-
Chương 59-60
Chương 59: Tạo dựng tên tuổi
Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, phần này là của cậu".
Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.
Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.
Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.
Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.
Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.
Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.
Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.
Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.
Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.
Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.
Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học nói: "Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi".
Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: "Vậy thì cảm ơn anh".
Trần Văn Học cười nói: "Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai".
Lý Dục Thần không chút do dự nói: "Tùy anh".
"Cậu Lý", Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: "Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm".
"Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?"
Lý Dục Thần cười nhẹ.
Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.
"Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa".
Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.
Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Hai bên luôn là nước sông không phạm nước giếng.
Ngay cả con ruột của nhà họ Lâm còn không dám nói như vậy thì huống gì là một đứa con rể?
Nhưng Thái Vĩ Dân phải dựa vào nhà họ Lâm để kiếm ăn, nên cho dù lời nói của Lý Dục Thần có không đáng tin cậy đến đâu thì gã ta cũng chỉ có thể khẽ cau mày.
Dù sao gã ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không thì tùy.
Những người khác không nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Trần Văn Học và Mã Sơn, mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ ngốc.
Muốn khiến cho thành phố hòa không còn nhà họ Tra nữa?
Hai chữ cuồng vọng cũng không đủ để diễn tả.
Ông chủ Chu chế nhạo nói: "Nhà họ Tra ở thành phố Hòa có thế lực không kém nhà họ Lâm, cậu có thể về hỏi bố vợ xem ông ấy có dám nói như vậy không. Chỉ là một đứa con rể, thắng được một triệu thì cứ biết điều mà cuốn gói đi, cẩn thận gió lớn cắt mất đầu lưỡi".
Lý Dục Thần nhìn ông chủ Chu nói: "Anh cho rằng chỗ dựa vững chắc của tôi là nhà họ Lâm sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nói cho tôi biết, người chống lưng cho cậu là ai?"
"Người chống lưng cho tôi trước giờ luôn là chính tôi", Lý Dục Thần nói: "Hãy nhớ kỹ, tôi họ Lý, Lý Dục Thần đến từ thủ đô".
Ông lão bên cạnh Trần Văn Học nhướng mày nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ông chủ Chu bật cười thành tiếng.
Đám người ngồi xung quanh cũng bật cười.
Đây không giống lời nói của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa từng nhìn thấy thế giới thật sự bao giờ.
Sao nhà họ Lâm có thể tuyển được một đứa con rể như vậy chứ?
Trong số những người ngồi ở đây có không ít người đã từng nghe nói nhà họ Lâm gần đây gặp xui xẻo, công việc làm ăn phát sinh nhiều rắc rối.
Mà chuyện ông cụ Lâm nhập viện tất nhiên cũng không giấu được những người thạo tin.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc của nhà họ Lâm sao?
"Tôi còn tưởng rằng cậu có chỗ dựa vững chắc nào khác, nhưng nói qua nói lại hóa ra cậu chỉ là một kẻ điên. Nhóc con, tôi cũng có liên hệ làm ăn với nhà họ Lâm, vì lợi ích của nhà họ Lâm, tôi khuyên cậu làm con rể nhà người ta thì đừng có ra ngoài nói lung tung nữa, ở ngoài giả bộ hung hăng, trở về quỳ trên ván giặt cũng không đáng, ha ha ha..."
Ông chủ Chu vẫn cười không ngừng.
Lý Dục Thần vẫn tỏ ra lãnh đạm.
Lời đã nói ra, mục đích cũng đã đạt được.
Đây là bước đầu tiên trong việc chấn hưng nhà họ Lý.
Anh muốn tạo dựng tên tuổi ở tỉnh Nam Giang trước.
Mà đám người trước mặt đây chính là những chiếc loa truyền thanh tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo ở Nam Giang đều sẽ biết cậu Lý từ thủ đô đã đến đây.
Chương 60: Tôi cược hết một triệu bốn trăm ngàn
Đánh cược giữa Sáu Sẹo và Lý Dục Thần chung quy cũng chỉ là nhạc đệm giải trí.
Chuyện quan trọng nhất buổi tối nay chính là cuộc đọ sức giữa cậu Trần của Thân Châu và ông chủ Chu của Vụ Châu.
Lúc sau, Lý Dục Thần mới biết, bọn họ đang tranh giành chuyện làm ăn ở cảng Thân Châu.
Mấy chuyện làm ăn này không thể để lộ ra ngoài.
Ông chủ Chu tên Chu Lợi Quân, là nhân vật lớn của Vụ Châu, mối làm ăn trải khắp nửa tỉnh Nam Giang.
Gã ta coi trọng vụ buôn lậu ở cảng Thân Châu, mà mối làm ăn này trước giờ đều nằm trong tay nhà họ Trần - Thân Châu.
Nhà họ Trần ở Thân Châu có thế lực rất lớn, đương nhiên sẽ không chắp tay tặng “mỏ vàng” trong nhà cho người ngoài.
Chu Lợi Quân và nhà họ Trần có xung đột, chịu tổn thất cũng không ít.
Gã ta biết ở Thân Châu thì không xử được nhà họ Trần, vậy nên nghĩ cách ra một lối tắt khác là tìm người ra mặt thương lượng với nhà họ Trần.
Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào mà cuối cùng lại thành tình trạng dùng cách thức chọi chó ở nơi trung gian - Hòa Thành để quyết định chuyện kinh doanh tại bến cảng thuộc về ai.
Để công bằng, hoặc nói cách khác là để nhà họ Trần đồng ý cách này, Chu Lợi Quân đã đặt cược là một tuyến thương mại từ Thân Châu tới Tây Nam đi qua Vụ Châu, do gã ta nắm giữ.
Đương nhiên, tuyến kinh doanh này cũng không thể lộ ra ngoài.
Nhà họ Trần cử người đại diện đến, chính là Trần Văn Học, là một cậu ấm được xưng là “nho nhã bại hoại”.
Lý Dục Thần không hiểu lắm, tại sao họ lại chọn cách chọi chó.
Nếu trọng điểm là đấu thì tỷ thí võ công sẽ trực tiếp hơn, cũng thể hiện được thực lực của hai bên tốt hơn.
Nếu trọng điểm là cược, vậy nên chơi xúc xắc, mọi chuyện do ông trời quyết định.
Chọi chó là sao chứ?
Cho hai con chó cắn nhau để quyết định chuyện kinh doanh thuộc về người nào.
Đầu óc mấy kẻ có tiền này, đúng là không giống với người thường.
Thái Vĩ Dân rất coi trọng trận cược này nên mấy hôm nay đều đắm mình ở trại chó.
Chó của Chu Lợi Quân là giống chó Ngao Tây Tạng, ngay cả người huấn luyện chó cũng được mời từ Tây Tạng đến.
Người huấn luyện chó kia có làn da ngăm đen, mặc trang phục Tây Tạng truyền thống, đeo rất nhiều vòng cổ với hình thù khác nhau, cổ tay cũng đeo vòng thiên châu, trên mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo nhẫn nạm đá quý.
Chó của Trần Văn Học là giống Tosa Inu, người huấn luyện chó đến từ Đông Doanh, cả hai khác nhau ở chỗ, người huấn luyện chó này lại là một mỹ nữ Đông Doanh xinh đẹp không kém cạnh ai.
Hai bên tạo thành sự đối lập rõ rệt, khiến trận đấu càng trở nên thú vị.
Trần Văn Học nhỏ giọng hỏi Lý Dục Thần: “Anh Lý, anh nghĩ ai có thể thắng?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu ở cao nguyên thì Tosa của anh chắc chắn không thể thắng được Ngao Tạng, nhưng ở đây là đồng bằng dưỡng khí sung túc, chỉ cần chịu đựng được năm phút thì Tosa của anh chắc chắn sẽ thắng”.
Trần Văn Học như nghe thấy kết quả thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi. Nếu chuyện này mà làm không tốt, về nhà lại bị mắng thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, không hiểu tại sao tên này lại tin tưởng mình như vậy.
Thái Vĩ Dân bắt đầu tuyên bố quy tắc:
“Hai vị, trước khi cuộc đấu chính thức bắt đầu, có vài chuyện phải nói rõ!”
“Thứ nhất, chó của hai người đều đã giao cho tôi để kiểm tra, không bên nào sử dụng bất kỳ chất kích thích hay thuốc gì tương tự, trước khi thi đấu, cơ thể chúng hoàn toàn bình thường, phù hợp tiêu chuẩn chọi chó, hai người có gì thắc mắc không?”
“Không có”. Chu Lợi Quân nói: “Địa vị anh chủ Thái trong ngành này, chúng tôi đều tin tưởng”.
“Tôi cũng không có thắc mắc gì”, Trần Văn Học nói.
“Thứ hai…”. Thái Vĩ Dân nói tiếp: “Trận đấu này có hai người chơi là ông chủ Chu và cậu Trần, bất kỳ bên nào nhận thua thì trận đấu sẽ dừng ngay lập tức, còn không thì sẽ trở thành một trận tử chiến cho đến khi một con chó bị cắn chết, bên còn sống sẽ thắng. Có thắc mắc gì không?”
“Không có!”. Hai người cùng lúc lên tiếng.
“Thứ ba, tiền cược của hai người là quyền kinh doanh ở bến cảng Thân Châu và quyền thông thương con đường kinh doanh Vụ Châu. Giả sử ông chủ Chu thắng, vậy sau này ông chủ Chu có thể tự do kinh doanh ở bến cảng Thân Châu, cậu Trần và nhà họ Trần không được dùng bất kỳ lý do gì can thiệp. Nếu cậu Trần thắng thì nhà họ Trần có thể tự do qua lại con đường kinh doanh Vụ Châu, ông chủ Chu không được dùng bất kỳ lý do gì để ngăn cản hay phá rối. Hai người có ý kiến gì không?”
“Tôi không có”. Trần Văn Học nói.
Chu Lợi Quân thì không trả lời ngay, mà cười ha ha nhìn Trần Văn Học.
“Cậu Trần, chúng ta có cần cược thêm không?”
Trần Văn Học khẽ nhíu mày nhưng vẫn hỏi: “Thêm thế nào?”
“Tôi có một mảnh đất ở Vụ Châu, theo giá trị tài sản thì không tính là cao, nhưng đó là con đường thương mại duy nhất nếu muốn làm ăn ở Vụ Châu. Muốn giao thương với Vụ Châu thì không có trạm trung chuyển, dù tôi không ngăn cản chuyện làm ăn của các người thì các người cũng rất khó thuận lợi”.
“Tiền” đặt cược này rất hấp dẫn.
Vụ Châu thông thương buôn bán đi toàn thế giới, khi có được mảnh đất của Chu Lợi Quân thì chẳng những lưu thông làm ăn thuận lợi mà còn có thể có địa vị vững chắc ở Vụ Châu.
“Anh muốn gì?”
“Tôi biết nhà họ Trần ở Thượng Hải có một chiếc thuyền đặc biệt, dùng nó trao đổi đồng giá đi, tôi muốn con thuyền đó của các người”.
Trần Văn Học khẽ đẩy kính như đang suy nghĩ gì đó.
Ông lão bên cạnh lên tiếng nói: “Cậu ba, trong nhà chỉ đồng ý chuyện bến cảng, còn chiếc thuyền kia…”
“Tôi biết”. Trần Văn Học xua tay tỏ ý không cần nói nhiều, hơi trầm ngâm: “Được, tôi đồng ý”.
“Cậu Trần, cậu có quyền quyết định không?”
“Đương nhiên, hôm nay tôi đến đây là đại điện cho gia tộc”.
“Được!”, Chu Lợi Quân vui mừng nhảy lên: “Nói miệng không tính, chúng ta viết chứng từ đi”.
Nói rồi gã ta lấy một phần hợp đồng đã viết sẵn từ trong túi ra.
“Cậu Trần xem thử đi, nếu không có ý kiến gì thì cứ ký trên này”.
Trần Văn Học ngây người, cầm tờ giấy qua nhìn.
“Thì ra đây mới là mục đích thật sự của anh!”
Người có mắt đều nhìn ra được, đây là cái bẫy mà Chu Lợi Quân đã đào sẵn.
Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, phần này là của cậu".
Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.
Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.
Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.
Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.
Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.
Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.
Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.
Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.
Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.
Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.
Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học nói: "Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi".
Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: "Vậy thì cảm ơn anh".
Trần Văn Học cười nói: "Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai".
Lý Dục Thần không chút do dự nói: "Tùy anh".
"Cậu Lý", Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: "Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm".
"Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?"
Lý Dục Thần cười nhẹ.
Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.
"Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa".
Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.
Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Hai bên luôn là nước sông không phạm nước giếng.
Ngay cả con ruột của nhà họ Lâm còn không dám nói như vậy thì huống gì là một đứa con rể?
Nhưng Thái Vĩ Dân phải dựa vào nhà họ Lâm để kiếm ăn, nên cho dù lời nói của Lý Dục Thần có không đáng tin cậy đến đâu thì gã ta cũng chỉ có thể khẽ cau mày.
Dù sao gã ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không thì tùy.
Những người khác không nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Trần Văn Học và Mã Sơn, mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ ngốc.
Muốn khiến cho thành phố hòa không còn nhà họ Tra nữa?
Hai chữ cuồng vọng cũng không đủ để diễn tả.
Ông chủ Chu chế nhạo nói: "Nhà họ Tra ở thành phố Hòa có thế lực không kém nhà họ Lâm, cậu có thể về hỏi bố vợ xem ông ấy có dám nói như vậy không. Chỉ là một đứa con rể, thắng được một triệu thì cứ biết điều mà cuốn gói đi, cẩn thận gió lớn cắt mất đầu lưỡi".
Lý Dục Thần nhìn ông chủ Chu nói: "Anh cho rằng chỗ dựa vững chắc của tôi là nhà họ Lâm sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nói cho tôi biết, người chống lưng cho cậu là ai?"
"Người chống lưng cho tôi trước giờ luôn là chính tôi", Lý Dục Thần nói: "Hãy nhớ kỹ, tôi họ Lý, Lý Dục Thần đến từ thủ đô".
Ông lão bên cạnh Trần Văn Học nhướng mày nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ông chủ Chu bật cười thành tiếng.
Đám người ngồi xung quanh cũng bật cười.
Đây không giống lời nói của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa từng nhìn thấy thế giới thật sự bao giờ.
Sao nhà họ Lâm có thể tuyển được một đứa con rể như vậy chứ?
Trong số những người ngồi ở đây có không ít người đã từng nghe nói nhà họ Lâm gần đây gặp xui xẻo, công việc làm ăn phát sinh nhiều rắc rối.
Mà chuyện ông cụ Lâm nhập viện tất nhiên cũng không giấu được những người thạo tin.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc của nhà họ Lâm sao?
"Tôi còn tưởng rằng cậu có chỗ dựa vững chắc nào khác, nhưng nói qua nói lại hóa ra cậu chỉ là một kẻ điên. Nhóc con, tôi cũng có liên hệ làm ăn với nhà họ Lâm, vì lợi ích của nhà họ Lâm, tôi khuyên cậu làm con rể nhà người ta thì đừng có ra ngoài nói lung tung nữa, ở ngoài giả bộ hung hăng, trở về quỳ trên ván giặt cũng không đáng, ha ha ha..."
Ông chủ Chu vẫn cười không ngừng.
Lý Dục Thần vẫn tỏ ra lãnh đạm.
Lời đã nói ra, mục đích cũng đã đạt được.
Đây là bước đầu tiên trong việc chấn hưng nhà họ Lý.
Anh muốn tạo dựng tên tuổi ở tỉnh Nam Giang trước.
Mà đám người trước mặt đây chính là những chiếc loa truyền thanh tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo ở Nam Giang đều sẽ biết cậu Lý từ thủ đô đã đến đây.
Chương 60: Tôi cược hết một triệu bốn trăm ngàn
Đánh cược giữa Sáu Sẹo và Lý Dục Thần chung quy cũng chỉ là nhạc đệm giải trí.
Chuyện quan trọng nhất buổi tối nay chính là cuộc đọ sức giữa cậu Trần của Thân Châu và ông chủ Chu của Vụ Châu.
Lúc sau, Lý Dục Thần mới biết, bọn họ đang tranh giành chuyện làm ăn ở cảng Thân Châu.
Mấy chuyện làm ăn này không thể để lộ ra ngoài.
Ông chủ Chu tên Chu Lợi Quân, là nhân vật lớn của Vụ Châu, mối làm ăn trải khắp nửa tỉnh Nam Giang.
Gã ta coi trọng vụ buôn lậu ở cảng Thân Châu, mà mối làm ăn này trước giờ đều nằm trong tay nhà họ Trần - Thân Châu.
Nhà họ Trần ở Thân Châu có thế lực rất lớn, đương nhiên sẽ không chắp tay tặng “mỏ vàng” trong nhà cho người ngoài.
Chu Lợi Quân và nhà họ Trần có xung đột, chịu tổn thất cũng không ít.
Gã ta biết ở Thân Châu thì không xử được nhà họ Trần, vậy nên nghĩ cách ra một lối tắt khác là tìm người ra mặt thương lượng với nhà họ Trần.
Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào mà cuối cùng lại thành tình trạng dùng cách thức chọi chó ở nơi trung gian - Hòa Thành để quyết định chuyện kinh doanh tại bến cảng thuộc về ai.
Để công bằng, hoặc nói cách khác là để nhà họ Trần đồng ý cách này, Chu Lợi Quân đã đặt cược là một tuyến thương mại từ Thân Châu tới Tây Nam đi qua Vụ Châu, do gã ta nắm giữ.
Đương nhiên, tuyến kinh doanh này cũng không thể lộ ra ngoài.
Nhà họ Trần cử người đại diện đến, chính là Trần Văn Học, là một cậu ấm được xưng là “nho nhã bại hoại”.
Lý Dục Thần không hiểu lắm, tại sao họ lại chọn cách chọi chó.
Nếu trọng điểm là đấu thì tỷ thí võ công sẽ trực tiếp hơn, cũng thể hiện được thực lực của hai bên tốt hơn.
Nếu trọng điểm là cược, vậy nên chơi xúc xắc, mọi chuyện do ông trời quyết định.
Chọi chó là sao chứ?
Cho hai con chó cắn nhau để quyết định chuyện kinh doanh thuộc về người nào.
Đầu óc mấy kẻ có tiền này, đúng là không giống với người thường.
Thái Vĩ Dân rất coi trọng trận cược này nên mấy hôm nay đều đắm mình ở trại chó.
Chó của Chu Lợi Quân là giống chó Ngao Tây Tạng, ngay cả người huấn luyện chó cũng được mời từ Tây Tạng đến.
Người huấn luyện chó kia có làn da ngăm đen, mặc trang phục Tây Tạng truyền thống, đeo rất nhiều vòng cổ với hình thù khác nhau, cổ tay cũng đeo vòng thiên châu, trên mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo nhẫn nạm đá quý.
Chó của Trần Văn Học là giống Tosa Inu, người huấn luyện chó đến từ Đông Doanh, cả hai khác nhau ở chỗ, người huấn luyện chó này lại là một mỹ nữ Đông Doanh xinh đẹp không kém cạnh ai.
Hai bên tạo thành sự đối lập rõ rệt, khiến trận đấu càng trở nên thú vị.
Trần Văn Học nhỏ giọng hỏi Lý Dục Thần: “Anh Lý, anh nghĩ ai có thể thắng?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu ở cao nguyên thì Tosa của anh chắc chắn không thể thắng được Ngao Tạng, nhưng ở đây là đồng bằng dưỡng khí sung túc, chỉ cần chịu đựng được năm phút thì Tosa của anh chắc chắn sẽ thắng”.
Trần Văn Học như nghe thấy kết quả thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi. Nếu chuyện này mà làm không tốt, về nhà lại bị mắng thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, không hiểu tại sao tên này lại tin tưởng mình như vậy.
Thái Vĩ Dân bắt đầu tuyên bố quy tắc:
“Hai vị, trước khi cuộc đấu chính thức bắt đầu, có vài chuyện phải nói rõ!”
“Thứ nhất, chó của hai người đều đã giao cho tôi để kiểm tra, không bên nào sử dụng bất kỳ chất kích thích hay thuốc gì tương tự, trước khi thi đấu, cơ thể chúng hoàn toàn bình thường, phù hợp tiêu chuẩn chọi chó, hai người có gì thắc mắc không?”
“Không có”. Chu Lợi Quân nói: “Địa vị anh chủ Thái trong ngành này, chúng tôi đều tin tưởng”.
“Tôi cũng không có thắc mắc gì”, Trần Văn Học nói.
“Thứ hai…”. Thái Vĩ Dân nói tiếp: “Trận đấu này có hai người chơi là ông chủ Chu và cậu Trần, bất kỳ bên nào nhận thua thì trận đấu sẽ dừng ngay lập tức, còn không thì sẽ trở thành một trận tử chiến cho đến khi một con chó bị cắn chết, bên còn sống sẽ thắng. Có thắc mắc gì không?”
“Không có!”. Hai người cùng lúc lên tiếng.
“Thứ ba, tiền cược của hai người là quyền kinh doanh ở bến cảng Thân Châu và quyền thông thương con đường kinh doanh Vụ Châu. Giả sử ông chủ Chu thắng, vậy sau này ông chủ Chu có thể tự do kinh doanh ở bến cảng Thân Châu, cậu Trần và nhà họ Trần không được dùng bất kỳ lý do gì can thiệp. Nếu cậu Trần thắng thì nhà họ Trần có thể tự do qua lại con đường kinh doanh Vụ Châu, ông chủ Chu không được dùng bất kỳ lý do gì để ngăn cản hay phá rối. Hai người có ý kiến gì không?”
“Tôi không có”. Trần Văn Học nói.
Chu Lợi Quân thì không trả lời ngay, mà cười ha ha nhìn Trần Văn Học.
“Cậu Trần, chúng ta có cần cược thêm không?”
Trần Văn Học khẽ nhíu mày nhưng vẫn hỏi: “Thêm thế nào?”
“Tôi có một mảnh đất ở Vụ Châu, theo giá trị tài sản thì không tính là cao, nhưng đó là con đường thương mại duy nhất nếu muốn làm ăn ở Vụ Châu. Muốn giao thương với Vụ Châu thì không có trạm trung chuyển, dù tôi không ngăn cản chuyện làm ăn của các người thì các người cũng rất khó thuận lợi”.
“Tiền” đặt cược này rất hấp dẫn.
Vụ Châu thông thương buôn bán đi toàn thế giới, khi có được mảnh đất của Chu Lợi Quân thì chẳng những lưu thông làm ăn thuận lợi mà còn có thể có địa vị vững chắc ở Vụ Châu.
“Anh muốn gì?”
“Tôi biết nhà họ Trần ở Thượng Hải có một chiếc thuyền đặc biệt, dùng nó trao đổi đồng giá đi, tôi muốn con thuyền đó của các người”.
Trần Văn Học khẽ đẩy kính như đang suy nghĩ gì đó.
Ông lão bên cạnh lên tiếng nói: “Cậu ba, trong nhà chỉ đồng ý chuyện bến cảng, còn chiếc thuyền kia…”
“Tôi biết”. Trần Văn Học xua tay tỏ ý không cần nói nhiều, hơi trầm ngâm: “Được, tôi đồng ý”.
“Cậu Trần, cậu có quyền quyết định không?”
“Đương nhiên, hôm nay tôi đến đây là đại điện cho gia tộc”.
“Được!”, Chu Lợi Quân vui mừng nhảy lên: “Nói miệng không tính, chúng ta viết chứng từ đi”.
Nói rồi gã ta lấy một phần hợp đồng đã viết sẵn từ trong túi ra.
“Cậu Trần xem thử đi, nếu không có ý kiến gì thì cứ ký trên này”.
Trần Văn Học ngây người, cầm tờ giấy qua nhìn.
“Thì ra đây mới là mục đích thật sự của anh!”
Người có mắt đều nhìn ra được, đây là cái bẫy mà Chu Lợi Quân đã đào sẵn.