-
Chương 796-798
Chương 796: Bách Quỷ Trận
Đạm Đài Ngọc chần chờ một chút, nói: "Thật sự là ông ta không có tên. Đúng là địa vị cao hơn tôi, nhưng ông ta ở trong giáo không có chức vụ. Ông ta là người hầu trung thành của Thiên Ma, là người bảo vệ thánh nữ và thánh tử. Tôi chỉ biết là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang".
"Biển Trầm Quang là chỗ nào?"
"Biển Trầm Quang là thánh địa Minh giới, ở nơi đó sẽ chìm vào biển cả, cho nên trên biển đều là màu đen, chỉ có đáy biển là ánh sáng".
"Cụ thể là ở nơi nào, làm sao để đến đó?", Lý Dục Thần hỏi.
Đạm Đài Ngọc lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một ma sứ nho nhỏ, còn chưa trở thành đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, tôi nào có tư cách đến biển Trầm Quang".
"Ông không phải đường chủ Hắc Thủy Đường?"
"Đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính ở nơi đó".
Đạm Đài Ngọc nâng tay trái còn có thể cử động lên, chỉ vào cái quan tài trên bệ đá.
"Nơi đó là lối vào biển Trầm Quang?"
"Ha ha, ngây thơ! Làm sao lối vào thánh địa có thể ở chỗ này được? Trụ sở của Minh Thần, sao có thể để người ta tìm ra dễ dàng như thế?"
"Trụ sở của Minh Thần?"
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi, anh đã từng nghe nói qua về Minh Thần, đó là một trong số những vị thần viễn cổ, chi phối một thế giới khác.
"Ông nói cái bóng là Minh Thần?"
"Không, ông ta là Minh Phó. Chỉ là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang, mà chúa tể biển Trầm Quang chính là Minh Thần".
"Minh Thần cũng là người của Ma giáo các ông?"
"Thiên Ma đâu đâu cũng có, trong toàn bộ thế giới biển, tất cả thần đều là hóa thân của Thiên Ma!"
Trên mặt Đạm Đài Ngọc hiện ra vẻ vinh quang.
Lý Dục Thần cảm thấy càng ngày càng không hợp lẽ thường, ngay cả thế giới biển cũng xuất hiện luôn.
Cho dù ở Thiên Đô, thế giới biển cũng được coi như truyền thuyết.
Xung quanh Côn Luân có Nhược Thủy vờn quanh, cũng bảo vệ thế giới của chúng ta.
Bên ngoài Nhược Thủy gọi chung là ngoài thế giới.
Mà trong truyền thuyết, Nhược Thủy chính là nơi thông đến thế giới biển.
Nơi đó có ba thế giới, mỗi một thế giới đều có một pháp tắc và chúa tể của riêng mình.
"Nói đi, phân thân của Minh Phó ở đâu? Tôi biết bây giờ ông ta đang ở thủ đô", Lý Dục Thần hỏi.
Đạm Đài Ngọc có vẻ đã bị Thiên Ma tác động, cho dù bị trọng thương, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn, điên cuồng cười ha ha.
Lý Dục Thần đá bay ông ta ra ngoài, đập mạnh vào trên bệ đá ở chính giữa.
Đạm Đài Ngọc phun ra hai ngụm máu, ôm ngực nói: "Minh Phó đang ở nhà họ Na".
"Nhà họ Na..."
Lý Dục Thần lập tức nghĩ đến, Na Nhữ An!
Giống với Trương Diễm Diễm lúc trước, Trương Diễm Diễm bị phụ thân, rất có thể Na Nhữ An cũng bị phụ thân. Không nghĩ tới, vậy mà ông ta có thể đồng thời phân thân phụ thể lên hai người.
Đúng vào lúc này, Đạm Đài Ngọc đột nhiên dừng cười, đưa tay bắt lấy cán Bạch Linh Phiên bên cạnh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
"Cậu muốn giết Minh Phó sao? Cậu không giết được đâu, chỉ cần chân thân ở biển Trầm Quang không chết, ông ta sẽ mãi mãi không chết! Hơn nữa, cậu cũng sẽ không có cơ hội đâu! Cậu có biết đây là chỗ nào không? Nơi này là nơi Quỷ Vương an nghỉ, thần tiên tới cũng không trốn thoát được!"
Nói xong, ông ta bỗng nhiên rút lá cờ đang cắm trên mặt đất ra.
Ngũ Phương Linh Phiên thiếu một lá cờ, trận pháp lập tức bị phá, ngàn vạn âm linh đã hội tụ trên lá cờ bỗng nhiên tản ra.
Chỉ trong chốc lát, bên trong đại điện cuồn cuộn gió âm, vạn quỷ hội tụ.
Đạm Đài Ngọc vừa rồi còn đang nhe răng cười, trong nháy mắt đã biến thành một đống xương trắng.
Lý Dục Thần nhíu mày, đối mặt với gió âm gào thét mà đến, cả người anh lùi về phía sau hai bước, phất tay đánh ra một đống cương khí, ép lui gió âm.
Chỉ là giống như Đạm Đài Ngọc nói, nơi này là vùng đất cực âm, tất cả pháp thuật loại Thiên Cương Chính Dương đều bị hạn chế, uy lực không đủ mạnh.
Mà lực lượng oán khí của đám âm linh này lại được gia tăng.
Anh vừa mới phất tay đánh lui một đợt, lập tức lại có một đợt tiến lên, giống như là thuỷ triều, không ngừng chút nào.
Hơn nữa trên Bạch Linh Phiên còn không ngừng có âm linh tuôn ra, giống như không bao giờ dừng lại vậy.
Anh đã sớm biết trên Ngũ Phương Bạch Linh Phiên hội tụ âm linh, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế.
Như vậy cũng phải có hơn chục ngàn oan hồn đi?
Pháp thuật bị hạn chế, không thể mượn nhờ sức mạnh trời đất, chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thân cứng chọi cứng, muốn tiêu hao hết hơn chục ngàn oan hồn này, chỉ sợ pháp lực của Lý Dục Thần cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Đương nhiên Lý Dục Thần có thể lựa chọn trực tiếp rút lui, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng anh lo lắng nếu mình rời đi, một khi hơn chục ngàn oan hồn này đi ra ngoài, sợ rằng dân chúng thôn làng mấy trăm dặm xung quanh đây đều sẽ gặp nạn.
Mặc dù ánh nắng và khí tự nhiên trong trời đất sẽ khiến đám âm linh oán khí này dần dần tiêu tán, nhưng trước đó cũng đủ tạo thành sinh linh đồ thán rồi.
Lý Dục Thần tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa anh còn muốn nhìn xem rốt cuộc trong quan tài trên bệ đá chính giữa kia có cái gì.
Đạm Đài Ngọc nói là đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, rất có thể là thật. Nếu như nơi này là chốn cũ của Hắc Thủy Đường Ma giáo, vậy chắc hẳn sẽ có thể tìm ra một chút manh mối, Quỷ Vương trong quan tài không có khả năng không biết cái gì được.
Đạm Đài Ngọc cũng sẽ không vô duyên vô cớ ở lại nơi này, nhất định là có bí mật gì đó.
Chương 797: Tiêu diệt
Lúc này, âm hồn đã tập trung đầy cả đại điện, ngọn đèn trên trụ đá cũng không chừng đung đưa theo từng cơn gió âm.
Lý Dục Thần vừa đánh lui hồn triều, vừa chậm rãi đi về phía bệ đá ở chính giữa.
Đúng lúc này, anh nghe thấy ngoài cửa đại điện truyền đến một tiếng kêu "A" sợ hãi.
Chính là giọng nói của ông chủ Hầu.
Hóa ra là ba người Bạch Phương Hưng đã tìm tới.
Sau khi ba người bọn họ tỉnh táo lại sau rung động ngắn ngủi liền đuổi theo Lý Dục Thần qua vách tường bị anh đánh nát.
Nhưng hang đá phía saug giống như mê cung, bọn họ còn suýt bị lạc đường trong đó.
Cộng thêm ông chủ Hầu không đi nhanh được, cuối cùng chỉ có thể bị Tiêu Minh Hạc kẹp nách mang đi.
Cũng may sự sợ hãi bóng tối và mê cung đã che giấu sự xấu hổ trong lòng ông chủ Hầu.
Về sau, bọn họ nghe được tiếng cười của Đạm Đài Ngọc, liền dựa vào âm thanh đi tìm, cuối cùng đã thấy được trong cửa đại điện lộ ra ánh đèn yếu ớt.
Nhưng khi bọn họ mừng rỡ xông tới, lại chạm mặt với gió âm kêu khóc và đại quân được tạo ra từ vô số âm linh phiêu đãng.
Ông chủ Hầu bị một màn này dọa đến mức la hoảng lên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc không hổ là Trường Xuân môn hạ và Tông Sư võ đạo, đều phản ứng rất nhanh, lập tức ra tay giết âm hồn nhào lên.
Bạch Phương Hưng phát hiện ra vậy mà Trường Xuân Đạo Pháp ông ta luôn luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể sử dụng được ở chỗ này, cho dù có sử dụng được thì uy lực cũng vô cùng nhỏ yếu.
Ngược lại là Tiêu Minh Hạc, chân khí hùng hồn liên tục tuôn ra từ trong cơ thể.
Cũng may Bạch Vân Quán cũng song tu võ đạo, Bạch Phương Hưng liền dồn chân khí vào bảo kiếm, vung lên, sóng vai chiến đấu cùng một chỗ với Tiêu Minh Hạc.
Nhưng cho dù như vậy, so sánh ra sẽ thấy Tông Sư Tiêu Minh Hạc mạnh hơn Bạch Phương Hưng.
Dương khí của người sống đã thu hút âm hồn không ngừng đánh tới, càng ngày càng nhiều, điều này khiến Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đối phó vô cùng mệt mỏi.
Cũng may cánh cửa chật hẹp, hai người vẫn có thể canh giữ được, không để lọt một cái nào.
Bọn họ chỉ cần đối với kẻ địch trước mặt, không cần cố kỵ phía sau.
Nếu là ở trong đại điện, âm linh tấn công từ khắp mọi phía, bọn họ căn bản sẽ không có cách nào để ngăn cản.
Ngay lúc này, ông chủ Hầu lại kêu lên một tiếng "A!" sợ hãi.
Bạch Phương Hưng bất mãn nói: "Ông trốn ở đằng sau chúng tôi, kêu la cái gì?"
"Đằng sau có quỷ!", ông chủ Hầu lớn tiếng nói.
Tiêu Minh Hạc quát lớn một tiếng, liên tục vung hai tay ra, bổ ra hai đao khí giao nhau, đánh chết đám âm hồn đã tụ tập càng ngày càng nhiều trước người, nhân cơ hội này quay đầu nhìn thoáng qua.
Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái đã phải hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt sau lưng, mấy thi sát đang ngọ nguậy bò tới chỗ bọn họ.
Mà ở đằng sau mấy thi sát đó còn loáng thoáng thấy một đống thứ như vậy đang ngọ nguậy, mênh mông cuồn cuộn.
Tia sét kia của Lý Dục Thần đã tiêu diệt tất cả thi sát trong căn phòng đá đó, những thứ này chắc là mới bò ra từ trong thi bình ở mấy căn phòng đá bên ngoài, bây giờ tất cả đều đổ dồn về phía này.
Trước có âm hồn, sau có thi sát, lần này thật sự phải chết rồi.
Chợt nghe Lý Dục Thần nói: "Tôi thu nạp âm khí oan hồn, mấy người ngăn ở cổng, cản trở những thi sát kia, đừng để bọn chúng tiến vào. Nơi này là cánh cửa trăm quỷ, âm khí cực nặng, một khi để thi sát tiến vào thì lực lượng sẽ tăng gấp bội, mấy người sẽ rất khó đối phó. Chờ tôi ngăn chặn quỷ khí, siêu độ này ngàn vạn oán linh này đã".
Vừa dứt lời, anh liền lấy Thiên Đô lệnh ra ném lên không trung.
Ngay lập tức một vầng hào quang màu vàng tỏa ra, trong hư không giống như xuất hiện một cánh cửa thông suốt, một chiếc thang trời nối thẳng lên cao, mây mù mịt mờ, cũng không biết là nối lên đến đâu.
Bạch Phương Hưng nhìn thang trời màu vàng kia, ngẩn người, còn quên cả việc tấn công, lẩm bẩm nói: "Đây là... Đây là..."
Khi trong đầu ông ta hiện ra hai chữ "Thiên Đô", hai chân suýt nữa mềm nhũn quỳ xuống.
Nhớ tới tia sét vừa rồi, lại nhìn Lý Dục Thần, trong lòng Bạch Phương Hưng vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi Tiêu Minh Hạc hô lớn một tiếng: "Bạch đạo trưởng, ngây ra đó làm gì!"
Bạch Phương Hưng mới như tỉnh lại trong mộng.
Lúc này, dưới ánh sáng vàng của Thiên Đô chiếu rọi xuống, những âm linh u hồn kia đều như thiêu thân lao vào lửa, nhào vào bên trong vòng sáng.
Vòng sáng kia giống như tự hình thành không gian, âm linh vừa bay vào sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc liếc nhau, xoay người, đưa tay kéo ông chủ Hầu đến, sau đó ngăn chặn cửa đại điện.
Một con thi sát cách gần nhất đã bò tới, chỉ còn cách bọn họ không đến hai mét.
Bạch Phương Hưng nâng kiếm, chém ra hai nhát vèo vèo, cắt thi sát cắt thành bốn phần.
Tiêu Minh Hạc biết không thể giết chết được thứ này, ngay sau đó liền đánh ra bốn chưởng, rầm rầm rầm rầm, đập bốn khúc kia thành bốn bãi thịt nát.
Cứ như vậy, hai người phối hợp với nhau, miễn cưỡng giữ vững cửa đại điện.
Mà lúc này Lý Dục Thần đã rút cả ba cái Bạch Linh Phiên còn lại lên, sau đó nhảy lên trên bục đá chính giữa, đứng trước cái quan tài cỡ lớn kia.
Bây giờ âm linh đã bị Thiên Đô khống chế.
Mặc dù anh có thể tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng thi sát phía ngoài không có hồn, muốn tiêu diệt cũng khó.
Nhưng giết hết hơn chục ngàn âm linh đã phải gánh chịu nghiệp lực và tội nghiệt vô tận, rất có thể sẽ khiến tâm của anh vùng lên, cũng sẽ khiến lần lôi kiếp thứ hai của anh trở nên vô cùng gian nan.
Biện pháp duy nhất chính là siêu độ. Lấy pháp tắc tự nhiên để khiến những thứ đó tự mình tiêu tán, quy về đạo.
Nhưng muốn làm vậy thì đầu tiên phải phá hủy quỷ khí và Bách Quỷ Trận ở nơi này đã.
Bách Quỷ Trận là đầu mối then chốt, mà nơi phát ra quỷ khí trong đại điện này chính là cái quan tài kia.
Chương 798: Quỷ Vương
Lý Dục Thần đặt tay lên mép quan tài.
Chạm vào tay lạnh như băng, tựa như đã chạm vào tảng băng ngàn năm.
Khi thần thức dò vào, giống như đi vào U Minh, vô cùng vô tận.
Anh giơ tay nhấc nắp quan tài lên.
Bên trong quan tài có một thi thể.
Thi thể này cao hơn người bình thường, ước tính cao khoảng hai mét rưỡi, chẳng trách lại được đặt trong một chiếc quan tài lớn như vậy.
Thi thể mặc một chiếc trường bào màu đen trên người, phía trên thêu con rồng vàng ba móng, ngược lại rất có khí thế của đế vương.
Hai tay đặt lên ngực, trong tay cầm một cây gậy bọc vải đen, cũng có thể là lá cờ.
Khuôn mặt của thi thể đã khô héo, chỉ còn một lớp da che phủ hộp sọ, hốc mắt sâu thẳm như hai cái giếng khô không đáy dẫn vào cõi U Minh.
Toàn bộ quan tài cũng tràn ngập tử khí mờ mịt, như một cỗ quan tài chứa đựng đầy nước đen.
Tử khí này đã phong tỏa thần thức, khiến Lý Dục Thần không thể nào khám phá được những bí mật bên trong quan tài.
Không thể trực tiếp sử dụng bạo lực để phá hủy đầu mối quan trọng của trận pháp ma quái này.
Thông thường, những ngôi mộ như vậy đều có trang bị tự hủy để ngăn ngừa kẻ trộm mộ, chẳng hạn như nhiều lăng mộ của đế vương sẽ đổ một lượng lớn thủy ngân lên tầng trên cùng của ngôi mộ. Một khi bị phá hủy thì thủy ngân sẽ tiết ra ngoài và lăng mộ sẽ bị phá hủy.
Ngôi mộ này có thể không có lớp thủy ngân nhưng chắc chắn nó ẩn chứa một cơ quan phá hủy càng lợi hại hơn. Một khi kích hoạt thì toàn bộ lăng mộ rất có thể sẽ sụp đổ.
Lý Dục Thần có lẽ không sợ, nhưng ngoài anh ra, ở đây còn có ba người khác, đặc biệt là ông chủ Hầu không hề biết võ công gì cả.
Hơn nữa, Lý Dục Thần cũng không hy vọng nơi này bị hủy diệt. Đây là địa điểm bí mật hiếm có của Ma giáo, nhất định che giấu rất nhiều bí mật.
Ma giáo là một giáo phái được truyền thừa sau khi Thiên Ma chuyển thế, ngay cả sư môn Thiên Đô cũng rất chú ý đến nó.
Trên đỉnh Thiên Đô, năm đó một trăm ngàn kiếm tiên bày trận, xua đuổi thiên ma ngoại vực, trận pháp ngàn kiếm tiên vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Khi nắp quan tài này được mở ra, tử khí như làn nước đen chậm rãi dâng lên, nhanh chóng tràn ra khỏi mép quan tài.
Lý Dục Thần lẳng lặng chờ đợi, chỉ khi tử khí trong quan tài tản đi, thần thức của anh mới có thể thăm dò tình trạng bên trong quan tài.
Thiên Đô lệnh treo trên mái vòm của đại điện, hàng ngàn âm linh đang giãy giụa trong ánh sáng vàng, giống như bầy cá mắc lưới dưới đáy biển.
Mặc dù Thiên Đô lệnh có công hiệu, sức mạnh của nó vẫn không hề suy giảm ngay cả ở nơi cực âm này, nhưng muốn khống chế được hơn mười ngàn âm linh thì Lý Dục Thần sẽ tiếp tục bị tiêu hao pháp lực của bản thân.
Anh quay đầu lại nhìn thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đang canh giữ ở cửa đại điện, mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng miễn cưỡng có thể phòng thủ được.
Chỉ có ông chủ Hầu, một người đứng ở trong đại điện, hoảng sợ không biết nên tiến hay lùi.
Lý Dục Thần thấy hai người Bạch, Tiêu còn có thể cầm cự được nên anh không quan tâm đến họ.
Lúc này, chẳng những anh phải khống chế hơn mười ngàn âm linh mà còn phải luôn chú ý đến những thay đổi trong quan tài để đề phòng những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, quan tài của Hắc Thủy đường chủ Ma Giáo không thể mở ra dễ dàng như vậy được.
Thời gian trôi qua từng chút một, tử khí trong quan tài tràn ra từng chút một, rơi xuống bệ đá, sau đó từ bệ đá rơi xuống đất, lan rộng như thác nước sương mù đen trong đại điện.
Hắc khí trong quan tài chậm rãi chìm xuống, thi thể như đang nổi lên từ mặt nước đang đọng lại, làn da khô héo trên khuôn mặt vốn đã nhăn nheo đột nhiên có chút ẩm ướt, trở nên trong suốt, giống như có một sinh mệnh mới, phía trên được bao phủ dày đặc bởi mạch máu đỏ như tơ nhện, giống như có máu tươi đang chuyển động.
Quỷ Vương đã sống lại!
Lý Dục Thần cau mày.
Hắc Thủy đường chủ của Ma giáo năm trăm năm trước tuyệt đối không phải một nhân vật có pháp lực thấp kém như Đạm Đài Ngọc, ít nhất cũng thuộc cảnh giới Tiên Thiên trở lên, thậm chí có thể còn cao hơn.
Anh không dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra nếu thứ này sống lại.
Không thể suy nghĩ thêm những bí mật của Ma giáo hay bất cứ điều gì khác, phải giết chết nó trước khi nó sống lại.
Lý Dục Thần giơ tay lên tung ra một chưởng, chém về phía thi thể Quỷ vương.
Ở chỗ này, uy lực của pháp thuật Thiên Cương Chính Dương đã giảm đi rất nhiều, mà thuật Cửu Âm chưa chắc có tác dụng với Quỷ Vương, cho nên Lý Dục Thần dứt khoát không sử dụng pháp thuật mà dùng tay làm đao, tương tự như võ thuật.
Nhưng công phu của anh giỏi hơn nhiều so với các tông sư võ đạo trên thế giới. Anh đã có thân thể Tiên Thiên, cơ thể chống cự được lôi kiếp. Chỉ riêng sức mạnh của cơ thể này đã vượt xa khả năng chống lại của những thứ bình thường trên thế giới.
Chỉ nghe ầm một tiếng, chiếc quan tài làm bằng gỗ sẫm màu dày bị sức mạnh của một chưởng làm cho vỡ tan.
Tử khí văng khắp nơi như một cơn mưa xối xả.
Nhưng thi thể của Quỷ Vương vẫn còn nguyên vẹn, cứ lẳng lặng mà nằm trên bệ đá.
Lúc này, hai gò má hóp xuống đã nhô lên, da căng lên, các mạch máu li ti trông rõ ràng hơn. Nhìn xuyên qua làn da trong suốt, có thể thấy các cơ trên má đang nỗ lực tác động lên khóe miệng, khiến nó nở ra một nụ cười.
Lý Dục Thần rất kinh hãi.
Đây là một thân thể cường đại đến mức nào? Chẳng lẽ người này khi còn sống đã đạt đến trình độ không thể phá hủy?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi của ông chủ Hầu vang lên phía sau.
Lý Dục Thần quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt ông chủ Hầu đầy sợ hãi, dùng tay chỉ về phía xa.
Nhìn theo hướng ngón tay của ông ta, chỉ thấy chiếc quan tài đứng thẳng trong hang đá cạnh bức tường của đại điện đang không ngừng rung chuyển.
Sau đó có một tiếng nổ lớn vang lên, nắp quan tài rơi xuống.
Ào ào, vàng bạc lấp đầy bên trong chảy ra như nước, phát ra âm thanh dễ nghe.
Vẻ sợ hãi trên mặt ông chủ Hầu được thay thế bằng sự phấn khích.
Ông ta đã từng gặp qua không ít ngôi mộ cổ, nhưng chưa từng nhìn thấy ngôi mộ nào mà bên trong quan tài lại chôn cất vàng bạc.
Đạm Đài Ngọc chần chờ một chút, nói: "Thật sự là ông ta không có tên. Đúng là địa vị cao hơn tôi, nhưng ông ta ở trong giáo không có chức vụ. Ông ta là người hầu trung thành của Thiên Ma, là người bảo vệ thánh nữ và thánh tử. Tôi chỉ biết là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang".
"Biển Trầm Quang là chỗ nào?"
"Biển Trầm Quang là thánh địa Minh giới, ở nơi đó sẽ chìm vào biển cả, cho nên trên biển đều là màu đen, chỉ có đáy biển là ánh sáng".
"Cụ thể là ở nơi nào, làm sao để đến đó?", Lý Dục Thần hỏi.
Đạm Đài Ngọc lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một ma sứ nho nhỏ, còn chưa trở thành đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, tôi nào có tư cách đến biển Trầm Quang".
"Ông không phải đường chủ Hắc Thủy Đường?"
"Đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính ở nơi đó".
Đạm Đài Ngọc nâng tay trái còn có thể cử động lên, chỉ vào cái quan tài trên bệ đá.
"Nơi đó là lối vào biển Trầm Quang?"
"Ha ha, ngây thơ! Làm sao lối vào thánh địa có thể ở chỗ này được? Trụ sở của Minh Thần, sao có thể để người ta tìm ra dễ dàng như thế?"
"Trụ sở của Minh Thần?"
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi, anh đã từng nghe nói qua về Minh Thần, đó là một trong số những vị thần viễn cổ, chi phối một thế giới khác.
"Ông nói cái bóng là Minh Thần?"
"Không, ông ta là Minh Phó. Chỉ là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang, mà chúa tể biển Trầm Quang chính là Minh Thần".
"Minh Thần cũng là người của Ma giáo các ông?"
"Thiên Ma đâu đâu cũng có, trong toàn bộ thế giới biển, tất cả thần đều là hóa thân của Thiên Ma!"
Trên mặt Đạm Đài Ngọc hiện ra vẻ vinh quang.
Lý Dục Thần cảm thấy càng ngày càng không hợp lẽ thường, ngay cả thế giới biển cũng xuất hiện luôn.
Cho dù ở Thiên Đô, thế giới biển cũng được coi như truyền thuyết.
Xung quanh Côn Luân có Nhược Thủy vờn quanh, cũng bảo vệ thế giới của chúng ta.
Bên ngoài Nhược Thủy gọi chung là ngoài thế giới.
Mà trong truyền thuyết, Nhược Thủy chính là nơi thông đến thế giới biển.
Nơi đó có ba thế giới, mỗi một thế giới đều có một pháp tắc và chúa tể của riêng mình.
"Nói đi, phân thân của Minh Phó ở đâu? Tôi biết bây giờ ông ta đang ở thủ đô", Lý Dục Thần hỏi.
Đạm Đài Ngọc có vẻ đã bị Thiên Ma tác động, cho dù bị trọng thương, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn, điên cuồng cười ha ha.
Lý Dục Thần đá bay ông ta ra ngoài, đập mạnh vào trên bệ đá ở chính giữa.
Đạm Đài Ngọc phun ra hai ngụm máu, ôm ngực nói: "Minh Phó đang ở nhà họ Na".
"Nhà họ Na..."
Lý Dục Thần lập tức nghĩ đến, Na Nhữ An!
Giống với Trương Diễm Diễm lúc trước, Trương Diễm Diễm bị phụ thân, rất có thể Na Nhữ An cũng bị phụ thân. Không nghĩ tới, vậy mà ông ta có thể đồng thời phân thân phụ thể lên hai người.
Đúng vào lúc này, Đạm Đài Ngọc đột nhiên dừng cười, đưa tay bắt lấy cán Bạch Linh Phiên bên cạnh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
"Cậu muốn giết Minh Phó sao? Cậu không giết được đâu, chỉ cần chân thân ở biển Trầm Quang không chết, ông ta sẽ mãi mãi không chết! Hơn nữa, cậu cũng sẽ không có cơ hội đâu! Cậu có biết đây là chỗ nào không? Nơi này là nơi Quỷ Vương an nghỉ, thần tiên tới cũng không trốn thoát được!"
Nói xong, ông ta bỗng nhiên rút lá cờ đang cắm trên mặt đất ra.
Ngũ Phương Linh Phiên thiếu một lá cờ, trận pháp lập tức bị phá, ngàn vạn âm linh đã hội tụ trên lá cờ bỗng nhiên tản ra.
Chỉ trong chốc lát, bên trong đại điện cuồn cuộn gió âm, vạn quỷ hội tụ.
Đạm Đài Ngọc vừa rồi còn đang nhe răng cười, trong nháy mắt đã biến thành một đống xương trắng.
Lý Dục Thần nhíu mày, đối mặt với gió âm gào thét mà đến, cả người anh lùi về phía sau hai bước, phất tay đánh ra một đống cương khí, ép lui gió âm.
Chỉ là giống như Đạm Đài Ngọc nói, nơi này là vùng đất cực âm, tất cả pháp thuật loại Thiên Cương Chính Dương đều bị hạn chế, uy lực không đủ mạnh.
Mà lực lượng oán khí của đám âm linh này lại được gia tăng.
Anh vừa mới phất tay đánh lui một đợt, lập tức lại có một đợt tiến lên, giống như là thuỷ triều, không ngừng chút nào.
Hơn nữa trên Bạch Linh Phiên còn không ngừng có âm linh tuôn ra, giống như không bao giờ dừng lại vậy.
Anh đã sớm biết trên Ngũ Phương Bạch Linh Phiên hội tụ âm linh, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế.
Như vậy cũng phải có hơn chục ngàn oan hồn đi?
Pháp thuật bị hạn chế, không thể mượn nhờ sức mạnh trời đất, chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thân cứng chọi cứng, muốn tiêu hao hết hơn chục ngàn oan hồn này, chỉ sợ pháp lực của Lý Dục Thần cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Đương nhiên Lý Dục Thần có thể lựa chọn trực tiếp rút lui, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng anh lo lắng nếu mình rời đi, một khi hơn chục ngàn oan hồn này đi ra ngoài, sợ rằng dân chúng thôn làng mấy trăm dặm xung quanh đây đều sẽ gặp nạn.
Mặc dù ánh nắng và khí tự nhiên trong trời đất sẽ khiến đám âm linh oán khí này dần dần tiêu tán, nhưng trước đó cũng đủ tạo thành sinh linh đồ thán rồi.
Lý Dục Thần tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa anh còn muốn nhìn xem rốt cuộc trong quan tài trên bệ đá chính giữa kia có cái gì.
Đạm Đài Ngọc nói là đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, rất có thể là thật. Nếu như nơi này là chốn cũ của Hắc Thủy Đường Ma giáo, vậy chắc hẳn sẽ có thể tìm ra một chút manh mối, Quỷ Vương trong quan tài không có khả năng không biết cái gì được.
Đạm Đài Ngọc cũng sẽ không vô duyên vô cớ ở lại nơi này, nhất định là có bí mật gì đó.
Chương 797: Tiêu diệt
Lúc này, âm hồn đã tập trung đầy cả đại điện, ngọn đèn trên trụ đá cũng không chừng đung đưa theo từng cơn gió âm.
Lý Dục Thần vừa đánh lui hồn triều, vừa chậm rãi đi về phía bệ đá ở chính giữa.
Đúng lúc này, anh nghe thấy ngoài cửa đại điện truyền đến một tiếng kêu "A" sợ hãi.
Chính là giọng nói của ông chủ Hầu.
Hóa ra là ba người Bạch Phương Hưng đã tìm tới.
Sau khi ba người bọn họ tỉnh táo lại sau rung động ngắn ngủi liền đuổi theo Lý Dục Thần qua vách tường bị anh đánh nát.
Nhưng hang đá phía saug giống như mê cung, bọn họ còn suýt bị lạc đường trong đó.
Cộng thêm ông chủ Hầu không đi nhanh được, cuối cùng chỉ có thể bị Tiêu Minh Hạc kẹp nách mang đi.
Cũng may sự sợ hãi bóng tối và mê cung đã che giấu sự xấu hổ trong lòng ông chủ Hầu.
Về sau, bọn họ nghe được tiếng cười của Đạm Đài Ngọc, liền dựa vào âm thanh đi tìm, cuối cùng đã thấy được trong cửa đại điện lộ ra ánh đèn yếu ớt.
Nhưng khi bọn họ mừng rỡ xông tới, lại chạm mặt với gió âm kêu khóc và đại quân được tạo ra từ vô số âm linh phiêu đãng.
Ông chủ Hầu bị một màn này dọa đến mức la hoảng lên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc không hổ là Trường Xuân môn hạ và Tông Sư võ đạo, đều phản ứng rất nhanh, lập tức ra tay giết âm hồn nhào lên.
Bạch Phương Hưng phát hiện ra vậy mà Trường Xuân Đạo Pháp ông ta luôn luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể sử dụng được ở chỗ này, cho dù có sử dụng được thì uy lực cũng vô cùng nhỏ yếu.
Ngược lại là Tiêu Minh Hạc, chân khí hùng hồn liên tục tuôn ra từ trong cơ thể.
Cũng may Bạch Vân Quán cũng song tu võ đạo, Bạch Phương Hưng liền dồn chân khí vào bảo kiếm, vung lên, sóng vai chiến đấu cùng một chỗ với Tiêu Minh Hạc.
Nhưng cho dù như vậy, so sánh ra sẽ thấy Tông Sư Tiêu Minh Hạc mạnh hơn Bạch Phương Hưng.
Dương khí của người sống đã thu hút âm hồn không ngừng đánh tới, càng ngày càng nhiều, điều này khiến Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đối phó vô cùng mệt mỏi.
Cũng may cánh cửa chật hẹp, hai người vẫn có thể canh giữ được, không để lọt một cái nào.
Bọn họ chỉ cần đối với kẻ địch trước mặt, không cần cố kỵ phía sau.
Nếu là ở trong đại điện, âm linh tấn công từ khắp mọi phía, bọn họ căn bản sẽ không có cách nào để ngăn cản.
Ngay lúc này, ông chủ Hầu lại kêu lên một tiếng "A!" sợ hãi.
Bạch Phương Hưng bất mãn nói: "Ông trốn ở đằng sau chúng tôi, kêu la cái gì?"
"Đằng sau có quỷ!", ông chủ Hầu lớn tiếng nói.
Tiêu Minh Hạc quát lớn một tiếng, liên tục vung hai tay ra, bổ ra hai đao khí giao nhau, đánh chết đám âm hồn đã tụ tập càng ngày càng nhiều trước người, nhân cơ hội này quay đầu nhìn thoáng qua.
Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái đã phải hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt sau lưng, mấy thi sát đang ngọ nguậy bò tới chỗ bọn họ.
Mà ở đằng sau mấy thi sát đó còn loáng thoáng thấy một đống thứ như vậy đang ngọ nguậy, mênh mông cuồn cuộn.
Tia sét kia của Lý Dục Thần đã tiêu diệt tất cả thi sát trong căn phòng đá đó, những thứ này chắc là mới bò ra từ trong thi bình ở mấy căn phòng đá bên ngoài, bây giờ tất cả đều đổ dồn về phía này.
Trước có âm hồn, sau có thi sát, lần này thật sự phải chết rồi.
Chợt nghe Lý Dục Thần nói: "Tôi thu nạp âm khí oan hồn, mấy người ngăn ở cổng, cản trở những thi sát kia, đừng để bọn chúng tiến vào. Nơi này là cánh cửa trăm quỷ, âm khí cực nặng, một khi để thi sát tiến vào thì lực lượng sẽ tăng gấp bội, mấy người sẽ rất khó đối phó. Chờ tôi ngăn chặn quỷ khí, siêu độ này ngàn vạn oán linh này đã".
Vừa dứt lời, anh liền lấy Thiên Đô lệnh ra ném lên không trung.
Ngay lập tức một vầng hào quang màu vàng tỏa ra, trong hư không giống như xuất hiện một cánh cửa thông suốt, một chiếc thang trời nối thẳng lên cao, mây mù mịt mờ, cũng không biết là nối lên đến đâu.
Bạch Phương Hưng nhìn thang trời màu vàng kia, ngẩn người, còn quên cả việc tấn công, lẩm bẩm nói: "Đây là... Đây là..."
Khi trong đầu ông ta hiện ra hai chữ "Thiên Đô", hai chân suýt nữa mềm nhũn quỳ xuống.
Nhớ tới tia sét vừa rồi, lại nhìn Lý Dục Thần, trong lòng Bạch Phương Hưng vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi Tiêu Minh Hạc hô lớn một tiếng: "Bạch đạo trưởng, ngây ra đó làm gì!"
Bạch Phương Hưng mới như tỉnh lại trong mộng.
Lúc này, dưới ánh sáng vàng của Thiên Đô chiếu rọi xuống, những âm linh u hồn kia đều như thiêu thân lao vào lửa, nhào vào bên trong vòng sáng.
Vòng sáng kia giống như tự hình thành không gian, âm linh vừa bay vào sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc liếc nhau, xoay người, đưa tay kéo ông chủ Hầu đến, sau đó ngăn chặn cửa đại điện.
Một con thi sát cách gần nhất đã bò tới, chỉ còn cách bọn họ không đến hai mét.
Bạch Phương Hưng nâng kiếm, chém ra hai nhát vèo vèo, cắt thi sát cắt thành bốn phần.
Tiêu Minh Hạc biết không thể giết chết được thứ này, ngay sau đó liền đánh ra bốn chưởng, rầm rầm rầm rầm, đập bốn khúc kia thành bốn bãi thịt nát.
Cứ như vậy, hai người phối hợp với nhau, miễn cưỡng giữ vững cửa đại điện.
Mà lúc này Lý Dục Thần đã rút cả ba cái Bạch Linh Phiên còn lại lên, sau đó nhảy lên trên bục đá chính giữa, đứng trước cái quan tài cỡ lớn kia.
Bây giờ âm linh đã bị Thiên Đô khống chế.
Mặc dù anh có thể tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng thi sát phía ngoài không có hồn, muốn tiêu diệt cũng khó.
Nhưng giết hết hơn chục ngàn âm linh đã phải gánh chịu nghiệp lực và tội nghiệt vô tận, rất có thể sẽ khiến tâm của anh vùng lên, cũng sẽ khiến lần lôi kiếp thứ hai của anh trở nên vô cùng gian nan.
Biện pháp duy nhất chính là siêu độ. Lấy pháp tắc tự nhiên để khiến những thứ đó tự mình tiêu tán, quy về đạo.
Nhưng muốn làm vậy thì đầu tiên phải phá hủy quỷ khí và Bách Quỷ Trận ở nơi này đã.
Bách Quỷ Trận là đầu mối then chốt, mà nơi phát ra quỷ khí trong đại điện này chính là cái quan tài kia.
Chương 798: Quỷ Vương
Lý Dục Thần đặt tay lên mép quan tài.
Chạm vào tay lạnh như băng, tựa như đã chạm vào tảng băng ngàn năm.
Khi thần thức dò vào, giống như đi vào U Minh, vô cùng vô tận.
Anh giơ tay nhấc nắp quan tài lên.
Bên trong quan tài có một thi thể.
Thi thể này cao hơn người bình thường, ước tính cao khoảng hai mét rưỡi, chẳng trách lại được đặt trong một chiếc quan tài lớn như vậy.
Thi thể mặc một chiếc trường bào màu đen trên người, phía trên thêu con rồng vàng ba móng, ngược lại rất có khí thế của đế vương.
Hai tay đặt lên ngực, trong tay cầm một cây gậy bọc vải đen, cũng có thể là lá cờ.
Khuôn mặt của thi thể đã khô héo, chỉ còn một lớp da che phủ hộp sọ, hốc mắt sâu thẳm như hai cái giếng khô không đáy dẫn vào cõi U Minh.
Toàn bộ quan tài cũng tràn ngập tử khí mờ mịt, như một cỗ quan tài chứa đựng đầy nước đen.
Tử khí này đã phong tỏa thần thức, khiến Lý Dục Thần không thể nào khám phá được những bí mật bên trong quan tài.
Không thể trực tiếp sử dụng bạo lực để phá hủy đầu mối quan trọng của trận pháp ma quái này.
Thông thường, những ngôi mộ như vậy đều có trang bị tự hủy để ngăn ngừa kẻ trộm mộ, chẳng hạn như nhiều lăng mộ của đế vương sẽ đổ một lượng lớn thủy ngân lên tầng trên cùng của ngôi mộ. Một khi bị phá hủy thì thủy ngân sẽ tiết ra ngoài và lăng mộ sẽ bị phá hủy.
Ngôi mộ này có thể không có lớp thủy ngân nhưng chắc chắn nó ẩn chứa một cơ quan phá hủy càng lợi hại hơn. Một khi kích hoạt thì toàn bộ lăng mộ rất có thể sẽ sụp đổ.
Lý Dục Thần có lẽ không sợ, nhưng ngoài anh ra, ở đây còn có ba người khác, đặc biệt là ông chủ Hầu không hề biết võ công gì cả.
Hơn nữa, Lý Dục Thần cũng không hy vọng nơi này bị hủy diệt. Đây là địa điểm bí mật hiếm có của Ma giáo, nhất định che giấu rất nhiều bí mật.
Ma giáo là một giáo phái được truyền thừa sau khi Thiên Ma chuyển thế, ngay cả sư môn Thiên Đô cũng rất chú ý đến nó.
Trên đỉnh Thiên Đô, năm đó một trăm ngàn kiếm tiên bày trận, xua đuổi thiên ma ngoại vực, trận pháp ngàn kiếm tiên vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Khi nắp quan tài này được mở ra, tử khí như làn nước đen chậm rãi dâng lên, nhanh chóng tràn ra khỏi mép quan tài.
Lý Dục Thần lẳng lặng chờ đợi, chỉ khi tử khí trong quan tài tản đi, thần thức của anh mới có thể thăm dò tình trạng bên trong quan tài.
Thiên Đô lệnh treo trên mái vòm của đại điện, hàng ngàn âm linh đang giãy giụa trong ánh sáng vàng, giống như bầy cá mắc lưới dưới đáy biển.
Mặc dù Thiên Đô lệnh có công hiệu, sức mạnh của nó vẫn không hề suy giảm ngay cả ở nơi cực âm này, nhưng muốn khống chế được hơn mười ngàn âm linh thì Lý Dục Thần sẽ tiếp tục bị tiêu hao pháp lực của bản thân.
Anh quay đầu lại nhìn thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đang canh giữ ở cửa đại điện, mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng miễn cưỡng có thể phòng thủ được.
Chỉ có ông chủ Hầu, một người đứng ở trong đại điện, hoảng sợ không biết nên tiến hay lùi.
Lý Dục Thần thấy hai người Bạch, Tiêu còn có thể cầm cự được nên anh không quan tâm đến họ.
Lúc này, chẳng những anh phải khống chế hơn mười ngàn âm linh mà còn phải luôn chú ý đến những thay đổi trong quan tài để đề phòng những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, quan tài của Hắc Thủy đường chủ Ma Giáo không thể mở ra dễ dàng như vậy được.
Thời gian trôi qua từng chút một, tử khí trong quan tài tràn ra từng chút một, rơi xuống bệ đá, sau đó từ bệ đá rơi xuống đất, lan rộng như thác nước sương mù đen trong đại điện.
Hắc khí trong quan tài chậm rãi chìm xuống, thi thể như đang nổi lên từ mặt nước đang đọng lại, làn da khô héo trên khuôn mặt vốn đã nhăn nheo đột nhiên có chút ẩm ướt, trở nên trong suốt, giống như có một sinh mệnh mới, phía trên được bao phủ dày đặc bởi mạch máu đỏ như tơ nhện, giống như có máu tươi đang chuyển động.
Quỷ Vương đã sống lại!
Lý Dục Thần cau mày.
Hắc Thủy đường chủ của Ma giáo năm trăm năm trước tuyệt đối không phải một nhân vật có pháp lực thấp kém như Đạm Đài Ngọc, ít nhất cũng thuộc cảnh giới Tiên Thiên trở lên, thậm chí có thể còn cao hơn.
Anh không dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra nếu thứ này sống lại.
Không thể suy nghĩ thêm những bí mật của Ma giáo hay bất cứ điều gì khác, phải giết chết nó trước khi nó sống lại.
Lý Dục Thần giơ tay lên tung ra một chưởng, chém về phía thi thể Quỷ vương.
Ở chỗ này, uy lực của pháp thuật Thiên Cương Chính Dương đã giảm đi rất nhiều, mà thuật Cửu Âm chưa chắc có tác dụng với Quỷ Vương, cho nên Lý Dục Thần dứt khoát không sử dụng pháp thuật mà dùng tay làm đao, tương tự như võ thuật.
Nhưng công phu của anh giỏi hơn nhiều so với các tông sư võ đạo trên thế giới. Anh đã có thân thể Tiên Thiên, cơ thể chống cự được lôi kiếp. Chỉ riêng sức mạnh của cơ thể này đã vượt xa khả năng chống lại của những thứ bình thường trên thế giới.
Chỉ nghe ầm một tiếng, chiếc quan tài làm bằng gỗ sẫm màu dày bị sức mạnh của một chưởng làm cho vỡ tan.
Tử khí văng khắp nơi như một cơn mưa xối xả.
Nhưng thi thể của Quỷ Vương vẫn còn nguyên vẹn, cứ lẳng lặng mà nằm trên bệ đá.
Lúc này, hai gò má hóp xuống đã nhô lên, da căng lên, các mạch máu li ti trông rõ ràng hơn. Nhìn xuyên qua làn da trong suốt, có thể thấy các cơ trên má đang nỗ lực tác động lên khóe miệng, khiến nó nở ra một nụ cười.
Lý Dục Thần rất kinh hãi.
Đây là một thân thể cường đại đến mức nào? Chẳng lẽ người này khi còn sống đã đạt đến trình độ không thể phá hủy?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi của ông chủ Hầu vang lên phía sau.
Lý Dục Thần quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt ông chủ Hầu đầy sợ hãi, dùng tay chỉ về phía xa.
Nhìn theo hướng ngón tay của ông ta, chỉ thấy chiếc quan tài đứng thẳng trong hang đá cạnh bức tường của đại điện đang không ngừng rung chuyển.
Sau đó có một tiếng nổ lớn vang lên, nắp quan tài rơi xuống.
Ào ào, vàng bạc lấp đầy bên trong chảy ra như nước, phát ra âm thanh dễ nghe.
Vẻ sợ hãi trên mặt ông chủ Hầu được thay thế bằng sự phấn khích.
Ông ta đã từng gặp qua không ít ngôi mộ cổ, nhưng chưa từng nhìn thấy ngôi mộ nào mà bên trong quan tài lại chôn cất vàng bạc.