-
Chương 802-804
Chương 802: Lý Dục Thần giết Quỷ Vương
Chờ đến khi vào trong góc, bọn họ mới biết được tại sao Lý Dục Thần bảo bọn họ trốn vào đây.
Bởi vì địa thế nơi này hơi cao hơn các chỗ khác, vừa khéo là tại Tây Càn vị, vùng đất Cực Âm cũng có dương vị. Khi mây đen sà xuống đất, cuồn cuộn tràn qua cả tòa đại điện như nước thủy triều, chỉ lộ ra góc hẻo lánh chỗ bọn họ.
Đương nhiên nó chỉ là nhất thời, dần dần, lớp mây đậm đặc như mực này vẫn sẽ tràn qua.
Mặc dù không biết đó là gì, nhưng ba người đều có thể cảm nhận được khí âm hàn trong đó, một khi bị đụng phải, e rằng sẽ ngay lập tức biến thành cương thi.
Bọn họ không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần.
Bởi vì lúc này Lý Dục Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Sau khi thu lại Tử Vân Như Ý, Lý Dục Thần dùng sức ném Thiên Đô lệnh ra ngoài.
Thiên Đô lệnh bao bọc lấy hơn chục ngàn âm linh, bay xuyên qua mây mù, vạch ra một đường bay ngay giữa mây đen, bay ra khỏi cửa điện, rơi vào trong bóng đêm.
Lý Dục Thần không thể quan tâm đến hậu quả sau khi Thiên Đô lệnh mất khống chế, âm linh tản ra ngoài.
Bởi sau lưng anh, mấy con thi quỷ đã bò lên trên bệ đá, nhoài đến trên người Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần không để ý đến những con thi quỷ này, tay phải anh cầm kiếm Huyền Minh vung ra một đường kiếm khí, bổ về phía Quỷ Vương trước mặt.
Quỷ Vương vung vẩy cờ U Minh Quỷ, chặn lại kiếm khí.
Kiếm khí chém ngang âm khí nồng nặc, bổ vào mặt cờ, tuy không thể phá nổi cờ quỷ, lại ngăn cản bước chân của Quỷ Vương.
Thân thể Quỷ Vương khẽ ngửa ra sau, hơi sững lại, dường như không nghĩ tới một kiếm này của Lý Dục Thần lại có uy lực lớn như vậy.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nó liền vung cờ quỷ ép xuống. Trên cờ quỷ, ngoài mây mù ra còn có từng tia khí đen bắn ra.
Bàn tay lớn khác của Quỷ Vương cũng duỗi về phía Lý Dục Thần, muốn bóp cổ anh.
Một con thi quỷ há miệng, cắn vào sau cổ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lù lù bất động, tay trái anh nhiều thêm một thứ gì đó vuông vức như hòn đá.
Càng ngày càng nhiều thi quỷ bổ nhào vào trên người Lý Dục Thần, cắn vai anh, cào lưng anh.
Lý Dục Thần không hề cảm giác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chặp Quỷ Vương.
Ngay cả quỷ khí U Minh bắn ra từ lá cờ cũng không thể khiến anh liếc mắt nhìn, chỉ dùng thân xác cứng rắn đón đỡ.
Quần áo trên người mục nát thành từng mảnh vải rách trong làn khí đen, khí đen đụng phải da của anh như thể nước gặp phải bàn là, xèo một tiếng liền hóa thành hơi nước.
Mắt thấy bàn tay to của Quỷ Vương chuẩn bị chụp tới, chỉ còn cách cổ anh chưa đến nửa mét.
Bàn tay này như rễ cây khô héo được quét lên một lớp mực nước, quẩn quanh hơi thở chết chóc.
Đột nhiên, Lý Dục Thần ném tảng đá trong tay trái lên không trung, kiếm Huyền Minh trong tay phải sớm đã vận sức chờ phát động, chợt vung lên.
Sau khi bị ném lên không trung, hòn đá kia bỗng nhiên biến lớn, mái vòm của đại điện dường như đã biến mất, trở thành một mảnh hư không.
Trong hư không, tảng đá hóa thành một ngọn núi, ầm ầm rơi xuống.
Nhìn ngọn núi lớn rơi xuống giữa hư không, Bạch Phương Hưng vô cùng sợ hãi, trong lòng lóe lên một tia chớp: "Đây là... Phiên... Ấn Phiên Thiên?"
Thật ra đây không phải là ấn Phiên Thiên, thứ này gọi là "Ấn Phiên Sơn", dùng một ngọn núi của tiên cảnh Côn Luân để luyện chế thành, chỉ có hình dạng, cấu tạo và cách dùng giống với chí bảo cổ đại trong truyền thuyết - ấn Phiên Thiên, xem như là hàng giả loại 1.
Đây cũng là bảo vật quan trọng nhất bên cạnh Thiên Đô lệnh mà Lý Dục Thần mang từ tông môn xuống núi.
Quỷ Vương ngẩng đầu, nhìn ngọn núi to lớn trên đỉnh đầu, trong hốc mắt trống rỗng như Tử thần lóe lên vẻ không thể tin, nó lập tức khẽ đảo cán cờ, cờ U Minh trong tay xoay chuyển, vung lên phía trên.
Cờ U Minh Quỷ đón gió mở rộng ra, hóa thành một tấm màn lớn chắn trên đỉnh đầu nó.
Ấn Phiên Sơn nện xuống mặt cờ, như thể núi lớn rơi xuống biển, đập ra dòng nước đen khắp không trung.
Quỷ Vương bị nện đến khuỵu người xuống, nhưng mặt cờ vẫn vững vàng nâng ấn Phiên Sơn.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng phụt, kiếm Huyền Minh trong tay Lý Dục Thần giơ lên cao, một cánh tay của Quỷ Vương rơi xuống đất.
Quỷ Vương cúi đầu xuống, không thể tin nổi nhìn cánh tay mình.
Tiếp đó nó giận dữ, rít lên một tiếng.
Cùng lúc đó, kiếm Huyền Minh của Lý Dục Thần đã đổi hướng, mang theo sát ý vô tận, chém về phía cổ Quỷ Vương.
Anh dùng hết toàn bộ sức lực chém ra một kiếm này, mang theo dấu vết của Thiên Ma ở trong lòng, không chỉ dùng hết pháp lực của bản thân, mà luồng sức mạnh ngủ say trong huyết mạch kia cũng thức dậy.
Không biết do sau khi chết không có linh hồn chống đỡ nên ngu xuẩn hơn, hay do nỗi phẫn nộ điên cuồng sau khi bị chặt đứt cánh tay, Quỷ Vương không hề tránh một kiếm vô cùng mạnh mẽ này.
Nó vung tay lên, cờ U Minh Quỷ quấn lấy ấn Phiên Sơn, đập về phía Lý Dục Thần.
Lần này nó đá vấn đề nan giải lại cho Lý Dục Thần.
Muốn tránh thoát một kích này, anh bắt buộc phải thu kiếm. Mà một khi thu kiếm lại, sẽ rất khó để tìm lại được một cơ hội tốt như vậy.
Hơn nữa, trong đại điện lan tràn đầy tử khí, chẳng mấy chốc nó sẽ bao trùm cả góc hẻo lánh mà ba người kia đang tránh né, tiếp tục đánh nhau, đại khái ba người đó sẽ phải chết.
Mặt khác, Thiên Đô lệnh bên ngoài đã mất khống chế, dương khí và linh khí bên trong không khí mới mẻ chảy từ trên hang động xuống sẽ khiến hàng vạn hàng nghìn âm linh xông ra ngoài, xử lý chậm trễ sẽ làm cho bách tính trong phạm vi trăm dặm gặp nạn.
Lý Dục Thần cắn chặt răng, liều mạng gắng gượng nhận một kích này, không hề thu kiếm.
Trong lồng ngực dâng lên một luồng huyết khí thấy chết không sờn, huyết khí này khiến luồng sức mạnh trong huyết mạch anh một lần nữa dâng lên.
Chương 803: Ông chủ Hầu giết hết cương thi
Kiếm Huyền Minh phóng ra ánh sáng màu đen.
Lưỡi kiếm màu đen chém vào cổ của Quỷ Vương, tử khí phun ra ngoài, lại gần như biến mất hết trong ánh sáng đen Huyền Minh.
Tiếp đó, một tiếng ầm thật lớn vang lên, lá cờ cuốn quanh ấn Phiên Sơn đập vào ngực Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, ầm ầm đâm sầm vào vách đá.
Cùng lúc đó, kiếm Huyền Minh rơi leng keng trên mặt đất.
Đồng thời, đầu lâu của Quỷ Vương cũng rơi xuống đất cùng với kiếm Huyền Minh.
Mây đen khắp đại điện thong thả thu hẹp lại, tất cả bị cờ U Minh Quỷ thu về, trong đại điện khôi phục ánh đèn u ám của trường minh đăng.
Thân thể của Quỷ Vương còn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù đã mất đầu, nhưng vẫn có vẻ rất cao lớn.
Nó hình như không cam lòng cứ thế bị giết chết, quật cường bước lên trước một bước.
Nhưng ma khí Huyền Minh lưu lại tại cần cổ đứt gãy bắt đầu ăn mòn thi thể của nó. Thân thể của nó nhanh chóng ầm ầm đổ sụp, cùng cái đầu lâu bên cạnh hóa thành một nắm bụi đen.
Trong phòng còn có rất nhiều quỷ cương thi, Quỷ Vương vừa chết, chúng như thể mất đi chúa tể, mờ mịt đứng yên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc lao ra từ trong góc, thẳng đến chỗ Lý Dục Thần.
Ông chủ Hầu chạy chậm hơn, lập tức bị bọn họ bỏ xa.
Lúc đi ngang qua bên cạnh một con cương thi, ông ta không cẩn thận đụng phải nó.
Cương thi kia liền ầm ầm ngã xuống đất, hất lên một đống bụi loạn, sặc đến ông chủ Hầu liên tục ho khan.
Quay đầu nhìn lại cương thi kia, nó chỉ còn một đống xương trắng.
Trong lòng ông chủ Hầu sợ hãi, nhưng trong lòng dâng lên tâm tư. Thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đã đỡ Lý Dục Thần dậy và cứu chữa, biết mình không giúp được gì, ông ta thử đi đến trước một con cương thi khác, cẩn thận dùng tay đụng vào nó.
Cương thi cũng ầm ầm ngã xuống, để lại một đống xương trắng.
Ông chủ Hầu vô cùng vui mừng, thầm nghĩ: "Tôi cũng giết cương thi!"
Dọc đường đi, ông ta hoặc dùng tay đẩy, hoặc dùng chân đạp, sau đó ông ta dứt khoát lấy điện thoại di động ra, vừa quay video vừa bày ra thế võ, "tiêu diệt" cương thi còn dư lại.
Lý Dục Thần tựa vào vách đá, khóe miệng chảy máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Đây là lần anh chịu thương nặng nhất từ khi xuống núi, còn nghiêm trọng hơn lần ở tại bí cảnh Hoang Trạch.
Cũng may ấn Phiên Sơn cần pháp chú đặc thù để bắt đầu dùng, thoạt nhìn quỷ khí quấn lấy núi cao, thật ra khi đó ấn Phiên Sơn đã mất đi pháp lực.
Cho nên một kích này anh đón nhận thuần túy là lực lượng từ Quỷ Vương và lá cờ này.
Dù là như thế cũng suýt chút nữa khiến anh về chầu ông bà.
Bạch Phương Hưng lấy ra một viên thuốc của Bạch Vân Quan nhét vào trong miệng Lý Dục Thần.
Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.
Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.
Hai người bọn họ cũng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.
Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.
Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.
Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.
Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.
Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.
Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.
Biên giới bản đồ có hai chữ "Trầm Quang".
Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.
"Biển Trầm Quang..."
Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.
Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?
Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?
Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.
Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.
Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.
Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.
Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.
Nhưng đúng lúc này, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, nhìn cửa vào đại điện, thất thanh hỏi.
"Xử lý xong cương thi rồi, vậy đám thi sát bên ngoài kia đâu?"
...
Cửa mộ Thiên Phật Câu.
Vô số âm linh dũng mãnh lao ra từ bên trong mộ huyệt, bay phất phới bên trong Thiên Phật Câu.
Tiếp đó là từng con thi sát đứt hết tay chân, thân thể móp mép leo ra.
Chỉ một thoáng, bên trong Thiên Phật Câu tràn đầy quỷ sát âm linh.
Âm linh đầu tiên trôi dạt đến cửa ra vào Thiên Phật Câu.
Lúc này, trên vách hang đá, một tượng phật mất đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt chiếu lên con âm linh kia.
Trong hư không vang lên tiếng phật xướng.
"Úm..."
Chương 804: Chuông không người tự vang
Tiếp đó, toàn bộ Thiên Phật Câu, tất cả tượng phật trong hang đá, không kể là cụt tay hay té nghiêng, hoặc chỉ còn có nửa người, có cái chỉ còn có đầu phật, đồng loạt phóng ra ánh sáng màu vàng kim.
Trong chốc lát, ánh sáng vàng kim chiếu khắp nơi, định toàn bộ âm linh và thi sát dừng tại chỗ, rọi thẳng lên bầu trời.
Tiếng phật xướng trong hư không không ngừng nghỉ:
"Úm - ma - ni - bát - ni - hồng -..."
...
Xa xa, thắng cảnh du lịch Long Môn Thiên Quan có rất nhiều du khách đang dạo chơi và chụp ảnh.
Bỗng nhiên có du khách chỉ vào nơi nào đó ở biên giới tây nam: "Mọi người nhìn kìa!"
Chỉ thấy nơi đó mây tía lượn lờ, phật quang chiếu rọi.
Bầu trời truyền đến tiếng tiếng phật âm.
Các du khách nhao nhao quỳ xuống đất.
Năm trăm dặm về phía tây nam Long Môn Thiên Quan, ngọn núi cao nhất của dãy núi Thái Hành - núi Ngũ Đài, trấn Hoài Đài nằm giữa năm ngọn núi đang đắm chìm trong một buổi chiều an lành.
Mấy đứa bé vui sướng nhảy nhót chơi đùa trên khoảng sân rộng trước chùa Hiển Thông.
Đúng lúc này, chuông gió trên ngọn tháp cao ngất nơi xa vang lên tiếng đinh đinh đang đang.
Bọn nhỏ không để ý lắm, bởi vì mỗi khi có gió, chuông gió trên tháp lộ thiên sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.
Bọn nhỏ đã nghe quen tiếng này.
Nhưng bọn họ lại không hề chú ý tới, lúc này trời không hề có chút gió nào, mây trên trời như bức tranh tĩnh vật, không hề di chuyển.
Tiếp đó, trong lầu tháp chùa Hiển Thông cũng vang lên tiếng chuông du dương.
Bọn nhỏ ngẩng đầu, mê mang nhìn thoáng qua ông mặt trời treo phía tây ngọn núi, tiếng chuông này hình như vang lên sớm hơn ngày thường.
Chùa Hiển Thông có một tòa gác chuông, trên gác chuông ghi bốn chữ "Chấn Ngộ Đại Thiên".
Trong gác chuông treo một cái chuông U Minh nặng đến chục ngàn cân.
Sau khi các thế hệ cao tăng của núi Ngũ Đài viên tịch, người đời sau sẽ ghi tên họ trên giấy, dán lên chiếc chuông này, để "cùng tồn tại với chuông".
Tương truyền, tiếng chuông này có thể nối thẳng đến U Minh, trôi chảy đến Hoàng Tuyền, dùng tiếng chuông độ người Cửu U, tên cổ là "U Minh".
Chuông U Minh không cho phép du khách gõ vang, trong chùa miếu có hòa thượng chuyên phụ trách đánh chuông. Mỗi rạng sáng họ sẽ gõ vang chuông, để phá đêm tối, khi đó cũng là lúc các tăng nhân bắt đầu chuẩn bị tụng kinh.
Nhưng hôm nay, chưa đến hoàng hôn mà chuông đã vang lên.
Mà nếu bọn họ đứng ở bên trong gác chuông, e rằng sẽ càng ngạc nhiên hơn, bởi vì lúc này bên trong gác chuông không hề có hòa thượng gõ chuông.
Cái chuông này tự vang lên không hề nhờ người.
Tiếng chuông du dương sạch sẽ, âm thanh truyền xa mười dặm.
Trong phòng trụ trì chùa Hiển Thông, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt.
Xung quanh trấn Hoài Đài có năm ngọn núi, là Ngũ Đài.
Đỉnh Diệp Đấu ở phía bắc là đỉnh cao nhất của dãy núi Thái Hành, cao hơn mặt biển hơn ba ngàn mét. Đỉnh núi có dựng một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ lớn "Nóc nhà Hoa Bắc".
Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi chạy như bay từ trên đỉnh Diệp Đấu xuống, núi rừng sau lưng anh ta hóa thành hư ảnh.
"Sư phụ... Sư phụ..."
Tiểu hòa thượng hô lớn, xông vào chùa Hiển Thông.
"Sư phụ, không xong rồi, nước trong hồ Hắc Long sôi sùng sục!"
Lão hòa thượng khiếp sợ: "Chuông U Minh vang, nước đen tự sôi, chẳng lẽ là Quỷ Vương sống lại, U Minh xuất hiện sao?"
Lúc này, lại có hai tiểu hòa thượng chạy tới, kêu to.
"Sư phụ, sư phụ, vách trong vực sâu Sinh Hãm Ngục có Phật quang thoáng hiện!"
"Sư phụ, sư phụ, bên trong Vạn Phật Các truyền đến Lục Tự Chân Ngôn, không biết là ai đang tụng!"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!"
...
Theo tiếng tụng Lục Tự Chân Ngôn vang lên, Phật quang xông tận trời, trên không trung Thiên Phật Câu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lý Dục Thần dựa vào vách đá tĩnh tọa chợt ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía mái vòm điện Quỷ Vương.
Thần thức không thể xuyên thấu qua vách núi dày lên trên, nhưng anh cảm nhận được bên trong Thiên Phật Câu không hề yên ổn.
"Không được! Tôi phải đi xem một chút!"
Lý Dục Thần không để ý tới nguyên khí chưa hồi phục, thu cờ U Minh và kiếm Huyền Minh lại, lao ra bên ngoài.
Bạch Phương Hưng ngăn cản: "Cậu Lý, vết thương của cậu quá nặng, còn vừa uống thuốc, không bằng ngồi điều chỉnh một đêm rồi hành động".
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Không quan trọng. Nếu những âm linh và thi sát kia ra bên ngoài, thì dù vùng này là núi rừng hoang dã, nhưng vẫn có không ít dân làng và du khách. Chúng ta vốn đi trừ ác làm việc thiện, nhỡ tổn thương người vô tội sẽ thành tội lỗi của chúng ta".
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ông chủ Hầu lưu luyến nhìn thoáng qua vàng bạc châu báu đầy đất, cuối cùng đành lắc đầu, thở dài: "Chờ tao ra ngoài, có cơ hội tao lại đến giúp chúng mày thấy được ánh mặt trời".
Bốn người đi ra điện Quỷ Vương.
Trong hang đá bên ngoài, Lý Dục Thần nhặt về Thiên Đô lệnh.
Đúng lúc này, mặt đất chấn động nhẹ.
Lý Dục Thần giật mình nói: "Không tốt, hang đá sắp sập, đi mau!"
Dứt lời, anh trở tay cuốn lên một trận gió, cuốn lấy ba người kia, gió lớn cuồn cuộn trong hang đá dưới đất.
Ngọn núi càng ngày càng chấn động mạnh, vài viên đá trên đỉnh bắt đầu rơi xuống.
Lý Dục Thần dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hang động.
Bọn họ nhìn thấy sợi Phật quang cuối cùng.
Phật âm Lục Tự Chân Ngôn còn quanh quẩn bên trong Thiên Phật Câu, hòa cùng âm thanh ầm ầm chấn động của mặt đất, càng lộ vẻ uy nghiêm.
Phật quang tắt.
Chờ đến khi vào trong góc, bọn họ mới biết được tại sao Lý Dục Thần bảo bọn họ trốn vào đây.
Bởi vì địa thế nơi này hơi cao hơn các chỗ khác, vừa khéo là tại Tây Càn vị, vùng đất Cực Âm cũng có dương vị. Khi mây đen sà xuống đất, cuồn cuộn tràn qua cả tòa đại điện như nước thủy triều, chỉ lộ ra góc hẻo lánh chỗ bọn họ.
Đương nhiên nó chỉ là nhất thời, dần dần, lớp mây đậm đặc như mực này vẫn sẽ tràn qua.
Mặc dù không biết đó là gì, nhưng ba người đều có thể cảm nhận được khí âm hàn trong đó, một khi bị đụng phải, e rằng sẽ ngay lập tức biến thành cương thi.
Bọn họ không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần.
Bởi vì lúc này Lý Dục Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Sau khi thu lại Tử Vân Như Ý, Lý Dục Thần dùng sức ném Thiên Đô lệnh ra ngoài.
Thiên Đô lệnh bao bọc lấy hơn chục ngàn âm linh, bay xuyên qua mây mù, vạch ra một đường bay ngay giữa mây đen, bay ra khỏi cửa điện, rơi vào trong bóng đêm.
Lý Dục Thần không thể quan tâm đến hậu quả sau khi Thiên Đô lệnh mất khống chế, âm linh tản ra ngoài.
Bởi sau lưng anh, mấy con thi quỷ đã bò lên trên bệ đá, nhoài đến trên người Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần không để ý đến những con thi quỷ này, tay phải anh cầm kiếm Huyền Minh vung ra một đường kiếm khí, bổ về phía Quỷ Vương trước mặt.
Quỷ Vương vung vẩy cờ U Minh Quỷ, chặn lại kiếm khí.
Kiếm khí chém ngang âm khí nồng nặc, bổ vào mặt cờ, tuy không thể phá nổi cờ quỷ, lại ngăn cản bước chân của Quỷ Vương.
Thân thể Quỷ Vương khẽ ngửa ra sau, hơi sững lại, dường như không nghĩ tới một kiếm này của Lý Dục Thần lại có uy lực lớn như vậy.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nó liền vung cờ quỷ ép xuống. Trên cờ quỷ, ngoài mây mù ra còn có từng tia khí đen bắn ra.
Bàn tay lớn khác của Quỷ Vương cũng duỗi về phía Lý Dục Thần, muốn bóp cổ anh.
Một con thi quỷ há miệng, cắn vào sau cổ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lù lù bất động, tay trái anh nhiều thêm một thứ gì đó vuông vức như hòn đá.
Càng ngày càng nhiều thi quỷ bổ nhào vào trên người Lý Dục Thần, cắn vai anh, cào lưng anh.
Lý Dục Thần không hề cảm giác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chặp Quỷ Vương.
Ngay cả quỷ khí U Minh bắn ra từ lá cờ cũng không thể khiến anh liếc mắt nhìn, chỉ dùng thân xác cứng rắn đón đỡ.
Quần áo trên người mục nát thành từng mảnh vải rách trong làn khí đen, khí đen đụng phải da của anh như thể nước gặp phải bàn là, xèo một tiếng liền hóa thành hơi nước.
Mắt thấy bàn tay to của Quỷ Vương chuẩn bị chụp tới, chỉ còn cách cổ anh chưa đến nửa mét.
Bàn tay này như rễ cây khô héo được quét lên một lớp mực nước, quẩn quanh hơi thở chết chóc.
Đột nhiên, Lý Dục Thần ném tảng đá trong tay trái lên không trung, kiếm Huyền Minh trong tay phải sớm đã vận sức chờ phát động, chợt vung lên.
Sau khi bị ném lên không trung, hòn đá kia bỗng nhiên biến lớn, mái vòm của đại điện dường như đã biến mất, trở thành một mảnh hư không.
Trong hư không, tảng đá hóa thành một ngọn núi, ầm ầm rơi xuống.
Nhìn ngọn núi lớn rơi xuống giữa hư không, Bạch Phương Hưng vô cùng sợ hãi, trong lòng lóe lên một tia chớp: "Đây là... Phiên... Ấn Phiên Thiên?"
Thật ra đây không phải là ấn Phiên Thiên, thứ này gọi là "Ấn Phiên Sơn", dùng một ngọn núi của tiên cảnh Côn Luân để luyện chế thành, chỉ có hình dạng, cấu tạo và cách dùng giống với chí bảo cổ đại trong truyền thuyết - ấn Phiên Thiên, xem như là hàng giả loại 1.
Đây cũng là bảo vật quan trọng nhất bên cạnh Thiên Đô lệnh mà Lý Dục Thần mang từ tông môn xuống núi.
Quỷ Vương ngẩng đầu, nhìn ngọn núi to lớn trên đỉnh đầu, trong hốc mắt trống rỗng như Tử thần lóe lên vẻ không thể tin, nó lập tức khẽ đảo cán cờ, cờ U Minh trong tay xoay chuyển, vung lên phía trên.
Cờ U Minh Quỷ đón gió mở rộng ra, hóa thành một tấm màn lớn chắn trên đỉnh đầu nó.
Ấn Phiên Sơn nện xuống mặt cờ, như thể núi lớn rơi xuống biển, đập ra dòng nước đen khắp không trung.
Quỷ Vương bị nện đến khuỵu người xuống, nhưng mặt cờ vẫn vững vàng nâng ấn Phiên Sơn.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng phụt, kiếm Huyền Minh trong tay Lý Dục Thần giơ lên cao, một cánh tay của Quỷ Vương rơi xuống đất.
Quỷ Vương cúi đầu xuống, không thể tin nổi nhìn cánh tay mình.
Tiếp đó nó giận dữ, rít lên một tiếng.
Cùng lúc đó, kiếm Huyền Minh của Lý Dục Thần đã đổi hướng, mang theo sát ý vô tận, chém về phía cổ Quỷ Vương.
Anh dùng hết toàn bộ sức lực chém ra một kiếm này, mang theo dấu vết của Thiên Ma ở trong lòng, không chỉ dùng hết pháp lực của bản thân, mà luồng sức mạnh ngủ say trong huyết mạch kia cũng thức dậy.
Không biết do sau khi chết không có linh hồn chống đỡ nên ngu xuẩn hơn, hay do nỗi phẫn nộ điên cuồng sau khi bị chặt đứt cánh tay, Quỷ Vương không hề tránh một kiếm vô cùng mạnh mẽ này.
Nó vung tay lên, cờ U Minh Quỷ quấn lấy ấn Phiên Sơn, đập về phía Lý Dục Thần.
Lần này nó đá vấn đề nan giải lại cho Lý Dục Thần.
Muốn tránh thoát một kích này, anh bắt buộc phải thu kiếm. Mà một khi thu kiếm lại, sẽ rất khó để tìm lại được một cơ hội tốt như vậy.
Hơn nữa, trong đại điện lan tràn đầy tử khí, chẳng mấy chốc nó sẽ bao trùm cả góc hẻo lánh mà ba người kia đang tránh né, tiếp tục đánh nhau, đại khái ba người đó sẽ phải chết.
Mặt khác, Thiên Đô lệnh bên ngoài đã mất khống chế, dương khí và linh khí bên trong không khí mới mẻ chảy từ trên hang động xuống sẽ khiến hàng vạn hàng nghìn âm linh xông ra ngoài, xử lý chậm trễ sẽ làm cho bách tính trong phạm vi trăm dặm gặp nạn.
Lý Dục Thần cắn chặt răng, liều mạng gắng gượng nhận một kích này, không hề thu kiếm.
Trong lồng ngực dâng lên một luồng huyết khí thấy chết không sờn, huyết khí này khiến luồng sức mạnh trong huyết mạch anh một lần nữa dâng lên.
Chương 803: Ông chủ Hầu giết hết cương thi
Kiếm Huyền Minh phóng ra ánh sáng màu đen.
Lưỡi kiếm màu đen chém vào cổ của Quỷ Vương, tử khí phun ra ngoài, lại gần như biến mất hết trong ánh sáng đen Huyền Minh.
Tiếp đó, một tiếng ầm thật lớn vang lên, lá cờ cuốn quanh ấn Phiên Sơn đập vào ngực Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, ầm ầm đâm sầm vào vách đá.
Cùng lúc đó, kiếm Huyền Minh rơi leng keng trên mặt đất.
Đồng thời, đầu lâu của Quỷ Vương cũng rơi xuống đất cùng với kiếm Huyền Minh.
Mây đen khắp đại điện thong thả thu hẹp lại, tất cả bị cờ U Minh Quỷ thu về, trong đại điện khôi phục ánh đèn u ám của trường minh đăng.
Thân thể của Quỷ Vương còn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù đã mất đầu, nhưng vẫn có vẻ rất cao lớn.
Nó hình như không cam lòng cứ thế bị giết chết, quật cường bước lên trước một bước.
Nhưng ma khí Huyền Minh lưu lại tại cần cổ đứt gãy bắt đầu ăn mòn thi thể của nó. Thân thể của nó nhanh chóng ầm ầm đổ sụp, cùng cái đầu lâu bên cạnh hóa thành một nắm bụi đen.
Trong phòng còn có rất nhiều quỷ cương thi, Quỷ Vương vừa chết, chúng như thể mất đi chúa tể, mờ mịt đứng yên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc lao ra từ trong góc, thẳng đến chỗ Lý Dục Thần.
Ông chủ Hầu chạy chậm hơn, lập tức bị bọn họ bỏ xa.
Lúc đi ngang qua bên cạnh một con cương thi, ông ta không cẩn thận đụng phải nó.
Cương thi kia liền ầm ầm ngã xuống đất, hất lên một đống bụi loạn, sặc đến ông chủ Hầu liên tục ho khan.
Quay đầu nhìn lại cương thi kia, nó chỉ còn một đống xương trắng.
Trong lòng ông chủ Hầu sợ hãi, nhưng trong lòng dâng lên tâm tư. Thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đã đỡ Lý Dục Thần dậy và cứu chữa, biết mình không giúp được gì, ông ta thử đi đến trước một con cương thi khác, cẩn thận dùng tay đụng vào nó.
Cương thi cũng ầm ầm ngã xuống, để lại một đống xương trắng.
Ông chủ Hầu vô cùng vui mừng, thầm nghĩ: "Tôi cũng giết cương thi!"
Dọc đường đi, ông ta hoặc dùng tay đẩy, hoặc dùng chân đạp, sau đó ông ta dứt khoát lấy điện thoại di động ra, vừa quay video vừa bày ra thế võ, "tiêu diệt" cương thi còn dư lại.
Lý Dục Thần tựa vào vách đá, khóe miệng chảy máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Đây là lần anh chịu thương nặng nhất từ khi xuống núi, còn nghiêm trọng hơn lần ở tại bí cảnh Hoang Trạch.
Cũng may ấn Phiên Sơn cần pháp chú đặc thù để bắt đầu dùng, thoạt nhìn quỷ khí quấn lấy núi cao, thật ra khi đó ấn Phiên Sơn đã mất đi pháp lực.
Cho nên một kích này anh đón nhận thuần túy là lực lượng từ Quỷ Vương và lá cờ này.
Dù là như thế cũng suýt chút nữa khiến anh về chầu ông bà.
Bạch Phương Hưng lấy ra một viên thuốc của Bạch Vân Quan nhét vào trong miệng Lý Dục Thần.
Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.
Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.
Hai người bọn họ cũng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.
Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.
Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.
Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.
Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.
Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.
Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.
Biên giới bản đồ có hai chữ "Trầm Quang".
Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.
"Biển Trầm Quang..."
Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.
Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?
Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?
Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.
Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.
Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.
Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.
Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.
Nhưng đúng lúc này, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, nhìn cửa vào đại điện, thất thanh hỏi.
"Xử lý xong cương thi rồi, vậy đám thi sát bên ngoài kia đâu?"
...
Cửa mộ Thiên Phật Câu.
Vô số âm linh dũng mãnh lao ra từ bên trong mộ huyệt, bay phất phới bên trong Thiên Phật Câu.
Tiếp đó là từng con thi sát đứt hết tay chân, thân thể móp mép leo ra.
Chỉ một thoáng, bên trong Thiên Phật Câu tràn đầy quỷ sát âm linh.
Âm linh đầu tiên trôi dạt đến cửa ra vào Thiên Phật Câu.
Lúc này, trên vách hang đá, một tượng phật mất đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt chiếu lên con âm linh kia.
Trong hư không vang lên tiếng phật xướng.
"Úm..."
Chương 804: Chuông không người tự vang
Tiếp đó, toàn bộ Thiên Phật Câu, tất cả tượng phật trong hang đá, không kể là cụt tay hay té nghiêng, hoặc chỉ còn có nửa người, có cái chỉ còn có đầu phật, đồng loạt phóng ra ánh sáng màu vàng kim.
Trong chốc lát, ánh sáng vàng kim chiếu khắp nơi, định toàn bộ âm linh và thi sát dừng tại chỗ, rọi thẳng lên bầu trời.
Tiếng phật xướng trong hư không không ngừng nghỉ:
"Úm - ma - ni - bát - ni - hồng -..."
...
Xa xa, thắng cảnh du lịch Long Môn Thiên Quan có rất nhiều du khách đang dạo chơi và chụp ảnh.
Bỗng nhiên có du khách chỉ vào nơi nào đó ở biên giới tây nam: "Mọi người nhìn kìa!"
Chỉ thấy nơi đó mây tía lượn lờ, phật quang chiếu rọi.
Bầu trời truyền đến tiếng tiếng phật âm.
Các du khách nhao nhao quỳ xuống đất.
Năm trăm dặm về phía tây nam Long Môn Thiên Quan, ngọn núi cao nhất của dãy núi Thái Hành - núi Ngũ Đài, trấn Hoài Đài nằm giữa năm ngọn núi đang đắm chìm trong một buổi chiều an lành.
Mấy đứa bé vui sướng nhảy nhót chơi đùa trên khoảng sân rộng trước chùa Hiển Thông.
Đúng lúc này, chuông gió trên ngọn tháp cao ngất nơi xa vang lên tiếng đinh đinh đang đang.
Bọn nhỏ không để ý lắm, bởi vì mỗi khi có gió, chuông gió trên tháp lộ thiên sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.
Bọn nhỏ đã nghe quen tiếng này.
Nhưng bọn họ lại không hề chú ý tới, lúc này trời không hề có chút gió nào, mây trên trời như bức tranh tĩnh vật, không hề di chuyển.
Tiếp đó, trong lầu tháp chùa Hiển Thông cũng vang lên tiếng chuông du dương.
Bọn nhỏ ngẩng đầu, mê mang nhìn thoáng qua ông mặt trời treo phía tây ngọn núi, tiếng chuông này hình như vang lên sớm hơn ngày thường.
Chùa Hiển Thông có một tòa gác chuông, trên gác chuông ghi bốn chữ "Chấn Ngộ Đại Thiên".
Trong gác chuông treo một cái chuông U Minh nặng đến chục ngàn cân.
Sau khi các thế hệ cao tăng của núi Ngũ Đài viên tịch, người đời sau sẽ ghi tên họ trên giấy, dán lên chiếc chuông này, để "cùng tồn tại với chuông".
Tương truyền, tiếng chuông này có thể nối thẳng đến U Minh, trôi chảy đến Hoàng Tuyền, dùng tiếng chuông độ người Cửu U, tên cổ là "U Minh".
Chuông U Minh không cho phép du khách gõ vang, trong chùa miếu có hòa thượng chuyên phụ trách đánh chuông. Mỗi rạng sáng họ sẽ gõ vang chuông, để phá đêm tối, khi đó cũng là lúc các tăng nhân bắt đầu chuẩn bị tụng kinh.
Nhưng hôm nay, chưa đến hoàng hôn mà chuông đã vang lên.
Mà nếu bọn họ đứng ở bên trong gác chuông, e rằng sẽ càng ngạc nhiên hơn, bởi vì lúc này bên trong gác chuông không hề có hòa thượng gõ chuông.
Cái chuông này tự vang lên không hề nhờ người.
Tiếng chuông du dương sạch sẽ, âm thanh truyền xa mười dặm.
Trong phòng trụ trì chùa Hiển Thông, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt.
Xung quanh trấn Hoài Đài có năm ngọn núi, là Ngũ Đài.
Đỉnh Diệp Đấu ở phía bắc là đỉnh cao nhất của dãy núi Thái Hành, cao hơn mặt biển hơn ba ngàn mét. Đỉnh núi có dựng một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ lớn "Nóc nhà Hoa Bắc".
Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi chạy như bay từ trên đỉnh Diệp Đấu xuống, núi rừng sau lưng anh ta hóa thành hư ảnh.
"Sư phụ... Sư phụ..."
Tiểu hòa thượng hô lớn, xông vào chùa Hiển Thông.
"Sư phụ, không xong rồi, nước trong hồ Hắc Long sôi sùng sục!"
Lão hòa thượng khiếp sợ: "Chuông U Minh vang, nước đen tự sôi, chẳng lẽ là Quỷ Vương sống lại, U Minh xuất hiện sao?"
Lúc này, lại có hai tiểu hòa thượng chạy tới, kêu to.
"Sư phụ, sư phụ, vách trong vực sâu Sinh Hãm Ngục có Phật quang thoáng hiện!"
"Sư phụ, sư phụ, bên trong Vạn Phật Các truyền đến Lục Tự Chân Ngôn, không biết là ai đang tụng!"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!"
...
Theo tiếng tụng Lục Tự Chân Ngôn vang lên, Phật quang xông tận trời, trên không trung Thiên Phật Câu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lý Dục Thần dựa vào vách đá tĩnh tọa chợt ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía mái vòm điện Quỷ Vương.
Thần thức không thể xuyên thấu qua vách núi dày lên trên, nhưng anh cảm nhận được bên trong Thiên Phật Câu không hề yên ổn.
"Không được! Tôi phải đi xem một chút!"
Lý Dục Thần không để ý tới nguyên khí chưa hồi phục, thu cờ U Minh và kiếm Huyền Minh lại, lao ra bên ngoài.
Bạch Phương Hưng ngăn cản: "Cậu Lý, vết thương của cậu quá nặng, còn vừa uống thuốc, không bằng ngồi điều chỉnh một đêm rồi hành động".
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Không quan trọng. Nếu những âm linh và thi sát kia ra bên ngoài, thì dù vùng này là núi rừng hoang dã, nhưng vẫn có không ít dân làng và du khách. Chúng ta vốn đi trừ ác làm việc thiện, nhỡ tổn thương người vô tội sẽ thành tội lỗi của chúng ta".
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ông chủ Hầu lưu luyến nhìn thoáng qua vàng bạc châu báu đầy đất, cuối cùng đành lắc đầu, thở dài: "Chờ tao ra ngoài, có cơ hội tao lại đến giúp chúng mày thấy được ánh mặt trời".
Bốn người đi ra điện Quỷ Vương.
Trong hang đá bên ngoài, Lý Dục Thần nhặt về Thiên Đô lệnh.
Đúng lúc này, mặt đất chấn động nhẹ.
Lý Dục Thần giật mình nói: "Không tốt, hang đá sắp sập, đi mau!"
Dứt lời, anh trở tay cuốn lên một trận gió, cuốn lấy ba người kia, gió lớn cuồn cuộn trong hang đá dưới đất.
Ngọn núi càng ngày càng chấn động mạnh, vài viên đá trên đỉnh bắt đầu rơi xuống.
Lý Dục Thần dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hang động.
Bọn họ nhìn thấy sợi Phật quang cuối cùng.
Phật âm Lục Tự Chân Ngôn còn quanh quẩn bên trong Thiên Phật Câu, hòa cùng âm thanh ầm ầm chấn động của mặt đất, càng lộ vẻ uy nghiêm.
Phật quang tắt.