-
Chương 861-863
Chương 861: Tìm niềm vui trong đau khổ
"Có chuyện như vậy sao?", Hướng Vãn Tình kinh ngạc nói: "Chị nhớ là mấy cái cứ điểm của Thái Dương Thánh Giáo ở thành phố Lạc đều bị quét sạch rồi mà, chị đã tự tay giết chết giáo chủ ở thành phố Lạc và hai tên thiên sứ cấp cao thủ, làm sao bọn chúng có thể quay trở lại nhanh như vậy? Tin tức của em có chính xác không vậy?"
"Tin tức hẳn là chính xác", Lý Dục Thần nói.
Hướng Vãn Tình trầm ngâm một lát rồi nói: "Bên này của chị có chút phiền phức. Chi nhánh của Hồng Môn ở Nam Dương có quan hệ không rõ ràng với Huyền Hàng Môn. Môn chủ của Huyền Hàng Môn tên là Fatima, mấy chục năm trước chị đã từng nghe nói đến người này. Khi đó, bà ta rất nổi tiếng ở khu vực Nam Dương, có rất nhiều tín đồ, được xưng là nữ vu Tùng Lâm. Bây giờ trở nên càng ghê gớm hơn, được mệnh danh là nữ thần Đại Mã, ngay cả chính phủ ở đó cũng nghe theo bà ta. Bây giờ chị phải đi gặp vị Fatima đó, xử lý xong mọi chuyện ở bên này thì chị mới có thể đi Bắc Mỹ".
Lý Dục Thần biết Huyền Hàng Môn không phải một môn phái nhỏ, vì vậy nói: "Em đã từng qua lại với những người của Huyền Hàng Môn ở Tiền Đường. Xét theo thời gian bọn họ vào Hoa Hạ và những việc bọn họ làm, khả năng cao là bọn họ có liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo. Sư tỷ, chị phải cẩn thận".
"Được rồi, chị biết, em cứ yên tâm đi", Hướng Vãn Tình nói: "Chỉ là chị hiện tại không cách nào dành thời gian đi Bắc Mỹ, sư đệ, nếu em không yên tâm thì chính mình đi xem một chút đi, đến bên đấy thì em có thể trực tiếp đi tìm Vạn Thời Quân của Hồng Môn. Người này vô cùng trượng nghĩa, cũng rất có năng lực. Nếu em cũng không đi được thì có thể để Thanh Điểu truyền tin cũng được. Tuy nhiên bây giờ sư phụ có lẽ đang ở trong kiếm trận Vạn Tiên, mọi chuyện trên núi đều do đại sư huynh phụ trách".
Nói thêm vài câu, Lý Dục Thần cúp điện thoại.
Đỉnh Thiên Đô, kiếm trận Vạn Tiên chịu trách nhiệm bảo vệ thế giới này. Năng lượng của ngoại vực đang dao động, sư phụ trấn giữ kiếm trận Vạn Tiên, tình hình chắc chắn đang rất căng thẳng.
Vậy nên quên chuyện truyền tin bằng Thanh Điểu đi.
Hơn nữa, một khi lại Thanh Điểu truyền đi, chuyện này đồng nghĩa với việc nói rằng lần này xuống núi, sư tỷ đã không làm tốt công việc của mình.
Bây giờ đại sư huynh đang nắm quyền, sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc, nếu mình làm như vậy, sẽ không tốt cho Hướng sư tỷ.
Lý Dục Thần quyết định chờ nói chuyện với Vương Sùng Tiên xong lại nói.
Vương Sùng Tiên đã bước vào Tiên Thiên, mặc dù Lý Dục Thần đã giúp ông gánh chịu hai phần ba đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng đây căn bản chính là một phần ông ta không đáng phải nhận, chỉ vì tâm ma quá nặng, mới khiến cho lôi kiếp mạnh hơn.
Ông ta là sư huynh của Kim Tam Mộc, cũng nên đi. Hơn nữa, khi Adam đến cầu cứu, đã đến Bạch Vân Quan, đây căn bản chính là duyên phận của bọn họ, trốn cũng không thoát.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông ta không phải hung thủ trong thảm án của nhà họ Lý năm đó, có thể nói đó là lý do khiến Lý Dục Thần không giết ông ta.
Vương Sùng Tiên đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở Tiểu Bồng Lai, còn cần một chút thời gian nên Lý Dục Thần đi dạo trong Bạch Vân Quan.
Mấy ngày nay đang là kỳ nghỉ dài hạn, du khách năm nay đặc biệt nhiều. Mọi người đi du lịch như phát rồ, mọi danh lam thắng cảnh ở thủ đô đều đông đúc người qua lại, và Bạch Vân Quan đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ở cổng núi và ngoài chính điện, đám đông dày đặc đến mức giống như con muỗi vào lúc xế chiều mùa hè, không thể phân biệt được phương hướng và mục tiêu mà chỉ có thể đi theo dòng người, vo ve va phải nhau, chen chúc.
Lý Dục Thần lắc đầu, không rõ tại sao mọi người lại thích đi du lịch một cách khổ cực như vậy.
Sau khi xem một lúc lâu, anh chợt nhận ra rằng đây là cuộc sống.
Cuộc sống căn bản không có mục đích, chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể chứng minh rằng mình đang sống. Mà sống thì luôn đau khổ, chỉ có tìm niềm vui trong đau khổ thì mới không cảm thấy khổ.
Vào lúc chạng vạng, Bạch Vân Quan đóng cửa và trở nên yên tĩnh.
Lý Dục Thần thấy thời gian sắp đến, lại lần nữa tiến vào Tiểu Bồng Lai.
Lúc này, Vương Sùng Tiên đã thay xong quần áo. Một đạo sĩ nhỏ đang giúp ông ta chải vuốt tóc. Mà Bạch Phương Hưng thì cầm một cái cái kéo, cung cung kính kính, giúp ông ta tỉa râu từng chút một đến độ chiều thích hợp.
Búi tóc được được buộc lên, râu được cắt tỉa, đạo bào mới tinh không thể che giấu được ánh sáng màu vàng quanh thân sau khi mới độ kiếp xong, nhìn qua quả nhiên là tiên phong đạo cốt.
Trông thấy Lý Dục Thần đi vào, Vương Sùng Tiên xua tay: "Các người đi xuống đi".
Bạch Phương Hưng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: "Vâng".
Sau đó dẫn đạo sĩ nhỏ ra ngoài.
Chương 862: Bắt đầu của mọi chuyện
Vương Sùng Tiên đánh giá Lý Dục Thần.
Ông ta xem xét rất kỹ, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, không chịu buông tha chút chi tiết nào.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc, tò mò, hưng phấn, vui mừng, nghi ngờ...
Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài một hơi, nói: "Giống! Thật sự rất giống! Ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ".
Lý Dục Thần không ngờ rằng chuyện này còn có thể chia ra tỉ lệ ba bảy như vậy, hỏi: "Ông biết bọn họ?"
"Quen biết, làm sao có thể không quen biết chứ!", Vương Sùng Tiên nói: "Ông nội của cậu và tôi coi nhau như bạn tri kỷ. Tôi lớn tuổi hơn ông ấy một chút nên ông ấy gọi tôi là anh. Lúc bố của cậu sinh ra đời, tôi còn đi coi quẻ cho anh ta. Đáng tiếc, tu vi của tôi quá nông cạn, tính toán cũng không chuẩn xác chút nào. Bây giờ nhớ lại, thực sự là chê cười!"
"Lúc đó ông tính toán được như thế nào?", Lý Dục Thần tò mò hỏi.
"Lúc đó tôi xem cho anh ta, không có số làm vương hầu, lại có tâm hồn tự do. Sau này anh ta không thể kế thừa nghiệp lớn của nhà họ Lý, nhưng lại là người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bốn bể là nhà. Lúc đó tôi thậm chí còn muốn nhận anh ta làm đồ đệ", Vương Sùng Tiên nói xong, tự giễu cười, thở dài nói: "Không ngờ rằng anh ta còn trẻ đã gặp phải kiếp nạn như vậy, thân chết đạo tan. Tôi lại không tính toán được chuyện này, thật nực cười, cả đời tu luyện đều thành uổng phí!"
"Vậy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lý Dục Thần hỏi: "Tại sao nhà họ Lý bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Hung thủ là ai?"
"Hung thủ...", Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Hung thủ chính là tôi!"
"Cái gì?"
Lý Dục Thần cau mày, quả thật đúng như anh dự đoán. Trong vô thức, cơn giận dâng lên trong lòng, sát khí tràn ngập lồng ngực.
"Ông mau nói rõ ràng chuyện này, bằng không, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Vương Sùng Tiên gật đầu, nhìn Lý Dục Thần, nói: "Vừa rồi nếu không phải có cậu, tôi đã chết dưới lôi kiếp rồi. Chờ tôi nói xong, tôi sẽ đem trả cái mạng này cho cậu".
"Vừa nãy tôi còn đang thắc mắc, nếu là cháu trai của Lý Thiên Sách thì lẽ ra mới ngoài hai mươi tuổi, sao có thể giúp tôi chống lại lôi kiếp? Nhưng nghe Phương Hưng nói, cậu là tiên sứ của Thiên Đô, tôi đã hiểu. Không ngờ rằng cậu lại có tiên duyên như vậy, Thiên Sách trên trời có linh thiêng, cũng thấy vui mừng".
"Chuyện năm đó bắt đầu từ cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ cậu"
Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như đang nhớ lại quá khứ xa xôi.
"Năm đó, bố cậu mang về một cô gái từ phương nam. Cô gái này vừa xuất hiện ở thủ đô đã làm tất cả thiếu gia trong thủ đô phải mê đắm. Ở trong mắt đàn ông, cô ấy là nữ thần, mà ở trong mắt phụ nữ, cô ấy là yêu tinh. Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ bởi vì cô ấy gặp phải vô số rắc rối, nhưng bố ruột của cậu là thiếu gia đứng đầu thủ đô nổi tiếng khắp thế giới, bất kể loại phụ nữ nào xuất hiện xung quanh anh ta, mọi người sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Mà người phụ nữ của anh ta, cũng không ai dám cướp".
"Năm đó, bố ruột của cậu vì muốn làm cho người đẹp vui, đã khiến cho toàn bộ ba mươi sáu khách sạn lớn ở thủ đô ngừng kinh doanh một ngày, đồng thời mời ba mươi sáu vị đầu bếp đến nhà họ Lý nấu một bàn món ăn Nam Bắc. Chuyện này nếu đặt trên người những người khác, không thể tránh bị mắng là thiếu gia ăn chơi, không làm việc đàng hoàng, phá của. Nhưng bố ruột của cậu thì không giống, bất kể anh ta làm cái gì đều sẽ được ca tụng".
"Tuy nhiên khi đó cũng không ai coi trọng hôn sự của hai người bọn họ, vì mọi người đều biết, ông nội của cậu là Lý Thiên Sách đã điều hành nhà họ Lý với tài trí mưu lược kiệt xuất, chấn động trời đất. Ông ấy có thể bỏ mặc con trai mình sống tự do bên ngoài, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ để anh ta tùy tiện cưới một người vợ vào cửa. Hơn nữa nghe nói, nhà mẹ đẻ của mẹ cậu cũng không hy vọng cô ấy đến thủ đô, cô ấy đã bỏ trốn theo bố cậu".
"Người ta nghĩ rằng đợi bố cậu chơi chán sẽ đưa người phụ nữ đó về phương nam, giống như kiểu gặp dịp thì chơi của anh ta đối với nhiều người phụ nữ khác trước kia".
"Nhưng mà lần này, tất cả mọi người đều đoán sai. Từ khi bố cậu quen biết mẹ cậu, thì đã nói lời tạm biệt với cuộc sống ăn chơi chè chén, không còn là một tay chơi như trước nữa. Mà ông nội của Lý Dục Thần cậu, vậy mà thực sự đã đồng ý với cuộc hôn nhân này, trong tình huống nhà gái không có ai tới, tổ chức đám cưới cho bọn họ".
"Vốn dĩ đây là chuyện tốt, không có gì sai trái, cũng không liên quan gì đến Đạo Môn chúng tôi. Chỉ là về sau, không biết từ đâu truyền ra tin tức, gia tộc mẹ cậu họ Cung, là Vu tộc có quan hệ với Ma Giáo, mà hơn nữa mẹ cậu, Cung Lăng Yên là thánh nữ của Ma giáo".
Chương 863: Thiên Ma
"Lúc đầu, tôi không coi chuyện đó ra gì. Nhưng về sau tin tức này càng truyền càng quá đáng, tôi liền đi điều tra nguồn gốc của thông tin này, phát hiện ra rằng nó truyền ra từ Nguyên Định Nhất, một vị đạo trưởng của Mao Sơn. Mao Sơn và Bạch Vân Quan mặc dù thuộc về Chính Nhất đạo và Toàn Chân đạo, nhưng đều là Đạo Môn chính thống, mà đạo trưởng Nguyên Định Nhất lại là nhân vật đức cao vọng trọng, chắc hẳn sẽ không nói lung tung. Tôi đã đến nhà họ Lý, dùng pháp thuật để nghiệm chứng thân phận của mẹ cậu. Nếu tin đồn là sai, tôi sẽ đính chính lại giúp cô ấy. Với tư cách là chủ nhân của Bạch Vân Quan, lời nói của tôi vẫn có chút trọng lượng".
"Tôi vốn tưởng rằng ông nội của cậu nhất định sẽ đồng ý, không ngờ rằng ông ấy lại thẳng thừng từ chối tôi. Ông ấy nói Cung Lăng Yên đã gả vào nhà họ Lý, bất kể thân phận quá khứ ra sao thì cũng là người đều là người nhà họ Lý. Người trong sạch không cần tự mình giải thích, không cần phải để ý đến lời chỉ trích của người khác".
"Kể từ đó, tôi đã biết lời đồn bên ngoài đại khái là sự thật. Tôi lo lắng cô ấy sẽ mang đến tai hoạ cho nhà họ Lý, cho nên đã cố gắng hết sức để thuyết phục ông nội cậu. Nhưng ông ấy chính là không chịu đồng ý".
"Sau đó, có một vài chuyện xảy ra khiến tôi xác định Cung Lăng Yên thật sự là ma nữ. Lý Thiên Sách, ông nội của cậu đã đi mời Bạch Cảnh Thiên chữa bệnh cho Cung Lăng Yên. Tuy nhiên, Bạch Cảnh Thiên sau khi đến đó lại bỏ về. Tôi cảm thấy kỳ lạ, nên bảo Phương Hưng đến hỏi. Nhưng Phương Hưng cũng không hỏi được gì cả. Tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn nên đến hỏi trực tiếp. Lúc này Bạch Cảnh Thiên mới nói cho tôi biết, nói là Cung Lăng Yên mang thai, Lý Thiên Sách nhờ ông ta giúp ngăn chặn ma khí để nó không xâm nhập vào cái thai. Một mặt Bạch Cảnh Thiên cảm thấy bản thân không thể làm được, mặt khác cũng không dám chữa bệnh cho ma nữ, sợ dính líu đến ma đạo. Vì vậy đã từ chối".
"Sau đó, ông nội của cậu đã đến phương nam, bí mật mời Hồ Vân Thiên, người lúc bấy giờ cũng nổi tiếng ngang với Bạch Cảnh Thiên. Để bảo vệ Hồ Vân Thiên, chuyện này được tiến hành cực kỳ bí mật. Bọn họ thậm chí còn sắp xếp một hồi đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu, khiến Hồ Vân Thiên cố ý thua Bạch Cảnh Thiên. Sau đó Hồ Vân Thiên mượn cơ hội này biến mất, mọi người cũng cho rằng sau khi thua cuộc thì ông ta đã quy ẩn núi rừng".
"Chuyện này không có nhiều người biết, tôi cũng là một trong số đó. Bởi vì tôi vẫn thường xuyên ra vào nhà nhà họ Lý để khuyên nhủ ông nội của cậu. Ông nội của cậu cũng không đề phòng tôi. Hầy, cũng chính là bởi vì ông ấy không phòng bị tôi, để cho tôi biết được sự thật, mới hại bác sĩ Hồ!"
Lý Dục Thần cau mày, nói: "Ông giết Hồ Vân Thiên ư?"
"Không phải là tôi", Vương Sùng Tiên nói: "Tuy tôi không giết ông ta, nhưng ông ta vì tôi mà chết. Chuyện Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho Cung Lăng Yên, là do tôi để lộ ra ngoài. Khi đó tôi suy nghĩ rất đơn giản, bởi vì chỉ có ông ta có thể đến gần mẹ cậu, hơn nữa ông ta là bác sĩ, ta muốn thông qua ông ta để xác nhận ma tính của Cung Lăng Yên, mẹ của cậu đã nặng đến mức nào, có thể cứu được hay không? Nhưng nhà họ Hồ ở phương nam, tôi và ông ta không thân, cho nên tôi đã nói cho Nguyên Định Nhất và Trương Vân Phổ, thiên sư của Long Hổ Sơn, nhờ bọn họ đi tìm Hồ Vân Thiên".
"Tuy nhiên, cách làm của bọn họ lại trái ngược với tôi. Bọn họ tìm thấy Hồ Vân Thiên, hy vọng ông ta lấy thân vệ đạo, giết chết ma thai trong bụng Cung Lăng Yên. Nguyên Định Nhất nói rằng cô ấy là thánh nữ của Ma giáo, nghi ngờ cái thai là ma thai, hơn nữa rất có khả năng là Thiên Ma Thánh Thai. Một khi sinh ra chính là Thiên Ma tái sinh, hậu quả không dám tưởng tượng".
"Hồ Vân Thiên không đồng ý với bọn họ mà vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Lý. Không lâu sau đó, Cung Lăng Yên thuận lợi sinh ra một đứa trẻ".
Vương Sùng Tiên nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
"Ngày hôm đó tôi đến nhà họ Lý, Hồ Vân Thiên nói cho tôi biết rằng ma tâm thánh nữ của Cung Lăng Yên đã được diệt trừ. Tôi cũng nhìn thấy đứa bé đó, bên trong khí Tiên Thiên xác thật không ma khí. Lý Thiên Sách hy vọng tôi ra mặt, báo lại cho Đạo Môn để đính chính giúp con dâu".
"Ban đầu vốn không có vấn đề gì, nhưng hôm đó đã xảy ra một trận mưa lớn ở thủ đô, một nơi hanh khô đã lâu không có mưa, nước mưa tràn vào các tuyến đường, gây ra rất nhiều hỗn loạn và tai nạn không nhỏ. Mà trong nước mưa rơi xuống lại ẩn chứa một lượng ma khí cực kỳ yếu ớt".
"Hai chuyện này tự nhiên bị liên hệ với nhau. Lời giải thích của tôi lúc đó cũng có vẻ yếu ớt, vô lực. Không ai tin tưởng lời nói của tôi. Có lẽ, ngay cả chính bản thân tôi cũng không tin".
"Không biết tin tức từ đâu truyền ra, mưa ma từ trên trời rơi xuống là dấu hiệu cho sự tái sinh của Thiên Ma. Mà đúng vào lúc này, Ma giáo vốn đã im lặng đã lâu bỗng nhiên lại có động tĩnh, Ngũ Sứ Ma Môn do Ma giáo để lại đồng thời xuất hiện. Điều này dường như càng khẳng định rằng Cung Lăng Yên đã mang Thiên Ma Thánh Thai, mà trên đứa bé mà cô ấy sinh ra chính là Thiên Ma tái sinh".
"Hoạt động của Ma giáo đã khiến Đạo Môn trên toàn thế giới lo lắng, các môn phái cũng phái người tới thủ đô. Nhưng nhà họ Lý dù sao cũng là gia tộc đứng đầu thủ đô, có thực lực mạnh mẽ trong thế tục, hơn nữa phía sau còn có mối liên hệ chặt chẽ với Đạo Môn. Lý Thiên Sách lại là người có danh vọng, nổi tiếng thế giới. Vì vậy mọi người tập trung lại ở Bạch Vân Quan để thảo luận".
"Lúc đó mọi người đều có ý kiến rất khác nhau. Như tiên cô Tố Vân của Nga Mi và sư huynh Vân Long của Võ Đang thì tương đối ôn hòa, trước hết muốn hỏi một chút để nắm rõ tình hình, nếu không tìm thấy bằng chứng, tội trạng không rõ, thì không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác".
"Tuy nhiên, ví dụ như chưởng môn Nguyệt của phái Vương Ốc lại rất cực đoan, bà ta tin rằng việc Thiên Ma tái sinh là chuyện lớn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Bắt nhà họ Lý giao ra Cung Lăng Yên và con của cô ấy, nếu không sẽ trực tiếp tiến vào bắt người".
"Có rất nhiều người đồng tình với chưởng môn Nguyệt, chỉ là vì nhà họ Lý không phải gia tộc bình thường, bọn họ cho rằng tốt nhất không nên xảy ra xung đột, kẻo quá mức quấy nhiễu thế tục. Sau khi thảo luận một chút, cuối cùng thì quyết định giao cho chủ nhà là tôi đi thương lượng với Lý Thiên Sách".
"Có chuyện như vậy sao?", Hướng Vãn Tình kinh ngạc nói: "Chị nhớ là mấy cái cứ điểm của Thái Dương Thánh Giáo ở thành phố Lạc đều bị quét sạch rồi mà, chị đã tự tay giết chết giáo chủ ở thành phố Lạc và hai tên thiên sứ cấp cao thủ, làm sao bọn chúng có thể quay trở lại nhanh như vậy? Tin tức của em có chính xác không vậy?"
"Tin tức hẳn là chính xác", Lý Dục Thần nói.
Hướng Vãn Tình trầm ngâm một lát rồi nói: "Bên này của chị có chút phiền phức. Chi nhánh của Hồng Môn ở Nam Dương có quan hệ không rõ ràng với Huyền Hàng Môn. Môn chủ của Huyền Hàng Môn tên là Fatima, mấy chục năm trước chị đã từng nghe nói đến người này. Khi đó, bà ta rất nổi tiếng ở khu vực Nam Dương, có rất nhiều tín đồ, được xưng là nữ vu Tùng Lâm. Bây giờ trở nên càng ghê gớm hơn, được mệnh danh là nữ thần Đại Mã, ngay cả chính phủ ở đó cũng nghe theo bà ta. Bây giờ chị phải đi gặp vị Fatima đó, xử lý xong mọi chuyện ở bên này thì chị mới có thể đi Bắc Mỹ".
Lý Dục Thần biết Huyền Hàng Môn không phải một môn phái nhỏ, vì vậy nói: "Em đã từng qua lại với những người của Huyền Hàng Môn ở Tiền Đường. Xét theo thời gian bọn họ vào Hoa Hạ và những việc bọn họ làm, khả năng cao là bọn họ có liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo. Sư tỷ, chị phải cẩn thận".
"Được rồi, chị biết, em cứ yên tâm đi", Hướng Vãn Tình nói: "Chỉ là chị hiện tại không cách nào dành thời gian đi Bắc Mỹ, sư đệ, nếu em không yên tâm thì chính mình đi xem một chút đi, đến bên đấy thì em có thể trực tiếp đi tìm Vạn Thời Quân của Hồng Môn. Người này vô cùng trượng nghĩa, cũng rất có năng lực. Nếu em cũng không đi được thì có thể để Thanh Điểu truyền tin cũng được. Tuy nhiên bây giờ sư phụ có lẽ đang ở trong kiếm trận Vạn Tiên, mọi chuyện trên núi đều do đại sư huynh phụ trách".
Nói thêm vài câu, Lý Dục Thần cúp điện thoại.
Đỉnh Thiên Đô, kiếm trận Vạn Tiên chịu trách nhiệm bảo vệ thế giới này. Năng lượng của ngoại vực đang dao động, sư phụ trấn giữ kiếm trận Vạn Tiên, tình hình chắc chắn đang rất căng thẳng.
Vậy nên quên chuyện truyền tin bằng Thanh Điểu đi.
Hơn nữa, một khi lại Thanh Điểu truyền đi, chuyện này đồng nghĩa với việc nói rằng lần này xuống núi, sư tỷ đã không làm tốt công việc của mình.
Bây giờ đại sư huynh đang nắm quyền, sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc, nếu mình làm như vậy, sẽ không tốt cho Hướng sư tỷ.
Lý Dục Thần quyết định chờ nói chuyện với Vương Sùng Tiên xong lại nói.
Vương Sùng Tiên đã bước vào Tiên Thiên, mặc dù Lý Dục Thần đã giúp ông gánh chịu hai phần ba đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng đây căn bản chính là một phần ông ta không đáng phải nhận, chỉ vì tâm ma quá nặng, mới khiến cho lôi kiếp mạnh hơn.
Ông ta là sư huynh của Kim Tam Mộc, cũng nên đi. Hơn nữa, khi Adam đến cầu cứu, đã đến Bạch Vân Quan, đây căn bản chính là duyên phận của bọn họ, trốn cũng không thoát.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông ta không phải hung thủ trong thảm án của nhà họ Lý năm đó, có thể nói đó là lý do khiến Lý Dục Thần không giết ông ta.
Vương Sùng Tiên đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở Tiểu Bồng Lai, còn cần một chút thời gian nên Lý Dục Thần đi dạo trong Bạch Vân Quan.
Mấy ngày nay đang là kỳ nghỉ dài hạn, du khách năm nay đặc biệt nhiều. Mọi người đi du lịch như phát rồ, mọi danh lam thắng cảnh ở thủ đô đều đông đúc người qua lại, và Bạch Vân Quan đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ở cổng núi và ngoài chính điện, đám đông dày đặc đến mức giống như con muỗi vào lúc xế chiều mùa hè, không thể phân biệt được phương hướng và mục tiêu mà chỉ có thể đi theo dòng người, vo ve va phải nhau, chen chúc.
Lý Dục Thần lắc đầu, không rõ tại sao mọi người lại thích đi du lịch một cách khổ cực như vậy.
Sau khi xem một lúc lâu, anh chợt nhận ra rằng đây là cuộc sống.
Cuộc sống căn bản không có mục đích, chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể chứng minh rằng mình đang sống. Mà sống thì luôn đau khổ, chỉ có tìm niềm vui trong đau khổ thì mới không cảm thấy khổ.
Vào lúc chạng vạng, Bạch Vân Quan đóng cửa và trở nên yên tĩnh.
Lý Dục Thần thấy thời gian sắp đến, lại lần nữa tiến vào Tiểu Bồng Lai.
Lúc này, Vương Sùng Tiên đã thay xong quần áo. Một đạo sĩ nhỏ đang giúp ông ta chải vuốt tóc. Mà Bạch Phương Hưng thì cầm một cái cái kéo, cung cung kính kính, giúp ông ta tỉa râu từng chút một đến độ chiều thích hợp.
Búi tóc được được buộc lên, râu được cắt tỉa, đạo bào mới tinh không thể che giấu được ánh sáng màu vàng quanh thân sau khi mới độ kiếp xong, nhìn qua quả nhiên là tiên phong đạo cốt.
Trông thấy Lý Dục Thần đi vào, Vương Sùng Tiên xua tay: "Các người đi xuống đi".
Bạch Phương Hưng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: "Vâng".
Sau đó dẫn đạo sĩ nhỏ ra ngoài.
Chương 862: Bắt đầu của mọi chuyện
Vương Sùng Tiên đánh giá Lý Dục Thần.
Ông ta xem xét rất kỹ, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, không chịu buông tha chút chi tiết nào.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc, tò mò, hưng phấn, vui mừng, nghi ngờ...
Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài một hơi, nói: "Giống! Thật sự rất giống! Ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ".
Lý Dục Thần không ngờ rằng chuyện này còn có thể chia ra tỉ lệ ba bảy như vậy, hỏi: "Ông biết bọn họ?"
"Quen biết, làm sao có thể không quen biết chứ!", Vương Sùng Tiên nói: "Ông nội của cậu và tôi coi nhau như bạn tri kỷ. Tôi lớn tuổi hơn ông ấy một chút nên ông ấy gọi tôi là anh. Lúc bố của cậu sinh ra đời, tôi còn đi coi quẻ cho anh ta. Đáng tiếc, tu vi của tôi quá nông cạn, tính toán cũng không chuẩn xác chút nào. Bây giờ nhớ lại, thực sự là chê cười!"
"Lúc đó ông tính toán được như thế nào?", Lý Dục Thần tò mò hỏi.
"Lúc đó tôi xem cho anh ta, không có số làm vương hầu, lại có tâm hồn tự do. Sau này anh ta không thể kế thừa nghiệp lớn của nhà họ Lý, nhưng lại là người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bốn bể là nhà. Lúc đó tôi thậm chí còn muốn nhận anh ta làm đồ đệ", Vương Sùng Tiên nói xong, tự giễu cười, thở dài nói: "Không ngờ rằng anh ta còn trẻ đã gặp phải kiếp nạn như vậy, thân chết đạo tan. Tôi lại không tính toán được chuyện này, thật nực cười, cả đời tu luyện đều thành uổng phí!"
"Vậy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lý Dục Thần hỏi: "Tại sao nhà họ Lý bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Hung thủ là ai?"
"Hung thủ...", Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Hung thủ chính là tôi!"
"Cái gì?"
Lý Dục Thần cau mày, quả thật đúng như anh dự đoán. Trong vô thức, cơn giận dâng lên trong lòng, sát khí tràn ngập lồng ngực.
"Ông mau nói rõ ràng chuyện này, bằng không, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Vương Sùng Tiên gật đầu, nhìn Lý Dục Thần, nói: "Vừa rồi nếu không phải có cậu, tôi đã chết dưới lôi kiếp rồi. Chờ tôi nói xong, tôi sẽ đem trả cái mạng này cho cậu".
"Vừa nãy tôi còn đang thắc mắc, nếu là cháu trai của Lý Thiên Sách thì lẽ ra mới ngoài hai mươi tuổi, sao có thể giúp tôi chống lại lôi kiếp? Nhưng nghe Phương Hưng nói, cậu là tiên sứ của Thiên Đô, tôi đã hiểu. Không ngờ rằng cậu lại có tiên duyên như vậy, Thiên Sách trên trời có linh thiêng, cũng thấy vui mừng".
"Chuyện năm đó bắt đầu từ cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ cậu"
Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như đang nhớ lại quá khứ xa xôi.
"Năm đó, bố cậu mang về một cô gái từ phương nam. Cô gái này vừa xuất hiện ở thủ đô đã làm tất cả thiếu gia trong thủ đô phải mê đắm. Ở trong mắt đàn ông, cô ấy là nữ thần, mà ở trong mắt phụ nữ, cô ấy là yêu tinh. Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ bởi vì cô ấy gặp phải vô số rắc rối, nhưng bố ruột của cậu là thiếu gia đứng đầu thủ đô nổi tiếng khắp thế giới, bất kể loại phụ nữ nào xuất hiện xung quanh anh ta, mọi người sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Mà người phụ nữ của anh ta, cũng không ai dám cướp".
"Năm đó, bố ruột của cậu vì muốn làm cho người đẹp vui, đã khiến cho toàn bộ ba mươi sáu khách sạn lớn ở thủ đô ngừng kinh doanh một ngày, đồng thời mời ba mươi sáu vị đầu bếp đến nhà họ Lý nấu một bàn món ăn Nam Bắc. Chuyện này nếu đặt trên người những người khác, không thể tránh bị mắng là thiếu gia ăn chơi, không làm việc đàng hoàng, phá của. Nhưng bố ruột của cậu thì không giống, bất kể anh ta làm cái gì đều sẽ được ca tụng".
"Tuy nhiên khi đó cũng không ai coi trọng hôn sự của hai người bọn họ, vì mọi người đều biết, ông nội của cậu là Lý Thiên Sách đã điều hành nhà họ Lý với tài trí mưu lược kiệt xuất, chấn động trời đất. Ông ấy có thể bỏ mặc con trai mình sống tự do bên ngoài, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ để anh ta tùy tiện cưới một người vợ vào cửa. Hơn nữa nghe nói, nhà mẹ đẻ của mẹ cậu cũng không hy vọng cô ấy đến thủ đô, cô ấy đã bỏ trốn theo bố cậu".
"Người ta nghĩ rằng đợi bố cậu chơi chán sẽ đưa người phụ nữ đó về phương nam, giống như kiểu gặp dịp thì chơi của anh ta đối với nhiều người phụ nữ khác trước kia".
"Nhưng mà lần này, tất cả mọi người đều đoán sai. Từ khi bố cậu quen biết mẹ cậu, thì đã nói lời tạm biệt với cuộc sống ăn chơi chè chén, không còn là một tay chơi như trước nữa. Mà ông nội của Lý Dục Thần cậu, vậy mà thực sự đã đồng ý với cuộc hôn nhân này, trong tình huống nhà gái không có ai tới, tổ chức đám cưới cho bọn họ".
"Vốn dĩ đây là chuyện tốt, không có gì sai trái, cũng không liên quan gì đến Đạo Môn chúng tôi. Chỉ là về sau, không biết từ đâu truyền ra tin tức, gia tộc mẹ cậu họ Cung, là Vu tộc có quan hệ với Ma Giáo, mà hơn nữa mẹ cậu, Cung Lăng Yên là thánh nữ của Ma giáo".
Chương 863: Thiên Ma
"Lúc đầu, tôi không coi chuyện đó ra gì. Nhưng về sau tin tức này càng truyền càng quá đáng, tôi liền đi điều tra nguồn gốc của thông tin này, phát hiện ra rằng nó truyền ra từ Nguyên Định Nhất, một vị đạo trưởng của Mao Sơn. Mao Sơn và Bạch Vân Quan mặc dù thuộc về Chính Nhất đạo và Toàn Chân đạo, nhưng đều là Đạo Môn chính thống, mà đạo trưởng Nguyên Định Nhất lại là nhân vật đức cao vọng trọng, chắc hẳn sẽ không nói lung tung. Tôi đã đến nhà họ Lý, dùng pháp thuật để nghiệm chứng thân phận của mẹ cậu. Nếu tin đồn là sai, tôi sẽ đính chính lại giúp cô ấy. Với tư cách là chủ nhân của Bạch Vân Quan, lời nói của tôi vẫn có chút trọng lượng".
"Tôi vốn tưởng rằng ông nội của cậu nhất định sẽ đồng ý, không ngờ rằng ông ấy lại thẳng thừng từ chối tôi. Ông ấy nói Cung Lăng Yên đã gả vào nhà họ Lý, bất kể thân phận quá khứ ra sao thì cũng là người đều là người nhà họ Lý. Người trong sạch không cần tự mình giải thích, không cần phải để ý đến lời chỉ trích của người khác".
"Kể từ đó, tôi đã biết lời đồn bên ngoài đại khái là sự thật. Tôi lo lắng cô ấy sẽ mang đến tai hoạ cho nhà họ Lý, cho nên đã cố gắng hết sức để thuyết phục ông nội cậu. Nhưng ông ấy chính là không chịu đồng ý".
"Sau đó, có một vài chuyện xảy ra khiến tôi xác định Cung Lăng Yên thật sự là ma nữ. Lý Thiên Sách, ông nội của cậu đã đi mời Bạch Cảnh Thiên chữa bệnh cho Cung Lăng Yên. Tuy nhiên, Bạch Cảnh Thiên sau khi đến đó lại bỏ về. Tôi cảm thấy kỳ lạ, nên bảo Phương Hưng đến hỏi. Nhưng Phương Hưng cũng không hỏi được gì cả. Tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn nên đến hỏi trực tiếp. Lúc này Bạch Cảnh Thiên mới nói cho tôi biết, nói là Cung Lăng Yên mang thai, Lý Thiên Sách nhờ ông ta giúp ngăn chặn ma khí để nó không xâm nhập vào cái thai. Một mặt Bạch Cảnh Thiên cảm thấy bản thân không thể làm được, mặt khác cũng không dám chữa bệnh cho ma nữ, sợ dính líu đến ma đạo. Vì vậy đã từ chối".
"Sau đó, ông nội của cậu đã đến phương nam, bí mật mời Hồ Vân Thiên, người lúc bấy giờ cũng nổi tiếng ngang với Bạch Cảnh Thiên. Để bảo vệ Hồ Vân Thiên, chuyện này được tiến hành cực kỳ bí mật. Bọn họ thậm chí còn sắp xếp một hồi đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu, khiến Hồ Vân Thiên cố ý thua Bạch Cảnh Thiên. Sau đó Hồ Vân Thiên mượn cơ hội này biến mất, mọi người cũng cho rằng sau khi thua cuộc thì ông ta đã quy ẩn núi rừng".
"Chuyện này không có nhiều người biết, tôi cũng là một trong số đó. Bởi vì tôi vẫn thường xuyên ra vào nhà nhà họ Lý để khuyên nhủ ông nội của cậu. Ông nội của cậu cũng không đề phòng tôi. Hầy, cũng chính là bởi vì ông ấy không phòng bị tôi, để cho tôi biết được sự thật, mới hại bác sĩ Hồ!"
Lý Dục Thần cau mày, nói: "Ông giết Hồ Vân Thiên ư?"
"Không phải là tôi", Vương Sùng Tiên nói: "Tuy tôi không giết ông ta, nhưng ông ta vì tôi mà chết. Chuyện Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho Cung Lăng Yên, là do tôi để lộ ra ngoài. Khi đó tôi suy nghĩ rất đơn giản, bởi vì chỉ có ông ta có thể đến gần mẹ cậu, hơn nữa ông ta là bác sĩ, ta muốn thông qua ông ta để xác nhận ma tính của Cung Lăng Yên, mẹ của cậu đã nặng đến mức nào, có thể cứu được hay không? Nhưng nhà họ Hồ ở phương nam, tôi và ông ta không thân, cho nên tôi đã nói cho Nguyên Định Nhất và Trương Vân Phổ, thiên sư của Long Hổ Sơn, nhờ bọn họ đi tìm Hồ Vân Thiên".
"Tuy nhiên, cách làm của bọn họ lại trái ngược với tôi. Bọn họ tìm thấy Hồ Vân Thiên, hy vọng ông ta lấy thân vệ đạo, giết chết ma thai trong bụng Cung Lăng Yên. Nguyên Định Nhất nói rằng cô ấy là thánh nữ của Ma giáo, nghi ngờ cái thai là ma thai, hơn nữa rất có khả năng là Thiên Ma Thánh Thai. Một khi sinh ra chính là Thiên Ma tái sinh, hậu quả không dám tưởng tượng".
"Hồ Vân Thiên không đồng ý với bọn họ mà vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Lý. Không lâu sau đó, Cung Lăng Yên thuận lợi sinh ra một đứa trẻ".
Vương Sùng Tiên nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
"Ngày hôm đó tôi đến nhà họ Lý, Hồ Vân Thiên nói cho tôi biết rằng ma tâm thánh nữ của Cung Lăng Yên đã được diệt trừ. Tôi cũng nhìn thấy đứa bé đó, bên trong khí Tiên Thiên xác thật không ma khí. Lý Thiên Sách hy vọng tôi ra mặt, báo lại cho Đạo Môn để đính chính giúp con dâu".
"Ban đầu vốn không có vấn đề gì, nhưng hôm đó đã xảy ra một trận mưa lớn ở thủ đô, một nơi hanh khô đã lâu không có mưa, nước mưa tràn vào các tuyến đường, gây ra rất nhiều hỗn loạn và tai nạn không nhỏ. Mà trong nước mưa rơi xuống lại ẩn chứa một lượng ma khí cực kỳ yếu ớt".
"Hai chuyện này tự nhiên bị liên hệ với nhau. Lời giải thích của tôi lúc đó cũng có vẻ yếu ớt, vô lực. Không ai tin tưởng lời nói của tôi. Có lẽ, ngay cả chính bản thân tôi cũng không tin".
"Không biết tin tức từ đâu truyền ra, mưa ma từ trên trời rơi xuống là dấu hiệu cho sự tái sinh của Thiên Ma. Mà đúng vào lúc này, Ma giáo vốn đã im lặng đã lâu bỗng nhiên lại có động tĩnh, Ngũ Sứ Ma Môn do Ma giáo để lại đồng thời xuất hiện. Điều này dường như càng khẳng định rằng Cung Lăng Yên đã mang Thiên Ma Thánh Thai, mà trên đứa bé mà cô ấy sinh ra chính là Thiên Ma tái sinh".
"Hoạt động của Ma giáo đã khiến Đạo Môn trên toàn thế giới lo lắng, các môn phái cũng phái người tới thủ đô. Nhưng nhà họ Lý dù sao cũng là gia tộc đứng đầu thủ đô, có thực lực mạnh mẽ trong thế tục, hơn nữa phía sau còn có mối liên hệ chặt chẽ với Đạo Môn. Lý Thiên Sách lại là người có danh vọng, nổi tiếng thế giới. Vì vậy mọi người tập trung lại ở Bạch Vân Quan để thảo luận".
"Lúc đó mọi người đều có ý kiến rất khác nhau. Như tiên cô Tố Vân của Nga Mi và sư huynh Vân Long của Võ Đang thì tương đối ôn hòa, trước hết muốn hỏi một chút để nắm rõ tình hình, nếu không tìm thấy bằng chứng, tội trạng không rõ, thì không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác".
"Tuy nhiên, ví dụ như chưởng môn Nguyệt của phái Vương Ốc lại rất cực đoan, bà ta tin rằng việc Thiên Ma tái sinh là chuyện lớn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Bắt nhà họ Lý giao ra Cung Lăng Yên và con của cô ấy, nếu không sẽ trực tiếp tiến vào bắt người".
"Có rất nhiều người đồng tình với chưởng môn Nguyệt, chỉ là vì nhà họ Lý không phải gia tộc bình thường, bọn họ cho rằng tốt nhất không nên xảy ra xung đột, kẻo quá mức quấy nhiễu thế tục. Sau khi thảo luận một chút, cuối cùng thì quyết định giao cho chủ nhà là tôi đi thương lượng với Lý Thiên Sách".