằng đi tới đạp ông ấy một phát, sau đó đè ông ấy ra đất đánh đập.
Lâm Thiếu Hằng chỉ vào bà chủ: “Chồng bà không chịu chui, bà thay đi”.
Bà chủ liều mạng lắc đầu.
Ông chủ lè nhè nói với gương mặt sưng húp: “Để tôi, để tôi”.
Sau đó ông ấy nằm xuống bò trên mặt đất, chui qua háng của Lâm Thiếu Hằng.
Chương 76: Trút giận lên đầu người khác
Lâm Thiếu Hằng cười ha hả cứ như xả được cơn bực tức phải chịu từ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ban nãy.
Hôm nay anh ta vốn định xử Lý Dục Thần.
Đứa con rể nhà họ Lâm xuất hiện giữa chừng này đã đe doạ đến địa vị và việc kế thừa gia nghiệp tương lai của anh ta ở nhà họ Lâm.
Thân phận con rể của Lâm Thu Thanh cũng không quá quan trọng, điều quan trọng là chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Điều này đã nâng địa vị của gia đình Lâm Thu Thanh lên rất nhiều.
Sau khi biết tin Lý Dục Thần có hẹn với Lâm Mộng Đình, anh ta lập tức dẫn kéo người tới.
Ban đầu anh ta định gọi anh Thái, mấy chuyện này anh Thái có kinh nghiệm giải quyết hơn.
Nhưng trường đấu chó của anh Thái xảy ra chuyện, không điều người đi được.
Nghe nói anh Thái chặt tay của Chu Lợi Quân, Lâm Thiếu Hằng hơi lo lắng, không biết có nên rũ sạch quan hệ hay không.
Dẫu sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ một phương ở Vụ Châu, đã thế còn có rất nhiều thế lực ở tỉnh Nam Giang.
Mặc dù nhà họ Lâm không sợ gã ta, nhưng đắc tội một người như vậy sẽ có ảnh hưởng đến địa vị của anh ta và bố ở nhà họ Lâm.
Vậy nên anh ta đã vội vàng triệu tập những người khác, những người này không giống dân xã hội đen chính gốc như anh Thái, cùng lắm chỉ bằng một nửa bọn lưu manh côn đồ thôi.
Điều mà Lâm Thiếu Hằng không ngờ đó là, anh ta còn chưa ra tay thì cảnh sát đã tới.
Quan trọng là bị Lý Dục Thần phá đám, cảnh sát ghi chép số căn cước của anh ta.
Như Lý Dục Thần đã nói, nếu tối nay anh và Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện gì, anh ta đều phải chịu trách nhiệm.
Anh ta không sợ cảnh sát, nhưng anh ta sợ người lớn trong nhà điều tra, đặc biệt là ông cụ Lâm.
Bởi vậy Lâm Thiếu Hằng không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên đầu người đã báo cảnh sát.
Anh ta không thể ngang nhiên động vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, nhưng muốn xử một người bán quán, anh ta không sợ gì hết.
Đừng nói là dạy cho một bài học, dù có đánh chết, anh ta cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Sau khi chủ quán chui qua háng anh ta, Lâm Thiếu Hằng mới xả được một nửa cơn giận.
Một tên đàn em đột nhiên chỉ vào bà chủ: “Cậu Lâm, mụ đàn bà này trông cũng được đấy ạ”.
Lúc này Lâm Thiếu Hằng mới chú ý tới bà chủ quán, tuy đã có tuổi nhưng bà ấy vẫn còn xuân sắc, trông khá xinh đẹp.
Nhưng anh ta không có hứng thú với đàn bà tuổi này: “Mấy đứa mày muốn chơi thì cứ chơi đi”.
Đám đàn em mừng rỡ: “Vậy cậu Lâm, bọn em không khách sáo nữa nhé”.
Dứt lời, bọn chúng bắt đầu cùng nhau động tay động chân với bà chủ.
Bà chủ ôm chặt người mình, cầu xin: “Đừng mà, xin các cậu bỏ qua cho tôi đi mà”.
Bà ấy càng như thế, bọn chúng càng thích thú hơn.
Ông chủ đang nằm rạp dưới đất đột nhiên đứng dậy, đi vào trong quán nhặt một con dao phay rồi xông ra, trợn trừng mắt, lòng trắng mắt chằng chịt tia máu, ông ấy quơ dao phay chém lung tung.
“Á! Tao sẽ giết cả đám khốn nạn chúng mày!”
Ông ấy không chém theo một quy luật nào, sức sát thương cũng không mạnh.
Nhưng vẫn hù doạ được đám côn đồ này, khiến chúng phải lùi lại.
Ông chủ quơ dao lung tung, suýt chút nữa làm Lâm Thiếu Hằng bị thương.
Anh ta hoảng sợ, nổi giận quát: “Mẹ nó, lũ vô tích sự này, chỉ có một người mà chúng mày cũng không đối phó được hả?”
Trước giờ đều có Thái Vĩ Dân xử lý mấy chuyện như đánh nhau, giải quyết người khác giúp Lâm Thiếu Hằng.
Lần nào Thái Vĩ Dân cũng làm việc đó vô cùng nhanh gọn lẹ.
Do đó Lâm Thiếu Hằng nghĩ rằng loại chuyện này rất đơn giản.
Hôm nay đi cùng anh ta có hai cậu ấm nhà giàu thường chơi với anh ta, còn có mấy tên hay bám theo nhóm bọn họ nịnh bợ.
Ngày thường ai cũng ra oai khoác lác mình đã từng bán mai thuý, chém người gì đó.
Nhưng khi ra ngoài thực chiến họ chỉ biết đập ghế, vừa gặp một người cầm dao là chạy nhanh vô cùng.
Nghe thấy Lâm Thiếu Hằng bực bội quát tháo, họ mới thôi lùi lại, bắt đầu nhấc bàn nhấc ghế lên chắn dao của ông chủ quán nướng.
Dẫu sao người đông thế mạnh, chẳng mấy chốc ông chủ đã bị họ đánh ngã xuống đất.
Lâm Thiếu Hằng đi qua giẫm lên người ông chủ, nhặt một cái chân ghế gãy lên, nhắm vào đầu ông ấy rồi đập mạnh xuống.
Nhưng cây gậy của anh ta bỗng khựng lại giữa không trung, nó đã bị người khác giữ lại.
Lâm Thiếu Hằng cố gắng rút ra mấy lần nhưng cây gậy đều bất động, vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Dục Thần.
Và cả Lâm Mộng Đình, cô đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trong đôi mắt cô tràn đầy kinh hãi và chán ghét.
Không biết vì sao Lâm Thiếu Hằng lại thấy hơi sờ sợ trong lòng, nhất là ánh mắt của Lý Dục Thần.
Sát khí ấy khiến cho không khí ở xung quanh như thể đóng băng.
Anh ta vô thức thả cây gậy đang cầm trong tay ra, lùi về sau hai bước.
“Chúng mày quay lại làm gì?”
“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng thật đấy!”
Lâm Mộng Đình đi qua đỡ bà chủ còn đang run lẩy bẩy trốn trong góc dậy.
Còn Lý Dục Thần thì đỡ ông chủ dậy.
Sau khi kiểm tra, ông chủ bị thương khá nặng, ông ấy bị gãy hai xương sườn, cơ quan nội tạng cũng có dấu hiệu xuất huyết.
Anh cứ tưởng mục tiêu của Lâm Thiếu Hằng là mình và Lâm Mộng Đình, sau khi họ đi, chắc Lâm Thiếu Hằng cũng sẽ đi, hoặc là sai người bám theo họ, sau đó tìm cơ hội khác để ra tay.
Nhưng anh không ngờ thằng ngu này không dám động vào họ, lại đi trút giận lên đầu ông bà chủ quán nướng, hơn nữa còn nặng tay như thế.
Lý Dục Thần vô cùng tức giận.
Ông chủ quán này là một người tốt bụng, lúc nãy còn cố tình nhắc nhở Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình rằng mấy người xung quanh có thể sẽ gây bất lợi cho họ.
Đến khi Lâm Thiếu Hằng xuất hiện, ông ấy còn chủ động báo cảnh sát.
Có thể nói là ông ấy có ơn với họ.
Nếu như họ chỉ là những người bình thường, hành vi của ông chủ đã có thể cứu mạng họ.
“Họ có ức hiếp hai người không?”
“Ăn hiếp thì không có, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng một chút thôi”, Lý Dục Thần trả lời.
Cảnh sát nhìn anh, hỏi: “Lúc nãy ai báo cảnh sát thế?”
“Là tôi”, ông chủ quán nướng nơm nớp lo sợ đi ra.
“Tại sao ông lại báo cảnh sát?”
“Cũng không có gì, chẳng qua vào giờ này mọi ngày đều đã dọn quán, nay bỗng nhiên có nhiều người đến nên tôi hơi sợ”.
Cảnh sát gật đầu.
Lúc này, điện thoại của một trong hai cảnh sát đổ chuông.
Cảnh sát nghe máy, vâng dạ vài tiếng rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiếu Hằng mấy lần, trong mắt có vẻ chán ghét và bất đắc dĩ vụt qua.
Sau khi cúp máy, cảnh sát dặn ông chủ: “Ông lo buôn bán đi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cảnh sát. Được rồi, ký tên vào đây”.
Ông chủ ký tên vào biên bản báo cảnh sát mà cảnh sát đưa qua.
Cảnh sát gọi đồng nghiệp của mình, hai người cùng nhau đi về phía xe cảnh sát.
Lâm Thiếu Hằng lạnh lùng đứng một bên nhìn, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Bỗng nhiên, Lý Dục Thần lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, các anh chưa kiểm tra thẻ căn cước của người này kia mà?”
Cảnh sát quay đầu lại, thấy Lý Dục Thần chỉ một tay vào Lâm Thiếu Hằng, tay còn lại đang cầm điện thoại quay video.
Lâm Thiếu Hằng chợt biến sắc, giận dữ nói: “Lý Dục Thần, mày muốn gây sự đấy hả!”
Lý Dục Thần tỏ vẻ vô tội: “Tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, tích cực hợp tác làm việc với cảnh sát thôi mà, sao có thể nói là tôi gây sự chứ?”
Cảnh sát đã biết thân phận của Lâm Thiếu Hằng, cấp trên đã gọi điện dặn dò, ban đầu họ định nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng Lý Dục Thần đã nói như thế, họ không thể mặc kệ được.
“Thẻ căn cước”, cảnh sát bước tới trước mặt Lâm Thiếu Hằng rồi chìa tay ra.
“Không đem theo”, Lâm Thiếu Hằng thở phì phò đáp.
“Vậy chúng tôi chỉ có thể mời cậu theo chúng tôi quay về cục khai báo”, cảnh sát nói.
Lâm Thiếu Hằng nổi giận: “Các anh biết rõ tôi là ai, có muốn tôi gọi điện cho cục trưởng Diệp tiếp nữa không hả?”
Cảnh sát kiên quyết: “Cậu Lâm, tôi biết tên tuổi của anh, nhưng bây giờ chúng tôi đang chấp hành pháp luật, vui lòng hợp tác cho”.
“Mẹ nó!”, Lâm Thiếu Hằng mắng một câu, thở phì phò đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe lấy thẻ căn cước trong ví ra.
Cảnh sát ghi chép cho anh ta, sau đó mới lái xe đi.
Lý Dục Thần vẫn còn đang cầm điện thoại quay video.
Lâm Mộng Đình nhìn mà rất muốn cười, bèn hỏi: “Anh quay cái này làm gì vậy?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tại vui mà, cô mua điện thoại thông minh cho tôi, tôi chưa dùng tới chức năng quay phim lần nào cả”.
Lúc này Lâm Thiếu Hằng lại gần.
Anh ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, đập bàn một cái thật mạnh: “Thằng họ Lý, hôm nay mày chết chắc rồi”.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Thế hả, có phải cậu Lâm quên mất vừa rồi đồng chí cảnh sát đã ghi chép thẻ căn cước của anh, tối nay tôi và Mộng Đình mà xảy ra chuyện gì, anh cũng phải chịu trách nhiệm đấy”.
Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.
Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.
Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.
Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.
Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.
“Chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.
Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.
Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.
Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.
Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.
Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.
Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.
“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.
“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”
Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.
Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.
Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.
Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”
Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.
Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”
Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.
Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.
“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”
Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.
Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.
Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.
“Này thì báo cảnh sát!”
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
“Ngon thì báo cảnh sát tiếp đi nào! Bố mày ở đây chờ luôn”.
“Không dám! Tôi không dám nữa!”, ông chủ van xin.
Nhưng Lâm Thiếu Hằng lại không chịu bỏ qua cho họ, anh ta giơ chân lên: “Chui qua háng tao, tao sẽ bỏ qua cho bọn mày”.
Ban đầu ông chủ không chịu, đàn em của Lâm Thiếu Hằng đi tới đạp ông ấy một phát, sau đó đè ông ấy ra đất đánh đập.
Lâm Thiếu Hằng chỉ vào bà chủ: “Chồng bà không chịu chui, bà thay đi”.
Bà chủ liều mạng lắc đầu.
Ông chủ lè nhè nói với gương mặt sưng húp: “Để tôi, để tôi”.
Sau đó ông ấy nằm xuống bò trên mặt đất, chui qua háng của Lâm Thiếu Hằng.
Chương 76: Trút giận lên đầu người khác
Lâm Thiếu Hằng cười ha hả cứ như xả được cơn bực tức phải chịu từ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ban nãy.
Hôm nay anh ta vốn định xử Lý Dục Thần.
Đứa con rể nhà họ Lâm xuất hiện giữa chừng này đã đe doạ đến địa vị và việc kế thừa gia nghiệp tương lai của anh ta ở nhà họ Lâm.
Thân phận con rể của Lâm Thu Thanh cũng không quá quan trọng, điều quan trọng là chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Điều này đã nâng địa vị của gia đình Lâm Thu Thanh lên rất nhiều.
Sau khi biết tin Lý Dục Thần có hẹn với Lâm Mộng Đình, anh ta lập tức dẫn kéo người tới.
Ban đầu anh ta định gọi anh Thái, mấy chuyện này anh Thái có kinh nghiệm giải quyết hơn.
Nhưng trường đấu chó của anh Thái xảy ra chuyện, không điều người đi được.
Nghe nói anh Thái chặt tay của Chu Lợi Quân, Lâm Thiếu Hằng hơi lo lắng, không biết có nên rũ sạch quan hệ hay không.
Dẫu sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ một phương ở Vụ Châu, đã thế còn có rất nhiều thế lực ở tỉnh Nam Giang.
Mặc dù nhà họ Lâm không sợ gã ta, nhưng đắc tội một người như vậy sẽ có ảnh hưởng đến địa vị của anh ta và bố ở nhà họ Lâm.
Vậy nên anh ta đã vội vàng triệu tập những người khác, những người này không giống dân xã hội đen chính gốc như anh Thái, cùng lắm chỉ bằng một nửa bọn lưu manh côn đồ thôi.
Điều mà Lâm Thiếu Hằng không ngờ đó là, anh ta còn chưa ra tay thì cảnh sát đã tới.
Quan trọng là bị Lý Dục Thần phá đám, cảnh sát ghi chép số căn cước của anh ta.
Như Lý Dục Thần đã nói, nếu tối nay anh và Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện gì, anh ta đều phải chịu trách nhiệm.
Anh ta không sợ cảnh sát, nhưng anh ta sợ người lớn trong nhà điều tra, đặc biệt là ông cụ Lâm.
Bởi vậy Lâm Thiếu Hằng không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên đầu người đã báo cảnh sát.
Anh ta không thể ngang nhiên động vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, nhưng muốn xử một người bán quán, anh ta không sợ gì hết.
Đừng nói là dạy cho một bài học, dù có đánh chết, anh ta cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Sau khi chủ quán chui qua háng anh ta, Lâm Thiếu Hằng mới xả được một nửa cơn giận.
Một tên đàn em đột nhiên chỉ vào bà chủ: “Cậu Lâm, mụ đàn bà này trông cũng được đấy ạ”.
Lúc này Lâm Thiếu Hằng mới chú ý tới bà chủ quán, tuy đã có tuổi nhưng bà ấy vẫn còn xuân sắc, trông khá xinh đẹp.
Nhưng anh ta không có hứng thú với đàn bà tuổi này: “Mấy đứa mày muốn chơi thì cứ chơi đi”.
Đám đàn em mừng rỡ: “Vậy cậu Lâm, bọn em không khách sáo nữa nhé”.
Dứt lời, bọn chúng bắt đầu cùng nhau động tay động chân với bà chủ.
Bà chủ ôm chặt người mình, cầu xin: “Đừng mà, xin các cậu bỏ qua cho tôi đi mà”.
Bà ấy càng như thế, bọn chúng càng thích thú hơn.
Ông chủ đang nằm rạp dưới đất đột nhiên đứng dậy, đi vào trong quán nhặt một con dao phay rồi xông ra, trợn trừng mắt, lòng trắng mắt chằng chịt tia máu, ông ấy quơ dao phay chém lung tung.
“Á! Tao sẽ giết cả đám khốn nạn chúng mày!”
Ông ấy không chém theo một quy luật nào, sức sát thương cũng không mạnh.
Nhưng vẫn hù doạ được đám côn đồ này, khiến chúng phải lùi lại.
Ông chủ quơ dao lung tung, suýt chút nữa làm Lâm Thiếu Hằng bị thương.
Anh ta hoảng sợ, nổi giận quát: “Mẹ nó, lũ vô tích sự này, chỉ có một người mà chúng mày cũng không đối phó được hả?”
Trước giờ đều có Thái Vĩ Dân xử lý mấy chuyện như đánh nhau, giải quyết người khác giúp Lâm Thiếu Hằng.
Lần nào Thái Vĩ Dân cũng làm việc đó vô cùng nhanh gọn lẹ.
Do đó Lâm Thiếu Hằng nghĩ rằng loại chuyện này rất đơn giản.
Hôm nay đi cùng anh ta có hai cậu ấm nhà giàu thường chơi với anh ta, còn có mấy tên hay bám theo nhóm bọn họ nịnh bợ.
Ngày thường ai cũng ra oai khoác lác mình đã từng bán mai thuý, chém người gì đó.
Nhưng khi ra ngoài thực chiến họ chỉ biết đập ghế, vừa gặp một người cầm dao là chạy nhanh vô cùng.
Nghe thấy Lâm Thiếu Hằng bực bội quát tháo, họ mới thôi lùi lại, bắt đầu nhấc bàn nhấc ghế lên chắn dao của ông chủ quán nướng.
Dẫu sao người đông thế mạnh, chẳng mấy chốc ông chủ đã bị họ đánh ngã xuống đất.
Lâm Thiếu Hằng đi qua giẫm lên người ông chủ, nhặt một cái chân ghế gãy lên, nhắm vào đầu ông ấy rồi đập mạnh xuống.
Nhưng cây gậy của anh ta bỗng khựng lại giữa không trung, nó đã bị người khác giữ lại.
Lâm Thiếu Hằng cố gắng rút ra mấy lần nhưng cây gậy đều bất động, vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Dục Thần.
Và cả Lâm Mộng Đình, cô đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trong đôi mắt cô tràn đầy kinh hãi và chán ghét.
Không biết vì sao Lâm Thiếu Hằng lại thấy hơi sờ sợ trong lòng, nhất là ánh mắt của Lý Dục Thần.
Sát khí ấy khiến cho không khí ở xung quanh như thể đóng băng.
Anh ta vô thức thả cây gậy đang cầm trong tay ra, lùi về sau hai bước.
“Chúng mày quay lại làm gì?”
“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng thật đấy!”
Lâm Mộng Đình đi qua đỡ bà chủ còn đang run lẩy bẩy trốn trong góc dậy.
Còn Lý Dục Thần thì đỡ ông chủ dậy.
Sau khi kiểm tra, ông chủ bị thương khá nặng, ông ấy bị gãy hai xương sườn, cơ quan nội tạng cũng có dấu hiệu xuất huyết.
Anh cứ tưởng mục tiêu của Lâm Thiếu Hằng là mình và Lâm Mộng Đình, sau khi họ đi, chắc Lâm Thiếu Hằng cũng sẽ đi, hoặc là sai người bám theo họ, sau đó tìm cơ hội khác để ra tay.
Nhưng anh không ngờ thằng ngu này không dám động vào họ, lại đi trút giận lên đầu ông bà chủ quán nướng, hơn nữa còn nặng tay như thế.
Lý Dục Thần vô cùng tức giận.
Ông chủ quán này là một người tốt bụng, lúc nãy còn cố tình nhắc nhở Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình rằng mấy người xung quanh có thể sẽ gây bất lợi cho họ.
Đến khi Lâm Thiếu Hằng xuất hiện, ông ấy còn chủ động báo cảnh sát.
Có thể nói là ông ấy có ơn với họ.
Nếu như họ chỉ là những người bình thường, hành vi của ông chủ đã có thể cứu mạng họ.