-
Chương 612-614
Chương 612: Cái gọi là võ hồn cũng chỉ đến thế mà thôi!
Vốn cho rằng đấm đá như bùn đã là cảnh giới tối cao của Đại Lực Kim Cương Chỉ, không nghĩ tới ở trong tay Tông Sư, Đại Lực Kim Cương Chỉ bình thường còn có thể đột phá đến trình độ này.
Tốc độ và lực lượng đó không phải là thứ mà võ giả bình thường có khả năng tưởng tượng được.
Itazura Kazuyoshi mới chém đao gỗ xuống một nửa, mà Hà Trường Xuân đã dùng mười ngón thay phiên tiếp đao, một ngón tiếp đao xong lập tức co vào, ngón thứ hai tiếp tục, cứ như thế, giống như đang đánh đàn trên đao gỗ, mỗi một ngón tay đều phá đi một phần lực lượng, sau khi dùng hết mười ngón, lực lượng của một đao cũng hết.
Nhưng giống như Liễu Kim Sinh nói, chỗ lợi hại của Itazura Kazuyoshi là ý không ở tại đao. Mặc dù đã đỡ được đao, nhưng đao ý vẫn chém thẳng vào lồng ngực Hà Trường Xuân.
Hà Trường Xuân nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng lớp áo trước ngực vẫn rách toạc, trên lồng ngực xuất hiện một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt.
Nhưng mà lúc Hà Trường Xuân đang đỡ đao, đồng thời lại có một bóng người khác lao ra, xông thẳng về phía Itazura Kazuyoshi, đúng là võ hồn của ông ta.
Lực lượng cường đại vô song giống như núi cao vọt tới chỗ Itazura Kazuyoshi.
Lúc này, đao của Itazura Kazuyoshi vẫn còn đặt trên người Hà Trường Xuân, căn bản không kịp thu đao phản kháng.
Nếu như bị võ hồn của Hà Trường Xuân đụng vào, Itazura Kazuyoshi chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Lúc này Itazura Kazuyoshi chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cứng đối cứng với võ hồn của Hà Trường Xuân, so đấu công lực. Nhưng sở trưởng của ninja từ trước đến nay đều không phải nội lực, mà là kỹ xảo. Mà ông ta luyện đao thì càng phải chú trọng đao ý, chú trọng việc cô đọng lực lượng bản thân, liên kết làm một với trời đất, người và trời hợp nhất, người và đao hợp nhất mới có thể bộc phát ra một đao không gì phá được, càng có thể để ý đi trước đao, lấy ý đả thương người.
Nếu cứng đối cứng với Hà Trường Xuân có rất nhiều công lực, chưa chắc Itazura Kazuyoshi đã có thể thắng được.
Lựa chọn thứ hai chính là vứt bỏ đao để lùi về phía sau. Nhưng nếu ông ta ném đao đi thì chẳng khác nào làm mất vũ khí mạnh mẽ nhất, vũ lực sẽ giảm bớt đi nhiều. Hơn nữa từ trước đến nay võ sĩ đạo coi đao như mạng, vứt bỏ đao tương đương với từ bỏ tôn nghiêm của võ sĩ.
Bởi vì Hà Trường Xuân thấy được điểm này nên mới dùng phương pháp liều mạng như vậy, liều mạng bị thương để đỡ một đao của Itazura Kazuyoshi, lấy võ hồn ngưng tụ công lực suốt đời để đồng quy vu tận với Itazura Kazuyoshi.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười nhìn Itazura Kazuyoshi.
Itazura Kazuyoshi cũng cười lạnh, mạnh mẽ rụt đầu, ngay lúc bàn tay võ hồn của Hà Trường Xuân vừa mới chạm đến thân thể của ông ta, ông ta lại đột nhiên biến mất, trên không trung chỉ còn lại một chiếc áo khoác bay phấp phới.
Hà Trường Xuân giật nảy cả mình, thầm nói không tốt, vội vàng thu hồi võ hồn.
Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi. Ông ta còn chưa kịp thu võ hồn về, không khí phía trên bản thể của ông ta đột nhiên xuất hiện một chút dao động, một sát ý nồng đậm đánh tới.
Không gian dường như vỡ ra, một thanh đao gỗ xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Trường Xuân, chém từ trên cao xuống.
Hà Trường Xuân muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhấc tay cứng rắn chống đỡ.
Nhưng lúc này võ hồn của ông ta còn chưa hoàn toàn trở về, chỉ có thể ngăn cản bằng thân xác thật.
Mặc dù ông ta đã dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ chặn một đao vừa rồi, nhưng đó là dưới tình huống có sự chuẩn bị, mà đao thứ nhất của Itazura Kazuyoshi lại không thi triển toàn lực.
Lúc này Itazura Kazuyoshi ẩn thân đánh lén, còn đánh từ trên cao xuống, dựa thế thành đao, uy thế còn mạnh hơn vừa rồi. Mà Hà Trường Xuân vội vàng ngăn cản, võ hồn lại không kịp thời trở về.
Một tăng một giảm, có thể thấy được đã phân rõ thắng bại.
Một đao chém xuống.
Itazura Kazuyoshi rơi xuống, nửa ngồi trên mặt đất, đao gỗ trong tay chỉ xuống. Trên mũi đao nhỏ xuống một giọt máu.
Tiếp theo, vài tiếng lộp bộp vang lên, mấy ngón tay đứt rơi trên mặt đất.
Hà Trường Xuân đứng ở nơi đó, hai tay giơ cao giống như tượng đá, mà mười ngón tay của ông ta không ngờ đã bị chặt đứt tận gốc.
Lần này, mọi người đều bị dọa sợ.
Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của võ lâm Nam Giang. Bây giờ hai người còn đồng thời đột phá Tiên Thiên, luyện được võ hồn. Đây vốn là đại hội lớn của võ lâm Nam Giang, thậm chí ở toàn bộ võ lâm Hoa Hạ cũng đáng để kiêu ngạo ca tụng.
Nhưng bây giờ sự kiêu ngạo này đã bị người ta dùng đao chém đứt.
Mà người này còn là một võ giả tới từ Đông Doanh.
Itazura Kazuyoshi xoay người lùi về phía sau một bước, chiếc áo khoác màu xám kia bay xuống, vừa vặn rơi ở trên người ông ta.
Ông ta giang hai cánh tay ra, mặc áo khoác lên người, lại nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch đao gỗ trong tay. Động tác cực kỳ tiêu sái.
Thế nhưng là ông ta càng tiêu sái, trong lòng đám người võ lâm Nam Giang lại càng khó chịu và uất ức.
Itazura Kazuyoshi cười ha ha: "Cái gọi là võ hồn cũng chỉ đến thế mà thôi! Võ đạo Hoa Hạ uổng công xưng là chính thống, từ nay về sau sẽ phải xếp sau Thiên Nhẫn Tông của tôi".
"Nói hươu nói vượn!", chợt nghe thấy một tiếng hét lớn, Bách Phú Minh đứng lên, cả giận nói: "Ông thật sự cho rằng Hoa Hạ tôi không có ai sao?"
Itazura Kazuyoshi nhìn ông ta một cái, lắc đầu, dùng tiếng phổ thông mang theo vài phần cứng rắn nói: "Ông không bằng hai người bọn họ, không phải là đối thủ của tôi!"
Bách Phú Minh đỏ mặt. Ông ta còn chưa vào Tiên Thiên, đúng là không bằng Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân.
Nhưng làm hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông, lúc này ông ta nhất định phải đứng ra nói chuyện.
"Hừ! Thì làm sao? Hoa Hạ có rất nhiều người, ông có dám đến Kim Lăng khiêu chiến sư phụ tôi không?"
"Sư phụ ông là ai?"
"Chu Khiếu Uyên!"
"À, tôi biết, Tông Sư đứng đầu Hoa Đông! Tôi sẽ đi khiêu chiến ông ta. Nhưng mà ông…", ông ta duỗi một ngón tay ra, lắc lắc, khinh miệt nói ra hai chữ: "Không được!"
Chương 613: Bảy đánh một
Khuôn mặt Bách Phú Minh đỏ bừng lên.
Thái độ miệt thị của Itazura Kazuyoshi đối với ông ta khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng ông ta lại không thể làm gì được.
Đánh, chắc chắn là không đánh lại.
Nhưng nếu không đánh thì sẽ làm mất hết mặt mũi của võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù không đánh lại cũng bị mất mặt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc bị người ta sỉ nhục mà không dám đánh.
Bách Phú Minh đi về phía trước, cầm lấy một thanh trường thương trên kệ bên cạnh đại sảnh diễn võ.
Ông ta không có binh khí của mình, mặc dù vũ khí trên kệ diễn võ chỉ để trang trí, nhưng còn hơn là không có. Huống chi trong tay Itazura Kazuyoshi cũng chỉ là một thanh đao gỗ.
Bách Phú Minh tự nghĩ nếu đao kiếm đã không sánh bằng đối phương thì nên chọn trường thương. Cái gọi là một tấc dài một tấc mạnh, thương là vua của trăm binh khí, ông ta muốn kéo dài khoảng cách, cố gắng đánh với Itazura Kazuyoshi, cho dù có thua cũng không quá khó coi.
Itazura Kazuyoshi gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng với hành động này của ông ta.
Đúng lúc này, một vị Tông Sư khác trên ghế khách quý - Xà Bích Thanh cũng đi ra, lấy một thanh kiếm trên giá binh khí, nói: "Trăm Tông Sư, đối với tên giặc đến từ Đông Doanh này, không cần quan tâm đến quy củ võ lâm làm gì, ông và tôi hợp tác là được".
Lúc Xà Bích Thanh đứng lên, Lý Dục Thần đột nhiên khẽ gật đầu, bây giờ bà lão này chịu hạ mình đứng ra, anh rất tán thưởng phong thái không câu nệ cổ hủ này.
Nhưng Bách Phú Minh lại có vẻ hơi do dự. Lấy hai đánh một, đúng là không phù hợp với quy củ võ lâm. Càng quan trọng hơn là thắng còn dễ nói, nếu mà thua thì sẽ càng thêm mất mặt.
Ngay lúc ông ta còn đang do dự, Liễu Kim Sinh gãy một cánh tay cũng đứng dậy, nói: "Nói đạo lý với giặc Oa làm gì, chúng ta cùng nhau tiến lên đi".
Ngoại trừ việc bảo vệ mặt mũi cho võ lâm, Liễu Kim Sinh cũng muốn lấy lại thể diện của mình, còn muốn báo thù cho cái tay cụt vừa rồi.
Ông ta nhìn về phía Hà Trường Xuân, nói: "Hà Tông Sư..."
Hà Trường Xuân cụt mất mười ngón, đối với cấp bậc như đám người Liễu Kim Sinh mà nói, chỉ cần võ hồn không hao tổn gì, chút thương tích ấy vẫn còn nhẹ, không ảnh hưởng đến căn cơ.
"Được", Hà Trường Xuân cũng đi ra hai bước.
Cứ như vậy, bốn vị Tông Sư từ bốn phương tám hướng bao vây Itazura Kazuyoshi vào giữa.
Mọi người thấy thương tích của hai vị Đại Tông Sư không nặng, mà bốn vị Tông Sư còn đồng thời ra tay, dường như lại thấy được hy vọng thắng lợi.
Cho dù Itazura Kazuyoshi có lợi hại đi thế nào nữa thì cũng không có khả năng lấy một địch bốn đi.
Trong lòng Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ, sao ông ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được?
Itazura Kazuyoshi vừa mới đánh bại hai vị Đại Tông Sư, nếu có thể đánh bại ông ta sẽ là anh hùng võ lâm Nam Giang thậm chí là võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù là mọi người hợp sức có vẻ thắng không quá vẻ vang, nhưng lịch sử là do người thắng viết, chỉ cần thắng, ai còn quan tâm đến quá trình nữa?
"Thêm cả tôi nữa!"
Viên Thọ Sơn tiến lên, cũng gia nhập vào đội ngũ tấn công.
"Còn có tôi!"
Vạn Sơn Lâm đi cùng bố con nhà họ Cao đến đây cũng đứng dậy.
Vạn Sơn Lâm là cao thủ Hồng Môn, trên võ đạo còn kém Tông Sư một bước, nhưng ông ta cũng tu đạo thuật, cho nên thực lực tổng hợp cũng không yếu hơn Tông Sư, thậm chí ở một số phương diện còn mạnh hơn nữa.
Đây cũng là lý do mà lúc trước Tào Tra Lý của Huyền Hàng Môn không dám trực tiếp ra tay với nhà họ Cao.
Mặc dù Hồng Môn ở hải ngoại, nhưng trái tim vẫn hướng về Hoa Hạ, bây giờ thấy người Oa chèn ép chế giễu võ đạo Hoa Hạ, sao Vạn Sơn Lâm có thể không ra tay được chứ.
"Vậy cũng thêm cả tôi nữa", Trữ Phượng Toàn cũng đi ra.
Mặc dù đảo Cửu Long nằm lẻ loi ở ngoài biển, quan hệ với Đông Doanh rất thân thiết, nhưng dù sao đa số người trên đảo cũng là người Hoa Hạ. Với tình hình hôm nay, Trữ Phượng Toàn cũng không muốn đắc tội toàn bộ võ lâm Hoa Hạ.
Mặt khác, giữa đảo Cửu Long và Thiên Nhẫn Tông còn có một số ân oán, cụ thể thì Trữ Phượng Toàn không biết rõ lắm, ông ta chỉ biết đại đảo chủ đã từng đánh nhau với cao thủ Thiên Nhẫn Tông ở trên biển.
Lần này nếu có thể xử lý tông chủ Thiên Nhẫn Tông, vậy danh tiếng sẽ lan ra rất xa. Đại đảo chủ nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cứ như vậy, Hà Trường Xuân, Liễu Kim Sinh, Bách Phú Minh, Xà Bích Thanh, Viên Thọ Sơn, Vạn Sơn Lâm, Trữ Phượng Toàn, tổng cộng bảy người bao vây lấy Itazura Kazuyoshi.
Năm vị Tông Sư, hai vị chuẩn Tông Sư, bảy người này cùng đứng một chỗ sẽ có sức mạnh như thế nào chứ?
Itazura Kazuyoshi chết chắc rồi!
"Giết ông ta đi!"
"Giết tên giặc Oa kia!"
"Dám không coi Hoa Hạ chúng ta ra gì, giết Đông Doanh chó má này đi!"
Toàn bộ đại sảnh giống như được nhóm lửa, mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Itazura Kazuyoshi đứng ở chính giữa, râu cá trê hơi vểnh lên như cười mà không phải cười, dường như không hề có vẻ lo lắng gì cả.
"Ôi chà! Tình cảnh này đúng là đã nghiền! Tới đi!"
Chỉ thấy ông ta cầm chặt đao gỗ, thân thể nghiêng về phía trước, giơ cao thanh đao lên.
Tư thế này ở trong mắt đám võ giả toàn là sơ hở.
Thế nhưng lúc này, trên người ông ta lại xuất hiện một khí thế khó tả.
Khí thế kia không hề cường đại bành trướng giống võ hồn của Liễu Kim Sinh đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng lại mang tới cảm giác áp bách trước nay chưa từng có cho người ta.
"Mọi người mau ra tay, đừng để ông ta ngưng tụ đao khí!", Xà Bích Thanh hô.
Vừa dứt lời bà ta liền xông lên tấn công đầu tiên, thanh kiếm trong tay xoắn lại, đâm mạnh về phía trước.
Nhận được sự nhắc nhở của Xà Bích Thanh, những người khác cũng nhao nhao ra tay.
Bảy vị cao thủ võ đạo cấp bậc Tông Sư đồng thời ra tay, cảnh tượng này đúng là trăm năm khó gặp.
Đám người ở đây vô cùng hưng phấn, đều đang đợi Itazura Kazuyoshi bị bảy người hợp lực đánh thành bột mịn.
Itazura Kazuyoshi đứng chính giữa lại không hề cử động, cứ như không biết nguy hiểm sắp tới, làm như không thấy thương kiếm quyền cước đang tấn công tới, ngược lại còn nhắm mắt lại.
"Cẩn thận độn thuật của ông ta!"
Hà Trường Xuân vừa đánh một trận với Itazura Kazuyoshi nhắc nhở.
Bởi vì đúng là như vậy, lúc này Itazura Kazuyoshi nhìn qua có vẻ không thể né tránh được, chỉ có thể sử dụng độn thuật của ninja để tránh né thôi.
Một khi để ông ta bỏ chạy, để ông ta xuất hiện ở sau lưng, như vậy ắt sẽ có một người rơi vào trong nguy hiểm.
Quả nhiên, áo ngoài của Itazura Kazuyoshi đột nhiên bay lên, mở rộng ra trong gió, sau đó bồng bềnh rơi xuống, mà cả người ông ta đã biến mất.
"Mọi người chú ý sau lưng!", Bách Phú Minh nhắc nhở một tiếng.
Chương 614: Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!
Bảy người cẩn thận di chuyển xoay quanh, chú ý lẫn nhau. Chỉ cần Itazura Kazuyoshi xuất hiện ở sau lưng bất cứ người nào, người khác sẽ không chút do dự tấn công qua.
Mà đúng lúc này, Vạn Sơn Lâm đột nhiên kêu lên: "Không được! Ông ta vẫn còn ở giữa!"
Mọi người đồng thời nhìn về phía chính giữa, chỉ thấy dưới cái áo choàng bồng bềnh rơi xuống kia phồng lên, một thanh đao gỗ đâm ra.
Hóa ra Itazura Kazuyoshi căn bản không hề bỏ chạy, mà là trốn ở bên trong áo khoác, thân hình ông ta vốn thấp bé, lại dùng nhẫn thuật súc cốt, lợi dụng áo khoác che chắn để người ta cho rằng ông ta đã tránh né.
Mà lúc này, ông ta đã hoàn thành ngưng tụ đao khí.
Chỉ trong chốc lát, sắc trời trong đại sảnh cũng vì đó mà trầm xuống, sát ý vô cùng nồng đậm tỏa ra từ trên thanh đao gỗ kia.
Đao gỗ cuốn lên một luồng ánh sáng u ám giống như long quyển, mang theo sát ý vô biên lao thẳng về hướng bốn phía.
Toàn bộ đại sảnh đều ở trong phạm vi của đao khí này, bị sát ý bao phủ không có góc chết.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy đao.
Một cây đao xuất hiện ở trước mắt, mũi nhọn chĩa vào yết hầu.
Các vị Tông Sư vội vàng lùi về sau, sử dụng mọi tuyệt kỹ để ngăn cản.
Cho dù bọn họ có thể trốn được một lần, nhưng những người khác trong đại sảnh lại không có năng lực ngăn cản một đao này.
Nói cách khác, kết quả một đao này là Tông Sư tàn phế, còn đám người sẽ chết.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng thần chết đang đến, chợt nghe một tiếng Phật hiệu:
"A Di Đà Phật!"
Hai tay chắp trước ngực của Trí Nhẫn đột nhiên mở ra, giang sang hai bên.
Không gian một nửa đại sảnh lấy ông ta làm trung tâm chia sang hai bên giống như đột nhiên bị chôn vùi, một kết giới hư vô xuất hiện chia bên trong và bên ngoài đại sảnh làm hai thế giới.
Tất cả lực lượng, cho dù là đao khí hay là sát ý đều không thể vượt qua kết giới đó.
Ở phía sau kết giới đó, đám người đại diện cho võ lâm Nam Giang đều bình an vô sự.
Nhưng kết giới này chỉ có nửa vòng, chỉ bảo vệ được người trong nửa đại sảnh. Những người ở nửa đại sảnh còn lại vẫn rơi vào trong nguy hiểm.
Trí Nhẫn đưa mắt nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Lý Dục Thần phía đối diện.
Lý Dục Thần đưa tay ra vẽ một vòng, những nơi anh vẽ đều xuất hiện một vách ngăn vô hình. Cũng chỉ lượn quanh nửa vòng, vừa vặn chạm vào nửa vòng của Trí Nhẫn.
Như vậy tất cả mọi người trong toàn bộ đại sảnh đều bình yên vô sự.
Ngược lại là bảy vị Tông Sư ở giữa đều thi nhau ngã trên mặt đất.
Cả người Itazura Kazuyoshi hiện ra, chỉ vào bảy Tông Sư, cười như điên nói:
"Vô dụng! Tất cả đều là vô dụng!"
"Biết vì sao chúng tôi lại có tên là Thiên Nhẫn Tông không?"
"Bởi vì cảnh giới cao nhất của ninja không phải Đột Nhẫn, mà là Thiên Nhẫn".
"Thiên Nhẫn mới là cảnh giới cao nhất võ đạo".
"Mấy người còn không đánh lại tôi, vậy làm sao có thể đánh lại được sư phụ tôi Bando Shuichi! Ông ấy đã sớm là Thiên Nhẫn đỉnh phong rồi!"
"Mấy người, đều là vô dụng! Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!"
Lời của Itazura Kazuyoshi khiến người ở chỗ này đều cực kỳ giận dữ.
Thế nhưng lại không ai dám đứng ra.
Bảy vị Tông Sư đồng thời ra tay mà còn thất bại. Chẳng những thất bại mà còn thất bại nhanh như vậy, triệt để như vậy.
Bọn họ hoặc nằm, hoặc ngồi, mặc dù không bị thương nặng, bảy đánh một mà thất bại đã khiến bọn họ phải chịu tra tấn còn khó chấp nhận hơn là bị thương, thậm chí tử vong.
"Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!"
Câu nói này giống một cây châm đâm thật sâu vào tim mọi người, như một con dao cắt vào linh hồn của mọi người.
Nó chạm đến tín niệm thần thánh nhất trong lòng võ giả, cũng vô tình chà đạp vỡ nát.
Tất cả kiêu ngạo, tất cả tôn nghiêm trước kia vào giờ phút này hoàn toàn nổ tung, sụp đổ như pháo hoa, sau đó lập tức rơi vào trong bóng tối.
Trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng cười ngông cuồng của Itazura Kazuyoshi.
Sau khi tiếng cười dừng lại chính là yên tĩnh như chết.
Itazura Kazuyoshi lạnh lùng nhìn đám Tông Sư bị ông ta đánh bại, nghiêm nghị hỏi: "Gần đây Thiên Nhẫn Tông của tôi có mấy đệ tử mất tích ở gần Tiền Đường, ai là hung thủ? Nói ra, tôi sẽ bỏ qua cho mấy người. Nếu không nói, tất cả đám người ở đây đều phải chết hết!"
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu vang lên, Trí Nhẫn đi ra.
Đám người lúc này mới nhớ tới ở đây còn có một vị cao tăng.
Nghe nói vị Trí Nhẫn đại sư này cũng là cao thủ võ đạo, có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tiền.
Về phần võ công của Trí Nhẫn cao bao nhiêu thì không ai biết. Dù sao có thể được nhà họ Tiền coi trọng như vậy, chắc hẳn là không thấp.
Nhưng cũng không có người nào so sánh ông ta với Tông Sư cả.
Ở trong nhận thức trước đây của mọi người, Tiền Đường chỉ có một vị Tông Sư, đó chính là Hà Trường Xuân.
Mà toàn bộ Nam Giang cũng chỉ có hai vị Tông Sư.
Chẳng lẽ Trí Nhẫn đại sư muốn khiêu chiến Itazura Kazuyoshi?
Trí Nhẫn cũng là cao thủ Tông Sư ư?
Nhưng cho dù ông ta cũng là cao thủ Tông Sư thì sao có thể đánh thắng được Itazura Kazuyoshi chứ? Bảy vị Tông Sư bắt tay nhau còn thất bại cơ mà!
Trong lòng mọi người vô cùng nghi ngờ, không tin Trí Nhẫn có thể đánh bại Itazura Kazuyoshi, nhưng vẫn có một chút hiếu kỳ và chờ mong, dù sao cũng là Phật Môn, nói không chừng sẽ có kỳ tích gì thì sao?
Vốn cho rằng đấm đá như bùn đã là cảnh giới tối cao của Đại Lực Kim Cương Chỉ, không nghĩ tới ở trong tay Tông Sư, Đại Lực Kim Cương Chỉ bình thường còn có thể đột phá đến trình độ này.
Tốc độ và lực lượng đó không phải là thứ mà võ giả bình thường có khả năng tưởng tượng được.
Itazura Kazuyoshi mới chém đao gỗ xuống một nửa, mà Hà Trường Xuân đã dùng mười ngón thay phiên tiếp đao, một ngón tiếp đao xong lập tức co vào, ngón thứ hai tiếp tục, cứ như thế, giống như đang đánh đàn trên đao gỗ, mỗi một ngón tay đều phá đi một phần lực lượng, sau khi dùng hết mười ngón, lực lượng của một đao cũng hết.
Nhưng giống như Liễu Kim Sinh nói, chỗ lợi hại của Itazura Kazuyoshi là ý không ở tại đao. Mặc dù đã đỡ được đao, nhưng đao ý vẫn chém thẳng vào lồng ngực Hà Trường Xuân.
Hà Trường Xuân nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng lớp áo trước ngực vẫn rách toạc, trên lồng ngực xuất hiện một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt.
Nhưng mà lúc Hà Trường Xuân đang đỡ đao, đồng thời lại có một bóng người khác lao ra, xông thẳng về phía Itazura Kazuyoshi, đúng là võ hồn của ông ta.
Lực lượng cường đại vô song giống như núi cao vọt tới chỗ Itazura Kazuyoshi.
Lúc này, đao của Itazura Kazuyoshi vẫn còn đặt trên người Hà Trường Xuân, căn bản không kịp thu đao phản kháng.
Nếu như bị võ hồn của Hà Trường Xuân đụng vào, Itazura Kazuyoshi chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Lúc này Itazura Kazuyoshi chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cứng đối cứng với võ hồn của Hà Trường Xuân, so đấu công lực. Nhưng sở trưởng của ninja từ trước đến nay đều không phải nội lực, mà là kỹ xảo. Mà ông ta luyện đao thì càng phải chú trọng đao ý, chú trọng việc cô đọng lực lượng bản thân, liên kết làm một với trời đất, người và trời hợp nhất, người và đao hợp nhất mới có thể bộc phát ra một đao không gì phá được, càng có thể để ý đi trước đao, lấy ý đả thương người.
Nếu cứng đối cứng với Hà Trường Xuân có rất nhiều công lực, chưa chắc Itazura Kazuyoshi đã có thể thắng được.
Lựa chọn thứ hai chính là vứt bỏ đao để lùi về phía sau. Nhưng nếu ông ta ném đao đi thì chẳng khác nào làm mất vũ khí mạnh mẽ nhất, vũ lực sẽ giảm bớt đi nhiều. Hơn nữa từ trước đến nay võ sĩ đạo coi đao như mạng, vứt bỏ đao tương đương với từ bỏ tôn nghiêm của võ sĩ.
Bởi vì Hà Trường Xuân thấy được điểm này nên mới dùng phương pháp liều mạng như vậy, liều mạng bị thương để đỡ một đao của Itazura Kazuyoshi, lấy võ hồn ngưng tụ công lực suốt đời để đồng quy vu tận với Itazura Kazuyoshi.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười nhìn Itazura Kazuyoshi.
Itazura Kazuyoshi cũng cười lạnh, mạnh mẽ rụt đầu, ngay lúc bàn tay võ hồn của Hà Trường Xuân vừa mới chạm đến thân thể của ông ta, ông ta lại đột nhiên biến mất, trên không trung chỉ còn lại một chiếc áo khoác bay phấp phới.
Hà Trường Xuân giật nảy cả mình, thầm nói không tốt, vội vàng thu hồi võ hồn.
Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi. Ông ta còn chưa kịp thu võ hồn về, không khí phía trên bản thể của ông ta đột nhiên xuất hiện một chút dao động, một sát ý nồng đậm đánh tới.
Không gian dường như vỡ ra, một thanh đao gỗ xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Trường Xuân, chém từ trên cao xuống.
Hà Trường Xuân muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhấc tay cứng rắn chống đỡ.
Nhưng lúc này võ hồn của ông ta còn chưa hoàn toàn trở về, chỉ có thể ngăn cản bằng thân xác thật.
Mặc dù ông ta đã dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ chặn một đao vừa rồi, nhưng đó là dưới tình huống có sự chuẩn bị, mà đao thứ nhất của Itazura Kazuyoshi lại không thi triển toàn lực.
Lúc này Itazura Kazuyoshi ẩn thân đánh lén, còn đánh từ trên cao xuống, dựa thế thành đao, uy thế còn mạnh hơn vừa rồi. Mà Hà Trường Xuân vội vàng ngăn cản, võ hồn lại không kịp thời trở về.
Một tăng một giảm, có thể thấy được đã phân rõ thắng bại.
Một đao chém xuống.
Itazura Kazuyoshi rơi xuống, nửa ngồi trên mặt đất, đao gỗ trong tay chỉ xuống. Trên mũi đao nhỏ xuống một giọt máu.
Tiếp theo, vài tiếng lộp bộp vang lên, mấy ngón tay đứt rơi trên mặt đất.
Hà Trường Xuân đứng ở nơi đó, hai tay giơ cao giống như tượng đá, mà mười ngón tay của ông ta không ngờ đã bị chặt đứt tận gốc.
Lần này, mọi người đều bị dọa sợ.
Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của võ lâm Nam Giang. Bây giờ hai người còn đồng thời đột phá Tiên Thiên, luyện được võ hồn. Đây vốn là đại hội lớn của võ lâm Nam Giang, thậm chí ở toàn bộ võ lâm Hoa Hạ cũng đáng để kiêu ngạo ca tụng.
Nhưng bây giờ sự kiêu ngạo này đã bị người ta dùng đao chém đứt.
Mà người này còn là một võ giả tới từ Đông Doanh.
Itazura Kazuyoshi xoay người lùi về phía sau một bước, chiếc áo khoác màu xám kia bay xuống, vừa vặn rơi ở trên người ông ta.
Ông ta giang hai cánh tay ra, mặc áo khoác lên người, lại nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch đao gỗ trong tay. Động tác cực kỳ tiêu sái.
Thế nhưng là ông ta càng tiêu sái, trong lòng đám người võ lâm Nam Giang lại càng khó chịu và uất ức.
Itazura Kazuyoshi cười ha ha: "Cái gọi là võ hồn cũng chỉ đến thế mà thôi! Võ đạo Hoa Hạ uổng công xưng là chính thống, từ nay về sau sẽ phải xếp sau Thiên Nhẫn Tông của tôi".
"Nói hươu nói vượn!", chợt nghe thấy một tiếng hét lớn, Bách Phú Minh đứng lên, cả giận nói: "Ông thật sự cho rằng Hoa Hạ tôi không có ai sao?"
Itazura Kazuyoshi nhìn ông ta một cái, lắc đầu, dùng tiếng phổ thông mang theo vài phần cứng rắn nói: "Ông không bằng hai người bọn họ, không phải là đối thủ của tôi!"
Bách Phú Minh đỏ mặt. Ông ta còn chưa vào Tiên Thiên, đúng là không bằng Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân.
Nhưng làm hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông, lúc này ông ta nhất định phải đứng ra nói chuyện.
"Hừ! Thì làm sao? Hoa Hạ có rất nhiều người, ông có dám đến Kim Lăng khiêu chiến sư phụ tôi không?"
"Sư phụ ông là ai?"
"Chu Khiếu Uyên!"
"À, tôi biết, Tông Sư đứng đầu Hoa Đông! Tôi sẽ đi khiêu chiến ông ta. Nhưng mà ông…", ông ta duỗi một ngón tay ra, lắc lắc, khinh miệt nói ra hai chữ: "Không được!"
Chương 613: Bảy đánh một
Khuôn mặt Bách Phú Minh đỏ bừng lên.
Thái độ miệt thị của Itazura Kazuyoshi đối với ông ta khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng ông ta lại không thể làm gì được.
Đánh, chắc chắn là không đánh lại.
Nhưng nếu không đánh thì sẽ làm mất hết mặt mũi của võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù không đánh lại cũng bị mất mặt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc bị người ta sỉ nhục mà không dám đánh.
Bách Phú Minh đi về phía trước, cầm lấy một thanh trường thương trên kệ bên cạnh đại sảnh diễn võ.
Ông ta không có binh khí của mình, mặc dù vũ khí trên kệ diễn võ chỉ để trang trí, nhưng còn hơn là không có. Huống chi trong tay Itazura Kazuyoshi cũng chỉ là một thanh đao gỗ.
Bách Phú Minh tự nghĩ nếu đao kiếm đã không sánh bằng đối phương thì nên chọn trường thương. Cái gọi là một tấc dài một tấc mạnh, thương là vua của trăm binh khí, ông ta muốn kéo dài khoảng cách, cố gắng đánh với Itazura Kazuyoshi, cho dù có thua cũng không quá khó coi.
Itazura Kazuyoshi gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng với hành động này của ông ta.
Đúng lúc này, một vị Tông Sư khác trên ghế khách quý - Xà Bích Thanh cũng đi ra, lấy một thanh kiếm trên giá binh khí, nói: "Trăm Tông Sư, đối với tên giặc đến từ Đông Doanh này, không cần quan tâm đến quy củ võ lâm làm gì, ông và tôi hợp tác là được".
Lúc Xà Bích Thanh đứng lên, Lý Dục Thần đột nhiên khẽ gật đầu, bây giờ bà lão này chịu hạ mình đứng ra, anh rất tán thưởng phong thái không câu nệ cổ hủ này.
Nhưng Bách Phú Minh lại có vẻ hơi do dự. Lấy hai đánh một, đúng là không phù hợp với quy củ võ lâm. Càng quan trọng hơn là thắng còn dễ nói, nếu mà thua thì sẽ càng thêm mất mặt.
Ngay lúc ông ta còn đang do dự, Liễu Kim Sinh gãy một cánh tay cũng đứng dậy, nói: "Nói đạo lý với giặc Oa làm gì, chúng ta cùng nhau tiến lên đi".
Ngoại trừ việc bảo vệ mặt mũi cho võ lâm, Liễu Kim Sinh cũng muốn lấy lại thể diện của mình, còn muốn báo thù cho cái tay cụt vừa rồi.
Ông ta nhìn về phía Hà Trường Xuân, nói: "Hà Tông Sư..."
Hà Trường Xuân cụt mất mười ngón, đối với cấp bậc như đám người Liễu Kim Sinh mà nói, chỉ cần võ hồn không hao tổn gì, chút thương tích ấy vẫn còn nhẹ, không ảnh hưởng đến căn cơ.
"Được", Hà Trường Xuân cũng đi ra hai bước.
Cứ như vậy, bốn vị Tông Sư từ bốn phương tám hướng bao vây Itazura Kazuyoshi vào giữa.
Mọi người thấy thương tích của hai vị Đại Tông Sư không nặng, mà bốn vị Tông Sư còn đồng thời ra tay, dường như lại thấy được hy vọng thắng lợi.
Cho dù Itazura Kazuyoshi có lợi hại đi thế nào nữa thì cũng không có khả năng lấy một địch bốn đi.
Trong lòng Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ, sao ông ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được?
Itazura Kazuyoshi vừa mới đánh bại hai vị Đại Tông Sư, nếu có thể đánh bại ông ta sẽ là anh hùng võ lâm Nam Giang thậm chí là võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù là mọi người hợp sức có vẻ thắng không quá vẻ vang, nhưng lịch sử là do người thắng viết, chỉ cần thắng, ai còn quan tâm đến quá trình nữa?
"Thêm cả tôi nữa!"
Viên Thọ Sơn tiến lên, cũng gia nhập vào đội ngũ tấn công.
"Còn có tôi!"
Vạn Sơn Lâm đi cùng bố con nhà họ Cao đến đây cũng đứng dậy.
Vạn Sơn Lâm là cao thủ Hồng Môn, trên võ đạo còn kém Tông Sư một bước, nhưng ông ta cũng tu đạo thuật, cho nên thực lực tổng hợp cũng không yếu hơn Tông Sư, thậm chí ở một số phương diện còn mạnh hơn nữa.
Đây cũng là lý do mà lúc trước Tào Tra Lý của Huyền Hàng Môn không dám trực tiếp ra tay với nhà họ Cao.
Mặc dù Hồng Môn ở hải ngoại, nhưng trái tim vẫn hướng về Hoa Hạ, bây giờ thấy người Oa chèn ép chế giễu võ đạo Hoa Hạ, sao Vạn Sơn Lâm có thể không ra tay được chứ.
"Vậy cũng thêm cả tôi nữa", Trữ Phượng Toàn cũng đi ra.
Mặc dù đảo Cửu Long nằm lẻ loi ở ngoài biển, quan hệ với Đông Doanh rất thân thiết, nhưng dù sao đa số người trên đảo cũng là người Hoa Hạ. Với tình hình hôm nay, Trữ Phượng Toàn cũng không muốn đắc tội toàn bộ võ lâm Hoa Hạ.
Mặt khác, giữa đảo Cửu Long và Thiên Nhẫn Tông còn có một số ân oán, cụ thể thì Trữ Phượng Toàn không biết rõ lắm, ông ta chỉ biết đại đảo chủ đã từng đánh nhau với cao thủ Thiên Nhẫn Tông ở trên biển.
Lần này nếu có thể xử lý tông chủ Thiên Nhẫn Tông, vậy danh tiếng sẽ lan ra rất xa. Đại đảo chủ nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cứ như vậy, Hà Trường Xuân, Liễu Kim Sinh, Bách Phú Minh, Xà Bích Thanh, Viên Thọ Sơn, Vạn Sơn Lâm, Trữ Phượng Toàn, tổng cộng bảy người bao vây lấy Itazura Kazuyoshi.
Năm vị Tông Sư, hai vị chuẩn Tông Sư, bảy người này cùng đứng một chỗ sẽ có sức mạnh như thế nào chứ?
Itazura Kazuyoshi chết chắc rồi!
"Giết ông ta đi!"
"Giết tên giặc Oa kia!"
"Dám không coi Hoa Hạ chúng ta ra gì, giết Đông Doanh chó má này đi!"
Toàn bộ đại sảnh giống như được nhóm lửa, mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Itazura Kazuyoshi đứng ở chính giữa, râu cá trê hơi vểnh lên như cười mà không phải cười, dường như không hề có vẻ lo lắng gì cả.
"Ôi chà! Tình cảnh này đúng là đã nghiền! Tới đi!"
Chỉ thấy ông ta cầm chặt đao gỗ, thân thể nghiêng về phía trước, giơ cao thanh đao lên.
Tư thế này ở trong mắt đám võ giả toàn là sơ hở.
Thế nhưng lúc này, trên người ông ta lại xuất hiện một khí thế khó tả.
Khí thế kia không hề cường đại bành trướng giống võ hồn của Liễu Kim Sinh đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng lại mang tới cảm giác áp bách trước nay chưa từng có cho người ta.
"Mọi người mau ra tay, đừng để ông ta ngưng tụ đao khí!", Xà Bích Thanh hô.
Vừa dứt lời bà ta liền xông lên tấn công đầu tiên, thanh kiếm trong tay xoắn lại, đâm mạnh về phía trước.
Nhận được sự nhắc nhở của Xà Bích Thanh, những người khác cũng nhao nhao ra tay.
Bảy vị cao thủ võ đạo cấp bậc Tông Sư đồng thời ra tay, cảnh tượng này đúng là trăm năm khó gặp.
Đám người ở đây vô cùng hưng phấn, đều đang đợi Itazura Kazuyoshi bị bảy người hợp lực đánh thành bột mịn.
Itazura Kazuyoshi đứng chính giữa lại không hề cử động, cứ như không biết nguy hiểm sắp tới, làm như không thấy thương kiếm quyền cước đang tấn công tới, ngược lại còn nhắm mắt lại.
"Cẩn thận độn thuật của ông ta!"
Hà Trường Xuân vừa đánh một trận với Itazura Kazuyoshi nhắc nhở.
Bởi vì đúng là như vậy, lúc này Itazura Kazuyoshi nhìn qua có vẻ không thể né tránh được, chỉ có thể sử dụng độn thuật của ninja để tránh né thôi.
Một khi để ông ta bỏ chạy, để ông ta xuất hiện ở sau lưng, như vậy ắt sẽ có một người rơi vào trong nguy hiểm.
Quả nhiên, áo ngoài của Itazura Kazuyoshi đột nhiên bay lên, mở rộng ra trong gió, sau đó bồng bềnh rơi xuống, mà cả người ông ta đã biến mất.
"Mọi người chú ý sau lưng!", Bách Phú Minh nhắc nhở một tiếng.
Chương 614: Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!
Bảy người cẩn thận di chuyển xoay quanh, chú ý lẫn nhau. Chỉ cần Itazura Kazuyoshi xuất hiện ở sau lưng bất cứ người nào, người khác sẽ không chút do dự tấn công qua.
Mà đúng lúc này, Vạn Sơn Lâm đột nhiên kêu lên: "Không được! Ông ta vẫn còn ở giữa!"
Mọi người đồng thời nhìn về phía chính giữa, chỉ thấy dưới cái áo choàng bồng bềnh rơi xuống kia phồng lên, một thanh đao gỗ đâm ra.
Hóa ra Itazura Kazuyoshi căn bản không hề bỏ chạy, mà là trốn ở bên trong áo khoác, thân hình ông ta vốn thấp bé, lại dùng nhẫn thuật súc cốt, lợi dụng áo khoác che chắn để người ta cho rằng ông ta đã tránh né.
Mà lúc này, ông ta đã hoàn thành ngưng tụ đao khí.
Chỉ trong chốc lát, sắc trời trong đại sảnh cũng vì đó mà trầm xuống, sát ý vô cùng nồng đậm tỏa ra từ trên thanh đao gỗ kia.
Đao gỗ cuốn lên một luồng ánh sáng u ám giống như long quyển, mang theo sát ý vô biên lao thẳng về hướng bốn phía.
Toàn bộ đại sảnh đều ở trong phạm vi của đao khí này, bị sát ý bao phủ không có góc chết.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy đao.
Một cây đao xuất hiện ở trước mắt, mũi nhọn chĩa vào yết hầu.
Các vị Tông Sư vội vàng lùi về sau, sử dụng mọi tuyệt kỹ để ngăn cản.
Cho dù bọn họ có thể trốn được một lần, nhưng những người khác trong đại sảnh lại không có năng lực ngăn cản một đao này.
Nói cách khác, kết quả một đao này là Tông Sư tàn phế, còn đám người sẽ chết.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng thần chết đang đến, chợt nghe một tiếng Phật hiệu:
"A Di Đà Phật!"
Hai tay chắp trước ngực của Trí Nhẫn đột nhiên mở ra, giang sang hai bên.
Không gian một nửa đại sảnh lấy ông ta làm trung tâm chia sang hai bên giống như đột nhiên bị chôn vùi, một kết giới hư vô xuất hiện chia bên trong và bên ngoài đại sảnh làm hai thế giới.
Tất cả lực lượng, cho dù là đao khí hay là sát ý đều không thể vượt qua kết giới đó.
Ở phía sau kết giới đó, đám người đại diện cho võ lâm Nam Giang đều bình an vô sự.
Nhưng kết giới này chỉ có nửa vòng, chỉ bảo vệ được người trong nửa đại sảnh. Những người ở nửa đại sảnh còn lại vẫn rơi vào trong nguy hiểm.
Trí Nhẫn đưa mắt nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Lý Dục Thần phía đối diện.
Lý Dục Thần đưa tay ra vẽ một vòng, những nơi anh vẽ đều xuất hiện một vách ngăn vô hình. Cũng chỉ lượn quanh nửa vòng, vừa vặn chạm vào nửa vòng của Trí Nhẫn.
Như vậy tất cả mọi người trong toàn bộ đại sảnh đều bình yên vô sự.
Ngược lại là bảy vị Tông Sư ở giữa đều thi nhau ngã trên mặt đất.
Cả người Itazura Kazuyoshi hiện ra, chỉ vào bảy Tông Sư, cười như điên nói:
"Vô dụng! Tất cả đều là vô dụng!"
"Biết vì sao chúng tôi lại có tên là Thiên Nhẫn Tông không?"
"Bởi vì cảnh giới cao nhất của ninja không phải Đột Nhẫn, mà là Thiên Nhẫn".
"Thiên Nhẫn mới là cảnh giới cao nhất võ đạo".
"Mấy người còn không đánh lại tôi, vậy làm sao có thể đánh lại được sư phụ tôi Bando Shuichi! Ông ấy đã sớm là Thiên Nhẫn đỉnh phong rồi!"
"Mấy người, đều là vô dụng! Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!"
Lời của Itazura Kazuyoshi khiến người ở chỗ này đều cực kỳ giận dữ.
Thế nhưng lại không ai dám đứng ra.
Bảy vị Tông Sư đồng thời ra tay mà còn thất bại. Chẳng những thất bại mà còn thất bại nhanh như vậy, triệt để như vậy.
Bọn họ hoặc nằm, hoặc ngồi, mặc dù không bị thương nặng, bảy đánh một mà thất bại đã khiến bọn họ phải chịu tra tấn còn khó chấp nhận hơn là bị thương, thậm chí tử vong.
"Võ đạo Hoa Hạ, tất cả đều là phế vật!"
Câu nói này giống một cây châm đâm thật sâu vào tim mọi người, như một con dao cắt vào linh hồn của mọi người.
Nó chạm đến tín niệm thần thánh nhất trong lòng võ giả, cũng vô tình chà đạp vỡ nát.
Tất cả kiêu ngạo, tất cả tôn nghiêm trước kia vào giờ phút này hoàn toàn nổ tung, sụp đổ như pháo hoa, sau đó lập tức rơi vào trong bóng tối.
Trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng cười ngông cuồng của Itazura Kazuyoshi.
Sau khi tiếng cười dừng lại chính là yên tĩnh như chết.
Itazura Kazuyoshi lạnh lùng nhìn đám Tông Sư bị ông ta đánh bại, nghiêm nghị hỏi: "Gần đây Thiên Nhẫn Tông của tôi có mấy đệ tử mất tích ở gần Tiền Đường, ai là hung thủ? Nói ra, tôi sẽ bỏ qua cho mấy người. Nếu không nói, tất cả đám người ở đây đều phải chết hết!"
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu vang lên, Trí Nhẫn đi ra.
Đám người lúc này mới nhớ tới ở đây còn có một vị cao tăng.
Nghe nói vị Trí Nhẫn đại sư này cũng là cao thủ võ đạo, có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tiền.
Về phần võ công của Trí Nhẫn cao bao nhiêu thì không ai biết. Dù sao có thể được nhà họ Tiền coi trọng như vậy, chắc hẳn là không thấp.
Nhưng cũng không có người nào so sánh ông ta với Tông Sư cả.
Ở trong nhận thức trước đây của mọi người, Tiền Đường chỉ có một vị Tông Sư, đó chính là Hà Trường Xuân.
Mà toàn bộ Nam Giang cũng chỉ có hai vị Tông Sư.
Chẳng lẽ Trí Nhẫn đại sư muốn khiêu chiến Itazura Kazuyoshi?
Trí Nhẫn cũng là cao thủ Tông Sư ư?
Nhưng cho dù ông ta cũng là cao thủ Tông Sư thì sao có thể đánh thắng được Itazura Kazuyoshi chứ? Bảy vị Tông Sư bắt tay nhau còn thất bại cơ mà!
Trong lòng mọi người vô cùng nghi ngờ, không tin Trí Nhẫn có thể đánh bại Itazura Kazuyoshi, nhưng vẫn có một chút hiếu kỳ và chờ mong, dù sao cũng là Phật Môn, nói không chừng sẽ có kỳ tích gì thì sao?