-
Chương 660-662
Chương 660: Mấy người đúng là ma quỷ
Cô gái quỳ gối trước mặt ông ta ngẩng mặt lên nhìn ông ta, cũng hát theo, trên mặt tràn đầy vẻ thần thánh hạnh phúc.
Một màn này kết thúc, video tiến vào màn tiếp theo, vẫn là cảnh tượng giống nhau, lời lẽ giống nhau, chỉ là thay đổi thành một cô gái khác.
Đám người trên quảng trường đều trầm mặc.
Đám dân chúng thuần phác chưa bao giờ được chứng kiến loại chuyện này, được nghe mấy lời này. Bọn họ không biết làm thế nào, không biết nên đối mặt như thế nào.
Các thế hệ người sinh hoạt ở trên biển đều tin vào thần. Bọn họ tin tưởng nếu như không có thần bảo hộ, không ai có thể sống sót trên đại dương bao la hung ác.
Ở trong lòng của bọn họ, thần đều là thiện lương, tốt đẹp.
Mặc dù trực giác nói cho bọn họ, James và điều ông ta làm có vấn đề, nhưng bọn họ rất khó dùng tri thức và lý trí có hạn của mình để phản bác.
"Nhìn thấy chưa!", luật sư bào chữa cong khóe miệng tươi cười đắc ý: "Các cô ấy đều tự nguyện. Cô gái mà mấy người nói tới chỉ là bởi vì không có thông qua thử thách của thần nên mới không thể thu hoạch được sự sống mới vào lúc bình minh, cho nên cô ta đã chết rồi, nhưng thần vẫn trả lại thân thể cho cô ta, để cô ta về nhà. Nếu không mấy người cho rằng một thi thể phiêu lưu ở trên biển, sao lại được mấy người phát hiện rồi mang về?"
Nói có vẻ rất có lý.
Luật sư bào chữa càng thêm đắc ý: "Cho nên, đây chỉ là nghi thức tông giáo, không phải mưu sát! Ở trước kia, người phương Đông ngu muội mấy người thường xuyên ném đồng nam đồng nữ vào biển để lấy được niềm vui của thần linh. Nhưng đó không phải thần linh, đó là yêu ma. Bởi vì những đồng nam đồng nữ kia không có một ai là tự nguyện. Không tự nguyện tức là tội! Mà những cô gái được James điểm hóa đều là tự nguyện. Tự nguyện tiếp nhận lễ tẩy ra, sao có thể tính là mưu sát chứ!"
Lí do thoái thác này đặt ở một quốc gia bình thường hay trong xã hội phát triển, đương nhiên sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng ở một hòn đảo không có hệ thống pháp luật hoàn thiện, toàn dựa vào ý dân để xét xử thì rất có sức mạnh.
Ngay lúc mọi người đang trầm mặc, James đang đắc ý, chợt nghe thấy một giọng nói:
"Như vậy, mấy cô gái bị mất thích kia thì sao? Là thần quên trả lại thi thể sao?"
Người mở miệng là chị Mai.
Chị Mai rất tức giận. Vô cùng tức giận.
Là đạo tặc Lan Môn nổi tiếng, có chuyện gì mà bà ta chưa từng trải qua? Thế nhưng chưa bao giờ có chuyện nào khiến bà ta tức giận như vậy, tức đến nỗi sắp nổ cả phổi.
Đây mới thật sự là ác ma giết người!
"Bọn họ?", luật sư bào chữa mỉm cười: "Đương nhiên là đã thu hoạch được sự sống mới, biến thành con gái của mặt trời, vĩnh viễn tắm trong ánh sáng thần thánh ở thế giới của thần rồi!"
"Thật sao?", tam đảo chủ Trữ Phượng Toàn lạnh lùng nói: "Là giống như cô ấy sao?"
Ông ta đưa tay chỉ vào một góc quảng trường.
Đám người tách ra, có người đẩy một chiếc xe tới, trên xe đặt một cái chiếc lồng, bên trong lồng giam giữ một thứ tóc tai bù xù, toàn thân dinh dính.
Vật kia nằm ở trong lồng, cái bụng phình lên, rất giống một con cóc mọc ra đầu người.
Luật sư bào chữa thay đổi sắc mặt.
Dân chúng trên đảo nhìn thấy thứ này đều không hiểu, không biết đây là vật gì.
Trữ Phượng Toàn đứng lên, chỉ vào người bên trong lồng, nói: "Các vị phụ lão, mọi người hãy mở to hai mắt ra nhìn xem cô ấy là ai?"
Không biết có một trận gió bay đến từ nơi nào, vừa vặn thổi mái tóc của người trong lồng lên.
Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, hóa ra đây là một người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Có người tinh mắt kinh ngạc kêu lên: "Cô ấy... Cô ấy là Nhã Nhã! Là Nhã Nhã!"
Được người đó nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đều nhận ra.
Bố mẹ Nhã Nhã đều xông lên, bổ nhào vào trước chiếc lồng, đau lòng kêu gào: "Nhã Nhã! Nhã Nhã!"
Lại quay người quỳ xuống với Trữ Phượng Toàn, khẩn cầu nói: "Tam đảo chủ, sao con gái của tôi lại thành như vậy? Tam đảo chủ, ông nhất định phải cứu con bé!"
Trữ Phượng Toàn đỡ bọn họ dậy, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói: "Hai vị, nén bi thương đi, Nhã Nhã đã chết, chính là bị bọn họ hại!"
Ông ta đưa tay chỉ vào James và luật sư bào chữa: "Đây chính là con gái mặt trời mà mấy người nói sao? Đây chính là tắm rửa trong ánh sáng huy hoàng của thần? Không! Đây là địa ngục! Mấy người đúng là ma quỷ! Hại người ta thành ra như vậy mà còn ở nơi này giảo biện. Lấy danh nghĩa của thần để dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, sau đó giết, mổ bụng khoét tim, bỏ bọn họ lại trên biển, lấy tà thuật để thi thể hóa yêu, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này. Loại ác ma đó, nếu hôm nay thả ông ta rời đi, đảo Cửu Long còn không bằng chìm xuống luôn cho rồi!"
"Không thể thả ông ta đi!"
"Báo thù cho Nhã Nhã!"
"Giết người thì đền mạng!"
"Ném ông ta xuống biển!"
"Đúng, ném xuống biển!"
"Ném xuống biển!"
"Ném xuống biển! Ném xuống biển! Ném xuống biển!..."
Các cư dân trên đảo đồng loạt hô to, cơn giận lên thẳng mây xanh.
Chương 661: Phán tử hình
Dìm xuống biển là một kiểu hình phạt cổ xưa của riêng đảo Cửu Long, cũng là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Đảo Cửu Long trôi nổi ngoài biển, dân biển sinh sống nhờ vào biển, họ tin rằng, trong biển có thần linh. Họ cũng tin, trong biển có ác ma.
Kẻ ác, đương nhiên cần ác ma trừng phạt.
Jame bị phán dìm xuống biển.
Trước mặt chứng cứ đanh thép và ý dân dâng trào, người biện hộ không tiếp tục biện hộ nữa, lặng lẽ đi xuống.
Jame vẫn im lặng, và không vì bị phán tử hình mà tỏ ra sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngước về phía ánh mặt trời chói lọi, trên khuôn mặt bình tĩnh còn có chút khinh thường, trong ánh mắt lại tràn đầy hào quang rực lửa.
Vẻ lạnh nhạt thờ ơ với tính mạng khiến các dân đảo càng thêm tức giận.
Người biện hộ đi xuống, thì thầm nói mấy câu với mấy người Tây Dương, họ đứng lên rời khỏi quảng trường.
Trong có vẻ giống như muốn chuồn đi, nhưng Lý Dục Thần biết, mấy người này sẽ không từ bỏ như vậy.
Anh lại nhìn sang Jame trên bục.
Người này chắc chắn không đơn giản, nếu không Thái Dương Thánh Giáo sẽ không tốn nhiều công sức, cử người đến đàm phán.
Ngoài ra, đảo Cửu Long là hòn đảo nhỏ, tại sao họ muốn đến đây truyền giáo, biến những cô gái đó thành yêu quái biển, họ có mục đích gì?
Đều là điều đáng nghi ngờ.
Chỉ là muốn giải được những nghi ngờ này cũng không dễ dàng.
Giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều được cấy thuật tín ngưỡng vào linh hồn, một khi có ý nghĩ phản bội, tín ngưỡng sẽ tan vỡ, linh hòn cũng sẽ hủy diệt theo. Cho nên họ mãi mãi sẽ không nói ra bí mật của giáo hội.
Sau khi xét xử công khai kết thúc, Jame bị áp giải đến nơi hành hình bên biển.
Đó là một nơi giống như bến tài, có một cây cầu trải dài ra mặt biển.
Có một con tài đỗ ở tận cuối cây cầu. Trên boong tàu đặt một cái lồng sắt.
Jame bị áp giải lên tàu, nhốt vào trong lồng sắt, và dùng xích sắt khóa chặt chân và tay của hắn ta.
Sau đó, người hành hình tuyên đọc một đoạn lời thề và tội trạng của Jame, đó là sự tôn trọng với thần biển.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, lồng sắt được đẩy từ trên boong tàu xuống.
Rào một tiếng, bọt nước bắn lên.
Khoảnh khắc cuối cùng bị nước biển nhấn chìm, trên khuôn mặt của Jame hiện lên nụ cười. Hắn ta vẫn bình tĩnh như vậy, gọn gàng sạch sẽ như vậy, thậm chí ngay cả kính mắt trên sống mũi cũng không rơi xuống.
Dân đảo đứng vây xem trên bờ phát ra tiếng hoan hô reo hò và tiếng chửi rủa, nhìn ác ma dìm xuống biển, oán giận trong lòng họ được trút hết ra.
Trên nóc cái lồng nối với một dây neo thô to, cùng với cái lồng dần chìm xuống, dây xích sắt ma sát mặt sàn trên tàu, phát ra âm thanh nhức tai.
Mọi người nhìn dây neo chìm vào trong nước từng chút, cho đến bị kéo thẳng căng.
Theo quy tắc dìm xuống biển, sau một ngày một đêm, họ sẽ kéo cái lồng lên khỏi biển.
Nếu lúc này, người trong cái lồng vẫn chưa chết, thì cho thấy thần biển che chở, không cho người đó chết. Bất luận hắn ta phạm tội ác tày trời thế nào, dân đảo cũng sẽ không truy cứu. Thậm chí sẽ đối xử với hắn như một vị thần.
Đương nhiên, chuyện này không thể nào xảy ra. Ít nhất là cho đến nay, ở đảo Cửu Long chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên mọi người đều cảm thấy Jame sẽ chết chắc.
Chỉ có Lý Dục Thần cau mày.
Anh không tin Jame sẽ chết dễ dàng như vậy, đám người Tây đó đã bỏ bao nhiêu công sức, cuối cùng từ bỏ quá dễ dàng.
Anh cứ cảm thấy đã bỏ qua điều gì.
Khu biển này có lẽ được chọn đặc biệt dùng để dìm xuống biển, rất sâu, nước biển đã ngăn cách thần thức của anh, khiến anh không thể nhìn thấy tình hình dưới đáy biển.
Lý Dục Thần cũng không định can dự vào quá trình nghi lễ thiêng liêng này, lặng lẽ đứng bên bờ nhìn từ xa.
Dân đảo hồi lâu cũng không chịu rời đi, cho đến khi mặt trời lên quá đỉnh đầu của họ, bắt đầu trượt về hướng Tây.
Trữ Phượng Toàn quay người giơ hai tay, hô nói với dân đảo: “Các hương thân, ác ma đã đền tội, mọi người về đi!”
Các dân đảo như tỉnh từ trong mộng, đang định giải tán, bỗng nhìn thấy một người phụ nữ loạng choạng xông ra, quỳ xuống trước Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, cầu xin nói: “Đảo chủ, xin cứu con gái tôi đi!”
Thì ra là mẹ của Nhã Nhã đã biến thành yêu quái biển.
Mọi người mới nhớ ra, tuy Jame bị chìm xuống biển, nhưng Nhã Nhã biến thành yêu quái thì vẫn còn ở đó.
Chương 662: Tấm lòng người mẹ
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Đó không phải là Nhã Nhã, Nhã Nhã đã chết rồi, chúng tôi cũng đã báo thù cho Nhã Nhã, bà bớt đau buồn đi!”
Người phụ nữ không chịu đứng lên, khóc lóc nói: “Rõ ràng con gái tôi còn ở đó, nó còn cử động, làm sao chết được? Hu hu hu… Kỷ đảo chủ, Trữ đảo chủ, hai người là nhân vật lớn, hai người chắc chắn có cách cứu nó!”
Ánh mắt cầu xin của bà ta bất lực và đáng thương như vậy, lại cũng tràn đây hy vọng như vậy. Là đảo chủ, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn biết, dân trên đảo vô cùng tin tưởng họ, coi họ là hóa thân của thần tiên. Nhưng bây giờ, ngay cả cứu một cô gái vô tội cũng không làm được.
Họ chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ngay cả chị Mai, lúc này cũng nhìn sang anh bằng ánh mắt gần như cầu xin.
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu.
Không phải anh không muốn cứu người, mà thực sự đã không cứu được nữa. Nhã Nhã đã chết từ lâu, đã chết từ lúc rạch bụng. Linh hồn của cô ta sớm đã không còn, bây giờ trong cơ thể cô ta chỉ còn một luồng tà linh. Bây giờ, thậm chí cô ta còn không tính được là yêu quái. Cô ta chỉ là một công cụ của ác ma không có linh hôn thôi.
Kỷ Nghiễm Lai thở dài một tiếng, dìu người phụ nữ lên,nói: “Cô ấy là con gái của biển, chúng tôi đã dùng nghi lễ thần thánh nhất của đảo Cửu Long, đưa cô ấy đến chỗ thần biển”.
Ông ta đỡ người phụ nữ, về đến trấn.
Nhìn thấy yêu quái biển còn đang nhúc nhích, mẹ của Nhã Nhã lại òa khóc.
“Là Nhã Nhã! Rõ ràng là Nhã Nhã mà! Sao lại không phải chứ? Rõ ràng nó đang cử động, rõ ràng đang sống mà!”
“Các ông đừng đụng vào nó, hay là, cho tôi nuôi nó đi!”
Bà ta lao đến Nhã Nhã, bất chấp mùi khó ngửi và dính nhớp trên người yêu quái biển, dùng thân mình che cho cô ta, chỉ sợ cô ta bị làm hại.
Lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Dục Thần như đông cứng lại, nghĩ đến mẹ của mình.
Có lẽ tất cả các bà mẹ trong thiên hạ đều như vậy!
Bất luận con cái làm sai việc gì, bất luận con cái trở nên như thế nào, họ đều không hề ngần ngại dang rộng đôi tay, dùng cơ thể yếu đuối của mình để bảo vệ họ.
“Cho tôi nuôi nó đi! Tôi bảo đảm, sẽ không gây rắc rối cho mọi người!”, người phụ nữ vẫn cố hết sức.
Kỷ Nghiễm Lai rất khó xử, chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ông ta cũng không dám chắc chắn, có thể nuôi được con yêu quái này không.
Lý Dục Thần thở dài một hơi, vẽ bùa trên hư không ngoài cơ thể của yêu quái biển. Từng bùa chú màu vàng kim như tinh linh lấp lánh vụt lên tắt xuống trên cơ thể của yêu quái biển.
Yêu quái biển run lên như co giật.
Người phụ nữ sợ hãi: “Nhã Nhã! Nhã Nhã, con sao thế! Con gái! Con làm sao thế?”
Lý Dục Thần đi đến gần, đưa ngón tay ra, mau chóng điểm lên cơ thể của yêu quái biển, mỗi lần điểm xuống, thì có một đường chân khí chui vào trong cơ thể của nó.
Cuối cùng, anh đưa ngón tay lướt nhẹ từ dưới lên trên lên vết sẹo như con rết trên phần bụng của cô ta.
Phần bụng trướng lên của yêu quái biển xẹp xuống như quả bóng lọt khí, vết sẹo đó cũng biến mất theo.
Lý Dục Thần thu tay lại, lùi hai bước, rồi nhẹ nhàng vung tay, nổi lên một trận gió.
Lớp dính nhớp và chất dịch ướt át, mùi tanh cũng bay theo gió.
Không còn chất nhầy, không còn mùi hôi khó ngửi, không có vết sẹo đáng sự, cái bụng trướng to cũng xẹp xuống, đầu tóc rối loạn cũng được gió thổi mềm mượt, ngoại trừ làn da trắng bệch không có huyết sắc, cô ta lại hồi phục dáng vẻ thiếu nữ.
Một chiếc váy bay đến, phủ lên người của Nhã Nhã.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn, lại thấy chị Mai cởi áo khoác của mình.
Người phụ nữ thụp một cái quỳ xuống trước Lý Dục Thần: “Ân nhân! Cảm ơn! Cảm ơn ân nhân!”
Lý Dục Thần vội đỡ người phụ nữ lên, nói: “Tôi chỉ có thể làm được thế này thôi. Cô ấy không phải sống lại, vì cô ấy không còn linh hồn. Cô ấy không biết nói, không có suy nghĩ, cũng không cần ăn cơm. Bà muốn nuôi một người sống như đã chết như này không?”
“Muốn! Tôi muốn! Nó là con gái tôi! Cảm ơn…”
Người phụ nữ nói xong, lại quỳ xuống dập đầu với Lý Dục Thần, sau khi bị ngăn lại, liền lao đến, ôm lấy Nhã Nhã, khóc cười nói:
“Nhã Nhã! Mẹ là mẹ đây! Nhã Nhã! Sau này mẹ nuôi con, giống như hồi nhỏ, được không, Nhã Nhã…”
Cô gái quỳ gối trước mặt ông ta ngẩng mặt lên nhìn ông ta, cũng hát theo, trên mặt tràn đầy vẻ thần thánh hạnh phúc.
Một màn này kết thúc, video tiến vào màn tiếp theo, vẫn là cảnh tượng giống nhau, lời lẽ giống nhau, chỉ là thay đổi thành một cô gái khác.
Đám người trên quảng trường đều trầm mặc.
Đám dân chúng thuần phác chưa bao giờ được chứng kiến loại chuyện này, được nghe mấy lời này. Bọn họ không biết làm thế nào, không biết nên đối mặt như thế nào.
Các thế hệ người sinh hoạt ở trên biển đều tin vào thần. Bọn họ tin tưởng nếu như không có thần bảo hộ, không ai có thể sống sót trên đại dương bao la hung ác.
Ở trong lòng của bọn họ, thần đều là thiện lương, tốt đẹp.
Mặc dù trực giác nói cho bọn họ, James và điều ông ta làm có vấn đề, nhưng bọn họ rất khó dùng tri thức và lý trí có hạn của mình để phản bác.
"Nhìn thấy chưa!", luật sư bào chữa cong khóe miệng tươi cười đắc ý: "Các cô ấy đều tự nguyện. Cô gái mà mấy người nói tới chỉ là bởi vì không có thông qua thử thách của thần nên mới không thể thu hoạch được sự sống mới vào lúc bình minh, cho nên cô ta đã chết rồi, nhưng thần vẫn trả lại thân thể cho cô ta, để cô ta về nhà. Nếu không mấy người cho rằng một thi thể phiêu lưu ở trên biển, sao lại được mấy người phát hiện rồi mang về?"
Nói có vẻ rất có lý.
Luật sư bào chữa càng thêm đắc ý: "Cho nên, đây chỉ là nghi thức tông giáo, không phải mưu sát! Ở trước kia, người phương Đông ngu muội mấy người thường xuyên ném đồng nam đồng nữ vào biển để lấy được niềm vui của thần linh. Nhưng đó không phải thần linh, đó là yêu ma. Bởi vì những đồng nam đồng nữ kia không có một ai là tự nguyện. Không tự nguyện tức là tội! Mà những cô gái được James điểm hóa đều là tự nguyện. Tự nguyện tiếp nhận lễ tẩy ra, sao có thể tính là mưu sát chứ!"
Lí do thoái thác này đặt ở một quốc gia bình thường hay trong xã hội phát triển, đương nhiên sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng ở một hòn đảo không có hệ thống pháp luật hoàn thiện, toàn dựa vào ý dân để xét xử thì rất có sức mạnh.
Ngay lúc mọi người đang trầm mặc, James đang đắc ý, chợt nghe thấy một giọng nói:
"Như vậy, mấy cô gái bị mất thích kia thì sao? Là thần quên trả lại thi thể sao?"
Người mở miệng là chị Mai.
Chị Mai rất tức giận. Vô cùng tức giận.
Là đạo tặc Lan Môn nổi tiếng, có chuyện gì mà bà ta chưa từng trải qua? Thế nhưng chưa bao giờ có chuyện nào khiến bà ta tức giận như vậy, tức đến nỗi sắp nổ cả phổi.
Đây mới thật sự là ác ma giết người!
"Bọn họ?", luật sư bào chữa mỉm cười: "Đương nhiên là đã thu hoạch được sự sống mới, biến thành con gái của mặt trời, vĩnh viễn tắm trong ánh sáng thần thánh ở thế giới của thần rồi!"
"Thật sao?", tam đảo chủ Trữ Phượng Toàn lạnh lùng nói: "Là giống như cô ấy sao?"
Ông ta đưa tay chỉ vào một góc quảng trường.
Đám người tách ra, có người đẩy một chiếc xe tới, trên xe đặt một cái chiếc lồng, bên trong lồng giam giữ một thứ tóc tai bù xù, toàn thân dinh dính.
Vật kia nằm ở trong lồng, cái bụng phình lên, rất giống một con cóc mọc ra đầu người.
Luật sư bào chữa thay đổi sắc mặt.
Dân chúng trên đảo nhìn thấy thứ này đều không hiểu, không biết đây là vật gì.
Trữ Phượng Toàn đứng lên, chỉ vào người bên trong lồng, nói: "Các vị phụ lão, mọi người hãy mở to hai mắt ra nhìn xem cô ấy là ai?"
Không biết có một trận gió bay đến từ nơi nào, vừa vặn thổi mái tóc của người trong lồng lên.
Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, hóa ra đây là một người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Có người tinh mắt kinh ngạc kêu lên: "Cô ấy... Cô ấy là Nhã Nhã! Là Nhã Nhã!"
Được người đó nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đều nhận ra.
Bố mẹ Nhã Nhã đều xông lên, bổ nhào vào trước chiếc lồng, đau lòng kêu gào: "Nhã Nhã! Nhã Nhã!"
Lại quay người quỳ xuống với Trữ Phượng Toàn, khẩn cầu nói: "Tam đảo chủ, sao con gái của tôi lại thành như vậy? Tam đảo chủ, ông nhất định phải cứu con bé!"
Trữ Phượng Toàn đỡ bọn họ dậy, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói: "Hai vị, nén bi thương đi, Nhã Nhã đã chết, chính là bị bọn họ hại!"
Ông ta đưa tay chỉ vào James và luật sư bào chữa: "Đây chính là con gái mặt trời mà mấy người nói sao? Đây chính là tắm rửa trong ánh sáng huy hoàng của thần? Không! Đây là địa ngục! Mấy người đúng là ma quỷ! Hại người ta thành ra như vậy mà còn ở nơi này giảo biện. Lấy danh nghĩa của thần để dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, sau đó giết, mổ bụng khoét tim, bỏ bọn họ lại trên biển, lấy tà thuật để thi thể hóa yêu, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này. Loại ác ma đó, nếu hôm nay thả ông ta rời đi, đảo Cửu Long còn không bằng chìm xuống luôn cho rồi!"
"Không thể thả ông ta đi!"
"Báo thù cho Nhã Nhã!"
"Giết người thì đền mạng!"
"Ném ông ta xuống biển!"
"Đúng, ném xuống biển!"
"Ném xuống biển!"
"Ném xuống biển! Ném xuống biển! Ném xuống biển!..."
Các cư dân trên đảo đồng loạt hô to, cơn giận lên thẳng mây xanh.
Chương 661: Phán tử hình
Dìm xuống biển là một kiểu hình phạt cổ xưa của riêng đảo Cửu Long, cũng là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Đảo Cửu Long trôi nổi ngoài biển, dân biển sinh sống nhờ vào biển, họ tin rằng, trong biển có thần linh. Họ cũng tin, trong biển có ác ma.
Kẻ ác, đương nhiên cần ác ma trừng phạt.
Jame bị phán dìm xuống biển.
Trước mặt chứng cứ đanh thép và ý dân dâng trào, người biện hộ không tiếp tục biện hộ nữa, lặng lẽ đi xuống.
Jame vẫn im lặng, và không vì bị phán tử hình mà tỏ ra sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngước về phía ánh mặt trời chói lọi, trên khuôn mặt bình tĩnh còn có chút khinh thường, trong ánh mắt lại tràn đầy hào quang rực lửa.
Vẻ lạnh nhạt thờ ơ với tính mạng khiến các dân đảo càng thêm tức giận.
Người biện hộ đi xuống, thì thầm nói mấy câu với mấy người Tây Dương, họ đứng lên rời khỏi quảng trường.
Trong có vẻ giống như muốn chuồn đi, nhưng Lý Dục Thần biết, mấy người này sẽ không từ bỏ như vậy.
Anh lại nhìn sang Jame trên bục.
Người này chắc chắn không đơn giản, nếu không Thái Dương Thánh Giáo sẽ không tốn nhiều công sức, cử người đến đàm phán.
Ngoài ra, đảo Cửu Long là hòn đảo nhỏ, tại sao họ muốn đến đây truyền giáo, biến những cô gái đó thành yêu quái biển, họ có mục đích gì?
Đều là điều đáng nghi ngờ.
Chỉ là muốn giải được những nghi ngờ này cũng không dễ dàng.
Giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều được cấy thuật tín ngưỡng vào linh hồn, một khi có ý nghĩ phản bội, tín ngưỡng sẽ tan vỡ, linh hòn cũng sẽ hủy diệt theo. Cho nên họ mãi mãi sẽ không nói ra bí mật của giáo hội.
Sau khi xét xử công khai kết thúc, Jame bị áp giải đến nơi hành hình bên biển.
Đó là một nơi giống như bến tài, có một cây cầu trải dài ra mặt biển.
Có một con tài đỗ ở tận cuối cây cầu. Trên boong tàu đặt một cái lồng sắt.
Jame bị áp giải lên tàu, nhốt vào trong lồng sắt, và dùng xích sắt khóa chặt chân và tay của hắn ta.
Sau đó, người hành hình tuyên đọc một đoạn lời thề và tội trạng của Jame, đó là sự tôn trọng với thần biển.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, lồng sắt được đẩy từ trên boong tàu xuống.
Rào một tiếng, bọt nước bắn lên.
Khoảnh khắc cuối cùng bị nước biển nhấn chìm, trên khuôn mặt của Jame hiện lên nụ cười. Hắn ta vẫn bình tĩnh như vậy, gọn gàng sạch sẽ như vậy, thậm chí ngay cả kính mắt trên sống mũi cũng không rơi xuống.
Dân đảo đứng vây xem trên bờ phát ra tiếng hoan hô reo hò và tiếng chửi rủa, nhìn ác ma dìm xuống biển, oán giận trong lòng họ được trút hết ra.
Trên nóc cái lồng nối với một dây neo thô to, cùng với cái lồng dần chìm xuống, dây xích sắt ma sát mặt sàn trên tàu, phát ra âm thanh nhức tai.
Mọi người nhìn dây neo chìm vào trong nước từng chút, cho đến bị kéo thẳng căng.
Theo quy tắc dìm xuống biển, sau một ngày một đêm, họ sẽ kéo cái lồng lên khỏi biển.
Nếu lúc này, người trong cái lồng vẫn chưa chết, thì cho thấy thần biển che chở, không cho người đó chết. Bất luận hắn ta phạm tội ác tày trời thế nào, dân đảo cũng sẽ không truy cứu. Thậm chí sẽ đối xử với hắn như một vị thần.
Đương nhiên, chuyện này không thể nào xảy ra. Ít nhất là cho đến nay, ở đảo Cửu Long chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên mọi người đều cảm thấy Jame sẽ chết chắc.
Chỉ có Lý Dục Thần cau mày.
Anh không tin Jame sẽ chết dễ dàng như vậy, đám người Tây đó đã bỏ bao nhiêu công sức, cuối cùng từ bỏ quá dễ dàng.
Anh cứ cảm thấy đã bỏ qua điều gì.
Khu biển này có lẽ được chọn đặc biệt dùng để dìm xuống biển, rất sâu, nước biển đã ngăn cách thần thức của anh, khiến anh không thể nhìn thấy tình hình dưới đáy biển.
Lý Dục Thần cũng không định can dự vào quá trình nghi lễ thiêng liêng này, lặng lẽ đứng bên bờ nhìn từ xa.
Dân đảo hồi lâu cũng không chịu rời đi, cho đến khi mặt trời lên quá đỉnh đầu của họ, bắt đầu trượt về hướng Tây.
Trữ Phượng Toàn quay người giơ hai tay, hô nói với dân đảo: “Các hương thân, ác ma đã đền tội, mọi người về đi!”
Các dân đảo như tỉnh từ trong mộng, đang định giải tán, bỗng nhìn thấy một người phụ nữ loạng choạng xông ra, quỳ xuống trước Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, cầu xin nói: “Đảo chủ, xin cứu con gái tôi đi!”
Thì ra là mẹ của Nhã Nhã đã biến thành yêu quái biển.
Mọi người mới nhớ ra, tuy Jame bị chìm xuống biển, nhưng Nhã Nhã biến thành yêu quái thì vẫn còn ở đó.
Chương 662: Tấm lòng người mẹ
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Đó không phải là Nhã Nhã, Nhã Nhã đã chết rồi, chúng tôi cũng đã báo thù cho Nhã Nhã, bà bớt đau buồn đi!”
Người phụ nữ không chịu đứng lên, khóc lóc nói: “Rõ ràng con gái tôi còn ở đó, nó còn cử động, làm sao chết được? Hu hu hu… Kỷ đảo chủ, Trữ đảo chủ, hai người là nhân vật lớn, hai người chắc chắn có cách cứu nó!”
Ánh mắt cầu xin của bà ta bất lực và đáng thương như vậy, lại cũng tràn đây hy vọng như vậy. Là đảo chủ, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn biết, dân trên đảo vô cùng tin tưởng họ, coi họ là hóa thân của thần tiên. Nhưng bây giờ, ngay cả cứu một cô gái vô tội cũng không làm được.
Họ chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ngay cả chị Mai, lúc này cũng nhìn sang anh bằng ánh mắt gần như cầu xin.
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu.
Không phải anh không muốn cứu người, mà thực sự đã không cứu được nữa. Nhã Nhã đã chết từ lâu, đã chết từ lúc rạch bụng. Linh hồn của cô ta sớm đã không còn, bây giờ trong cơ thể cô ta chỉ còn một luồng tà linh. Bây giờ, thậm chí cô ta còn không tính được là yêu quái. Cô ta chỉ là một công cụ của ác ma không có linh hôn thôi.
Kỷ Nghiễm Lai thở dài một tiếng, dìu người phụ nữ lên,nói: “Cô ấy là con gái của biển, chúng tôi đã dùng nghi lễ thần thánh nhất của đảo Cửu Long, đưa cô ấy đến chỗ thần biển”.
Ông ta đỡ người phụ nữ, về đến trấn.
Nhìn thấy yêu quái biển còn đang nhúc nhích, mẹ của Nhã Nhã lại òa khóc.
“Là Nhã Nhã! Rõ ràng là Nhã Nhã mà! Sao lại không phải chứ? Rõ ràng nó đang cử động, rõ ràng đang sống mà!”
“Các ông đừng đụng vào nó, hay là, cho tôi nuôi nó đi!”
Bà ta lao đến Nhã Nhã, bất chấp mùi khó ngửi và dính nhớp trên người yêu quái biển, dùng thân mình che cho cô ta, chỉ sợ cô ta bị làm hại.
Lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Dục Thần như đông cứng lại, nghĩ đến mẹ của mình.
Có lẽ tất cả các bà mẹ trong thiên hạ đều như vậy!
Bất luận con cái làm sai việc gì, bất luận con cái trở nên như thế nào, họ đều không hề ngần ngại dang rộng đôi tay, dùng cơ thể yếu đuối của mình để bảo vệ họ.
“Cho tôi nuôi nó đi! Tôi bảo đảm, sẽ không gây rắc rối cho mọi người!”, người phụ nữ vẫn cố hết sức.
Kỷ Nghiễm Lai rất khó xử, chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ông ta cũng không dám chắc chắn, có thể nuôi được con yêu quái này không.
Lý Dục Thần thở dài một hơi, vẽ bùa trên hư không ngoài cơ thể của yêu quái biển. Từng bùa chú màu vàng kim như tinh linh lấp lánh vụt lên tắt xuống trên cơ thể của yêu quái biển.
Yêu quái biển run lên như co giật.
Người phụ nữ sợ hãi: “Nhã Nhã! Nhã Nhã, con sao thế! Con gái! Con làm sao thế?”
Lý Dục Thần đi đến gần, đưa ngón tay ra, mau chóng điểm lên cơ thể của yêu quái biển, mỗi lần điểm xuống, thì có một đường chân khí chui vào trong cơ thể của nó.
Cuối cùng, anh đưa ngón tay lướt nhẹ từ dưới lên trên lên vết sẹo như con rết trên phần bụng của cô ta.
Phần bụng trướng lên của yêu quái biển xẹp xuống như quả bóng lọt khí, vết sẹo đó cũng biến mất theo.
Lý Dục Thần thu tay lại, lùi hai bước, rồi nhẹ nhàng vung tay, nổi lên một trận gió.
Lớp dính nhớp và chất dịch ướt át, mùi tanh cũng bay theo gió.
Không còn chất nhầy, không còn mùi hôi khó ngửi, không có vết sẹo đáng sự, cái bụng trướng to cũng xẹp xuống, đầu tóc rối loạn cũng được gió thổi mềm mượt, ngoại trừ làn da trắng bệch không có huyết sắc, cô ta lại hồi phục dáng vẻ thiếu nữ.
Một chiếc váy bay đến, phủ lên người của Nhã Nhã.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn, lại thấy chị Mai cởi áo khoác của mình.
Người phụ nữ thụp một cái quỳ xuống trước Lý Dục Thần: “Ân nhân! Cảm ơn! Cảm ơn ân nhân!”
Lý Dục Thần vội đỡ người phụ nữ lên, nói: “Tôi chỉ có thể làm được thế này thôi. Cô ấy không phải sống lại, vì cô ấy không còn linh hồn. Cô ấy không biết nói, không có suy nghĩ, cũng không cần ăn cơm. Bà muốn nuôi một người sống như đã chết như này không?”
“Muốn! Tôi muốn! Nó là con gái tôi! Cảm ơn…”
Người phụ nữ nói xong, lại quỳ xuống dập đầu với Lý Dục Thần, sau khi bị ngăn lại, liền lao đến, ôm lấy Nhã Nhã, khóc cười nói:
“Nhã Nhã! Mẹ là mẹ đây! Nhã Nhã! Sau này mẹ nuôi con, giống như hồi nhỏ, được không, Nhã Nhã…”