-
Chương 793-795
Chương 793: Thần tiên?
Bạch Phương Hưng cũng không dám chủ quan, chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần bên cạnh, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở nơi đó như cọc gỗ, không hề nhúc nhích, không khỏi giận dữ nói:
"Cậu Lý, không phải cậu cũng là Tông Sư sao, mau đi trợ giúp Tiêu tông sư đi!"
Lý Dục Thần vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía xa, giống như đang chờ đợi cái gì.
Bạch Phương Hưng càng nhìn càng tức giận, nếu không phải đang bận đánh u linh, ông ta hận không thể đi lên cho anh mấy cái bạt tai.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên nhóc này đúng là vô dụng, Tiêu lão tông sư đã bị cậu ta lừa rồi!
Cũng không biết lúc trước cậu ta dùng mánh khoé gì mà ngay cả Kim sư huynh cũng bị cậu ta lừa, còn coi cậu ta là khách quý.
"Tiêu Tông sư, đừng dùng hết sức lực, không thể ở lại đây lâu được, chúng ta hợp sức mở đường thoát, sau khi đi ra ngoài lại nghĩ biện pháp!"
Tiêu Minh Hạc cũng cảm thấy đến bây giờ Lý Dục Thần còn chưa ra tay, thực sự là có chút quá đáng.
Mặc dù ông ta không cảm thấy Lý Dục Thần là kẻ vô dụng giống Bạch Phương Hưng, dù sao bố ông ta - Tiêu Sinh - tôn sùng Lý Dục Thần như thế, hơn nữa tin tức do võ lâm phương nam truyền đến hẳn là không thể sai sót được, ít nhất cậu Lý này cũng phải là cảnh giới Tông Sư.
Cũng không đến mức bị đám quỷ vật trước mắt dọa sợ choáng váng chứ?
Haiz, đúng là còn quá trẻ!
Trong lòng Tiêu Minh Hạc vô cùng bất mãn, liền tăng thêm sức lực lên tay, đáp lại: "Được, chúng ta lao ra!"
Đúng lúc này, trong bóng tối liên tục truyền đến những tiếng bình sứ vỡ vụn “choang choang choang choang…”.
Chắc hẳn tất cả thi bình trong mấy căn phòng đá này đều vỡ cả rồi.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khằng khặc quái dị: "Ha ha ha ha, Thiên Đường có đường mấy người không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới. Bây giờ muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi! Bách quỷ dạ hành, mấy người không trốn thoát đâu! Ha ha ha, ha ha ha..."
Giọng nói này vô cùng dữ tợn, lơ lửng không cố định, không biết truyền đến từ nơi nào.
Ông chủ Hầu nghe vậy thì ngứa ngáy, trên người nổi lên từng lớp da gà.
Trong lòng Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng vô cùng khủng hoảng.
Lời người này nói rất có thể là thật, mấy trăm thi quỷ, oán linh đếm không hết, dưới lòng đất âm khí nồng đậm này, pháp lực và công phu đều sẽ suy giảm, chỉ bằng hai người bọn họ sẽ rất khó lao ra.
Đúng lúc này, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên, chiếu căn phòng đá dưới đất này giống như ban ngày.
Mà điều khiến ba người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi chính là, vậy mà tia chớp này lại ở trong tay Lý Dục Thần.
Từng tia chớp như cành cây phân ra rất nhiều nhánh cây, xì xì xèo xèo, quấn lấy oán linh lơ lửng trên không trung và thi quỷ nhúc nhích trên mặt đất.
Mà trụ của tia chớp lại vươn thẳng vào trong bóng tối phía trước, đập vỡ vách đá dày đặc ầm vang.
Sau đó chiếu sáng một khuôn mặt trắng bệch phía sau vách đá.
"Đậu má nó chứ..."
Bóng dáng người kia lóe lên, đã mất đi tung tích, chỉ để lại một chửi mơ hồ không rõ.
Cùng lúc đó, bóng người Lý Dục Thần cũng lóe lên, đuổi theo.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây phút tia chớp lóe lên.
Tia chớp dập tắt.
Chỉ để lại một mảnh tàn quang xám trắng, còn có tàn ảnh của tia chớp và Lý Dục Thần bay qua.
Bên tai còn vang vọng tiếng mắng của người kia.
Tiếp theo chính là bóng tối vô tận.
Bởi vì bị ánh sáng chói lóa của tia chớp kích thích, tầm nhìn của ba người không có cách nào khôi phục ngay được, cho dù thanh kiếm trong tay Bạch Phương Hưng vẫn có chút phát sáng, trong tay ông chủ Hầu còn cầm điện thoại, trước mắt của bọn họ vẫn là bóng tối vô tận.
Nhưng giờ phút này, trong lòng của bọn họ lại chấn động không gì sánh nổi.
Trong đầu không xóa đi được hình ảnh Lý Dục Thần cầm tia chớp trong tay.
Cho đến lúc này, Tiêu Minh Hạc mới biết được vì sao người bố đã đến đỉnh cao võ đạo của mình lại tôn kính cậu Lý như thế.
Mà Bạch Phương Hưng còn phải chịu rung động mạnh mẽ hơn Tiêu Minh Hạc gấp trăm lần.
Từ nhỏ ông ta đã học tập Trường Xuân Đạo Pháp, đương nhiên biết một tia chớp vừa rồi có ý nghĩa như thế nào.
Trước kia ông ta đi theo sư huynh Vương Sùng Tiên, cũng đã được chứng kiến lôi pháp, ví dụ như Ngũ Lôi Chính Pháp của Thiên Sư đạo, Thần Tiêu Thiên Lôi của phái Thần Tiêu, bao gồm cả Trường Xuân Đạo Pháp của Bạch Vân quán cũng có Nhất Kiếm Xuân Lôi.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy lôi pháp cường đại như thế.
Không hề dùng nghi thức, không niệm chú ngữ, không dùng ấn phù, cứ tiện tay nắm lấy một cái như thế đã khiến sấm sét nổi giận rồi.
Như vậy đâu phải là pháp thuật nhân gian, đây rõ ràng thủ đoạn của tiên gia!
Lúc này, ông chủ Hầu không biết đạo thuật cũng không biết võ công thì thào phát ra câu nghi vấn:
"Thần... Thần tiên?"
Trong giây phút tia chớp đánh xuyên qua vách đá, Đạm Đài Ngọc bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Bây giờ gã ta mới biết, cái bóng cảnh cáo cũng không phải đang hù dọa mình.
Nếu như không phải dưới lòng đất có kết cấu không gian kì lạ và pháp trận cổ xưa, ngay mới rồi, có lẽ gã ta đã bị hóa thành tro bụi.
Sau khi liên tục xuyên qua mấy căn phòng đá, Đạm Đài Ngọc thở hồng hộc dừng lại trong một căn phòng đá lớn như cung điện.
Nơi này vô cùng rộng rãi, có tổng cộng năm cái cột đá thô to cần hai người ôm mới hết chống đỡ mái vòm cao cao.
Trên mỗi cây cột đều có hai ngọn đèn.
Trên thân cột không có hoa văn trang trí, trụi lủi chỉ có nham thạch, nhìn qua có vẻ vô cùng hoang sơ. Nhưng càng là loại cảm giác hoang sơ này càng giống quỷ phủ thần công khiến người ta cảm thấy chấn động.
Trên những bức tường đá dọc theo bốn phía đại điện có rất nhiều lỗ thủng hình chữ nhật, trông hơi giống với hang đá Ma Nhai bên ngoài Thiên Phật Câu.
Chương 794: Hồn phi phách tán
Chỉ là trong hang đá này không có tượng Phật Đà, mà có rất nhiều quan tài dựng thẳng đứng.
Giữa đại điện có một cái bàn hình tròn, trên bàn cũng đặt một cái quan tài. Chỉ là cái quan tài này lớn hơn những quan tài bình thường không ít.
Ở xung quanh bệ đá có tổng cộng năm lá cờ, tung bay theo không khí lưu động khi Đạm Đài Ngọc tiến đến.
Nếu có người có thể mở linh thức, sẽ có thể trông thấy trên năm lá cờ này hội tụ vô số vong linh.
Đạm Đài Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy sau lưng không có động tĩnh gì mới thở dài một hơi, dựa vào một cây cột ngồi xuống.
Vì để thoát khỏi sự truy đuổi của tên cầm tia chớp kia mà ông ta đã chạy gần hết sức lực.
Đây là lần chạy trốn nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay của ông ta, cũng là lần chật vật nhất.
"Mẹ nó!"
Đạm Đài Ngọc hung dữ mắng một tiếng.
Nhớ tới tia sét vừa rồi, trong lòng ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Đạm Đài Ngọc không rõ vì sao ở dưới mặt đất sâu như vậy, ở một nơi âm khí nồng đậm như thế mà vẫn còn có thể sử dụng pháp thuật lôi điện.
Nói một cách khác, muốn sử dụng pháp thuật lôi điện cần ở trong một nơi có rất nhiều phân tử điện. Sét là năng lực thiên nhiên, chỉ là người thi pháp mượn nhờ pháp thuật để phát động, đồng thời dẫn dắt đường đi cho nó.
Trừ khi là người thi pháp trực tiếp phóng thích ra năng lượng, nhưng bình thường sẽ không làm như thế, bởi vì điều đó sẽ khiến người thi pháp tiêu hao pháp lực cực nhanh.
Hơn nữa uy lực của tia sét kia khá lớn, nếu như là bản thân người thi pháp phóng thích pháp lực, Đạm Đài Ngọc không dám tưởng tượng rốt cuộc pháp lực của người kia cao bao nhiêu.
Còn có một loại khả năng khác, chính là trên người người kia có pháp bảo, pháp bảo hệ Lôi, ví dụ như Lôi Thần Chùy trong truyền thuyết. Đương nhiên, không thể nào là Lôi Thần Chùy được, vì nó là chí bảo thời viễn cổ.
Có lẽ là Ngũ Lôi Phù Ấn, Thần Tiêu Tử Điện Tiên gì đó. Thiên Sư phủ và phái Thần Tiêu đều truyền thừa những bảo vật này.
Nghe cái bóng nói người đó đã vào Tiên Thiên, sư môn truyền thừa loại pháp bảo quan trọng đó cho anh cũng không kỳ quái.
Đạm Đài Ngọc đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Cậu có pháp bảo, tôi cũng có pháp bảo.
Chờ Ngũ Phương Linh Phiên của tôi hút hết âm hồn trăm quỷ, phá pháp trận nơi này, lấy được bảo vật trong quan tài, rốt cuộc sẽ không phải sợ cái gì nữa.
Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lại không khỏi oán trách, tổ sư gia cũng quá keo kiệt, mang cả bảo vật đó vào trong quan tài, nếu để truyền thừa thì làm sao Hắc Thủy Đường có thể rơi vào tình trạng thê thảm như bây giờ được.
Mang vào trong quan tài thì thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn giấu kỹ như thế, ngay cả người trong nhà cũng không biết giấu ở chỗ nào.
Nếu không phải bốn mươi năm trước Thái Hành Long Mạch xảy ra động đất, pháp trận Thiên Phật Câu bị phá hủy, địa huyệt lộ ra, ai có thể tìm ra nơi quỷ quái này chứ?
Đã bí ẩn thì thôi đi, bên trong còn bố trí trận pháp phức tạp cường đại như vậy, đến mức Đạm Đài Ngọc tốn gần hai mươi năm mới làm ra năm lá cờ này, dùng để phá giải Tử Mẫu Quỷ Sát Trận.
Chỉ cần hút âm linh sát khí ở nơi này là sẽ có thể mở quan tài ra, lấy được bảo vật.
Oán trách thì oán trách, nhưng Đạm Đài Ngọc cũng không dám bất kính với tổ sư gia.
Mỗi một lần vào đây, ông ta đều phải cung cung kính kính dập đầu với quan tài.
Người nằm trong đó chính là một trong Ngũ Phương Thiên Sử của Ma giáo tung hoành thiên hạ năm trăm năm trước, đường chủ Hắc Thủy Đường.
So sánh ra thì đường chủ Hắc Thủy Đường như ông ta chẳng đáng là gì.
Nhưng mà Đạm Đài Ngọc tin tưởng, không lâu sau, ông ta cũng có thể hô mưa gọi gió, tung hoành thiên hạ giống tiền bối trong quan tài.
Từ khi Thái Hành Long Mạch bắt đầu chấn động bốn mươi năm trước, đã có dấu hiệu chứng minh Thiên Ma sắp giáng lâm xuống thế gian.
Cũng bắt đầu từ khi đó, thế lực của Ma giáo còn sót lại ở nhân gian bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chỉ cần lấy được Hắc Thủy Lệnh Kỳ, chờ Thiên Ma trở lại nhân gian, Đạm Đài Ngọc sẽ là một trong Ngũ Phương Ma Chủ.
Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lập tức bật cười ha ha.
Khủng hoảng và mỏi mệt vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh.
Ông ta đứng lên, đi đến trước bục đá ở chính giữa, cung cung kính kính quỳ xuống với cái quan tài kia:
"Sư tổ đừng trách, đợi tôi lấy được bảo vật, trở thành một phương Ma Chủ, nhất định sẽ tái tạo kim thân cho ông!"
Sau đó dập đầu ba cái rầm rầm rầm.
Lúc này, ông ta chợt nghe thấy trên bệ đá có người nói chuyện: "Chuyện tái tạo kim thân thì thôi đi, vẫn nên ngẫm lại chính ông thì hơn".
Đạm Đài Ngọc giật nảy mình, còn tưởng rằng tổ sư gia sống lại.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi trên bệ đá.
"Cậu..."
Đạm Đài Ngọc mới nhớ tới, vừa rồi trong nháy mắt tia chớp sáng lên, ông ta đã nhìn thấy gương mặt này.
"Cậu... Vào đây bằng cách nào?"
"Đương nhiên là đi theo ông vào rồi".
"Không có khả năng! Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được cậu".
"Cắt đuôi được tôi? Nếu không phải tôi muốn xem ông đang làm gì, ngoài ra còn có chuyện muốn hỏi ông, ông làm gì có cơ hội trốn chứ".
Người trẻ tuổi đối diện hời hợt nói.
Nhưng lọt vào trong tai Đạm Đài Ngọc, từng chữ đều nổ tung như sấm sét.
"Cậu... Cậu chính là Lý Dục Thần?", ông ta hỏi.
"Không sai", Lý Dục Thần gật đầu: "Là ai nói cho ông biết tên tôi vậy?"
"Hừ, không cần người khác nói cho tôi", Đạm Đài Ngọc trấn định lại: "Không phải chỉ là nghiệt chủng nhà họ Lý thôi sao, thật sự không nghĩ tới nhà họ Lý vẫn còn có người sống".
Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng ác liệt: "Được rồi, nếu ông đã tự mình khơi ra, tôi sẽ cho ông một cơ hội, trả lời ba câu hỏi của tôi".
"Câu hỏi gì?"
"Thứ nhất, năm đó rốt cuộc nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là những ai?"
"Thứ hai, ông làm cái gì ở chỗ này?"
"Thứ ba, cái bóng là ai, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Nếu như tôi không trả lời thì sao?"
"Hồn phi phách tán!"
Chương 795: Huyền Vũ Thần Công
Đạm Đài Ngọc nghe thấy bốn chữ hồn phi phách tán, chẳng biết tại sao trên người đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Rõ ràng ông ta tu hành Âm Ma Công truyền thừa của Hắc Thủy Đường, căn bản không sợ lạnh.
Ông ta nhìn thoáng qua năm lá cờ kia, âm linh phía trên đã tụ tập gần đủ rồi, chỉ cần một lát nữa là xong, Tụ Linh Trận sẽ hoàn thành.
Đây là tâm huyết hai mươi năm của ông ta, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.
"Ha ha ha ha..."
Đạm Đài Ngọc cười ha ha.
"Hồn phi phách tán? Ăn nói hùng hồn thật đấy! Tôi biết cậu đã bước vào Tiên Thiên, tôi cũng biết trên người hồn phi phách tán có bảo vật sấm sét, nhưng ở trong Ngũ Phương Linh Phiên Trận của tôi, cậu muốn dễ dàng thắng tôi, tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu!"
"Mặt khác, tôi nói cho cậu biết, nơi này là tổ địa của Ngũ Phương Ma Đường, là nơi Hắc Thủy Ma Thần an nghỉ, được trăm quỷ bảo hộ, ngàn phật né tránh. Sử dụng loại pháp thuật như Thiên Cương Chính Dương sẽ có uy lực không bằng một phần mười trên mặt đất, chỉ có loại pháp thuật Cửu Âm mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất thôi".
"Bây giờ tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của Hắc Thủy Âm Ma Công khi được trăm quỷ gia tăng! Chịu chết đi!"
Đạm Đài Ngọc nói rồi khoanh hai tay lại, tạo thành một thủ quyết kỳ quái, trong miệng thì thào niệm chú ngữ.
Một cơn gió đột nhiên xuất hiện, gào thét như quỷ khóc.
Lý Dục Thần lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay lên.
Đạm Đài Ngọc còn chưa niệm xong chú ngữ, chỉ cảm thấy một cơn gió còn cường đại hơn thổi tới, quy xà loạn vũ trong gió, lập tức cuốn bay cơ thể ông ta lên, đè mạnh vào trên cột đá.
Đạm Đài Ngọc phun ra một ngụm máu, chậm rãi trượt xuống dọc theo cột đá, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Cậu... Cậu..."
"Ai nói tôi chỉ biết dùng pháp thuật Thiên Cương Chính Dương?", Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Đứng đầu Cửu Âm là Huyền Vũ Thần Công! Thế nào, so với ma công của Hắc Thủy Đường các ông thì như thế nào?"
"Huyền Vũ Thần Công? Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"
Đạm Đài Ngọc dựa vào cây cột, trong mắt tràn đầy chấn động.
"Ông nên trả lời câu hỏi của tôi, chứ không phải đặt câu hỏi", Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Đạm Đài Ngọc nhìn thoáng qua bệ đá, âm linh vẫn còn đang hội tụ trên Ngũ Phương Linh Phiên, âm khí mơ hồ liên kết thành hình dáng sao năm cánh, quan tài trên bệ đá đang ở chính giữa sao năm cánh.
"Cậu muốn biết cái gì?"
"Vừa rồi tôi đã hỏi ba câu, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai".
"Chuyện về nhà họ Lý...", Đạm Đài Ngọc thở dài một hơi: "Hơn hai mươi năm trước, tôi vẫn còn ở Bạch Sơn Hắc Thủy tu luyện, đột nhiên nhận được Thiên Ma Lệnh, bảo tôi rời núi, dẫn các đệ tử của Hắc Thủy Đường đến thủ đô, nghĩ cách cứu viện thánh nữ. Lúc tôi đến thủ đô, sau khi tập trung với bốn đường chủ khác liền đi thẳng đến nhà họ Lý. Khi đó, nhà họ Lý đã bị đám người chính đạo bao vây, Hắc Thủy Đường của tôi gần như bị diệt hết, cuối cùng cũng không thể cứu được thánh nữ".
Trên mặt Đạm Đài Ngọc lộ ra một vẻ xấu hổ, nếu không phải Lý Dục Thần đã biết ông Hữu Toàn đã sớm liệt ngũ sử của Ma Môn làm đối tượng báo thù, suýt nữa anh đã tin.
"Ông cho rằng tôi sẽ tin ông sao?"
"Hừ, cậu muốn tin hay không thì tùy!", Đạm Đài Ngọc bực tức nói: "Mặc dù Đạm Đài Ngọc tôi không phải người tốt lành gì, nhưng chưa bao giờ lừa ai cả! Tôi thà làm tên cuồng sát nhân còn hơn là làm ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng!"
Lý Dục Thần nhíu mày: "Vậy ông có giết người của nhà họ Lý không?"
"Có!", Đạm Đài Ngọc lớn tiếng nói: "Tôi hận không thể giết thêm mấy người nữa!"
Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng lạnh lẽo: "Có mâu thuẫn!"
"Có mâu thuẫn gì? Tôi đi cứu thánh nữ chứ không phải đi cứu nhà họ Lý. Đám người khốn kiếp nhà họ Lý kia, không biết đã biết được thân phận của bà ấy từ nơi nào, còn cứ nhất định phải xử lý bằng gia pháp, chẳng những muốn đánh chết đứa bé trong bụng bà ấy, còn muốn dìm bà ấy xuống Hoàng Hà. Nếu không phải như thế, chúng tôi cần gì phải mạo hiểm đến thủ đô để cứu người?"
"Về sau tôi mới nghĩ rõ ràng", Đạm Đài Ngọc cắn răng nghiến lợi nói: "Điều này căn bản là một âm mưu! Là âm mưu của nhà họ Lý! Ma giáo đã yên lặng mấy trăm năm, những người được gọi là danh môn chính đạo lại suốt ngày nhớ thương chúng tôi, tìm kiếm tung tích của chúng tôi khắp nơi , trên danh nghĩa là trừ ma vệ đạo, trên thực tế chính là muốn dẫm lên thi thể của chúng tôi để nêu cao tên tuổi".
"Bọn họ biết Ma giáo sẽ không bỏ rơi thánh nữ, nhất là thánh nữ đang mang thai, bởi vì đó có thể là huyết mạch Thiên Ma. Cho nên đã tuyên bố muốn diệt trừ ma thai, giết ma nữ, đến khi ngũ đường Ma Môn chúng tôi tập trung ở thủ đô, bọn họ lại sớm lập ra mai phục trùng điệp, tiêu diệt hết chúng tôi!"
"Lão già Lý Thiên Sách, cho dù ông ta đã tính toán kỹ lưỡng như thế nào thì nhất định cũng sẽ không nghĩ tới, ngũ sử Ma Môn chúng tôi không chết một ai cả, nhà họ Lý lại bởi vậy mà bị diệt môn! Ha ha ha ha..."
"Nói hươu nói vượn!"
Lý Dục Thần giận dữ, khoát tay, Đạm Đài Ngọc liền bay ra ngoài, va vào một cái cột khác.
"Ông còn nói bậy, tôi sẽ giết ông!"
"Giết! Giết đi! Sợ chết thì làm sao có thể thành ma được? Ha ha ha ha..."
Đạm Đài Ngọc cười như điên.
Lý Dục Thần khẽ vươn tay, một lực hút cường đại kéo Đạm Đài Ngọc tới, anh nhấn một tay lên vai ông ta, năm ngón tay phát lực, ầm ầm một tiếng, xương bả vai của Đạm Đài Ngọc lập tức vỡ nát.
Đạm Đài Ngọc nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không nhịn được cười điên cuồng.
"Đến! Đến đi! Giết tôi đi! Thiên đao vạn quả! Thịt nát xương tan! Ông đây không sợ! Ha ha ha ha... Cậu càng tra tấn tôi, tôi sẽ càng cách Thiên Ma gần hơn! Ha ha ha ha..."
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: "Cái bóng là ai? Ở đâu?"
Anh biết đã không thể hỏi được gì từ Đạm Đài Ngọc nữa, có lẽ lời của tên này là thật, nhưng nói thật cũng chưa chắc đã là chân tướng.
Manh mối càng ngày càng nhiều, lại càng ngày càng khó bề phân biệt.
Lời nói của cái bóng, Nguyên Định Nhất, Đạm Đài Ngọc đều không đồng nhất, nhưng trong đó lại có rất nhiều điểm chung.
Anh tin tưởng, cái bóng nhất định sẽ biết càng nhiều hơn.
"Cái bóng chính là cái bóng, không có tên", Đạm Đài Ngọc nói.
"Không có khả năng!", Lý Dục Thần nói: "Không có tên thì ông gọi ông ta như thế nào? Nhất định là địa vị ở Ma giáo của ông ta cao hơn ông, là chức vị gì?"
Bạch Phương Hưng cũng không dám chủ quan, chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần bên cạnh, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở nơi đó như cọc gỗ, không hề nhúc nhích, không khỏi giận dữ nói:
"Cậu Lý, không phải cậu cũng là Tông Sư sao, mau đi trợ giúp Tiêu tông sư đi!"
Lý Dục Thần vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía xa, giống như đang chờ đợi cái gì.
Bạch Phương Hưng càng nhìn càng tức giận, nếu không phải đang bận đánh u linh, ông ta hận không thể đi lên cho anh mấy cái bạt tai.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên nhóc này đúng là vô dụng, Tiêu lão tông sư đã bị cậu ta lừa rồi!
Cũng không biết lúc trước cậu ta dùng mánh khoé gì mà ngay cả Kim sư huynh cũng bị cậu ta lừa, còn coi cậu ta là khách quý.
"Tiêu Tông sư, đừng dùng hết sức lực, không thể ở lại đây lâu được, chúng ta hợp sức mở đường thoát, sau khi đi ra ngoài lại nghĩ biện pháp!"
Tiêu Minh Hạc cũng cảm thấy đến bây giờ Lý Dục Thần còn chưa ra tay, thực sự là có chút quá đáng.
Mặc dù ông ta không cảm thấy Lý Dục Thần là kẻ vô dụng giống Bạch Phương Hưng, dù sao bố ông ta - Tiêu Sinh - tôn sùng Lý Dục Thần như thế, hơn nữa tin tức do võ lâm phương nam truyền đến hẳn là không thể sai sót được, ít nhất cậu Lý này cũng phải là cảnh giới Tông Sư.
Cũng không đến mức bị đám quỷ vật trước mắt dọa sợ choáng váng chứ?
Haiz, đúng là còn quá trẻ!
Trong lòng Tiêu Minh Hạc vô cùng bất mãn, liền tăng thêm sức lực lên tay, đáp lại: "Được, chúng ta lao ra!"
Đúng lúc này, trong bóng tối liên tục truyền đến những tiếng bình sứ vỡ vụn “choang choang choang choang…”.
Chắc hẳn tất cả thi bình trong mấy căn phòng đá này đều vỡ cả rồi.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khằng khặc quái dị: "Ha ha ha ha, Thiên Đường có đường mấy người không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới. Bây giờ muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi! Bách quỷ dạ hành, mấy người không trốn thoát đâu! Ha ha ha, ha ha ha..."
Giọng nói này vô cùng dữ tợn, lơ lửng không cố định, không biết truyền đến từ nơi nào.
Ông chủ Hầu nghe vậy thì ngứa ngáy, trên người nổi lên từng lớp da gà.
Trong lòng Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng vô cùng khủng hoảng.
Lời người này nói rất có thể là thật, mấy trăm thi quỷ, oán linh đếm không hết, dưới lòng đất âm khí nồng đậm này, pháp lực và công phu đều sẽ suy giảm, chỉ bằng hai người bọn họ sẽ rất khó lao ra.
Đúng lúc này, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên, chiếu căn phòng đá dưới đất này giống như ban ngày.
Mà điều khiến ba người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi chính là, vậy mà tia chớp này lại ở trong tay Lý Dục Thần.
Từng tia chớp như cành cây phân ra rất nhiều nhánh cây, xì xì xèo xèo, quấn lấy oán linh lơ lửng trên không trung và thi quỷ nhúc nhích trên mặt đất.
Mà trụ của tia chớp lại vươn thẳng vào trong bóng tối phía trước, đập vỡ vách đá dày đặc ầm vang.
Sau đó chiếu sáng một khuôn mặt trắng bệch phía sau vách đá.
"Đậu má nó chứ..."
Bóng dáng người kia lóe lên, đã mất đi tung tích, chỉ để lại một chửi mơ hồ không rõ.
Cùng lúc đó, bóng người Lý Dục Thần cũng lóe lên, đuổi theo.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây phút tia chớp lóe lên.
Tia chớp dập tắt.
Chỉ để lại một mảnh tàn quang xám trắng, còn có tàn ảnh của tia chớp và Lý Dục Thần bay qua.
Bên tai còn vang vọng tiếng mắng của người kia.
Tiếp theo chính là bóng tối vô tận.
Bởi vì bị ánh sáng chói lóa của tia chớp kích thích, tầm nhìn của ba người không có cách nào khôi phục ngay được, cho dù thanh kiếm trong tay Bạch Phương Hưng vẫn có chút phát sáng, trong tay ông chủ Hầu còn cầm điện thoại, trước mắt của bọn họ vẫn là bóng tối vô tận.
Nhưng giờ phút này, trong lòng của bọn họ lại chấn động không gì sánh nổi.
Trong đầu không xóa đi được hình ảnh Lý Dục Thần cầm tia chớp trong tay.
Cho đến lúc này, Tiêu Minh Hạc mới biết được vì sao người bố đã đến đỉnh cao võ đạo của mình lại tôn kính cậu Lý như thế.
Mà Bạch Phương Hưng còn phải chịu rung động mạnh mẽ hơn Tiêu Minh Hạc gấp trăm lần.
Từ nhỏ ông ta đã học tập Trường Xuân Đạo Pháp, đương nhiên biết một tia chớp vừa rồi có ý nghĩa như thế nào.
Trước kia ông ta đi theo sư huynh Vương Sùng Tiên, cũng đã được chứng kiến lôi pháp, ví dụ như Ngũ Lôi Chính Pháp của Thiên Sư đạo, Thần Tiêu Thiên Lôi của phái Thần Tiêu, bao gồm cả Trường Xuân Đạo Pháp của Bạch Vân quán cũng có Nhất Kiếm Xuân Lôi.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy lôi pháp cường đại như thế.
Không hề dùng nghi thức, không niệm chú ngữ, không dùng ấn phù, cứ tiện tay nắm lấy một cái như thế đã khiến sấm sét nổi giận rồi.
Như vậy đâu phải là pháp thuật nhân gian, đây rõ ràng thủ đoạn của tiên gia!
Lúc này, ông chủ Hầu không biết đạo thuật cũng không biết võ công thì thào phát ra câu nghi vấn:
"Thần... Thần tiên?"
Trong giây phút tia chớp đánh xuyên qua vách đá, Đạm Đài Ngọc bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Bây giờ gã ta mới biết, cái bóng cảnh cáo cũng không phải đang hù dọa mình.
Nếu như không phải dưới lòng đất có kết cấu không gian kì lạ và pháp trận cổ xưa, ngay mới rồi, có lẽ gã ta đã bị hóa thành tro bụi.
Sau khi liên tục xuyên qua mấy căn phòng đá, Đạm Đài Ngọc thở hồng hộc dừng lại trong một căn phòng đá lớn như cung điện.
Nơi này vô cùng rộng rãi, có tổng cộng năm cái cột đá thô to cần hai người ôm mới hết chống đỡ mái vòm cao cao.
Trên mỗi cây cột đều có hai ngọn đèn.
Trên thân cột không có hoa văn trang trí, trụi lủi chỉ có nham thạch, nhìn qua có vẻ vô cùng hoang sơ. Nhưng càng là loại cảm giác hoang sơ này càng giống quỷ phủ thần công khiến người ta cảm thấy chấn động.
Trên những bức tường đá dọc theo bốn phía đại điện có rất nhiều lỗ thủng hình chữ nhật, trông hơi giống với hang đá Ma Nhai bên ngoài Thiên Phật Câu.
Chương 794: Hồn phi phách tán
Chỉ là trong hang đá này không có tượng Phật Đà, mà có rất nhiều quan tài dựng thẳng đứng.
Giữa đại điện có một cái bàn hình tròn, trên bàn cũng đặt một cái quan tài. Chỉ là cái quan tài này lớn hơn những quan tài bình thường không ít.
Ở xung quanh bệ đá có tổng cộng năm lá cờ, tung bay theo không khí lưu động khi Đạm Đài Ngọc tiến đến.
Nếu có người có thể mở linh thức, sẽ có thể trông thấy trên năm lá cờ này hội tụ vô số vong linh.
Đạm Đài Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy sau lưng không có động tĩnh gì mới thở dài một hơi, dựa vào một cây cột ngồi xuống.
Vì để thoát khỏi sự truy đuổi của tên cầm tia chớp kia mà ông ta đã chạy gần hết sức lực.
Đây là lần chạy trốn nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay của ông ta, cũng là lần chật vật nhất.
"Mẹ nó!"
Đạm Đài Ngọc hung dữ mắng một tiếng.
Nhớ tới tia sét vừa rồi, trong lòng ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Đạm Đài Ngọc không rõ vì sao ở dưới mặt đất sâu như vậy, ở một nơi âm khí nồng đậm như thế mà vẫn còn có thể sử dụng pháp thuật lôi điện.
Nói một cách khác, muốn sử dụng pháp thuật lôi điện cần ở trong một nơi có rất nhiều phân tử điện. Sét là năng lực thiên nhiên, chỉ là người thi pháp mượn nhờ pháp thuật để phát động, đồng thời dẫn dắt đường đi cho nó.
Trừ khi là người thi pháp trực tiếp phóng thích ra năng lượng, nhưng bình thường sẽ không làm như thế, bởi vì điều đó sẽ khiến người thi pháp tiêu hao pháp lực cực nhanh.
Hơn nữa uy lực của tia sét kia khá lớn, nếu như là bản thân người thi pháp phóng thích pháp lực, Đạm Đài Ngọc không dám tưởng tượng rốt cuộc pháp lực của người kia cao bao nhiêu.
Còn có một loại khả năng khác, chính là trên người người kia có pháp bảo, pháp bảo hệ Lôi, ví dụ như Lôi Thần Chùy trong truyền thuyết. Đương nhiên, không thể nào là Lôi Thần Chùy được, vì nó là chí bảo thời viễn cổ.
Có lẽ là Ngũ Lôi Phù Ấn, Thần Tiêu Tử Điện Tiên gì đó. Thiên Sư phủ và phái Thần Tiêu đều truyền thừa những bảo vật này.
Nghe cái bóng nói người đó đã vào Tiên Thiên, sư môn truyền thừa loại pháp bảo quan trọng đó cho anh cũng không kỳ quái.
Đạm Đài Ngọc đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Cậu có pháp bảo, tôi cũng có pháp bảo.
Chờ Ngũ Phương Linh Phiên của tôi hút hết âm hồn trăm quỷ, phá pháp trận nơi này, lấy được bảo vật trong quan tài, rốt cuộc sẽ không phải sợ cái gì nữa.
Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lại không khỏi oán trách, tổ sư gia cũng quá keo kiệt, mang cả bảo vật đó vào trong quan tài, nếu để truyền thừa thì làm sao Hắc Thủy Đường có thể rơi vào tình trạng thê thảm như bây giờ được.
Mang vào trong quan tài thì thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn giấu kỹ như thế, ngay cả người trong nhà cũng không biết giấu ở chỗ nào.
Nếu không phải bốn mươi năm trước Thái Hành Long Mạch xảy ra động đất, pháp trận Thiên Phật Câu bị phá hủy, địa huyệt lộ ra, ai có thể tìm ra nơi quỷ quái này chứ?
Đã bí ẩn thì thôi đi, bên trong còn bố trí trận pháp phức tạp cường đại như vậy, đến mức Đạm Đài Ngọc tốn gần hai mươi năm mới làm ra năm lá cờ này, dùng để phá giải Tử Mẫu Quỷ Sát Trận.
Chỉ cần hút âm linh sát khí ở nơi này là sẽ có thể mở quan tài ra, lấy được bảo vật.
Oán trách thì oán trách, nhưng Đạm Đài Ngọc cũng không dám bất kính với tổ sư gia.
Mỗi một lần vào đây, ông ta đều phải cung cung kính kính dập đầu với quan tài.
Người nằm trong đó chính là một trong Ngũ Phương Thiên Sử của Ma giáo tung hoành thiên hạ năm trăm năm trước, đường chủ Hắc Thủy Đường.
So sánh ra thì đường chủ Hắc Thủy Đường như ông ta chẳng đáng là gì.
Nhưng mà Đạm Đài Ngọc tin tưởng, không lâu sau, ông ta cũng có thể hô mưa gọi gió, tung hoành thiên hạ giống tiền bối trong quan tài.
Từ khi Thái Hành Long Mạch bắt đầu chấn động bốn mươi năm trước, đã có dấu hiệu chứng minh Thiên Ma sắp giáng lâm xuống thế gian.
Cũng bắt đầu từ khi đó, thế lực của Ma giáo còn sót lại ở nhân gian bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chỉ cần lấy được Hắc Thủy Lệnh Kỳ, chờ Thiên Ma trở lại nhân gian, Đạm Đài Ngọc sẽ là một trong Ngũ Phương Ma Chủ.
Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lập tức bật cười ha ha.
Khủng hoảng và mỏi mệt vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh.
Ông ta đứng lên, đi đến trước bục đá ở chính giữa, cung cung kính kính quỳ xuống với cái quan tài kia:
"Sư tổ đừng trách, đợi tôi lấy được bảo vật, trở thành một phương Ma Chủ, nhất định sẽ tái tạo kim thân cho ông!"
Sau đó dập đầu ba cái rầm rầm rầm.
Lúc này, ông ta chợt nghe thấy trên bệ đá có người nói chuyện: "Chuyện tái tạo kim thân thì thôi đi, vẫn nên ngẫm lại chính ông thì hơn".
Đạm Đài Ngọc giật nảy mình, còn tưởng rằng tổ sư gia sống lại.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi trên bệ đá.
"Cậu..."
Đạm Đài Ngọc mới nhớ tới, vừa rồi trong nháy mắt tia chớp sáng lên, ông ta đã nhìn thấy gương mặt này.
"Cậu... Vào đây bằng cách nào?"
"Đương nhiên là đi theo ông vào rồi".
"Không có khả năng! Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được cậu".
"Cắt đuôi được tôi? Nếu không phải tôi muốn xem ông đang làm gì, ngoài ra còn có chuyện muốn hỏi ông, ông làm gì có cơ hội trốn chứ".
Người trẻ tuổi đối diện hời hợt nói.
Nhưng lọt vào trong tai Đạm Đài Ngọc, từng chữ đều nổ tung như sấm sét.
"Cậu... Cậu chính là Lý Dục Thần?", ông ta hỏi.
"Không sai", Lý Dục Thần gật đầu: "Là ai nói cho ông biết tên tôi vậy?"
"Hừ, không cần người khác nói cho tôi", Đạm Đài Ngọc trấn định lại: "Không phải chỉ là nghiệt chủng nhà họ Lý thôi sao, thật sự không nghĩ tới nhà họ Lý vẫn còn có người sống".
Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng ác liệt: "Được rồi, nếu ông đã tự mình khơi ra, tôi sẽ cho ông một cơ hội, trả lời ba câu hỏi của tôi".
"Câu hỏi gì?"
"Thứ nhất, năm đó rốt cuộc nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là những ai?"
"Thứ hai, ông làm cái gì ở chỗ này?"
"Thứ ba, cái bóng là ai, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Nếu như tôi không trả lời thì sao?"
"Hồn phi phách tán!"
Chương 795: Huyền Vũ Thần Công
Đạm Đài Ngọc nghe thấy bốn chữ hồn phi phách tán, chẳng biết tại sao trên người đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Rõ ràng ông ta tu hành Âm Ma Công truyền thừa của Hắc Thủy Đường, căn bản không sợ lạnh.
Ông ta nhìn thoáng qua năm lá cờ kia, âm linh phía trên đã tụ tập gần đủ rồi, chỉ cần một lát nữa là xong, Tụ Linh Trận sẽ hoàn thành.
Đây là tâm huyết hai mươi năm của ông ta, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.
"Ha ha ha ha..."
Đạm Đài Ngọc cười ha ha.
"Hồn phi phách tán? Ăn nói hùng hồn thật đấy! Tôi biết cậu đã bước vào Tiên Thiên, tôi cũng biết trên người hồn phi phách tán có bảo vật sấm sét, nhưng ở trong Ngũ Phương Linh Phiên Trận của tôi, cậu muốn dễ dàng thắng tôi, tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu!"
"Mặt khác, tôi nói cho cậu biết, nơi này là tổ địa của Ngũ Phương Ma Đường, là nơi Hắc Thủy Ma Thần an nghỉ, được trăm quỷ bảo hộ, ngàn phật né tránh. Sử dụng loại pháp thuật như Thiên Cương Chính Dương sẽ có uy lực không bằng một phần mười trên mặt đất, chỉ có loại pháp thuật Cửu Âm mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất thôi".
"Bây giờ tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của Hắc Thủy Âm Ma Công khi được trăm quỷ gia tăng! Chịu chết đi!"
Đạm Đài Ngọc nói rồi khoanh hai tay lại, tạo thành một thủ quyết kỳ quái, trong miệng thì thào niệm chú ngữ.
Một cơn gió đột nhiên xuất hiện, gào thét như quỷ khóc.
Lý Dục Thần lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay lên.
Đạm Đài Ngọc còn chưa niệm xong chú ngữ, chỉ cảm thấy một cơn gió còn cường đại hơn thổi tới, quy xà loạn vũ trong gió, lập tức cuốn bay cơ thể ông ta lên, đè mạnh vào trên cột đá.
Đạm Đài Ngọc phun ra một ngụm máu, chậm rãi trượt xuống dọc theo cột đá, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Cậu... Cậu..."
"Ai nói tôi chỉ biết dùng pháp thuật Thiên Cương Chính Dương?", Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Đứng đầu Cửu Âm là Huyền Vũ Thần Công! Thế nào, so với ma công của Hắc Thủy Đường các ông thì như thế nào?"
"Huyền Vũ Thần Công? Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"
Đạm Đài Ngọc dựa vào cây cột, trong mắt tràn đầy chấn động.
"Ông nên trả lời câu hỏi của tôi, chứ không phải đặt câu hỏi", Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Đạm Đài Ngọc nhìn thoáng qua bệ đá, âm linh vẫn còn đang hội tụ trên Ngũ Phương Linh Phiên, âm khí mơ hồ liên kết thành hình dáng sao năm cánh, quan tài trên bệ đá đang ở chính giữa sao năm cánh.
"Cậu muốn biết cái gì?"
"Vừa rồi tôi đã hỏi ba câu, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai".
"Chuyện về nhà họ Lý...", Đạm Đài Ngọc thở dài một hơi: "Hơn hai mươi năm trước, tôi vẫn còn ở Bạch Sơn Hắc Thủy tu luyện, đột nhiên nhận được Thiên Ma Lệnh, bảo tôi rời núi, dẫn các đệ tử của Hắc Thủy Đường đến thủ đô, nghĩ cách cứu viện thánh nữ. Lúc tôi đến thủ đô, sau khi tập trung với bốn đường chủ khác liền đi thẳng đến nhà họ Lý. Khi đó, nhà họ Lý đã bị đám người chính đạo bao vây, Hắc Thủy Đường của tôi gần như bị diệt hết, cuối cùng cũng không thể cứu được thánh nữ".
Trên mặt Đạm Đài Ngọc lộ ra một vẻ xấu hổ, nếu không phải Lý Dục Thần đã biết ông Hữu Toàn đã sớm liệt ngũ sử của Ma Môn làm đối tượng báo thù, suýt nữa anh đã tin.
"Ông cho rằng tôi sẽ tin ông sao?"
"Hừ, cậu muốn tin hay không thì tùy!", Đạm Đài Ngọc bực tức nói: "Mặc dù Đạm Đài Ngọc tôi không phải người tốt lành gì, nhưng chưa bao giờ lừa ai cả! Tôi thà làm tên cuồng sát nhân còn hơn là làm ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng!"
Lý Dục Thần nhíu mày: "Vậy ông có giết người của nhà họ Lý không?"
"Có!", Đạm Đài Ngọc lớn tiếng nói: "Tôi hận không thể giết thêm mấy người nữa!"
Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng lạnh lẽo: "Có mâu thuẫn!"
"Có mâu thuẫn gì? Tôi đi cứu thánh nữ chứ không phải đi cứu nhà họ Lý. Đám người khốn kiếp nhà họ Lý kia, không biết đã biết được thân phận của bà ấy từ nơi nào, còn cứ nhất định phải xử lý bằng gia pháp, chẳng những muốn đánh chết đứa bé trong bụng bà ấy, còn muốn dìm bà ấy xuống Hoàng Hà. Nếu không phải như thế, chúng tôi cần gì phải mạo hiểm đến thủ đô để cứu người?"
"Về sau tôi mới nghĩ rõ ràng", Đạm Đài Ngọc cắn răng nghiến lợi nói: "Điều này căn bản là một âm mưu! Là âm mưu của nhà họ Lý! Ma giáo đã yên lặng mấy trăm năm, những người được gọi là danh môn chính đạo lại suốt ngày nhớ thương chúng tôi, tìm kiếm tung tích của chúng tôi khắp nơi , trên danh nghĩa là trừ ma vệ đạo, trên thực tế chính là muốn dẫm lên thi thể của chúng tôi để nêu cao tên tuổi".
"Bọn họ biết Ma giáo sẽ không bỏ rơi thánh nữ, nhất là thánh nữ đang mang thai, bởi vì đó có thể là huyết mạch Thiên Ma. Cho nên đã tuyên bố muốn diệt trừ ma thai, giết ma nữ, đến khi ngũ đường Ma Môn chúng tôi tập trung ở thủ đô, bọn họ lại sớm lập ra mai phục trùng điệp, tiêu diệt hết chúng tôi!"
"Lão già Lý Thiên Sách, cho dù ông ta đã tính toán kỹ lưỡng như thế nào thì nhất định cũng sẽ không nghĩ tới, ngũ sử Ma Môn chúng tôi không chết một ai cả, nhà họ Lý lại bởi vậy mà bị diệt môn! Ha ha ha ha..."
"Nói hươu nói vượn!"
Lý Dục Thần giận dữ, khoát tay, Đạm Đài Ngọc liền bay ra ngoài, va vào một cái cột khác.
"Ông còn nói bậy, tôi sẽ giết ông!"
"Giết! Giết đi! Sợ chết thì làm sao có thể thành ma được? Ha ha ha ha..."
Đạm Đài Ngọc cười như điên.
Lý Dục Thần khẽ vươn tay, một lực hút cường đại kéo Đạm Đài Ngọc tới, anh nhấn một tay lên vai ông ta, năm ngón tay phát lực, ầm ầm một tiếng, xương bả vai của Đạm Đài Ngọc lập tức vỡ nát.
Đạm Đài Ngọc nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không nhịn được cười điên cuồng.
"Đến! Đến đi! Giết tôi đi! Thiên đao vạn quả! Thịt nát xương tan! Ông đây không sợ! Ha ha ha ha... Cậu càng tra tấn tôi, tôi sẽ càng cách Thiên Ma gần hơn! Ha ha ha ha..."
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: "Cái bóng là ai? Ở đâu?"
Anh biết đã không thể hỏi được gì từ Đạm Đài Ngọc nữa, có lẽ lời của tên này là thật, nhưng nói thật cũng chưa chắc đã là chân tướng.
Manh mối càng ngày càng nhiều, lại càng ngày càng khó bề phân biệt.
Lời nói của cái bóng, Nguyên Định Nhất, Đạm Đài Ngọc đều không đồng nhất, nhưng trong đó lại có rất nhiều điểm chung.
Anh tin tưởng, cái bóng nhất định sẽ biết càng nhiều hơn.
"Cái bóng chính là cái bóng, không có tên", Đạm Đài Ngọc nói.
"Không có khả năng!", Lý Dục Thần nói: "Không có tên thì ông gọi ông ta như thế nào? Nhất định là địa vị ở Ma giáo của ông ta cao hơn ông, là chức vị gì?"