-
Chương 669-670
Chương 669: Cậu Lý
“Hang ổ của đám hải tặc chính là đảo Cửu Long. Chúng bắt tôi đến đây, làm việc khổ sai cho bọn chúng. Lúc đó phần lớn số người người trên đảo Cửu Long đều là nô dịch của họ bắt đến, đàn ông thì làm việc nặng, phụ nữ thì để chúng hưởng lạc, một khi không vui, thì giết người dìm xuống biển. Tiếc là lúc đó tôi đã mất hết tu vi, sức lực còn không bằng người bình thường, không hề có năng lực phản kháng, càng đừng nói đến cứu người”.
“Nhưng sự độc ác của đám hải tặc và nỗi khổ của dân đảo đã kích thích dũng khí sống tiếp của tôi. Tôi thề, sẽ đuổi đám hải tặc ra khỏi đảo Cửu Long, phải để người ở đây thoát khỏi biển khổ”.
“Tôi vừa phục tùng bọn chúng, chúng bảo tôi làm gì thì tôi làm việc đó, mặt khác tôi lén tu luyện. Chỉ là tu vi của tôi đã bị phế, đạo căn bị hủy, không còn là thiên tài tu hành, tốc độ tu luyện vô cùng chậm. Thời gian này, thế lực của đám hải tặc càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều người bị họ bắt đến”.
“Một lần cơ hội ngẫu nhiên, tôi phát hiện ra Long châu trong hang ổ của hải tặc, mới biết tên của Long đảo Cửu Long này, và không phải không có nguồn gốc. Hải tặc không biết đó là long châu, tùy tiện để nó trong đống vàng bạc châu báu bình thường mà họ cướp về. Tôi tìm được cơ hội, ăn trộm Long Châu. Mượn sức mạnh của Long Châu, hồi phục căn cơ”.
“Sư phụ phế tu vi của tôi, nhưng không xóa đi ký ức của tôi. Cho nên tôi vẫn nhớ rõ tiên pháp Thiên Đô mà tôi từng học. Tuy đảo Cửu Long không bằng Côn Luân, nhưng cũng là nơi linh khí dồi dào, tu vi của tôi nhanh chóng được hồi phục. Tuy không bằng trước, nhưng muốn đối phó hải tặc vẫn dễ như trở bàn tay. Hai năm sau, tôi giết sạch tất cả hải tặc, dùng tàu đưa người trên đảo về đất liền”.
“Nhưng quê hương của rất nhiều người trong số họ bị hủy diệt bởi chiến tranh, không có nơi để về, hoặc là lo lắng sau khi về, còn phải đối mặt với chiến tranh. Họ liền ở lại đây, tôn tôi làm đảo chủ”.
Kỷ Nghiễm Lai biết những chuyện cũ này, nhưng đây là lần đầu tiên Trữ Phượng Toàn được nghe kể, không khỏi xúc động nói: “Thì ra đảo Cửu Long còn có những chuyện cũ này, không ngờ đại ca cũng từng chịu khổ như vậy!”
Lục Kính Sơn cười nói: “Có khổ hay không thì đều đã qua rồi. Thực ra nếu nói khổ, ngày tháng sau này mới gọi là khổ. Đảo Cửu Long đơn lẻ ngoài biển, không có hải tặc ra ngoài cướp bóc, cuộc sống của mọi người có rất nhiều vấn đề. Tôi biết thuật pháp, cũng không thể biến ra lương thực cho mọi người no bụng. Trong biển nhiều nhất là cá, nhưng con người không thể chỉ ăn cá. Hoa quả rừng trên đảo cũng bị chúng tôi ăn hết rồi. Cuộc sống càng ngày càng khổ, cho đến say này, có một con tàu thương buôn nhà họ Lý đi qua…”
“Họ vốn có một đội tàu, chở đầy hàng hóa ra biển, lại gặp phải bão. Những con tàu khác đều bị chìm trong bão, chỉ có một con tàu trôi dạt đến đảo Cửu Long”.
“Vì con tàu tổn hại nghiêm trọng, cần phải sửa chữa, họ không thể đi ngay được, nên ở lại trên đảo. Chủ nhân của con tàu là một thanh niên họ Lý, họ đều gọi cậu ấy là cậu Lý. Cậu ta thấy chúng tôi trên đảo không có lương thực, liền cho người lấy lương thực trên tàu ra, làm hạt giống cho chúng tôi”.
“Tuy tôi hiểu tu hành, nhưng không hề hiểu gì về nông nghiệp. Cậu Lý tìm vài người xuất thân nông dân trên đảo, dạy họ các kiến thức cày cấy, nuôi trồng và chiết cành. Bây giờ trên đảo đã có lương thực và hoa quả, đều nhờ cậu ấy ban cho”.
“Sau đó tàu của họ được sửa xong, nhưng vì để chậm trễ quá lâu, lại chỉ còn lại một con tàu này, chắc chắn không buôn bán được. Cậu Lý liền để đồ trên thuyền ở lại trên tàu. Những thứ đó, cũng có không ít thứ được giữ đến bây giờ, mấy năm trước xây dựng phòng triển lãm nên để hết vào đó”.
“Cậu Lý nói, đảo biển cuối cùng vẫn là đảo biển, sản lượng lương thực hoa quả có hạn, không giải quyết được vấn đề, ngoại trừ bắt cá, cuối cùng vẫn phải phát triển buôn bán, mới có đường ra. Trước khi đi cậu ta nói, cậu ta đã nhớ nơi này, sau này sẽ cử người đến, giúp đảo Cửu Long phát triển. Sau đó quả nhiên có một chiếc tàu rất lớn của nhà họ Lý đến, nhưng đó đã chuyện của mấy năm sau rồi”.
Lúc Lục Kính Sơn kể lại, chị Mai vẫn luôn không ngừng liếc nhìn Lý Dục Thần. Nghe thấy tàu thương buôn của nhà họ Lý và cậu Lý, bà ta liên tưởng đến nhà họ Lý thủ đô.
Nhưng cũng không trùng hợp vậy chứ? Đó là chuyện của gần trăm năm trước rồi!
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, Lý Dục Thần cũng nhìn bà ta.
Tuy Lý Dục Thần không tu hành thuật số vận mệnh, nhưng tu đến cảnh giới của anh, cũng vô cùng nhạy cảm với tiền duyên nhân quả. Chỉ cần một chút manh mối nhỏ, đã có thể đoán ra nguyên nhân kết quả, đây cũng là cơ bản của thuật số dịch học. Vạn pháp tương thông, trăm sông đổ về một biển, số mệnh cũng chỉ trong một ý niệm.
Nhìn bề ngoài, đến đảo Cửu Long là vì chị Mai, nhưng sâu xa hơn, thì chẳng phải là vì bản thân anh ư.
Lục Kính Sơn cũng nhìn Lý Dục Thần, trong mắt có chút hiếu kỳ, chỉ là không nói ra, mà chờ đợi Lý Dục Thần nói.
“Lục đảo chủ, cậu Lý đó tên là gì, có phải đến từ thủ đô Hoa Hạ không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi không biết tên là gì, lúc đó người trên thuyền gọi cậu ta là cậu Lý, chúng tôi cũng gọi cậu Lý theo. Cũng không biết họ đến từ đâu, nhưng đội tàu cùa nhà họ Lý đến sau này, đúng là đến từ thủ đô Hoa Hạ. Chủ nhân của đội tàu cũng là cậu Lý, chỉ là cậu Lý này không phải cậu Lý kia. Nhưng tôi biết tên của cậu Lý mới này”.
Chương 670: Trả cho họ Lý
Lục Kính Sơn dừng một chút, tiếp tục nói:
“Cậu ta tên là Lý Thiên Sách”.
Cuối cùng Lý Dục Thần xúc động: “Là… là ông nội tôi!”
“Cái gì?”
Lục Kính Sơn cũng đoán được Lý Dục Thần có liên quan đến nhà họ Lý, nhưng không nghĩ anh là cháu nội của Lý Thiên Sách.
Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là, khi Lý Thiên Sách lên đảo mới chỉ ba mươi tuổi, nay cho dù còn sống, cũng không quá trăm tuổi. Cháu nội của Lý Thiên Sách, tính toán độ tuổi, cũng không vượt quá năm mươi tuổi.
Nhưng tu vi mà Lý Dục Thần thi triển vừa nãy, chắc chắn là đã bước vào tiên thiên. Chưa đến năm mươi tuổi đã vào tiên thiên, đây là quái vật gì chứ?
“Lý Thiên Sách là ông nội cậu thật ư?”
“Đúng, tôi là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, ông nội tôi tên là Lý Thiên Sách, bố tôi tên là Lý Vân Hoa”.
Lục Kính Sơn ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, đúng là duyên phận, ý trời!”
Trữ Phượng Toàn nghĩ đến đại hội võ lâm, còn suýt nữa xung đột với Lý Dục Thần, bất giác hơi xấu hổ, cười nói:
“Cậu Lý và người nhà họ Lý, lại là sư huynh đệ với đại ca, đúng là nước lớn tràn vào miếu Long vương, thì ra là người một nhà!”
Nhắc đến sư huynh đệ, Lục Kính Sơn thu lại nụ cười, nói: “Tôi là đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Đô, không dám xưng huynh đệ với cậu Lý”.
Lý Dục Thần nói: “Lục sư huynh, năm đó sư phụ phế đi tu vi của ông, nhưng không khóa căn nguyên của ông, cho thấy sư phụ không hoàn toàn từ bỏ ông. Nếu không, đạo căn của ông bị hủy hết, căn cơ bị khóa, cho dù có Long Châu hỗ trợ, cũng không thể nào tu luyện lại từ đầu”.
Lục Kính Sơn lay động nói: “Cậu nói là…”
“Vừa nãy ông cũng nói là ý trời, hôm nay tôi đến đảo Cửu Long, gặp được ông, chẳng lẽ không phải ý trời? Sư phụ thần cơ diệu toán, có lẽ sớm đã liệu được có ngày hôm nay. Tuy ông bị đuổi khỏi Thiên Đô, sư phụ đã từng nói, không nhận đồ đệ là ông nữa chưa?”
Lục Kính Sơn cau chặt mày, nghĩ kỹ lại, nói: “Lời của sư phụ ngày đó, vang bên tai, tôi không nghe sót chữ nào. Sư phụ nói tôi tội nghiệt nặng nề, phế tu vi của tôi, đời này không được trở về Côn Luân, đúng là không nói, tôi không còn là đệ tử của ông ấy”.
Nói đến đây, Lục Kính Sơn bỗng đứng lên, quỳ về hướng tây, bái lạy ba lần, phủ phục xuống đất đau khổ khóc, kêu nói: “Sư phụ…”
Lý Dục Thần không ngăn cản, mặc cho ông ta quỳ khóc lóc.
Bị đuổi hơn một trăm năm, hơn một trăm năm nay, chắc chắn trong lòng Lục Kính Sơn đầy hối hận và đau khổ, lúc này, làm sao có thể không khóc đây!
Nghĩ đến ông ta lại có thể hồi phục tu vi đột phá tiên thiên trong hoàn cảnh như này, Lý Dục Thần vô cùng khâm phục.
Khóc một hồi lâu, Lục Kính Sơn mới đứng lên, lau nước mắt, tự cười chế nhạo: “Để mọi người chê cười rồi”.
Chị Mai nói: “Lục đảo chủ giàu cảm xúc, làm sao chê cười được”.
Lục Kính Sơn kéo tay của Lý Dục Thần nói: “Huynh đệ, cậu đến thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, đảo Cửu Long là của cậu”.
Ông ta vẫn không dám gọi là ‘sư đệ’, chỉ dám gọi ‘huynh đệ’, thể hiện sự thân thiết.
Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Sư huynh, nói thế là sao, tuy chúng ta là đồng môn, tôi cũng không thể chiếm đảo Cửu Long của ông chứ”.
Lục Kính Sơn cười lớn ha ha: “Huynh đệ, cậu có điều không biết. Năm đó nếu không phải là cậu Lý đó thì người trên đảo Cửu Long rất có thể chết đói rồi. Cho dù không chết đói, thì cũng không thể nào truyền đời, phát triển đến hôm nay. Sau này ông nội Lý Thiên Sách của cậu đến, không chỉ mang đến nhiều lương thực hơn, còn đưa cả kỹ thuật và nhân tài. Cậu phải biết rằng, năm đó hải tặc sống trong động huyệt. Sau đó trong khoảng thời gian dài, chúng tôi cũng chỉ sống trong nhà rơm cỏ, một khi có mưa bão, vẫn phải trốn vào trong động. Tất cả mọi thứ cậu thấy hôm nay, đều là công lao của ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Nhà cửa, vườn cây, bến tàu, bến cảng, đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng. Cho nên hòn đảo này, nói thật ra, là sản nghiệp của nhà họ Lý. Dân đảo thế hệ trước đều biết, Nghiễm Lai cũng biết phải không?”
Kỷ Nghiễm Lai gật đầu, nói: “Tuy tôi đến muộn, không thể trải nghiệm khổ cực ban đầu của đại ca, cũng chưa từng gặp cậu Lý đó, nhưng tôi đã trải qua những việc sau này, cũng từng gặp Lý Thiên Sách. Đúng như đại ca nói, đảo Cửu Long có ngày hôm nay, nhà họ Lý có công đầu”.
Lục Kính Sơn bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nói: “Nghiễm Lai, Phượng Toàn, hai ông cũng theo tôi bao nhiêu năm rồi, Kỷ Nghiễm Lai phải hơn bốn mươi năm, Phượng Toàn cũng sắp hai mươi năm rồi nhỉ?”
Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng gật đầu.
“Tôi hỏi các ông, các ông còn nhận đại ca này không?”
“Đương nhiên là nhận”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng trả lời.
“Vậy tôi muốn làm gì, các ông có ủng hộ không?”
“Đương nhiên là ủng hộ. Chỉ cần đại ca hạ lệnh, nhảy vào lửa, chúng tôi quyết không nói nhiều!”
Lục Kính Sơn gật đầu, nói: “Vậy được, bây giờ tôi trả đảo Cửu Long về cho nhà họ Lý!”
“Hang ổ của đám hải tặc chính là đảo Cửu Long. Chúng bắt tôi đến đây, làm việc khổ sai cho bọn chúng. Lúc đó phần lớn số người người trên đảo Cửu Long đều là nô dịch của họ bắt đến, đàn ông thì làm việc nặng, phụ nữ thì để chúng hưởng lạc, một khi không vui, thì giết người dìm xuống biển. Tiếc là lúc đó tôi đã mất hết tu vi, sức lực còn không bằng người bình thường, không hề có năng lực phản kháng, càng đừng nói đến cứu người”.
“Nhưng sự độc ác của đám hải tặc và nỗi khổ của dân đảo đã kích thích dũng khí sống tiếp của tôi. Tôi thề, sẽ đuổi đám hải tặc ra khỏi đảo Cửu Long, phải để người ở đây thoát khỏi biển khổ”.
“Tôi vừa phục tùng bọn chúng, chúng bảo tôi làm gì thì tôi làm việc đó, mặt khác tôi lén tu luyện. Chỉ là tu vi của tôi đã bị phế, đạo căn bị hủy, không còn là thiên tài tu hành, tốc độ tu luyện vô cùng chậm. Thời gian này, thế lực của đám hải tặc càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều người bị họ bắt đến”.
“Một lần cơ hội ngẫu nhiên, tôi phát hiện ra Long châu trong hang ổ của hải tặc, mới biết tên của Long đảo Cửu Long này, và không phải không có nguồn gốc. Hải tặc không biết đó là long châu, tùy tiện để nó trong đống vàng bạc châu báu bình thường mà họ cướp về. Tôi tìm được cơ hội, ăn trộm Long Châu. Mượn sức mạnh của Long Châu, hồi phục căn cơ”.
“Sư phụ phế tu vi của tôi, nhưng không xóa đi ký ức của tôi. Cho nên tôi vẫn nhớ rõ tiên pháp Thiên Đô mà tôi từng học. Tuy đảo Cửu Long không bằng Côn Luân, nhưng cũng là nơi linh khí dồi dào, tu vi của tôi nhanh chóng được hồi phục. Tuy không bằng trước, nhưng muốn đối phó hải tặc vẫn dễ như trở bàn tay. Hai năm sau, tôi giết sạch tất cả hải tặc, dùng tàu đưa người trên đảo về đất liền”.
“Nhưng quê hương của rất nhiều người trong số họ bị hủy diệt bởi chiến tranh, không có nơi để về, hoặc là lo lắng sau khi về, còn phải đối mặt với chiến tranh. Họ liền ở lại đây, tôn tôi làm đảo chủ”.
Kỷ Nghiễm Lai biết những chuyện cũ này, nhưng đây là lần đầu tiên Trữ Phượng Toàn được nghe kể, không khỏi xúc động nói: “Thì ra đảo Cửu Long còn có những chuyện cũ này, không ngờ đại ca cũng từng chịu khổ như vậy!”
Lục Kính Sơn cười nói: “Có khổ hay không thì đều đã qua rồi. Thực ra nếu nói khổ, ngày tháng sau này mới gọi là khổ. Đảo Cửu Long đơn lẻ ngoài biển, không có hải tặc ra ngoài cướp bóc, cuộc sống của mọi người có rất nhiều vấn đề. Tôi biết thuật pháp, cũng không thể biến ra lương thực cho mọi người no bụng. Trong biển nhiều nhất là cá, nhưng con người không thể chỉ ăn cá. Hoa quả rừng trên đảo cũng bị chúng tôi ăn hết rồi. Cuộc sống càng ngày càng khổ, cho đến say này, có một con tàu thương buôn nhà họ Lý đi qua…”
“Họ vốn có một đội tàu, chở đầy hàng hóa ra biển, lại gặp phải bão. Những con tàu khác đều bị chìm trong bão, chỉ có một con tàu trôi dạt đến đảo Cửu Long”.
“Vì con tàu tổn hại nghiêm trọng, cần phải sửa chữa, họ không thể đi ngay được, nên ở lại trên đảo. Chủ nhân của con tàu là một thanh niên họ Lý, họ đều gọi cậu ấy là cậu Lý. Cậu ta thấy chúng tôi trên đảo không có lương thực, liền cho người lấy lương thực trên tàu ra, làm hạt giống cho chúng tôi”.
“Tuy tôi hiểu tu hành, nhưng không hề hiểu gì về nông nghiệp. Cậu Lý tìm vài người xuất thân nông dân trên đảo, dạy họ các kiến thức cày cấy, nuôi trồng và chiết cành. Bây giờ trên đảo đã có lương thực và hoa quả, đều nhờ cậu ấy ban cho”.
“Sau đó tàu của họ được sửa xong, nhưng vì để chậm trễ quá lâu, lại chỉ còn lại một con tàu này, chắc chắn không buôn bán được. Cậu Lý liền để đồ trên thuyền ở lại trên tàu. Những thứ đó, cũng có không ít thứ được giữ đến bây giờ, mấy năm trước xây dựng phòng triển lãm nên để hết vào đó”.
“Cậu Lý nói, đảo biển cuối cùng vẫn là đảo biển, sản lượng lương thực hoa quả có hạn, không giải quyết được vấn đề, ngoại trừ bắt cá, cuối cùng vẫn phải phát triển buôn bán, mới có đường ra. Trước khi đi cậu ta nói, cậu ta đã nhớ nơi này, sau này sẽ cử người đến, giúp đảo Cửu Long phát triển. Sau đó quả nhiên có một chiếc tàu rất lớn của nhà họ Lý đến, nhưng đó đã chuyện của mấy năm sau rồi”.
Lúc Lục Kính Sơn kể lại, chị Mai vẫn luôn không ngừng liếc nhìn Lý Dục Thần. Nghe thấy tàu thương buôn của nhà họ Lý và cậu Lý, bà ta liên tưởng đến nhà họ Lý thủ đô.
Nhưng cũng không trùng hợp vậy chứ? Đó là chuyện của gần trăm năm trước rồi!
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, Lý Dục Thần cũng nhìn bà ta.
Tuy Lý Dục Thần không tu hành thuật số vận mệnh, nhưng tu đến cảnh giới của anh, cũng vô cùng nhạy cảm với tiền duyên nhân quả. Chỉ cần một chút manh mối nhỏ, đã có thể đoán ra nguyên nhân kết quả, đây cũng là cơ bản của thuật số dịch học. Vạn pháp tương thông, trăm sông đổ về một biển, số mệnh cũng chỉ trong một ý niệm.
Nhìn bề ngoài, đến đảo Cửu Long là vì chị Mai, nhưng sâu xa hơn, thì chẳng phải là vì bản thân anh ư.
Lục Kính Sơn cũng nhìn Lý Dục Thần, trong mắt có chút hiếu kỳ, chỉ là không nói ra, mà chờ đợi Lý Dục Thần nói.
“Lục đảo chủ, cậu Lý đó tên là gì, có phải đến từ thủ đô Hoa Hạ không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi không biết tên là gì, lúc đó người trên thuyền gọi cậu ta là cậu Lý, chúng tôi cũng gọi cậu Lý theo. Cũng không biết họ đến từ đâu, nhưng đội tàu cùa nhà họ Lý đến sau này, đúng là đến từ thủ đô Hoa Hạ. Chủ nhân của đội tàu cũng là cậu Lý, chỉ là cậu Lý này không phải cậu Lý kia. Nhưng tôi biết tên của cậu Lý mới này”.
Chương 670: Trả cho họ Lý
Lục Kính Sơn dừng một chút, tiếp tục nói:
“Cậu ta tên là Lý Thiên Sách”.
Cuối cùng Lý Dục Thần xúc động: “Là… là ông nội tôi!”
“Cái gì?”
Lục Kính Sơn cũng đoán được Lý Dục Thần có liên quan đến nhà họ Lý, nhưng không nghĩ anh là cháu nội của Lý Thiên Sách.
Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là, khi Lý Thiên Sách lên đảo mới chỉ ba mươi tuổi, nay cho dù còn sống, cũng không quá trăm tuổi. Cháu nội của Lý Thiên Sách, tính toán độ tuổi, cũng không vượt quá năm mươi tuổi.
Nhưng tu vi mà Lý Dục Thần thi triển vừa nãy, chắc chắn là đã bước vào tiên thiên. Chưa đến năm mươi tuổi đã vào tiên thiên, đây là quái vật gì chứ?
“Lý Thiên Sách là ông nội cậu thật ư?”
“Đúng, tôi là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, ông nội tôi tên là Lý Thiên Sách, bố tôi tên là Lý Vân Hoa”.
Lục Kính Sơn ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, đúng là duyên phận, ý trời!”
Trữ Phượng Toàn nghĩ đến đại hội võ lâm, còn suýt nữa xung đột với Lý Dục Thần, bất giác hơi xấu hổ, cười nói:
“Cậu Lý và người nhà họ Lý, lại là sư huynh đệ với đại ca, đúng là nước lớn tràn vào miếu Long vương, thì ra là người một nhà!”
Nhắc đến sư huynh đệ, Lục Kính Sơn thu lại nụ cười, nói: “Tôi là đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Đô, không dám xưng huynh đệ với cậu Lý”.
Lý Dục Thần nói: “Lục sư huynh, năm đó sư phụ phế đi tu vi của ông, nhưng không khóa căn nguyên của ông, cho thấy sư phụ không hoàn toàn từ bỏ ông. Nếu không, đạo căn của ông bị hủy hết, căn cơ bị khóa, cho dù có Long Châu hỗ trợ, cũng không thể nào tu luyện lại từ đầu”.
Lục Kính Sơn lay động nói: “Cậu nói là…”
“Vừa nãy ông cũng nói là ý trời, hôm nay tôi đến đảo Cửu Long, gặp được ông, chẳng lẽ không phải ý trời? Sư phụ thần cơ diệu toán, có lẽ sớm đã liệu được có ngày hôm nay. Tuy ông bị đuổi khỏi Thiên Đô, sư phụ đã từng nói, không nhận đồ đệ là ông nữa chưa?”
Lục Kính Sơn cau chặt mày, nghĩ kỹ lại, nói: “Lời của sư phụ ngày đó, vang bên tai, tôi không nghe sót chữ nào. Sư phụ nói tôi tội nghiệt nặng nề, phế tu vi của tôi, đời này không được trở về Côn Luân, đúng là không nói, tôi không còn là đệ tử của ông ấy”.
Nói đến đây, Lục Kính Sơn bỗng đứng lên, quỳ về hướng tây, bái lạy ba lần, phủ phục xuống đất đau khổ khóc, kêu nói: “Sư phụ…”
Lý Dục Thần không ngăn cản, mặc cho ông ta quỳ khóc lóc.
Bị đuổi hơn một trăm năm, hơn một trăm năm nay, chắc chắn trong lòng Lục Kính Sơn đầy hối hận và đau khổ, lúc này, làm sao có thể không khóc đây!
Nghĩ đến ông ta lại có thể hồi phục tu vi đột phá tiên thiên trong hoàn cảnh như này, Lý Dục Thần vô cùng khâm phục.
Khóc một hồi lâu, Lục Kính Sơn mới đứng lên, lau nước mắt, tự cười chế nhạo: “Để mọi người chê cười rồi”.
Chị Mai nói: “Lục đảo chủ giàu cảm xúc, làm sao chê cười được”.
Lục Kính Sơn kéo tay của Lý Dục Thần nói: “Huynh đệ, cậu đến thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, đảo Cửu Long là của cậu”.
Ông ta vẫn không dám gọi là ‘sư đệ’, chỉ dám gọi ‘huynh đệ’, thể hiện sự thân thiết.
Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Sư huynh, nói thế là sao, tuy chúng ta là đồng môn, tôi cũng không thể chiếm đảo Cửu Long của ông chứ”.
Lục Kính Sơn cười lớn ha ha: “Huynh đệ, cậu có điều không biết. Năm đó nếu không phải là cậu Lý đó thì người trên đảo Cửu Long rất có thể chết đói rồi. Cho dù không chết đói, thì cũng không thể nào truyền đời, phát triển đến hôm nay. Sau này ông nội Lý Thiên Sách của cậu đến, không chỉ mang đến nhiều lương thực hơn, còn đưa cả kỹ thuật và nhân tài. Cậu phải biết rằng, năm đó hải tặc sống trong động huyệt. Sau đó trong khoảng thời gian dài, chúng tôi cũng chỉ sống trong nhà rơm cỏ, một khi có mưa bão, vẫn phải trốn vào trong động. Tất cả mọi thứ cậu thấy hôm nay, đều là công lao của ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Nhà cửa, vườn cây, bến tàu, bến cảng, đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng. Cho nên hòn đảo này, nói thật ra, là sản nghiệp của nhà họ Lý. Dân đảo thế hệ trước đều biết, Nghiễm Lai cũng biết phải không?”
Kỷ Nghiễm Lai gật đầu, nói: “Tuy tôi đến muộn, không thể trải nghiệm khổ cực ban đầu của đại ca, cũng chưa từng gặp cậu Lý đó, nhưng tôi đã trải qua những việc sau này, cũng từng gặp Lý Thiên Sách. Đúng như đại ca nói, đảo Cửu Long có ngày hôm nay, nhà họ Lý có công đầu”.
Lục Kính Sơn bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nói: “Nghiễm Lai, Phượng Toàn, hai ông cũng theo tôi bao nhiêu năm rồi, Kỷ Nghiễm Lai phải hơn bốn mươi năm, Phượng Toàn cũng sắp hai mươi năm rồi nhỉ?”
Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng gật đầu.
“Tôi hỏi các ông, các ông còn nhận đại ca này không?”
“Đương nhiên là nhận”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng trả lời.
“Vậy tôi muốn làm gì, các ông có ủng hộ không?”
“Đương nhiên là ủng hộ. Chỉ cần đại ca hạ lệnh, nhảy vào lửa, chúng tôi quyết không nói nhiều!”
Lục Kính Sơn gật đầu, nói: “Vậy được, bây giờ tôi trả đảo Cửu Long về cho nhà họ Lý!”